Cuối năm Khánh gia thứ mười bảy, tại kinh thành. Tuyết rơi.
Ngày mai chính là tân niên , tại chốn kinh thành phồn hoa, không ít chủ quán rượu đã sớm đóng cửa đi đón giao thừa, chỉ còn lại ven đường một ít quán nhỏ đang còn mở để kiếm thêm chút ngân lượng .
Trương Tiến đã uống rượu, bước thấp bước cao trên tuyết, cười khổ vì tuyết rơi càng lúc càng nhanh.
Dọc theo đường đi, dòng người vội vã, chỉ là dù cho từ quán rượu nhỏ cho đến ngã tư đường náo nhiệt đều có thể nghe được một vài đám người tụm năm tụm ba đang nói thầm chuyện gì đó với vẻ mặt hưng phấn và đầu lông mày nhíu lại mang vẻ tò mò.
Ngay tại trung tâm đường đi, hoàng bảng dán ở trên tường hơi lung lay trong tuyết.
Bẩu trời dần hửng sáng. Ngày mai sẽ có người bị thi hành hình phạt chém ngang eo ở chợ.
Nếu người bị hành hình là kẻ tội thần nghịch tặc thì cũng coi như xong. Đằng này, người này lại có thân phận cực kỳ đặc biệt : Niên Tuyền Cơ.
Vốn là phi tử được sủng ái nhất của hoàng thượng, tuy nhan sắc không đến mức khuynh thành, nhưng cũng có thể coi là hồng nhan họa thủy.
Năm Khánh gia thứ mười lăm, ngay sau khi nàng tiến cung liền lập tức được phong vị cao. Năm khánh gia thứ mười sáu, cha của nàng, là Niên Thừa tướng mưu đồ soán ngôi, cả nhà bị chém, nàng bị giáng chức làm cung tỳ, nhưng sau đó không lâu lại khôi phục danh vị, tận hưởng vinh hoa phú quý cho tới hôm nay. Nghe nói, trước đây, khi nàng tiến cung không lâu hoàng đế thậm chí từng vì nàng trong một đêm chém giết hơn một trăm người, mà nguyên nhân, đến nay vẫn không rõ.
Theo tin tức trong cung lọt ra ngoài, nghe nói đêm đó máu người chết làm ướt toàn bộ Phượng Thứu Cung. Tiếng kêu thê lương làm cho người ta sống mà tưởng mình đang ở địa ngục âm ty. Hoàng đế ôm lấy nữ nhân của mình, bình thản nhìn đám đông thị vệ hành hình.
Khi những giọt máu tươi rực rỡ rơi xuống giày thêu của nữ nhân kia, hoàng đế liền tự mình cúi nửa người dùng tay áo thay nàng lau đi.
Này hình phạt thật là quỷ bí. Cho tới bây giờ những nữ nhân chốn thâm cung khi được ban chết, bất quá cũng là ba thước lụa trắng, một ly rượu độc. Vị phi tử này lại bị khổ hình tại đây, dưới sự chứng kiến của trăm ngàn dân chúng, chịu khổ hình như vậy. Chỉ có thể thán một câu: lòng vua khó đoán.
Nói đến tội danh, cũng là Niên phi tự mình xuất cung, sau đó lại cấu kết với kẻ địch, lý do là vì báo thù mối hận năm đó cả nhà bị chém.
Chém ngang eo, dùng rìu chặt ngang thắt lưng , đem nửa người trên treo lên cây cột kẹp dưới tấm bảng, như vậy máu không chảy được, thân thể chịu đau đớn thổng khổ rồi mới có thể từ từ chết đi.[L1]
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Con người cũng thật là loài động vật kỳ quái. Khi mình ở chỗ cao thì người khác vừa ghen tị vừa hết mực hâm mộ; nhưng khi lưu lạc trắng tay thì người ta sẽ coi như là lúc rảnh rỗi xem kịch vui. Dân chúng kinh thành đều ngóng chờ xem mỹ nhân này chịu hình mà chết.
Trương Tiến cười tự giễu. Hắn có phải nên cho rẳng bản thân mình thật may mắn? Thế nhưng lại ở cùng một nơi với người phi tử mang tội này. Hắn là lính canh ngục của Hoàng Thành, mới điều đến lại bị phái đi, giờ phút này, chính là thành một chân sai vặt đi mua rượu để chống lạnh.
******
Vỗ vỗ tuyết đọng trên người, vừa muốn đi vào, lại nghe được giọng nói khàn khàn từ bên trong truyền đến.
“Các huynh đệ, ai có gan cùng ta với mỹ nhân kia hoan hảo nào.”
“Đại nhân, thế này —— chắc là không được đâu?” Có người run rẩy nói.
Nhưng mà, rất nhanh lại bị vài giọng nói khác áp chế.
“Nữ nhân này ngày mai sẽ phải chết, sợ cái gì? Xong việc rồi chúng ta cho nàng ăn ít đồ, đến khi nàng bị chém cho đến khi ruột đứt ra, bảo đảm thì thầm cũng không ra nửa tiếng.”
“Lời Lục ca thật có lý. Nữ nhân này ông đây hưởng chắc rồi.”
“ Nữ nhân của hoàng đế, ngươi nghĩ một chút đi, cùng vui vẻ với nàng ta sẽ sung sướng đến mất hồn!”
Trương Tiến khiếp sợ đến run rẩy cả thân mình.
Ngày mai chính là tân niên , tại chốn kinh thành phồn hoa, không ít chủ quán rượu đã sớm đóng cửa đi đón giao thừa, chỉ còn lại ven đường một ít quán nhỏ đang còn mở để kiếm thêm chút ngân lượng .
Trương Tiến đã uống rượu, bước thấp bước cao trên tuyết, cười khổ vì tuyết rơi càng lúc càng nhanh.
Dọc theo đường đi, dòng người vội vã, chỉ là dù cho từ quán rượu nhỏ cho đến ngã tư đường náo nhiệt đều có thể nghe được một vài đám người tụm năm tụm ba đang nói thầm chuyện gì đó với vẻ mặt hưng phấn và đầu lông mày nhíu lại mang vẻ tò mò.
Ngay tại trung tâm đường đi, hoàng bảng dán ở trên tường hơi lung lay trong tuyết.
Bẩu trời dần hửng sáng. Ngày mai sẽ có người bị thi hành hình phạt chém ngang eo ở chợ.
Nếu người bị hành hình là kẻ tội thần nghịch tặc thì cũng coi như xong. Đằng này, người này lại có thân phận cực kỳ đặc biệt : Niên Tuyền Cơ.
Vốn là phi tử được sủng ái nhất của hoàng thượng, tuy nhan sắc không đến mức khuynh thành, nhưng cũng có thể coi là hồng nhan họa thủy.
Năm Khánh gia thứ mười lăm, ngay sau khi nàng tiến cung liền lập tức được phong vị cao. Năm khánh gia thứ mười sáu, cha của nàng, là Niên Thừa tướng mưu đồ soán ngôi, cả nhà bị chém, nàng bị giáng chức làm cung tỳ, nhưng sau đó không lâu lại khôi phục danh vị, tận hưởng vinh hoa phú quý cho tới hôm nay. Nghe nói, trước đây, khi nàng tiến cung không lâu hoàng đế thậm chí từng vì nàng trong một đêm chém giết hơn một trăm người, mà nguyên nhân, đến nay vẫn không rõ.
Theo tin tức trong cung lọt ra ngoài, nghe nói đêm đó máu người chết làm ướt toàn bộ Phượng Thứu Cung. Tiếng kêu thê lương làm cho người ta sống mà tưởng mình đang ở địa ngục âm ty. Hoàng đế ôm lấy nữ nhân của mình, bình thản nhìn đám đông thị vệ hành hình.
Khi những giọt máu tươi rực rỡ rơi xuống giày thêu của nữ nhân kia, hoàng đế liền tự mình cúi nửa người dùng tay áo thay nàng lau đi.
Này hình phạt thật là quỷ bí. Cho tới bây giờ những nữ nhân chốn thâm cung khi được ban chết, bất quá cũng là ba thước lụa trắng, một ly rượu độc. Vị phi tử này lại bị khổ hình tại đây, dưới sự chứng kiến của trăm ngàn dân chúng, chịu khổ hình như vậy. Chỉ có thể thán một câu: lòng vua khó đoán.
Nói đến tội danh, cũng là Niên phi tự mình xuất cung, sau đó lại cấu kết với kẻ địch, lý do là vì báo thù mối hận năm đó cả nhà bị chém.
Chém ngang eo, dùng rìu chặt ngang thắt lưng , đem nửa người trên treo lên cây cột kẹp dưới tấm bảng, như vậy máu không chảy được, thân thể chịu đau đớn thổng khổ rồi mới có thể từ từ chết đi.[L1]
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Con người cũng thật là loài động vật kỳ quái. Khi mình ở chỗ cao thì người khác vừa ghen tị vừa hết mực hâm mộ; nhưng khi lưu lạc trắng tay thì người ta sẽ coi như là lúc rảnh rỗi xem kịch vui. Dân chúng kinh thành đều ngóng chờ xem mỹ nhân này chịu hình mà chết.
Trương Tiến cười tự giễu. Hắn có phải nên cho rẳng bản thân mình thật may mắn? Thế nhưng lại ở cùng một nơi với người phi tử mang tội này. Hắn là lính canh ngục của Hoàng Thành, mới điều đến lại bị phái đi, giờ phút này, chính là thành một chân sai vặt đi mua rượu để chống lạnh.
******
Vỗ vỗ tuyết đọng trên người, vừa muốn đi vào, lại nghe được giọng nói khàn khàn từ bên trong truyền đến.
“Các huynh đệ, ai có gan cùng ta với mỹ nhân kia hoan hảo nào.”
“Đại nhân, thế này —— chắc là không được đâu?” Có người run rẩy nói.
Nhưng mà, rất nhanh lại bị vài giọng nói khác áp chế.
“Nữ nhân này ngày mai sẽ phải chết, sợ cái gì? Xong việc rồi chúng ta cho nàng ăn ít đồ, đến khi nàng bị chém cho đến khi ruột đứt ra, bảo đảm thì thầm cũng không ra nửa tiếng.”
“Lời Lục ca thật có lý. Nữ nhân này ông đây hưởng chắc rồi.”
“ Nữ nhân của hoàng đế, ngươi nghĩ một chút đi, cùng vui vẻ với nàng ta sẽ sung sướng đến mất hồn!”
Trương Tiến khiếp sợ đến run rẩy cả thân mình.