Vừa nghĩ tới đó, nàng không nhịn được lén nhìn hắn, dường như cũng thấy ánh mắt thản nhiên của hắn cũng vừa xẹt qua người nàng
Tuyền Cơ bất giác cảm thấy lúng túng, nhưng lại phát hiện ra một ánh mắt khác, Tử Ninh vương gia Long Lập Dục.
Trong con ngươi đôi mắt kia như có lửa, như muốn đem nàng ăn sống nuốt tươi.
Nhớ tới khi ở rặng liễu ven hồ, cảm giác khi môi hắn di chuyển trên da thịt nàng, trái tim băng giá bắt đầu đập loạn lên. Trong lòng thở dài, nàng thật sự không rõ rốt cuộc là hắn coi trọng nàng ở điểm nào, nếu muốn mỹ nhân, vị Vương gia này chỉ sợ đếm không hết, khi nàng cùng hắn, hình như nàng đã đánh hắn, chẳng lẽ tên Long Lập Dục này thật sự là loại cuồng ngược?
Niên Tuyền Cơ. . . . . Long Lập Dục nhìn nàng cúi đầu, lại cười lạnh, nắm chặt tay. Hắn lại nhìn sang hướng Hoàng Đế, mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy Long Phi Ly cố ý liếc mắt nhìn hắn.
Long Tử Cẩm ở bên cạnh Long Lập Dục nhưng vẫn đang nhìn chăm chú vào Như Ý đứng sau lưng Thái Hậu.
Như Ý nhìn qua Cát Tường một chút, ánh mắt Cát Tường nhìn Hoàng Đế, rồi lại nhìn Tuyền Cơ, khóe miệng mím chặt thoáng có ý cười như có như không, hơi lạnh, có ý đùa cợt.
Như Ý gượng cười, lại bị ánh mắt sáng rực làm ngừng lại, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt sâu thẳm của Long Tử Cẩm.
Những ánh mắt phức tạp như thế này, Điệp Phong cũng không chú ý, nàng chỉ quan tâm một người —— An Cẩn. Nàng ban đầu ở chỗ của Như Ý làm việc, chỉ thấy Như Ý tựa hồ cũng không lập đảng kết phái, đối đãi người khác hiền lành, nàng đối với Điệp Phong rất tốt, nhưng Điệp Phong cũng không phải là tâm phúc của nàng.
Sau Như Ý lại phái nàng đi hầu hạ Tuyền Cơ, nàng theo Tuyền Cơ rồi, liền một lòng hướng về Niên tần nương nương.
An Cẩn thấy Tuyền Cơ tiến vào liền lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt có sự biến hoá kỳ lạ, Điệp Phong vừa giận vừa sợ, chỉ sợ nàng đối với Tuyền Cơ có ý đồ xấu.
Lúc này, một giọng nói thánh thót, trong trẻo như chuông bạc từ trong phòng vang tới, “Các nương đều rất đẹp nha.”
Mấy tỳ nữ vây quanh, một người con gái toàn thân áo màu xanh đi ra.
“Nha đầu này không hiểu cấp bậc lễ nghĩa gì cả, mọi người đều đang chờ con.” Thái Hậu cười trách mắng.
“Mẫu hậu, Cửu ca không trách tội là được.” Người tới đúng là Ngọc Trí công chúa, nàng đi đến trước mặt Long Phi Ly, vén áo thi lễ, ánh mắt xoay tròn trên người Long Phi Ly.
Hạ Tang đứng ở sau lưng Long Phi Ly, hắn liếc mắt nhìn Ngọc Trí một cái, lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Long Phi Ly cười nói: “Ngọc Trí, lại đây tham kiến hoàng hậu của Trẫm.”
Úc Di Tú ngồi bên cạnh hắn nghe thấy vậy, cười thẹn thùng.
Hoàng hậu của trẫm. Tuyền Cơ trong lòng như có vị chát, lập tức nhìn lại, đáng buồn là ở nơi này, vị chát trong lòng chỉ là do mình. Bất giác cười.
Long Phi Ly bảy tuổi lên ngôi, mười bốn tuổi Thái Hậu liền vì hắn tuyển chọn phi tần, nhưng bốn vị trí phi tử quan trọng trong hậu cung vẫn bỏ trống, cho đến trước đại hôn. Ngọc Trí rời cung trước đó mấy năm, cũng chưa gặp qua một số phi tần mới.
“Tham kiến hoàng hậu.” Nàng lướt nhanh tới chỗ hoàng hậu cất cao giọng.
Úc Di Tú đang muốn đáp lời, nào biết vị tiểu công chúa đã đi xuống bắt chuyện với mấy vị phi tử của Long Phi Ly mới đến.
Nàng ngạc nhiên, Long Phi Ly với tay qua cầm tay nàng, cười nói: “Ngọc Trí từ nhỏ được chiều chuộng, sau cùng với Tam ca thành thói quen, hoàng hậu đừng nên trách móc.”
Thái Hậu cười mắng: “Hoàng Thượng lời này là trách ai gia rồi. Hình thành thói quen này cho nàng còn không phải là người sao”
Úc Di Tú mặc dù không vui vì Ngọc Trí cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, nhưng nhớ lại lúc trước có nghe nói qua Ngọc trí công chúa so với cành vàng lá ngọc còn quý giá hơn, tiên hoàng và thái hậu đối với công chúa đều nuông chiều hết mực, thêm thái độ hoàng đế hiện giờ ôn nhu, nói lời nhỏ nhẹ với nàng, nàng ngọt ngào vui vẻ cong đuôi lông mày, trong lòng thế nào còn lo lắng đi quản chuyện Ngọc Trí.
“Hoa tỷ tỷ, không đúng, hiện tại là Hoa phi tẩu.” Ngọc Trí đi đến trước mặt Hoa phi, cười nói.
Hoa phi quát nói: “Tiểu nha đầu, nói bậy bạ gì thế”.
Hoa phi là cháu gái của Thái Hậu, từ trước khi trở thành phi tử của hoàng đế cũng tiến cung nhiều lần, xem như có quen biết với Ngọc Trí.
Ngọc Trí đảo mắt, nói: ” Tỷ không muốn ta gọi là chị dâu của tỷ, nhưng ở đây không thiếu người muốn đâu.”
Hoa phi giận dữ, không thèm để ý nàng.
Ngọc Trí cười ha ha, lại đi đến bên vài vị tân phi khác của Long Phi Ly chào hỏi. Sau khi gặp qua Tuệ phi cùng An Cẩn, nàng đứng ở trước mặt Tuyền Cơ, nhíu mi nhìn Tuyền Cơ thật kĩ, ” Tẩu là Niên tần tẩu? Chúng ta có từng gặp qua ở đâu chưa?”
Tuyền Cơ mặt đầy hắc tuyến, vờ cười cười, nói: “Chắc công chúa nhận nhầm người rồi .”
Lúc Ngọc Trí mở miệng hỏi, Tuyền Cơ từ lâu đã nhận ra, vị tiểu công chúa này chính là cô gái ngày trước muốn đòi quần áo thái giám trên người nàng trước cửa Ninh Tú điện.
Nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức thừa nhận mình chính là người lừa nàng rằng có heo bay ở trên trời, hơn nữa chuyện ngày đó nàng ở Ninh Tú điện cũng không thể cho người ta biết.
Ngọc Trí hoài nghi xem xét nàng thật kĩ, rồi mới trở về ngồi xuống cạnh thái hậu.
Lúc này, thái hậu lại nói: “Niên tần à, ai gia vài ngày trước có nghe vài nữ quan ngoại sự* nói mẫu thân con bị bệnh, có phải vậy không?”
(nữ quan ngoại sự: nữ quan chuyên lo việc bên ngoài cung)
Tuyền Cơ trong lòng nhất thời lo lắng, như thế nào lại vòng đến đầu nàng đây?
Nàng đột nhiên nhớ tới bức thư kia của Niên tướng, lúc này mới giật mình, hắn muốn nàng trở về, có phải muốn từ miệng nàng biết chuyện gì đó? Có phải Tuyền Cơ cùng Niên tướng có ước định nào đó?
Lập tức xâu chuỗi lại các việc, ngày ấy ở Ninh Tú điện nghe được . . . . . Hung Nô sắp khai chiến, chuyện Long Phi Ly chuyển giao binh quyền —— nàng càng nghĩ càng kinh hãi.
Thái hậu là cố ý hay là vô tình nhắc tới?
Đột nhiên lại nảy lên ý tưởng—— bức thư kia với lời tiên đoán Long Phi Ly cùng nàng đi tìm hậu nhân của đại tướng quân vương, nhưng là, nếu nói đã đoán trước được tương lai, thì liệu có thể thay đổi được sao?
Nàng tuyệt đối sẽ không đem chuyện của Long Phi Ly nói cho Niên tướng, nhưng nếu nàng mượn cớ này về nhà thăm viếng, có phải lần này có thể thừa dịp từ Niên phủ chạy trốn?
Tuyền Cơ bất giác cảm thấy lúng túng, nhưng lại phát hiện ra một ánh mắt khác, Tử Ninh vương gia Long Lập Dục.
Trong con ngươi đôi mắt kia như có lửa, như muốn đem nàng ăn sống nuốt tươi.
Nhớ tới khi ở rặng liễu ven hồ, cảm giác khi môi hắn di chuyển trên da thịt nàng, trái tim băng giá bắt đầu đập loạn lên. Trong lòng thở dài, nàng thật sự không rõ rốt cuộc là hắn coi trọng nàng ở điểm nào, nếu muốn mỹ nhân, vị Vương gia này chỉ sợ đếm không hết, khi nàng cùng hắn, hình như nàng đã đánh hắn, chẳng lẽ tên Long Lập Dục này thật sự là loại cuồng ngược?
Niên Tuyền Cơ. . . . . Long Lập Dục nhìn nàng cúi đầu, lại cười lạnh, nắm chặt tay. Hắn lại nhìn sang hướng Hoàng Đế, mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy Long Phi Ly cố ý liếc mắt nhìn hắn.
Long Tử Cẩm ở bên cạnh Long Lập Dục nhưng vẫn đang nhìn chăm chú vào Như Ý đứng sau lưng Thái Hậu.
Như Ý nhìn qua Cát Tường một chút, ánh mắt Cát Tường nhìn Hoàng Đế, rồi lại nhìn Tuyền Cơ, khóe miệng mím chặt thoáng có ý cười như có như không, hơi lạnh, có ý đùa cợt.
Như Ý gượng cười, lại bị ánh mắt sáng rực làm ngừng lại, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt sâu thẳm của Long Tử Cẩm.
Những ánh mắt phức tạp như thế này, Điệp Phong cũng không chú ý, nàng chỉ quan tâm một người —— An Cẩn. Nàng ban đầu ở chỗ của Như Ý làm việc, chỉ thấy Như Ý tựa hồ cũng không lập đảng kết phái, đối đãi người khác hiền lành, nàng đối với Điệp Phong rất tốt, nhưng Điệp Phong cũng không phải là tâm phúc của nàng.
Sau Như Ý lại phái nàng đi hầu hạ Tuyền Cơ, nàng theo Tuyền Cơ rồi, liền một lòng hướng về Niên tần nương nương.
An Cẩn thấy Tuyền Cơ tiến vào liền lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt có sự biến hoá kỳ lạ, Điệp Phong vừa giận vừa sợ, chỉ sợ nàng đối với Tuyền Cơ có ý đồ xấu.
Lúc này, một giọng nói thánh thót, trong trẻo như chuông bạc từ trong phòng vang tới, “Các nương đều rất đẹp nha.”
Mấy tỳ nữ vây quanh, một người con gái toàn thân áo màu xanh đi ra.
“Nha đầu này không hiểu cấp bậc lễ nghĩa gì cả, mọi người đều đang chờ con.” Thái Hậu cười trách mắng.
“Mẫu hậu, Cửu ca không trách tội là được.” Người tới đúng là Ngọc Trí công chúa, nàng đi đến trước mặt Long Phi Ly, vén áo thi lễ, ánh mắt xoay tròn trên người Long Phi Ly.
Hạ Tang đứng ở sau lưng Long Phi Ly, hắn liếc mắt nhìn Ngọc Trí một cái, lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Long Phi Ly cười nói: “Ngọc Trí, lại đây tham kiến hoàng hậu của Trẫm.”
Úc Di Tú ngồi bên cạnh hắn nghe thấy vậy, cười thẹn thùng.
Hoàng hậu của trẫm. Tuyền Cơ trong lòng như có vị chát, lập tức nhìn lại, đáng buồn là ở nơi này, vị chát trong lòng chỉ là do mình. Bất giác cười.
Long Phi Ly bảy tuổi lên ngôi, mười bốn tuổi Thái Hậu liền vì hắn tuyển chọn phi tần, nhưng bốn vị trí phi tử quan trọng trong hậu cung vẫn bỏ trống, cho đến trước đại hôn. Ngọc Trí rời cung trước đó mấy năm, cũng chưa gặp qua một số phi tần mới.
“Tham kiến hoàng hậu.” Nàng lướt nhanh tới chỗ hoàng hậu cất cao giọng.
Úc Di Tú đang muốn đáp lời, nào biết vị tiểu công chúa đã đi xuống bắt chuyện với mấy vị phi tử của Long Phi Ly mới đến.
Nàng ngạc nhiên, Long Phi Ly với tay qua cầm tay nàng, cười nói: “Ngọc Trí từ nhỏ được chiều chuộng, sau cùng với Tam ca thành thói quen, hoàng hậu đừng nên trách móc.”
Thái Hậu cười mắng: “Hoàng Thượng lời này là trách ai gia rồi. Hình thành thói quen này cho nàng còn không phải là người sao”
Úc Di Tú mặc dù không vui vì Ngọc Trí cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, nhưng nhớ lại lúc trước có nghe nói qua Ngọc trí công chúa so với cành vàng lá ngọc còn quý giá hơn, tiên hoàng và thái hậu đối với công chúa đều nuông chiều hết mực, thêm thái độ hoàng đế hiện giờ ôn nhu, nói lời nhỏ nhẹ với nàng, nàng ngọt ngào vui vẻ cong đuôi lông mày, trong lòng thế nào còn lo lắng đi quản chuyện Ngọc Trí.
“Hoa tỷ tỷ, không đúng, hiện tại là Hoa phi tẩu.” Ngọc Trí đi đến trước mặt Hoa phi, cười nói.
Hoa phi quát nói: “Tiểu nha đầu, nói bậy bạ gì thế”.
Hoa phi là cháu gái của Thái Hậu, từ trước khi trở thành phi tử của hoàng đế cũng tiến cung nhiều lần, xem như có quen biết với Ngọc Trí.
Ngọc Trí đảo mắt, nói: ” Tỷ không muốn ta gọi là chị dâu của tỷ, nhưng ở đây không thiếu người muốn đâu.”
Hoa phi giận dữ, không thèm để ý nàng.
Ngọc Trí cười ha ha, lại đi đến bên vài vị tân phi khác của Long Phi Ly chào hỏi. Sau khi gặp qua Tuệ phi cùng An Cẩn, nàng đứng ở trước mặt Tuyền Cơ, nhíu mi nhìn Tuyền Cơ thật kĩ, ” Tẩu là Niên tần tẩu? Chúng ta có từng gặp qua ở đâu chưa?”
Tuyền Cơ mặt đầy hắc tuyến, vờ cười cười, nói: “Chắc công chúa nhận nhầm người rồi .”
Lúc Ngọc Trí mở miệng hỏi, Tuyền Cơ từ lâu đã nhận ra, vị tiểu công chúa này chính là cô gái ngày trước muốn đòi quần áo thái giám trên người nàng trước cửa Ninh Tú điện.
Nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức thừa nhận mình chính là người lừa nàng rằng có heo bay ở trên trời, hơn nữa chuyện ngày đó nàng ở Ninh Tú điện cũng không thể cho người ta biết.
Ngọc Trí hoài nghi xem xét nàng thật kĩ, rồi mới trở về ngồi xuống cạnh thái hậu.
Lúc này, thái hậu lại nói: “Niên tần à, ai gia vài ngày trước có nghe vài nữ quan ngoại sự* nói mẫu thân con bị bệnh, có phải vậy không?”
(nữ quan ngoại sự: nữ quan chuyên lo việc bên ngoài cung)
Tuyền Cơ trong lòng nhất thời lo lắng, như thế nào lại vòng đến đầu nàng đây?
Nàng đột nhiên nhớ tới bức thư kia của Niên tướng, lúc này mới giật mình, hắn muốn nàng trở về, có phải muốn từ miệng nàng biết chuyện gì đó? Có phải Tuyền Cơ cùng Niên tướng có ước định nào đó?
Lập tức xâu chuỗi lại các việc, ngày ấy ở Ninh Tú điện nghe được . . . . . Hung Nô sắp khai chiến, chuyện Long Phi Ly chuyển giao binh quyền —— nàng càng nghĩ càng kinh hãi.
Thái hậu là cố ý hay là vô tình nhắc tới?
Đột nhiên lại nảy lên ý tưởng—— bức thư kia với lời tiên đoán Long Phi Ly cùng nàng đi tìm hậu nhân của đại tướng quân vương, nhưng là, nếu nói đã đoán trước được tương lai, thì liệu có thể thay đổi được sao?
Nàng tuyệt đối sẽ không đem chuyện của Long Phi Ly nói cho Niên tướng, nhưng nếu nàng mượn cớ này về nhà thăm viếng, có phải lần này có thể thừa dịp từ Niên phủ chạy trốn?