Ánh mắt mọi người cũng đều tập trung vào hai người.
Hắn cơ hồ muốn khảm nàng vào trong thân thể hắn, trong lồng ngực mơ hồ đau buốt, lòng nàng vừa trở nên thanh thoát trong nháy mắt đã nhanh chóng trở nên buồn bã. Đúng là hắn quan tâm nàng nhưng trong lòng hắn chỉ có Như Ý. Chính là Như Ý.
Cánh tay nâng lên đang định vòng qua hông hắn rốt cục vẫn chậm rãi hạ xuống.
Đột nhiên giữa không trung có mấy bóng người nhảy xuống, lại nghe Ngọc Trí kinh hỉ hô: “Sư huynh sư tỷ.”
Thanh Phong hơi nghi hoặc vừa định lên tiếng, Hạ Tang bên cạnh lại nhẹ nhàng giật tay áo hắn.
Mọi người đang hết sức kinh nghi, năm sáu thân ảnh đã hạ xuống bên cạnh Long Phi Ly, cung kính nói: “Hoàng Thượng.”
Tuyền Cơ bị xoay người lại tựa vào trong lòng hắn, vừa rồi bị hắn ôm vào trong ngực, hắn cao hơn nàng rất nhiều nên che chắn hết thần sắc mọi người… Trên mặt nàng nóng lên, âm thầm lấy tay đẩy hắn ra nhưng không chút suy chuyển nên đành phải thôi. Mắt phượng Long Phi Ly nhướng lên: “Các vị sư huynh sư tỷ, lần này Long Phi Ly cần nhờ mọi người hỗ trợ.”
“Xin Hoàng Thượng đừng nói như vậy, xét công hay tư thì Danh Kiếm Sơn Trang đều là bụng làm dạ chịu, nhìn thấy khói hiệu Hoàng Thượng phóng, may mắn là các sư huynh đệ muội đúng lúc ở gần đây nên đến ngay.” Một nam tử nở nụ cười.
Long Phi Ly nhìn huynh muội Mộ Dung liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Xem ra đêm nay mạng trẫm không tuyệt, nhưng trẫm không chết thì người nào phải chết đây?”
Sao lại như vậy? Mặc dù thân thủ không thể so với Long Phi Ly, nhưng ai cũng biết người trong Danh Kiếm Sơn Trang lấy một địch năm cũng chưa chắc đã có đối thủ! Tình thế lại lập tức xoay chuyển, người Mộ Dung gia không thể chết ở chỗ này! Mộ Dung Lâm cắn răng khóe miệng nhếch lên, trong khoảng khắc nàng nảy ra một ý bèn nháy mắt với Mộ Dung Phái. Đột nhiên tay nàng ta vung lên chỉ thấy trong vườn bóng đen phi thân lên, không ngờ trong khoảnh khắc toàn bộ người Mộ Dung gia đều bỏ chạy.
Nam tử trước đây cùng Long Phi Ly nói chuyện đang muốn dẫn người đuổi theo, Long Phi Ly khoát tay lạnh lùng cười nhìn Mộ Dung Lâm.
Mộ Dung Lâm cười kiều mị cười: “Hoàng Thượng, ngươi cho là như vậy thì xong sao?”
Tuyền Cơ ngẩn ra, khóe mắt nhìn thấy Long Phi Ly biến sắc.
Nàng còn chưa kịp có phản ứng, bên tai chỉ nghe Thanh Phong gầm nhẹ một tiếng, nàng ngẩn ra thấy thân ảnh Mộ Dung Phái ở trong không trung trong tay cuốn lấy một người.
Là Như Ý! Mộ Dung Phái xông vào giữa đám tử vệ bắt Như Ý đi.
Tuyền Cơ thấy rõ kinh hãi, trên lưng buông lỏng, một bóng trắng chớp lên. Long Phi Ly động tác cực nhanh đuổi theo hướng huynh muội Mộ Dung bỏ chạy.
Tuyền Cơ cười khổ, lấy lại tinh thần cùng mọi người đuổi theo.
Đang chạy thì một cái tay nhỏ bé vòng qua thắt lưng nàng, tiếng Ngọc Trí thanh thúy ở bên tai vang lên lo lắng: “Tẩu tẩu, tẩu không sao chứ? Vừa rồi nghe Thập ca nói làm ta sợ muốn chết.”
Tuyền Cơ cầm tay nàng cười, lắc đầu.
Lúc này lại nghe Thanh Phong trầm giọng hỏi Hạ Tang : “Mấy người này căn bản không phải là người Danh Kiếm Sơn Trang, rốt cuộc bọn họ là loại người nào?”
Tinh Oánh đang cùng Đoạn Ngọc Hoàn chạy ở phía trước một khoảng quay đầu cười: “Là bộ khoái Tổng đốc nha môn.”
Hạ Tang sắc mặt trắng bệt lại khẽ cười nói: “Vừa rồi lúc Hoàng Thượng cùng Mộ Dung Phái giao thủ ngươi nghĩ rằng ta và ngươi vọt vào để chơi sao? Hoàng Thượng nháy mắt với ta, ta liều mạng bị Mộ Dung Lâm đâm một kiếm nhận được lời dặn của Hoàng Thượng sau đó nhanh chóng nói cho Nhạc cô nương.”
Giống như Thanh Phong, lúc này Đoạn Ngọc Hoàn cũng mới bừng tỉnh đại ngộ cười nói: “May mắn bộ khoái Tổng đốc nha môn của Nhạc cô nương còn chưa xuất hiện hết mà mai phục ở gần đó. Chiêu dụ địch này của Hoàng Thượng vừa kỳ diệu lại rất hiểm.”
Ngọc Trí vỗ tay nói: “Thấy Ngọc Trí thông minh không?”
Thanh Phong mặt lạnh lùng nói: “Đó là do Hạ Tang nhắc nhở ngươi.”
Ngọc Trí bĩu môi : “Tóm lại là Cửu ca ta thông minh, Ngọc Trí cũng sáng suốt.”
Hạ Tang khẽ nhíu mày sầu lo nói: “Nhưng hiện tại Như Ý cô cô ở trong tay bọn họ cũng là chuyện … rất phiền phức.”
Trừ Nhạc Tinh Oánh cùng Ngọc Trí, nơi này ai chẳng biết Như Ý đối với hoàng đế mà nói có ý nghĩa gì. Hạ Tang vừa nói xong, trong lòng người lập tức nặng trĩu, nếu Mộ Dung Lâm dùng Như Ý uy hiếp Long Phi Ly…
Mọi người không dám chậm trễ gia tăng cước trình.
Hắn rất thông minh tựa hồ vô luận trong tình huống hung hiểm cỡ nào hắn đều sẽ có biện pháp hóa giải. Hắn là trung tâm của mọi người. Chỉ là một người như vậy chưa bao giờ thuộc về nàng. Tuyền Cơ theo bản năng liếc nhìn Long Tử Cẩm bên cạnh một cái thấy Long Tử Cẩm không nói lời nào, ánh mắt căng thẳng, trên đùi hắn bị thương rất nặng, nhờ một tử vệ nâng hắn mới có thể đi được.
“Đừng lo lắng, không có việc gì, Cửu ca ngươi sẽ không để cho nàng ấy xảy ra chuyện.” Tuyền Cơ nhẹ giọng nói.
Long Tử Cẩm cười cười đang muốn nói gì đó, đã thấy thân ảnh màu tím kia đã chạy tới phía trước.
******
Tuyền Cơ thật không ngờ cuối cùng lại quay trở lại vách núi đen này, tiếng gào thét của biển sâu đập vào vách đá bên tai khiến cho người ta có cảm giác tim đập nhanh bất an.
Huynh muội Mộ Dung đã đẩy Như Ý tới vách đá, Như Ý bị chế trụ trong tay Mộ Dung Lâm, ở bên cạnh Mộ Dung Phái giơ kiếm lạnh lùng theo dõi. Long Phi Ly đứng cách hai người hơn mười bước, vẻ mặt anh tuấn thêm phần ngưng trọng.
Tuyền Cơ cười khổ, sau lưng Long Phi Ly tất cả đều là người bên ta nhưng người quan trọng thì lại ở trong tay đối phương.
Mộ Dung Lâm nhíu mày cười khẽ: “Hoàng Thượng đừng tiến lên phía trước, kiếm của ta không có mắt đâu.”
Ánh mắt Long Phi Ly sáng quắc như đuốc, trầm giọng nói: “Nói điều kiện của ngươi đi.”
Không hổ là vua của một nước, không cần kéo dài. Mộ Dung Lâm, Mộ Dung Phái nhìn nhau liếc mắt một cái. Sắc mặt Mộ Dung Lâm tối sầm lại cười lạnh nói: “Hoàng Thượng, đầu tiên ta muốn cánh tay phải của ngươi, nếu ngươi không đồng ý thì rất đơn giản ta liền chặt đứt cánh tay phải của nữ nhân của ngươi.”
Mọi người chấn động, Thanh Phong thất thanh nói: “Sư huynh, vạn lần không thể.”
Như Ý nghe vậy trong lòng hoảng hốt, liều mạng lắc đầu la lớn: “Hoàng Thượng không thể! Nếu người đồng ý nàng ta, Như Ý sẽ hận người cả đời!”
Hắn cơ hồ muốn khảm nàng vào trong thân thể hắn, trong lồng ngực mơ hồ đau buốt, lòng nàng vừa trở nên thanh thoát trong nháy mắt đã nhanh chóng trở nên buồn bã. Đúng là hắn quan tâm nàng nhưng trong lòng hắn chỉ có Như Ý. Chính là Như Ý.
Cánh tay nâng lên đang định vòng qua hông hắn rốt cục vẫn chậm rãi hạ xuống.
Đột nhiên giữa không trung có mấy bóng người nhảy xuống, lại nghe Ngọc Trí kinh hỉ hô: “Sư huynh sư tỷ.”
Thanh Phong hơi nghi hoặc vừa định lên tiếng, Hạ Tang bên cạnh lại nhẹ nhàng giật tay áo hắn.
Mọi người đang hết sức kinh nghi, năm sáu thân ảnh đã hạ xuống bên cạnh Long Phi Ly, cung kính nói: “Hoàng Thượng.”
Tuyền Cơ bị xoay người lại tựa vào trong lòng hắn, vừa rồi bị hắn ôm vào trong ngực, hắn cao hơn nàng rất nhiều nên che chắn hết thần sắc mọi người… Trên mặt nàng nóng lên, âm thầm lấy tay đẩy hắn ra nhưng không chút suy chuyển nên đành phải thôi. Mắt phượng Long Phi Ly nhướng lên: “Các vị sư huynh sư tỷ, lần này Long Phi Ly cần nhờ mọi người hỗ trợ.”
“Xin Hoàng Thượng đừng nói như vậy, xét công hay tư thì Danh Kiếm Sơn Trang đều là bụng làm dạ chịu, nhìn thấy khói hiệu Hoàng Thượng phóng, may mắn là các sư huynh đệ muội đúng lúc ở gần đây nên đến ngay.” Một nam tử nở nụ cười.
Long Phi Ly nhìn huynh muội Mộ Dung liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Xem ra đêm nay mạng trẫm không tuyệt, nhưng trẫm không chết thì người nào phải chết đây?”
Sao lại như vậy? Mặc dù thân thủ không thể so với Long Phi Ly, nhưng ai cũng biết người trong Danh Kiếm Sơn Trang lấy một địch năm cũng chưa chắc đã có đối thủ! Tình thế lại lập tức xoay chuyển, người Mộ Dung gia không thể chết ở chỗ này! Mộ Dung Lâm cắn răng khóe miệng nhếch lên, trong khoảng khắc nàng nảy ra một ý bèn nháy mắt với Mộ Dung Phái. Đột nhiên tay nàng ta vung lên chỉ thấy trong vườn bóng đen phi thân lên, không ngờ trong khoảnh khắc toàn bộ người Mộ Dung gia đều bỏ chạy.
Nam tử trước đây cùng Long Phi Ly nói chuyện đang muốn dẫn người đuổi theo, Long Phi Ly khoát tay lạnh lùng cười nhìn Mộ Dung Lâm.
Mộ Dung Lâm cười kiều mị cười: “Hoàng Thượng, ngươi cho là như vậy thì xong sao?”
Tuyền Cơ ngẩn ra, khóe mắt nhìn thấy Long Phi Ly biến sắc.
Nàng còn chưa kịp có phản ứng, bên tai chỉ nghe Thanh Phong gầm nhẹ một tiếng, nàng ngẩn ra thấy thân ảnh Mộ Dung Phái ở trong không trung trong tay cuốn lấy một người.
Là Như Ý! Mộ Dung Phái xông vào giữa đám tử vệ bắt Như Ý đi.
Tuyền Cơ thấy rõ kinh hãi, trên lưng buông lỏng, một bóng trắng chớp lên. Long Phi Ly động tác cực nhanh đuổi theo hướng huynh muội Mộ Dung bỏ chạy.
Tuyền Cơ cười khổ, lấy lại tinh thần cùng mọi người đuổi theo.
Đang chạy thì một cái tay nhỏ bé vòng qua thắt lưng nàng, tiếng Ngọc Trí thanh thúy ở bên tai vang lên lo lắng: “Tẩu tẩu, tẩu không sao chứ? Vừa rồi nghe Thập ca nói làm ta sợ muốn chết.”
Tuyền Cơ cầm tay nàng cười, lắc đầu.
Lúc này lại nghe Thanh Phong trầm giọng hỏi Hạ Tang : “Mấy người này căn bản không phải là người Danh Kiếm Sơn Trang, rốt cuộc bọn họ là loại người nào?”
Tinh Oánh đang cùng Đoạn Ngọc Hoàn chạy ở phía trước một khoảng quay đầu cười: “Là bộ khoái Tổng đốc nha môn.”
Hạ Tang sắc mặt trắng bệt lại khẽ cười nói: “Vừa rồi lúc Hoàng Thượng cùng Mộ Dung Phái giao thủ ngươi nghĩ rằng ta và ngươi vọt vào để chơi sao? Hoàng Thượng nháy mắt với ta, ta liều mạng bị Mộ Dung Lâm đâm một kiếm nhận được lời dặn của Hoàng Thượng sau đó nhanh chóng nói cho Nhạc cô nương.”
Giống như Thanh Phong, lúc này Đoạn Ngọc Hoàn cũng mới bừng tỉnh đại ngộ cười nói: “May mắn bộ khoái Tổng đốc nha môn của Nhạc cô nương còn chưa xuất hiện hết mà mai phục ở gần đó. Chiêu dụ địch này của Hoàng Thượng vừa kỳ diệu lại rất hiểm.”
Ngọc Trí vỗ tay nói: “Thấy Ngọc Trí thông minh không?”
Thanh Phong mặt lạnh lùng nói: “Đó là do Hạ Tang nhắc nhở ngươi.”
Ngọc Trí bĩu môi : “Tóm lại là Cửu ca ta thông minh, Ngọc Trí cũng sáng suốt.”
Hạ Tang khẽ nhíu mày sầu lo nói: “Nhưng hiện tại Như Ý cô cô ở trong tay bọn họ cũng là chuyện … rất phiền phức.”
Trừ Nhạc Tinh Oánh cùng Ngọc Trí, nơi này ai chẳng biết Như Ý đối với hoàng đế mà nói có ý nghĩa gì. Hạ Tang vừa nói xong, trong lòng người lập tức nặng trĩu, nếu Mộ Dung Lâm dùng Như Ý uy hiếp Long Phi Ly…
Mọi người không dám chậm trễ gia tăng cước trình.
Hắn rất thông minh tựa hồ vô luận trong tình huống hung hiểm cỡ nào hắn đều sẽ có biện pháp hóa giải. Hắn là trung tâm của mọi người. Chỉ là một người như vậy chưa bao giờ thuộc về nàng. Tuyền Cơ theo bản năng liếc nhìn Long Tử Cẩm bên cạnh một cái thấy Long Tử Cẩm không nói lời nào, ánh mắt căng thẳng, trên đùi hắn bị thương rất nặng, nhờ một tử vệ nâng hắn mới có thể đi được.
“Đừng lo lắng, không có việc gì, Cửu ca ngươi sẽ không để cho nàng ấy xảy ra chuyện.” Tuyền Cơ nhẹ giọng nói.
Long Tử Cẩm cười cười đang muốn nói gì đó, đã thấy thân ảnh màu tím kia đã chạy tới phía trước.
******
Tuyền Cơ thật không ngờ cuối cùng lại quay trở lại vách núi đen này, tiếng gào thét của biển sâu đập vào vách đá bên tai khiến cho người ta có cảm giác tim đập nhanh bất an.
Huynh muội Mộ Dung đã đẩy Như Ý tới vách đá, Như Ý bị chế trụ trong tay Mộ Dung Lâm, ở bên cạnh Mộ Dung Phái giơ kiếm lạnh lùng theo dõi. Long Phi Ly đứng cách hai người hơn mười bước, vẻ mặt anh tuấn thêm phần ngưng trọng.
Tuyền Cơ cười khổ, sau lưng Long Phi Ly tất cả đều là người bên ta nhưng người quan trọng thì lại ở trong tay đối phương.
Mộ Dung Lâm nhíu mày cười khẽ: “Hoàng Thượng đừng tiến lên phía trước, kiếm của ta không có mắt đâu.”
Ánh mắt Long Phi Ly sáng quắc như đuốc, trầm giọng nói: “Nói điều kiện của ngươi đi.”
Không hổ là vua của một nước, không cần kéo dài. Mộ Dung Lâm, Mộ Dung Phái nhìn nhau liếc mắt một cái. Sắc mặt Mộ Dung Lâm tối sầm lại cười lạnh nói: “Hoàng Thượng, đầu tiên ta muốn cánh tay phải của ngươi, nếu ngươi không đồng ý thì rất đơn giản ta liền chặt đứt cánh tay phải của nữ nhân của ngươi.”
Mọi người chấn động, Thanh Phong thất thanh nói: “Sư huynh, vạn lần không thể.”
Như Ý nghe vậy trong lòng hoảng hốt, liều mạng lắc đầu la lớn: “Hoàng Thượng không thể! Nếu người đồng ý nàng ta, Như Ý sẽ hận người cả đời!”