Gió tuyết ngày một lớn.
.
Quân lính áp giải xe tù đi thật uy vũ, hai bên con phố dài, hàng ngàn người đã bắt đầu đổ ra xem.
Thân dưới máu vẫn chảy, Tuyền Cơ cười khổ, may có chiếc áo choàng của Trương Tiến mới đưa, khiến nàng trông không quá mức chật vật.
Những hòn đá được ném mạnh đến. Xe tù lăn từng vòng, từng vòng, người nàng lại thêm một vết thương.
Người lớn cùng trẻ nhỏ, trai lẫn gái, trên mặt đều là vẻ khinh bỉ cùng căm hận.
“Đồ yêu nghiệt, ta nhổ vào !” Một người phụ nữ đuổi theo xe tù hướng phía nàng nhổ bãi nước bọt, Đồ hồ ly dụ dỗ đàn ông.“
“Đồ bán nước giống như cha ả vậy.“
Có người vừa nói lời phẫn hận, vừa cầm hòn đá ném mạnh về phía nàng. Lũ trẻ con cũng học theo người lớn nhổ nước miếng.
“Ném chết ả tiện nhân này đi!”
Nhưng dù như vậy, Tuyền Cơ vẫn bị đá ném bị thương không ít chỗ, khóe mắt và trán đã thấy máu chảy ra, khiến cho sắc mặt nàng càng trắng bệch như người chết. Nhưng dù máu có chảy, khóe miệng nàng vẫn ẩn hiện một nụ cười nhợt nhạt.
Cùng lúc đó, Trương Tiến đi theo một bên xe tù nhịn không được quát: “Đủ rồi, nàng cũng chỉ là một cô gái.”
Một hòn đá ném trúng thái dương Trương Tiến, lau qua đã thấy máu chảy.
“Chó săn!” Có người khinh miệt nói.
“Tiên sinh xin hãy tránh ra.” Tuyền Cơ quay qua nhìn Trương Tiến, chậm rãi lắc đầu.
Hai tay nắm chặt xe chở tù, Trương Tiến cắn răng nói: “Tôi không tin người lại phản quốc.”
Tuyền Cơ cúi đầu không nói.
Đột nhiên, có người từ phía trước phóng nhanh đến, viên quan đi đầu lắp bắp kinh hãi, người kia cưỡi ngựa đến bên xe tù, vung roi quấn lấy mấy khối đá vụn.
Lúc này, trong đám đông có người sợ hãi kêu thành tiếng.
“Đó là Đoạn phu nhân!”
“Trận chiến ở núi Tuyết Lan, Bạch tướng quân chết trận, chính vợ chồng tướng quân Đoạn Ngọc Hoàn đã cố thủ giữ thành.”
Người kia nhanh chóng xuống ngựa, y phục gọn gàng, đơn giản, giữa đôi mày hiện lên vẻ anh khí, người con gái mặc nam trang đó chính là Đoạn phu nhân nổi danh khắp chốn của kinh thành.
Năm Khánh Gia thứ mười bảy, quân Hung Nô vốn bị trục xuất cách xa biên cương Tây Lương quốc lại một lần nữa muốn xâm phạm. Cùng lúc đó Tây Lương quốc cũng đang có chiến tranh với Lạc Nguyệt quốc, Bạch Chiến Phong dẫn ba vạn binh chống lại mười lăm vạn đại quân Hung Nô, thủ thành hai tháng thì chết trận. Khi đó, vợ chống phó tướng Đoạn Ngọc Hoàn đã tử thủ trong thành bảy ngày, thì hoàng đế Khánh Gia Long Phi Ly tự mình dẫn theo ba vạn quân đang chiến đấu với Nguyệt Lạc quốc tới cứu binh, đích thân triển khai trận chiến ở núi Tuyết Lan.
Sáu vạn quân Hung Nô đại bại.
Trận đánh phá tan vòng vây.
Hoàng đế Khánh Gia trong vòng ba năm đã tiêu diệt phản nghịch, đàn áp phiến loạn, diệt Lạc Nguyệt phá Hung Nô, trở thành vị quân vương trẻ tuổi vang danh khắp các nước chư hầu của Tây Lương quốc.
Khánh Gia năm thứ mười sáu, Bạch Chiến Phong cầm ba mươi vạn quân đánh tan sáu mươi vạn tinh binh của Hung Nô tại Nhật Quỹ thành. Vào năm thứ mười bảy lại tử trận tại núi Tuyết Lan, kết thúc cuộc đời của một chiến thần từng một thời danh chấn thiên hạ.
Trong trận chiến chống Hung Nô này, vang danh còn có Đoạn phu nhân cân quắc bất nhượng tu mi.*
* phấn hồng không thua đấng mày râu.
Đám đông nhìn nàng xuống ngựa đến gần, tự động thối lui nhường đường, có một phụ nhân còn kéo con gái mình quỳ xuống, khuyên bảo nói: “Sau này muốn học thì nên học theo Đoạn phu nhân, không thể học theo ả hồ ly Niên Tuyền Cơ đáng bị thiêu thân kia.”
Đoạn phu nhân gấp lại roi ngựa bước nhanh đến bên xe tù, nắm chặt lấy thành xe, hai mắt rưng rưng, gối gập xuống, quỳ rạp trước mặt Tuyền Cơ.
.
Quân lính áp giải xe tù đi thật uy vũ, hai bên con phố dài, hàng ngàn người đã bắt đầu đổ ra xem.
Thân dưới máu vẫn chảy, Tuyền Cơ cười khổ, may có chiếc áo choàng của Trương Tiến mới đưa, khiến nàng trông không quá mức chật vật.
Những hòn đá được ném mạnh đến. Xe tù lăn từng vòng, từng vòng, người nàng lại thêm một vết thương.
Người lớn cùng trẻ nhỏ, trai lẫn gái, trên mặt đều là vẻ khinh bỉ cùng căm hận.
“Đồ yêu nghiệt, ta nhổ vào !” Một người phụ nữ đuổi theo xe tù hướng phía nàng nhổ bãi nước bọt, Đồ hồ ly dụ dỗ đàn ông.“
“Đồ bán nước giống như cha ả vậy.“
Có người vừa nói lời phẫn hận, vừa cầm hòn đá ném mạnh về phía nàng. Lũ trẻ con cũng học theo người lớn nhổ nước miếng.
“Ném chết ả tiện nhân này đi!”
Nhưng dù như vậy, Tuyền Cơ vẫn bị đá ném bị thương không ít chỗ, khóe mắt và trán đã thấy máu chảy ra, khiến cho sắc mặt nàng càng trắng bệch như người chết. Nhưng dù máu có chảy, khóe miệng nàng vẫn ẩn hiện một nụ cười nhợt nhạt.
Cùng lúc đó, Trương Tiến đi theo một bên xe tù nhịn không được quát: “Đủ rồi, nàng cũng chỉ là một cô gái.”
Một hòn đá ném trúng thái dương Trương Tiến, lau qua đã thấy máu chảy.
“Chó săn!” Có người khinh miệt nói.
“Tiên sinh xin hãy tránh ra.” Tuyền Cơ quay qua nhìn Trương Tiến, chậm rãi lắc đầu.
Hai tay nắm chặt xe chở tù, Trương Tiến cắn răng nói: “Tôi không tin người lại phản quốc.”
Tuyền Cơ cúi đầu không nói.
Đột nhiên, có người từ phía trước phóng nhanh đến, viên quan đi đầu lắp bắp kinh hãi, người kia cưỡi ngựa đến bên xe tù, vung roi quấn lấy mấy khối đá vụn.
Lúc này, trong đám đông có người sợ hãi kêu thành tiếng.
“Đó là Đoạn phu nhân!”
“Trận chiến ở núi Tuyết Lan, Bạch tướng quân chết trận, chính vợ chồng tướng quân Đoạn Ngọc Hoàn đã cố thủ giữ thành.”
Người kia nhanh chóng xuống ngựa, y phục gọn gàng, đơn giản, giữa đôi mày hiện lên vẻ anh khí, người con gái mặc nam trang đó chính là Đoạn phu nhân nổi danh khắp chốn của kinh thành.
Năm Khánh Gia thứ mười bảy, quân Hung Nô vốn bị trục xuất cách xa biên cương Tây Lương quốc lại một lần nữa muốn xâm phạm. Cùng lúc đó Tây Lương quốc cũng đang có chiến tranh với Lạc Nguyệt quốc, Bạch Chiến Phong dẫn ba vạn binh chống lại mười lăm vạn đại quân Hung Nô, thủ thành hai tháng thì chết trận. Khi đó, vợ chống phó tướng Đoạn Ngọc Hoàn đã tử thủ trong thành bảy ngày, thì hoàng đế Khánh Gia Long Phi Ly tự mình dẫn theo ba vạn quân đang chiến đấu với Nguyệt Lạc quốc tới cứu binh, đích thân triển khai trận chiến ở núi Tuyết Lan.
Sáu vạn quân Hung Nô đại bại.
Trận đánh phá tan vòng vây.
Hoàng đế Khánh Gia trong vòng ba năm đã tiêu diệt phản nghịch, đàn áp phiến loạn, diệt Lạc Nguyệt phá Hung Nô, trở thành vị quân vương trẻ tuổi vang danh khắp các nước chư hầu của Tây Lương quốc.
Khánh Gia năm thứ mười sáu, Bạch Chiến Phong cầm ba mươi vạn quân đánh tan sáu mươi vạn tinh binh của Hung Nô tại Nhật Quỹ thành. Vào năm thứ mười bảy lại tử trận tại núi Tuyết Lan, kết thúc cuộc đời của một chiến thần từng một thời danh chấn thiên hạ.
Trong trận chiến chống Hung Nô này, vang danh còn có Đoạn phu nhân cân quắc bất nhượng tu mi.*
* phấn hồng không thua đấng mày râu.
Đám đông nhìn nàng xuống ngựa đến gần, tự động thối lui nhường đường, có một phụ nhân còn kéo con gái mình quỳ xuống, khuyên bảo nói: “Sau này muốn học thì nên học theo Đoạn phu nhân, không thể học theo ả hồ ly Niên Tuyền Cơ đáng bị thiêu thân kia.”
Đoạn phu nhân gấp lại roi ngựa bước nhanh đến bên xe tù, nắm chặt lấy thành xe, hai mắt rưng rưng, gối gập xuống, quỳ rạp trước mặt Tuyền Cơ.