Hắn nắm tay nàng đâm thanh kiếm vào chính ngực của mình. Tuyền Cơ vẫn không nhúc nhích nhìn máu đỏ tươi trào ra thấm ướt quần áo trắng tinh, tay hắn vẫn nắm chặt tay nàng.
“Không cần!” Thanh âm khàn khàn từ cổ họng phát ra, trong lòng Tuyền Cơ lạnh lẽo một mảnh, nỗi sợ hãi giống như con bạch xà bò lên trên người, nàng xoay tay lại nắm lấy tay Long Phi Ly. Trên mặt Long Phi Ly vẫn nở nụ cười thản nhiên: “Thanh kiếm này làm bằng hàn thiết ngàn năm, nội lực của ta có thể chịu được ba nhát kiếm…”
“Không!” Tuyền Cơ sợ hãi liều mạng lắc đầu, cắn răng nhìn hắn miệng vết thương. Một nhát kiếm này hắn đâm vào rất sâu nàng không dám tùy tiện rút ra, nàng giận dữ nói: “Long Phi Ly ngươi điên rồi!”
Cũng không biết được là lực khí từ đâu đến mà nàng có thể giãy khỏi tay hắn, lo lắng nói: “Ta đưa ngươi đi tìm Cung đại phu, bây giờ chúng ta phải đi…”
Thân mình nàng lại bị hắn ôm chặt vào trong ngực, đau đớn làm cho hắn hơi hơi nhăn trán, ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm nàng, nói từng chữ từng chữ một: “Chỉ cần đâm thêm hai nhát kiếm nữa thì ta sẽ không thể ngăn cản nàng đi hay ở.
“Ngươi…” Tuyền Cơ vừa sợ vừa giận. Hắn lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, hôn lên đôi môi nàng. Tay hắn dính máu đỏ tươi, dòng máu uốn lượn ở trên mặt nàng như cành hoa.
Nàng làm sao còn đi được nữa? Mà lần này không đi thì nàng hiểu được quả thật sẽ không còn cơ hội nào khác bởi vì nàng biết càng ngày nàng càng không thể bỏ được hắn.
“Nam nhân đê tiện này! Long Phi Ly, ngươi ác lắm. Ta không đi nữa, ta muốn ở lại chỉnh cho chết ngươi.” Nàng lau khô nước trên khóe mắt, chửi thầm rồi định dìu hắn nhưng lại không có sức, ngược lại hắn hơi dùng lực kéo nàng dậy. Miệng hắn bất giác hơi cong lên, trông diễm lệ như một đóa hoa đỏ rực. Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên trên mặt nóng lên nàng chỉ thấy hắn đã rút thanh kiếm, máu tươi phun vọt ra. Hắn cũng không hừ một tiếng, ngón tay nhanh nhẹn điểm vào các đại huyệt để cầm máu.
Tuyền Cơ cắn môi gượng cười nói: “Đau thì la lên đi, ta sẽ không cười ngươi đâu.”
Long Phi Ly cười cười đột nhiên biến sắc cởi ngoại bào đã dính đầu máu khoác lên người Tuyền Cơ rồi ôm lấy nàng lên thi triển khinh công bay ra khỏi cánh rừng.
“Thả ta xuống dưới.”
Người này thật sự là điên rồi, bị thương nặng mà còn cử động như vậy. Tuyền Cơ đau lòng phẫn nộ, Long Phi Ly đã dừng lại, trường kiếm chỉ thẳng về đám người phía trước. Tuyền Cơ ngẩn ra, đã trở lại chỗ gần thôn, nàng thấy một đám người hỗn độn tựa hồ mọi người trong thôn đều đi ra hết. Sắc mặt Thủy Sinh trắng bệch, sau lưng thôn trưởng hai cái thanh niên đang giúp hắn. Tất cả mọi người kinh hãi nhìn về phía hai người.
Long Phi Ly thả Tuyền Cơ xuống: “Có thể đứng được không? Hãy dựa vào người ta.”
Tuyền Cơ vội vàng gật đầu, nhẹ nhàng nắm quần áo của hắn, cố gắng không để sức nặng của mình áp lên người hắn.
Long Phi Ly lạnh lùng nói: “Giao hắn ra đây, ta không có ý đả thương các người nhưng nếu ai bao che cho tên súc sinh này thì ta liền giết người đó!”
“Ngươi đã chặt đứt hai tay của hắn rồi còn muốn thế nào nữa?” Một thanh niên thường giao hảo với Thủy Sinh cắn răng lấy hết can đảm ra nói.
Lúc này một vài hán tử cũng khuyên nhủ: “Long công tử, ngài đã từng cứu mạng chúng ta, nhưng Thủy Sinh chịu trừng phạt như vậy cũng đủ rồi—”
Thôn trưởng khẽ than, khẩn cầu nói: “Xin công tử bỏ qua cho Thủy Sinh đi, hắn cũng hối hận không kịp rồi.”
Mặt mày Long Phi Ly trầm xuống, cười lạnh nói: “Hắn ức hiếp thê tử của ta, nếu ta không giết hắn sao có thể xóa được nỗi nhục hôm nay của thê tử ta chứ?”
Tống Ny tiến lên ôn nhu nói: “Long đại ca, nếu a Ny ở cùng chàng xem như cũng là bồi thường chuyện của tỷ tỷ rồi, chàng cũng đừng so đo với Thủy Sinh nữa, như vậy làm cha ta khó xử…”
“Ai muốn ở một chỗ cùng cô! Bồi thường? Cô xách giày cho thê tử ta cũng không xứng!” Long Phi Ly cũng không thèm nhìn tới, lạnh lùng cắt ngang lời nàng ta.
Sắc mặt Tống Ny đại biến, thất thanh nói: “Chàng nói cái gì?”
Tuyền Cơ lại lo lắng thương thế của Long Phi Ly, đang định khuyên hắn đi chữa thương trước thì đã thấy Long Phi Ly hơi hơi nhướng mày, cùng lúc đó một giọng cười sắc xảo từ sau lưng vang lên.
“Dân nữ xin chào Hoàng Thượng, Niên phi nương nương.” Tiếng nói thình lình cất lên khiến toàn bộ người trong Đào Nguyên kinh động.
Long Phi Ly ôm Tuyền Cơ vào trong lòng, xoay người lại bình tĩnh nhìn chằm chằm mấy tên hắc y nhân trước mắt. Kẻ cầm đầu đúng là huynh muội Mộ Dung Phái – Mộ Dung Lâm.
Trên mặt Mộ Dung Lâm có một vết sẹo rất dài từ giữa trán đến một bên gò má. Nàng ta lạnh lùng cười: “Không thể tưởng được ta cũng không chết, nhưng nhờ nương nương ban tặng cho vết sẹo này, hôm nay ta đến là để báo đáp đại ân của Hoàng Thượng và nương nương.”
Thì ra ngày hôm đó Mộ Dung Lâm rớt xuống vực, Mộ Dung Phái lập tức cũng thi triển khinh công xuống vực cứu người. Võ công Mộ Dung Lâm vốn rất cao, khi ngã xuống vực bị đá nhọn rạch vào mặt, trong lúc đau đớn thần trí ngược lại trở nên tỉnh táo, cởi đai lưng cuốn lấy một nhánh cây đâm ngang ra dưới vực để trụ lại. Sau đó Mộ Dung Phái xuống cứu nàng, hai người đi dọc theo biển lớn tìm kiếm cuối cùng tìm đến được Đào Nguyên thôn. Vốn là đám người Long Tử Cẩm tìm được manh mối Long Phi Ly lưu lại ở trạm gác ngầm nên cũng định đến Đào Nguyên thôn, Long Phi Ly mặc dù giận Tuyền Cơ lừa gạt hắn nhưng hắn cũng không quên lời đã hứa với nàng nên hôm nay trước khi đi biển hắn đã nhờ thôn trưởng phái người truyền tin đến trạm gác ngầm bảo đám người Long Tử Cẩm mấy ngày nữa hãy đến.
Mộ Dung Phái cười nói: “Muội muội, hình như Hoàng Thượng bị thương không nhẹ đâu, như vậy chơi mới vui. Có đúng không?”
Mộ Dung Lâm vừa lên tiếng thì năm bóng người đã hạ xuống sau lưng cùng tấn công về phía Long Phi Ly và Tuyền Cơ, nhưng vừa bắt đầu tấn công thì đã có hai người kêu một tiếng đau đớn từ giữa không trung té rớt xuống. Huynh muội Mộ Dung thị rùng mình, thì ra Long Phi Ly sớm đã phát hiện mưu kế giương đông kích tây của Mộ Dung Lâm nên trước khi bọn hắc y nhân kịp hành động thì hắn đã nắm sẵn ngân châm trong tay.
Mộ Dung Phái, Mộ Dung Lâm nhìn nhau rồi vung kiếm cùng nhau tấn công. Người trong thôn đã trở nên rối, không ngờ vị Long công tử này lại là… hoàng đế? Trong lúc hỗn loạn bỗng có người run giọng hô: “Long công tử đã cứu mạng chúng ta, nếu ngài là Hoàng Thượng thì chúng ta càng phải bảo vệ ngài. Mấy năm nay nếu không có Hoàng Thượng giảm miễn thuế má thì chúng ta cũng sẽ không có được ngày hôm nay.”
“Đúng vậy!”
“Không cần!” Thanh âm khàn khàn từ cổ họng phát ra, trong lòng Tuyền Cơ lạnh lẽo một mảnh, nỗi sợ hãi giống như con bạch xà bò lên trên người, nàng xoay tay lại nắm lấy tay Long Phi Ly. Trên mặt Long Phi Ly vẫn nở nụ cười thản nhiên: “Thanh kiếm này làm bằng hàn thiết ngàn năm, nội lực của ta có thể chịu được ba nhát kiếm…”
“Không!” Tuyền Cơ sợ hãi liều mạng lắc đầu, cắn răng nhìn hắn miệng vết thương. Một nhát kiếm này hắn đâm vào rất sâu nàng không dám tùy tiện rút ra, nàng giận dữ nói: “Long Phi Ly ngươi điên rồi!”
Cũng không biết được là lực khí từ đâu đến mà nàng có thể giãy khỏi tay hắn, lo lắng nói: “Ta đưa ngươi đi tìm Cung đại phu, bây giờ chúng ta phải đi…”
Thân mình nàng lại bị hắn ôm chặt vào trong ngực, đau đớn làm cho hắn hơi hơi nhăn trán, ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm nàng, nói từng chữ từng chữ một: “Chỉ cần đâm thêm hai nhát kiếm nữa thì ta sẽ không thể ngăn cản nàng đi hay ở.
“Ngươi…” Tuyền Cơ vừa sợ vừa giận. Hắn lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, hôn lên đôi môi nàng. Tay hắn dính máu đỏ tươi, dòng máu uốn lượn ở trên mặt nàng như cành hoa.
Nàng làm sao còn đi được nữa? Mà lần này không đi thì nàng hiểu được quả thật sẽ không còn cơ hội nào khác bởi vì nàng biết càng ngày nàng càng không thể bỏ được hắn.
“Nam nhân đê tiện này! Long Phi Ly, ngươi ác lắm. Ta không đi nữa, ta muốn ở lại chỉnh cho chết ngươi.” Nàng lau khô nước trên khóe mắt, chửi thầm rồi định dìu hắn nhưng lại không có sức, ngược lại hắn hơi dùng lực kéo nàng dậy. Miệng hắn bất giác hơi cong lên, trông diễm lệ như một đóa hoa đỏ rực. Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên trên mặt nóng lên nàng chỉ thấy hắn đã rút thanh kiếm, máu tươi phun vọt ra. Hắn cũng không hừ một tiếng, ngón tay nhanh nhẹn điểm vào các đại huyệt để cầm máu.
Tuyền Cơ cắn môi gượng cười nói: “Đau thì la lên đi, ta sẽ không cười ngươi đâu.”
Long Phi Ly cười cười đột nhiên biến sắc cởi ngoại bào đã dính đầu máu khoác lên người Tuyền Cơ rồi ôm lấy nàng lên thi triển khinh công bay ra khỏi cánh rừng.
“Thả ta xuống dưới.”
Người này thật sự là điên rồi, bị thương nặng mà còn cử động như vậy. Tuyền Cơ đau lòng phẫn nộ, Long Phi Ly đã dừng lại, trường kiếm chỉ thẳng về đám người phía trước. Tuyền Cơ ngẩn ra, đã trở lại chỗ gần thôn, nàng thấy một đám người hỗn độn tựa hồ mọi người trong thôn đều đi ra hết. Sắc mặt Thủy Sinh trắng bệch, sau lưng thôn trưởng hai cái thanh niên đang giúp hắn. Tất cả mọi người kinh hãi nhìn về phía hai người.
Long Phi Ly thả Tuyền Cơ xuống: “Có thể đứng được không? Hãy dựa vào người ta.”
Tuyền Cơ vội vàng gật đầu, nhẹ nhàng nắm quần áo của hắn, cố gắng không để sức nặng của mình áp lên người hắn.
Long Phi Ly lạnh lùng nói: “Giao hắn ra đây, ta không có ý đả thương các người nhưng nếu ai bao che cho tên súc sinh này thì ta liền giết người đó!”
“Ngươi đã chặt đứt hai tay của hắn rồi còn muốn thế nào nữa?” Một thanh niên thường giao hảo với Thủy Sinh cắn răng lấy hết can đảm ra nói.
Lúc này một vài hán tử cũng khuyên nhủ: “Long công tử, ngài đã từng cứu mạng chúng ta, nhưng Thủy Sinh chịu trừng phạt như vậy cũng đủ rồi—”
Thôn trưởng khẽ than, khẩn cầu nói: “Xin công tử bỏ qua cho Thủy Sinh đi, hắn cũng hối hận không kịp rồi.”
Mặt mày Long Phi Ly trầm xuống, cười lạnh nói: “Hắn ức hiếp thê tử của ta, nếu ta không giết hắn sao có thể xóa được nỗi nhục hôm nay của thê tử ta chứ?”
Tống Ny tiến lên ôn nhu nói: “Long đại ca, nếu a Ny ở cùng chàng xem như cũng là bồi thường chuyện của tỷ tỷ rồi, chàng cũng đừng so đo với Thủy Sinh nữa, như vậy làm cha ta khó xử…”
“Ai muốn ở một chỗ cùng cô! Bồi thường? Cô xách giày cho thê tử ta cũng không xứng!” Long Phi Ly cũng không thèm nhìn tới, lạnh lùng cắt ngang lời nàng ta.
Sắc mặt Tống Ny đại biến, thất thanh nói: “Chàng nói cái gì?”
Tuyền Cơ lại lo lắng thương thế của Long Phi Ly, đang định khuyên hắn đi chữa thương trước thì đã thấy Long Phi Ly hơi hơi nhướng mày, cùng lúc đó một giọng cười sắc xảo từ sau lưng vang lên.
“Dân nữ xin chào Hoàng Thượng, Niên phi nương nương.” Tiếng nói thình lình cất lên khiến toàn bộ người trong Đào Nguyên kinh động.
Long Phi Ly ôm Tuyền Cơ vào trong lòng, xoay người lại bình tĩnh nhìn chằm chằm mấy tên hắc y nhân trước mắt. Kẻ cầm đầu đúng là huynh muội Mộ Dung Phái – Mộ Dung Lâm.
Trên mặt Mộ Dung Lâm có một vết sẹo rất dài từ giữa trán đến một bên gò má. Nàng ta lạnh lùng cười: “Không thể tưởng được ta cũng không chết, nhưng nhờ nương nương ban tặng cho vết sẹo này, hôm nay ta đến là để báo đáp đại ân của Hoàng Thượng và nương nương.”
Thì ra ngày hôm đó Mộ Dung Lâm rớt xuống vực, Mộ Dung Phái lập tức cũng thi triển khinh công xuống vực cứu người. Võ công Mộ Dung Lâm vốn rất cao, khi ngã xuống vực bị đá nhọn rạch vào mặt, trong lúc đau đớn thần trí ngược lại trở nên tỉnh táo, cởi đai lưng cuốn lấy một nhánh cây đâm ngang ra dưới vực để trụ lại. Sau đó Mộ Dung Phái xuống cứu nàng, hai người đi dọc theo biển lớn tìm kiếm cuối cùng tìm đến được Đào Nguyên thôn. Vốn là đám người Long Tử Cẩm tìm được manh mối Long Phi Ly lưu lại ở trạm gác ngầm nên cũng định đến Đào Nguyên thôn, Long Phi Ly mặc dù giận Tuyền Cơ lừa gạt hắn nhưng hắn cũng không quên lời đã hứa với nàng nên hôm nay trước khi đi biển hắn đã nhờ thôn trưởng phái người truyền tin đến trạm gác ngầm bảo đám người Long Tử Cẩm mấy ngày nữa hãy đến.
Mộ Dung Phái cười nói: “Muội muội, hình như Hoàng Thượng bị thương không nhẹ đâu, như vậy chơi mới vui. Có đúng không?”
Mộ Dung Lâm vừa lên tiếng thì năm bóng người đã hạ xuống sau lưng cùng tấn công về phía Long Phi Ly và Tuyền Cơ, nhưng vừa bắt đầu tấn công thì đã có hai người kêu một tiếng đau đớn từ giữa không trung té rớt xuống. Huynh muội Mộ Dung thị rùng mình, thì ra Long Phi Ly sớm đã phát hiện mưu kế giương đông kích tây của Mộ Dung Lâm nên trước khi bọn hắc y nhân kịp hành động thì hắn đã nắm sẵn ngân châm trong tay.
Mộ Dung Phái, Mộ Dung Lâm nhìn nhau rồi vung kiếm cùng nhau tấn công. Người trong thôn đã trở nên rối, không ngờ vị Long công tử này lại là… hoàng đế? Trong lúc hỗn loạn bỗng có người run giọng hô: “Long công tử đã cứu mạng chúng ta, nếu ngài là Hoàng Thượng thì chúng ta càng phải bảo vệ ngài. Mấy năm nay nếu không có Hoàng Thượng giảm miễn thuế má thì chúng ta cũng sẽ không có được ngày hôm nay.”
“Đúng vậy!”