Hắn bảo nàng rửa sạch sẽ vết máu bên ngoài, nói rằng đối phương mặc dù bị thương không nhẹ nhưng khó nói có đuổi theo không … Hắn mới nói một câu đã nhắm mắt lại. Lúc này Ngũ phu nhân ở phía sau nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng. Tuyền Cơ cả kinh nắm lấy thanh kiếm của Long Phi Ly trong tay, bây giờ nên đến lúc nàng bảo vệ hắn! Bàn tay nắm kiếm run nhè nhẹ nhưng thanh âm vẫn kiên quyết: “Hắn cần một chỗ nghỉ ngơi.”
Ngũ phu nhân hoảng sợ lui về phía sau một bước vội la lên: “Tiểu nương tử, không phải là ta muốn đuổi các người đi, thấy các người như vậy sao chúng ta còn có thể làm chuyện thiếu đạo đức như vậy được chứ?”
Ngũ đại phu vuốt cằm than nhỏ: “Hôn phu của cô là một hảo hán.”
Hắn xoay người gọi một tiểu y đồng đến hạ giọng dặn y lau dọn sạch sẽ vết máu trên phần đất ở bên ngoài cửa. Tuyền Cơ rưng rưng cúi đầu nói: “Cám ơn đại ơn đại đức của hai vị, nếu kẻ thù đuổi theo ta nhất định sẽ đưa phu quân ta đi không để liên lụy đến các người.”
Vợ chồng Ngũ đại phu nhìn nhau lại khẽ thở dài một cái. Ngũ đại phu liếc nhìn Long Phi Ly một cái nói: “Long phu nhân, phàm là bệnh nặng ắt sẽ có một thời khắc nguy hiểm, nếu Long công tử không chống đỡ nổi qua hai canh giờ đêm nay thì chỉ sợ…”
Lời Ngũ đại phu rất nhanh đã ứng nghiệm, không lâu sau cả người Long Phi Ly đã sốt cao nhưng hắn cũng không rên một tiếng trợn mắt tỉnh lại lẳng lặng ngắm nhìn Tuyền Cơ.
“Đồ ngốc, đáng giá sao?” Tuyền Cơ cười, nước mắt lại rớt xuống dưới, lòng nghẹn ngào như tro tàn. Sau lưng Ngũ phu nhân đang thay đổi tim đèn mới liếc nhìn trượng phu mình một cái, bà hiểu được ẩn ý trong mắt Ngũ đại phu: vị Long công tử này là hồi quang phản chiếu.
Long Phi Ly cắn răng ngồi dậy, tựa vào thành giường, cho dù phải chết hắn cũng không muốn nàng thấy nàng yếu ớt mà chết đi. “Ta tặng cho nàng một vật, nàng đừng khóc.”
Hắn nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, Tuyền Cơ sửng sốt nhìn thấy gương mặt tái nhợt của hắn ửng đỏ, nàng lăng lăng nhìn món đồ vật trong lòng bàn tay… Một cây lược gỗ nho nhỏ à?
Giọng nói của hắn có chút căng thẳng: “Tối hôm qua lúc nàng ngủ ở bên trong, ta liền ở bên ngoài làm cái đồ khó coi này, nếu nàng không thích thì ném——”
Tối hôm qua hắn luôn ở bên ngoài ư? “Không, không, ta thích, rất thích, không được ném!” Tuyền Cơ gấp gáp nói, đến khi nắm chặt cây lược thì một niềm vui sướng len lỏi vào trong nỗi lòng cực kỳ bi của nàng, khiến cho nàng thầm muốn khóc. Trên lược có một ít hoa văn, một mặt còn có chữ viết? Nàng ngẩn ra ngưng mắt nhìn lại từng chữ từng chữ một. “Bạch… Thủ… ”
“Đừng đọc lên!” Thanh âm thô ráp của hắn cắt ngang tiếng nói của nàng.
Tuyền Cơ le lưỡi, bản thân vui vui vẻ vè nhìn một chút. Mấy chữ kia ghi vào trong đầu, lòng nàng nhảy loạn cả lên. ‘Bạch thủ phi ly’*. Phi Ly, không chia ly?
Nàng vội vàng cúi đầu nhắm mắt lại ngăn nước mắt chảy ra. “Xấu quá, cái lược này làm xấu muốn chết.” Một lúc sau nàng ngẩng đầu cười mắng: “Vì sao phải làm cái này?”
Ánh mắt Long Phi Ly hơi hơi nhăn nhó tựa hồ vẫn còn đang để ý cái câu ‘xấu muốn chết’ kia, “Chải tóc…”. Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “…cho ta.”
Tuyền Cơ ngây người, hóa ra hắn tặng vật này cho nàng nhưng cuối cùng người được lợi là hắn! Tuyền Cơ vừa giận vừa cười bỗng thấy trên vai từ từ trì xuống. Nàng kinh ngạc nhìn hắn tựa đầu vào bả vai nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ánh mắt của hắn trước khi khép lại còn hiện lên nụ cười của nàng. Nếu chỉ có thể đi đến nơi đây thì giờ phút cuối cùng điều có thể nhớ kỹ là nụ cười như vậy mới tốt.
Sau lưng Ngũ phu nhân lau lau đôi mắt đã đẫm nước.
“Long Phi Ly…” Tuyền Cơ cúi đầu gọi, nâng tay lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt càng chảy nhiều hơn. Nàng thả cây lược đang nắm chặt trong tay vào lại trong lòng hắn nói: “Tỉnh lại đưa nó cho ta lần nữa, nếu ngươi không tỉnh thì ta đây không cần.”
Ngũ đại phu nhíu nhíu mày liếc nhìn sắc mặt như tro tàn của nam tử một cái, đang định nói cho Tuyền Cơ không nên chờ nữa, tuy là tàn nhẫn nhưng còn hơn là chờ đợi đến khi hy vọng qua đi thì sẽ cực kỳ bi ai, nào ngờ Tuyền Cơ lại tựa hồ biết tâm tư của ông ta bèn đột nhiên xoay người lại cười nói: “Chúng ta còn hai canh giờ nữa.”
Ngũ đại phu thở dài cùng thê tử vào nội đường. Ánh nến trên bàn lóe lên bụp một tiếng rồi phụt tắt. Tuyền Cơ cũng không quan tâm đến thân thể nặng trĩu của hắn tựa vào vết thương trên vai phải của nàng, vết thương của nàng rất đau đớn nhưng nàng cũng không quản chỉ để mặc cho hắn dựa vào, nàng nghĩ nghĩ rồi xõa tóc của cả hai xuống, cầm lấy một lọn tóc của cả hai quấn vào cùng một chỗ thấp giọng nói: “A Ly ta gọi là ngươi A Ly được không? Bởi vì ngươi phải rời khỏi ta, phi ly* là gạt người. Ừm, nếu ngươi không tỉnh thì ta sẽ đưa ngươi về biển ở Đào Nguyên thôn được không? Cũng không thể nào ở trong này làm phiền nhà người ta. Nghe nói có một vài hoàng đế sau khi mất có rất nhiều người chôn cùng, ngươi vốn không được may mắn như vậy chỉ có ta ở cạnh ngươi. Ta chôn cùng ngươi được không? Được rồi, ta cũng mệt mỏi, ngươi không phản đối vậy thì chúng ta cứ quyết định như vậy đi, ta mệt rồi ta muốn ngủ một giấc bằng không ta không có sức đưa ngươi trở về…”
“Tiểu Thất không được! Nàng dám làm như thế trẫm ——” Long Phi Ly ngồi bật dậy, trong tay lại chộp phải không khí.
Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, hắn khiếp sợ tìm tòi bốn phía… Bốn phía im ắng trống rỗng, nàng ở đâu rồi? Hắn đè tay lên ngực cắn răng xốc chăn đứng dậy chân trần vội vàng chạy ra ngoài.
* : chữ ‘Phi Ly’ trong tên của LPL, phi = không, ý Tiểu Thất nói tên hắn là ‘không rời’ là nói gạt nàng, nên gọi hắn là A Ly.
******
Trong y quán.
Đang ở chẩn bệnh, Ngũ đại phu liếc nhìn lên thân ảnh suy yếu đang đi qua trước mặt, hơi hơi thở ra. Đêm đó chung quy là Long công tử xảy ra kỳ tích, nhắc đến chuyện đó, nam tử này quả thật không tầm thường! Hắn mê man đã hai ngày, từ sau đêm đó tiểu nương tử quật cường không hề chợp mắt chút nào. Thấy Tuyền Cơ sợ nóng vừa nắm lấy lỗ tai rồi bưng chén thuốc đi ngang qua phòng mà hắn không cười nổi. Đột nhiên hắn ngẩn ra, chỉ thấy một nhóm người bước vào phòng, trong đó bất luận là nam nữ đều có dung mạo khí chất cực kì xuất sắc! Một nữ tử thanh thoát uyển chuyển trong nhóm người đó bỗng nhiên chạy vội tới ôm chặt lấy nam tử cao lớn vừa từ phòng trong bước ra. “Xoảng” một tiếng vang lên, chén thuốc từ trong tay Tuyền Cơ rơi xuống đất vỡ tan.
*: có nghĩa là nguyện một lòng nắm tay đến bạc đầu không chia lìa nhau. Ta để nguyên là ‘Bạch thủ phi ly’ vì theo ta ở đây tác giả chơi chữ, chữ ‘phi ly’ còn hàm chứa tên của anh LPL nữa.
Ngũ phu nhân hoảng sợ lui về phía sau một bước vội la lên: “Tiểu nương tử, không phải là ta muốn đuổi các người đi, thấy các người như vậy sao chúng ta còn có thể làm chuyện thiếu đạo đức như vậy được chứ?”
Ngũ đại phu vuốt cằm than nhỏ: “Hôn phu của cô là một hảo hán.”
Hắn xoay người gọi một tiểu y đồng đến hạ giọng dặn y lau dọn sạch sẽ vết máu trên phần đất ở bên ngoài cửa. Tuyền Cơ rưng rưng cúi đầu nói: “Cám ơn đại ơn đại đức của hai vị, nếu kẻ thù đuổi theo ta nhất định sẽ đưa phu quân ta đi không để liên lụy đến các người.”
Vợ chồng Ngũ đại phu nhìn nhau lại khẽ thở dài một cái. Ngũ đại phu liếc nhìn Long Phi Ly một cái nói: “Long phu nhân, phàm là bệnh nặng ắt sẽ có một thời khắc nguy hiểm, nếu Long công tử không chống đỡ nổi qua hai canh giờ đêm nay thì chỉ sợ…”
Lời Ngũ đại phu rất nhanh đã ứng nghiệm, không lâu sau cả người Long Phi Ly đã sốt cao nhưng hắn cũng không rên một tiếng trợn mắt tỉnh lại lẳng lặng ngắm nhìn Tuyền Cơ.
“Đồ ngốc, đáng giá sao?” Tuyền Cơ cười, nước mắt lại rớt xuống dưới, lòng nghẹn ngào như tro tàn. Sau lưng Ngũ phu nhân đang thay đổi tim đèn mới liếc nhìn trượng phu mình một cái, bà hiểu được ẩn ý trong mắt Ngũ đại phu: vị Long công tử này là hồi quang phản chiếu.
Long Phi Ly cắn răng ngồi dậy, tựa vào thành giường, cho dù phải chết hắn cũng không muốn nàng thấy nàng yếu ớt mà chết đi. “Ta tặng cho nàng một vật, nàng đừng khóc.”
Hắn nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, Tuyền Cơ sửng sốt nhìn thấy gương mặt tái nhợt của hắn ửng đỏ, nàng lăng lăng nhìn món đồ vật trong lòng bàn tay… Một cây lược gỗ nho nhỏ à?
Giọng nói của hắn có chút căng thẳng: “Tối hôm qua lúc nàng ngủ ở bên trong, ta liền ở bên ngoài làm cái đồ khó coi này, nếu nàng không thích thì ném——”
Tối hôm qua hắn luôn ở bên ngoài ư? “Không, không, ta thích, rất thích, không được ném!” Tuyền Cơ gấp gáp nói, đến khi nắm chặt cây lược thì một niềm vui sướng len lỏi vào trong nỗi lòng cực kỳ bi của nàng, khiến cho nàng thầm muốn khóc. Trên lược có một ít hoa văn, một mặt còn có chữ viết? Nàng ngẩn ra ngưng mắt nhìn lại từng chữ từng chữ một. “Bạch… Thủ… ”
“Đừng đọc lên!” Thanh âm thô ráp của hắn cắt ngang tiếng nói của nàng.
Tuyền Cơ le lưỡi, bản thân vui vui vẻ vè nhìn một chút. Mấy chữ kia ghi vào trong đầu, lòng nàng nhảy loạn cả lên. ‘Bạch thủ phi ly’*. Phi Ly, không chia ly?
Nàng vội vàng cúi đầu nhắm mắt lại ngăn nước mắt chảy ra. “Xấu quá, cái lược này làm xấu muốn chết.” Một lúc sau nàng ngẩng đầu cười mắng: “Vì sao phải làm cái này?”
Ánh mắt Long Phi Ly hơi hơi nhăn nhó tựa hồ vẫn còn đang để ý cái câu ‘xấu muốn chết’ kia, “Chải tóc…”. Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “…cho ta.”
Tuyền Cơ ngây người, hóa ra hắn tặng vật này cho nàng nhưng cuối cùng người được lợi là hắn! Tuyền Cơ vừa giận vừa cười bỗng thấy trên vai từ từ trì xuống. Nàng kinh ngạc nhìn hắn tựa đầu vào bả vai nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ánh mắt của hắn trước khi khép lại còn hiện lên nụ cười của nàng. Nếu chỉ có thể đi đến nơi đây thì giờ phút cuối cùng điều có thể nhớ kỹ là nụ cười như vậy mới tốt.
Sau lưng Ngũ phu nhân lau lau đôi mắt đã đẫm nước.
“Long Phi Ly…” Tuyền Cơ cúi đầu gọi, nâng tay lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt càng chảy nhiều hơn. Nàng thả cây lược đang nắm chặt trong tay vào lại trong lòng hắn nói: “Tỉnh lại đưa nó cho ta lần nữa, nếu ngươi không tỉnh thì ta đây không cần.”
Ngũ đại phu nhíu nhíu mày liếc nhìn sắc mặt như tro tàn của nam tử một cái, đang định nói cho Tuyền Cơ không nên chờ nữa, tuy là tàn nhẫn nhưng còn hơn là chờ đợi đến khi hy vọng qua đi thì sẽ cực kỳ bi ai, nào ngờ Tuyền Cơ lại tựa hồ biết tâm tư của ông ta bèn đột nhiên xoay người lại cười nói: “Chúng ta còn hai canh giờ nữa.”
Ngũ đại phu thở dài cùng thê tử vào nội đường. Ánh nến trên bàn lóe lên bụp một tiếng rồi phụt tắt. Tuyền Cơ cũng không quan tâm đến thân thể nặng trĩu của hắn tựa vào vết thương trên vai phải của nàng, vết thương của nàng rất đau đớn nhưng nàng cũng không quản chỉ để mặc cho hắn dựa vào, nàng nghĩ nghĩ rồi xõa tóc của cả hai xuống, cầm lấy một lọn tóc của cả hai quấn vào cùng một chỗ thấp giọng nói: “A Ly ta gọi là ngươi A Ly được không? Bởi vì ngươi phải rời khỏi ta, phi ly* là gạt người. Ừm, nếu ngươi không tỉnh thì ta sẽ đưa ngươi về biển ở Đào Nguyên thôn được không? Cũng không thể nào ở trong này làm phiền nhà người ta. Nghe nói có một vài hoàng đế sau khi mất có rất nhiều người chôn cùng, ngươi vốn không được may mắn như vậy chỉ có ta ở cạnh ngươi. Ta chôn cùng ngươi được không? Được rồi, ta cũng mệt mỏi, ngươi không phản đối vậy thì chúng ta cứ quyết định như vậy đi, ta mệt rồi ta muốn ngủ một giấc bằng không ta không có sức đưa ngươi trở về…”
“Tiểu Thất không được! Nàng dám làm như thế trẫm ——” Long Phi Ly ngồi bật dậy, trong tay lại chộp phải không khí.
Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, hắn khiếp sợ tìm tòi bốn phía… Bốn phía im ắng trống rỗng, nàng ở đâu rồi? Hắn đè tay lên ngực cắn răng xốc chăn đứng dậy chân trần vội vàng chạy ra ngoài.
* : chữ ‘Phi Ly’ trong tên của LPL, phi = không, ý Tiểu Thất nói tên hắn là ‘không rời’ là nói gạt nàng, nên gọi hắn là A Ly.
******
Trong y quán.
Đang ở chẩn bệnh, Ngũ đại phu liếc nhìn lên thân ảnh suy yếu đang đi qua trước mặt, hơi hơi thở ra. Đêm đó chung quy là Long công tử xảy ra kỳ tích, nhắc đến chuyện đó, nam tử này quả thật không tầm thường! Hắn mê man đã hai ngày, từ sau đêm đó tiểu nương tử quật cường không hề chợp mắt chút nào. Thấy Tuyền Cơ sợ nóng vừa nắm lấy lỗ tai rồi bưng chén thuốc đi ngang qua phòng mà hắn không cười nổi. Đột nhiên hắn ngẩn ra, chỉ thấy một nhóm người bước vào phòng, trong đó bất luận là nam nữ đều có dung mạo khí chất cực kì xuất sắc! Một nữ tử thanh thoát uyển chuyển trong nhóm người đó bỗng nhiên chạy vội tới ôm chặt lấy nam tử cao lớn vừa từ phòng trong bước ra. “Xoảng” một tiếng vang lên, chén thuốc từ trong tay Tuyền Cơ rơi xuống đất vỡ tan.
*: có nghĩa là nguyện một lòng nắm tay đến bạc đầu không chia lìa nhau. Ta để nguyên là ‘Bạch thủ phi ly’ vì theo ta ở đây tác giả chơi chữ, chữ ‘phi ly’ còn hàm chứa tên của anh LPL nữa.