Một bài thơ tự dưng hiện ra trong đầu, Tuyền Cơ cười cười, suy nghĩ sửa lại một chút rồi dùng máu trên ngón tay bị đứt nhẹ nhàng viết lên bàn.
Nàng viết xong lại lăng lăng nhìn dòng chữ đỏ tươi trên bàn kia một lúc lâu, vết thương trên vai của nàng hình như đã được hắn chăm sóc cẩn thận nên chỉ còn cảm thấy hơi hơi đau nhưng trên đầu lại đột nhiên đau buốt mãnh liệt, cuối cùng không có cách nào ức chế cảm xúc nàng xoay người chạy ra khỏi hoa viên, nàng cứ theo đường mòn mà chạy, bất giác ra đến cổng biệt viện.
Nơi này thật yên tĩnh còn trong hậu viện chắc đang rất náo nhiệt.
Hình ảnh một cây lược nhỏ mộc mạc chợt nhoáng lên một cái trong đầu, đầu óc đau đớn khó chịu nổi, Tuyền Cơ thống khổ kêu lên một tiến ôm đầu chạy ra khỏi biệt viện thầm mong đuổi cơn đau này đi.
Trên đường không có nhiều cửa hàng lắm, biệt viện Long Phi Ly chọn nằm ở địa phương khá vắng vẻ, hoàng hôn buông xuống nhìn phong cảnh xung quanh thật tiêu điều, nháy mắt trời đã sắp tối.
Hơn mười bóng người mặc áo màu tím nhẹ nhàng đi theo sau lưng Tuyền Cơ. Mọi người nhìn nhau, hai gã tử vệ trong số đó định tiến lên phía trước đưa Tuyền Cơ trở về, bọn họ là trong số một trăm tử vệ được hoàng đế mới từ đế đô điều tới cùng với một ngàn cấm quân, cấm quân đóng quân ở vùng ngoại thành còn bọn họ phụ trách việc bảo vệ bốn phía chung quanh tòa biệt viện này. Họ không can thiệp vào hoạt động của chủ tử mà chỉ âm thầm bảo hộ, trong đó tử vệ bên cạnh Tuyền Cơ được hoàng đế phái tới nhiều nhất, tổng cộng gồm mười người.
Một bóng người màu xanh khẽ chuyển động dừng trước mặt đám tử vệ.
“Các ngươi trở về đi, ta đi theo là được.”
******
Tuyền Cơ lảo đảo một cái ngã xuống đất, nàng cười khổ, đang định gắng gượng đứng lên thì một bàn tay đưa tới trước mặt nàng.
Nàng ngờ vực ngẩng đầu lên nhìn, đúng là một thiếu niên tuấn tú mặc quần áo màu xanh, ánh mắt hắn rất lạnh lùng, thần sắc lại hơi hơi căng thẳng.
“Ngươi là…”
“Thanh Phong, Hoàng Thượng là sư huynh của ta.” Giọng điệu của thiếu niên không kiên nhẫn.
Ngày đó gặp mặt ở hiệu thuốc mặc dù Tuyền Cơ nhớ không rõ lắm nhưng vẫn còn có chút ấn tượng.
“Cám ơn.” Tuyền Cơ đặt tay vào trong tay nam tử, Thanh Phong hơi dùng sức kéo nàng dật.
Tay hai người nắm cùng một chỗ, Tuyền Cơ chỉ cảm thấy bàn tay to lớn của Thanh Phong vừa nóng vừa ẩm ướt, dường như là đổ mồ hôi nóng, hắn thật sự dùng sức nắm tay nàng chặt quá, tay hắn thậm chí giống như cái kén bao lấy bàn tay mềm mại của nàng. Hắn không có ý buông tay, nàng cũng ngại rút ra, hai người cứ trầm mặc như vậy đứng một hồi lâu.
Cuối cùng, Tuyền Cơ đành phải nói: “À, ta đứng dậy rồi, cám ơn.”
Thanh Phong lúc này mới kinh ngạc, làm như chụp phải củ khoai lang nóng phỏng tay, hất tay nàng ra.
Tuyền Cơ vừa chua xót vừa buồn cười, thật sự là một người kỳ quái.
“Thanh… Phong, ta đi dạo một chút, lát nữa sẽ trở về.” Nàng nhẹ giọng nói, xem như là chào từ biệt.
“Ừ.” Thiếu niên lãnh đạm lên tiếng.
Đi được vài bước, Tuyền Cơ hơi ngạc nhiên, hắn vẫn đi theo sau nàng.
“Ngươi không quay về sao?” Tuyền Cơ thở dài, nói.
“Ta đi theo bảo vệ ngươi.” Thanh Phong cứng rắn đáp lại.
Tâm tình Tuyền Cơ đau thương hỗn độn, cũng không muốn có người đi theo, nhưng hắn vừa nói như vậy nàng không tiện từ chối, đành phải nói: “Cám ơn.”
Hai người một trước một sau bước đi, nhìn cửa hàng thưa thớt trên đường bắt đầu lên đèn.
“Niên Tuyền Cơ.” Đột nhiên Thanh Phong ở sau lưng lên tiếng, giọng nói hơi trầm thấp, “Ta biết trong lòng cô không thoải mái.”
Tuyền Cơ sửng sốt, “Ngươi làm sao mà biết?”
“Cô đừng quan tâm đến ta.” Thanh Phong lớn tiếng cắt lời nàng, trong lòng có chút phẫn nộ. Kỳ thật vừa rồi hắn vẫn ở ngay trong vườn.
Trong lúc vô ý hắn đi ra lại nhìn thấy nàng quẹo qua hành lang, sau đó nàng cùng Như Ý nói chuyện, nàng viết chữ ở trên bàn, hắn đều nấp sau cây cột nhìn thấy hết. Hắn vốn phải bỏ đi nhưng mà hắn vẫn ngắm nhìn nàng, vẫn… không thể rời chân.
Trong lòng hắn thất kinh, đang định tránh đi thì đã thấy nàng thần sắc tái nhợt đi ra, hắn cũng không tự chủ được mà theo đến đây.
Tuyền Cơ còn đang giật mình, thanh âm của Thanh Phong lại truyền tới.
“Trở về đi.”
“Ta muốn đi thêm một lát, ngươi về trước đi.” Tuyền Cơ nói chưa dứt lời thì một hơi thở cực nóng đã đập vào tai.
“Như Ý cô nương là nữ tử tốt, cô cũng đừng đa tâm, vạn lần không được phản bội sư huynh.” Tuyền Cơ cả kinh, chỉ trong giây lát mà Thanh Phong đã ở bên cạnh nàng, trầm giọng nói chuyện.
“Phản bội?” Tuyền Cơ lập lại từ này, không rõ Thanh Phong có ý gì.
“Mẫu thân ta cho rằng cha ta ở bên ngoài có nữ nhân, nên sau đó bà lại… cấu kết với nam nhân khác, cha ta giết chết bà rồi cũng đi theo bà. Sư huynh đối với cô rất tốt, cô không thể phản bội hắn, cô đã hiểu chưa?”
Ban đầu Thanh Phong hạ giọng nhưng nói đến câu cuối giọng điệu đột nhiên trở nên gắt gao mãnh liệt.
Tuyền Cơ chấn động, mặc dù nàng đã quên Thanh Phong, nhưng vừa rồi trong chớp mắt cùng nhau nói chuyện, nàng cũng hơi hơi có cảm giác hắn là một nam nhân che giấu tâm sự của chính mình rất kỹ.
Nàng không ngờ hắn sẽ nói như vậy với nàng, dù sao đây cũng là việc riêng tư thương tâm của hắn, hắn làm sao có thể nói với nàng? Chẳng lẽ là vì cùng có quan hệ với Long Phi Ly nên trước đây hai người giao tình rất sâu ư?
Kỳ thật Tuyền Cơ làm sao biết được tâm lý mâu thuẫn buồn phiền phức tạp của Thanh Phong được? Cho dù là chính Thanh Phong đi nữa chỉ sợ hắn cũng không biết rõ.
Hắn từ nhỏ trải qua biến cố, tính tình trầm mặc quái đản. Long Phi Ly có ân sâu nặng đối với hắn hơn nữa hai người là huynh đệ đồng môn, tình nghĩa sâu đậm. Sau đó hắn lại phát hiện ra bản thân mình thích Tuyền Cơ, nhưng Tuyền Cơ lại là nữ nhân của Long Phi Ly.
Nữ tử này vĩnh viễn hắn không thể có được, nàng ở bên cạnh người hắn kính trọng nhất, hắn vừa vui mừng vừa đau khổ, hắn đau khổ áp chế tình cảm của chính mình, không ngờ ở Yên Vũ lâu hắn lại nhìn thấy Tuyền Cơ mỉm cười với Phong Chiến Bách, sau đó còn rơi vào tranh chấp giữa Long Chỉnh Văn cùng Nạp Minh Thiên Lãng.
Đối phương là Long Phi Ly thì hắn có thể nhường nhịn, có thể yên lặng thủ hộ, nhưng nếu là nam tử khác thì hắn không nhịn được ghen ghét, mơ hồ có cảm giác phẫn nộ: vì sao nàng thích nam tử khác mà không có thể thích hắn.
Vì thế hắn vừa yêu nhưng vừa không nhịn được giận và hận Tuyền Cơ.
Nàng viết xong lại lăng lăng nhìn dòng chữ đỏ tươi trên bàn kia một lúc lâu, vết thương trên vai của nàng hình như đã được hắn chăm sóc cẩn thận nên chỉ còn cảm thấy hơi hơi đau nhưng trên đầu lại đột nhiên đau buốt mãnh liệt, cuối cùng không có cách nào ức chế cảm xúc nàng xoay người chạy ra khỏi hoa viên, nàng cứ theo đường mòn mà chạy, bất giác ra đến cổng biệt viện.
Nơi này thật yên tĩnh còn trong hậu viện chắc đang rất náo nhiệt.
Hình ảnh một cây lược nhỏ mộc mạc chợt nhoáng lên một cái trong đầu, đầu óc đau đớn khó chịu nổi, Tuyền Cơ thống khổ kêu lên một tiến ôm đầu chạy ra khỏi biệt viện thầm mong đuổi cơn đau này đi.
Trên đường không có nhiều cửa hàng lắm, biệt viện Long Phi Ly chọn nằm ở địa phương khá vắng vẻ, hoàng hôn buông xuống nhìn phong cảnh xung quanh thật tiêu điều, nháy mắt trời đã sắp tối.
Hơn mười bóng người mặc áo màu tím nhẹ nhàng đi theo sau lưng Tuyền Cơ. Mọi người nhìn nhau, hai gã tử vệ trong số đó định tiến lên phía trước đưa Tuyền Cơ trở về, bọn họ là trong số một trăm tử vệ được hoàng đế mới từ đế đô điều tới cùng với một ngàn cấm quân, cấm quân đóng quân ở vùng ngoại thành còn bọn họ phụ trách việc bảo vệ bốn phía chung quanh tòa biệt viện này. Họ không can thiệp vào hoạt động của chủ tử mà chỉ âm thầm bảo hộ, trong đó tử vệ bên cạnh Tuyền Cơ được hoàng đế phái tới nhiều nhất, tổng cộng gồm mười người.
Một bóng người màu xanh khẽ chuyển động dừng trước mặt đám tử vệ.
“Các ngươi trở về đi, ta đi theo là được.”
******
Tuyền Cơ lảo đảo một cái ngã xuống đất, nàng cười khổ, đang định gắng gượng đứng lên thì một bàn tay đưa tới trước mặt nàng.
Nàng ngờ vực ngẩng đầu lên nhìn, đúng là một thiếu niên tuấn tú mặc quần áo màu xanh, ánh mắt hắn rất lạnh lùng, thần sắc lại hơi hơi căng thẳng.
“Ngươi là…”
“Thanh Phong, Hoàng Thượng là sư huynh của ta.” Giọng điệu của thiếu niên không kiên nhẫn.
Ngày đó gặp mặt ở hiệu thuốc mặc dù Tuyền Cơ nhớ không rõ lắm nhưng vẫn còn có chút ấn tượng.
“Cám ơn.” Tuyền Cơ đặt tay vào trong tay nam tử, Thanh Phong hơi dùng sức kéo nàng dật.
Tay hai người nắm cùng một chỗ, Tuyền Cơ chỉ cảm thấy bàn tay to lớn của Thanh Phong vừa nóng vừa ẩm ướt, dường như là đổ mồ hôi nóng, hắn thật sự dùng sức nắm tay nàng chặt quá, tay hắn thậm chí giống như cái kén bao lấy bàn tay mềm mại của nàng. Hắn không có ý buông tay, nàng cũng ngại rút ra, hai người cứ trầm mặc như vậy đứng một hồi lâu.
Cuối cùng, Tuyền Cơ đành phải nói: “À, ta đứng dậy rồi, cám ơn.”
Thanh Phong lúc này mới kinh ngạc, làm như chụp phải củ khoai lang nóng phỏng tay, hất tay nàng ra.
Tuyền Cơ vừa chua xót vừa buồn cười, thật sự là một người kỳ quái.
“Thanh… Phong, ta đi dạo một chút, lát nữa sẽ trở về.” Nàng nhẹ giọng nói, xem như là chào từ biệt.
“Ừ.” Thiếu niên lãnh đạm lên tiếng.
Đi được vài bước, Tuyền Cơ hơi ngạc nhiên, hắn vẫn đi theo sau nàng.
“Ngươi không quay về sao?” Tuyền Cơ thở dài, nói.
“Ta đi theo bảo vệ ngươi.” Thanh Phong cứng rắn đáp lại.
Tâm tình Tuyền Cơ đau thương hỗn độn, cũng không muốn có người đi theo, nhưng hắn vừa nói như vậy nàng không tiện từ chối, đành phải nói: “Cám ơn.”
Hai người một trước một sau bước đi, nhìn cửa hàng thưa thớt trên đường bắt đầu lên đèn.
“Niên Tuyền Cơ.” Đột nhiên Thanh Phong ở sau lưng lên tiếng, giọng nói hơi trầm thấp, “Ta biết trong lòng cô không thoải mái.”
Tuyền Cơ sửng sốt, “Ngươi làm sao mà biết?”
“Cô đừng quan tâm đến ta.” Thanh Phong lớn tiếng cắt lời nàng, trong lòng có chút phẫn nộ. Kỳ thật vừa rồi hắn vẫn ở ngay trong vườn.
Trong lúc vô ý hắn đi ra lại nhìn thấy nàng quẹo qua hành lang, sau đó nàng cùng Như Ý nói chuyện, nàng viết chữ ở trên bàn, hắn đều nấp sau cây cột nhìn thấy hết. Hắn vốn phải bỏ đi nhưng mà hắn vẫn ngắm nhìn nàng, vẫn… không thể rời chân.
Trong lòng hắn thất kinh, đang định tránh đi thì đã thấy nàng thần sắc tái nhợt đi ra, hắn cũng không tự chủ được mà theo đến đây.
Tuyền Cơ còn đang giật mình, thanh âm của Thanh Phong lại truyền tới.
“Trở về đi.”
“Ta muốn đi thêm một lát, ngươi về trước đi.” Tuyền Cơ nói chưa dứt lời thì một hơi thở cực nóng đã đập vào tai.
“Như Ý cô nương là nữ tử tốt, cô cũng đừng đa tâm, vạn lần không được phản bội sư huynh.” Tuyền Cơ cả kinh, chỉ trong giây lát mà Thanh Phong đã ở bên cạnh nàng, trầm giọng nói chuyện.
“Phản bội?” Tuyền Cơ lập lại từ này, không rõ Thanh Phong có ý gì.
“Mẫu thân ta cho rằng cha ta ở bên ngoài có nữ nhân, nên sau đó bà lại… cấu kết với nam nhân khác, cha ta giết chết bà rồi cũng đi theo bà. Sư huynh đối với cô rất tốt, cô không thể phản bội hắn, cô đã hiểu chưa?”
Ban đầu Thanh Phong hạ giọng nhưng nói đến câu cuối giọng điệu đột nhiên trở nên gắt gao mãnh liệt.
Tuyền Cơ chấn động, mặc dù nàng đã quên Thanh Phong, nhưng vừa rồi trong chớp mắt cùng nhau nói chuyện, nàng cũng hơi hơi có cảm giác hắn là một nam nhân che giấu tâm sự của chính mình rất kỹ.
Nàng không ngờ hắn sẽ nói như vậy với nàng, dù sao đây cũng là việc riêng tư thương tâm của hắn, hắn làm sao có thể nói với nàng? Chẳng lẽ là vì cùng có quan hệ với Long Phi Ly nên trước đây hai người giao tình rất sâu ư?
Kỳ thật Tuyền Cơ làm sao biết được tâm lý mâu thuẫn buồn phiền phức tạp của Thanh Phong được? Cho dù là chính Thanh Phong đi nữa chỉ sợ hắn cũng không biết rõ.
Hắn từ nhỏ trải qua biến cố, tính tình trầm mặc quái đản. Long Phi Ly có ân sâu nặng đối với hắn hơn nữa hai người là huynh đệ đồng môn, tình nghĩa sâu đậm. Sau đó hắn lại phát hiện ra bản thân mình thích Tuyền Cơ, nhưng Tuyền Cơ lại là nữ nhân của Long Phi Ly.
Nữ tử này vĩnh viễn hắn không thể có được, nàng ở bên cạnh người hắn kính trọng nhất, hắn vừa vui mừng vừa đau khổ, hắn đau khổ áp chế tình cảm của chính mình, không ngờ ở Yên Vũ lâu hắn lại nhìn thấy Tuyền Cơ mỉm cười với Phong Chiến Bách, sau đó còn rơi vào tranh chấp giữa Long Chỉnh Văn cùng Nạp Minh Thiên Lãng.
Đối phương là Long Phi Ly thì hắn có thể nhường nhịn, có thể yên lặng thủ hộ, nhưng nếu là nam tử khác thì hắn không nhịn được ghen ghét, mơ hồ có cảm giác phẫn nộ: vì sao nàng thích nam tử khác mà không có thể thích hắn.
Vì thế hắn vừa yêu nhưng vừa không nhịn được giận và hận Tuyền Cơ.