Đoạn phu nhân yên lặng nhìn nàng một lát, gật đầu, lại cắn răng rơi lệ, nhướng mày nói: “Đoạn đường cuối cùng này, xin để Tinh Oánh hộ tống nương nương!”
Nàng cưỡi ngựa đi bên Tuyền Cơ, lúc này Trương Tiến mới nhìn ra nàng đang mang thai, dường như cũng sắp tới ngày sinh. Hắn không nghe rõ mấy lời cuối hai người nói gì, nhưng mấy lời lúc trước của Đoạn phu nhân vẫn còn làm hắn khiếp sợ không thôi.
Đám đông xô đẩy tiến về phía trước mạnh mẽ như nước triều dâng, dân chúng kinh thành không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Đoạn phu nhân đang mang bầu sắc mặt cẩn trọng đi bên cạnh bảo vệ yêu nghiệt hại nước kia. Tất cả đều kinh ngạc biến sắc, không dám tùy tiện ném đồ trong tay.
Pháp trường
Bốn phía đều là biển người. Trong ngoài pháp trường đều có cấm quân bảo vệ nghiêm ngặt, khí thế ngất trời.
Giữa sân, búa rìu, trát tường đã chuẩn bị sẵn. Đao trảm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Hai tên đao phủ cao lớn tướng mạo âm u, đứng bên cạnh nơi hành quyết.
Xe tù đã tới nơi, Trương Tiến bị cấm quân giữ lại bên ngoài.
Viên quan giám hình thấp giọng nói: “Phu nhân đang có thai, hành hình đẫm máu, mời phu nhân trở về cho.”
“Cám ơn ý tốt của đại nhân, thiếp thân muốn ở nơi này đưa tiễn nương nương, không muốn đi đâu cả.” Đoạn phu nhân nghiêm mặt nói, tỏ rõ ý chí kiên cường, quyết không thay đổi, ánh mắt sáng ngời, khí thế bức người khiến mấy tên sai nha hộ tống xe tù gần đó nhất thời khiếp sợ mà lùi lại.
Nàng cũng không để người khác chạm vào Tuyền Cơ, đích thân đỡ Tuyền Cơ bước xuống xe tù.
Cả hai làm bạn đã lâu, Tuyền Cơ cũng hiểu tính tình nàng, không nói thêm nữa, hai người chỉ nhìn nhau cười.
Cử động khiến miệng vết thương ở mắt cá chân rách ra đau nhói khiến nàng bước chân lảo đảo không vững. Đoạn phu nhân thấy vậy lắp bắp kinh hãi, hướng nàng nói nhỏ: “Nương nương, để Tinh Oánh dìu người.”
Tuyền Cơ khẽ mắng, “Sao vậy được, lỡ bị động đến đứa nhỏ thì làm sao, Ngọc Hoàng lại chẳng thiêu ta ra tro ý à, em chẳng lẽ lại muốn hại ta đến cùng sao?”
Đoạn phu nhân bật cười, rồi rất nhanh lại thất thanh nói, “Nương nương, người bị chảy máu?”
Tay nàng chạm qua phía người dưới Toàn Cơ liền thấy khác thường, đưa tay chạm hẳn vào, toàn bộ váy áo đúng là đã dính dớp ẩm ướt, đưa tay ra xem, cả bàn tay đã đỏ tươi chói mắt.
Nàng cơ hồ cắn chặt môi khỏi bật khóc, lại chỉ thấy Tuyền Cơ chăm chú nhìn về phía hình cụ trên đài, lặng lẽ khoanh tay nhìn.
Trên đài sắp đặt vị trí ngồi của ba người.
Vị quan kia vẫn chưa ngồi xuống, hai người đi theo hộ tống xe tù cũng chỉ có thể kính cẩn đứng một bên. Viên quan này đứng quay lưng về phía họ, lúc này xoay người lại, ước chừng đã khoảng sáu mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lùng.
“Tội thiếp Tuyền Cơ bái kiến Đại Lý tự* đại nhân.” Tuyền Cơ kính cẩn hành lễ.
Viên quan Đại Lý tự cười lạnh đáp: “Không dám.”
Đoạn phu nhân nói: “Nương nương, người hà tất phải hạ mình như thế?”
Tuyền Cơ chỉ nhẹ giọng giải thích: “Vị Lâm tư chính** đại nhân này từng là thầy dạy của Hoàng thượng. Vậy nên việc hành lễ là không thể thiếu.”
Đoạn phu nhân đau lòng, thấp giọng nói: “Người sao phải tự làm khổ mình như vậy chứ?”
“Lễ nghi liêm sỉ, kẻ nghiệp chướng như ngươi, sao thể hiểu? Chẳng trách cha mẹ sinh ngươi làm phận nữ nhi.” Lâm tư chính phẩy tay áo, mở lời trách mắng.
Lúc này, dân chúng vây quanh đã bắt đầu xô đẩy, hò hét kích động.
“Giết chết ả ta đi! Giết chết Niên Tuyền Cơ!”
*, ** : tên cơ quan lập pháp cuả triều đình, thuộc bộ văn quan
Nàng cưỡi ngựa đi bên Tuyền Cơ, lúc này Trương Tiến mới nhìn ra nàng đang mang thai, dường như cũng sắp tới ngày sinh. Hắn không nghe rõ mấy lời cuối hai người nói gì, nhưng mấy lời lúc trước của Đoạn phu nhân vẫn còn làm hắn khiếp sợ không thôi.
Đám đông xô đẩy tiến về phía trước mạnh mẽ như nước triều dâng, dân chúng kinh thành không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Đoạn phu nhân đang mang bầu sắc mặt cẩn trọng đi bên cạnh bảo vệ yêu nghiệt hại nước kia. Tất cả đều kinh ngạc biến sắc, không dám tùy tiện ném đồ trong tay.
Pháp trường
Bốn phía đều là biển người. Trong ngoài pháp trường đều có cấm quân bảo vệ nghiêm ngặt, khí thế ngất trời.
Giữa sân, búa rìu, trát tường đã chuẩn bị sẵn. Đao trảm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Hai tên đao phủ cao lớn tướng mạo âm u, đứng bên cạnh nơi hành quyết.
Xe tù đã tới nơi, Trương Tiến bị cấm quân giữ lại bên ngoài.
Viên quan giám hình thấp giọng nói: “Phu nhân đang có thai, hành hình đẫm máu, mời phu nhân trở về cho.”
“Cám ơn ý tốt của đại nhân, thiếp thân muốn ở nơi này đưa tiễn nương nương, không muốn đi đâu cả.” Đoạn phu nhân nghiêm mặt nói, tỏ rõ ý chí kiên cường, quyết không thay đổi, ánh mắt sáng ngời, khí thế bức người khiến mấy tên sai nha hộ tống xe tù gần đó nhất thời khiếp sợ mà lùi lại.
Nàng cũng không để người khác chạm vào Tuyền Cơ, đích thân đỡ Tuyền Cơ bước xuống xe tù.
Cả hai làm bạn đã lâu, Tuyền Cơ cũng hiểu tính tình nàng, không nói thêm nữa, hai người chỉ nhìn nhau cười.
Cử động khiến miệng vết thương ở mắt cá chân rách ra đau nhói khiến nàng bước chân lảo đảo không vững. Đoạn phu nhân thấy vậy lắp bắp kinh hãi, hướng nàng nói nhỏ: “Nương nương, để Tinh Oánh dìu người.”
Tuyền Cơ khẽ mắng, “Sao vậy được, lỡ bị động đến đứa nhỏ thì làm sao, Ngọc Hoàng lại chẳng thiêu ta ra tro ý à, em chẳng lẽ lại muốn hại ta đến cùng sao?”
Đoạn phu nhân bật cười, rồi rất nhanh lại thất thanh nói, “Nương nương, người bị chảy máu?”
Tay nàng chạm qua phía người dưới Toàn Cơ liền thấy khác thường, đưa tay chạm hẳn vào, toàn bộ váy áo đúng là đã dính dớp ẩm ướt, đưa tay ra xem, cả bàn tay đã đỏ tươi chói mắt.
Nàng cơ hồ cắn chặt môi khỏi bật khóc, lại chỉ thấy Tuyền Cơ chăm chú nhìn về phía hình cụ trên đài, lặng lẽ khoanh tay nhìn.
Trên đài sắp đặt vị trí ngồi của ba người.
Vị quan kia vẫn chưa ngồi xuống, hai người đi theo hộ tống xe tù cũng chỉ có thể kính cẩn đứng một bên. Viên quan này đứng quay lưng về phía họ, lúc này xoay người lại, ước chừng đã khoảng sáu mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lùng.
“Tội thiếp Tuyền Cơ bái kiến Đại Lý tự* đại nhân.” Tuyền Cơ kính cẩn hành lễ.
Viên quan Đại Lý tự cười lạnh đáp: “Không dám.”
Đoạn phu nhân nói: “Nương nương, người hà tất phải hạ mình như thế?”
Tuyền Cơ chỉ nhẹ giọng giải thích: “Vị Lâm tư chính** đại nhân này từng là thầy dạy của Hoàng thượng. Vậy nên việc hành lễ là không thể thiếu.”
Đoạn phu nhân đau lòng, thấp giọng nói: “Người sao phải tự làm khổ mình như vậy chứ?”
“Lễ nghi liêm sỉ, kẻ nghiệp chướng như ngươi, sao thể hiểu? Chẳng trách cha mẹ sinh ngươi làm phận nữ nhi.” Lâm tư chính phẩy tay áo, mở lời trách mắng.
Lúc này, dân chúng vây quanh đã bắt đầu xô đẩy, hò hét kích động.
“Giết chết ả ta đi! Giết chết Niên Tuyền Cơ!”
*, ** : tên cơ quan lập pháp cuả triều đình, thuộc bộ văn quan