Tuyền Cơ nhìn thấy rõ sắc mặt Long Phi Ly thay đổi, Long Tử Cẩm đã vội vàng tới bên cạnh tử vệ đứng đầu, thất thanh hỏi: “Như Ý cô nương làm sao?”
“Bẩm vương gia, y nữ chẩn đoán, là khí huyết không thông dẫn tới hộc máu, thuốc uống vào lại ho ra hết, dùng thuốc cũng vô dụng.” Cấm vệ hạ giọng nói.
Lòng Long Tử Cẩm nóng như lửa đốt, nhìn lại Long Phi Ly, hơi thở nặng nề: ” Cửu ca, ta lập tức trở về, còn huynh thì sao?”
Hắn nhìn vào ánh mắt Tuyền Cơ lại hơi tránh né.
Long Phi Ly khẽ nhíu mày. Ngày đó, hắn giật cây lược khỏi tay Như Ý, lần đầu tiên suốt mười bốn năm qua nói nặng lời với nàng.
Bạch phu nhân nói, nếu quá nửa tháng, thương thế trên gương mặt Tuyền Cơ không thể trị được nữa, Hành Diệp là một người rất khó đối phó, nếu hắn không tự mình đi, thuốc này……
Trong ánh mắt mọi người, Tuyền Cơ đột nhiên đi trở về trong xe ngựa.
Ngọc Trí kinh ngạc nói: “Tẩu tẩu…”
Ánh mắt Long Phi Ly dõi theo tấm rèm xe.
Long Tử Cẩm sửng sốt, mặc dù trong lòng thích Tuyền Cơ nhưng lúc này cũng không khỏi tức giận, cười lạnh một tiếng: “Cửu ca, huynh làm bạn với Niên phi đi, Ôn Như Ý cùng lắm cũng chỉ là một nữ quan cao cấp.”
Giọng hắn cực vang, đập vào rèm trên xe ngựa, tấm rèm cũng khẽ lay động.
Trong xe, tay đang túm một túi hành trang, Tuyền Cơ ngẩn ra, cười khổ xuống xe ngựa, hơi cúi đầu, ánh mắt mọi người vẫn dõi theo, nàng biết.
Nàng đi thẳng tới trước mặt Long Phi Ly.
Ánh mắt sáng rực như chim ưng của nam nhân kia nhìn theo nàng.
Loại ánh mắt dò xét này, nàng không thích. Tuyền Cơ cắn môi, đem túi đồ trong tay đưa cho Long Phi Ly, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại rút tay về, Long Phi Ly giữ tay nàng lại.
Da thịt vừa chạm nhau trong chốc lát, cả hai đều nóng lòng, nàng cười cười, nói: “Trở về cũng phải mấy ngày, ngươi là người thích sạch sẽ, nhưng mà…. Ngươi sẽ cưỡi ngựa chạy thật nhanh, khó có thể thay quần áo…Quần áo gì chứ, cứ để cho nó bẩn đi.”
Giọng nói của nàng gấp gáp, lại lắp bắp, nói xong lời cuối cùng, nàng buông tay, đơn giản không nói nữa. Một bên là chuyện liên quan đến tính mạng, nàng nghĩ, mình không nên như vậy, nhưng trong mắt không kìm được mà vẫn ẩm ướt.
Ngày thường nàng dám làm dám chịu, đôi mắt kìm nén tới phát đau, nàng cũng không dám đưa tay lên lau.
Bởi vì một khi đã lau, nước mắt sẽ rơi càng nhiều.
Long Tử Cẩm kinh ngạc nhìn Tuyền Cơ, trong lòng hối hận, mím chặt môi, đi sang một bên, phân phó cấm vệ chuẩn bị ngựa.
“Cửu gia, đừng quên là hai con.” Tuyền Cơ hạ giọng nói.
Trong ánh mắt của hắn, rõ ràng là tấm khăn che mặt của nàng đang nhẹ nhàng rung động, vết sẹo trên mí mắt mà cái khăn không cách nào che khuất được, theo động tác của nàng cũng khẽ rung động theo. Cho tới bây giờ hắn không phải là người do dự! Nhìn nàng một cái thật sâu, Long Phi Ly xoay người, tay vẫy Hạ Tang cùng Đoạn Ngọc Hoàn, hai người bước nhanh tới.
“Bẩm vương gia, y nữ chẩn đoán, là khí huyết không thông dẫn tới hộc máu, thuốc uống vào lại ho ra hết, dùng thuốc cũng vô dụng.” Cấm vệ hạ giọng nói.
Lòng Long Tử Cẩm nóng như lửa đốt, nhìn lại Long Phi Ly, hơi thở nặng nề: ” Cửu ca, ta lập tức trở về, còn huynh thì sao?”
Hắn nhìn vào ánh mắt Tuyền Cơ lại hơi tránh né.
Long Phi Ly khẽ nhíu mày. Ngày đó, hắn giật cây lược khỏi tay Như Ý, lần đầu tiên suốt mười bốn năm qua nói nặng lời với nàng.
Bạch phu nhân nói, nếu quá nửa tháng, thương thế trên gương mặt Tuyền Cơ không thể trị được nữa, Hành Diệp là một người rất khó đối phó, nếu hắn không tự mình đi, thuốc này……
Trong ánh mắt mọi người, Tuyền Cơ đột nhiên đi trở về trong xe ngựa.
Ngọc Trí kinh ngạc nói: “Tẩu tẩu…”
Ánh mắt Long Phi Ly dõi theo tấm rèm xe.
Long Tử Cẩm sửng sốt, mặc dù trong lòng thích Tuyền Cơ nhưng lúc này cũng không khỏi tức giận, cười lạnh một tiếng: “Cửu ca, huynh làm bạn với Niên phi đi, Ôn Như Ý cùng lắm cũng chỉ là một nữ quan cao cấp.”
Giọng hắn cực vang, đập vào rèm trên xe ngựa, tấm rèm cũng khẽ lay động.
Trong xe, tay đang túm một túi hành trang, Tuyền Cơ ngẩn ra, cười khổ xuống xe ngựa, hơi cúi đầu, ánh mắt mọi người vẫn dõi theo, nàng biết.
Nàng đi thẳng tới trước mặt Long Phi Ly.
Ánh mắt sáng rực như chim ưng của nam nhân kia nhìn theo nàng.
Loại ánh mắt dò xét này, nàng không thích. Tuyền Cơ cắn môi, đem túi đồ trong tay đưa cho Long Phi Ly, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại rút tay về, Long Phi Ly giữ tay nàng lại.
Da thịt vừa chạm nhau trong chốc lát, cả hai đều nóng lòng, nàng cười cười, nói: “Trở về cũng phải mấy ngày, ngươi là người thích sạch sẽ, nhưng mà…. Ngươi sẽ cưỡi ngựa chạy thật nhanh, khó có thể thay quần áo…Quần áo gì chứ, cứ để cho nó bẩn đi.”
Giọng nói của nàng gấp gáp, lại lắp bắp, nói xong lời cuối cùng, nàng buông tay, đơn giản không nói nữa. Một bên là chuyện liên quan đến tính mạng, nàng nghĩ, mình không nên như vậy, nhưng trong mắt không kìm được mà vẫn ẩm ướt.
Ngày thường nàng dám làm dám chịu, đôi mắt kìm nén tới phát đau, nàng cũng không dám đưa tay lên lau.
Bởi vì một khi đã lau, nước mắt sẽ rơi càng nhiều.
Long Tử Cẩm kinh ngạc nhìn Tuyền Cơ, trong lòng hối hận, mím chặt môi, đi sang một bên, phân phó cấm vệ chuẩn bị ngựa.
“Cửu gia, đừng quên là hai con.” Tuyền Cơ hạ giọng nói.
Trong ánh mắt của hắn, rõ ràng là tấm khăn che mặt của nàng đang nhẹ nhàng rung động, vết sẹo trên mí mắt mà cái khăn không cách nào che khuất được, theo động tác của nàng cũng khẽ rung động theo. Cho tới bây giờ hắn không phải là người do dự! Nhìn nàng một cái thật sâu, Long Phi Ly xoay người, tay vẫy Hạ Tang cùng Đoạn Ngọc Hoàn, hai người bước nhanh tới.