Tuyền Cơ cúi đầu, lúc này, nàng thực sự không muốn nhắc đến hắn.
Lúc này, hắn đang ở bên cạnh một nữ tử khác.
Cho dù không luyến tiếc, nhưng nàng thực sự không có một chút oán hận nào hay sao?
Về chuyện Thanh Phong, hắn đối với nàng . . . Nàng nhíu chặt đôi mày, giọng nói trầm trầm của Bạch Chiến Phong vang lên:
“Việc này, Hoàng Thượng cũng nên biết.”
*************************
Ngọc Trí không nhớ mình đã đứng ở trong này bao lâu rồi, đầu tiên là phẫn nộ còn hiện giờ trên mặt cũng chỉ còn một nụ cười khổ sở.
Nàng theo chân Bạch Chiến Phong mà tới đây, không ngờ sẽ phải chứng kiến một màn như vậy.
Thời điểm Bạch Chiến Phong đâm Thanh Phong một nhát kiếm, nàng chỉ hận không thể cầm kiếm mà khoét vài cái lỗ trên người Thanh Phong, nàng không thể ngờ Thanh Phong lại có hành động như vậy với Tuyền Cơ.
Bóng sao mờ tít tắp phủ trên khuôn mặt hai người phía trước, cả hai đã ngồi tách ra, Tuyền Cơ dựa người lên tảng đá, nhắm mắt im lặng, không một động tác nào, tựa hồ đã chìm vào giấc ngủ.
Bạch Chiến Phong lại ôm lấy nàng, để cho đầu nàng ngả trên đầu gối mình, lại xé từ trên áo bào một mảnh vải khá to . . . Ngọc Trí cứ ngây ngốc mà nhìn hắn nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc ẩm ướt cho Tuyền Cơ.
Làn sóng khẽ động, lấp loáng ánh lên nụ cười thỏa mãn trên khóe môi hắn. Nàng đột nhiên nghĩ, kỳ thực Bạch đại ca cùng tẩu tẩu cũng rất đẹp đôi, quang cảnh kia thư thái yên tĩnh, tựa như dòng nước lẳng lặng trôi trong hồ.
Nàng biết đây quả thực là một ý nghĩ đại nghịch bất đạo, rất có lỗi với Cửu ca, nhưng cái ý nghĩ ấy trong đầu nàng lại rất mãnh liệt.
Đột nhiên trước mắt khuôn mặt của tẩu tẩu lại biến hóa, nàng đưa tay dụi dụi mắt, không hiểu sao khuôn mặt kia trong nháy mắt đã biến thành chính mình . . .
Nàng lấy làm kinh hãi, nàng đối với Bạch đại ca. . .
Nàng chột dạ lui về phía sau, lại sợ gây tiếng động, đi một hồi thật lâu mới dám co cẳng chạy trối chết.
Vừa mới vòng qua một bụi cây, không may lại đụng vào một người, trong giọng nói của người đó còn ẩn chứa ý trách móc:
“Lớn như vậy rồi, còn không biết cẩn thận một chút.”
Nàng ngỡ ngàng bắt lấy cánh tay người kia, nửa ngày mới ngơ ngác kêu lên: “Hạ Tang.”
“Ừm.” Người đó dung mạo tuấn tú điềm tĩnh, đúng là Hạ Tang, hắn nhíu mày nói:
“Cứ từ từ, trở về xe ngựa ngủ đi. Sáng mai chúng ta đến Đoạn Kiếm Môn, tuy Hoành Diệp là sư bá của Hoàng Thượng và cô, nhưng trước khi đi Hoàng Thượng đã dặn dò, muốn lấy cho được thuốc này, hoặc là phải cực kỳ lễ độ, hoặc là phải chiến đấu kịch liệt, sự tình nhất định rất nhiều rắc rối lằng nhằng.”
Ngọc Trí gật gật đầu, xoay người toan rời đi, một bàn tay thình lình túm lấy cánh tay nàng.
Nàng sửng sốt, ngoảnh lại nhìn Hạ Tang, Hạ Tang lại hơi hơi quay đầu đi.
“Ngọc Trí, trước lúc rời cung, ta cũng đã đề cập qua với cô. Chuyện của ngài, cô đừng quản nhiều, Hoàng Thượng sẽ không thích. Cô cũng mang sứ mệnh trong người, phải biết rằng không được mà cứ cố làm, cuối cùng cũng chỉ làm khổ chính mình.”
Tâm tình trong lòng nàng chẳng lẽ đã biểu hiện rõ ràng đến thế rồi sao? Ngọc Trí cắn môi, Hạ Tang đang muốn nói là Bạch Chiến Phong sẽ không yêu nàng có phải không? Nàng cười đau khổ, đẩy Hạ Tang một cái.
Hàng lông mi khép nhẹ, Hạ Tang kinh ngạc nhìn bàn tay chính mình bị Ngọc Trí đẩy ra, cắn răng cười, Hạ Tang, trong lòng mi đang chột dạ.
Đúng là cái sứ mệnh quái quỷ! Thấy cảm tình của Bạch Chiến Phong đối với Niên phi, mi biết rõ hắn sẽ không yêu Ngọc Trí, trong khi lo sợ Ngọc Trí tổn thương, mi lại cũng hy vọng Ngọc Trí sẽ không yêu Bạch Chiến Phong như vậy.
Mi hy vọng, Ngọc Trí sẽ yêu mình.
Mi mong nàng sẽ yêu mi?
Hạ Tang cau mày cười lặng lẽ, chẳng lẽ mi mong công chúa lá ngọc cành vàng cao quý nhất Tây Lương sẽ đi yêu một tên nô tài? Hạ Tang, mi điên thật rồi!
Ngày trước, tình cảm đối với nàng còn có thể cố kìm nén, thế nhưng kể từ khi phát hiện tình ý của nàng đối với Bạch Chiến Phong, càng ngày thứ tình cảm mãnh liệt càng dồn dập cuốn phăng đi toàn bộ lý trí không còn chút dấu vết.
Một tiếng ầm ầm vang lên, trên tay máu tươi đầm đìa, hắn lạnh lùng nhìn chằm chăm thân cây đổ nát trước mắt. Chuyện ngày mai, nhất định không thể phụ sự giao phó của Hoàng Thượng, có lẽ, ở trong cung chuyện kết đôi đúng là cũng nên, hắn cũng cần phải mượn càng nhiều nữ nhân hơn mới mong dời lấp đi phần nào thứ tình cảm đáng sợ ấy. Sau khi trở về, hắn sẽ . . .
“Hạ Tang?” Giọng nói sợ hãi vang lên phía trước mặt, Ngọc Trí đã chạy đi cực xa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lấp ló trong bóng đêm mờ ảo.
Căng mắt mà nhìn, vẫn không tài nào thấy rõ, chỉ có thể nghe tiếng bước chân của nàng lần theo đường cũ quay lại.
“Hạ Tang . . .”
Nàng bước nhanh tới, yếu ớt kêu tên của hắn.
“Ngọc Trí, đừng có tới đây.” Giọng nói khàn đục của hắn quát lên cắt ngang lời nàng.
Trong thanh âm của Hạ Tang còn ẩn chứa sự cáu kỉnh mà nàng chưa từng nghe. Thực ra, nàng cũng đã từng nghe cung nữ đề cập qua, Hạ tổng quản đối xử với mọi người hòa nhã, song thưởng phạt rõ ràng, nhiều lúc thi hành hình phạt cũng cực kỳ khốc liệt, nhưng ít ra ở trước mặt nàng, nàng cũng chưa bao giờ thấy một Hạ Tang như vậy. Hắn đối với nàng, luôn luôn chiều chuộng, Ngọc Trí thoáng chần chừ, song vẫn quyết chạy tới.
Hành động chạy về phía hắn như vậy, từ thuở bé đến giờ, nàng đã từng làm rất nhiều lần.
Lần này, cũng thế.
Áo quần kêu loạt soạt, không một chút dấu hiệu, Ngọc Trí chỉ cảm thấy có một luồng gió mát ào tới, thân thể chợt mềm oặt đi, trước mắt đã tối sầm.
Đỡ lấy thân hình của Ngọc Trí, Hạ Tang ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay xoa nhẹ trên khuôn mặt nàng, da thịt chạm nhau, ngón tay hắn run lên khe khẽ, ôm nàng vào lòng.
Hắn đã điểm vào huyệt ngủ của nàng, tại nơi màn đêm âm u này, tại nơi rừng sâu tĩnh mịch này, hắn đã làm một chuyện mạo phạm như thế, hắn chỉ là muốn ôm nàng một cái.
Có lẽ kiếp này, đây là một lần cuối cùng.
Nàng và hắn, chung quy càng ngày càng xa cách.
Ngọc Trí, rốt cuộc phải làm thé nào, mới có thể đem lại hạnh phúc cho nàng?
Nếu hắn là một vị chúa tể nắm trong tay quyền sinh sát, hắn nhất định sẽ mang lại cho nàng những gì nàng muốn.
Nhưng hắn không thể, đáng tiếc, hắn không thể.
Thật nhiều năm về trước, khi ấy hắn còn chưa theo Hoàng Đế, bị chủ tử trong cung đánh chửi, bị bọn tiểu thái giám bắt nạt, ăn cơm thừa canh cặn mà bọn chúng vứt cho…
Cho tới lúc bấy giờ chưa một ai hỏi han đến hắn, hắn chẳng qua chỉ là một gã nô tài.
Cho đến ngày đó, nàng là một cô bé con nhỏ xíu theo cha tiến cung. Lúc ấy, nơi góc tường cung điện, hắn chỉ là một tên tiểu thái giám bị đánh cho cả người đầy thương tích, nàng là tiểu công chúa tình cờ đi ngang qua.
Lúc này, hắn đang ở bên cạnh một nữ tử khác.
Cho dù không luyến tiếc, nhưng nàng thực sự không có một chút oán hận nào hay sao?
Về chuyện Thanh Phong, hắn đối với nàng . . . Nàng nhíu chặt đôi mày, giọng nói trầm trầm của Bạch Chiến Phong vang lên:
“Việc này, Hoàng Thượng cũng nên biết.”
*************************
Ngọc Trí không nhớ mình đã đứng ở trong này bao lâu rồi, đầu tiên là phẫn nộ còn hiện giờ trên mặt cũng chỉ còn một nụ cười khổ sở.
Nàng theo chân Bạch Chiến Phong mà tới đây, không ngờ sẽ phải chứng kiến một màn như vậy.
Thời điểm Bạch Chiến Phong đâm Thanh Phong một nhát kiếm, nàng chỉ hận không thể cầm kiếm mà khoét vài cái lỗ trên người Thanh Phong, nàng không thể ngờ Thanh Phong lại có hành động như vậy với Tuyền Cơ.
Bóng sao mờ tít tắp phủ trên khuôn mặt hai người phía trước, cả hai đã ngồi tách ra, Tuyền Cơ dựa người lên tảng đá, nhắm mắt im lặng, không một động tác nào, tựa hồ đã chìm vào giấc ngủ.
Bạch Chiến Phong lại ôm lấy nàng, để cho đầu nàng ngả trên đầu gối mình, lại xé từ trên áo bào một mảnh vải khá to . . . Ngọc Trí cứ ngây ngốc mà nhìn hắn nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc ẩm ướt cho Tuyền Cơ.
Làn sóng khẽ động, lấp loáng ánh lên nụ cười thỏa mãn trên khóe môi hắn. Nàng đột nhiên nghĩ, kỳ thực Bạch đại ca cùng tẩu tẩu cũng rất đẹp đôi, quang cảnh kia thư thái yên tĩnh, tựa như dòng nước lẳng lặng trôi trong hồ.
Nàng biết đây quả thực là một ý nghĩ đại nghịch bất đạo, rất có lỗi với Cửu ca, nhưng cái ý nghĩ ấy trong đầu nàng lại rất mãnh liệt.
Đột nhiên trước mắt khuôn mặt của tẩu tẩu lại biến hóa, nàng đưa tay dụi dụi mắt, không hiểu sao khuôn mặt kia trong nháy mắt đã biến thành chính mình . . .
Nàng lấy làm kinh hãi, nàng đối với Bạch đại ca. . .
Nàng chột dạ lui về phía sau, lại sợ gây tiếng động, đi một hồi thật lâu mới dám co cẳng chạy trối chết.
Vừa mới vòng qua một bụi cây, không may lại đụng vào một người, trong giọng nói của người đó còn ẩn chứa ý trách móc:
“Lớn như vậy rồi, còn không biết cẩn thận một chút.”
Nàng ngỡ ngàng bắt lấy cánh tay người kia, nửa ngày mới ngơ ngác kêu lên: “Hạ Tang.”
“Ừm.” Người đó dung mạo tuấn tú điềm tĩnh, đúng là Hạ Tang, hắn nhíu mày nói:
“Cứ từ từ, trở về xe ngựa ngủ đi. Sáng mai chúng ta đến Đoạn Kiếm Môn, tuy Hoành Diệp là sư bá của Hoàng Thượng và cô, nhưng trước khi đi Hoàng Thượng đã dặn dò, muốn lấy cho được thuốc này, hoặc là phải cực kỳ lễ độ, hoặc là phải chiến đấu kịch liệt, sự tình nhất định rất nhiều rắc rối lằng nhằng.”
Ngọc Trí gật gật đầu, xoay người toan rời đi, một bàn tay thình lình túm lấy cánh tay nàng.
Nàng sửng sốt, ngoảnh lại nhìn Hạ Tang, Hạ Tang lại hơi hơi quay đầu đi.
“Ngọc Trí, trước lúc rời cung, ta cũng đã đề cập qua với cô. Chuyện của ngài, cô đừng quản nhiều, Hoàng Thượng sẽ không thích. Cô cũng mang sứ mệnh trong người, phải biết rằng không được mà cứ cố làm, cuối cùng cũng chỉ làm khổ chính mình.”
Tâm tình trong lòng nàng chẳng lẽ đã biểu hiện rõ ràng đến thế rồi sao? Ngọc Trí cắn môi, Hạ Tang đang muốn nói là Bạch Chiến Phong sẽ không yêu nàng có phải không? Nàng cười đau khổ, đẩy Hạ Tang một cái.
Hàng lông mi khép nhẹ, Hạ Tang kinh ngạc nhìn bàn tay chính mình bị Ngọc Trí đẩy ra, cắn răng cười, Hạ Tang, trong lòng mi đang chột dạ.
Đúng là cái sứ mệnh quái quỷ! Thấy cảm tình của Bạch Chiến Phong đối với Niên phi, mi biết rõ hắn sẽ không yêu Ngọc Trí, trong khi lo sợ Ngọc Trí tổn thương, mi lại cũng hy vọng Ngọc Trí sẽ không yêu Bạch Chiến Phong như vậy.
Mi hy vọng, Ngọc Trí sẽ yêu mình.
Mi mong nàng sẽ yêu mi?
Hạ Tang cau mày cười lặng lẽ, chẳng lẽ mi mong công chúa lá ngọc cành vàng cao quý nhất Tây Lương sẽ đi yêu một tên nô tài? Hạ Tang, mi điên thật rồi!
Ngày trước, tình cảm đối với nàng còn có thể cố kìm nén, thế nhưng kể từ khi phát hiện tình ý của nàng đối với Bạch Chiến Phong, càng ngày thứ tình cảm mãnh liệt càng dồn dập cuốn phăng đi toàn bộ lý trí không còn chút dấu vết.
Một tiếng ầm ầm vang lên, trên tay máu tươi đầm đìa, hắn lạnh lùng nhìn chằm chăm thân cây đổ nát trước mắt. Chuyện ngày mai, nhất định không thể phụ sự giao phó của Hoàng Thượng, có lẽ, ở trong cung chuyện kết đôi đúng là cũng nên, hắn cũng cần phải mượn càng nhiều nữ nhân hơn mới mong dời lấp đi phần nào thứ tình cảm đáng sợ ấy. Sau khi trở về, hắn sẽ . . .
“Hạ Tang?” Giọng nói sợ hãi vang lên phía trước mặt, Ngọc Trí đã chạy đi cực xa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lấp ló trong bóng đêm mờ ảo.
Căng mắt mà nhìn, vẫn không tài nào thấy rõ, chỉ có thể nghe tiếng bước chân của nàng lần theo đường cũ quay lại.
“Hạ Tang . . .”
Nàng bước nhanh tới, yếu ớt kêu tên của hắn.
“Ngọc Trí, đừng có tới đây.” Giọng nói khàn đục của hắn quát lên cắt ngang lời nàng.
Trong thanh âm của Hạ Tang còn ẩn chứa sự cáu kỉnh mà nàng chưa từng nghe. Thực ra, nàng cũng đã từng nghe cung nữ đề cập qua, Hạ tổng quản đối xử với mọi người hòa nhã, song thưởng phạt rõ ràng, nhiều lúc thi hành hình phạt cũng cực kỳ khốc liệt, nhưng ít ra ở trước mặt nàng, nàng cũng chưa bao giờ thấy một Hạ Tang như vậy. Hắn đối với nàng, luôn luôn chiều chuộng, Ngọc Trí thoáng chần chừ, song vẫn quyết chạy tới.
Hành động chạy về phía hắn như vậy, từ thuở bé đến giờ, nàng đã từng làm rất nhiều lần.
Lần này, cũng thế.
Áo quần kêu loạt soạt, không một chút dấu hiệu, Ngọc Trí chỉ cảm thấy có một luồng gió mát ào tới, thân thể chợt mềm oặt đi, trước mắt đã tối sầm.
Đỡ lấy thân hình của Ngọc Trí, Hạ Tang ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay xoa nhẹ trên khuôn mặt nàng, da thịt chạm nhau, ngón tay hắn run lên khe khẽ, ôm nàng vào lòng.
Hắn đã điểm vào huyệt ngủ của nàng, tại nơi màn đêm âm u này, tại nơi rừng sâu tĩnh mịch này, hắn đã làm một chuyện mạo phạm như thế, hắn chỉ là muốn ôm nàng một cái.
Có lẽ kiếp này, đây là một lần cuối cùng.
Nàng và hắn, chung quy càng ngày càng xa cách.
Ngọc Trí, rốt cuộc phải làm thé nào, mới có thể đem lại hạnh phúc cho nàng?
Nếu hắn là một vị chúa tể nắm trong tay quyền sinh sát, hắn nhất định sẽ mang lại cho nàng những gì nàng muốn.
Nhưng hắn không thể, đáng tiếc, hắn không thể.
Thật nhiều năm về trước, khi ấy hắn còn chưa theo Hoàng Đế, bị chủ tử trong cung đánh chửi, bị bọn tiểu thái giám bắt nạt, ăn cơm thừa canh cặn mà bọn chúng vứt cho…
Cho tới lúc bấy giờ chưa một ai hỏi han đến hắn, hắn chẳng qua chỉ là một gã nô tài.
Cho đến ngày đó, nàng là một cô bé con nhỏ xíu theo cha tiến cung. Lúc ấy, nơi góc tường cung điện, hắn chỉ là một tên tiểu thái giám bị đánh cho cả người đầy thương tích, nàng là tiểu công chúa tình cờ đi ngang qua.