Thân mình đột nhiên bị buông xuống, Tuyền Cơ ngẩn ra, lúc này mới nhìn rõ hai người càng tiến sâu vào trong cánh rừng, đã sắp thoát khỏi truy binh, chỉ còn lại mấy người nhảy đến trước mặt cả hai người.
Mấy người kia cười lạnh, từng bước tiến tới.
Bạch Chiến Phong cười, nhẹ giọng nói: “Tuyền đệ, đợi ta quấn lấy bọn họ, muội hãy thừa cơ bỏ chạy, vùng này cây cối rậm rạp, có rất nhiều hang đá, muội hãy trốn ở bên trong, đợi đến khi nhìn thấy tín hiệu của Đoạn thống lĩnh mới được đi ra.”
Hắn ôm nàng chạy suốt một đường, không biết đã giết bao nhiêu người, cũng chịu thêm không biết thêm bao nhiêu thương tích nữa, trên người có nhiều mũi tên thậm chí còn không kịp nhổ ra, áo trắng bị nhuộm đỏ tươi, ướt đẫm máu. Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy có người như vậy đứng trước mặt nàng, nhưng mà người này không nên như vậy, hắn không có trách nhiệm này.
Tuyền Cơ gượng cười, lắc đầu, “Không, đại ca, ta chờ huynh. Nếu huynh không thể tiếp tuc̣ chống cự nữa thì ta sẽ ở trong này cùng huynh, như thế nào ta cũng không đi, làm sao cũng sẽ không đi.”
Bạch Chiến Phong đột nhiên chấn động, nàng nhìn thấu tâm tư của hắn, hắn thật sự đã không còn khả năng chống đỡ, cũng đã có ý định đồng quy vu tận với bọn người này để đổi lấy cơ hội cho nàng an toàn rời đi.
Nàng lại muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử sao?
Tuyền Cơ không nói gì nữa, lui lại phía sau, màu áo tím nhẹ nhàng lay động trong làn gió khẽ luồn qua khe núi, nàng mỉm cười ngắm hắn.
Thân hình hắn vốn đã mất khả năng đứng vững, nhưng chỉ sau một ánh mắt của nàng, hắn nắm chặt trường kiếm trong tay chậm rãi đứng thẳng lên, ngạo nghễ nhìn kẻ địch ở phía trước.
Mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, xa xa đột nhiên phảng phất một khung cảnh.
Cũng vẫn là cảnh mây mù bay lượn, chớp mắt nhìn lại đã thấy vô số binh sĩ uy nghiêm đứng sừng sững, không đếm nổi số lượng.
Trên một cái đài cao trước mặt binh sĩ là một nam tử khôi giáp chỉnh tề, bộ dáng tuấn mỹ, khí thế hiển hách, cái loại khí thế mà theo cách nói của dân gian là sẽ khiến người ta hồn phi phách tán.
Đột nhiên, hắn nhẹ nhàng phóng tầm mắt về phía đằng sau đám binh sĩ, nơi đó có một thân ảnh màu tím mờ nhạt.
Hắn không nói gì rồi thu hồi ánh mắt, vẫn như bình thường triệu binh sĩ lên đài, tự mình huấn luyện.
Nam tử không nhìn thấy bóng người màu tím đó nữa nhưng Bạch Chiến Phong thì thấy được.
Đằng sau binh lính, một tử y nữ tử ôm một con thú nhỏ lông trắng muốt như tuyết, nấp phía sau cây cột, hạ giọng thì thầm.
Tuy nói là con thú nhỏ nhưng kỳ thật nó cũng không nhỏ lắm, thân hình nó đã suýt soát nữ tử kia nhưng nàng vẫn ôm chặt nó trong ngực, bộ dáng nó rất lừ đừ, nhưng đôi mắt lại sáng rực như sao nhìn chằm chằm vào những thân ảnh chuyển động linh hoạt trên đài.
“A Tuyết, có nhìn thấy chưa? Đó là chiến thần đó, rất tuấn tú có đúng hay không? Ngươi luyện võ công cho thật giỏi thì có thể uy phong giống như hắn vậy.”
“Có một ngày, A Tuyết của Tía Tô cũng là chiến thần!”
“Kỳ thật, tỷ tỷ cũng không cần ngươi làm chiến thần, nhưng mà nếu ngươi có năng lực thì đám sói xấu xa kia sẽ không thể khi dễ ngươi. Một khi mạnh mẽ thì ngươi có thể ngao du khắp nơi, không còn bị câu thúc nữa. Qua một thời gian nữa tỷ tỷ sẽ đến Tây Hải, phải xa ngươi một khoảng thời gian, tỷ tỷ không thể đưa ngươi theo, nếu bị người khác phát hiện thì ngươi sẽ bị bắt trở về nhân gian.”
Con thú nhỏ đang ngưng thần xem trận chiến chết sống trên đài đột nhiên ngoái đầu liếc nhìn nữ tử kia một cái, cúi đầu kêu vài tiếng, đầu gục xuống tỏ vẻ ủy khuất.
Nữ tử đột nhiên ngưng cười, cúi đầu hôn lên bộ lông của nó, nói: “A Tuyết không cần sợ hãi, ai dám động đến ngươi, tỷ tỷ sẽ liều mạng với hắn. Ngươi thật sự là một con quỷ hẹp hòi, như vậy làm sao làm chiến thần chứ? Tỷ tỷ muốn đến Tây Hải gặp một người, ừm, người kia đó hả, tỷ tỷ rất thích hắn, tựa như thích A Tuyết vậy đó. Chúng ta có hẹn, ta không thể lỡ hẹn, nếu ta lỡ hẹn hắn sẽ cho rằng ta chỉ yêu phụ hoàng. Kỳ thật ngươi cũng từng gặp hắn rồi, chỉ là khi đó ngươi bị hoả hình, thân thể yếu đuối, cứ ngủ suốt… Nếu không phải hắn ra tay, tỷ tỷ cũng không thể đưa ngươi trở về, tỷ tỷ đánh không lại Lang Vương, hắn thì rất lợi hại, vừa ra tay đã biến toàn bộ lang tộc thành người ngã ngựa đổ…”
“Hắn nói hắn rất chán ghét ta quấn quít lấy hắn, chán ghét ta gọi hắn là Hạo, nhưng hắn giúp ta cứu ngươi, kỳ thật hắn vẫn luôn đi theo đằng sau ta có phải hay không? Bằng không làm sao có thể đúng lúc ra tay cứu chúng ta chứ? Nghe nói, hắn có một hồng nhan tri kỷ thân thể yếu ớt, hắn rất tốt với nàng ấy, không biết vì sao, ta có dự cảm là ta sẽ đúng hẹn, người không đúng hẹn là… Hắn…”
Nàng nói xong đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về nơi xa xăm, cười cười.
Con thú nhỏ nhìn khóe miệng khẽ nhếch của nàng, lại đột nhiên nhìn về nam tử tuấn tú trên đài kia, hắn ta đang nhìn nàng… Mà nàng đang xuất thần nhìn về hướng tây bắc…
*******
Ngay khoảng khắc ngã xuống, Bạch Chiến Phong nhìn thấy đôi mắt vừa mỉm cười vừa bi thương của nữ tử trước mắt. Hắn giật mình nhìn nàng phục trên người hắn, rõ ràng hắn đã giết chết hết mọi người rồi mà!
Trong đuôi mắt vẫn còn lưu lại hình ảnh ba gã nam tử cầm cung tên không biết đã đi đến sau lưng hắn từ lúc nào. Mũi tên đã rời khỏi dây cung, mấy tên nam tử kia tựa hồ cũng không ngờ nữ tử áo tím này lại xả thân cứu hắn. Trận chém giết lần này, cấp trên đã nói rõ chỉ có thể bắt sống nữ tử này, không được làm hại nàng, nhưng mà tên đã bắn ra, ba người chấn động…
Bạch Chiến Phong kinh hãi, tinh thần của hắn dường như cũng bắt đầu tan rã, Tuyền Cơ lại nắm chặt vạt áo của hắn, hắn không đủ sức để ngăn nàng.
“Tía Tô, không cần!” Tiếng kêu thống khổ muốn xé rách cả cổ họng.
Tuyền Cơ lại nhẹ nhàng cười, “Đại ca, chúng ta chết chung một chỗ đi.”
Nàng nói xong không tự chủ được nhìn về hướng tây bắc, kinh thành nằm ở hướng đó, nàng nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy xuống dọc theo hai gò má.
Lúc ở Dư phủ rồi hiện tại… lần nào lần nào người đó cũng không ở bên cạnh nàng.
Sau đó bụng đau nhói, nàng vừa khóc vừa cười ra tiếng.
Kinh hoàng, sợ hãi, run rẩy chờ đợi cơn đau lớn hơn nữa ập đến, đột nhiên một cảm giác mát dịu phất quá qua người, nàng lắp bắp kinh hãi, đã thấy một thân ảnh trắng như tuyết che trước mặt nàng cùng Bạch Chiến Phong, người nọ hơi nghiêng đầu, nhìn thật sâu vào mắt của nàng.
Mấy người kia cười lạnh, từng bước tiến tới.
Bạch Chiến Phong cười, nhẹ giọng nói: “Tuyền đệ, đợi ta quấn lấy bọn họ, muội hãy thừa cơ bỏ chạy, vùng này cây cối rậm rạp, có rất nhiều hang đá, muội hãy trốn ở bên trong, đợi đến khi nhìn thấy tín hiệu của Đoạn thống lĩnh mới được đi ra.”
Hắn ôm nàng chạy suốt một đường, không biết đã giết bao nhiêu người, cũng chịu thêm không biết thêm bao nhiêu thương tích nữa, trên người có nhiều mũi tên thậm chí còn không kịp nhổ ra, áo trắng bị nhuộm đỏ tươi, ướt đẫm máu. Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy có người như vậy đứng trước mặt nàng, nhưng mà người này không nên như vậy, hắn không có trách nhiệm này.
Tuyền Cơ gượng cười, lắc đầu, “Không, đại ca, ta chờ huynh. Nếu huynh không thể tiếp tuc̣ chống cự nữa thì ta sẽ ở trong này cùng huynh, như thế nào ta cũng không đi, làm sao cũng sẽ không đi.”
Bạch Chiến Phong đột nhiên chấn động, nàng nhìn thấu tâm tư của hắn, hắn thật sự đã không còn khả năng chống đỡ, cũng đã có ý định đồng quy vu tận với bọn người này để đổi lấy cơ hội cho nàng an toàn rời đi.
Nàng lại muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử sao?
Tuyền Cơ không nói gì nữa, lui lại phía sau, màu áo tím nhẹ nhàng lay động trong làn gió khẽ luồn qua khe núi, nàng mỉm cười ngắm hắn.
Thân hình hắn vốn đã mất khả năng đứng vững, nhưng chỉ sau một ánh mắt của nàng, hắn nắm chặt trường kiếm trong tay chậm rãi đứng thẳng lên, ngạo nghễ nhìn kẻ địch ở phía trước.
Mây mù lượn lờ trên đỉnh núi, xa xa đột nhiên phảng phất một khung cảnh.
Cũng vẫn là cảnh mây mù bay lượn, chớp mắt nhìn lại đã thấy vô số binh sĩ uy nghiêm đứng sừng sững, không đếm nổi số lượng.
Trên một cái đài cao trước mặt binh sĩ là một nam tử khôi giáp chỉnh tề, bộ dáng tuấn mỹ, khí thế hiển hách, cái loại khí thế mà theo cách nói của dân gian là sẽ khiến người ta hồn phi phách tán.
Đột nhiên, hắn nhẹ nhàng phóng tầm mắt về phía đằng sau đám binh sĩ, nơi đó có một thân ảnh màu tím mờ nhạt.
Hắn không nói gì rồi thu hồi ánh mắt, vẫn như bình thường triệu binh sĩ lên đài, tự mình huấn luyện.
Nam tử không nhìn thấy bóng người màu tím đó nữa nhưng Bạch Chiến Phong thì thấy được.
Đằng sau binh lính, một tử y nữ tử ôm một con thú nhỏ lông trắng muốt như tuyết, nấp phía sau cây cột, hạ giọng thì thầm.
Tuy nói là con thú nhỏ nhưng kỳ thật nó cũng không nhỏ lắm, thân hình nó đã suýt soát nữ tử kia nhưng nàng vẫn ôm chặt nó trong ngực, bộ dáng nó rất lừ đừ, nhưng đôi mắt lại sáng rực như sao nhìn chằm chằm vào những thân ảnh chuyển động linh hoạt trên đài.
“A Tuyết, có nhìn thấy chưa? Đó là chiến thần đó, rất tuấn tú có đúng hay không? Ngươi luyện võ công cho thật giỏi thì có thể uy phong giống như hắn vậy.”
“Có một ngày, A Tuyết của Tía Tô cũng là chiến thần!”
“Kỳ thật, tỷ tỷ cũng không cần ngươi làm chiến thần, nhưng mà nếu ngươi có năng lực thì đám sói xấu xa kia sẽ không thể khi dễ ngươi. Một khi mạnh mẽ thì ngươi có thể ngao du khắp nơi, không còn bị câu thúc nữa. Qua một thời gian nữa tỷ tỷ sẽ đến Tây Hải, phải xa ngươi một khoảng thời gian, tỷ tỷ không thể đưa ngươi theo, nếu bị người khác phát hiện thì ngươi sẽ bị bắt trở về nhân gian.”
Con thú nhỏ đang ngưng thần xem trận chiến chết sống trên đài đột nhiên ngoái đầu liếc nhìn nữ tử kia một cái, cúi đầu kêu vài tiếng, đầu gục xuống tỏ vẻ ủy khuất.
Nữ tử đột nhiên ngưng cười, cúi đầu hôn lên bộ lông của nó, nói: “A Tuyết không cần sợ hãi, ai dám động đến ngươi, tỷ tỷ sẽ liều mạng với hắn. Ngươi thật sự là một con quỷ hẹp hòi, như vậy làm sao làm chiến thần chứ? Tỷ tỷ muốn đến Tây Hải gặp một người, ừm, người kia đó hả, tỷ tỷ rất thích hắn, tựa như thích A Tuyết vậy đó. Chúng ta có hẹn, ta không thể lỡ hẹn, nếu ta lỡ hẹn hắn sẽ cho rằng ta chỉ yêu phụ hoàng. Kỳ thật ngươi cũng từng gặp hắn rồi, chỉ là khi đó ngươi bị hoả hình, thân thể yếu đuối, cứ ngủ suốt… Nếu không phải hắn ra tay, tỷ tỷ cũng không thể đưa ngươi trở về, tỷ tỷ đánh không lại Lang Vương, hắn thì rất lợi hại, vừa ra tay đã biến toàn bộ lang tộc thành người ngã ngựa đổ…”
“Hắn nói hắn rất chán ghét ta quấn quít lấy hắn, chán ghét ta gọi hắn là Hạo, nhưng hắn giúp ta cứu ngươi, kỳ thật hắn vẫn luôn đi theo đằng sau ta có phải hay không? Bằng không làm sao có thể đúng lúc ra tay cứu chúng ta chứ? Nghe nói, hắn có một hồng nhan tri kỷ thân thể yếu ớt, hắn rất tốt với nàng ấy, không biết vì sao, ta có dự cảm là ta sẽ đúng hẹn, người không đúng hẹn là… Hắn…”
Nàng nói xong đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về nơi xa xăm, cười cười.
Con thú nhỏ nhìn khóe miệng khẽ nhếch của nàng, lại đột nhiên nhìn về nam tử tuấn tú trên đài kia, hắn ta đang nhìn nàng… Mà nàng đang xuất thần nhìn về hướng tây bắc…
*******
Ngay khoảng khắc ngã xuống, Bạch Chiến Phong nhìn thấy đôi mắt vừa mỉm cười vừa bi thương của nữ tử trước mắt. Hắn giật mình nhìn nàng phục trên người hắn, rõ ràng hắn đã giết chết hết mọi người rồi mà!
Trong đuôi mắt vẫn còn lưu lại hình ảnh ba gã nam tử cầm cung tên không biết đã đi đến sau lưng hắn từ lúc nào. Mũi tên đã rời khỏi dây cung, mấy tên nam tử kia tựa hồ cũng không ngờ nữ tử áo tím này lại xả thân cứu hắn. Trận chém giết lần này, cấp trên đã nói rõ chỉ có thể bắt sống nữ tử này, không được làm hại nàng, nhưng mà tên đã bắn ra, ba người chấn động…
Bạch Chiến Phong kinh hãi, tinh thần của hắn dường như cũng bắt đầu tan rã, Tuyền Cơ lại nắm chặt vạt áo của hắn, hắn không đủ sức để ngăn nàng.
“Tía Tô, không cần!” Tiếng kêu thống khổ muốn xé rách cả cổ họng.
Tuyền Cơ lại nhẹ nhàng cười, “Đại ca, chúng ta chết chung một chỗ đi.”
Nàng nói xong không tự chủ được nhìn về hướng tây bắc, kinh thành nằm ở hướng đó, nàng nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy xuống dọc theo hai gò má.
Lúc ở Dư phủ rồi hiện tại… lần nào lần nào người đó cũng không ở bên cạnh nàng.
Sau đó bụng đau nhói, nàng vừa khóc vừa cười ra tiếng.
Kinh hoàng, sợ hãi, run rẩy chờ đợi cơn đau lớn hơn nữa ập đến, đột nhiên một cảm giác mát dịu phất quá qua người, nàng lắp bắp kinh hãi, đã thấy một thân ảnh trắng như tuyết che trước mặt nàng cùng Bạch Chiến Phong, người nọ hơi nghiêng đầu, nhìn thật sâu vào mắt của nàng.