“Đây là làm sao vậy?” Hơi hơi mở mắt, Tuyền Cơ nhìn Ngọc Trí ở bên cạnh.
Ngọc Trí vội vàng đỡ Tuyền Cơ ngồi dậy, khẽ hoan hô: “Cảm tạ trời đất, tẩu tẩu rốt cuộc đã tỉnh rồi, nếu tẩu không tỉnh thì chắc Cửu ca sẽ hóa thành cọp mất! Vừa rồi còn cáu kỉnh ở bên ngoài! Đây là biệt viện ở Tùng Phong trấn, Cửu ca lo lắng cho thương thế của tẩu, muốn cho tẩu nghỉ ngơi một hai ngày rồi mới đi.”
Tuyền Cơ cắt lời nàng: “Ngọc Trí, đại ca đâu?”
Ngọc Trí ngẩn ra, chậm rãi đứng lên, quay người đi.
“Đại ca ra sao rồi?”
Ngọc Trí nghe thấy giọng Tuyền Cơ run run, hoảng sợ, vội vàng xoay người ấn Tuyền Cơ nằm trở lại giường.
“Đại ca không có việc gì, tẩu ngủ hai ngày, đại ca, hắn……. đã đi rồi.” Đôi mắt Ngọc Trí đỏ lên, khẽ nói: “Đã tìm được thi thể Ngũ Thất rồi, đại hắn nói muốn đưa Ngũ Thất về quê an táng.”
Tuy vẫn biết Ngũ Thất khó mà qua khỏi kiếp nạn, nhưng nghe chính miệng Ngọc Trí xác nhận, lòng Tuyền Cơ vẫn đau đớn khó kiềm nổi, gục đầu vào đầu gối, khóc nức nở.
Ngọc Trí ôm nàng, cũng nhỏ giọng khóc, nức nở nói: “Tẩu tẩu, thương thế của Bạch đại ca còn rất nặng, nhưng hắn cứ vậy mà ôm thi thể Ngũ Thất đi trở về…. Ta biết đại ca rất đau lòng, rất khổ sở, ta…”
Tuyền Cơ nhắm chặt mắt lại, cười cười, nói: “Hắn trở về cũng tốt, ta rốt cuộc cũng chỉ gây họa cho hắn, trở về thì tốt rồi…..”
Ngọc Trí ngẩn ra, nói: “Tẩu tẩu, tẩu nói gì? Tẩu cho rằng hắn đi rồi không trở lại sao? Đại ca dặn Ngọc Trí nói lại với tẩu, hắn trở về xử lý xong hậu sự của Ngũ Thất rồi sẽ trở lại”.
Tuyền Cơ giật mình: “Vì sao hắn còn muốn quay trở lại?”
Ngọc Trí khẽ nói: “Bạch đại ca thật thông minh, hắn tựa hồ sớm đã đoán được tẩu sẽ hỏi như vậy, hắn dặn Ngọc Trí nói với tẩu, những cái khác thì không nói nhưng một khi hai quốc gia khai chiến, thì đó sẽ là hứa hẹn và trách nhiệm của hắn.”
“Đại ca…” Ánh mắt Tuyền Cơ phân tán trên chăn, suy nghĩ xuất thần.
Ngọc Trí khẽ cắn môi dưới, nghiêng đầu cười đau khổ, chính bản thân nàng cũng đang thay đổi không phải sao?
Ý nghĩ hiện tại thật là điên cuồng.
Một bên là Cửu ca của nàng, một bên là Bạch đại ca.
Nàng muốn tẩu tẩu cùng một chỗ với Cửu ca, lại nghĩ tẩu tẩu cùng Bạch đại ca…. Như vậy tẩu tẩu sẽ không phải khổ như vậy, Bạch đại ca cũng vui vẻ, nhưng mà, nàng đối với Bạch đại ca cũng….
Nàng không ghen ghét với tẩu tẩu, nhưng nhiều lúc lại lặng lẽ tưởng tượng, nếu mình là tẩu tẩu thì thật tốt biết bao, bởi vì có Bạch đại ca yêu thương.
Xoa xoa nước mắt, Ngọc Trí nói: “Tẩu tẩu, ta đi xuống lấy thuốc tới cho tẩu”.
” Nha đầu, cám ơn muội.”
Ngọc Trí mới đi được vài bước, nhịn không được quay đầu lại, nhìn Tuyền Cơ nói: “Tại sao tẩu nguyện ý hồi cung cùng Cửu ca?”
Giọng nói xa xăm của Tuyền Cơ truyền tới: “Muội cho rằng hắn sẽ thả ta đi sao?”
Ngọc Trí lắc đầu, dường như là phản ứng theo bản năng.
“Ngọc Trí, lúc trước ta muốn rời khỏi hắn, kỳ thực ta không rời được, hiện tại, ta cùng hắn trở về, nhưng lòng của ta đã không còn ở đế đô. Nếu ta còn thương hắn, bất luận ta đi tới chỗ nào, cũng sẽ không cảm thấy tự do, nhưng nếu ta không còn thương hắn, ta ở nơi nào thì có gì quan trọng nữa?”
******
Ngọc Trí đi ra, lắp bắp kinh hãi…… Sao mọi người lại vẫn còn ở hoa viên thế này, nàng nhớ rõ trước khi nàng đi vào trong đó, bọn họ đã ở đây. Sau đó nàng ở trong phòng trông tẩu tẩu rất lâu, thậm chí còn ghé vào giường ngủ một lát, tẩu tẩu mới tỉnh lại, sao bọn người Cửu ca vẫn còn ở đây?
“Nàng ấy sao rồi? Có phải đã tỉnh lại rồi hay không? Đại phu đã nói bây giờ nàng nên tỉnh lại rồi mà.” Long Phi Ly vốn xoay lưng về phía nàng, đang hạ giọng dặn dò Đoạn Ngọc Hoàn gì đó, nhìn thấy Ngọc Trí đi ra, lập tức tới đón.
Ngọc Trí nhíu mày, nói: ” Cửu ca, huynh lo lắng thì sao không tự vào xem đi? Từ lúc đại phu lấy mũi tên trong người tẩu tẩu ra, huynh cứ đứng ở ngoài này suốt, buổi tối cũng không bước vào trông chừng tẩu tẩu ngủ”.
Sắc mặt Long Phi Ly hơi trầm xuống.
Ngọc Trí có chút sợ hãi, lè lưỡi nói: “Muội đi lấy thuốc cho tẩu tẩu uống”.
“Đứng lại.” Long Phi Ly khẽ quát.
Ngọc Trí cắn môi, không dám lỗ mãng, trong lòng đang oán thầm.
Hạ Tang cười khổ, hoàng thượng sao lại không muốn đi vào? Hắn đi theo hoàng thượng lâu như vậy, số lần nhìn thấy thần sắc chán chường như vậy trên mặt người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng từ khi Niên phi tiến cung……
Thần sắc Niên phi trước khi hôn mê ai cũng nhìn thấy được, Hoàng thượng trong lòng thống khổ, sợ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Niên phi, nên thà rằng không nhìn thấy nàng, nhưng cũng không làm thế nào mà bỏ đi chỗ khác được, buổi tối cũng không tới phòng khác ngủ, cứ canh chừng như vậy ở trong này suốt hai đêm.
Long Tử Cẩm liếc nhìn Long Phi ly, trong lòng thầm mắng Ngọc Trí ngu ngốc lúc này mà còn đi chọc Long Phi Ly, trên mặt vội làm ra vẻ tươi cười một chút, nói: “Ngọc Trí, nương nương tỉnh lại nói gì vậy? Cửu ca không ở đó, sợ là Niên Phi giận dỗi phải không?”
Ngọc Trí ngẩn ngơ: “Không có đâu, tẩu ấy hỏi thăm về Bạch đại ca, từ đầu đến cuối chưa từng nhắc đến Cửu ca, ta hỏi nàng, nàng mới nói vài câu.”
Trừ Long Phi Ly sắc mặt thay đổi, mấy người khác kể cả Thanh Phong cũng đều sửng sốt, Hạ Tang nghiến răng nghiến lợi, kéo Ngọc Trí sang một bên, mắng: “Long Ngọc Trí, ngươi là đầu heo sao?”
Ngọc Trí cười cười, ôm cánh tay Hạ Tang quơ quơ: “Hạ Tang ơi Hạ Tang, ta thích ngươi gọi ta như vậy.”
Hạ Tang liếc cánh tay trắng trẻo nhỏ nhắn của Ngọc Trí, thản nhiên nói: “Ngươi thích ta gọi ngươi là đầu heo à?”
“Gọi ta Ngọc Trí,” Ngọc Trí nóng nảy dậm chân, hừ một tiếng, lại liếc thấy Long Tử Cẩm cùng Đoạn Ngọc Hoàn liên tục nháy mắt với mình.
Nàng ý thức được chuyện gì đó, chợt hoảng sợ chậm rãi nhìn về phía Long Phi Ly.
Long Phi Ly đứng yên, lạnh lùng nói: “Nàng nói trẫm thế nào?”
Ngọc Trí âm thầm kêu khổ, mấy câu tẩu tẩu nói, nàng làm sao dám nói lại với Cửu ca? Lẳng lặng nhìn về phía Hạ Tang, Hạ Tang buông tay, chỉ tiếc không rèn sắt khi đang nóng.
Ngọc Trí chậm rãi lùi tới sau một cây cột, đem lời Tuyền Cơ nói một hơi, cuối cùng, thêm một câu của chính mình vào đó: “Tẩu tẩu nói, trừ việc phải nhìn thấy huynh thì hồi cung thực ra cũng tốt, có đồ ăn ngon có chỗ ở tốt, mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt……A , rốt cuộc đã nói xong rồi, ta đi đây, đi lấy thuốc”.
Mọi người trợn mắt há hốc miệng, Long Tử Cẩm và Hạ Tang liếc mắt nhìn nhau một cái, mắt đều trợn tròn, nha đầu kia có cần phải thành thực như vậy không chứ?
Ngọc Trí vội vàng đỡ Tuyền Cơ ngồi dậy, khẽ hoan hô: “Cảm tạ trời đất, tẩu tẩu rốt cuộc đã tỉnh rồi, nếu tẩu không tỉnh thì chắc Cửu ca sẽ hóa thành cọp mất! Vừa rồi còn cáu kỉnh ở bên ngoài! Đây là biệt viện ở Tùng Phong trấn, Cửu ca lo lắng cho thương thế của tẩu, muốn cho tẩu nghỉ ngơi một hai ngày rồi mới đi.”
Tuyền Cơ cắt lời nàng: “Ngọc Trí, đại ca đâu?”
Ngọc Trí ngẩn ra, chậm rãi đứng lên, quay người đi.
“Đại ca ra sao rồi?”
Ngọc Trí nghe thấy giọng Tuyền Cơ run run, hoảng sợ, vội vàng xoay người ấn Tuyền Cơ nằm trở lại giường.
“Đại ca không có việc gì, tẩu ngủ hai ngày, đại ca, hắn……. đã đi rồi.” Đôi mắt Ngọc Trí đỏ lên, khẽ nói: “Đã tìm được thi thể Ngũ Thất rồi, đại hắn nói muốn đưa Ngũ Thất về quê an táng.”
Tuy vẫn biết Ngũ Thất khó mà qua khỏi kiếp nạn, nhưng nghe chính miệng Ngọc Trí xác nhận, lòng Tuyền Cơ vẫn đau đớn khó kiềm nổi, gục đầu vào đầu gối, khóc nức nở.
Ngọc Trí ôm nàng, cũng nhỏ giọng khóc, nức nở nói: “Tẩu tẩu, thương thế của Bạch đại ca còn rất nặng, nhưng hắn cứ vậy mà ôm thi thể Ngũ Thất đi trở về…. Ta biết đại ca rất đau lòng, rất khổ sở, ta…”
Tuyền Cơ nhắm chặt mắt lại, cười cười, nói: “Hắn trở về cũng tốt, ta rốt cuộc cũng chỉ gây họa cho hắn, trở về thì tốt rồi…..”
Ngọc Trí ngẩn ra, nói: “Tẩu tẩu, tẩu nói gì? Tẩu cho rằng hắn đi rồi không trở lại sao? Đại ca dặn Ngọc Trí nói lại với tẩu, hắn trở về xử lý xong hậu sự của Ngũ Thất rồi sẽ trở lại”.
Tuyền Cơ giật mình: “Vì sao hắn còn muốn quay trở lại?”
Ngọc Trí khẽ nói: “Bạch đại ca thật thông minh, hắn tựa hồ sớm đã đoán được tẩu sẽ hỏi như vậy, hắn dặn Ngọc Trí nói với tẩu, những cái khác thì không nói nhưng một khi hai quốc gia khai chiến, thì đó sẽ là hứa hẹn và trách nhiệm của hắn.”
“Đại ca…” Ánh mắt Tuyền Cơ phân tán trên chăn, suy nghĩ xuất thần.
Ngọc Trí khẽ cắn môi dưới, nghiêng đầu cười đau khổ, chính bản thân nàng cũng đang thay đổi không phải sao?
Ý nghĩ hiện tại thật là điên cuồng.
Một bên là Cửu ca của nàng, một bên là Bạch đại ca.
Nàng muốn tẩu tẩu cùng một chỗ với Cửu ca, lại nghĩ tẩu tẩu cùng Bạch đại ca…. Như vậy tẩu tẩu sẽ không phải khổ như vậy, Bạch đại ca cũng vui vẻ, nhưng mà, nàng đối với Bạch đại ca cũng….
Nàng không ghen ghét với tẩu tẩu, nhưng nhiều lúc lại lặng lẽ tưởng tượng, nếu mình là tẩu tẩu thì thật tốt biết bao, bởi vì có Bạch đại ca yêu thương.
Xoa xoa nước mắt, Ngọc Trí nói: “Tẩu tẩu, ta đi xuống lấy thuốc tới cho tẩu”.
” Nha đầu, cám ơn muội.”
Ngọc Trí mới đi được vài bước, nhịn không được quay đầu lại, nhìn Tuyền Cơ nói: “Tại sao tẩu nguyện ý hồi cung cùng Cửu ca?”
Giọng nói xa xăm của Tuyền Cơ truyền tới: “Muội cho rằng hắn sẽ thả ta đi sao?”
Ngọc Trí lắc đầu, dường như là phản ứng theo bản năng.
“Ngọc Trí, lúc trước ta muốn rời khỏi hắn, kỳ thực ta không rời được, hiện tại, ta cùng hắn trở về, nhưng lòng của ta đã không còn ở đế đô. Nếu ta còn thương hắn, bất luận ta đi tới chỗ nào, cũng sẽ không cảm thấy tự do, nhưng nếu ta không còn thương hắn, ta ở nơi nào thì có gì quan trọng nữa?”
******
Ngọc Trí đi ra, lắp bắp kinh hãi…… Sao mọi người lại vẫn còn ở hoa viên thế này, nàng nhớ rõ trước khi nàng đi vào trong đó, bọn họ đã ở đây. Sau đó nàng ở trong phòng trông tẩu tẩu rất lâu, thậm chí còn ghé vào giường ngủ một lát, tẩu tẩu mới tỉnh lại, sao bọn người Cửu ca vẫn còn ở đây?
“Nàng ấy sao rồi? Có phải đã tỉnh lại rồi hay không? Đại phu đã nói bây giờ nàng nên tỉnh lại rồi mà.” Long Phi Ly vốn xoay lưng về phía nàng, đang hạ giọng dặn dò Đoạn Ngọc Hoàn gì đó, nhìn thấy Ngọc Trí đi ra, lập tức tới đón.
Ngọc Trí nhíu mày, nói: ” Cửu ca, huynh lo lắng thì sao không tự vào xem đi? Từ lúc đại phu lấy mũi tên trong người tẩu tẩu ra, huynh cứ đứng ở ngoài này suốt, buổi tối cũng không bước vào trông chừng tẩu tẩu ngủ”.
Sắc mặt Long Phi Ly hơi trầm xuống.
Ngọc Trí có chút sợ hãi, lè lưỡi nói: “Muội đi lấy thuốc cho tẩu tẩu uống”.
“Đứng lại.” Long Phi Ly khẽ quát.
Ngọc Trí cắn môi, không dám lỗ mãng, trong lòng đang oán thầm.
Hạ Tang cười khổ, hoàng thượng sao lại không muốn đi vào? Hắn đi theo hoàng thượng lâu như vậy, số lần nhìn thấy thần sắc chán chường như vậy trên mặt người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng từ khi Niên phi tiến cung……
Thần sắc Niên phi trước khi hôn mê ai cũng nhìn thấy được, Hoàng thượng trong lòng thống khổ, sợ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Niên phi, nên thà rằng không nhìn thấy nàng, nhưng cũng không làm thế nào mà bỏ đi chỗ khác được, buổi tối cũng không tới phòng khác ngủ, cứ canh chừng như vậy ở trong này suốt hai đêm.
Long Tử Cẩm liếc nhìn Long Phi ly, trong lòng thầm mắng Ngọc Trí ngu ngốc lúc này mà còn đi chọc Long Phi Ly, trên mặt vội làm ra vẻ tươi cười một chút, nói: “Ngọc Trí, nương nương tỉnh lại nói gì vậy? Cửu ca không ở đó, sợ là Niên Phi giận dỗi phải không?”
Ngọc Trí ngẩn ngơ: “Không có đâu, tẩu ấy hỏi thăm về Bạch đại ca, từ đầu đến cuối chưa từng nhắc đến Cửu ca, ta hỏi nàng, nàng mới nói vài câu.”
Trừ Long Phi Ly sắc mặt thay đổi, mấy người khác kể cả Thanh Phong cũng đều sửng sốt, Hạ Tang nghiến răng nghiến lợi, kéo Ngọc Trí sang một bên, mắng: “Long Ngọc Trí, ngươi là đầu heo sao?”
Ngọc Trí cười cười, ôm cánh tay Hạ Tang quơ quơ: “Hạ Tang ơi Hạ Tang, ta thích ngươi gọi ta như vậy.”
Hạ Tang liếc cánh tay trắng trẻo nhỏ nhắn của Ngọc Trí, thản nhiên nói: “Ngươi thích ta gọi ngươi là đầu heo à?”
“Gọi ta Ngọc Trí,” Ngọc Trí nóng nảy dậm chân, hừ một tiếng, lại liếc thấy Long Tử Cẩm cùng Đoạn Ngọc Hoàn liên tục nháy mắt với mình.
Nàng ý thức được chuyện gì đó, chợt hoảng sợ chậm rãi nhìn về phía Long Phi Ly.
Long Phi Ly đứng yên, lạnh lùng nói: “Nàng nói trẫm thế nào?”
Ngọc Trí âm thầm kêu khổ, mấy câu tẩu tẩu nói, nàng làm sao dám nói lại với Cửu ca? Lẳng lặng nhìn về phía Hạ Tang, Hạ Tang buông tay, chỉ tiếc không rèn sắt khi đang nóng.
Ngọc Trí chậm rãi lùi tới sau một cây cột, đem lời Tuyền Cơ nói một hơi, cuối cùng, thêm một câu của chính mình vào đó: “Tẩu tẩu nói, trừ việc phải nhìn thấy huynh thì hồi cung thực ra cũng tốt, có đồ ăn ngon có chỗ ở tốt, mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt……A , rốt cuộc đã nói xong rồi, ta đi đây, đi lấy thuốc”.
Mọi người trợn mắt há hốc miệng, Long Tử Cẩm và Hạ Tang liếc mắt nhìn nhau một cái, mắt đều trợn tròn, nha đầu kia có cần phải thành thực như vậy không chứ?