Sau một lúc lâu nàng mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
“Ta đã đến Thu Thủy hiên, cấm quân canh gác không cho ta vào.”
“Nàng đến đây vì chuyện của Niên Dao Quang?” Long Phi Ly không hiểu nổi nhíu mày.
“Ừ.”
“Nàng muốn trẫm tha cho nàng ta?” Long Phi Ly khẽ cười lạnh, “Niên gia hiện tại đang ở đầu sóng ngọn gió, có bao nhiêu người đang chờ đợi nàng phạm lỗi, nàng có biết không?”
Tuyền Cơ đang muốn nói chuyện, cánh cửa sau lưng đột nhiên được đẩy ra, một giọng nói theo đó truyền vào, “Nương nương, nếu nô tỳ là ngài, nô tỳ tuyệt đối sẽ không liều lĩnh mạo phạm Úc thừa tướng và Lâm đại nhân tới đây cầu xin đâu.”
“Ngài đã suy nghĩ cho sự khó xử của Hoàng Thượng chưa? Úc gia, Ôn gia, Niên gia, Niên thừa tướng ở trong triều có rất nhiều thủ hạ, nhưng nếu Hoàng Thượng muốn nhân cơ hội này kiên quyết hạ bệ Niên thừa tướng chỉ sợ không phải là điều không thể, người không làm như vậy, một trong những nguyên nhân đó chỉ sợ là có liên quan đến nương nương.”
“Nương nương cùng Niên thừa tướng mặc dù không thân cận, nhưng Niên gia là nhà mẹ đẻ của nương nương, Niên gia và nương nương cùng vinh cùng nhục, nếu Niên gia đổ như vậy thì nương nương ở trong cung…”
Thanh âm đến đây ngừng lại, đoàn người đi đến, chính là đám người Long Tử Cẩm, sau khi tiễn hoàng hậu, Úc Cảnh Thanh cùng Lâm Tư Chính bọn họ lại đi đường vòng, đi theo còn có Như Ý cùng Cát Tường.
Lời nói mới vừa rồi là Như Ý nói.
Tuyền Cơ đang nhìn Long Phi Ly, sau khi mọi người tiến vào ánh mắt Long Phi Ly không ở trên người nàng nữa, hắn đang nhìn Như Ý.
Tuyền Cơ cười khổ, lời vừa rồi đến miệng bị nuốt xuống.
Long Tử Cẩm nhìn nàng một cái, nàng khẽ cúi đầu, muốn nói chuyện với Long Phi Ly, Long Phi Ly lại lướt qua bên người nàng.
Bên tai truyền đến giọng của hắn, “Sắc mặt sao lại trắng như vậy?”
Hắn đang hỏi Như Ý.
Đúng rồi, vừa rồi nàng nghe Như Ý nói chuyện, mặc dù lời nói thật êm tai nhưng hơi thở lại thật yếu ớt. Nàng nao nao, nhướng mắt nhìn qua thấy ánh mắt thân thiết của Long Phi Ly đang nhìn chăm chú.
Cái loại hương vị chua xót lại từ từ nổi lên.
Như Ý không nói gì.
“Tâm Y?”
Long Phi Ly hơi hơi nhíu mày.
“Hoàng Thượng, có lẽ người muốn trách tội nô tỳ lắm miệng, nhưng mấy lời nô tỳ vẫn phải nói,” Sắc mặt Cát Tường trầm trọng, đột nhiên quỳ xuống, “Đúng là ngày đó nô tỳ nói dối bệnh tình của Như Ý, nhưng thân thể Như Ý không khỏe thì quả thật không phải là giả dối, tối hôm kia từ Trữ Tú điện trở về, cô ấy lại phát bệnh, cứ nằm suốt trên giường, nô tỳ muốn đến đây bẩm báo nhưng cô ấy không cho phép nô tỳ, nói là hiện tại hoàng thượng bận rộn, sợ làm phiền Hoàng Thượng.”
“Nếu không phải hôm nay Thái Hậu phái Cát Tường đến đây để hỏi Hoàng Thượng khi nào tổ chức tiệc chúc thọ…”
“Được rồi Cát Tường, đừng nói nữa!” Như Ý cắt ngang nàng, nhìn Long Phi Ly một cái, lại nhìn về phía Tuyền Cơ, khom người vén áo thi lễ, thấp giọng nói: “Nương nương, vừa rồi lời của nô tỳ nếu có chỗ nào mạo phạm xin nương nương đừng trách tội, nô tỳ chỉ là nóng nảy… không phải là cố ý mạo phạm.”
Cát Tường xuy nhẹ một tiếng, “Ta đã nói với cô từ sớm, cô thật tâm tốt với người ta, chuẩn bị người hầu trong cung, dạy người ta pha trà, trên Kim Loan điện người ta làm chuyện mạo phạm còn tự mình nổi giận đến bị bệnh, cô lại giúp người ta truyền y nữ chẩn bệnh, kết quả như thế nào? Hiện tại cô bị bệnh, người ta có hỏi thăm cô tiếng nào không? Người ta…”
“Hình Cát Tường!” Như Ý tựa hồ cũng hơi nổi giận, khẽ trách mắng: “Ta bảo cô đừng nói nữa! Trước mặt hoàng thượng, cô đã quên mất việc chính mà cô đến đây rồi sao.”
Lời Cát Tường nói, cho dù là ai nghe cũng đều thấy là có nghĩa khí.
Mỗi một câu đều có ý là: so với Như Ý, nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử nhỏ nhen, hơn nữa, nàng vong ân phụ nghĩa, quên mất ân tình của Như Ý.
Tuyền Cơ siết chặt tay muốn nói với Long Phi Ly nhưng lại nói không nên lời, không một ai lên tiếng bởi vì Long Phi Ly đang gắt gao nhìn Như Ý, trong đôi mắt toàn là dung nhan của nàng ta.
Dung nhan thật tái nhợt.
Đúng là Như Ý bị bệnh.
Quốc pháp nghiêm minh, nàng làm sao mà không hiểu khó xử của hắn chứ!
Nàng đến đây không phải là để cầu xin cho Dao Quang.
Khó có khi được tiến cung một chuyến, ngày hôm qua, Niên phu nhân cùng Như phu nhân vẫn chưa theo Niên thừa tướng hồi phủ, đêm qua Như phu ngủ ở Thu Thủy hiên, còn Niên phu nhân ngủ lại Phượng Thứu cung.
Từ nhỏ nàng không duyên được ở với cha mẹ, Niên phu nhân lại thật tâm đối xử với nàng, nàng cùng Niên phu nhân thân thiết tâm sự đến nửa đến, cơ hồ sắp đến bình minh mới ngủ.
Vừa mới ngủ được không bao lâu, Như phu nhân liền khóc sướt mướt chạy qua.
…
Như phu nhân nói, ‘là ngươi hại chết tỷ tỷ ngươi, nếu không phải ngươi độc chiếm Hoàng Thượng, tỷ tỷ ngươi sao lại làm chuyện ngu xuẩn kia với Tụng Đình được?
Bị đánh chửi là yêu nghiệt, nàng cũng không đáp trả, sau đó nàng bị ép đến cầu xin hoàng đế, nàng cũng không quan tâm.
Cũng giống như lúc đầu, nàng không nói chuyện hắn muốn tìm hậu nhân Bạch gia cho Niên thừa tướng biết, hiện tại nàng cũng sẽ không gây thêm phiền toái gì cho hắn.
Tuy rằng trong mắt nàng, tội của Dao Quang có lẽ không đến nỗi phải chết.
Nhưng khi Niên phu nhân quỳ xuống, nàng không thể trơ mắt không để ý tới.
Có lẽ là do khúc mắc muôn thuở giữa thê thiếp, Niên phu nhân và Như phu nhân tuy có hiềm khích, nhưng Dao Quang bị xử tử, Như phu nhân gắt gao cầu xin Niên phu nhân, Niên phu nhân lại là người thiện lương, theo Niên phu nhân thấy thì nàng cũng nên cứu tỷ tỷ của nàng.
Có lẽ, nàng nên giả vờ đi cầu xin nhưng cuối cùng nàng vẫn trực tiếp cự tuyệt .
Như phu nhân hung hăng tát nàng một cái.
Ngay cả Niên phu nhân cũng không ủng hộ nhìn nàng, quỳ xuống đất cầu xin nàng, nói rằng ít nhất hãy giúp cho Dao Quang và Như phu nhân gặp mặt một lần cuối cùng.
Không có thủ dụ của hoàng đế thì ai cũng không thể bước vào Thu Thủy hiên.
Thân thể này là thân thể của Tuyền Cơ, Niên phu nhân là mẹ đẻ của Tuyền Cơ, nàng không muốn tạo ra chút phiền phức nào cho hắn nhưng vì cái quỳ này của Niên phu nhân, nàng không thể không đến cầu xin cho Dao Quang cùng Như phu nhân một lần cuối cùng.
Thật sự không thể.
Cả phòng đều là ánh mắt không đồng tình, nàng cười khổ, thở dốc, muốn mở miệng nói, bỗng Như Ý đột nhiên lảo đảo một cái, ngã về phía trước, Long Phi Ly vươn tay ôm Như Ý vào trong lòng.
“Ta đã đến Thu Thủy hiên, cấm quân canh gác không cho ta vào.”
“Nàng đến đây vì chuyện của Niên Dao Quang?” Long Phi Ly không hiểu nổi nhíu mày.
“Ừ.”
“Nàng muốn trẫm tha cho nàng ta?” Long Phi Ly khẽ cười lạnh, “Niên gia hiện tại đang ở đầu sóng ngọn gió, có bao nhiêu người đang chờ đợi nàng phạm lỗi, nàng có biết không?”
Tuyền Cơ đang muốn nói chuyện, cánh cửa sau lưng đột nhiên được đẩy ra, một giọng nói theo đó truyền vào, “Nương nương, nếu nô tỳ là ngài, nô tỳ tuyệt đối sẽ không liều lĩnh mạo phạm Úc thừa tướng và Lâm đại nhân tới đây cầu xin đâu.”
“Ngài đã suy nghĩ cho sự khó xử của Hoàng Thượng chưa? Úc gia, Ôn gia, Niên gia, Niên thừa tướng ở trong triều có rất nhiều thủ hạ, nhưng nếu Hoàng Thượng muốn nhân cơ hội này kiên quyết hạ bệ Niên thừa tướng chỉ sợ không phải là điều không thể, người không làm như vậy, một trong những nguyên nhân đó chỉ sợ là có liên quan đến nương nương.”
“Nương nương cùng Niên thừa tướng mặc dù không thân cận, nhưng Niên gia là nhà mẹ đẻ của nương nương, Niên gia và nương nương cùng vinh cùng nhục, nếu Niên gia đổ như vậy thì nương nương ở trong cung…”
Thanh âm đến đây ngừng lại, đoàn người đi đến, chính là đám người Long Tử Cẩm, sau khi tiễn hoàng hậu, Úc Cảnh Thanh cùng Lâm Tư Chính bọn họ lại đi đường vòng, đi theo còn có Như Ý cùng Cát Tường.
Lời nói mới vừa rồi là Như Ý nói.
Tuyền Cơ đang nhìn Long Phi Ly, sau khi mọi người tiến vào ánh mắt Long Phi Ly không ở trên người nàng nữa, hắn đang nhìn Như Ý.
Tuyền Cơ cười khổ, lời vừa rồi đến miệng bị nuốt xuống.
Long Tử Cẩm nhìn nàng một cái, nàng khẽ cúi đầu, muốn nói chuyện với Long Phi Ly, Long Phi Ly lại lướt qua bên người nàng.
Bên tai truyền đến giọng của hắn, “Sắc mặt sao lại trắng như vậy?”
Hắn đang hỏi Như Ý.
Đúng rồi, vừa rồi nàng nghe Như Ý nói chuyện, mặc dù lời nói thật êm tai nhưng hơi thở lại thật yếu ớt. Nàng nao nao, nhướng mắt nhìn qua thấy ánh mắt thân thiết của Long Phi Ly đang nhìn chăm chú.
Cái loại hương vị chua xót lại từ từ nổi lên.
Như Ý không nói gì.
“Tâm Y?”
Long Phi Ly hơi hơi nhíu mày.
“Hoàng Thượng, có lẽ người muốn trách tội nô tỳ lắm miệng, nhưng mấy lời nô tỳ vẫn phải nói,” Sắc mặt Cát Tường trầm trọng, đột nhiên quỳ xuống, “Đúng là ngày đó nô tỳ nói dối bệnh tình của Như Ý, nhưng thân thể Như Ý không khỏe thì quả thật không phải là giả dối, tối hôm kia từ Trữ Tú điện trở về, cô ấy lại phát bệnh, cứ nằm suốt trên giường, nô tỳ muốn đến đây bẩm báo nhưng cô ấy không cho phép nô tỳ, nói là hiện tại hoàng thượng bận rộn, sợ làm phiền Hoàng Thượng.”
“Nếu không phải hôm nay Thái Hậu phái Cát Tường đến đây để hỏi Hoàng Thượng khi nào tổ chức tiệc chúc thọ…”
“Được rồi Cát Tường, đừng nói nữa!” Như Ý cắt ngang nàng, nhìn Long Phi Ly một cái, lại nhìn về phía Tuyền Cơ, khom người vén áo thi lễ, thấp giọng nói: “Nương nương, vừa rồi lời của nô tỳ nếu có chỗ nào mạo phạm xin nương nương đừng trách tội, nô tỳ chỉ là nóng nảy… không phải là cố ý mạo phạm.”
Cát Tường xuy nhẹ một tiếng, “Ta đã nói với cô từ sớm, cô thật tâm tốt với người ta, chuẩn bị người hầu trong cung, dạy người ta pha trà, trên Kim Loan điện người ta làm chuyện mạo phạm còn tự mình nổi giận đến bị bệnh, cô lại giúp người ta truyền y nữ chẩn bệnh, kết quả như thế nào? Hiện tại cô bị bệnh, người ta có hỏi thăm cô tiếng nào không? Người ta…”
“Hình Cát Tường!” Như Ý tựa hồ cũng hơi nổi giận, khẽ trách mắng: “Ta bảo cô đừng nói nữa! Trước mặt hoàng thượng, cô đã quên mất việc chính mà cô đến đây rồi sao.”
Lời Cát Tường nói, cho dù là ai nghe cũng đều thấy là có nghĩa khí.
Mỗi một câu đều có ý là: so với Như Ý, nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử nhỏ nhen, hơn nữa, nàng vong ân phụ nghĩa, quên mất ân tình của Như Ý.
Tuyền Cơ siết chặt tay muốn nói với Long Phi Ly nhưng lại nói không nên lời, không một ai lên tiếng bởi vì Long Phi Ly đang gắt gao nhìn Như Ý, trong đôi mắt toàn là dung nhan của nàng ta.
Dung nhan thật tái nhợt.
Đúng là Như Ý bị bệnh.
Quốc pháp nghiêm minh, nàng làm sao mà không hiểu khó xử của hắn chứ!
Nàng đến đây không phải là để cầu xin cho Dao Quang.
Khó có khi được tiến cung một chuyến, ngày hôm qua, Niên phu nhân cùng Như phu nhân vẫn chưa theo Niên thừa tướng hồi phủ, đêm qua Như phu ngủ ở Thu Thủy hiên, còn Niên phu nhân ngủ lại Phượng Thứu cung.
Từ nhỏ nàng không duyên được ở với cha mẹ, Niên phu nhân lại thật tâm đối xử với nàng, nàng cùng Niên phu nhân thân thiết tâm sự đến nửa đến, cơ hồ sắp đến bình minh mới ngủ.
Vừa mới ngủ được không bao lâu, Như phu nhân liền khóc sướt mướt chạy qua.
…
Như phu nhân nói, ‘là ngươi hại chết tỷ tỷ ngươi, nếu không phải ngươi độc chiếm Hoàng Thượng, tỷ tỷ ngươi sao lại làm chuyện ngu xuẩn kia với Tụng Đình được?
Bị đánh chửi là yêu nghiệt, nàng cũng không đáp trả, sau đó nàng bị ép đến cầu xin hoàng đế, nàng cũng không quan tâm.
Cũng giống như lúc đầu, nàng không nói chuyện hắn muốn tìm hậu nhân Bạch gia cho Niên thừa tướng biết, hiện tại nàng cũng sẽ không gây thêm phiền toái gì cho hắn.
Tuy rằng trong mắt nàng, tội của Dao Quang có lẽ không đến nỗi phải chết.
Nhưng khi Niên phu nhân quỳ xuống, nàng không thể trơ mắt không để ý tới.
Có lẽ là do khúc mắc muôn thuở giữa thê thiếp, Niên phu nhân và Như phu nhân tuy có hiềm khích, nhưng Dao Quang bị xử tử, Như phu nhân gắt gao cầu xin Niên phu nhân, Niên phu nhân lại là người thiện lương, theo Niên phu nhân thấy thì nàng cũng nên cứu tỷ tỷ của nàng.
Có lẽ, nàng nên giả vờ đi cầu xin nhưng cuối cùng nàng vẫn trực tiếp cự tuyệt .
Như phu nhân hung hăng tát nàng một cái.
Ngay cả Niên phu nhân cũng không ủng hộ nhìn nàng, quỳ xuống đất cầu xin nàng, nói rằng ít nhất hãy giúp cho Dao Quang và Như phu nhân gặp mặt một lần cuối cùng.
Không có thủ dụ của hoàng đế thì ai cũng không thể bước vào Thu Thủy hiên.
Thân thể này là thân thể của Tuyền Cơ, Niên phu nhân là mẹ đẻ của Tuyền Cơ, nàng không muốn tạo ra chút phiền phức nào cho hắn nhưng vì cái quỳ này của Niên phu nhân, nàng không thể không đến cầu xin cho Dao Quang cùng Như phu nhân một lần cuối cùng.
Thật sự không thể.
Cả phòng đều là ánh mắt không đồng tình, nàng cười khổ, thở dốc, muốn mở miệng nói, bỗng Như Ý đột nhiên lảo đảo một cái, ngã về phía trước, Long Phi Ly vươn tay ôm Như Ý vào trong lòng.