“Nương, ta không nên vào thì hơn.” Tuyền Cơ nhẹ giọng nói, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
“Niên gia xảy ra chuyện như vậy, nhà này xem như đã bị hỏng một nửa… Con gái à, coi như nương cầu ngươi, ngươi đi thăm nàng đi, để cho nàng được thỏa tâm nguyện.” Niên phu nhân xoa đầu Tuyền Cơ, thần sắc lộ vẻ bi thương.
Cửa phòng đóng chặt.
Tiếng khóc vẫn từ bên trong truyền ra, Tuyền Cơ trong lòng buồn bã, giật mình một lúc lâu sau mới đẩy cửa đi vào.
Như phu nhân ôm Dao Quang ngồi trên giường khóc hu hu.
Dao Quang nghe thấy tiếng động, ánh mắt quét qua, Tuyền Cơ không thể diễn tả hết cảm xúc trong ánh mắt của nàng ta, khủng hoảng, oán hận.. cái gì đều có, chỉ duy nhất không có sự cảm kích mà Niên phu nhân nói, đương nhiên là nàng cũng không cần Dao Quang cảm kích.
Trong lòng có chút bi thương, hoàng cung đúng là nơi ăn thịt người, Dao Quang dù đáng giận nàng cũng không làm sao giận được.
“Nương, người đi ra ngoài một chút đi, ta muốn nói mấy lời với Tuyền Cơ.”
Ngày xưa, Dao Quang luôn gọi nàng là muội muội, hiện tại dùng tên xưng hô, ngược lại bớt được vài phần giả dối thêm chút tự tại.
Lúc Như phu nhân đi qua bên cạnh Tuyền Cơ thì hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái. Tuyền Cơ không để ý đến, bước nhanh về phía Dao Quang.
Hai mắt Dao Quang đỏ bừng, tròng trắng đầy tơ máu nheo lại nhìn nàng đến gần, đột nhiên buồn bã nói: “Tuyền Cơ, ngươi có biết ta đã nói gì với mẫu thân ta không?”
“Không biết, ngươi muốn nói cho ta sao?” Tuyền Cơ thản nhiên nói.
“Được, ta nói cho ngươi nghe, ta bảo mẹ ta là Niên Dao Quang ta không thấy được nhưng ta muốn người tận mắt nhìn thấy ngươi không thể nào chết tử tế được!” Dao Quang lạnh lùng nói.
“Ừm, nếu bà ấy có thể nhìn thấy ta không được chết tử tế được như lời ngươi nói.” Tuyền Cơ giật mình, cười tự giễu cười.
“Niên Tuyền Cơ, ngươi quả là độc phụ, nguyền rủa nương của ta, ngươi yên tâm đi nương của ta nhất định sẽ không chết sớm hơn ngươi đâu, cuối cùng ta đã hiểu, ngươi cứ chờ xem, Hoàng Thượng giết ngươi chẳng qua là chuyện sớm hay muộn thôi.” Dao Quang nói xong, hai tay xoa hai gò má, lẩm bẩm nói: “Niên gia chúng ta là chướng ngại vật đối với hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi đừng đắc ý, ngươi đừng đắc ý như vậy.”
Thanh âm Dao Quang khàn khàn sắc nhọn, giống như thanh đao sắc bén đâm vào, làm cho người ta có cảm giác run rẩy dựng cả tóc gáy. Mặc dù không e ngại lắm, nhưng đáy lòng Tuyền Cơ cũng thấy thê lương, không đành lòng nhìn tiếp, “Dao Quang, ta đi đây.”
“Tuyền Cơ, lúc ngươi ở cạnh Hoàng Thượng, hắn có từng nhắc đến ta hay không?” Dao Quang lại chạy nhanh đến trước mặt nàng, chụp lấy cánh tay của nàng, “Ngươi nói cho ta biết đi!”
Tuyền Cơ cười khổ, ánh mắt của Dao Quang đã mất đi tiêu cự, rối loạn đảo quanh, dường như có chút điên cuồng.
Tuyền Cơ cười khổ, điên rồi cũng tốt, như vậy ít nhất lúc hành hình sẽ không thấy sợ hãi.
Móng tay Dao Quang bấm sâu vào trong da thịt của nàng, Tuyền Cơ khẽ đẩy một chút nhưng không thể tránh ra, đành phải nói: “Dao Quang, lúc Hoàng Thượng ở cùng một chỗ với ngươi, hắn có thể nhắc tới nữ nhân khác hay không?”
“Đương nhiên sẽ không, sao hắn làm như vậy được? Làm gì có nam nhân ở trước mặt một nữ nhân nhắc tới một nữ nhân khác?” Niên Dao Quang đột nhiên cười ha ha, “Tuyền Cơ, ngươi ngốc muốn chết! Ngươi ngốc như vậy tại sao hắn lại đối xử tốt ngươi chứ? Là vì ngươi thỏa mãn mọi nhu cầu trên giường của hắn sao?”
Tuyền Cơ trên mặt hơi hơi nóng lên, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, trên cổ nàng đột nhiên đau nhói, là Dao Quang đột nhiên bóp cổ nàng.
“Vì sao hắn chỉ sủng hạnh ta có một lần? Ta tuy là thứ xuất, nhưng so với ngươi ta xinh đẹp hơn thông minh hơn, ta không bằng ngươi chỗ nào chứ?”
Tuyền Cơ bị nàng ta bóp cổ không thể thở được, nhớ tới những chiêu võ phòng vệ đã từng được học, tay bổ về phía cổ của nàng ta, nhưng Dao Quang đã mất đi lý trí ngược lại sức lực mạnh kinh người, tay nàng còn chưa chạm được đến Dao Quang đã vô lực hạ xuống.
“Bây giờ ta liền giết ngươi! Bọn họ để cho ta chờ, ta không cần chờ, ta không cần đợi lát nữa, ta muốn ngươi chôn cùng ta.”
Không khí giống như từng chút từng chút bị rút khỏi khoang bụng, sắc mặt Tuyền Cơ đỏ lên, thần thức bắt đầu tan rã, trong lòng cười khổ: hóa ra ta lại phải chết trong tay một kẻ điên.
Đột nhiên một trận kình phong sắc bén ập đến, chỉ nghe thấy Dao Quang kêu lên một tiếng sợ hãi, lực khống chế trên cổ nàng chợt biến mất, nàng mở to miệng hít lấy không khí, một bàn tay xoa lên lưng của nàng, nhẹ nhàng vỗ giúp nàng thuận khí.
Nàng vui buồn lẫn lộn, vừa ngưng mắt nhìn đã gương mặt tuấn tú nghiêm khắc của một nam nhân, không phải người nọ thì còn ai?
“Sao ngươi lại tới đây?” Nàng chấn động, kinh ngạc hỏi.
“Nàng chạy đến đây, trẫm có thể không đến đây sao?”
“Lá gan của nàng càng lúc càng lớn, chuyện giả truyền thánh cũng dám làm, nàng có biết đó là tội gì không?” Long Phi Ly lạnh lùng nói.
Về việc này Tuyền Cơ tự biết đuối lý, nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Việc này, là một mình ta—— ”
Long Phi Ly cười lạnh, cắt lời nàng, “Nàng cùng Tử Cẩm, không ai có thể thoát tội.”
“Thập đệ hắn…”
Nàng còn chưa nói xong, Long Phi Ly lại khẽ nhíu mày, “Nàng gọi Tử Cẩm là gì?”
Tuyền Cơ sửng sốt, lập tức ý thức được cái gì, cách xưng hô này tựa hồ gián tiếp thừa nhận quan hệ thân thiết giữa hắn và nàng.
Ngữ khí Long Phi Ly hòa hoãn lại rất nhiều, bàn tay to bè siết lấy nàng định kéo đi ra ngoài.
Lúc này Tuyền Cơ mới nhìn thấy Đoạn Ngọc Hoàn, Hạ Tang và vài tên cấm quân cũng ở đây nên không tiện giãy dụa, nghĩ nghĩ, lại vội quay đầu liếc nhìn Dao Quang một cái, chỉ thấy Dao Quang cuộn mình trên mặt đất, vừa khủng hoảng vừa ghen ghét trừng mắt nhìn hai người.
“Sự thương hại kẻ địch của nàng sẽ hại chết chính nàng!” Long Phi Ly trầm giọng nói, chỉ ôm lấy Tuyền Cơ nhanh chóng rời đi.
Sau lưng, Niên Dao Quang đột nhiên đứng dậy, hình như trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, nàng lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng, trước khi chết Niên Dao Quang chỉ hỏi ngài một việc, không phải ngài thích Niên Tuyền Cơ, xem nàng ta như trân như bảo sao, nếu ngài tiếc rẻ một câu, ta có chết cũng sẽ hóa thành lệ quỷ đêm đêm nguyền rủa nàng ta đoản mệnh tuyệt thọ, phải chịu mọi tra tấn mà chết, không thể chết già!”
“Niên gia xảy ra chuyện như vậy, nhà này xem như đã bị hỏng một nửa… Con gái à, coi như nương cầu ngươi, ngươi đi thăm nàng đi, để cho nàng được thỏa tâm nguyện.” Niên phu nhân xoa đầu Tuyền Cơ, thần sắc lộ vẻ bi thương.
Cửa phòng đóng chặt.
Tiếng khóc vẫn từ bên trong truyền ra, Tuyền Cơ trong lòng buồn bã, giật mình một lúc lâu sau mới đẩy cửa đi vào.
Như phu nhân ôm Dao Quang ngồi trên giường khóc hu hu.
Dao Quang nghe thấy tiếng động, ánh mắt quét qua, Tuyền Cơ không thể diễn tả hết cảm xúc trong ánh mắt của nàng ta, khủng hoảng, oán hận.. cái gì đều có, chỉ duy nhất không có sự cảm kích mà Niên phu nhân nói, đương nhiên là nàng cũng không cần Dao Quang cảm kích.
Trong lòng có chút bi thương, hoàng cung đúng là nơi ăn thịt người, Dao Quang dù đáng giận nàng cũng không làm sao giận được.
“Nương, người đi ra ngoài một chút đi, ta muốn nói mấy lời với Tuyền Cơ.”
Ngày xưa, Dao Quang luôn gọi nàng là muội muội, hiện tại dùng tên xưng hô, ngược lại bớt được vài phần giả dối thêm chút tự tại.
Lúc Như phu nhân đi qua bên cạnh Tuyền Cơ thì hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái. Tuyền Cơ không để ý đến, bước nhanh về phía Dao Quang.
Hai mắt Dao Quang đỏ bừng, tròng trắng đầy tơ máu nheo lại nhìn nàng đến gần, đột nhiên buồn bã nói: “Tuyền Cơ, ngươi có biết ta đã nói gì với mẫu thân ta không?”
“Không biết, ngươi muốn nói cho ta sao?” Tuyền Cơ thản nhiên nói.
“Được, ta nói cho ngươi nghe, ta bảo mẹ ta là Niên Dao Quang ta không thấy được nhưng ta muốn người tận mắt nhìn thấy ngươi không thể nào chết tử tế được!” Dao Quang lạnh lùng nói.
“Ừm, nếu bà ấy có thể nhìn thấy ta không được chết tử tế được như lời ngươi nói.” Tuyền Cơ giật mình, cười tự giễu cười.
“Niên Tuyền Cơ, ngươi quả là độc phụ, nguyền rủa nương của ta, ngươi yên tâm đi nương của ta nhất định sẽ không chết sớm hơn ngươi đâu, cuối cùng ta đã hiểu, ngươi cứ chờ xem, Hoàng Thượng giết ngươi chẳng qua là chuyện sớm hay muộn thôi.” Dao Quang nói xong, hai tay xoa hai gò má, lẩm bẩm nói: “Niên gia chúng ta là chướng ngại vật đối với hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi đừng đắc ý, ngươi đừng đắc ý như vậy.”
Thanh âm Dao Quang khàn khàn sắc nhọn, giống như thanh đao sắc bén đâm vào, làm cho người ta có cảm giác run rẩy dựng cả tóc gáy. Mặc dù không e ngại lắm, nhưng đáy lòng Tuyền Cơ cũng thấy thê lương, không đành lòng nhìn tiếp, “Dao Quang, ta đi đây.”
“Tuyền Cơ, lúc ngươi ở cạnh Hoàng Thượng, hắn có từng nhắc đến ta hay không?” Dao Quang lại chạy nhanh đến trước mặt nàng, chụp lấy cánh tay của nàng, “Ngươi nói cho ta biết đi!”
Tuyền Cơ cười khổ, ánh mắt của Dao Quang đã mất đi tiêu cự, rối loạn đảo quanh, dường như có chút điên cuồng.
Tuyền Cơ cười khổ, điên rồi cũng tốt, như vậy ít nhất lúc hành hình sẽ không thấy sợ hãi.
Móng tay Dao Quang bấm sâu vào trong da thịt của nàng, Tuyền Cơ khẽ đẩy một chút nhưng không thể tránh ra, đành phải nói: “Dao Quang, lúc Hoàng Thượng ở cùng một chỗ với ngươi, hắn có thể nhắc tới nữ nhân khác hay không?”
“Đương nhiên sẽ không, sao hắn làm như vậy được? Làm gì có nam nhân ở trước mặt một nữ nhân nhắc tới một nữ nhân khác?” Niên Dao Quang đột nhiên cười ha ha, “Tuyền Cơ, ngươi ngốc muốn chết! Ngươi ngốc như vậy tại sao hắn lại đối xử tốt ngươi chứ? Là vì ngươi thỏa mãn mọi nhu cầu trên giường của hắn sao?”
Tuyền Cơ trên mặt hơi hơi nóng lên, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, trên cổ nàng đột nhiên đau nhói, là Dao Quang đột nhiên bóp cổ nàng.
“Vì sao hắn chỉ sủng hạnh ta có một lần? Ta tuy là thứ xuất, nhưng so với ngươi ta xinh đẹp hơn thông minh hơn, ta không bằng ngươi chỗ nào chứ?”
Tuyền Cơ bị nàng ta bóp cổ không thể thở được, nhớ tới những chiêu võ phòng vệ đã từng được học, tay bổ về phía cổ của nàng ta, nhưng Dao Quang đã mất đi lý trí ngược lại sức lực mạnh kinh người, tay nàng còn chưa chạm được đến Dao Quang đã vô lực hạ xuống.
“Bây giờ ta liền giết ngươi! Bọn họ để cho ta chờ, ta không cần chờ, ta không cần đợi lát nữa, ta muốn ngươi chôn cùng ta.”
Không khí giống như từng chút từng chút bị rút khỏi khoang bụng, sắc mặt Tuyền Cơ đỏ lên, thần thức bắt đầu tan rã, trong lòng cười khổ: hóa ra ta lại phải chết trong tay một kẻ điên.
Đột nhiên một trận kình phong sắc bén ập đến, chỉ nghe thấy Dao Quang kêu lên một tiếng sợ hãi, lực khống chế trên cổ nàng chợt biến mất, nàng mở to miệng hít lấy không khí, một bàn tay xoa lên lưng của nàng, nhẹ nhàng vỗ giúp nàng thuận khí.
Nàng vui buồn lẫn lộn, vừa ngưng mắt nhìn đã gương mặt tuấn tú nghiêm khắc của một nam nhân, không phải người nọ thì còn ai?
“Sao ngươi lại tới đây?” Nàng chấn động, kinh ngạc hỏi.
“Nàng chạy đến đây, trẫm có thể không đến đây sao?”
“Lá gan của nàng càng lúc càng lớn, chuyện giả truyền thánh cũng dám làm, nàng có biết đó là tội gì không?” Long Phi Ly lạnh lùng nói.
Về việc này Tuyền Cơ tự biết đuối lý, nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Việc này, là một mình ta—— ”
Long Phi Ly cười lạnh, cắt lời nàng, “Nàng cùng Tử Cẩm, không ai có thể thoát tội.”
“Thập đệ hắn…”
Nàng còn chưa nói xong, Long Phi Ly lại khẽ nhíu mày, “Nàng gọi Tử Cẩm là gì?”
Tuyền Cơ sửng sốt, lập tức ý thức được cái gì, cách xưng hô này tựa hồ gián tiếp thừa nhận quan hệ thân thiết giữa hắn và nàng.
Ngữ khí Long Phi Ly hòa hoãn lại rất nhiều, bàn tay to bè siết lấy nàng định kéo đi ra ngoài.
Lúc này Tuyền Cơ mới nhìn thấy Đoạn Ngọc Hoàn, Hạ Tang và vài tên cấm quân cũng ở đây nên không tiện giãy dụa, nghĩ nghĩ, lại vội quay đầu liếc nhìn Dao Quang một cái, chỉ thấy Dao Quang cuộn mình trên mặt đất, vừa khủng hoảng vừa ghen ghét trừng mắt nhìn hai người.
“Sự thương hại kẻ địch của nàng sẽ hại chết chính nàng!” Long Phi Ly trầm giọng nói, chỉ ôm lấy Tuyền Cơ nhanh chóng rời đi.
Sau lưng, Niên Dao Quang đột nhiên đứng dậy, hình như trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, nàng lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng, trước khi chết Niên Dao Quang chỉ hỏi ngài một việc, không phải ngài thích Niên Tuyền Cơ, xem nàng ta như trân như bảo sao, nếu ngài tiếc rẻ một câu, ta có chết cũng sẽ hóa thành lệ quỷ đêm đêm nguyền rủa nàng ta đoản mệnh tuyệt thọ, phải chịu mọi tra tấn mà chết, không thể chết già!”