Không ai lưu ý đến sắc mặt lo lắng của Phương Sở Phàm lúc này đang liếc nhìn Long Chỉnh Văn.
Ngọc Trí hơi hơi hít mạnh vào, khăn che mặt của nữ tử kia hiển nhiên đã được Cửu ca của nàng chính tay kéo xuống.
******
Phượng Thứu cung.
Tuyền Cơ tựa vào cửa sổ bên cạnh nhuyễn tháp, ngưng thần nhìn bầu trời đầy sao ở bên ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, một tràng tiếng cười thanh thúy thổi qua, nàng biết là mấy tiểu cung nữ đến tiệc chúc thọ xem náo nhiệt đã trở lại, đang ngồi ở trong hành lang trêu đùa lẫn nhau. Nàng cười cười, khép cửa sổ lại một chút, quay đầu nhìn Điệp Phong cùng Thúy Nhi một cái, hai nha đầu này vẫn ngồi ở bàn bên cạnh, đang vùi đầu thuê thùa.
Kêu hai người trở về phòng nghỉ ngơi, hai người chỉ nói chỗ của nương nương yên tĩnh một chút, các nàng muốn ngồi làm chút đồ thủ công rồi mới về. Niên phu nhân đã trở về phủ, nàng biết, hai người bọn họ có ý tốt, muốn ở trong này cùng với nàng cho đỡ buồn nên cũng không phụ lòng tốt của bọn họ. Thúy Nhi nói muốn dạy nàng thêu hoa, nàng vội vàng nói mấy chuyện cần sự tỉ mỉ, khéo léo này nàng không làm được.
Nàng khẽ nhắm mắt lại, bên ngoài hành lang tiếng bọn tiểu cung nữ nhốn nháo đã nghe rõ ràng hơn. Một vài nha đầu lào xào thì thầm nói Hoàng Thượng sủng ái hoàng hậu nương nương như thế này, khúc nhạc hoàng hậu nương nương đàn lại hay như thế kia.
Bên tai có tiếng động, Tuyền Cơ hơi sửng sốt, chỉ thấy trong phòng Điệp Phong đã đứng bật dậy, cả giận nói: “Mấy đứa nha đầu chết tiệt kia, xem ta có ra đó xé rách miệng bọn chúng hay không, dám ở chỗ này lải nhải mồm mép.”
“Bọn chúng cũng không phải cố ý, chỉ là thấy náo nhiệt nên cao hứng thôi, ngươi so đó với bọn chúng làm gì? Mau mau ngồi xuống tiếp tục việc của ngươi đi.”
Điệp Phong dậm chân một cái, oán hận nói: “Chủ tử lúc nào nói cũng dễ nghe hết.”
Thúy Nhi kéo kéo Điệp Phong, “Chúng ta làm tiếp đi, Điệp Phong tỷ tỷ, khúc vải này ta thêu đẹp lắm nè, có thể dùng làm gối đầu mới cho nương nương chúng ta đó.”
“Tính tình ngươi giống y chang chủ tử của ngươi à, ta không thèm để ý tới các người nữa.” Điệp Phong nhéo má Thúy Nhi, tức giận ngồi xuống.
Tuyền Cơ bước xuống nhuyễn thấp đi qua ôm lấy Điệp Phong, Điệp Phong sửng sốt, không thể phát giận, phốc một tiếng bật cười.
Tuyền Cơ nhẹ nhàng cười, thong thả trở về nhuyễn tháp tiếp tục chợp mắt. Giọng bọn tiểu cung nữ lại lọt vào tai.
Một người nhỏ giọng oán giận nói: “Nếu không phải Điệp Phong tỷ tỷ quy định thời gian, chúng ta sẽ không cần vội vội vàng vàng trở về, còn chưa xem hết trò náo nhiệt nữa.”
“Đúng vậy, vị cô nương áo tím kia hát thật là hay, đáng tiếc là không thấy được bộ dáng của nàng.” Một tiểu cung nữ khác ảo não nói: “Chỉ thiếu chút nữa là Hoàng Thượng vạch khăn che mặt của nàng xuống rồi.”
Lời nói không đầu không đuôi của tiểu cung nữ khiến Tuyền Cơ hơi hơi xuất thần, đột nhiên một tiểu cung nữ cười nói: “Chúng ta trở về rồi nhưng mà Tiểu Song Tử cùng Tiểu Lã Tử ham chơi vẫn chưa trở về kìa, bọn họ chắc chắn là kịp nhìn thấy.”
Nàng nói xong, mấy người khác lập tức vỗ tay cười, “Đúng! Đúng! Đi hỏi bọn hắn.”
“Ê, mau nhìn ra cửa… Vừa nhắc bọn họ, bọn họ liền xuất hiện.”
“Tiểu Song Tử, sao các ngươi trở về sớm như vậy?”
“Đúng vậy, nếu đã trễ giờ Điệp Phong tỷ tỷ quy định rồi thì chẳng bằng đêm nay hãy trở về.”
…
Tuyền Cơ buồn cười, mặt Điệp Phong đã trở nên đen thui, cắn răng nói: “Mấy con khỉ lưu manh này, thật đúng là phản rồi! Nương nương, ngươi đừng cản ta, ta không thể không giáo huấn bọn họ một chút!”
“Tiểu nha đầu kia nói cũng đúng mà, đêm nay hãy trở về là đúng, phù hợp nguyên lý kinh tế học.”
“Nương nương!”
Chủ tớ hai người đang vui đùa ầm ĩ, trong phút chốc cửa bỗng vang lên một tiếng bị đẩy ra, Tiểu Song Tử, Tiểu Lã Tử còn có mấy tiểu cung nữ toàn bộ hùng dũng tiến vào.
Điệp Phong cả giận nói, một tay chống hông, “Cả đám các ngươi đều muốn bị phạt —— ”
Nàng còn chưa nói hết, Tiểu Song Tử sắc mặt lo lắng đã cắt ngang nàng, “Điệp Phong, chuyện lớn không ổn rồi!”
“Cái gì?” Ba chủ tớ trong phòng trong đều sửng sốt.
Lúc này Tiểu Lã Tử gõ Tiểu Song Tử một cái, sắc mặt cổ quái, “Nương nương, người đừng nghe hắn nói, theo nô tài thấy việc này tính ra thật sự rất tốt!”
Tuyền Cơ cùng Điệp Phong nhìn nhau liếc mắt một cái, Điệp Phong trách mắng: “Nói không đầu không đuôi, hai người các ngươi có thể nói rõ ràng mọi chuyện hay không?”
“Nô tài nói cho!” Tiểu Song Tử vừa giơ tay, lại bị một giọng nói cắt ngang, “Tẩu tẩu, tẩu tẩu, gặp chuyện không hay rồi !”
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, từ ngoài cửa một người vọt vào, chính là công chúa Ngọc Trí.
Lúc này xem như Tuyền Cơ hoàn toàn mơ hồ, đỡ lấy Ngọc Trí vừa chạy vừa thở hổn hển, nói: “Chuyện muội muốn với ta và chuyện bọn họ muốn nói, chắc không phải là cùng một chuyện chứ?”
Ngọc Trí ngẩn ngơ, nhướng mày, kéo Tiểu Song Tử qua, nói: “Chắc là là cùng một chuyện. Tiểu nô tài nhà ngươi, bản công chúa vừa mới nhìn thấy các ngươi lén lút núp sau lưng nhìn lén chúng ta uống rượu.”
Tiểu Song Tử kêu oan: “Công chúa, nô tài nào có lén lút a?”
Tuyền Cơ cười mắng, “Ngọc Trí, sao muội nói người trong phòng ta như vậy!”
Ngọc Trí mếu máo, lại cười hắc hắc, nói: “Được rồi, ngươi là quang minh chính đại nhìn lén.”
Cả đám người bị Ngọc Trí chọc cho cười rộ lên, Tuyền Cơ bất đắc dĩ, nói: “Ngọc Trí, muội có thể nói chuyện chính hay không?”
“Việc này kỳ thật cũng có liên quan đến Ngọc Trí. Ta vốn nghĩ đêm nay chết chắc rồi, Cửu ca nhất định sẽ nói đến chuyện hôn phu của ta, ai ngờ lại không có. Tẩu tẩu, tẩu đoán xem là vì sao?”
Tuyền Cơ cười khổ, “Ý nghĩ của Cửu ca muội ta làm sao mà đoán được?”
Ngọc Trí buông lỏng tay, “Tiệc chúc thọ kết thúc sớm, Cửu ca còn chưa nói gì thì đã kết thúc.” Nàng dừng một chút, lại chớp chớp mắt nhìn Tuyền Cơ một cái, mới nói: “Bởi vì Cửu ca đột nhiên rời tiệc. Tên khốn Phương Sở Phàm kia tặng một ca cơ cho Cửu ca, tẩu không biết đâu, ca cơ vậy mà biết cả bài hát của tẩu hát ở Yên Vũ lâu nữa, tức nhất là dung mạo của nàng ta… giống tẩu đến bảy tám phần.”
“Sau đó… Cửu ca của ta ngay lập tức đưa ả ca cơ kia trở về Trữ Tú điện.”
Ngọc Trí hơi hơi hít mạnh vào, khăn che mặt của nữ tử kia hiển nhiên đã được Cửu ca của nàng chính tay kéo xuống.
******
Phượng Thứu cung.
Tuyền Cơ tựa vào cửa sổ bên cạnh nhuyễn tháp, ngưng thần nhìn bầu trời đầy sao ở bên ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, một tràng tiếng cười thanh thúy thổi qua, nàng biết là mấy tiểu cung nữ đến tiệc chúc thọ xem náo nhiệt đã trở lại, đang ngồi ở trong hành lang trêu đùa lẫn nhau. Nàng cười cười, khép cửa sổ lại một chút, quay đầu nhìn Điệp Phong cùng Thúy Nhi một cái, hai nha đầu này vẫn ngồi ở bàn bên cạnh, đang vùi đầu thuê thùa.
Kêu hai người trở về phòng nghỉ ngơi, hai người chỉ nói chỗ của nương nương yên tĩnh một chút, các nàng muốn ngồi làm chút đồ thủ công rồi mới về. Niên phu nhân đã trở về phủ, nàng biết, hai người bọn họ có ý tốt, muốn ở trong này cùng với nàng cho đỡ buồn nên cũng không phụ lòng tốt của bọn họ. Thúy Nhi nói muốn dạy nàng thêu hoa, nàng vội vàng nói mấy chuyện cần sự tỉ mỉ, khéo léo này nàng không làm được.
Nàng khẽ nhắm mắt lại, bên ngoài hành lang tiếng bọn tiểu cung nữ nhốn nháo đã nghe rõ ràng hơn. Một vài nha đầu lào xào thì thầm nói Hoàng Thượng sủng ái hoàng hậu nương nương như thế này, khúc nhạc hoàng hậu nương nương đàn lại hay như thế kia.
Bên tai có tiếng động, Tuyền Cơ hơi sửng sốt, chỉ thấy trong phòng Điệp Phong đã đứng bật dậy, cả giận nói: “Mấy đứa nha đầu chết tiệt kia, xem ta có ra đó xé rách miệng bọn chúng hay không, dám ở chỗ này lải nhải mồm mép.”
“Bọn chúng cũng không phải cố ý, chỉ là thấy náo nhiệt nên cao hứng thôi, ngươi so đó với bọn chúng làm gì? Mau mau ngồi xuống tiếp tục việc của ngươi đi.”
Điệp Phong dậm chân một cái, oán hận nói: “Chủ tử lúc nào nói cũng dễ nghe hết.”
Thúy Nhi kéo kéo Điệp Phong, “Chúng ta làm tiếp đi, Điệp Phong tỷ tỷ, khúc vải này ta thêu đẹp lắm nè, có thể dùng làm gối đầu mới cho nương nương chúng ta đó.”
“Tính tình ngươi giống y chang chủ tử của ngươi à, ta không thèm để ý tới các người nữa.” Điệp Phong nhéo má Thúy Nhi, tức giận ngồi xuống.
Tuyền Cơ bước xuống nhuyễn thấp đi qua ôm lấy Điệp Phong, Điệp Phong sửng sốt, không thể phát giận, phốc một tiếng bật cười.
Tuyền Cơ nhẹ nhàng cười, thong thả trở về nhuyễn tháp tiếp tục chợp mắt. Giọng bọn tiểu cung nữ lại lọt vào tai.
Một người nhỏ giọng oán giận nói: “Nếu không phải Điệp Phong tỷ tỷ quy định thời gian, chúng ta sẽ không cần vội vội vàng vàng trở về, còn chưa xem hết trò náo nhiệt nữa.”
“Đúng vậy, vị cô nương áo tím kia hát thật là hay, đáng tiếc là không thấy được bộ dáng của nàng.” Một tiểu cung nữ khác ảo não nói: “Chỉ thiếu chút nữa là Hoàng Thượng vạch khăn che mặt của nàng xuống rồi.”
Lời nói không đầu không đuôi của tiểu cung nữ khiến Tuyền Cơ hơi hơi xuất thần, đột nhiên một tiểu cung nữ cười nói: “Chúng ta trở về rồi nhưng mà Tiểu Song Tử cùng Tiểu Lã Tử ham chơi vẫn chưa trở về kìa, bọn họ chắc chắn là kịp nhìn thấy.”
Nàng nói xong, mấy người khác lập tức vỗ tay cười, “Đúng! Đúng! Đi hỏi bọn hắn.”
“Ê, mau nhìn ra cửa… Vừa nhắc bọn họ, bọn họ liền xuất hiện.”
“Tiểu Song Tử, sao các ngươi trở về sớm như vậy?”
“Đúng vậy, nếu đã trễ giờ Điệp Phong tỷ tỷ quy định rồi thì chẳng bằng đêm nay hãy trở về.”
…
Tuyền Cơ buồn cười, mặt Điệp Phong đã trở nên đen thui, cắn răng nói: “Mấy con khỉ lưu manh này, thật đúng là phản rồi! Nương nương, ngươi đừng cản ta, ta không thể không giáo huấn bọn họ một chút!”
“Tiểu nha đầu kia nói cũng đúng mà, đêm nay hãy trở về là đúng, phù hợp nguyên lý kinh tế học.”
“Nương nương!”
Chủ tớ hai người đang vui đùa ầm ĩ, trong phút chốc cửa bỗng vang lên một tiếng bị đẩy ra, Tiểu Song Tử, Tiểu Lã Tử còn có mấy tiểu cung nữ toàn bộ hùng dũng tiến vào.
Điệp Phong cả giận nói, một tay chống hông, “Cả đám các ngươi đều muốn bị phạt —— ”
Nàng còn chưa nói hết, Tiểu Song Tử sắc mặt lo lắng đã cắt ngang nàng, “Điệp Phong, chuyện lớn không ổn rồi!”
“Cái gì?” Ba chủ tớ trong phòng trong đều sửng sốt.
Lúc này Tiểu Lã Tử gõ Tiểu Song Tử một cái, sắc mặt cổ quái, “Nương nương, người đừng nghe hắn nói, theo nô tài thấy việc này tính ra thật sự rất tốt!”
Tuyền Cơ cùng Điệp Phong nhìn nhau liếc mắt một cái, Điệp Phong trách mắng: “Nói không đầu không đuôi, hai người các ngươi có thể nói rõ ràng mọi chuyện hay không?”
“Nô tài nói cho!” Tiểu Song Tử vừa giơ tay, lại bị một giọng nói cắt ngang, “Tẩu tẩu, tẩu tẩu, gặp chuyện không hay rồi !”
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, từ ngoài cửa một người vọt vào, chính là công chúa Ngọc Trí.
Lúc này xem như Tuyền Cơ hoàn toàn mơ hồ, đỡ lấy Ngọc Trí vừa chạy vừa thở hổn hển, nói: “Chuyện muội muốn với ta và chuyện bọn họ muốn nói, chắc không phải là cùng một chuyện chứ?”
Ngọc Trí ngẩn ngơ, nhướng mày, kéo Tiểu Song Tử qua, nói: “Chắc là là cùng một chuyện. Tiểu nô tài nhà ngươi, bản công chúa vừa mới nhìn thấy các ngươi lén lút núp sau lưng nhìn lén chúng ta uống rượu.”
Tiểu Song Tử kêu oan: “Công chúa, nô tài nào có lén lút a?”
Tuyền Cơ cười mắng, “Ngọc Trí, sao muội nói người trong phòng ta như vậy!”
Ngọc Trí mếu máo, lại cười hắc hắc, nói: “Được rồi, ngươi là quang minh chính đại nhìn lén.”
Cả đám người bị Ngọc Trí chọc cho cười rộ lên, Tuyền Cơ bất đắc dĩ, nói: “Ngọc Trí, muội có thể nói chuyện chính hay không?”
“Việc này kỳ thật cũng có liên quan đến Ngọc Trí. Ta vốn nghĩ đêm nay chết chắc rồi, Cửu ca nhất định sẽ nói đến chuyện hôn phu của ta, ai ngờ lại không có. Tẩu tẩu, tẩu đoán xem là vì sao?”
Tuyền Cơ cười khổ, “Ý nghĩ của Cửu ca muội ta làm sao mà đoán được?”
Ngọc Trí buông lỏng tay, “Tiệc chúc thọ kết thúc sớm, Cửu ca còn chưa nói gì thì đã kết thúc.” Nàng dừng một chút, lại chớp chớp mắt nhìn Tuyền Cơ một cái, mới nói: “Bởi vì Cửu ca đột nhiên rời tiệc. Tên khốn Phương Sở Phàm kia tặng một ca cơ cho Cửu ca, tẩu không biết đâu, ca cơ vậy mà biết cả bài hát của tẩu hát ở Yên Vũ lâu nữa, tức nhất là dung mạo của nàng ta… giống tẩu đến bảy tám phần.”
“Sau đó… Cửu ca của ta ngay lập tức đưa ả ca cơ kia trở về Trữ Tú điện.”