Tuyền Cơ dìu Uyển Nghi dậy, hạ giọng nói: “Nơi này người làm chủ là Hoàng Thượng.”
Uyển Nghi cười khổ, thì ra vừa rồi Niên phi chỉ là thử mình! Niên phi căn bản không biết trên ngọc bội này có khắc hình gì, hình tường vân gì gì chẳng qua là thuận miệng mà nói thôi.
“Niên phi nương nương thật sự là trí tuệ, không uổng công Hoàng Thượng yêu thương.”
Tiếng cười thản nhiên truyền đến, Tuyền Cơ cả kinh phát hiện ra người lên tiếng là Long Chỉnh Văn. Bạch Chiến Phong cùng Nạp Minh Thiên Lãng cũng ở đây, chắc là bãi triều đi theo đến đây.
Tuyền Cơ nhớ tới dã tâm của người này, thân mình hơi hơi chấn động, Long Phi Ly đưa tay vòng qua thắt lưng của nàng, nàng nhớ lại lời hắn dặn bèn lễ phép cười với Long Chỉnh Văn.
Long Chỉnh Văn cũng gật đầu cười đáp lại.
Long Phi Ly nhẹ nhàng liếc xéo An Cẩn, nói: “Cẩn tần, theo ngươi thì trẫm nên xử trí ngươi như thế nào mới được đây?”
An Cẩn liên tục dập đầu, khóc lóc nói: “Hoàng Thượng, thấy Hoàng Thượng đối đãi với tỷ muội Niên thị vô cùng tốt, Niên Dao Quang lại làm ra việc đáng xấu hổ như vậy, nô tì cũng là bởi vì việc của Niên Dao Quang mà phỏng đoán Niên phi nương nương, sợ nàng gây bất lợi cho Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng nể tình nô tì luôn thành tâm với Hoàng Thượng mà tha thứ cho nô tì.”
Long Phi Ly nhíu mày cười, “Thì ra là Cẩn tần suy nghĩ thay cho trẫm, Cẩn tần không nói, trẫm vẫn không biết đâu.”
Hắn nói xong khẽ ngừng một chút, liếc mọi người một lượt mới thản nhiên cười nói tiếp: “Đáng tiếc, trẫm không thích người khác thay trẫm chủ trương, đã hiểu chưa?”
Hoa phi Tuệ phi kinh hãi, lập tức quỳ xuống nói: “Nô tì cẩn tuân lời Hoàng Thượng dạy bảo.”
An Cẩn biết chính mình đã không còn hy vọng, cười nhẹ, ngoan cường nhìn về phía Tuyền Cơ, nhưng khi nghe tới Long Phi Ly nói “Giao cho Tông Nhân phủ theo luật trừng phạt” thì vẫn kinh hoàng lạnh run cả người.
Ai mà chẳng biết khổ hình trong Tông Nhân phủ rất khủng khiếp, người đi vào không có bao nhiêu người có thể đi ra?
“Thì ra từ đầu đến cuối người đều chưa từng yêu thích An Cẩn.” An Cẩn kinh ngạc nhìn Long Phi Ly, cười thảm nói, “Hoàng Thượng, tại sao người có thể bỏ ta được?”
Tuyền Cơ trong lòng thở dài, mắt cụp xuống, cánh tay đỡ vòng eo nàng cường tráng mạnh mẽ, không chấp nhận cho nàng có nửa phần lùi bước lẫn mềm lòng.
“Hoàng Thượng, nô tì hiểu là Cẩn tần lần này gây ra tội rất lớn, nhưng vì tấm chân tình của nàng đối với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có thể nể mặt nô tì mà bỏ qua cho Cẩn tần lần này, biếm nàng làm cung tỳ hay không?”
Một thanh âm thình lình cất lên—— Tuyền Cơ hơi giật mình, chỉ thấy hoàng hậu dẫn một đám cung nhân từ phía sau đám người Hoa phi đi ra, không biết Úc Di Tú đến đây từ khi nào.
An Cẩn vốn cũng mời hoàng hậu đến đình bát bảo này dùng trà, có điều Úc Di Tú đã lấy cớ khéo léo từ chối.
Hoa phi, Tuệ phi hai người không ngờ Long Phi Ly sẽ bảo hộ Tuyền Cơ đến mức này, Niên phi vẫn không hề thất sủng, bọn họ vừa sợ lại vừa đố kỳ, trong lòng cả hai đều ảo não vì lần này đã gây ra phiền toái. Hai người và Tuyền Cơ sớm đã không nể mặt mũi nhau, cùng hoàng hậu tuy bất hòa nhưng ngoài mặt vẫn coi như có giao hảo, hiện tại thấy hoàng hậu cầu xin cho An Cẩn, đều nghĩ: ‘không bằng thuận nước đẩy thuyền, hiện tại hoàng hậu có thai trong người, mẫu bằng tử quý, rất được hoàng đế sủng ái, sao lại không khiến cho nàng ta cùng Niên phi tranh đấu?’
Hai người cùng nói: “Lời hoàng hậu tỷ tỷ rất đúng, mong Hoàng Thượng bỏ qua cho Cẩn tần lần này.”
Long Phi Ly mắt phượng khẽ nheo lại, ánh mắt lướt qua mặt hoàng hậu, nói: “Nếu nàng ta tái phạm thì sao?”
Ánh mắt của hắn sắc xảo, trong lòng hoàng hậu cũng hơi kinh hãi, định thần lại một chút, cao giọng nói: “Hoàng Thượng, nếu An Cẩn tái phạm, là do nô tì không biết cách dạy bảo, không đợi Hoàng Thượng động thủ, nô tì lập tức sẽ trừng trị nàng, cũng nguyện gánh vác tội đảm bảo này!”
Long Phi Ly nói: “Hoàng hậu chỉ huy lục cung, nếu hiện tại hoàng hậu cũng ra mặt cầu tình, vậy trẫm đành bỏ qua cho An Cẩn một lần, nhưng lần này An Cẩn đã phạm tội ác tày trời, nếu có tái phạm…”
Rốt cuộc mọi người đều hiểu ý của Long Phi Ly, nếu An Cẩn lại phạm sai lầm thì chỉ sợ hoàng hậu cũng khó trốn tránh trách nhiệm.
Mọi người mặc dù không rõ vì sao hoàng hậu ra mặt bảo vệ An Cẩn nhưng đều nghĩ rằng hoàng đế quả thật rất sủng ái hoàng hậu.
“Tạ Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương.” An Cẩn cúi người khấu tạ, hoàng hậu thở dài, “Cẩn muội muội, lần sau đừng tái phạm nữa.”
Nàng nói xong lại sai cung nữ bên cạnh nâng An Cẩn dậy, đáy lòng Tuyền Cơ đột nhiên lại nảy sinh một cảm giác bất an.
Long Phi Ly liếc nhìn Uyển Nghi một cái, ánh mắt đó không còn sự sắc bén lúc vừa nãy nữa, Uyển Nghi trong lòng thả lỏng, lại nghe Long Phi Ly ý vị thâm trường nói: “Nạp Minh vương tử, thất ca, trẫm nhớ là các khanh từng cùng với một vị cô nương ở đế đô bình thủy tương phùng nhưng đều rất vừa ý, còn thỉnh cầu trẫm tứ hôn, nghe nói dung mạo nữ tử kia rất giống Niên phi của trẫm, vậy trẫm đem vũ cơ này tặng cho một trong hai khanh, không biết ý các khanh như thế nào?”
Uyển Nghi dù sao cũng là nữ nhân của hoàng đế, Long Chỉnh Văn cùng Nạp Minh Thiên Lãng nhất thời nhìn nhau khẽ dò xét, Long Phi Ly cười nhẹ, nói: “Hạ Tang.”
Hạ Tang hiểu ý, đi đến trước mặt Uyển Nghi, nhẹ nhàng vén cao tay áo của nàng ta, chỉ thấy trên cánh tay trắng như tuyết của Uyển Nghi có một nốt chu sa.
Mọi người lắp bắp kinh hãi, thì ra Long Phi Ly cũng chưa hề chạm vào người ca cơ này.
Uyển Nghi xấu hổ, cắn răng cúi đầu.
Nạp Minh Thiên Lãng nhìn nhìn Tuyền Cơ, cười ngạo nghễ, “Tạ ý tốt của Hoàng Thượng, có điều không phải là người đó thì cũng không có ý nghĩa.”
“Vậy còn Thất ca thì sao?” Long Phi Ly cười nói.
Long Chỉnh Văn liếc nhìn Uyển Nghi một cái, mọi người thấy thần sắc hắn dường như rất là thương tiếc, đang âm thầm tò mò thì Long Chỉnh Văn đã khiêm tốn cười, nói: “Như thế thì vi thần cám ơn ý tốt của hoàng thượng.”
Uyển Nghi ngẩn ra, không ngờ trong họa lại gặp phúc, mặc dù không được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng đi theo vị Vương gia này thì cũng thật sự rất vinh quang. Nàng vui quá mà khóc, nghẹn giọng nói: “Nô tỳ tạ đại ân của Hoàng Thượng.”
Lúc này, Tuyền Cơ nhìn thấy Bạch Chiến Phong hình như có chút suy nghĩ liếc nhìn Uyển Nghi một cái, ở bên cạnh, vẻ mặt Ngọc Trí buồn bực không vui.
Một trận sóng gió đến cuối cùng tựa hồ mọi người đều được đền bù ước nguyện, hoàng hậu cứu An Cẩn, thất vương gia vui mừng được mỹ thiếp, mà tin tức Long Phi Ly cực sủng Niên phi lại truyền khắp từng ngõ ngách trong cung đình, tai họa của An Cẩn khiến mọi người đều hiểu rõ, hiện tại ai cũng không thể đắc tội với Niên phi.
******
Trữ Tú điện.
Long Phi Ly cho mọi người lui xuống, chỉ giữ Tuyền Cơ ở lại. Tuyền Cơ thấy lúc rời đi Ngọc Trí liên tục nhìn Long Phi Ly, tựa hồ muốn nói với hắn cái gì đó, nhưng thấy Long Phi Ly sắc mặt bình thản lại không dám mở miệng, nàng đang định hỏi giúp Ngọc Trí thì Ngọc Trí đã cắn môi, bỏ chạy nhanh như trúng phải gió độc.
Uyển Nghi cười khổ, thì ra vừa rồi Niên phi chỉ là thử mình! Niên phi căn bản không biết trên ngọc bội này có khắc hình gì, hình tường vân gì gì chẳng qua là thuận miệng mà nói thôi.
“Niên phi nương nương thật sự là trí tuệ, không uổng công Hoàng Thượng yêu thương.”
Tiếng cười thản nhiên truyền đến, Tuyền Cơ cả kinh phát hiện ra người lên tiếng là Long Chỉnh Văn. Bạch Chiến Phong cùng Nạp Minh Thiên Lãng cũng ở đây, chắc là bãi triều đi theo đến đây.
Tuyền Cơ nhớ tới dã tâm của người này, thân mình hơi hơi chấn động, Long Phi Ly đưa tay vòng qua thắt lưng của nàng, nàng nhớ lại lời hắn dặn bèn lễ phép cười với Long Chỉnh Văn.
Long Chỉnh Văn cũng gật đầu cười đáp lại.
Long Phi Ly nhẹ nhàng liếc xéo An Cẩn, nói: “Cẩn tần, theo ngươi thì trẫm nên xử trí ngươi như thế nào mới được đây?”
An Cẩn liên tục dập đầu, khóc lóc nói: “Hoàng Thượng, thấy Hoàng Thượng đối đãi với tỷ muội Niên thị vô cùng tốt, Niên Dao Quang lại làm ra việc đáng xấu hổ như vậy, nô tì cũng là bởi vì việc của Niên Dao Quang mà phỏng đoán Niên phi nương nương, sợ nàng gây bất lợi cho Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng nể tình nô tì luôn thành tâm với Hoàng Thượng mà tha thứ cho nô tì.”
Long Phi Ly nhíu mày cười, “Thì ra là Cẩn tần suy nghĩ thay cho trẫm, Cẩn tần không nói, trẫm vẫn không biết đâu.”
Hắn nói xong khẽ ngừng một chút, liếc mọi người một lượt mới thản nhiên cười nói tiếp: “Đáng tiếc, trẫm không thích người khác thay trẫm chủ trương, đã hiểu chưa?”
Hoa phi Tuệ phi kinh hãi, lập tức quỳ xuống nói: “Nô tì cẩn tuân lời Hoàng Thượng dạy bảo.”
An Cẩn biết chính mình đã không còn hy vọng, cười nhẹ, ngoan cường nhìn về phía Tuyền Cơ, nhưng khi nghe tới Long Phi Ly nói “Giao cho Tông Nhân phủ theo luật trừng phạt” thì vẫn kinh hoàng lạnh run cả người.
Ai mà chẳng biết khổ hình trong Tông Nhân phủ rất khủng khiếp, người đi vào không có bao nhiêu người có thể đi ra?
“Thì ra từ đầu đến cuối người đều chưa từng yêu thích An Cẩn.” An Cẩn kinh ngạc nhìn Long Phi Ly, cười thảm nói, “Hoàng Thượng, tại sao người có thể bỏ ta được?”
Tuyền Cơ trong lòng thở dài, mắt cụp xuống, cánh tay đỡ vòng eo nàng cường tráng mạnh mẽ, không chấp nhận cho nàng có nửa phần lùi bước lẫn mềm lòng.
“Hoàng Thượng, nô tì hiểu là Cẩn tần lần này gây ra tội rất lớn, nhưng vì tấm chân tình của nàng đối với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có thể nể mặt nô tì mà bỏ qua cho Cẩn tần lần này, biếm nàng làm cung tỳ hay không?”
Một thanh âm thình lình cất lên—— Tuyền Cơ hơi giật mình, chỉ thấy hoàng hậu dẫn một đám cung nhân từ phía sau đám người Hoa phi đi ra, không biết Úc Di Tú đến đây từ khi nào.
An Cẩn vốn cũng mời hoàng hậu đến đình bát bảo này dùng trà, có điều Úc Di Tú đã lấy cớ khéo léo từ chối.
Hoa phi, Tuệ phi hai người không ngờ Long Phi Ly sẽ bảo hộ Tuyền Cơ đến mức này, Niên phi vẫn không hề thất sủng, bọn họ vừa sợ lại vừa đố kỳ, trong lòng cả hai đều ảo não vì lần này đã gây ra phiền toái. Hai người và Tuyền Cơ sớm đã không nể mặt mũi nhau, cùng hoàng hậu tuy bất hòa nhưng ngoài mặt vẫn coi như có giao hảo, hiện tại thấy hoàng hậu cầu xin cho An Cẩn, đều nghĩ: ‘không bằng thuận nước đẩy thuyền, hiện tại hoàng hậu có thai trong người, mẫu bằng tử quý, rất được hoàng đế sủng ái, sao lại không khiến cho nàng ta cùng Niên phi tranh đấu?’
Hai người cùng nói: “Lời hoàng hậu tỷ tỷ rất đúng, mong Hoàng Thượng bỏ qua cho Cẩn tần lần này.”
Long Phi Ly mắt phượng khẽ nheo lại, ánh mắt lướt qua mặt hoàng hậu, nói: “Nếu nàng ta tái phạm thì sao?”
Ánh mắt của hắn sắc xảo, trong lòng hoàng hậu cũng hơi kinh hãi, định thần lại một chút, cao giọng nói: “Hoàng Thượng, nếu An Cẩn tái phạm, là do nô tì không biết cách dạy bảo, không đợi Hoàng Thượng động thủ, nô tì lập tức sẽ trừng trị nàng, cũng nguyện gánh vác tội đảm bảo này!”
Long Phi Ly nói: “Hoàng hậu chỉ huy lục cung, nếu hiện tại hoàng hậu cũng ra mặt cầu tình, vậy trẫm đành bỏ qua cho An Cẩn một lần, nhưng lần này An Cẩn đã phạm tội ác tày trời, nếu có tái phạm…”
Rốt cuộc mọi người đều hiểu ý của Long Phi Ly, nếu An Cẩn lại phạm sai lầm thì chỉ sợ hoàng hậu cũng khó trốn tránh trách nhiệm.
Mọi người mặc dù không rõ vì sao hoàng hậu ra mặt bảo vệ An Cẩn nhưng đều nghĩ rằng hoàng đế quả thật rất sủng ái hoàng hậu.
“Tạ Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương.” An Cẩn cúi người khấu tạ, hoàng hậu thở dài, “Cẩn muội muội, lần sau đừng tái phạm nữa.”
Nàng nói xong lại sai cung nữ bên cạnh nâng An Cẩn dậy, đáy lòng Tuyền Cơ đột nhiên lại nảy sinh một cảm giác bất an.
Long Phi Ly liếc nhìn Uyển Nghi một cái, ánh mắt đó không còn sự sắc bén lúc vừa nãy nữa, Uyển Nghi trong lòng thả lỏng, lại nghe Long Phi Ly ý vị thâm trường nói: “Nạp Minh vương tử, thất ca, trẫm nhớ là các khanh từng cùng với một vị cô nương ở đế đô bình thủy tương phùng nhưng đều rất vừa ý, còn thỉnh cầu trẫm tứ hôn, nghe nói dung mạo nữ tử kia rất giống Niên phi của trẫm, vậy trẫm đem vũ cơ này tặng cho một trong hai khanh, không biết ý các khanh như thế nào?”
Uyển Nghi dù sao cũng là nữ nhân của hoàng đế, Long Chỉnh Văn cùng Nạp Minh Thiên Lãng nhất thời nhìn nhau khẽ dò xét, Long Phi Ly cười nhẹ, nói: “Hạ Tang.”
Hạ Tang hiểu ý, đi đến trước mặt Uyển Nghi, nhẹ nhàng vén cao tay áo của nàng ta, chỉ thấy trên cánh tay trắng như tuyết của Uyển Nghi có một nốt chu sa.
Mọi người lắp bắp kinh hãi, thì ra Long Phi Ly cũng chưa hề chạm vào người ca cơ này.
Uyển Nghi xấu hổ, cắn răng cúi đầu.
Nạp Minh Thiên Lãng nhìn nhìn Tuyền Cơ, cười ngạo nghễ, “Tạ ý tốt của Hoàng Thượng, có điều không phải là người đó thì cũng không có ý nghĩa.”
“Vậy còn Thất ca thì sao?” Long Phi Ly cười nói.
Long Chỉnh Văn liếc nhìn Uyển Nghi một cái, mọi người thấy thần sắc hắn dường như rất là thương tiếc, đang âm thầm tò mò thì Long Chỉnh Văn đã khiêm tốn cười, nói: “Như thế thì vi thần cám ơn ý tốt của hoàng thượng.”
Uyển Nghi ngẩn ra, không ngờ trong họa lại gặp phúc, mặc dù không được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng đi theo vị Vương gia này thì cũng thật sự rất vinh quang. Nàng vui quá mà khóc, nghẹn giọng nói: “Nô tỳ tạ đại ân của Hoàng Thượng.”
Lúc này, Tuyền Cơ nhìn thấy Bạch Chiến Phong hình như có chút suy nghĩ liếc nhìn Uyển Nghi một cái, ở bên cạnh, vẻ mặt Ngọc Trí buồn bực không vui.
Một trận sóng gió đến cuối cùng tựa hồ mọi người đều được đền bù ước nguyện, hoàng hậu cứu An Cẩn, thất vương gia vui mừng được mỹ thiếp, mà tin tức Long Phi Ly cực sủng Niên phi lại truyền khắp từng ngõ ngách trong cung đình, tai họa của An Cẩn khiến mọi người đều hiểu rõ, hiện tại ai cũng không thể đắc tội với Niên phi.
******
Trữ Tú điện.
Long Phi Ly cho mọi người lui xuống, chỉ giữ Tuyền Cơ ở lại. Tuyền Cơ thấy lúc rời đi Ngọc Trí liên tục nhìn Long Phi Ly, tựa hồ muốn nói với hắn cái gì đó, nhưng thấy Long Phi Ly sắc mặt bình thản lại không dám mở miệng, nàng đang định hỏi giúp Ngọc Trí thì Ngọc Trí đã cắn môi, bỏ chạy nhanh như trúng phải gió độc.