Thanh âm phát ra từ phòng ngủ Tuyền Cơ. Mọi người cả kinh, thình lình một bóng người lao nhanh ra, tóc tai rối tung, vẻ mặt hoảng hốt! Đúng là An Cẩn!
– Sao lại thế này? – hoàng hậu lên tiếng, nhíu mày hỏi.
An Cẩn hoảng sợ, run giọng đáp:
– Vì Tuyết nhi chạy vào phòng ngủ của Niên phi nương nương nên nô tỳ định cùng Điệp Phong đi vào tìm thử để đưa Tuyết nhi ra. Nào biết tiểu thú của Niên phi nương nương nuôi đứng canh giữ trước cửa phòng, vừa mới thấy nô tỳ đi tới liền làm nô tỳ bị thương!
Vừa nói An Cẩn vừa vươn tay ra. Chỉ thấy trên mu bàn tay xuất hiện một vết cào dài, sâu, máu thịt lẫn lộn. Hoàng hậu nhướng mi song không nói gì. Ngược lại, Hoa phi cong cong khóe môi, nói:
– Niên muội muội, tục ngữ có câu “Chó cậy gần nhà, Gà cậy gần chuồng”, xem súc sinh ngươi dưỡng đã làm ra chuyện gì?
Tuyền Cơ thầm nghĩ, Sói con sẽ không tùy ý làm bị thương người khác, vì sao lại tấn công An Cẩn? Trong lòng hơi nảy lên bất an, nàng đang định nói vài câu thì hoàng hậu đã dịu giọng cướp lời:
– Muội muội, Tuyết nhi bướng bỉnh vẫn còn đang trong phòng ngươi. Có thể để tỷ tỷ vào trong đó bắt nó ra hay không?
Tuyền Cơ suy nghĩ một chút rồi đáp:
– Sói con của Tuyền Cơ khiến tỳ nữ của nương nương bị thương là do Tuyền Cơ dạy bảo không chu toàn. Thân mình hoàng hậu nương nương không tiện, mà Hoa phi, Tuệ phi hãy còn đang dùng trà, vậy để Tuyền Cơ vào trong mang nó ra cho tỷ tỷ.
– Sao muội muội lại nói như vậy, không cần khách khí với tỷ tỷ. – Hoàng hậu thở dài một tiếng. – Tuyết nhi kia tính tình khó chiều, chỉ sự người khác khó mà đụng vào. Tốt nhất vẫn nên để tự tỷ tỷ đi một chuyến.
Nói xong, nàng ta đứng lên rồi mang theo vài tên nội thị, cung nữ đi về phía phòng ngủ của Tuyền Cơ. Hoa phi, Tuệ phi lúc này chỉ cười nhạt trào phúng, ám chỉ hoàng hậu vô dụng. Tiểu thú kia làm bị thương người của hoàng hậu, đây đúng là một cái cớ để trách phạt Tuyền Cơ tội quản giáo không nghiêm… Thế mà, hoàng hậu lại buông tha cho Tuyền Cơ. Nhưng bản thân hoàng hậu còn chưa nói gì nên hai người bọn họ càng không nghĩ nhiều chuyện, chỉ đi theo sát sau lưng hoàng hậu. Tuyền Cơ khẽ cau mày, bất đắc dĩ dẫn đám người Thúy Nhi nhanh đi vào trong.
Tới cửa phòng ngủ liền thấy Sói con đang ngồi chồm hổm ở bậc cửa. Cơ thể nó đã trưởng thành khá to lớn nên ngồi ngay phía cửa đã cản trở ánh nhìn của mọi người về phía trong phòng. Khuôn mặt Sói con trông khá là hung hăng, còn Điệp Phong đứng bên đã trắng bệch mặt nhưng nó tuyệt không để ý.
Thấy Tuyền Cơ, ánh mắt Sói con mới dịu dàng đi chút. Cả đoàn người chứng kiến bộ dáng hung ác của Sói con thì đều e ngại. Lúc này, hoàng hậu chỉ lạnh giọng, ra lệnh:
– Tuyết nhi, đi ra ngoài!
Tiếng chó sủa truyền ra từ trong phòng, nghe qua có thể thấy nó đang run lẩy bẩy. Có lẽ Tuyết nhi cũng e ngại Sói con đang ngự ở cửa, không dám đi ra.
Hoàng hậu nhăn mày, lập tức một tỳ nữ đứng bên cạnh lên tiếng:
– Nương nương, để nô tỳ làm cách này thử xem. Ngày trước mỗi lần cho ăn chỉ cần huýt một tiếng là Tuyết nhi lập tức ra ngay.
Tuyền Cơ bất giác thấy rùng mình. Tỳ nữ này đứng quá gần nàng khiến cho ký ức về chuyện xảy ra ở bên ngoài Thương Thủy hiên hiện lên.
Là mùi hương bạc hà!
Tuy đây không phải là cung nữ ngày đó nhưng trên người các nàng đều có một mùi hương na ná – mùi hương bạc hà dìu dịu. Và chính mùi hương này càng khiến cơn run rẩy trong lòng Tuyền Cơ nặng nề hơn.
Lập tức, nàng muốn mở miệng tiễn khách nhưng một tiếng huýt sao cao vút vang lên. Theo phản xạ, nàng liếc nhìn sói con. Sói con dường như hiểu được ý nàng liền đứng bật dậy rồi lại đột nhiên từ từ gục người xuống. Tuyền Cơ kinh hãi, nơi khóe mắt đã liếc thấy nụ cười đang khai triển trên môi An Cẩn.
Tuyền Cơ bất chấp đám người đang có mặt, vội vàng cùng với Điệp Phong đi vào đỡ lấy cơ thể sói con. Chỉ trong chớp mắt, bộ dạng Sói con trở nên suy yếu vô cùng, trông giống với trạng thái mê man lúc trước.
Hoàng hậu thấy thế bèn nhẹ giọng hỏi han:
– Tiểu thú của muội muội làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ?
Tuyền Cơ chỉ cười khổ đáp lại. Lúc này, một bóng trắng vụt nhanh qua người nàng.
– Tuyết nhi. – hoàng hậu tươi cười gọi, nàng đang định cúi xuống ôn lấy chú chó nhỏ thì Hoa phi cả kinh kêu lên.
– Miệng nó đang ngậm cái gì thế kia?
Hoàng hậu cũng giật mình phản ứng. An Cẩn vội vã đè Tuyết nhi lại, lôi một cục vải thô khá rách rưới từ miệng nó ra. Tuệ phi tinh mắt đã nhìn ra đó là thứ gì, sắc mặt lập tức trắng nhợt, lấy tay che miệng cười lạnh:
– Sao lại có thứ này ở đây?
Đó là một búp bê bằng vải, trên đó quấn loạn mấy vòng lụa trắng. Gương mặt của búp bê khá ấn tượng, đuôi mắt hơi nhếch, miệng màu đỏ tươi, phía bụng hơi nhô lên. Và điều khiến cho người ta để tâm suy diễn, càng khiến lòng người không rét mà run chính là trên đoạn lụa trắng viết loang lổ chữ màu đỏ và rải khắp con búp bê vải là những cây trâm màu bạc sắc nhọn.
– Nương nương, trên này có ghi … là tên của ngài! – An Cẩn run giọng bẩm báo.
Nhất thời, thanh âm im bặt. Nhưng sau tiếng thông báo của An Cẩn, toàn bộ ánh mắt của mọi người không hề nhìn về phía hoàng hậu mà phóng lên người Tuyền Cơ.
Vật này do Tuyết nhi lấy ra từ trong phòng Tuyền Cơ, mà trước đó Sói con canh giữ ở trước cửa, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào. Đến lúc này, mặc dù cả người Tuyền Cơ đã lạnh như rơi vào hầm băng nhưng ngược lại không hề sợ hãi. Búp bê dùng để nguyền rủa, ngân châm, vu oan, nhân chứng… thì ra từ đầu tới đuôi là một vở diễn đã xem quen mắt!
Tuyền Cơ đứng lến, hai hàng mày nhíu lại. Có điểm bất đồng chính là trước xem trong ti vi thì thấy rất buồn cười, giờ thì rơi xuống đầu mình hẳn sẽ không dễ chơi.
– Niên Tuyền Cơ! Không ngờ tâm địa ngươi lại độc ác như vậy! Chính bản thân ngươi không thể mang long tự đã chẳng tính, thế nhưng ngươi lại nguyền rủa độc địa hoàng hậu nương nương!? Thực uổng phí hoàng thượng đã sủng ái ngươi! – Hoa phi lạnh mặt, lên án.
An Cẩn thì thấp giọng, thì thào tố tội:
– Hoàng hậu nương nương, thì ra bệnh của người đều do tiểu hình nhân này làm hại! – nói xong, ả nheo mắt lườm Tuyền Cơ. – Niên phi nương nương, ngươi thực độc ác!
Sau đủ lời quy kết, Tuyền Cơ quyết định im lặng, xoay người xem Sói con thế nào. Điệp Phong, Thúy Nhi cùng đám cung nhân trong Phượng Thứu cung đã sớm bị dọa cho khiếp sợ. Lúc này thấy Tuyền Cơ không tranh không biện, An Cẩn lại được dịp đắc chí tiểu nhân khiến Điệp Phong cực kỳ bi phẫn. Nàng cả giận lên tiếng:
– Vật đó không phải do nương nương chúng ta làm. An Cẩn, ngươi đừng ngậm máu phun người!
An Cẩn sao còn để người của Phượng Thứu cung vào mắt, ả cười nhạt một tiếng rồi chất vấn:
– Ai ngậm máu phun người? Ai là người nói dối? Chứng cớ đã rành rành trước mắt.
– Ngươi … tiện nhân này! – Điệp Phong giận dữ mắng chửi. Thúy Nhi một bên nhìn sang Tuyền Cơ, một bên giữ chặt tay Điệp Phong lại.
Hoàng hậu vẫn trầm mặc nãy giờ liền bình thản nhìn về phía Tuyền Cơ, giọng điệu kiên quyết:
– Muội muội, bản cung luôn muốn “Dĩ hòa vi quý”. Nếu ngươi muốn hại bản cung, có lẽ bản cung sẽ niệm tình khi xưa mà không truy xét; thế nhưng hiện tại người mà ngươi muốn hại lại là long tự của hoàng thượng! Việc này bản cung nhất định phải bẩm trình lên Thái hoàng thái hậu và thái hậu nương nương!
– Sao lại thế này? – hoàng hậu lên tiếng, nhíu mày hỏi.
An Cẩn hoảng sợ, run giọng đáp:
– Vì Tuyết nhi chạy vào phòng ngủ của Niên phi nương nương nên nô tỳ định cùng Điệp Phong đi vào tìm thử để đưa Tuyết nhi ra. Nào biết tiểu thú của Niên phi nương nương nuôi đứng canh giữ trước cửa phòng, vừa mới thấy nô tỳ đi tới liền làm nô tỳ bị thương!
Vừa nói An Cẩn vừa vươn tay ra. Chỉ thấy trên mu bàn tay xuất hiện một vết cào dài, sâu, máu thịt lẫn lộn. Hoàng hậu nhướng mi song không nói gì. Ngược lại, Hoa phi cong cong khóe môi, nói:
– Niên muội muội, tục ngữ có câu “Chó cậy gần nhà, Gà cậy gần chuồng”, xem súc sinh ngươi dưỡng đã làm ra chuyện gì?
Tuyền Cơ thầm nghĩ, Sói con sẽ không tùy ý làm bị thương người khác, vì sao lại tấn công An Cẩn? Trong lòng hơi nảy lên bất an, nàng đang định nói vài câu thì hoàng hậu đã dịu giọng cướp lời:
– Muội muội, Tuyết nhi bướng bỉnh vẫn còn đang trong phòng ngươi. Có thể để tỷ tỷ vào trong đó bắt nó ra hay không?
Tuyền Cơ suy nghĩ một chút rồi đáp:
– Sói con của Tuyền Cơ khiến tỳ nữ của nương nương bị thương là do Tuyền Cơ dạy bảo không chu toàn. Thân mình hoàng hậu nương nương không tiện, mà Hoa phi, Tuệ phi hãy còn đang dùng trà, vậy để Tuyền Cơ vào trong mang nó ra cho tỷ tỷ.
– Sao muội muội lại nói như vậy, không cần khách khí với tỷ tỷ. – Hoàng hậu thở dài một tiếng. – Tuyết nhi kia tính tình khó chiều, chỉ sự người khác khó mà đụng vào. Tốt nhất vẫn nên để tự tỷ tỷ đi một chuyến.
Nói xong, nàng ta đứng lên rồi mang theo vài tên nội thị, cung nữ đi về phía phòng ngủ của Tuyền Cơ. Hoa phi, Tuệ phi lúc này chỉ cười nhạt trào phúng, ám chỉ hoàng hậu vô dụng. Tiểu thú kia làm bị thương người của hoàng hậu, đây đúng là một cái cớ để trách phạt Tuyền Cơ tội quản giáo không nghiêm… Thế mà, hoàng hậu lại buông tha cho Tuyền Cơ. Nhưng bản thân hoàng hậu còn chưa nói gì nên hai người bọn họ càng không nghĩ nhiều chuyện, chỉ đi theo sát sau lưng hoàng hậu. Tuyền Cơ khẽ cau mày, bất đắc dĩ dẫn đám người Thúy Nhi nhanh đi vào trong.
Tới cửa phòng ngủ liền thấy Sói con đang ngồi chồm hổm ở bậc cửa. Cơ thể nó đã trưởng thành khá to lớn nên ngồi ngay phía cửa đã cản trở ánh nhìn của mọi người về phía trong phòng. Khuôn mặt Sói con trông khá là hung hăng, còn Điệp Phong đứng bên đã trắng bệch mặt nhưng nó tuyệt không để ý.
Thấy Tuyền Cơ, ánh mắt Sói con mới dịu dàng đi chút. Cả đoàn người chứng kiến bộ dáng hung ác của Sói con thì đều e ngại. Lúc này, hoàng hậu chỉ lạnh giọng, ra lệnh:
– Tuyết nhi, đi ra ngoài!
Tiếng chó sủa truyền ra từ trong phòng, nghe qua có thể thấy nó đang run lẩy bẩy. Có lẽ Tuyết nhi cũng e ngại Sói con đang ngự ở cửa, không dám đi ra.
Hoàng hậu nhăn mày, lập tức một tỳ nữ đứng bên cạnh lên tiếng:
– Nương nương, để nô tỳ làm cách này thử xem. Ngày trước mỗi lần cho ăn chỉ cần huýt một tiếng là Tuyết nhi lập tức ra ngay.
Tuyền Cơ bất giác thấy rùng mình. Tỳ nữ này đứng quá gần nàng khiến cho ký ức về chuyện xảy ra ở bên ngoài Thương Thủy hiên hiện lên.
Là mùi hương bạc hà!
Tuy đây không phải là cung nữ ngày đó nhưng trên người các nàng đều có một mùi hương na ná – mùi hương bạc hà dìu dịu. Và chính mùi hương này càng khiến cơn run rẩy trong lòng Tuyền Cơ nặng nề hơn.
Lập tức, nàng muốn mở miệng tiễn khách nhưng một tiếng huýt sao cao vút vang lên. Theo phản xạ, nàng liếc nhìn sói con. Sói con dường như hiểu được ý nàng liền đứng bật dậy rồi lại đột nhiên từ từ gục người xuống. Tuyền Cơ kinh hãi, nơi khóe mắt đã liếc thấy nụ cười đang khai triển trên môi An Cẩn.
Tuyền Cơ bất chấp đám người đang có mặt, vội vàng cùng với Điệp Phong đi vào đỡ lấy cơ thể sói con. Chỉ trong chớp mắt, bộ dạng Sói con trở nên suy yếu vô cùng, trông giống với trạng thái mê man lúc trước.
Hoàng hậu thấy thế bèn nhẹ giọng hỏi han:
– Tiểu thú của muội muội làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ?
Tuyền Cơ chỉ cười khổ đáp lại. Lúc này, một bóng trắng vụt nhanh qua người nàng.
– Tuyết nhi. – hoàng hậu tươi cười gọi, nàng đang định cúi xuống ôn lấy chú chó nhỏ thì Hoa phi cả kinh kêu lên.
– Miệng nó đang ngậm cái gì thế kia?
Hoàng hậu cũng giật mình phản ứng. An Cẩn vội vã đè Tuyết nhi lại, lôi một cục vải thô khá rách rưới từ miệng nó ra. Tuệ phi tinh mắt đã nhìn ra đó là thứ gì, sắc mặt lập tức trắng nhợt, lấy tay che miệng cười lạnh:
– Sao lại có thứ này ở đây?
Đó là một búp bê bằng vải, trên đó quấn loạn mấy vòng lụa trắng. Gương mặt của búp bê khá ấn tượng, đuôi mắt hơi nhếch, miệng màu đỏ tươi, phía bụng hơi nhô lên. Và điều khiến cho người ta để tâm suy diễn, càng khiến lòng người không rét mà run chính là trên đoạn lụa trắng viết loang lổ chữ màu đỏ và rải khắp con búp bê vải là những cây trâm màu bạc sắc nhọn.
– Nương nương, trên này có ghi … là tên của ngài! – An Cẩn run giọng bẩm báo.
Nhất thời, thanh âm im bặt. Nhưng sau tiếng thông báo của An Cẩn, toàn bộ ánh mắt của mọi người không hề nhìn về phía hoàng hậu mà phóng lên người Tuyền Cơ.
Vật này do Tuyết nhi lấy ra từ trong phòng Tuyền Cơ, mà trước đó Sói con canh giữ ở trước cửa, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào. Đến lúc này, mặc dù cả người Tuyền Cơ đã lạnh như rơi vào hầm băng nhưng ngược lại không hề sợ hãi. Búp bê dùng để nguyền rủa, ngân châm, vu oan, nhân chứng… thì ra từ đầu tới đuôi là một vở diễn đã xem quen mắt!
Tuyền Cơ đứng lến, hai hàng mày nhíu lại. Có điểm bất đồng chính là trước xem trong ti vi thì thấy rất buồn cười, giờ thì rơi xuống đầu mình hẳn sẽ không dễ chơi.
– Niên Tuyền Cơ! Không ngờ tâm địa ngươi lại độc ác như vậy! Chính bản thân ngươi không thể mang long tự đã chẳng tính, thế nhưng ngươi lại nguyền rủa độc địa hoàng hậu nương nương!? Thực uổng phí hoàng thượng đã sủng ái ngươi! – Hoa phi lạnh mặt, lên án.
An Cẩn thì thấp giọng, thì thào tố tội:
– Hoàng hậu nương nương, thì ra bệnh của người đều do tiểu hình nhân này làm hại! – nói xong, ả nheo mắt lườm Tuyền Cơ. – Niên phi nương nương, ngươi thực độc ác!
Sau đủ lời quy kết, Tuyền Cơ quyết định im lặng, xoay người xem Sói con thế nào. Điệp Phong, Thúy Nhi cùng đám cung nhân trong Phượng Thứu cung đã sớm bị dọa cho khiếp sợ. Lúc này thấy Tuyền Cơ không tranh không biện, An Cẩn lại được dịp đắc chí tiểu nhân khiến Điệp Phong cực kỳ bi phẫn. Nàng cả giận lên tiếng:
– Vật đó không phải do nương nương chúng ta làm. An Cẩn, ngươi đừng ngậm máu phun người!
An Cẩn sao còn để người của Phượng Thứu cung vào mắt, ả cười nhạt một tiếng rồi chất vấn:
– Ai ngậm máu phun người? Ai là người nói dối? Chứng cớ đã rành rành trước mắt.
– Ngươi … tiện nhân này! – Điệp Phong giận dữ mắng chửi. Thúy Nhi một bên nhìn sang Tuyền Cơ, một bên giữ chặt tay Điệp Phong lại.
Hoàng hậu vẫn trầm mặc nãy giờ liền bình thản nhìn về phía Tuyền Cơ, giọng điệu kiên quyết:
– Muội muội, bản cung luôn muốn “Dĩ hòa vi quý”. Nếu ngươi muốn hại bản cung, có lẽ bản cung sẽ niệm tình khi xưa mà không truy xét; thế nhưng hiện tại người mà ngươi muốn hại lại là long tự của hoàng thượng! Việc này bản cung nhất định phải bẩm trình lên Thái hoàng thái hậu và thái hậu nương nương!