Nàng bướng bỉnh không chịu dùng thuốc tê, mãi tới khi người hắn phái đi đưa tin tức về mới chịu ngoan ngoãn để mặc hắn ôm ấp rồi nằm im úp sấp trên người hắn. Long Phi Ly càng nghĩ càng đau lòng nhưng hắn chết cũng sẽ không nói những lời dỗ dành, an ủi; rốt cuộc cũng chỉ dùng tay vỗ nhè nhẹ lưng nàng.
– Làm sao chàng biết mà trở về đúng lúc nguy cấp vậy? – giọng của nàng khàn khàn truyền tới.
Hắn biết, kỳ thực hắn trở về không coi là đúng lúc bởi Phượng Thứu cung thương vong vô cùng thê thảm. Một nội thị, vài cung nữ đã chết; là bị kiếm đâm thấu ngực, chết ngay tại chỗ. Còn hai tỳ nữ bên cạnh nàng: Điệp Phong trước đó đã chịu trọng thương, sau lại bị đâm vào vai, thương thế rất nặng nhưng may là tính mạng không bị nguy hiểm. Còn Thúy Nha, thương thế so với Điệp Phong còn nặng hơn gấp nhiều lần. Thôi y nữ nói nếu chỉ cần đánh thêm một gậy nữa thì mạng của nàng không thể giữ. Vấn đề là với vết thương như vậy, xương cốt bị đánh gãy đã ảnh hưởng tới tận lục phủ ngũ tạng bên trong; cho dù hiện tại có cứu sống được âu cũng là do duyên mệnh, sống cũng chẳng được bao lâu.
Nếu không có nha đầu kia kéo dài thời gian thì hôm nay người chết chính là nàng! Thời điểm hắn chạy tới, nàng đang bị mười tên cấm quân cùng một lúc đánh gậy; điều may mắn là đấy mới chỉ là lượt đánh thứ hai —- nghĩ lại khiến hắn rùng mình, bất giác ôm chặt nàng. Nàng vẫn im lặng, dù hắn ép lên vết thương làm nàng đau cũng không hét lên, chỉ cố cuộn mình lại rúc vào lòng hắn.
Hắn vẫn chưa nói cho nàng biết, kỳ thực hắn vừa mới tới đế lăng liền vội vã quay lại, vì hắn đột nhiên cảm thấy bất an, nóng lòng khó chịu. Hắn sợ nàng có chuyện! Hắn sợ lỡ như thủ dụ cũng không thể bảo hộ được nàng!
Dọc đường đi, phát hiện ra thi thể đám tử vệ là hắn biết nàng nhất định đã xảy ra chuyện ở trong cung, tử vệ tới báo tin nhưng lại bị người có ý đồ giết chết! Hắn giống như phát điên, chạy liên tục một ngày một đêm trở về. Vừa tới cửa cung kịp bắt một tên nội thị tới hỏi thì quả nhiên là có đại sự xảy ra! Long Tu Văn nhất định biết mục đích chính hắn tới đế lăng lần này và cũng phỏng đoán hắn không thể tìm được danh sách số lượng quân đội tại đế lăng. Nhưng Long Tu Văn không biết, dù hắn không có Thương Long khuyết nhưng cũng đã nghĩ ra cách có thể nắm bắt tình hình quân đội tại đây. Việc sắp thành lại bại song hắn không hối hận! Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy may mắn vì đã không hoàn thành một việc. Nếu mất nàng vậy hắn chiếm được cả thiên hạ thì thế nào!
– Ngoan, ngủ một giấc, đem vết thương dưỡng lành. Chuyện lần này đã có trẫm. – hắn đưa hai tay nâng mặt nàng lên rồi cúi đầu hôn vào má nàng, dừng thật lâu.
– Ngọc Trí bị bắt đi rồi, chàng đã biết chưa? Nhanh đi cứu nàng.
Vừa rồi Hạ Hầu Sơ đã đem chuyện xảy ra trong cung mấy ngày nay và tình hình vụ hành quyết nói sơ qua cho hắn nghe. Nghe giọng điệu lo lắng của nàng, Long Phi Ly cảm thấy tâm mình mềm ra, dần dần mở rộng. Nàng vẫn luôn nghĩ cho hắn, nghĩ tới hắn; thậm chí còn để Hạ Tang ra cung. Hạ Hầu Sơ không thường xuyên ở trong cung nên sự tình biến chuyển đều nằm ngoài tầm kiểm soát. Hạ Tang là người sắc bén, tỉnh táo lại quen thuộc trên dưới hoàng cung nên nếu Hạ Tang có ở đây thì nàng đã chẳng phải gánh chịu kiếp nạn này.
– Ừm, nàng đừng lo, chỉ cần quan tâm tới bản thân. Trẫm đã phái người đi trợ giúp Tử Cẩm và Hạ Tang rồi.
Sau khi nghe Hạ Hầu Sơ kể lại, hắn đã hiểu chuyện Ngọc Trí thực ra là một cái vỏ bọc, mục đích chân chính của đối phương chính là nàng! Úc thừa tướng sẽ không giúp hoàng hậu giết cấm quân bắt cóc Ngọc Trí; vậy nên người có lý do để làm như vậy chỉ có Long Tu Văn. Nhưng Long Tu Văn vốn yêu nàng, vì sao lại muốn hại chết nàng?
Nếu nói —- Long Phi Ly lâm vào suy tư, chẳng lẽ Long Tu Văn muốn dùng cách tráo đổi thân phận để đưa nàng ra cung? Nhưng hắn lập tức nghĩ tới một chi tiết nhỏ khác — với bản tính thận trọng như Long Tu Văn tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy!
Thời điểm Thúy Nha chịu hình, nàng vẫn còn mê man, mãi sau mới tỉnh lại rồi chạy ra ngăn cản việc hành hình. Nếu Long Tu Văn phái người trà trộn vào đưa diện cụ cho hai người để tráo đổi thân phận thì Thúy Nha vì muốn cứu mạng nàng nhất định sẽ đồng ý; nhưng Long Tu Văn liệu sẽ bỏ sót việc tính toán tới ý nguyện của nàng sao? Vì phòng việc nàng tỉnh lại làm gì đó gây rối, Long Tu Văn nhất định sẽ dùng dược khiến nàng hôn mê hoặc nặng tay điểm huyệt ngủ của nàng. Nếu vậy, sẽ không có chuyện để cho nàng tỉnh lại đúng vào lúc đang hành hình.
Theo lời Hạ Hầu Sơ nói, thời điểm nàng đột nhiên tỉnh dậy chạy ra ngoài khiến tình hình cực kỳ hỗn loạn. Nội thị tên Tiểu Song Tử hét lên một tiếng “Chủ tử, đừng!” thì nội thị Tiểu Lữ Tử liền lập tức bịt miệng Tiểu Song Tử lại. Nói cách khác, lúc đó hai nội thị này đã biết việc tráo đổi thân phận giữa các nàng. Tiểu Song Tử đã chết, hắn phái người đi hỏi chuyện Tiểu Lữ Tử thì Tiểu Lữ Tử nói lúc bọn họ còn ở trong nhà lao, khi nương nương bị bắt đi thì đột nhiên nói nhỏ với hai nội thị một câu rằng mình là Thúy Nha; ngoại trừ câu này thì cái gì cũng chưa kịp nói.
Nếu không phải Long Tu Văn, vậy thì ai là người đã tráo đổi thân phận giữa nàng và Thúy Nha? Trước khi hành hình, trong phòng giam liệu có từng phát sinh chuyện gì khác? Việc này xem ra chỉ có mình Thúy Nha biết!
Long Phi Ly đang xuất thần suy xét tình huống thì chợt nghe nàng lên tiếng:
– Vậy là tốt rồi, ta nhớ Ngọc Trí…. Ta muốn đi nhìn Thúy Nha và mọi người.
Nhất thời, hắn nổi giận lập tức đè lại người nàng:
– Dù sao cũng không cho phép nàng đi! Hiện tại nàng tới đó cũng chỉ làm ảnh hưởng các nàng dưỡng thương thôi.
Lời nói của Long Phi Ly khiến Tuyền Cơ đơ người tại chỗ, chốc chốc lại cúi đầu, giọng nghẹn ngào:
– Ừm, có lẽ các nàng cũng không muốn nhìn thấy ta. Là lỗi của ta, là ta hại các nàng thành như vậy.
– Nói bậy gì đó! – nhìn bộ dáng không chút sức sống của nàng khiến lòng hắn tê đau, nhịn không được thấp giọng trách mắng. – Nàng không sai. Nếu nói sai thì nàng chỉ sai ở một chỗ, nàng có biết đó là cái gì không?
Thấy Tuyền Cơ sửng sốt, Long Phi Ly chỉ đành than nhẹ một tiếng rồi hôn lên khóe môi nàng:
– Lúc ấy nàng không nên chạy ra, nếu không sự hy sinh của Thúy Nha sẽ trở thành vô nghĩa.
– Ta biết. – nhớ tới Thúy Nha, cái mũi Tuyền Cơ lại cay xót, giọng cũng nức nở theo. – Ta vừa tỉnh lại thì thấy nàng đang phải chịu phạt, nàng không hề nhúc nhích… ta biết có lẽ nàng đã chết nhưng nếu không phải thì sao?
Long Phi Ly đưa tay lau nước mắt trên má nàng, định trách mắng nàng thêm vài câu nhưng sau một lúc lâu nhìn ngắm nàng lại quyết định hạ giọng xuống thật nhẹ nhàng:
– Ừm, nàng đúng!
Nói rồi, hắn chạm vào huyệt ngủ của nàng… Đây mới là nàng, người mà hắn yêu!
** **
Lúc Tuyền Cơ tỉnh lại thì Long Phi Ly đã không ở bên cạnh, vết thương trên lưng vẫn còn rất đau, phía dưới thân là lớp đệm thật dày. Mùi thuốc đông y nồng nặc truyền tới, nàng hơi nâng mắt nhìn thì vừa vặn có người đẩy cửa đi vào.
– Thôi nữ quan?
Thôi y nữ nghe nàng gọi liền mỉm cười:
– Nương nương tỉnh rồi, nào, để nô tỳ hầu hạ người uống dược.
– Thúy Nha và mọi người có khỏe lên chút nào không? – Tuyền Cơ khẩn trương hỏi. – Sao ngươi không ở bên cạnh chăm sóc các nàng, ta không sao.
Thôi y nữ âm thầm buồn bã trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn cố dịu giọng đáp:
– Các nàng đều… tốt!
Ánh mắt Tuyền Cơ chầm chầm lấy lại độ sáng, nàng gật đầu rồi như nhớ tới cái gì liền hỏi:
– Hoàng thượng đâu?
– Hoàng thượng… – bộ dáng Thôi y nữ trông có vẻ như bị dọa.
– Làm sao chàng biết mà trở về đúng lúc nguy cấp vậy? – giọng của nàng khàn khàn truyền tới.
Hắn biết, kỳ thực hắn trở về không coi là đúng lúc bởi Phượng Thứu cung thương vong vô cùng thê thảm. Một nội thị, vài cung nữ đã chết; là bị kiếm đâm thấu ngực, chết ngay tại chỗ. Còn hai tỳ nữ bên cạnh nàng: Điệp Phong trước đó đã chịu trọng thương, sau lại bị đâm vào vai, thương thế rất nặng nhưng may là tính mạng không bị nguy hiểm. Còn Thúy Nha, thương thế so với Điệp Phong còn nặng hơn gấp nhiều lần. Thôi y nữ nói nếu chỉ cần đánh thêm một gậy nữa thì mạng của nàng không thể giữ. Vấn đề là với vết thương như vậy, xương cốt bị đánh gãy đã ảnh hưởng tới tận lục phủ ngũ tạng bên trong; cho dù hiện tại có cứu sống được âu cũng là do duyên mệnh, sống cũng chẳng được bao lâu.
Nếu không có nha đầu kia kéo dài thời gian thì hôm nay người chết chính là nàng! Thời điểm hắn chạy tới, nàng đang bị mười tên cấm quân cùng một lúc đánh gậy; điều may mắn là đấy mới chỉ là lượt đánh thứ hai —- nghĩ lại khiến hắn rùng mình, bất giác ôm chặt nàng. Nàng vẫn im lặng, dù hắn ép lên vết thương làm nàng đau cũng không hét lên, chỉ cố cuộn mình lại rúc vào lòng hắn.
Hắn vẫn chưa nói cho nàng biết, kỳ thực hắn vừa mới tới đế lăng liền vội vã quay lại, vì hắn đột nhiên cảm thấy bất an, nóng lòng khó chịu. Hắn sợ nàng có chuyện! Hắn sợ lỡ như thủ dụ cũng không thể bảo hộ được nàng!
Dọc đường đi, phát hiện ra thi thể đám tử vệ là hắn biết nàng nhất định đã xảy ra chuyện ở trong cung, tử vệ tới báo tin nhưng lại bị người có ý đồ giết chết! Hắn giống như phát điên, chạy liên tục một ngày một đêm trở về. Vừa tới cửa cung kịp bắt một tên nội thị tới hỏi thì quả nhiên là có đại sự xảy ra! Long Tu Văn nhất định biết mục đích chính hắn tới đế lăng lần này và cũng phỏng đoán hắn không thể tìm được danh sách số lượng quân đội tại đế lăng. Nhưng Long Tu Văn không biết, dù hắn không có Thương Long khuyết nhưng cũng đã nghĩ ra cách có thể nắm bắt tình hình quân đội tại đây. Việc sắp thành lại bại song hắn không hối hận! Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy may mắn vì đã không hoàn thành một việc. Nếu mất nàng vậy hắn chiếm được cả thiên hạ thì thế nào!
– Ngoan, ngủ một giấc, đem vết thương dưỡng lành. Chuyện lần này đã có trẫm. – hắn đưa hai tay nâng mặt nàng lên rồi cúi đầu hôn vào má nàng, dừng thật lâu.
– Ngọc Trí bị bắt đi rồi, chàng đã biết chưa? Nhanh đi cứu nàng.
Vừa rồi Hạ Hầu Sơ đã đem chuyện xảy ra trong cung mấy ngày nay và tình hình vụ hành quyết nói sơ qua cho hắn nghe. Nghe giọng điệu lo lắng của nàng, Long Phi Ly cảm thấy tâm mình mềm ra, dần dần mở rộng. Nàng vẫn luôn nghĩ cho hắn, nghĩ tới hắn; thậm chí còn để Hạ Tang ra cung. Hạ Hầu Sơ không thường xuyên ở trong cung nên sự tình biến chuyển đều nằm ngoài tầm kiểm soát. Hạ Tang là người sắc bén, tỉnh táo lại quen thuộc trên dưới hoàng cung nên nếu Hạ Tang có ở đây thì nàng đã chẳng phải gánh chịu kiếp nạn này.
– Ừm, nàng đừng lo, chỉ cần quan tâm tới bản thân. Trẫm đã phái người đi trợ giúp Tử Cẩm và Hạ Tang rồi.
Sau khi nghe Hạ Hầu Sơ kể lại, hắn đã hiểu chuyện Ngọc Trí thực ra là một cái vỏ bọc, mục đích chân chính của đối phương chính là nàng! Úc thừa tướng sẽ không giúp hoàng hậu giết cấm quân bắt cóc Ngọc Trí; vậy nên người có lý do để làm như vậy chỉ có Long Tu Văn. Nhưng Long Tu Văn vốn yêu nàng, vì sao lại muốn hại chết nàng?
Nếu nói —- Long Phi Ly lâm vào suy tư, chẳng lẽ Long Tu Văn muốn dùng cách tráo đổi thân phận để đưa nàng ra cung? Nhưng hắn lập tức nghĩ tới một chi tiết nhỏ khác — với bản tính thận trọng như Long Tu Văn tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy!
Thời điểm Thúy Nha chịu hình, nàng vẫn còn mê man, mãi sau mới tỉnh lại rồi chạy ra ngăn cản việc hành hình. Nếu Long Tu Văn phái người trà trộn vào đưa diện cụ cho hai người để tráo đổi thân phận thì Thúy Nha vì muốn cứu mạng nàng nhất định sẽ đồng ý; nhưng Long Tu Văn liệu sẽ bỏ sót việc tính toán tới ý nguyện của nàng sao? Vì phòng việc nàng tỉnh lại làm gì đó gây rối, Long Tu Văn nhất định sẽ dùng dược khiến nàng hôn mê hoặc nặng tay điểm huyệt ngủ của nàng. Nếu vậy, sẽ không có chuyện để cho nàng tỉnh lại đúng vào lúc đang hành hình.
Theo lời Hạ Hầu Sơ nói, thời điểm nàng đột nhiên tỉnh dậy chạy ra ngoài khiến tình hình cực kỳ hỗn loạn. Nội thị tên Tiểu Song Tử hét lên một tiếng “Chủ tử, đừng!” thì nội thị Tiểu Lữ Tử liền lập tức bịt miệng Tiểu Song Tử lại. Nói cách khác, lúc đó hai nội thị này đã biết việc tráo đổi thân phận giữa các nàng. Tiểu Song Tử đã chết, hắn phái người đi hỏi chuyện Tiểu Lữ Tử thì Tiểu Lữ Tử nói lúc bọn họ còn ở trong nhà lao, khi nương nương bị bắt đi thì đột nhiên nói nhỏ với hai nội thị một câu rằng mình là Thúy Nha; ngoại trừ câu này thì cái gì cũng chưa kịp nói.
Nếu không phải Long Tu Văn, vậy thì ai là người đã tráo đổi thân phận giữa nàng và Thúy Nha? Trước khi hành hình, trong phòng giam liệu có từng phát sinh chuyện gì khác? Việc này xem ra chỉ có mình Thúy Nha biết!
Long Phi Ly đang xuất thần suy xét tình huống thì chợt nghe nàng lên tiếng:
– Vậy là tốt rồi, ta nhớ Ngọc Trí…. Ta muốn đi nhìn Thúy Nha và mọi người.
Nhất thời, hắn nổi giận lập tức đè lại người nàng:
– Dù sao cũng không cho phép nàng đi! Hiện tại nàng tới đó cũng chỉ làm ảnh hưởng các nàng dưỡng thương thôi.
Lời nói của Long Phi Ly khiến Tuyền Cơ đơ người tại chỗ, chốc chốc lại cúi đầu, giọng nghẹn ngào:
– Ừm, có lẽ các nàng cũng không muốn nhìn thấy ta. Là lỗi của ta, là ta hại các nàng thành như vậy.
– Nói bậy gì đó! – nhìn bộ dáng không chút sức sống của nàng khiến lòng hắn tê đau, nhịn không được thấp giọng trách mắng. – Nàng không sai. Nếu nói sai thì nàng chỉ sai ở một chỗ, nàng có biết đó là cái gì không?
Thấy Tuyền Cơ sửng sốt, Long Phi Ly chỉ đành than nhẹ một tiếng rồi hôn lên khóe môi nàng:
– Lúc ấy nàng không nên chạy ra, nếu không sự hy sinh của Thúy Nha sẽ trở thành vô nghĩa.
– Ta biết. – nhớ tới Thúy Nha, cái mũi Tuyền Cơ lại cay xót, giọng cũng nức nở theo. – Ta vừa tỉnh lại thì thấy nàng đang phải chịu phạt, nàng không hề nhúc nhích… ta biết có lẽ nàng đã chết nhưng nếu không phải thì sao?
Long Phi Ly đưa tay lau nước mắt trên má nàng, định trách mắng nàng thêm vài câu nhưng sau một lúc lâu nhìn ngắm nàng lại quyết định hạ giọng xuống thật nhẹ nhàng:
– Ừm, nàng đúng!
Nói rồi, hắn chạm vào huyệt ngủ của nàng… Đây mới là nàng, người mà hắn yêu!
** **
Lúc Tuyền Cơ tỉnh lại thì Long Phi Ly đã không ở bên cạnh, vết thương trên lưng vẫn còn rất đau, phía dưới thân là lớp đệm thật dày. Mùi thuốc đông y nồng nặc truyền tới, nàng hơi nâng mắt nhìn thì vừa vặn có người đẩy cửa đi vào.
– Thôi nữ quan?
Thôi y nữ nghe nàng gọi liền mỉm cười:
– Nương nương tỉnh rồi, nào, để nô tỳ hầu hạ người uống dược.
– Thúy Nha và mọi người có khỏe lên chút nào không? – Tuyền Cơ khẩn trương hỏi. – Sao ngươi không ở bên cạnh chăm sóc các nàng, ta không sao.
Thôi y nữ âm thầm buồn bã trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn cố dịu giọng đáp:
– Các nàng đều… tốt!
Ánh mắt Tuyền Cơ chầm chầm lấy lại độ sáng, nàng gật đầu rồi như nhớ tới cái gì liền hỏi:
– Hoàng thượng đâu?
– Hoàng thượng… – bộ dáng Thôi y nữ trông có vẻ như bị dọa.