– Không được, ta là người có ân tất báo. – đêm khuya thanh vắng, một nữ nhân đứng nhìn chằm chằm nam tử mặc thanh sam, miệng thốt ra.
Đáp lại là một tiếng cười khẽ, nam tử bước ra từ sau dãy đèn đuốc khiến nữ nhân giật mình ngây người – nam nhân này trông thật đẹp. Ánh nhìn nhàn nhã, đôi mắt sáng lấp lánh như mặt hồ dưới ánh nắng, môi hồng răng trắng trông như một thiếu niên tuấn tú, nhã nhặn, lãng tử. Thế nhưng gương mặt hoàn toàn bất đồng, từng đường nét sắc cạnh như được gọt dũa, một thân quần áo sắc xanh tạo cho người đối diện có cảm giác cực bình thản, yên tâm. Hắn mỉm cười, nhìn nữ tử:
– Cô nương, hiện giờ ngay cả tính mạng mình còn không giữ được thì cô nương làm thế nào để báo ân?
Nữ nhân này tên Lãnh San, trời sinh nàng bản tính cao ngạo nên vừa nghe thấy hắn nói như vậy liền nổi giận. Nàng biết võ công hắn cực cao, bản thân nàng còn chưa nhìn thấy rõ hắn đã dùng binh khí hay ám khí thì trong tích tắc hắn đã khiến vài tên ngục tốt ngã bịch xuống. Mà nàng cũng không cần hắn cứu bởi vì nhà cũng có quen biết với phiên vương, còn cha và huynh nàng chính là đệ nhất đạo tặc tại quận Nhạc Dương này, chiếm sơn làm chủ, thủ hạ giỏi cũng rất nhiều.
Nàng giận dỗi cùng cha và huynh nên bỏ nhà đi, sau đó gặp mẫu thân huyện lệnh trong trên đường rừng. Nàng đang buồn bực trong lòng nên động thủ cướp đồ lão thái thái kia. Nào biết bên cạnh bà ta có giấu cao thủ khiến nàng thất thủ bị bắt giam. Nếu nàng nói ra tên của cha, huynh mình thì tên huyện lệnh kia cũng không dám động vào nàng; chỉ là nàng còn chưa hết giận nên mới rước một thân lao ngục thế này.
Đúng lúc này nghe thấy nam tử nói vậy thì cơn tức trong bụng bị chọc vào, đang định mở miệng phản ứng thì lại thấy nam nhân mặt mày như họa kia khẽ cong môi cười, càng phát ra hương vị tuấn dật phiêu lãng. Trong lòng nàng nảy lên một cảm giác yêu thích khó hiểu, lời đến miệng lập tức đổi:
– Xin hỏi tính danh công tử.
– Hạ Tang. – nam tử nhàn nhạt trả lời.
– Hạ Tang. – Lãnh San mấp máy lặp lại, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm Hạ Tang, hỏi một vấn đề cũ. – Tại sao ngươi lại cứu ta?
– Ta thích liền cứu. – khóe môi Hạ Tang hơi mở, chợt hàng máy chau lại. – Có người đến.
Nam nhân nhẹ nhàng bỏ một câu có vẻ nguy cấp, đường nét trên mặt vẫn tao nha như thường. Lãnh San thầm rung động trong lòng, ngơ ngác dõi theo hắn thì thình lình hắn nắm lấy cổ tay nàng.
– Đi theo ta!
… …
Nhìn phía dưới những mái hiên như chớp lóe qua, Lãnh San mới hiểu được nam tử này chẳng những võ công cao cường mà khinh công cũng cực đỉnh. Truy binh phía sau càng ngày càng đông, đèn đuốc thắp sáng trưng cả một khu vực, tiếng la hét dồn sát ngay sau lưng khiến nàng hơi lo lắng. Đang nghĩ nhất định sẽ đuổi kịp thì bất ngờ hắn ôm nàng nhẹ nhàng bay lên giữa màn đêm, trong chớp mắt đã thoát khỏi sự truy đuổi của binh quan, ẩn mình vào núi rừng.
– Hạ công tử, hình như ngươi khá quen thuộc với tình hình của huyện nha này. Rốt cuộc ngươi là loại người nào? Vì sao phải cứu… – Lãnh San nghi hoặc hỏi, vừa rồi trong nhà lao truy binh kéo đến, chính hắn đã mang nàng trốn ra ngoài bằng một cánh cửa nhỏ khác.
– Quả là một tiểu thư thông minh, không chỉ quật cường mà còn có đầu óc phán đoán. – Hạ Tang cười, ngắt ngang lời nàng. – Nếu Hạ Tang che giấu không nói ra có vẻ sẽ bị coi là người hẹp hòi rồi. Tại hạ là một người bà con xa của phiên vương, nhà tại đế đô, mấy ngày nay tới Nhạc Dương du ngoạn. – nói tới đây, Hạ Tang hơi chựng lại.
Đôi mắt Lãnh San lập tức sáng ngời:
– Ta vừa mới nghe nam nhân kia nói, tối hay huyện lệnh tới phủ phiên vương tiếp khách quý đền từ triều đình, phải chăng là ngươi?
Hạ Tang khẽ nhếch khóe môi, không lên tiếng trả lời.
– Ngươi là người của triều đình, vì sao lại … – Lãnh San từ nhỏ đã đi theo cha, huynh, tuy lấy việc cướp bóc làm nghề nhưng cũng có ánh mắt nhìn người. Thấy Hạ Tang một thân khí chất thanh quý, mặc dù hắn không thừa nhận là người từ đế đô tới nhưng Lãnh San có thể khẳng định vị nam tử anh tuấn trước mắt mình chính là vị đại nhân đến từ đế đô. Bất giác, ánh mắt chuyển tới chỗ bàn tay hai người đang nắm chặt, mặt chợt đỏ phừng lên, miệng cũng thôi không nói nữa.
Vì lo sợ đối phương giết người diệt khẩu, mấy hôm nay Hạ Tang vẫn bí mật tiến hành điều tra nhưng vì không có kết quả gì nên sau một hồi tính toán Hạ Tang mới quyết định tối nay đi tìm phiên vương tại quận Nhạc Vương là Trang Thanh. Hạ Tang hắn đi theo Long Phi Ly đã lâu, hiển nhiên biết Long Phi Ly chưa từng lơi lỏng với các phiên vương nên đối với Trang Thanh xem như nắm rõ. Hắn cũng biết Trang Thanh từng cấu kết với đám trộm cướp. Đương nhiên, gặp phải chuyện công chúa, hắn tất nhiên không dám chậm trễ. Nhưng dù gì việc này càng ngày càng nhiều người biết, giả như Ngọc Trí chưa gặp nạn nếu tin tức bị lộ ra thì không cần Long Tử Cẩm hạ lệnh, đám trộm cướp kia nhất định sẽ giết chết nàng. Tội bắt cóc công chúa sẽ bị tru di cửu tộc.
Các nhóm phỉ tặc tại quận Nhạc Dương cũng không biết chuyện công chúa bị cướp, mà phiên vương cũng có chút quan hệ với đám sơn tặc. Khi Lãnh San nghe nói Hạ Tang là bà con của phiên vương, dù biết hắn từ triều đình tới nhưng lại không hề e sợ. Ngược lại, nhìn dung mạo hắn anh tuấn như ngọc, tuổi còn trẻ mà đã làm quan, trong lòng nàng càng thêm vui mừng.
– Phiên vương mới nạp một tiểu thiếp xinh đẹp, nhưng ta lại tình cơ nghe được huyện lệnh nói chuyện gần đây hắn đang giữ một nữ tử, mặc dù to gan lớn mật làm loạn nhưng luận về dung mạo thì không hề kém tiểu thiếp kia của phiên vương. Ta thấy tò mò nên nhân buổi tối đến đại lao xem thử thực hư, quả nhiên… không hề thất vọng!
Lời nói của nam nhân từ tốn vang lên khiến lồng ngực Lãnh San đã phập phồng mất khống chế, hai má càng thêm đỏ ửng như bị thiêu nóng. Hạ Tang buông tay nàng ra nhưng nàng thì muốn hắn tiếp tục nắm tay mình mới tốt. Nàng vốn giết người như ma, tính tình kiêu ngạo, không biết xấu hổ bao giờ nhưng lúc này không khỏi cúi đầu, ngượng ngùng nói:
– Ngươi đã cứu ta, không sợ biểu huynh ngươi trách ngươi sao?
Không thấy nam nhân trả lời, Lãnh San giật mình ngẩng đầu lên thì đã thấy Hạ Tang đang mỉm cười thưởng thức nhìn mình. Chốc chốc, mặt nàng đỏ phừng lên. Hạ Tang thấy thế bật cười, nói:
– Cho dù ta mở miệng nói với phiên vương muốn đưa tiểu thư tới thì cũng không có gì khó; chỉ là muốn giữ chút thể diện cho huyện lệnh kia. Dù sao tiểu thư động vào mẫu thân hắn, ta lại âm thầm cứu người đi; hắn không biết người cướp đi là ai, có muốn chửi cũng chỉ dám chửi trong bụng.
Trong lòng Lãnh San càng thêm hưng phấn, nghe được lời này của Hạ Tang càng thêm rung động. Bất giác, nàng tiến sát người gần người hắn, giọng như làm nũng:
– Nếu ngươi có thể tới sớm một chút thì tốt rồi! – trong giọng nói có vài phần trách cứ, hờn dỗi giữa những đôi tình nhân.
– Lời này của tiểu thư là có ý gì? – vẻ mặt Hạ Tang không có hiểu hiện gì.
– Vòng ngọc của ta bị tên lao ngục cầm đi, nghe mấy tên ngục tốt nói chuyện thì hắn ta muốn dâng lên tặng cho tiểu thiếp mới nạp của phiên vương, chính là vị phu nhân vừa rồi ngươi nói tới. – Lãnh San sẵng giọng trình bày.
– Ồ, là vòng ngọc của tiểu thư? – Hạ Tang cười nhạt.
Đáp lại là một tiếng cười khẽ, nam tử bước ra từ sau dãy đèn đuốc khiến nữ nhân giật mình ngây người – nam nhân này trông thật đẹp. Ánh nhìn nhàn nhã, đôi mắt sáng lấp lánh như mặt hồ dưới ánh nắng, môi hồng răng trắng trông như một thiếu niên tuấn tú, nhã nhặn, lãng tử. Thế nhưng gương mặt hoàn toàn bất đồng, từng đường nét sắc cạnh như được gọt dũa, một thân quần áo sắc xanh tạo cho người đối diện có cảm giác cực bình thản, yên tâm. Hắn mỉm cười, nhìn nữ tử:
– Cô nương, hiện giờ ngay cả tính mạng mình còn không giữ được thì cô nương làm thế nào để báo ân?
Nữ nhân này tên Lãnh San, trời sinh nàng bản tính cao ngạo nên vừa nghe thấy hắn nói như vậy liền nổi giận. Nàng biết võ công hắn cực cao, bản thân nàng còn chưa nhìn thấy rõ hắn đã dùng binh khí hay ám khí thì trong tích tắc hắn đã khiến vài tên ngục tốt ngã bịch xuống. Mà nàng cũng không cần hắn cứu bởi vì nhà cũng có quen biết với phiên vương, còn cha và huynh nàng chính là đệ nhất đạo tặc tại quận Nhạc Dương này, chiếm sơn làm chủ, thủ hạ giỏi cũng rất nhiều.
Nàng giận dỗi cùng cha và huynh nên bỏ nhà đi, sau đó gặp mẫu thân huyện lệnh trong trên đường rừng. Nàng đang buồn bực trong lòng nên động thủ cướp đồ lão thái thái kia. Nào biết bên cạnh bà ta có giấu cao thủ khiến nàng thất thủ bị bắt giam. Nếu nàng nói ra tên của cha, huynh mình thì tên huyện lệnh kia cũng không dám động vào nàng; chỉ là nàng còn chưa hết giận nên mới rước một thân lao ngục thế này.
Đúng lúc này nghe thấy nam tử nói vậy thì cơn tức trong bụng bị chọc vào, đang định mở miệng phản ứng thì lại thấy nam nhân mặt mày như họa kia khẽ cong môi cười, càng phát ra hương vị tuấn dật phiêu lãng. Trong lòng nàng nảy lên một cảm giác yêu thích khó hiểu, lời đến miệng lập tức đổi:
– Xin hỏi tính danh công tử.
– Hạ Tang. – nam tử nhàn nhạt trả lời.
– Hạ Tang. – Lãnh San mấp máy lặp lại, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm Hạ Tang, hỏi một vấn đề cũ. – Tại sao ngươi lại cứu ta?
– Ta thích liền cứu. – khóe môi Hạ Tang hơi mở, chợt hàng máy chau lại. – Có người đến.
Nam nhân nhẹ nhàng bỏ một câu có vẻ nguy cấp, đường nét trên mặt vẫn tao nha như thường. Lãnh San thầm rung động trong lòng, ngơ ngác dõi theo hắn thì thình lình hắn nắm lấy cổ tay nàng.
– Đi theo ta!
… …
Nhìn phía dưới những mái hiên như chớp lóe qua, Lãnh San mới hiểu được nam tử này chẳng những võ công cao cường mà khinh công cũng cực đỉnh. Truy binh phía sau càng ngày càng đông, đèn đuốc thắp sáng trưng cả một khu vực, tiếng la hét dồn sát ngay sau lưng khiến nàng hơi lo lắng. Đang nghĩ nhất định sẽ đuổi kịp thì bất ngờ hắn ôm nàng nhẹ nhàng bay lên giữa màn đêm, trong chớp mắt đã thoát khỏi sự truy đuổi của binh quan, ẩn mình vào núi rừng.
– Hạ công tử, hình như ngươi khá quen thuộc với tình hình của huyện nha này. Rốt cuộc ngươi là loại người nào? Vì sao phải cứu… – Lãnh San nghi hoặc hỏi, vừa rồi trong nhà lao truy binh kéo đến, chính hắn đã mang nàng trốn ra ngoài bằng một cánh cửa nhỏ khác.
– Quả là một tiểu thư thông minh, không chỉ quật cường mà còn có đầu óc phán đoán. – Hạ Tang cười, ngắt ngang lời nàng. – Nếu Hạ Tang che giấu không nói ra có vẻ sẽ bị coi là người hẹp hòi rồi. Tại hạ là một người bà con xa của phiên vương, nhà tại đế đô, mấy ngày nay tới Nhạc Dương du ngoạn. – nói tới đây, Hạ Tang hơi chựng lại.
Đôi mắt Lãnh San lập tức sáng ngời:
– Ta vừa mới nghe nam nhân kia nói, tối hay huyện lệnh tới phủ phiên vương tiếp khách quý đền từ triều đình, phải chăng là ngươi?
Hạ Tang khẽ nhếch khóe môi, không lên tiếng trả lời.
– Ngươi là người của triều đình, vì sao lại … – Lãnh San từ nhỏ đã đi theo cha, huynh, tuy lấy việc cướp bóc làm nghề nhưng cũng có ánh mắt nhìn người. Thấy Hạ Tang một thân khí chất thanh quý, mặc dù hắn không thừa nhận là người từ đế đô tới nhưng Lãnh San có thể khẳng định vị nam tử anh tuấn trước mắt mình chính là vị đại nhân đến từ đế đô. Bất giác, ánh mắt chuyển tới chỗ bàn tay hai người đang nắm chặt, mặt chợt đỏ phừng lên, miệng cũng thôi không nói nữa.
Vì lo sợ đối phương giết người diệt khẩu, mấy hôm nay Hạ Tang vẫn bí mật tiến hành điều tra nhưng vì không có kết quả gì nên sau một hồi tính toán Hạ Tang mới quyết định tối nay đi tìm phiên vương tại quận Nhạc Vương là Trang Thanh. Hạ Tang hắn đi theo Long Phi Ly đã lâu, hiển nhiên biết Long Phi Ly chưa từng lơi lỏng với các phiên vương nên đối với Trang Thanh xem như nắm rõ. Hắn cũng biết Trang Thanh từng cấu kết với đám trộm cướp. Đương nhiên, gặp phải chuyện công chúa, hắn tất nhiên không dám chậm trễ. Nhưng dù gì việc này càng ngày càng nhiều người biết, giả như Ngọc Trí chưa gặp nạn nếu tin tức bị lộ ra thì không cần Long Tử Cẩm hạ lệnh, đám trộm cướp kia nhất định sẽ giết chết nàng. Tội bắt cóc công chúa sẽ bị tru di cửu tộc.
Các nhóm phỉ tặc tại quận Nhạc Dương cũng không biết chuyện công chúa bị cướp, mà phiên vương cũng có chút quan hệ với đám sơn tặc. Khi Lãnh San nghe nói Hạ Tang là bà con của phiên vương, dù biết hắn từ triều đình tới nhưng lại không hề e sợ. Ngược lại, nhìn dung mạo hắn anh tuấn như ngọc, tuổi còn trẻ mà đã làm quan, trong lòng nàng càng thêm vui mừng.
– Phiên vương mới nạp một tiểu thiếp xinh đẹp, nhưng ta lại tình cơ nghe được huyện lệnh nói chuyện gần đây hắn đang giữ một nữ tử, mặc dù to gan lớn mật làm loạn nhưng luận về dung mạo thì không hề kém tiểu thiếp kia của phiên vương. Ta thấy tò mò nên nhân buổi tối đến đại lao xem thử thực hư, quả nhiên… không hề thất vọng!
Lời nói của nam nhân từ tốn vang lên khiến lồng ngực Lãnh San đã phập phồng mất khống chế, hai má càng thêm đỏ ửng như bị thiêu nóng. Hạ Tang buông tay nàng ra nhưng nàng thì muốn hắn tiếp tục nắm tay mình mới tốt. Nàng vốn giết người như ma, tính tình kiêu ngạo, không biết xấu hổ bao giờ nhưng lúc này không khỏi cúi đầu, ngượng ngùng nói:
– Ngươi đã cứu ta, không sợ biểu huynh ngươi trách ngươi sao?
Không thấy nam nhân trả lời, Lãnh San giật mình ngẩng đầu lên thì đã thấy Hạ Tang đang mỉm cười thưởng thức nhìn mình. Chốc chốc, mặt nàng đỏ phừng lên. Hạ Tang thấy thế bật cười, nói:
– Cho dù ta mở miệng nói với phiên vương muốn đưa tiểu thư tới thì cũng không có gì khó; chỉ là muốn giữ chút thể diện cho huyện lệnh kia. Dù sao tiểu thư động vào mẫu thân hắn, ta lại âm thầm cứu người đi; hắn không biết người cướp đi là ai, có muốn chửi cũng chỉ dám chửi trong bụng.
Trong lòng Lãnh San càng thêm hưng phấn, nghe được lời này của Hạ Tang càng thêm rung động. Bất giác, nàng tiến sát người gần người hắn, giọng như làm nũng:
– Nếu ngươi có thể tới sớm một chút thì tốt rồi! – trong giọng nói có vài phần trách cứ, hờn dỗi giữa những đôi tình nhân.
– Lời này của tiểu thư là có ý gì? – vẻ mặt Hạ Tang không có hiểu hiện gì.
– Vòng ngọc của ta bị tên lao ngục cầm đi, nghe mấy tên ngục tốt nói chuyện thì hắn ta muốn dâng lên tặng cho tiểu thiếp mới nạp của phiên vương, chính là vị phu nhân vừa rồi ngươi nói tới. – Lãnh San sẵng giọng trình bày.
– Ồ, là vòng ngọc của tiểu thư? – Hạ Tang cười nhạt.