Lãnh Bằng cười, sảng khoái nói một tiếng “Hảo!”. Đợi tới khi nữ tử kia đi ra, hai người mặt đối mặt, vẻ mặt nữ tử thể hiện rõ sự kinh ngạc, miệng còn mấp máy khẽ gọi gì đó khiến Lãnh Bằng nổi lên nghi ngờ. Ngược lại, Hạ Tang vẫn giữ biểu tình như thường, nhìn Lãnh Bằng cười hỏi:
– Cơ thiếp này của Lãnh công tử làm sao vậy?
Lãnh Bằng thấy Hạ Tang hỏi thế thì mọi nghi ngờ trong lòng tiêu tán, mắt quét về phía nàng kia, giọng khiển trách:
– Đại nhân của triều đình đang ở chỗ này, ngươi không được thất lễ.
Nàng kia cúi đầu không nói, sau đó lấy lại tinh thần cầm đàn ngồi xuống góc đại sảnh bắt đầu ca hát. Hạ Tang ngửa cổ uống một ngụm rượu rồi tự nhiên nói chuyện phiếm với Lãnh Phi Hổ và Lãnh Bằng. Hắn biết nữ nhân kia, nhưng đó không phải Ngọc Trí! Nàng ta là tỳ nữ bên cạnh Ngọc Trí, tên là Yến nhi. Vậy Ngọc Trí hiện đang ở đâu? Đang suy nghĩ, đột nhiên Lãnh San dựa sát vào người hắn. Nữ nhân này động tay động chân với Ngọc Trí, hắn hận không thể giết chết nàng ngay lập tức; lúc này thấy nàng ta nhích sát người mình, hắn phải mạnh mẽ khống chế cảm xúc nếu không đã quăng nàng ta ra xa rồi. Nhưng hiện tại đã biết Yến nhi vẫn còn sống, đợi sau khi tiệc tan hắn phải nghĩ cách gặp mặt nàng ta để hỏi xem Ngọc Trí hiện ở nơi nào. Bây giờ vẫn chưa thích hợp để ra mặt điều tra, hơi manh động sẽ đánh rắn động cỏ.
Mùi thơm của thức ăn từ đâu bay tới càng ngày càng nồng, ngay sau đó là một trận tiếng bước chân truyền vào từ ngoài cửa, lẫn trong đó còn có tiếng xích sắt va vào nhau leng keng. Cả người Hạ Tang cứng ngắc tại chỗ, hơi nâng mắt lên nhìn thì thấy một đoàn tỳ nữ đang đi vào đại sảnh, trên tay là các khay thức ăn. Bất đồng với các tỳ nữ kia, hai nữ tử đi cuối hàng bị xích sắt quấn quanh tay, quần áo cũ kĩ, rách nát. Một trong hai nữ tử tóc tai rối mù, đầu cúi rất thấp. Trong lòng Hạ Tang nổi lên một cảm giác sợ hãi, nhịn không được chăm chú nhìn. Nàng kia hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tang nên ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn lại hắn.
Trong nháy mắt, cả hai đồng thời ngẩn người! Dù là Hạ Tang trầm ổn nhưng vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc. Mãi tới khi ánh mắt tò mò của Lãnh Bằng bắn tới thì hắn mới vội thu lại cảm xúc, cười nhạt hỏi:
– Hầu gái này có vẻ đặc biệt bất hảo? Nên mới bị đối xử thế này, thậm chí còn bị hủy dung mạo?
Khi mấy từ cuối cùng phát ra, chén rượu trong tay Hạ Tang đã không thể ngừng chao đảo, rung lên. Một cái nhìn kia đủ để bình tâm nhưng cũng đủ để làm hắn đau đớn.
Là nàng! Là Ngọc Trí của hắn! Nàng không chết, không còn điều gì so với chuyện này khiến hắn mừng như điên. Nhưng hắn có thể cảm nhận được, nàng không còn là Ngọc Trí như trước đây. Một cái nhìn của nàng dành cho hắn chất chứa đầy mạnh mẽ, bất khuất nhưng ẩn sâu trong đôi mắt to sáng linh động kia là phong sương, cất giấu sau khóe mắt đỏ tươi kia là đau thương.
Bộ dáng của nàng khiến hắn nhớ tới một người – Niên phi khi còn ở trong Bạch phủ tại trấn Yên Hà. Khi đó, Niên phi bị hủy dung, giống hệt Ngọc Trí lúc này. Tình trạng của Ngọc Trí không nghiêm trọng như Niên phi nhưng dung nhan đã không còn như cũ. Hai bên trái phải gương mặt bị phá nát bởi những đường đao cắt rạch, thậm chí hai tay nàng còn bị đeo mớ gông xiềng nặng nề.
Là kẻ nào làm?
Khi đó hắn từng nghĩ, hoàng thượng đã dùng thứ tâm tình gì để nhìn Niên phi, trong lòng ngài đang suy nghĩ điều gì? Hiện tại, hắn rốt cuộc cũng hiểu được, đó là sự phẫn nộ, bi thống, hận không thể chịu đựng thay cho nàng nhưng lại không làm được!
Trong đại sảnh, ca múa vẫn tưng bừng. Ngọc Trí là người rất am hiểu đàn tranh mà Yến nhi ở bên cạnh nàng đã lâu nên cũng học được chút ít. Lúc này, nàng đang lẳng lặng đặt đồ ăn lên bàn thì thình lình một tiếng cười dâm loạn vang lên. Hạ Tang liếc mắt nhìn qua thì phát hiện một gã nam nhân nhỏ thó đang vươn tay muốn chạm vào ngực nàng. Hắn phải nghiến chặt răng mới không lật bàn chạy lên đáng chết tên tam đương gia của Phi Hổ môn kia.
Ngọc Trí hơi lùi về phía sau, thân hình lảo đảo song bàn tay khiến người ta phát buồn nôn kia vẫn mơn trớn trước ngực nàng. Một chuyện này đã khiến cả đại sảnh cười ầm lên. Tên tam đương gia kia thấy thế chỉ cười nham nhở:
– Dù ngươi có cởi sạch quần áo thì cũng chẳng có nam nhân nào thèm đụng vào ngươi. Tự hủy dung mạo, ta nhổ vào!
Ngọc Trí bi phẫn tột độ, đang định vung tay lên thì bất giác nhìn về phía Hạ Tang. Nàng biết là hắn tới cứu mình nên nàng không muốn thêm phiền toái cho hắn. Bản thân nàng hiện tại có thể trở về hay không trở về thì có gì khác biệt? Nhưng nàng không thể khiến hắn lâm vào nguy hiểm. Hai ánh nhìn vội vã tách ra, bởi lớn lên cùng nhau nên chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để biết tâm tư đối phương.
Triệt lui ánh mắt, nàng không hề do dự tát một cái lên mặt tên nam nhân kia, ngay lập tức một cỗ lực đánh úp tới ngực nàng khiến nàng bay về phía sau rồi rơi bịch xuống đất. Nàng oạng choạng đứng lên, đưa tay lau vết máu bên khóe môi. Yến nhi đang gảy đàn trong đại sảnh, thấy Ngọc Trí bị đánh cũng không dám lên tiếng vì sợ gây họa vào thân. Những người này có bao nhiêu độc ác, nàng biết và vẫn còn nhớ rõ họ đã đối xử thế nào với Ngọc Trí.
Tam đương gia giận dữ, đang định nhảy lên tiếp tục đánh Ngọc Trí cho hả giận thì Hạ Tang bắt được thời cơ, liếc mắt nhìn Lãnh San rồi bỏ một câu nhàm chán:
– Hứng thú đều mất hết!
Lãnh San nghe vậy, hàng mày liễu nhướng lên, vẫy tay ra hiệu cho mấy tên lâu la đang đứng canh ngoài cửa:
– Còn không mau kéo tiểu tiện tỳ này xuống, nhốt vào nhà kho.
Hạ Tang nhấp ngụm rượu rồi quay sang cười với Lãnh San khiến mặt nàng ta nóng lên hầm hập. Hạ Tang lại đứng lên, đi ra giữa sảnh, lên tiếng:
– Thiếu môn chủ biết cách thưởng thức, quả thực không tồi!
Lãnh Bằng cười to đầy tự đắc rồi ngoắc ngoắc Yến nhi, Yến nhi yểu điệu đứng lên. Hạ Tang hơi cúi người xuống, tay gảy một dây đàn, một chuỗi âm thanh uyển chuyển, thánh thót như nước chảy rung lên. Giữa không gian như có sấm chớp nổ ngang, Yến nhi lắp bắp kinh hãi. Ánh mắt Lãnh Phi Hổ đầy thâm thúy, cười nói:
– San nhi, Hạ công tử thích huyền trúc (*một loại đàn), con phải học cho tốt vào!
– Cha! – Lãnh San cười thẹn thùng, nũng nịu nhìn về phía Hạ Tang đang đi trở về bàn.
Khóe môi Hạ Tang cũng cong lên phối hợp, tay cầm chiếc chén đưa lên.
… …
Tiệc rượu cũng không kéo dài, Lãnh San thấy vẻ mặt Hạ Tang có vẻ mệt mỏi liên nhanh chóng sai người sắp xếp nơi ở để Hạ Tang nghỉ ngơi.
Canh bốn, một bóng người lặng lẽ hé mở cửa phòng Hạ Tang. Cánh cửa hơi mở ra, người kia nhanh chóng lắc mình đi vào trong.
– Hạ tổng quản?
Người tới chính là người được Lãnh Bằng thu làm cơ thiếp, Yến nhi. Thì ra, vừa trong yến hội Hạ Tang đã mượn chiếc huyền cầm, dùng võ công thượng thừa của mình biến những thanh âm kia thành tiếng nói, truyền âm cho Yến nhi: “Tới tìm ta!”. Mọi người chỉ chú ý tới một thoáng âm thanh như tiếng suối róc rách kia mà không để ý tới môi Hạ Tang hơi nhúc nhích.
Trong căn phòng tối, giọng nói âm trầm đầy áp lực của nam nhân vang lên:
– Hiện tại nàng bị tách ra giam giữ ngược lại dễ cho ta hành động. Nói cho ta biết kho bếp ở chỗ nào?
– Cơ thiếp này của Lãnh công tử làm sao vậy?
Lãnh Bằng thấy Hạ Tang hỏi thế thì mọi nghi ngờ trong lòng tiêu tán, mắt quét về phía nàng kia, giọng khiển trách:
– Đại nhân của triều đình đang ở chỗ này, ngươi không được thất lễ.
Nàng kia cúi đầu không nói, sau đó lấy lại tinh thần cầm đàn ngồi xuống góc đại sảnh bắt đầu ca hát. Hạ Tang ngửa cổ uống một ngụm rượu rồi tự nhiên nói chuyện phiếm với Lãnh Phi Hổ và Lãnh Bằng. Hắn biết nữ nhân kia, nhưng đó không phải Ngọc Trí! Nàng ta là tỳ nữ bên cạnh Ngọc Trí, tên là Yến nhi. Vậy Ngọc Trí hiện đang ở đâu? Đang suy nghĩ, đột nhiên Lãnh San dựa sát vào người hắn. Nữ nhân này động tay động chân với Ngọc Trí, hắn hận không thể giết chết nàng ngay lập tức; lúc này thấy nàng ta nhích sát người mình, hắn phải mạnh mẽ khống chế cảm xúc nếu không đã quăng nàng ta ra xa rồi. Nhưng hiện tại đã biết Yến nhi vẫn còn sống, đợi sau khi tiệc tan hắn phải nghĩ cách gặp mặt nàng ta để hỏi xem Ngọc Trí hiện ở nơi nào. Bây giờ vẫn chưa thích hợp để ra mặt điều tra, hơi manh động sẽ đánh rắn động cỏ.
Mùi thơm của thức ăn từ đâu bay tới càng ngày càng nồng, ngay sau đó là một trận tiếng bước chân truyền vào từ ngoài cửa, lẫn trong đó còn có tiếng xích sắt va vào nhau leng keng. Cả người Hạ Tang cứng ngắc tại chỗ, hơi nâng mắt lên nhìn thì thấy một đoàn tỳ nữ đang đi vào đại sảnh, trên tay là các khay thức ăn. Bất đồng với các tỳ nữ kia, hai nữ tử đi cuối hàng bị xích sắt quấn quanh tay, quần áo cũ kĩ, rách nát. Một trong hai nữ tử tóc tai rối mù, đầu cúi rất thấp. Trong lòng Hạ Tang nổi lên một cảm giác sợ hãi, nhịn không được chăm chú nhìn. Nàng kia hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của Hạ Tang nên ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn lại hắn.
Trong nháy mắt, cả hai đồng thời ngẩn người! Dù là Hạ Tang trầm ổn nhưng vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc. Mãi tới khi ánh mắt tò mò của Lãnh Bằng bắn tới thì hắn mới vội thu lại cảm xúc, cười nhạt hỏi:
– Hầu gái này có vẻ đặc biệt bất hảo? Nên mới bị đối xử thế này, thậm chí còn bị hủy dung mạo?
Khi mấy từ cuối cùng phát ra, chén rượu trong tay Hạ Tang đã không thể ngừng chao đảo, rung lên. Một cái nhìn kia đủ để bình tâm nhưng cũng đủ để làm hắn đau đớn.
Là nàng! Là Ngọc Trí của hắn! Nàng không chết, không còn điều gì so với chuyện này khiến hắn mừng như điên. Nhưng hắn có thể cảm nhận được, nàng không còn là Ngọc Trí như trước đây. Một cái nhìn của nàng dành cho hắn chất chứa đầy mạnh mẽ, bất khuất nhưng ẩn sâu trong đôi mắt to sáng linh động kia là phong sương, cất giấu sau khóe mắt đỏ tươi kia là đau thương.
Bộ dáng của nàng khiến hắn nhớ tới một người – Niên phi khi còn ở trong Bạch phủ tại trấn Yên Hà. Khi đó, Niên phi bị hủy dung, giống hệt Ngọc Trí lúc này. Tình trạng của Ngọc Trí không nghiêm trọng như Niên phi nhưng dung nhan đã không còn như cũ. Hai bên trái phải gương mặt bị phá nát bởi những đường đao cắt rạch, thậm chí hai tay nàng còn bị đeo mớ gông xiềng nặng nề.
Là kẻ nào làm?
Khi đó hắn từng nghĩ, hoàng thượng đã dùng thứ tâm tình gì để nhìn Niên phi, trong lòng ngài đang suy nghĩ điều gì? Hiện tại, hắn rốt cuộc cũng hiểu được, đó là sự phẫn nộ, bi thống, hận không thể chịu đựng thay cho nàng nhưng lại không làm được!
Trong đại sảnh, ca múa vẫn tưng bừng. Ngọc Trí là người rất am hiểu đàn tranh mà Yến nhi ở bên cạnh nàng đã lâu nên cũng học được chút ít. Lúc này, nàng đang lẳng lặng đặt đồ ăn lên bàn thì thình lình một tiếng cười dâm loạn vang lên. Hạ Tang liếc mắt nhìn qua thì phát hiện một gã nam nhân nhỏ thó đang vươn tay muốn chạm vào ngực nàng. Hắn phải nghiến chặt răng mới không lật bàn chạy lên đáng chết tên tam đương gia của Phi Hổ môn kia.
Ngọc Trí hơi lùi về phía sau, thân hình lảo đảo song bàn tay khiến người ta phát buồn nôn kia vẫn mơn trớn trước ngực nàng. Một chuyện này đã khiến cả đại sảnh cười ầm lên. Tên tam đương gia kia thấy thế chỉ cười nham nhở:
– Dù ngươi có cởi sạch quần áo thì cũng chẳng có nam nhân nào thèm đụng vào ngươi. Tự hủy dung mạo, ta nhổ vào!
Ngọc Trí bi phẫn tột độ, đang định vung tay lên thì bất giác nhìn về phía Hạ Tang. Nàng biết là hắn tới cứu mình nên nàng không muốn thêm phiền toái cho hắn. Bản thân nàng hiện tại có thể trở về hay không trở về thì có gì khác biệt? Nhưng nàng không thể khiến hắn lâm vào nguy hiểm. Hai ánh nhìn vội vã tách ra, bởi lớn lên cùng nhau nên chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để biết tâm tư đối phương.
Triệt lui ánh mắt, nàng không hề do dự tát một cái lên mặt tên nam nhân kia, ngay lập tức một cỗ lực đánh úp tới ngực nàng khiến nàng bay về phía sau rồi rơi bịch xuống đất. Nàng oạng choạng đứng lên, đưa tay lau vết máu bên khóe môi. Yến nhi đang gảy đàn trong đại sảnh, thấy Ngọc Trí bị đánh cũng không dám lên tiếng vì sợ gây họa vào thân. Những người này có bao nhiêu độc ác, nàng biết và vẫn còn nhớ rõ họ đã đối xử thế nào với Ngọc Trí.
Tam đương gia giận dữ, đang định nhảy lên tiếp tục đánh Ngọc Trí cho hả giận thì Hạ Tang bắt được thời cơ, liếc mắt nhìn Lãnh San rồi bỏ một câu nhàm chán:
– Hứng thú đều mất hết!
Lãnh San nghe vậy, hàng mày liễu nhướng lên, vẫy tay ra hiệu cho mấy tên lâu la đang đứng canh ngoài cửa:
– Còn không mau kéo tiểu tiện tỳ này xuống, nhốt vào nhà kho.
Hạ Tang nhấp ngụm rượu rồi quay sang cười với Lãnh San khiến mặt nàng ta nóng lên hầm hập. Hạ Tang lại đứng lên, đi ra giữa sảnh, lên tiếng:
– Thiếu môn chủ biết cách thưởng thức, quả thực không tồi!
Lãnh Bằng cười to đầy tự đắc rồi ngoắc ngoắc Yến nhi, Yến nhi yểu điệu đứng lên. Hạ Tang hơi cúi người xuống, tay gảy một dây đàn, một chuỗi âm thanh uyển chuyển, thánh thót như nước chảy rung lên. Giữa không gian như có sấm chớp nổ ngang, Yến nhi lắp bắp kinh hãi. Ánh mắt Lãnh Phi Hổ đầy thâm thúy, cười nói:
– San nhi, Hạ công tử thích huyền trúc (*một loại đàn), con phải học cho tốt vào!
– Cha! – Lãnh San cười thẹn thùng, nũng nịu nhìn về phía Hạ Tang đang đi trở về bàn.
Khóe môi Hạ Tang cũng cong lên phối hợp, tay cầm chiếc chén đưa lên.
… …
Tiệc rượu cũng không kéo dài, Lãnh San thấy vẻ mặt Hạ Tang có vẻ mệt mỏi liên nhanh chóng sai người sắp xếp nơi ở để Hạ Tang nghỉ ngơi.
Canh bốn, một bóng người lặng lẽ hé mở cửa phòng Hạ Tang. Cánh cửa hơi mở ra, người kia nhanh chóng lắc mình đi vào trong.
– Hạ tổng quản?
Người tới chính là người được Lãnh Bằng thu làm cơ thiếp, Yến nhi. Thì ra, vừa trong yến hội Hạ Tang đã mượn chiếc huyền cầm, dùng võ công thượng thừa của mình biến những thanh âm kia thành tiếng nói, truyền âm cho Yến nhi: “Tới tìm ta!”. Mọi người chỉ chú ý tới một thoáng âm thanh như tiếng suối róc rách kia mà không để ý tới môi Hạ Tang hơi nhúc nhích.
Trong căn phòng tối, giọng nói âm trầm đầy áp lực của nam nhân vang lên:
– Hiện tại nàng bị tách ra giam giữ ngược lại dễ cho ta hành động. Nói cho ta biết kho bếp ở chỗ nào?