Khánh gia năm thứ mười lăm cứ thế trôi qua. Nàng bị giam trong lao.
Tại nơi đó mặt người lãnh khốc, bóng dáng lạnh lùng quyết tuyệt rời xa.
Mùa xuân năm thứ mười sáu, Niên gia bị tịch thu gia sản, nàng bị giáng chức làm cung nữ, một cung tỳ chuyên làm những công việc nặng nhọc.
Nghe nói, hoàng hậu, Hoa Tuệ nhị phi khi đó rất được sủng ái.
Những ngày này trôi qua thật khổ, thân thể nàng, lòng nàng, nàng không biết vì sao hắn muốn đối xử với nàng như vậy, hắn không nói gì với nàng, nàng cứ nửa tin nửa ngờ mà sống qua ngày.
Sau đó bắt đầu tuyệt vọng.
thậm chí chờ hai người mang hết những giả dối ra thiêu rụi, mang tro tàn thổi tan đi, rồi cứ vậy mà xem như không còn gì.
Đoạn ngày sau vậy mà lại có điểm bình thản như nước.
Trừ, sói con vẫn không thấy bóng dáng. Nghe Tiểu Lữ Tử nói, lần cuối nó ở bên nàng là đêm trong đại lao. Khi đó, cung nhân Phượng Thứu cung vẫn còn đầy đủ.
Trừ, Thúy Nhi đã chết. Nàng chết vào đêm người nọ đến nhà lao, trước đêm Niên phủ bị chém đầu. Khi đó, toàn bộ hoàng cung đều nói hoàng thượng phải giết Niên phi.
Vốn, Thôi cô cô nói Thúy Nhi có lẽ có thể sống qua mùa đông này, còn có thể đứng lên đi lại, bởi vì ánh mắt nàng rất sáng, khi nàng nhìn Niên phi nương nương, đôi mắt như lóe sáng, ương ngạnh nghĩ rằng sẽ kiên trì sống sót để có thể chăm sóc người thật tốt.
Nhưng, nếu muốn vậy thì sao lại phải ra đi?
Phượng Thứu cung tan, cung nhân nơi này bị phân đi các phòng khác, Điệp Phong thường xuyên tiếp tế cho nàng, cũng giúp nàng làm chút việc. Ngoài Điệp Phong với vài tiểu cung nữ Phượng Thứu cung trước kia vụng trộm giúp nàng một chút, còn lại không ai giúp nàng.
Long Tử Cẩm cũng sai người âm thầm giúp nàng vài lần, sau thì cũng không còn động tĩnh gì nữa. Không người nào dám làm trái ý hoàng thượng, hoàng đế ban lệnh xuống, Long Tử Cẩm cũng không dám làm gì.
Điệp Phong nói, Thúy Nhi lúc ra đi rất bình tĩnh, nàng nói nàng đi trước một bước, nàng sẽ ở thế giới bên kia chờ nương nương, sẽ lại tiếp tục hầu hạ nương nương.
Lại trừ, Như Ý đã trở lại trong cung, vẫn ở tại tẩm cung Thái Hậu, vẫn bình yên như lúc nàng rời đi, phong quá vô ngân.
Nghe nói, người nọ lại có người mới pha tra cho hắn, bởi vì nàng không bao giờ pha trà cho hắn nữa. Sau khi nàng bị giáng chức, Tuệ phi bắt đầu pha trà cho hắn, Thái Hậu không thích Tuệ phi, liền để Như Ý chuyên vì hắn mà pha trà, đối với người khác mà nói, đó chính là Như Ý sau khi hồi cung, đối với nàng mà nói, đó là Như Ý sau khi sống lại.
Vào một lần Thái Hậu thiết yến, nàng làm vỡ một chậu hoa do Phiên vương tiến cống, Hoa Tuệ phi muốn nhân chuyện này, muốn nàng chịu hình.
Như Ý giúp nàng, quả thật thông tuệ thiện lương tựa như Như Ý lúc ban đầu.
Đồng thời, người nọ lại phạt đánh nàng.
Lần đầu tiên đánh nàng.
Sau đó, lại là một chút buồn bã thê lương.
Bị thả ra ngày đó, trừ bỏ có thêm túi gấm trên người, lòng nàng trống rỗng
Túi gấm là Tử Cẩm sai gã sai vặt nhét vào người nàng, là của Bạch đại ca gửi từ phương xa.
Đây chính là một vật mang tin đến từ phương xa, đáng mừng là có thể nghe được tin tức bình an của Bạch đại ca nơi chiến trường.
Đáng tiếc là, vào lúc nàng bị thả ra ngày đó, nàng nghe nói, vào mấy ngày trước, Đoạn Ngọc Hoàn trong một chiến dịch gần Nhật Ánh thành, năm ngàn tinh binh do hắn thống lĩnh đều bị diệt, chỉ có hắn còn sống.
Chiến sự căng thẳng, vị thống lĩnh cấm vệ quân này cũng bị điều đến tuyền tuyến. Không nghĩ tới, vận khí của hắn lại kém như vậy, vừa đến không lâu, liền nếm mùi thất bại, hơn nữa lại còn là thảm bại.
Tinh Oánh có lẽ rất đau lòng, vị nữ tử này cũng gấp gáp theo Đoạn Ngọc Hoàn chạy ra tuyền tuyến.
******************************************************************
Xem xong, nàng vuốt ve túi gấm mà Bạch Chiến Phong đưa đến lại đột nhiên buồn rầu lạt lẽo chợt lóe nơi đáy lòng.
Trong túi gấm, chứa một miếng gỗ cây túc cùng một chiếc lá màu tím.
Trucows khi Bạch Chiến Phong lên đường, nàng cùng Long Phi Ly từng thiế yến tiễn biệt hắn. Trong bữa tiệc, nàng nói, nàng thích biển sa mạc cát vàng, lúc ấy, hai nam nhân ấy đều khẽ cười.
Nàng nghĩ liệu bản thân sẽ phải héo rũ nơi cấm cùng này, hay là tìm người kia một lần, đến cuối cùng hết hy vọng, thì sẽ trốn khỏi cung.
Không lâu, lại lại xảy ra một việc.
Khiếp sợ các nước, khiếp sợ Tây Lương đại sự.
Tây Lương kỷ niên đại sự. Sự kiện kia, nhân sự biến ảo, làm cho người ta đoán không ra, đoán không ra khởi điểm.
********************************************************************
Ánh mắt khép hờ, Chu Thất nhìn lại tấm gương, trong hồi ức của nàng, chỉ có mình nàng trải qua.
“Tố kính”, lại còn phản chiếu một ít việc và người có liên quan với nàng.
Đây là nàng quên nội dung vở kịch sao? Nàng cả kinh, gắt gao nhìn chằm chằm mặt kính
Trong “Tố kính”, lúc này hiện lên một hình ảnh.
Nhà lao.
Mấy nam nhân đang rời khỏi nhà lao.
Người ở giữa, vận cẩm bào thêu hoa văn Kim Long.
Đó là một đêm trước ngày trăm miệng ăn nhà Niên gia bị xử trảm.
—–
“Tuyệt thực? Ngươi muốn uy hiếp trẫm? Ngươi muốn làm thế nào tùy ngươi, hiện tại có chết cũng chẳng có gì khác biệt, nếu không phải hoàng hậu cầu tình, đại hình phạt trượng ngày mai sao ngươi có thể thoát được!”
Đây là những lời mà Long Phi Ly đã lạnh lùng thốt ra khi rời khỏi nhà lao ngày ấy?
Ở của nhà lao, Long Phi Ly cho đám người Long Tử Cẩm lui đi, một mình một người tiến vào trong bóng tối.
Chu thất hơi hơi nhăn lông mày, hắn muốn đi đâu?
Bước chân trâm ổn dừng lại, Chu Thất càng lúc càng chân động, nơi này là Bích Hà cung?
Long Phi Ly tới nơi này làm gì?
Nàng đưa tay che ngực, trong gương, hắn đã đẩy mở viện môn ——
Tại nơi đó mặt người lãnh khốc, bóng dáng lạnh lùng quyết tuyệt rời xa.
Mùa xuân năm thứ mười sáu, Niên gia bị tịch thu gia sản, nàng bị giáng chức làm cung nữ, một cung tỳ chuyên làm những công việc nặng nhọc.
Nghe nói, hoàng hậu, Hoa Tuệ nhị phi khi đó rất được sủng ái.
Những ngày này trôi qua thật khổ, thân thể nàng, lòng nàng, nàng không biết vì sao hắn muốn đối xử với nàng như vậy, hắn không nói gì với nàng, nàng cứ nửa tin nửa ngờ mà sống qua ngày.
Sau đó bắt đầu tuyệt vọng.
thậm chí chờ hai người mang hết những giả dối ra thiêu rụi, mang tro tàn thổi tan đi, rồi cứ vậy mà xem như không còn gì.
Đoạn ngày sau vậy mà lại có điểm bình thản như nước.
Trừ, sói con vẫn không thấy bóng dáng. Nghe Tiểu Lữ Tử nói, lần cuối nó ở bên nàng là đêm trong đại lao. Khi đó, cung nhân Phượng Thứu cung vẫn còn đầy đủ.
Trừ, Thúy Nhi đã chết. Nàng chết vào đêm người nọ đến nhà lao, trước đêm Niên phủ bị chém đầu. Khi đó, toàn bộ hoàng cung đều nói hoàng thượng phải giết Niên phi.
Vốn, Thôi cô cô nói Thúy Nhi có lẽ có thể sống qua mùa đông này, còn có thể đứng lên đi lại, bởi vì ánh mắt nàng rất sáng, khi nàng nhìn Niên phi nương nương, đôi mắt như lóe sáng, ương ngạnh nghĩ rằng sẽ kiên trì sống sót để có thể chăm sóc người thật tốt.
Nhưng, nếu muốn vậy thì sao lại phải ra đi?
Phượng Thứu cung tan, cung nhân nơi này bị phân đi các phòng khác, Điệp Phong thường xuyên tiếp tế cho nàng, cũng giúp nàng làm chút việc. Ngoài Điệp Phong với vài tiểu cung nữ Phượng Thứu cung trước kia vụng trộm giúp nàng một chút, còn lại không ai giúp nàng.
Long Tử Cẩm cũng sai người âm thầm giúp nàng vài lần, sau thì cũng không còn động tĩnh gì nữa. Không người nào dám làm trái ý hoàng thượng, hoàng đế ban lệnh xuống, Long Tử Cẩm cũng không dám làm gì.
Điệp Phong nói, Thúy Nhi lúc ra đi rất bình tĩnh, nàng nói nàng đi trước một bước, nàng sẽ ở thế giới bên kia chờ nương nương, sẽ lại tiếp tục hầu hạ nương nương.
Lại trừ, Như Ý đã trở lại trong cung, vẫn ở tại tẩm cung Thái Hậu, vẫn bình yên như lúc nàng rời đi, phong quá vô ngân.
Nghe nói, người nọ lại có người mới pha tra cho hắn, bởi vì nàng không bao giờ pha trà cho hắn nữa. Sau khi nàng bị giáng chức, Tuệ phi bắt đầu pha trà cho hắn, Thái Hậu không thích Tuệ phi, liền để Như Ý chuyên vì hắn mà pha trà, đối với người khác mà nói, đó chính là Như Ý sau khi hồi cung, đối với nàng mà nói, đó là Như Ý sau khi sống lại.
Vào một lần Thái Hậu thiết yến, nàng làm vỡ một chậu hoa do Phiên vương tiến cống, Hoa Tuệ phi muốn nhân chuyện này, muốn nàng chịu hình.
Như Ý giúp nàng, quả thật thông tuệ thiện lương tựa như Như Ý lúc ban đầu.
Đồng thời, người nọ lại phạt đánh nàng.
Lần đầu tiên đánh nàng.
Sau đó, lại là một chút buồn bã thê lương.
Bị thả ra ngày đó, trừ bỏ có thêm túi gấm trên người, lòng nàng trống rỗng
Túi gấm là Tử Cẩm sai gã sai vặt nhét vào người nàng, là của Bạch đại ca gửi từ phương xa.
Đây chính là một vật mang tin đến từ phương xa, đáng mừng là có thể nghe được tin tức bình an của Bạch đại ca nơi chiến trường.
Đáng tiếc là, vào lúc nàng bị thả ra ngày đó, nàng nghe nói, vào mấy ngày trước, Đoạn Ngọc Hoàn trong một chiến dịch gần Nhật Ánh thành, năm ngàn tinh binh do hắn thống lĩnh đều bị diệt, chỉ có hắn còn sống.
Chiến sự căng thẳng, vị thống lĩnh cấm vệ quân này cũng bị điều đến tuyền tuyến. Không nghĩ tới, vận khí của hắn lại kém như vậy, vừa đến không lâu, liền nếm mùi thất bại, hơn nữa lại còn là thảm bại.
Tinh Oánh có lẽ rất đau lòng, vị nữ tử này cũng gấp gáp theo Đoạn Ngọc Hoàn chạy ra tuyền tuyến.
******************************************************************
Xem xong, nàng vuốt ve túi gấm mà Bạch Chiến Phong đưa đến lại đột nhiên buồn rầu lạt lẽo chợt lóe nơi đáy lòng.
Trong túi gấm, chứa một miếng gỗ cây túc cùng một chiếc lá màu tím.
Trucows khi Bạch Chiến Phong lên đường, nàng cùng Long Phi Ly từng thiế yến tiễn biệt hắn. Trong bữa tiệc, nàng nói, nàng thích biển sa mạc cát vàng, lúc ấy, hai nam nhân ấy đều khẽ cười.
Nàng nghĩ liệu bản thân sẽ phải héo rũ nơi cấm cùng này, hay là tìm người kia một lần, đến cuối cùng hết hy vọng, thì sẽ trốn khỏi cung.
Không lâu, lại lại xảy ra một việc.
Khiếp sợ các nước, khiếp sợ Tây Lương đại sự.
Tây Lương kỷ niên đại sự. Sự kiện kia, nhân sự biến ảo, làm cho người ta đoán không ra, đoán không ra khởi điểm.
********************************************************************
Ánh mắt khép hờ, Chu Thất nhìn lại tấm gương, trong hồi ức của nàng, chỉ có mình nàng trải qua.
“Tố kính”, lại còn phản chiếu một ít việc và người có liên quan với nàng.
Đây là nàng quên nội dung vở kịch sao? Nàng cả kinh, gắt gao nhìn chằm chằm mặt kính
Trong “Tố kính”, lúc này hiện lên một hình ảnh.
Nhà lao.
Mấy nam nhân đang rời khỏi nhà lao.
Người ở giữa, vận cẩm bào thêu hoa văn Kim Long.
Đó là một đêm trước ngày trăm miệng ăn nhà Niên gia bị xử trảm.
—–
“Tuyệt thực? Ngươi muốn uy hiếp trẫm? Ngươi muốn làm thế nào tùy ngươi, hiện tại có chết cũng chẳng có gì khác biệt, nếu không phải hoàng hậu cầu tình, đại hình phạt trượng ngày mai sao ngươi có thể thoát được!”
Đây là những lời mà Long Phi Ly đã lạnh lùng thốt ra khi rời khỏi nhà lao ngày ấy?
Ở của nhà lao, Long Phi Ly cho đám người Long Tử Cẩm lui đi, một mình một người tiến vào trong bóng tối.
Chu thất hơi hơi nhăn lông mày, hắn muốn đi đâu?
Bước chân trâm ổn dừng lại, Chu Thất càng lúc càng chân động, nơi này là Bích Hà cung?
Long Phi Ly tới nơi này làm gì?
Nàng đưa tay che ngực, trong gương, hắn đã đẩy mở viện môn ——