Các nàng cách cửa ra Lâm Lan còn xa lắm không?
Không xa!
Tuyền Cơ nhất thời lại không có cách nào nhất chân bước tiếp, nếu Hạ Tang thật sự đã chết, nàng làm sao có thể để Ngọc Trí trở về chịu chết? Nhưng nếu Hạ Tang thật sự đã chết, nàng phải dựa vào lập trường nào để ngăn cản Ngọc Trí trở về làm bạn bên Hạ Tang?
Nàng muốn nhanh chóng đến bên người kia, nhưng nàng cũng không bỏ được Hạ Tang cùng Ngọc Trí.
Khi không phải đối mặt với lựa chọn, vẫn cứ luôn cho rằng, trên đời này không có quá nhiều lựa chọn có thể làm cho người ta khó xử, bất quá là xem ai nặng ai nhẹ, cũng khẳng định có nặng có nhẹ. Nguyên lai, lại khó như vậy.
“Tẩu tẩu, đây là lần cuối cùng Ngọc Trí làm mặt nạ da người.” Lấy từ trong lòng ra một miếng mặt nạ mỏng như cánh ve mang lên mặt Tuyền Cơ, Ngọc Trí nắm chặt tay Tuyền Cơ, trong đôi mắt nước mắt như đã bốc hơi toàn bộ, sáng ngời dị thường. “Con đường của tẩu lầ ở phía trước, còn Ngọc Trí là ở phía sau.”
“Ngọc Trí không hối hận.”
Hơi thở ấm áp còn vương vấn bên tai, thân ảnh hồng nhạt đã tiêu thất sâu trong sắc xanh âm u.
Tuyền Cơ khẽ cắn môi, cất bước tiến về phía trước.
********************************************
Bóng người nghiêm cẩn, sánh vai nhau thành một khối.
Trước cửa đại điện màu vàng, y bào xanh nhạt, nữ tử cao gầy đầy anh khí đứng ở giữa, cấm quân bao vây xung quanh.
Một bên khác, một gã tướng lãnh một thân chiến bào khôi giáp, đứng đầu, nam nhân sắc mặt lãnh lệ, trên vầng trán tràn đầy sự đắc ý. Chung quanh hắn, binh sĩ vây quanh, dầy đặc.
Tinh Oánh quả nhiên ở đây! Núp sau thân cây Tuyền Cơ thầm giật mình, cửa hông bên này toàn bộ là quân của Ôn Như Khải, nhìn sơ qua, Tinh Oánh bên kia chỉ có không đến một trăm cấm quân, mà binh lực bên tướng lãnh Ôn Như Khải lại gấp mấy lần Tinh Oánh!
Toàn bộ hoàng cung, thiên la địa võng, có chạy đằng trời!
Nàng giữ chặt làn váy, trong lòng lo lắng, Ôn binh ở ngay phía trước Lâm Lan, cận bên nàng, làm thế nào để đến gần Tinh Oánh đây?
******
Kim Loan điện.
Mâu quang lướt nhìn những quan viên bên cạnh mình, cùng ba gã phiên vương mặc khôi giáp, ý cười trên môi son nữ nhân càng ngày càng đậm, nhíu mày nhìn về phía nam tử trẻ tuổi trên long tọa nơi đài cao.
Nam tử mâu quang bình tĩnh, thản nhiên nhìn bách quan bên dưới.
Tại đây lập khẩu, lại có vài người bên Thái Hậu, nơm nớp lo sợ đi qua bên kia.
Đột nhiên, thanh âm ầm ĩ vang lên, cửa chính điện mở rộng ra, hai người cất bước đi vào, đúng là Thập vương gia Long Tử Cẩm và đại tướng quân Ôn Như Khải.
Theo sát sau lưng Long Tử Cẩm là một tử y nữ tử, im lặng đứng khoanh tay ở góc điện, chính là Ôn Như Ý.
Thái Hậu nhìn thoáng qua Như Ý, hơi hơi ninh lông mày, lại nhìn về phía Ôn Như Khải, Ôn Như Khải hướng bà gật gật đầu, trên môi nhất câu, chí trừ sắc lệ(1)
Đuôi mắt Long Tử Cẩm tối lại, sắc mặt khó coi, Thái Hậu càng thêm khẳng định Ôn Như Khải đã bố trí bên ngoài thỏa đáng, bằng không hắn sẽ không tiến vào cùng Long Tử Cẩm —- tuy rằng, điều này chứng tỏ đã đến thời khắc cuối cùng!
“Thế nào, còn có ai muốn đi qua bên ai gia không?”
Thanh âm đính các(2) của nữ nhân, vang vọng bốn vách tường đại điện, một vài quan viên chỉ cảm thấy khí thế bức người, lại tiêm lại duệ (3), mâu quang như muốn đâm vào thân thể, làm cho người ta rùng mình.
Long Lập Dục vẫn đứng bên cạnh Thái Hậu lúc này nhướng mày cười, ánh mắt vi tà, liếc nhìn Úc Tướng, “Úc tướng, ngài là cựu thần tam triều, vẫn muốn minh ngoan bất linh (4), ủng hộ tên nhi tôn(5) Long gia ngỗ nghịch này sao?”
Úc tường cười lạnh, “ Giả thư làm phản, ai mới là loại con cháu ngỗ nghịch! Ta nhổ vào!”
Hắn nói xong lại ngông cuồng nhing những quan viên bên Thái Hậu, lạnh lùng nói: “Các ngươi đều điên rồi sao! Hoàng thượng rõ ràng là thiên tử Tây Lương do tiên hoàng truyền lại, sao có thể dung loại đàn bà tẫn kê ti thần(6), lập lại quốc quân.”
Không nói Ôn phái, Niên phái ngày xưa giờ phút này đều đã “Cải đầu minh chủ”, phái trung gian cơ hồ còn lại không bao nhiêu người, thậm chí vài tên cựu thận vậy mà cũng hợp nhau phản chiến(7), tuy vậy mấy năm nay hoàng đế dụng tâm bồi tài một đám quan viên trẻ tuổi như Hạ Hầu Sơ, vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề dịch chuyển nữa tấc.
Nhưng những quan viên bên hoàng đế chỉ còn lại không đến một phần tư.
Ngoài điện đại thế ác liệt, tuy biết đại thế đã mất, nhưng đáng giận là ngay cả trong điện này khí thế cũng đã thua, sinh tử trước mắt, đều là một bọn người ham sống sợ chết, Úc tướng thở dài một tiếng, cùng Lâm Tư Chính trao đổi ánh mắt, bất lực, trên khuôn mặt tràn đầy bi thương.
Mất quyển sổ tre được coi là tín thư, không bằng không chứng —– cũng thế, bất quá chỉ là tìm cớ, đâu cần có sự phán quyết của quan phủ.
“Long Phi Ly, giao ngọc tỷ truyền quốc ra, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.” Ôn Như Khải bước nhanh đến phía trước, hộ giáp trên tay phát ra âm thanh rõ ràng, một tay chỉ về phía thanh niên đang ngồi trên long tọa.
Từ lúc Thái Hậu bắt đầu cấu trách (8) hoàng đế vẫn luôn trầm mặc, lúc này hơi hơi nghiên đầu, nhìn nội thị bên cạnh, “Từ Hi, thư gì đó, nhặt lên cho trẫm xem.”
Mọi người giật mình, theo ánh mắt hoàng đế rơi xuống mấy tín thư bằng tre ngữ khí nhẹ nhàng —— những thư từ qua lại của Hoàng đế Tây Lương và Hung Nô
Từ Hi cung thanh ứng, chậm rãu bước xuống dưới.
Thần tử trên điện phần lớn đều là nhân tinh, ngày trước sao không nhìn ra ba lãng(9) giữa Thái Hậu và Hoàng đế, tất nhiên, có lẽ khi đó một số người còn chưa rõ ràng lắm, nhưng giờ phút này trong lòng ai lại không rõ những quyển thư tín kia là thật hay giả, không nghĩ tới là, Thái Hậu vậy mà lại muốn đẩy tiểu nhi tử khỏi quyền tọa, để nâng đỡ cho đứa con trai cả!
Vừa rồi khi Thái Hậu xông vào Kim Loan điện đem thư ném qua, nét mặt hoàng đế cũng vẫn có thể trầm tĩnh, lúc này rốt cục kềm nén không được muốn vì mình mà biện hộ sao? Nhưng mà đây là có dụng ý gì! Mấy cựu thần sau lưng Thái Hậu đều lắc đầu mà thán.
Long Phi Ly tiếp nhận thư, ánh mắt khinh thường dừng trên quyển thư, tay nắm lai, vịn tay ghế đứng lên, xốc vạt áo, bước nhanh xuống dưới.
Một vài quan viên thế nhưng lại theo sự mạnh mẽ kia mà trở nên khẩn trương bất an.
Đôi giầy thêu hoa văn kim long dừng lại trước mặt Long Lập Dục.
Mọi người nghe thất Long Phi Ly nhẹ giọng cười nói: “Chà, Tam ca, ngươi muốn ngôi vị hoàng đế này, lại muốn tránh sau lưng mẫu thân ngươi để bà ta giúp ngươi giành lấy sao? Thật hèn nhát!”
Tất cả mọi người chấn động, Long Lập Dục lập tức thay đổi sắc mặt, “Long Phi Ly, ngươi nói gì!”
————————————————–
Chú thích: ( đây là chú thích theo editor nha, có gì sai sót thì mọi người sửa dùm ^^), vì mình thấy giải nghĩa ra thì ko hay nên để nguyên văn và chú thích lại ^^
– (1) Chí trừ sắc lệ: tràn đầy sự khuyến khích
– (2)Đính các: phong độ đứng đầu, tức đầy uy quyền
– (3) lại tiêm lại duệ: lanh lảnh, sắc sảo, bén nhạy
– (4) Minh ngoan bất linh: ngu muội không linh lợi
– (5) Nhi tôn: con cháu
– (6) Tẫn kê ti thần: nôm na là loại đàn bà làm loạn nước loạn nhà.
– (7) Phản chiến: cũng tựa tựa như phản bội vậy đó^^
– (8) Cấu trách: mắng nhiếc trách cứ
– (9) Ba lãng: sóng gió
Không xa!
Tuyền Cơ nhất thời lại không có cách nào nhất chân bước tiếp, nếu Hạ Tang thật sự đã chết, nàng làm sao có thể để Ngọc Trí trở về chịu chết? Nhưng nếu Hạ Tang thật sự đã chết, nàng phải dựa vào lập trường nào để ngăn cản Ngọc Trí trở về làm bạn bên Hạ Tang?
Nàng muốn nhanh chóng đến bên người kia, nhưng nàng cũng không bỏ được Hạ Tang cùng Ngọc Trí.
Khi không phải đối mặt với lựa chọn, vẫn cứ luôn cho rằng, trên đời này không có quá nhiều lựa chọn có thể làm cho người ta khó xử, bất quá là xem ai nặng ai nhẹ, cũng khẳng định có nặng có nhẹ. Nguyên lai, lại khó như vậy.
“Tẩu tẩu, đây là lần cuối cùng Ngọc Trí làm mặt nạ da người.” Lấy từ trong lòng ra một miếng mặt nạ mỏng như cánh ve mang lên mặt Tuyền Cơ, Ngọc Trí nắm chặt tay Tuyền Cơ, trong đôi mắt nước mắt như đã bốc hơi toàn bộ, sáng ngời dị thường. “Con đường của tẩu lầ ở phía trước, còn Ngọc Trí là ở phía sau.”
“Ngọc Trí không hối hận.”
Hơi thở ấm áp còn vương vấn bên tai, thân ảnh hồng nhạt đã tiêu thất sâu trong sắc xanh âm u.
Tuyền Cơ khẽ cắn môi, cất bước tiến về phía trước.
********************************************
Bóng người nghiêm cẩn, sánh vai nhau thành một khối.
Trước cửa đại điện màu vàng, y bào xanh nhạt, nữ tử cao gầy đầy anh khí đứng ở giữa, cấm quân bao vây xung quanh.
Một bên khác, một gã tướng lãnh một thân chiến bào khôi giáp, đứng đầu, nam nhân sắc mặt lãnh lệ, trên vầng trán tràn đầy sự đắc ý. Chung quanh hắn, binh sĩ vây quanh, dầy đặc.
Tinh Oánh quả nhiên ở đây! Núp sau thân cây Tuyền Cơ thầm giật mình, cửa hông bên này toàn bộ là quân của Ôn Như Khải, nhìn sơ qua, Tinh Oánh bên kia chỉ có không đến một trăm cấm quân, mà binh lực bên tướng lãnh Ôn Như Khải lại gấp mấy lần Tinh Oánh!
Toàn bộ hoàng cung, thiên la địa võng, có chạy đằng trời!
Nàng giữ chặt làn váy, trong lòng lo lắng, Ôn binh ở ngay phía trước Lâm Lan, cận bên nàng, làm thế nào để đến gần Tinh Oánh đây?
******
Kim Loan điện.
Mâu quang lướt nhìn những quan viên bên cạnh mình, cùng ba gã phiên vương mặc khôi giáp, ý cười trên môi son nữ nhân càng ngày càng đậm, nhíu mày nhìn về phía nam tử trẻ tuổi trên long tọa nơi đài cao.
Nam tử mâu quang bình tĩnh, thản nhiên nhìn bách quan bên dưới.
Tại đây lập khẩu, lại có vài người bên Thái Hậu, nơm nớp lo sợ đi qua bên kia.
Đột nhiên, thanh âm ầm ĩ vang lên, cửa chính điện mở rộng ra, hai người cất bước đi vào, đúng là Thập vương gia Long Tử Cẩm và đại tướng quân Ôn Như Khải.
Theo sát sau lưng Long Tử Cẩm là một tử y nữ tử, im lặng đứng khoanh tay ở góc điện, chính là Ôn Như Ý.
Thái Hậu nhìn thoáng qua Như Ý, hơi hơi ninh lông mày, lại nhìn về phía Ôn Như Khải, Ôn Như Khải hướng bà gật gật đầu, trên môi nhất câu, chí trừ sắc lệ(1)
Đuôi mắt Long Tử Cẩm tối lại, sắc mặt khó coi, Thái Hậu càng thêm khẳng định Ôn Như Khải đã bố trí bên ngoài thỏa đáng, bằng không hắn sẽ không tiến vào cùng Long Tử Cẩm —- tuy rằng, điều này chứng tỏ đã đến thời khắc cuối cùng!
“Thế nào, còn có ai muốn đi qua bên ai gia không?”
Thanh âm đính các(2) của nữ nhân, vang vọng bốn vách tường đại điện, một vài quan viên chỉ cảm thấy khí thế bức người, lại tiêm lại duệ (3), mâu quang như muốn đâm vào thân thể, làm cho người ta rùng mình.
Long Lập Dục vẫn đứng bên cạnh Thái Hậu lúc này nhướng mày cười, ánh mắt vi tà, liếc nhìn Úc Tướng, “Úc tướng, ngài là cựu thần tam triều, vẫn muốn minh ngoan bất linh (4), ủng hộ tên nhi tôn(5) Long gia ngỗ nghịch này sao?”
Úc tường cười lạnh, “ Giả thư làm phản, ai mới là loại con cháu ngỗ nghịch! Ta nhổ vào!”
Hắn nói xong lại ngông cuồng nhing những quan viên bên Thái Hậu, lạnh lùng nói: “Các ngươi đều điên rồi sao! Hoàng thượng rõ ràng là thiên tử Tây Lương do tiên hoàng truyền lại, sao có thể dung loại đàn bà tẫn kê ti thần(6), lập lại quốc quân.”
Không nói Ôn phái, Niên phái ngày xưa giờ phút này đều đã “Cải đầu minh chủ”, phái trung gian cơ hồ còn lại không bao nhiêu người, thậm chí vài tên cựu thận vậy mà cũng hợp nhau phản chiến(7), tuy vậy mấy năm nay hoàng đế dụng tâm bồi tài một đám quan viên trẻ tuổi như Hạ Hầu Sơ, vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề dịch chuyển nữa tấc.
Nhưng những quan viên bên hoàng đế chỉ còn lại không đến một phần tư.
Ngoài điện đại thế ác liệt, tuy biết đại thế đã mất, nhưng đáng giận là ngay cả trong điện này khí thế cũng đã thua, sinh tử trước mắt, đều là một bọn người ham sống sợ chết, Úc tướng thở dài một tiếng, cùng Lâm Tư Chính trao đổi ánh mắt, bất lực, trên khuôn mặt tràn đầy bi thương.
Mất quyển sổ tre được coi là tín thư, không bằng không chứng —– cũng thế, bất quá chỉ là tìm cớ, đâu cần có sự phán quyết của quan phủ.
“Long Phi Ly, giao ngọc tỷ truyền quốc ra, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.” Ôn Như Khải bước nhanh đến phía trước, hộ giáp trên tay phát ra âm thanh rõ ràng, một tay chỉ về phía thanh niên đang ngồi trên long tọa.
Từ lúc Thái Hậu bắt đầu cấu trách (8) hoàng đế vẫn luôn trầm mặc, lúc này hơi hơi nghiên đầu, nhìn nội thị bên cạnh, “Từ Hi, thư gì đó, nhặt lên cho trẫm xem.”
Mọi người giật mình, theo ánh mắt hoàng đế rơi xuống mấy tín thư bằng tre ngữ khí nhẹ nhàng —— những thư từ qua lại của Hoàng đế Tây Lương và Hung Nô
Từ Hi cung thanh ứng, chậm rãu bước xuống dưới.
Thần tử trên điện phần lớn đều là nhân tinh, ngày trước sao không nhìn ra ba lãng(9) giữa Thái Hậu và Hoàng đế, tất nhiên, có lẽ khi đó một số người còn chưa rõ ràng lắm, nhưng giờ phút này trong lòng ai lại không rõ những quyển thư tín kia là thật hay giả, không nghĩ tới là, Thái Hậu vậy mà lại muốn đẩy tiểu nhi tử khỏi quyền tọa, để nâng đỡ cho đứa con trai cả!
Vừa rồi khi Thái Hậu xông vào Kim Loan điện đem thư ném qua, nét mặt hoàng đế cũng vẫn có thể trầm tĩnh, lúc này rốt cục kềm nén không được muốn vì mình mà biện hộ sao? Nhưng mà đây là có dụng ý gì! Mấy cựu thần sau lưng Thái Hậu đều lắc đầu mà thán.
Long Phi Ly tiếp nhận thư, ánh mắt khinh thường dừng trên quyển thư, tay nắm lai, vịn tay ghế đứng lên, xốc vạt áo, bước nhanh xuống dưới.
Một vài quan viên thế nhưng lại theo sự mạnh mẽ kia mà trở nên khẩn trương bất an.
Đôi giầy thêu hoa văn kim long dừng lại trước mặt Long Lập Dục.
Mọi người nghe thất Long Phi Ly nhẹ giọng cười nói: “Chà, Tam ca, ngươi muốn ngôi vị hoàng đế này, lại muốn tránh sau lưng mẫu thân ngươi để bà ta giúp ngươi giành lấy sao? Thật hèn nhát!”
Tất cả mọi người chấn động, Long Lập Dục lập tức thay đổi sắc mặt, “Long Phi Ly, ngươi nói gì!”
————————————————–
Chú thích: ( đây là chú thích theo editor nha, có gì sai sót thì mọi người sửa dùm ^^), vì mình thấy giải nghĩa ra thì ko hay nên để nguyên văn và chú thích lại ^^
– (1) Chí trừ sắc lệ: tràn đầy sự khuyến khích
– (2)Đính các: phong độ đứng đầu, tức đầy uy quyền
– (3) lại tiêm lại duệ: lanh lảnh, sắc sảo, bén nhạy
– (4) Minh ngoan bất linh: ngu muội không linh lợi
– (5) Nhi tôn: con cháu
– (6) Tẫn kê ti thần: nôm na là loại đàn bà làm loạn nước loạn nhà.
– (7) Phản chiến: cũng tựa tựa như phản bội vậy đó^^
– (8) Cấu trách: mắng nhiếc trách cứ
– (9) Ba lãng: sóng gió