Ánh mắt Long Phi Ly cũng có phần sắc bén, đoán ra bà ta cùng Hung Nô đã đạt thành hiệp nghị, giang sơn phân làm hai nữa!
Vu hãm Long Phi Ly thư từ qua lại cùng Hung Nô, ấn triện trên đó đúng là do Hung Nô ấn lên, mà tỳ ấn của Tây Lương cũng là ấn giả!
Nước đi này là để lật đỗ Long Phi Ly!
Đương nhiên, bất luận Long Phi Ly có vạch trần hay không, chư thần thượng triều đều biết rõ những tín thư này là thật hay là giả, Long Phi Ly vừa phân tích, chứng cứ mật hiệp giữa bà ta và Hung Nô, như vậy cũng có làm sao!
Thắng là vua, thua là giặc!
Cải triều đổi chủ, dân chúng ngu muội trong thiên hạ này cần một lý do!
Đây chính là lý do!
Mặt khác, nếu ngày sau Bạch Chiến Phong không chịu thần phục, cũng có thể mượn Hung Nô để trừ bỏ Bạch Chiến Phong.
Mặc dù phải dứt bỏ một nữa giang sơn, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất để con ruột bà ta Long Lập Dục chưởng quản giang sơn!
Không biết lúc này mấy tên phiên vương đang thương nghị điều gì, nếu bọn họ lâm thời đổi ý hoặc phản chiến thì thật phiền toái, việc này không nên chậm trễ! Thái Hậu lông mày rúng động tín toán, cùng Ôn Như Khải bên cạnh nhanh chóng trao đổi ánh mắt, liếc nhìn triều thần một vòng, trầm giọng nói: “Các vị đều là trụ cột của triều đình Tây Lương, ta không để đứng nhìn giang sơn mà tiên hoàng đã giao lại bị mất đi trong tay Long Phi Ly! Ai gia mặc dù đau nhưng cũng chỉ có thể vì nghĩa lớn diệt thân!”
“Thái hậu nương nương nói phải! May mà tiên hoàng còn có tam hoàng tử, Tử Trữ vương gia trí hiếu vẹn toàn, Tây Lương đang trong thồi buổi rối ren, nước không thể một ngày không có vua, chúng ta sao không ủng hộ Tam vương gia vi đế (1), dẫn dắt quân dân Tây Lương, chống đỡ kẻ thù bên ngoài, bảo vệ giang sơn Tây Lương!”
-vi đế: trở thành hoàng đế
Ôn Như Khải lời nói vừa dứt, liền vén áo quỳ rạp xuống trước mặt Long Lập Dục.
Chúng thần bên này nghe xong, thấy vậy, lập tức quỳ rạp xuống, đồng thanh: “Chúng thần nguyện ủng hộ Tử Trữ Vương gia vi đế!”
Thanh âm ầm ầm, chấn động bốn phía vách điện kim bích huy hoàng.
Long Lập Dục cùng Thái Hậu cười lanh, nhìn về phía nam tử đang ngồi trên Kim Loan điện.
Dưới bậc, Thanh Phong, Long Tử Cẩm mày nhíu lại, Hạ Hầu Sơ cùng một đám quan viên ai nấy đều mang thần sắc lo lắng nhìn về phía Long Phi Ly. Vị quân vương trẻ tuổi này này từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ phần lớn đều trầm mặc, khí thế trầm ổn, khiến mọi người dù chết cũng không hối hận vì đã ủng hộ, mọi người mặc dù không sợ chết, nhưng lúc này lại không biết người nam nhân này đang suy nghĩ điều gì, thân thể hắn không còn thẳng tắp như vừa rồi nữa, mà chỉ lười biếng dựa vào long tọa, mâu quang cụp xuống.
Từ xa nhìn lại, quanh thân như tụ lại một thành cảnh tượng sụp đổ.
Ngay cả nam nhân xưa nay vốn luôn trầm ổn trấn định mà cũng nhụt chí sao?
Mọi người trong lòng đều là thê lương, buồn bã cứ dâng đầy.
Long Tử Cẩm cười khổ, giữa đôi mày là một mảnh thảm đạm, vừa sải bước về phía trước, lẩm bẩm nói: “Cửu ca.”
Ngoài Từ Gi, Như Ý là người cách Long Phi Ly gần nhất, nàng chậm rãi quỳ rạp xuống cạnh người Long Phi Ly, nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói: “Bất kể thế nào, Long Hạo, ta đến cuối cùng, vẫn sẽ bên cạnh chàng.”
Nàng nói xong liền muốn kéo tay hắn, Long Phi Ly lại đột nhiên cả người chấn động, nàng vừa mừng vừa sợ ( tưởng bở kìa =))), đã thấy hắn đứng mạnh dậy, trong mắt hàn quang như đuốc, chăm chăm nhìn về phía cửa hông đang đột nhiên mở toang, một thân ảnh nhỏ nhắn màu trắng chạy vội vào, một lục ảnh đuổi theo sát sau lưng nàng ta.
“Long Phi Ly, cứu mạng!”
Theo tiếng gọi khẽ một bạch y nữ tử đột nhiên xông vào, một cái chớp mắt, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người! Chỉ nghe Long Phi Ly trầm giọng nói: “Nhạc Tinh Oánh, tránh ra!”
Lục ảnh nhún mình, xoay người trên không trung, vươn tay ôm lấy bạch y nữ tử phía trước, cùng lúc đó, những tiếng kêu thảm thiết phá không vang lên, gã võ tướng Ôn gia cùng vài tên binh sĩ đuổi theo sát sau lưng các nàng trong nháy mắt ngã xuống đất.
Ống tay áo tung bay, bàn tay bạch ngọc ra tay nhanh như thiểm điểm, cửa hông mở rộng kia bị một luồn kình phong đánh qua, một tiếng vang lớn, lập tức khép kín.
Mọi người còn chưa nhìn rõ, đã thấy thân hình hoàng đế nhoáng lên, dừng ở trước mặt Nhạc Tinh Oánh, đem bạch y nữ tử trong lòng nàng ta tóm lấy như tóm một con gà con mà ôm đến bên người.
“ Tại sao nàng lại ở đây?” Long Phi Ly ôm chặt lấy nữ nhân, lớn tiếng quát hỏi.
Đám người Long Tử Cẩm chấn động, đây chính là Long Phi Ly lúc vừa nãy, một cái quay đầu, lại giống như đã trở thành một người hoàn toàn khác!
Nữ nhân kia là ai?
Nháy mắt xuất hiện, nháy mắt chọc giận Long Phi Ly.
Không nói đến bọn người Long Tử Cẩm, ngay cả đám người Thái Hậu cũng đều kinh ngạc nhìn về phía nam nhân đã khó mà xoay trở cục diện.
Như Ý kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, đầu ngón tay run nhè nhẹ, cảm xúc về độ ấm vừa rồi khi chạm vào cánh tay hắn vẫn còn đây.
Nhạc Tinh Oánh lặng lẽ thối lui sang một bên, nhẹ nhàng cười nhìn về phía Bạch y nữ tử trước mắt.
Cô gái này, đúng là Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ cũng ngây dại, ngăn cách nhíu ngày, tình thế vừa rồi, tim hãy còn đang đập rất nhanh, nếu không có nam nhân đang mặt mày giận dữ trước mắt này kịp thời ra tay, nàng cùng Nhạc Tinh Oánh có lẽ đã bị truy binh phía sau giết chết.
Ngón tay run rẩy nắm lấy tay hắn, chậm rãi liếc nhìn bốn phía, trong lòng tràn đầy thê lương, cục diện như thế, hôm nay nàng chỉ có thể bồi hắn đến nơi này thôi sao?
Ngày đó, bọn họ còn cùng uống trà hoa mai, nói cười chuyện tân Thám Hoa lang, vậy mà đã trôi qua lâu như thế.
Nàng thiếu chút nữa thì đã quên mất mùi vị cùng độ ấm nơi ngực hắn.
Nàng không để ý đến cơn giận cùng sự thô bạo của hắn, nhẹ nhàng tiến sát vào trong lòng ngực của hắn.
Nàng có thể cảm giác được toàn thân hắn đều cứng lại, một hồi lâu, hắn mới đột nhiên thắt chặt vòng tay.
Nàng ôm chặc hông hắn, thanh âm run rẩy, cười nói, “Ta mang giả diện cụ của Ngọc Trí.”
Hô hấp của hắn ồ ồ.
Nàng giật mình sững sờ, lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của hắn chậm rãi truyền đến: “Niên Tuyền Cơ, dù nàng có hóa thành khói bụi, trẫm cũng nhận ra nàng!”
Vu hãm Long Phi Ly thư từ qua lại cùng Hung Nô, ấn triện trên đó đúng là do Hung Nô ấn lên, mà tỳ ấn của Tây Lương cũng là ấn giả!
Nước đi này là để lật đỗ Long Phi Ly!
Đương nhiên, bất luận Long Phi Ly có vạch trần hay không, chư thần thượng triều đều biết rõ những tín thư này là thật hay là giả, Long Phi Ly vừa phân tích, chứng cứ mật hiệp giữa bà ta và Hung Nô, như vậy cũng có làm sao!
Thắng là vua, thua là giặc!
Cải triều đổi chủ, dân chúng ngu muội trong thiên hạ này cần một lý do!
Đây chính là lý do!
Mặt khác, nếu ngày sau Bạch Chiến Phong không chịu thần phục, cũng có thể mượn Hung Nô để trừ bỏ Bạch Chiến Phong.
Mặc dù phải dứt bỏ một nữa giang sơn, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất để con ruột bà ta Long Lập Dục chưởng quản giang sơn!
Không biết lúc này mấy tên phiên vương đang thương nghị điều gì, nếu bọn họ lâm thời đổi ý hoặc phản chiến thì thật phiền toái, việc này không nên chậm trễ! Thái Hậu lông mày rúng động tín toán, cùng Ôn Như Khải bên cạnh nhanh chóng trao đổi ánh mắt, liếc nhìn triều thần một vòng, trầm giọng nói: “Các vị đều là trụ cột của triều đình Tây Lương, ta không để đứng nhìn giang sơn mà tiên hoàng đã giao lại bị mất đi trong tay Long Phi Ly! Ai gia mặc dù đau nhưng cũng chỉ có thể vì nghĩa lớn diệt thân!”
“Thái hậu nương nương nói phải! May mà tiên hoàng còn có tam hoàng tử, Tử Trữ vương gia trí hiếu vẹn toàn, Tây Lương đang trong thồi buổi rối ren, nước không thể một ngày không có vua, chúng ta sao không ủng hộ Tam vương gia vi đế (1), dẫn dắt quân dân Tây Lương, chống đỡ kẻ thù bên ngoài, bảo vệ giang sơn Tây Lương!”
-vi đế: trở thành hoàng đế
Ôn Như Khải lời nói vừa dứt, liền vén áo quỳ rạp xuống trước mặt Long Lập Dục.
Chúng thần bên này nghe xong, thấy vậy, lập tức quỳ rạp xuống, đồng thanh: “Chúng thần nguyện ủng hộ Tử Trữ Vương gia vi đế!”
Thanh âm ầm ầm, chấn động bốn phía vách điện kim bích huy hoàng.
Long Lập Dục cùng Thái Hậu cười lanh, nhìn về phía nam tử đang ngồi trên Kim Loan điện.
Dưới bậc, Thanh Phong, Long Tử Cẩm mày nhíu lại, Hạ Hầu Sơ cùng một đám quan viên ai nấy đều mang thần sắc lo lắng nhìn về phía Long Phi Ly. Vị quân vương trẻ tuổi này này từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ phần lớn đều trầm mặc, khí thế trầm ổn, khiến mọi người dù chết cũng không hối hận vì đã ủng hộ, mọi người mặc dù không sợ chết, nhưng lúc này lại không biết người nam nhân này đang suy nghĩ điều gì, thân thể hắn không còn thẳng tắp như vừa rồi nữa, mà chỉ lười biếng dựa vào long tọa, mâu quang cụp xuống.
Từ xa nhìn lại, quanh thân như tụ lại một thành cảnh tượng sụp đổ.
Ngay cả nam nhân xưa nay vốn luôn trầm ổn trấn định mà cũng nhụt chí sao?
Mọi người trong lòng đều là thê lương, buồn bã cứ dâng đầy.
Long Tử Cẩm cười khổ, giữa đôi mày là một mảnh thảm đạm, vừa sải bước về phía trước, lẩm bẩm nói: “Cửu ca.”
Ngoài Từ Gi, Như Ý là người cách Long Phi Ly gần nhất, nàng chậm rãi quỳ rạp xuống cạnh người Long Phi Ly, nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói: “Bất kể thế nào, Long Hạo, ta đến cuối cùng, vẫn sẽ bên cạnh chàng.”
Nàng nói xong liền muốn kéo tay hắn, Long Phi Ly lại đột nhiên cả người chấn động, nàng vừa mừng vừa sợ ( tưởng bở kìa =))), đã thấy hắn đứng mạnh dậy, trong mắt hàn quang như đuốc, chăm chăm nhìn về phía cửa hông đang đột nhiên mở toang, một thân ảnh nhỏ nhắn màu trắng chạy vội vào, một lục ảnh đuổi theo sát sau lưng nàng ta.
“Long Phi Ly, cứu mạng!”
Theo tiếng gọi khẽ một bạch y nữ tử đột nhiên xông vào, một cái chớp mắt, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người! Chỉ nghe Long Phi Ly trầm giọng nói: “Nhạc Tinh Oánh, tránh ra!”
Lục ảnh nhún mình, xoay người trên không trung, vươn tay ôm lấy bạch y nữ tử phía trước, cùng lúc đó, những tiếng kêu thảm thiết phá không vang lên, gã võ tướng Ôn gia cùng vài tên binh sĩ đuổi theo sát sau lưng các nàng trong nháy mắt ngã xuống đất.
Ống tay áo tung bay, bàn tay bạch ngọc ra tay nhanh như thiểm điểm, cửa hông mở rộng kia bị một luồn kình phong đánh qua, một tiếng vang lớn, lập tức khép kín.
Mọi người còn chưa nhìn rõ, đã thấy thân hình hoàng đế nhoáng lên, dừng ở trước mặt Nhạc Tinh Oánh, đem bạch y nữ tử trong lòng nàng ta tóm lấy như tóm một con gà con mà ôm đến bên người.
“ Tại sao nàng lại ở đây?” Long Phi Ly ôm chặt lấy nữ nhân, lớn tiếng quát hỏi.
Đám người Long Tử Cẩm chấn động, đây chính là Long Phi Ly lúc vừa nãy, một cái quay đầu, lại giống như đã trở thành một người hoàn toàn khác!
Nữ nhân kia là ai?
Nháy mắt xuất hiện, nháy mắt chọc giận Long Phi Ly.
Không nói đến bọn người Long Tử Cẩm, ngay cả đám người Thái Hậu cũng đều kinh ngạc nhìn về phía nam nhân đã khó mà xoay trở cục diện.
Như Ý kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, đầu ngón tay run nhè nhẹ, cảm xúc về độ ấm vừa rồi khi chạm vào cánh tay hắn vẫn còn đây.
Nhạc Tinh Oánh lặng lẽ thối lui sang một bên, nhẹ nhàng cười nhìn về phía Bạch y nữ tử trước mắt.
Cô gái này, đúng là Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ cũng ngây dại, ngăn cách nhíu ngày, tình thế vừa rồi, tim hãy còn đang đập rất nhanh, nếu không có nam nhân đang mặt mày giận dữ trước mắt này kịp thời ra tay, nàng cùng Nhạc Tinh Oánh có lẽ đã bị truy binh phía sau giết chết.
Ngón tay run rẩy nắm lấy tay hắn, chậm rãi liếc nhìn bốn phía, trong lòng tràn đầy thê lương, cục diện như thế, hôm nay nàng chỉ có thể bồi hắn đến nơi này thôi sao?
Ngày đó, bọn họ còn cùng uống trà hoa mai, nói cười chuyện tân Thám Hoa lang, vậy mà đã trôi qua lâu như thế.
Nàng thiếu chút nữa thì đã quên mất mùi vị cùng độ ấm nơi ngực hắn.
Nàng không để ý đến cơn giận cùng sự thô bạo của hắn, nhẹ nhàng tiến sát vào trong lòng ngực của hắn.
Nàng có thể cảm giác được toàn thân hắn đều cứng lại, một hồi lâu, hắn mới đột nhiên thắt chặt vòng tay.
Nàng ôm chặc hông hắn, thanh âm run rẩy, cười nói, “Ta mang giả diện cụ của Ngọc Trí.”
Hô hấp của hắn ồ ồ.
Nàng giật mình sững sờ, lại nghe thấy thanh âm trầm thấp của hắn chậm rãi truyền đến: “Niên Tuyền Cơ, dù nàng có hóa thành khói bụi, trẫm cũng nhận ra nàng!”