Long Tử Cẩm nhìn vào mắt Hạ Hầu Sơ, Thanh Phong cũng nhíu mày nhìn lại đây... kể từ lúc Long Chỉnh Văn bước vào trong đại điện này, tình thế bắt đầu chuyển biến kịch liệt, không nghĩ tới biến hóa càng ngày càng nhiều khúc chiết, một chốc so với một chốc lại càng khiến người ta kinh cụ, Ngọc Kết Tử dẫn đến hai mươi bảy vạn binh mã Lạc Nguyệt quốc. Long Chỉnh Văn đã đem mọi việc tính toán chu tòan! Nếu ba mươi vạn quân đánh với hai mươi lăm vạn, như vậy quả thật còn có thể vọng tưởng chuyện thắng bại. Nhưng nhiều hơn mười vạn, thì tuyệt đối bất đồng.
Tâm cổ đổi lấy Đế Lăng quân, những ai biết rõ chuyện ngày đó, đều không khỏi cười khổ.
Úc tướng mặt xám như tro tàn, một tay chỉ vào Long Chỉnh Văn, lớn tiếng trách mắng: "Ngươi tên tử tôn đại nghịch này, ngày sau xuống hoàng tuyền, ngươi còn mặt mũi nào mà gặp mặt tiên hoàng cùng liệt tổ liệt tông Long gia!"
Ngọc Kết Tử sắc mặt trầm xuống, vừa muốn tiến lên, Long Chỉnh Văn lại khoát tay ngăn hắn lại, Ngọc Kết Tử liền lui sang một bên, khoanh tay đợi lên.
Lâm Tư Chính thở dài một tiếng, tay vỗ nhẹ bả vai lão hữu – không biết là đang an ủi hảo hữu hay là đang an ủi chính mình. Từ dư quang nơi khóe mắt, một đám người thề chết tận trung đã sớm suy sụp, ánh mắt buông xuống, tựa như nam tử trẻ tuổi đang ngồi trên long tọa, ánh mắt xa xăm trầm tịch, hắn biết, sẽ không còn nhìn thấy tư thái sắc bén khi xưa nữa.
Hắn còn nhớ tại thư phòng phu tử năm đó, người đệ tử này tư thái phóng khoáng, mạnh mẽ sáng rỡ như buổi ban trưa, tay cầm bút lông cừu, môi mỏng cong cong, bút chỉ thiên hạ.
Thiếu niên này luôn hiểu được một chữ nhẫn, ra khỏi thư phòng, hắn không còn thấy được vẻ mặt đầy uy vũ đó nữa, vốn đế vương sinh sát lòng hắn rất rõ ràng.
Loạn trong giặc ngoài, có thể đi đến ngày hôm nay, có lẽ đúng như lời Long Chỉnh Văn nói, đã là khó được, nhưng, hắn mang trên mình di chỉ của tiên hoàng, cùng với vị quân vương trẻ tuổi đi được đến ngày hôm nay, mặc dù không hối hận nhưng lại luôn tiếc hận!
Tây Lương lãnh thổ rộng lớn, nơi nơi phồn hoa, vạn dặm sơn hà cẩm tú, nhưng vô luận cuối cùng là rơi vào tay Thái hậu hay Long Chỉnh Văn, đều không thoát khỏi cảnh non sông chia cắt. Đều nói, quốc mất còn non sông, mà nay, nước tuy còn nhưng non sông đã mất. Hắn sao có thể không rõ sự phẫn nộ của Úc tướng, nhưng ngoài chuyện lấy thân mình hy sinh vì non sông mà ông cha để lại, thì còn có biện pháp nào hơn?
"Đế lăng quân!"
Bên tai vang lên âm thanh bén nhọn khàn khàn, nghe qua chính là Thái hậu.
Thái hậu kinh sợ, cùng Ôn Như Khải liếc mắt nhìn nhau, người đã bắt đầu run rẩy,Trang Thanh bên cạnh lại trầm giọng quát: "Không thể nào! Ngươi nói bậy! Từ trăm năm trước, Đế Lăng quân luôn ăn lông ở lỗ chỉ truyền lại cho tân quân, làm sao ngươi có thể chấp chưởng quân quyền này!"
"Hay thật! Ngươi muốn đoạt ngôi vị hoàng đế của Long Phi Ly, chẳng lẽ hắn còn giúp ngươi?" Bức đến bách tại mi tiệp.
Phương Sở Phàm kinh hãi không thôi, lúc này tựa như muốn tăng thêm chút lòng tin, nên liền gầm nhẹ một tiếng.
"Ha." Long Chỉnh Văn vẫn thản nhiên, cũng không tranh cãi, cười nói: "Hiện tại, trong cung trên dưới đều là quân của bổn vương và Lạc Nguyệt quốc, về phần Đế Lăng quân cũng đang trên đường xuất phát, chừng nửa canh giờ nữa sẽ đến nơi, nếu các ngươi không tin, giây lát sẽ rõ."
Trận này hắn thắng, trên đại điện này trong chốc lát chưa chiến đã đoạt, hắn ước chừng đã đủ. Mười năm mưu cầu, hôm nay đứng tại đây, hắn biết, những gì hắn muốn, nhất định có thể đòi lại! Long Chỉnh Văn chậm rãi thu lại ý cười ánh mắt xẹt qua ba gã phiên vương.
Thoáng nhìn qua, đám người Trang Thanh không hiểu nam tử trước mắt có ý gì, vốn đã rối loạn, giờ khắc này lại không tránh những ngờ vực vô căn cứ, lại nghe Long Chỉnh Văn lên tiếng: "Chư vị muốn làm kẻ biết thời biết thế hay vẫn muốn làm kẻ ngu dốt hãy tự mình suy tính, ta không ngại cho các ngươi suy xét cẩn thận."
"Trận này tất bại, hao binh tổn tướng, điều này thì cũng thôi, nhưng nếu còn phải bồi thêm tánh mạng..."
"Lời này của bổn vương cũng là muốn nói với các vị đại thần đương triều, nếu theo ta, bổn vương sẽ không giết, mặt khác sẽ vì công tích ngày trước, mà một lần nữa trọng dụng."
Dừng lời dụ dỗ, Long Chỉnh Văn thậm chí không nhìn nhiều, chỉ nhìn thần sắc Thái hậu phía trước, liền biết bọn họ nghĩ như thế nào. Các chư thần thượng triều, đều là hạng người lắt léo, gió chiều nào theo chiều ấy, vốn cũng là chuyện thường tình, hắn đã bắt đầu phiền chán. Ánh mắt thoáng nhìn về phía người đang ngồi trên vị trí tối cao kia, nữ tử vẫn lẳng lặng nhìn nam nhân bên cạnh, hắn cười, nam nhân kia chỉ còn lại thần sắc thảm bại mà thôi!
Vung trường bào, hắn bước nhanh đến vị trí tối cao nhất thế gian kia.
"Ngươi muốn làm gì!"
Tiếng rống giận dữ từ phía sau truyền đến, khóe môi hắn cong lên cười lạnh, không buồn dừng lại.
Sau lưng, Ngọc Kết Tử đã cùng Thanh Phong quấn lấy nhau.
Đột nhiên một thân ảnh màu tím bước lên phía trước, hắn nao nao. Nhan sắc quen thuộc ngày xưa, lướt mắt nhìn qua nữ nhân tú lệ, nguyệt mi cong cong trước mắt, trong lòng cười, Như Ý... Mặc Bính cũng là cố nhân.
Đang muốn đẩy nàng ta ra, sau lưng liền truyền đến âm thanh kinh sợ, "Đừng chạm vào nàng!"
Ha, tên Thập đệ này! Hắn cười, tay áo phất một cái, thoáng chốc vang lên thanh âm chạm đất cùng tiếng kêu sợ hãi. Trước mắt kiếm quang đột nhiên lóe sáng, hắn rùng mình, nhanh chóng lắc mình, tránh khỏi lần công kích hung hiểm này. Tay kia, cũng không hề chậm, đánh thẳng lên người Như Ý.
Như Ý kêu lên đau đớn, hắn nháy mắt đã ổn định lại thân hình, lại thấy Tuyền Cơ kéo Như Ý ra sau lưng, một thanh nhuyễn kiếm nhẹ nhàng chỉ vào cổ họng hắn, Long Phi Ly nghiêng người che trước mặt Tuyền Cơ.
"Nữ nhân này, ta mạn phép muốn!" hắn lãnh lệ cười, rút bội kiếm bên hông, đâm tới trước ngực Long Phi Ly, chế giễu: "Cửu đệ, ngươi nếu mang nàng tặng ta, Thất ca ta không chừng có thể cân nhắc mà tha cho ngươi một mạng."
Hắn vừa cười vừa nói, xuất kiếm lại cực kỳ mau lẹ tàn nhẫn.
"Được, trẫm tặng nàng cho ngươi!"
Giọng nói không chút ấm ách theo thanh âm binh khí phá không thản nhiên truyền đến, hắn ngẩn ra, lại thấy Tuyền Cơ cũng đang giật mình sửng sốt, tay áo bào màu vàng cuộn lại, Long Phi Ly ôm lấy bờ eo nàng, thần sắc lạnh lùng, nhanh chóng mang nàng đưa cho hắn.
Chưa từng nghĩ rằng giờ khắc này thế nhưng hắn lại buông tay. Long Chỉnh Văn cười lạnh, tay vươn ra muốn mang Tuyền Cơ ôm vào lòng.
Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn bóng dáng Long Phi Ly lướt qua nàng, ôm lấy Như Ý bị thương còn đang kinh nghi, phải, là Như Ý đang bị thương, nhưng Long Phi Ly vậy mà lại muốn mang nàng đẩy đi để đổi lấy Như Ý sao?
Tâm cổ đổi lấy Đế Lăng quân, những ai biết rõ chuyện ngày đó, đều không khỏi cười khổ.
Úc tướng mặt xám như tro tàn, một tay chỉ vào Long Chỉnh Văn, lớn tiếng trách mắng: "Ngươi tên tử tôn đại nghịch này, ngày sau xuống hoàng tuyền, ngươi còn mặt mũi nào mà gặp mặt tiên hoàng cùng liệt tổ liệt tông Long gia!"
Ngọc Kết Tử sắc mặt trầm xuống, vừa muốn tiến lên, Long Chỉnh Văn lại khoát tay ngăn hắn lại, Ngọc Kết Tử liền lui sang một bên, khoanh tay đợi lên.
Lâm Tư Chính thở dài một tiếng, tay vỗ nhẹ bả vai lão hữu – không biết là đang an ủi hảo hữu hay là đang an ủi chính mình. Từ dư quang nơi khóe mắt, một đám người thề chết tận trung đã sớm suy sụp, ánh mắt buông xuống, tựa như nam tử trẻ tuổi đang ngồi trên long tọa, ánh mắt xa xăm trầm tịch, hắn biết, sẽ không còn nhìn thấy tư thái sắc bén khi xưa nữa.
Hắn còn nhớ tại thư phòng phu tử năm đó, người đệ tử này tư thái phóng khoáng, mạnh mẽ sáng rỡ như buổi ban trưa, tay cầm bút lông cừu, môi mỏng cong cong, bút chỉ thiên hạ.
Thiếu niên này luôn hiểu được một chữ nhẫn, ra khỏi thư phòng, hắn không còn thấy được vẻ mặt đầy uy vũ đó nữa, vốn đế vương sinh sát lòng hắn rất rõ ràng.
Loạn trong giặc ngoài, có thể đi đến ngày hôm nay, có lẽ đúng như lời Long Chỉnh Văn nói, đã là khó được, nhưng, hắn mang trên mình di chỉ của tiên hoàng, cùng với vị quân vương trẻ tuổi đi được đến ngày hôm nay, mặc dù không hối hận nhưng lại luôn tiếc hận!
Tây Lương lãnh thổ rộng lớn, nơi nơi phồn hoa, vạn dặm sơn hà cẩm tú, nhưng vô luận cuối cùng là rơi vào tay Thái hậu hay Long Chỉnh Văn, đều không thoát khỏi cảnh non sông chia cắt. Đều nói, quốc mất còn non sông, mà nay, nước tuy còn nhưng non sông đã mất. Hắn sao có thể không rõ sự phẫn nộ của Úc tướng, nhưng ngoài chuyện lấy thân mình hy sinh vì non sông mà ông cha để lại, thì còn có biện pháp nào hơn?
"Đế lăng quân!"
Bên tai vang lên âm thanh bén nhọn khàn khàn, nghe qua chính là Thái hậu.
Thái hậu kinh sợ, cùng Ôn Như Khải liếc mắt nhìn nhau, người đã bắt đầu run rẩy,Trang Thanh bên cạnh lại trầm giọng quát: "Không thể nào! Ngươi nói bậy! Từ trăm năm trước, Đế Lăng quân luôn ăn lông ở lỗ chỉ truyền lại cho tân quân, làm sao ngươi có thể chấp chưởng quân quyền này!"
"Hay thật! Ngươi muốn đoạt ngôi vị hoàng đế của Long Phi Ly, chẳng lẽ hắn còn giúp ngươi?" Bức đến bách tại mi tiệp.
Phương Sở Phàm kinh hãi không thôi, lúc này tựa như muốn tăng thêm chút lòng tin, nên liền gầm nhẹ một tiếng.
"Ha." Long Chỉnh Văn vẫn thản nhiên, cũng không tranh cãi, cười nói: "Hiện tại, trong cung trên dưới đều là quân của bổn vương và Lạc Nguyệt quốc, về phần Đế Lăng quân cũng đang trên đường xuất phát, chừng nửa canh giờ nữa sẽ đến nơi, nếu các ngươi không tin, giây lát sẽ rõ."
Trận này hắn thắng, trên đại điện này trong chốc lát chưa chiến đã đoạt, hắn ước chừng đã đủ. Mười năm mưu cầu, hôm nay đứng tại đây, hắn biết, những gì hắn muốn, nhất định có thể đòi lại! Long Chỉnh Văn chậm rãi thu lại ý cười ánh mắt xẹt qua ba gã phiên vương.
Thoáng nhìn qua, đám người Trang Thanh không hiểu nam tử trước mắt có ý gì, vốn đã rối loạn, giờ khắc này lại không tránh những ngờ vực vô căn cứ, lại nghe Long Chỉnh Văn lên tiếng: "Chư vị muốn làm kẻ biết thời biết thế hay vẫn muốn làm kẻ ngu dốt hãy tự mình suy tính, ta không ngại cho các ngươi suy xét cẩn thận."
"Trận này tất bại, hao binh tổn tướng, điều này thì cũng thôi, nhưng nếu còn phải bồi thêm tánh mạng..."
"Lời này của bổn vương cũng là muốn nói với các vị đại thần đương triều, nếu theo ta, bổn vương sẽ không giết, mặt khác sẽ vì công tích ngày trước, mà một lần nữa trọng dụng."
Dừng lời dụ dỗ, Long Chỉnh Văn thậm chí không nhìn nhiều, chỉ nhìn thần sắc Thái hậu phía trước, liền biết bọn họ nghĩ như thế nào. Các chư thần thượng triều, đều là hạng người lắt léo, gió chiều nào theo chiều ấy, vốn cũng là chuyện thường tình, hắn đã bắt đầu phiền chán. Ánh mắt thoáng nhìn về phía người đang ngồi trên vị trí tối cao kia, nữ tử vẫn lẳng lặng nhìn nam nhân bên cạnh, hắn cười, nam nhân kia chỉ còn lại thần sắc thảm bại mà thôi!
Vung trường bào, hắn bước nhanh đến vị trí tối cao nhất thế gian kia.
"Ngươi muốn làm gì!"
Tiếng rống giận dữ từ phía sau truyền đến, khóe môi hắn cong lên cười lạnh, không buồn dừng lại.
Sau lưng, Ngọc Kết Tử đã cùng Thanh Phong quấn lấy nhau.
Đột nhiên một thân ảnh màu tím bước lên phía trước, hắn nao nao. Nhan sắc quen thuộc ngày xưa, lướt mắt nhìn qua nữ nhân tú lệ, nguyệt mi cong cong trước mắt, trong lòng cười, Như Ý... Mặc Bính cũng là cố nhân.
Đang muốn đẩy nàng ta ra, sau lưng liền truyền đến âm thanh kinh sợ, "Đừng chạm vào nàng!"
Ha, tên Thập đệ này! Hắn cười, tay áo phất một cái, thoáng chốc vang lên thanh âm chạm đất cùng tiếng kêu sợ hãi. Trước mắt kiếm quang đột nhiên lóe sáng, hắn rùng mình, nhanh chóng lắc mình, tránh khỏi lần công kích hung hiểm này. Tay kia, cũng không hề chậm, đánh thẳng lên người Như Ý.
Như Ý kêu lên đau đớn, hắn nháy mắt đã ổn định lại thân hình, lại thấy Tuyền Cơ kéo Như Ý ra sau lưng, một thanh nhuyễn kiếm nhẹ nhàng chỉ vào cổ họng hắn, Long Phi Ly nghiêng người che trước mặt Tuyền Cơ.
"Nữ nhân này, ta mạn phép muốn!" hắn lãnh lệ cười, rút bội kiếm bên hông, đâm tới trước ngực Long Phi Ly, chế giễu: "Cửu đệ, ngươi nếu mang nàng tặng ta, Thất ca ta không chừng có thể cân nhắc mà tha cho ngươi một mạng."
Hắn vừa cười vừa nói, xuất kiếm lại cực kỳ mau lẹ tàn nhẫn.
"Được, trẫm tặng nàng cho ngươi!"
Giọng nói không chút ấm ách theo thanh âm binh khí phá không thản nhiên truyền đến, hắn ngẩn ra, lại thấy Tuyền Cơ cũng đang giật mình sửng sốt, tay áo bào màu vàng cuộn lại, Long Phi Ly ôm lấy bờ eo nàng, thần sắc lạnh lùng, nhanh chóng mang nàng đưa cho hắn.
Chưa từng nghĩ rằng giờ khắc này thế nhưng hắn lại buông tay. Long Chỉnh Văn cười lạnh, tay vươn ra muốn mang Tuyền Cơ ôm vào lòng.
Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn bóng dáng Long Phi Ly lướt qua nàng, ôm lấy Như Ý bị thương còn đang kinh nghi, phải, là Như Ý đang bị thương, nhưng Long Phi Ly vậy mà lại muốn mang nàng đẩy đi để đổi lấy Như Ý sao?