Nàng ngồi dưới đất, nhìn xem hắn chậm rãi đứng lên, tay đang để trên ngực rơi xuống, con mắt sắc lạnh như băng, trong lòng nhẹ khẽ cười - - triệu chứng từ từ biến mất sao?
Nàng nghĩ, người nam nhân này yêu nàng, trừ đi việc này có thể tác động đến hắn, hắn sửa nhẫn tâm tính mười bốn năm, không có gì là hắn không thể điều chỉnh cho thích hợp tới.
Chỉ cần hắn yêu nàng, là đủ rồi.
Nàng biết mình bỏ qua thời gian biện hộ tốt nhất, nàng vừa rồi trả lời thời gian vừa vặn: không nhanh không chậm.
Cuối cùng cố gắng nói đôi lời với hắn, môi mới vừa giật giật, hắn lại đi đến bên cạnh bàn, hai tay quẹt một cái, mọi thứ trên bàn bị quét rơi hết xuống đất.
Bức họa, ngọc thạch, ngọc Như Ý, bình hoa... Thân hình hắn như thoi đưa, nàng si ngốc nhìn xem hắn nghiêm nghị cười to, đem tất cả những đồ vật trong phòng toàn bộ đập phá.
Một mảnh vụn hoa sứ bay về phía mặt, nàng kinh hãi nhưng tránh né không kịp, có lẽ, cũng không muốn tránh, nhắm mắt lại.
Nhưng không có đau đớn.
Nàng ngẩn người, mở mắt ra, hắn không biết khi nào thì đã nghiêng người đứng ở trước người của nàng, nắm trong tay bể sứ.
Góc cạnh mảnh sứ vỡ bén nhọn đâm sâu vào tay hắn, máu từ lòng bàn tay chảy xuống, hắn như không cảm thấy gì, chỉ là nắm mảnh sứ kia, ánh mắt hắc ám chiếu trên người nàng, khóe miệng hắn vẫn ưu nhã hình cung, nhưng trong đôi mắt phượng xinh đẹp, tia máu vằn lên, ánh lên tia khinh bỉ, căm hận cùng giận dữ.
Ánh mắt căm hận kia thăm thẳm sâu đen.
Nhìn máu đỏ tươi trên tay hắn, bi thương thống hận trong mắt hắn, trên người nàng tất cả vui vẻ cùng khí lực phút chốc phảng phất bị cái gì rút đi hết thảy, nàng giống như điên chạy qua ôm lấy hắn.
"A Ly, đừng nhìn ta như vậy, van cầu ngươi, đừng nhìn ta như vậy."
Hắn cười khẽ một tiếng, sau đó cười to dần lên, ném mảnh sứ trên tay, kéo tay áo, nắm lấy cổ nàng.
"Niên Tuyền Cơ, vì sao ngay cả lừa gạt trẫm một câu ngươi cũng không chịu? Chỉ cần ngươi nói là Long Tu Văn làm, chỉ cần ngươi nói là súc sinh kia cưỡng bách ngươi!"
Nước mắt hắn lăn xuống dọc theo tay, bàn tay giữ tại trên cổ nàng chấn động mạnh một cái, rất nhanh bóp chặt, mũi chân của nàng bị nhấc lên khỏi mặt đất. Nàng bị bóp cổ nhiều lần, nhưng chưa từng có lần nào thống khổ như vậy.
Thống khổ, nàng lại không định giãy giụa, nàng đã sớm mệt mỏi, đúng là, đáy lòng có một hy vọng, tưởng cùng hắn ở chung một chỗ, nhớ tới hắn vừa biết nàng có thai mừng rỡ như điên, nhớ tới hắn lúc nửa đêm lau mồ hôi cho nàng khi nàng trong cơn ác mộng, nhớ tới ngày hắn giao việc cho Lục Khải... Nàng càng không thể làm cho hắn hiểu lầm Bạch Chiến Phong.
Nàng nâng tay hắn lên, nhìn hắn chăm chú, dùng hết khí lực, cổ họng phát ra âm thanh vẫn tắc nghẽn không hoàn toàn, "Nếu như ta nói..."
Thanh âm không cách nào tiếp tục, họng như bị lửa đốt, mí mắt đảo, bàn tay vịn tại trên tay hắn cũng chầm chậm buông mở, áp lực trên cổ đột nhiên mất đi.
Hắn một tay kẹp lấy sau lưng của nàng, một tay nắm cằm nàng, con mắt sắc hung ác lệ, "Nói, tìm một cớ cho trẫm không giết ngươi cùng Bạch Chiến Phong!"
Nàng rủ xuống con mắt, "Không phải là hắn! Không phải là Bạch Chiến Phong, đêm đó, hắn cùng với ta đi ra ngoài tìm ngươi, trên đường, Đại ca cùng người đánh nhau, ta lo lắng ngươi, len lén đi tìm ngươi, về sau trong rừng gặp được một người nam nhân... Ta không biết hắn là ai, ta - - "
"Nói dối không thông minh!" Lời nói lại bị âm thanh hung bạo của Long Phi Ly cắt đứt, đôi mắt phượng đỏ lên đến đáng sợ, trán của hắn dùng sức chống đỡ trên trán của nàng, "Từ lời nói lúc đầu trẫm vừa rồi hỏi ngươi, ngươi chỉ liên tục cường điệu không phải là Bạch Chiến Phong, khi đó ngươi sớm có cơ hội phản bác, ngươi lại cũng không nói là người khác gây nên, bởi vì ngươi rất sợ rất loạn, dù cho là người thông minh gặp phải chuyện này cũng sẽ loạn. Bởi vì ngươi vẫn cho là ngươi đã uống vào dược thiện, cái này cũng không trong dự liệu của ngươi."
"Hộ nông ở trấn Yên Hà kia, dân phong thuần phác, ít có người ngoài tiến vào, cũng bởi vì dạng này, Bạch Chiến Phong mới dẫn ngươi tránh vào chỗ kia, đêm đó trong rừng không phải là người của trẫm cũng là người của Long Tu Văn, bất luận là ai mọi người tuyệt sẽ không đụng ngươi, bởi vì bọn họ không dám!"
"Long Phi Ly vừa rồi liên tục cùng tự mình nói, nếu bàn về đêm đó tình hình, như ngươi đơn độc gặp qua Long Tu Văn, Long Tu Văn vốn là đối với ngươi cố ý, thậm chí cho phép phong phi hậu,... Bất quá là trẫm dối gạt mình! Nếu nói là hắn ngày đó bức bách ngươi, ngươi vì sao đến bây giờ cũng không dám cùng trẫm nói?"
"Một đêm kia, còn có ai ở bên cạnh ngươi?"
Tuyền Cơ chỉ cảm thấy trên trán nhiệt độ chợt lạnh đi, hắn đã hoàn toàn rời khỏi người nàng, hắn khẽ hướng lui về phía sau, trong mắt tia đỏ càng thêm rõ ràng, dày dặc, phảng phất muốn đem đôi mắt nhuộm thành đỏ sậm, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, khóe mắt đuôi mày đều mang ra khỏi một cổ hung ác, Tuyền Cơ nhắm mắt lại, khóe miệng mân ra tia cười.
Thì ra, càng tuyệt vọng, càng biết cười.
Nàng nghĩ, hắn sẽ giết nàng. Như nàng hiện tại lại vì Bạch Đại ca cầu tình, như vậy, Bạch Đại ca sợ sẽ bị chết nhanh hơn! Đột nhiên lại nhớ tới, ngoài nội phòng, nàng nghe tâm tư của hắn, bọn họ quay về những ngày tốt đẹp trước đó, nàng nói, nàng cùng Bạch Chiến Phong cũng không có gì khác. Hắn nói, nàng nói, hắn tin. Chỉ là, như có một ngày, nàng phản bội hắn, hắn sẽ giết nàng!
Cùng nàng đồng dạng, hắn cũng đang cười, cười một tiếng trong lúc đó, tao nhã vô song.
Long Phi Ly, có phải hay không lòng của ngươi cũng giống vậy tuyệt vọng?
Tại thời điểm chúng ta đều khuất phục sự thật, A Ly, có thể hay không đừng tin con mắt của ngươi, không cần phải đi xem hết thảy những gì nhìn thấy trong mắt là "Sự thật".
Chỉ tin ta.
Bởi vì ta là ta.
Long Phi Ly cũng nhìn nàng, mặt mày tựa như cuốn quá sóng lớn tuyết trắng, nhẹ nhàng tràn ra hình cung, "Niên Tuyền Cơ, thiên hạ này, cho tới bây giờ không có một ai, để cho ta như thế đối đãi qua. Lúc bảy tuổi, ta nghĩ chỉ có làm thế nào đoạt lại giang sơn phụ hoàng giao cho từ trong tay những người kia, không làm con rối vương, đem mẫu phi của ta cứu ra, bởi vì nàng là mẹ ta."
"Ta sớm nên để ngươi chết. Để ta mưu toan suy nghĩ chỉ có Vân Thương đại lục là đáng giá mà không phải là ngươi, ta lại mỗi ngày nghĩ tới thân thể của ngươi được hay không, chỉ sợ ngươi không vui, ta đối với mẹ của ta nói, ngươi Niên Tuyền Cơ là nguyện vọng của Long Phi Ly ta."
Tuyền Cơ lắc đầu, trong lúc khóc cười đó, nói không nên lời.
Ngoài cửa sổ trăng giống như cái móc, trăng Tây Lương, luôn khó tròn.
Nan duyên.
Nàng nghĩ, người nam nhân này yêu nàng, trừ đi việc này có thể tác động đến hắn, hắn sửa nhẫn tâm tính mười bốn năm, không có gì là hắn không thể điều chỉnh cho thích hợp tới.
Chỉ cần hắn yêu nàng, là đủ rồi.
Nàng biết mình bỏ qua thời gian biện hộ tốt nhất, nàng vừa rồi trả lời thời gian vừa vặn: không nhanh không chậm.
Cuối cùng cố gắng nói đôi lời với hắn, môi mới vừa giật giật, hắn lại đi đến bên cạnh bàn, hai tay quẹt một cái, mọi thứ trên bàn bị quét rơi hết xuống đất.
Bức họa, ngọc thạch, ngọc Như Ý, bình hoa... Thân hình hắn như thoi đưa, nàng si ngốc nhìn xem hắn nghiêm nghị cười to, đem tất cả những đồ vật trong phòng toàn bộ đập phá.
Một mảnh vụn hoa sứ bay về phía mặt, nàng kinh hãi nhưng tránh né không kịp, có lẽ, cũng không muốn tránh, nhắm mắt lại.
Nhưng không có đau đớn.
Nàng ngẩn người, mở mắt ra, hắn không biết khi nào thì đã nghiêng người đứng ở trước người của nàng, nắm trong tay bể sứ.
Góc cạnh mảnh sứ vỡ bén nhọn đâm sâu vào tay hắn, máu từ lòng bàn tay chảy xuống, hắn như không cảm thấy gì, chỉ là nắm mảnh sứ kia, ánh mắt hắc ám chiếu trên người nàng, khóe miệng hắn vẫn ưu nhã hình cung, nhưng trong đôi mắt phượng xinh đẹp, tia máu vằn lên, ánh lên tia khinh bỉ, căm hận cùng giận dữ.
Ánh mắt căm hận kia thăm thẳm sâu đen.
Nhìn máu đỏ tươi trên tay hắn, bi thương thống hận trong mắt hắn, trên người nàng tất cả vui vẻ cùng khí lực phút chốc phảng phất bị cái gì rút đi hết thảy, nàng giống như điên chạy qua ôm lấy hắn.
"A Ly, đừng nhìn ta như vậy, van cầu ngươi, đừng nhìn ta như vậy."
Hắn cười khẽ một tiếng, sau đó cười to dần lên, ném mảnh sứ trên tay, kéo tay áo, nắm lấy cổ nàng.
"Niên Tuyền Cơ, vì sao ngay cả lừa gạt trẫm một câu ngươi cũng không chịu? Chỉ cần ngươi nói là Long Tu Văn làm, chỉ cần ngươi nói là súc sinh kia cưỡng bách ngươi!"
Nước mắt hắn lăn xuống dọc theo tay, bàn tay giữ tại trên cổ nàng chấn động mạnh một cái, rất nhanh bóp chặt, mũi chân của nàng bị nhấc lên khỏi mặt đất. Nàng bị bóp cổ nhiều lần, nhưng chưa từng có lần nào thống khổ như vậy.
Thống khổ, nàng lại không định giãy giụa, nàng đã sớm mệt mỏi, đúng là, đáy lòng có một hy vọng, tưởng cùng hắn ở chung một chỗ, nhớ tới hắn vừa biết nàng có thai mừng rỡ như điên, nhớ tới hắn lúc nửa đêm lau mồ hôi cho nàng khi nàng trong cơn ác mộng, nhớ tới ngày hắn giao việc cho Lục Khải... Nàng càng không thể làm cho hắn hiểu lầm Bạch Chiến Phong.
Nàng nâng tay hắn lên, nhìn hắn chăm chú, dùng hết khí lực, cổ họng phát ra âm thanh vẫn tắc nghẽn không hoàn toàn, "Nếu như ta nói..."
Thanh âm không cách nào tiếp tục, họng như bị lửa đốt, mí mắt đảo, bàn tay vịn tại trên tay hắn cũng chầm chậm buông mở, áp lực trên cổ đột nhiên mất đi.
Hắn một tay kẹp lấy sau lưng của nàng, một tay nắm cằm nàng, con mắt sắc hung ác lệ, "Nói, tìm một cớ cho trẫm không giết ngươi cùng Bạch Chiến Phong!"
Nàng rủ xuống con mắt, "Không phải là hắn! Không phải là Bạch Chiến Phong, đêm đó, hắn cùng với ta đi ra ngoài tìm ngươi, trên đường, Đại ca cùng người đánh nhau, ta lo lắng ngươi, len lén đi tìm ngươi, về sau trong rừng gặp được một người nam nhân... Ta không biết hắn là ai, ta - - "
"Nói dối không thông minh!" Lời nói lại bị âm thanh hung bạo của Long Phi Ly cắt đứt, đôi mắt phượng đỏ lên đến đáng sợ, trán của hắn dùng sức chống đỡ trên trán của nàng, "Từ lời nói lúc đầu trẫm vừa rồi hỏi ngươi, ngươi chỉ liên tục cường điệu không phải là Bạch Chiến Phong, khi đó ngươi sớm có cơ hội phản bác, ngươi lại cũng không nói là người khác gây nên, bởi vì ngươi rất sợ rất loạn, dù cho là người thông minh gặp phải chuyện này cũng sẽ loạn. Bởi vì ngươi vẫn cho là ngươi đã uống vào dược thiện, cái này cũng không trong dự liệu của ngươi."
"Hộ nông ở trấn Yên Hà kia, dân phong thuần phác, ít có người ngoài tiến vào, cũng bởi vì dạng này, Bạch Chiến Phong mới dẫn ngươi tránh vào chỗ kia, đêm đó trong rừng không phải là người của trẫm cũng là người của Long Tu Văn, bất luận là ai mọi người tuyệt sẽ không đụng ngươi, bởi vì bọn họ không dám!"
"Long Phi Ly vừa rồi liên tục cùng tự mình nói, nếu bàn về đêm đó tình hình, như ngươi đơn độc gặp qua Long Tu Văn, Long Tu Văn vốn là đối với ngươi cố ý, thậm chí cho phép phong phi hậu,... Bất quá là trẫm dối gạt mình! Nếu nói là hắn ngày đó bức bách ngươi, ngươi vì sao đến bây giờ cũng không dám cùng trẫm nói?"
"Một đêm kia, còn có ai ở bên cạnh ngươi?"
Tuyền Cơ chỉ cảm thấy trên trán nhiệt độ chợt lạnh đi, hắn đã hoàn toàn rời khỏi người nàng, hắn khẽ hướng lui về phía sau, trong mắt tia đỏ càng thêm rõ ràng, dày dặc, phảng phất muốn đem đôi mắt nhuộm thành đỏ sậm, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, khóe mắt đuôi mày đều mang ra khỏi một cổ hung ác, Tuyền Cơ nhắm mắt lại, khóe miệng mân ra tia cười.
Thì ra, càng tuyệt vọng, càng biết cười.
Nàng nghĩ, hắn sẽ giết nàng. Như nàng hiện tại lại vì Bạch Đại ca cầu tình, như vậy, Bạch Đại ca sợ sẽ bị chết nhanh hơn! Đột nhiên lại nhớ tới, ngoài nội phòng, nàng nghe tâm tư của hắn, bọn họ quay về những ngày tốt đẹp trước đó, nàng nói, nàng cùng Bạch Chiến Phong cũng không có gì khác. Hắn nói, nàng nói, hắn tin. Chỉ là, như có một ngày, nàng phản bội hắn, hắn sẽ giết nàng!
Cùng nàng đồng dạng, hắn cũng đang cười, cười một tiếng trong lúc đó, tao nhã vô song.
Long Phi Ly, có phải hay không lòng của ngươi cũng giống vậy tuyệt vọng?
Tại thời điểm chúng ta đều khuất phục sự thật, A Ly, có thể hay không đừng tin con mắt của ngươi, không cần phải đi xem hết thảy những gì nhìn thấy trong mắt là "Sự thật".
Chỉ tin ta.
Bởi vì ta là ta.
Long Phi Ly cũng nhìn nàng, mặt mày tựa như cuốn quá sóng lớn tuyết trắng, nhẹ nhàng tràn ra hình cung, "Niên Tuyền Cơ, thiên hạ này, cho tới bây giờ không có một ai, để cho ta như thế đối đãi qua. Lúc bảy tuổi, ta nghĩ chỉ có làm thế nào đoạt lại giang sơn phụ hoàng giao cho từ trong tay những người kia, không làm con rối vương, đem mẫu phi của ta cứu ra, bởi vì nàng là mẹ ta."
"Ta sớm nên để ngươi chết. Để ta mưu toan suy nghĩ chỉ có Vân Thương đại lục là đáng giá mà không phải là ngươi, ta lại mỗi ngày nghĩ tới thân thể của ngươi được hay không, chỉ sợ ngươi không vui, ta đối với mẹ của ta nói, ngươi Niên Tuyền Cơ là nguyện vọng của Long Phi Ly ta."
Tuyền Cơ lắc đầu, trong lúc khóc cười đó, nói không nên lời.
Ngoài cửa sổ trăng giống như cái móc, trăng Tây Lương, luôn khó tròn.
Nan duyên.