Điệp Phong giận dữ, hướng nàng đánh tới, La Cẩm cười lạnh một tiếng, móng tay nhọn phất một cái, Điệp Phong ngực đau nhói, đứng không vững té lui về phía sau, Tuyền Cơ cả kinh, vội vàng đỡ lấy, nào biết La Cẩm kia phất một cái, dư thế thật mạnh, Tuyền Cơ cùng Điệp Phong đều ngã nhào trên đất.
Tuyền Cơ chỉ cảm thấy dưới bụng đau nhói, đè lại bụng, Điệp Phong kinh hãi, La Cẩm đang mờ mịt không biết làm sao, thình lình nghe tiếng bước chân cấp tốc đến, thân thể đã đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Nàng kinh hãi, thấy một bóng lưng cao to bước nhanh chạy vội tới bên cạnh Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn nam nhân ôm nàng, hắn đáy mắt xanh đen, râu ria chưa cạo, hắn cũng không có xem nàng, hắn ôm nàng, nhưng không có xem nàng, chỉ mạc mạc nói: "Lục Khải, truyền trẫm chỉ, phế đi La Tần."
Lục Khải khom người vâng dạ, lúc hắn ôm nàng sải bước rời đi, Tuyền Cơ chứng kiến sau lưng của hắn La Cẩm sững sờ ngồi dưới đất, cái khăn che mặt rơi xuống, khóc hô kêu tên của hắn "A Ly".
Hắn cũng để cho người khác gọi hắn như vậy sao? Trong lòng nàng đau đớn, rồi lại đột nhiên giật mình, tại ánh mắt trầm tĩnh của Lục Khải trên gương mặt La Cẩm, xem ra quá giống mặt của mình, nàng đột nhiên nhớ tới Uyển Nghi hai năm trước.
Ca cơ kia cũng giống mình quá.
Nàng ngoái đầu nhìn lại về phía ánh mắt của nam nhân, vành mắt nóng ướt, thấp giọng hỏi, chúng ta không thể lại ở cùng một chỗ sao.
"Không thể."
Thanh âm mỏng, quyết tuyệt.
Sau lưng, Điệp Phong đi theo Lục Khải cùng một đám cung nhân theo sát đến, hướng nàng dí dỏm cười.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không hề xem Điệp Phong sáng loáng cười lúm đồng tiền.
Trở lại Phượng Thứu cung, Long Phi Ly đem nàng đặt ở trên giường, mới vừa đứng lên, Từ Hi vào đến, nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, thập gia, Hạ Hầu đại nhân chờ ở Trữ Tú Điện cầu kiến."
Long Phi Ly cười lạnh, "Để cho bọn họ trở về! Trẫm tuyệt không phát binh đến Tuyết Lan sơn."
Hắn nói trầm trầm liếc nàng một cái, "Có nghe hay không? Về sau đừng đến tìm trẫm nữa."
Tay của nàng còn nắm trên tay hắn, hắn vừa dùng lực rút ra, liền muốn đi ra ngoài.
Bạch Chiến Phong, phu thê Tinh Oánh, còn có Bạch lão gia cùng phu nhân cùng nhi tử trước cũng đi biên thành đã ở Tuyết Lan sơn! Nàng tim gan run sợ, vừa vội vừa giận, hạ giường chạy vội tới trước mặt hắn.
Long Phi Ly lại một tiếng nhẹ xuy, "Niên Tuyền Cơ, nhân tình của ngươi sống chết cùng trẫm có quan hệ gì đâu?"
Trong mắt của hắn tàn khốc cùng vui vẻ đem nàng hoàn toàn đẩy hướng tuyệt vọng.
Đêm đó nàng cả đêm không ngủ, suy nghĩ một đêm, quyết định chủ ý.
Hôm sau, nàng mở ra gian phòng liên tục khóa ngăn tủ - - nàng học hắn, cũng làm cái ngăn tủ.
Ở trong đó có Ngọc Trí trước khi đi đưa nàng lưu niệm mấy thứ đồ, có túi gấm Bạch Chiến Phong đưa nàng, di động từ chỗ Truy Truy, tiểu trát, còn có lược ngày đó nàng rời đi trước miếu long hậu, từ trên mặt đất nhặt về.
Hai bộ mặt nạ da người - - một bộ lúc trước Ngọc Trí dịch dung thành hình dạng của nàng dùng là mặt nạ, một cái khác là lúc cung biến, Ngọc Trí một lần cuối cùng làm mặt nạ.
Mê dược cùng lệnh bài của hắn - - đó là hai người trước kia trốn cung đi chơi thời điểm đã dùng qua.
Còn có, hắn trước kia cho nàng hơn trăm vạn lượng ngân phiếu.
Ngày đó, nàng nói với Điệp Phong, ngày hôm sau nàng sẽ ngủ dậy trễ, dặn dò Điệp Phong không cho người khác đánh thức nàng.
Đêm đó, nàng ngủ rất sớm để tranh thủ thêm nhiều thời gian.
Hắn phái tử vệ đến trông giữ nàng là nữ tử, nàng đã biết rõ.
Thời điểm nàng lần nữa đem mảnh sứ hướng bụng mình, tử vệ ra ngăn nàng lại.
Một là tử vệ phản ứng lực vô cùng tốt, mặc dù trúng thuốc mê, nhưng cũng không có lập tức hôn mê. Đang thời điểm tử vệ la lên cảnh báo, lại thốt nhiên ngã xuống đất.
Nàng cả kinh, lại thấy được từ góc tối đi ra một nam tử.
Nàng đã không nghĩ còn gặp lại người này.
Lữ Tống.
Mặc dù cực kỳ kinh ngạc, ngược lại cũng không nhiều e ngại, chỉ hỏi hắn vì sao lại trở về nội cung.
Lữ Tống nhìn nàng thật lâu mới nói,
Hắn ngày đó chưa hoàn thành nhiệm vụ, bị tạm trục xuất Tiên Nghiễn Đài, cần phải hoàn thành kiện công đức mới có thể trở về. Hai năm, hắn đã hoàn thành ba kiện công đức, sau đó, vài ngày trước, hắn trở về cung.
Muốn cho nàng hai kiện công đức cuối cùng.
Nhiều ngày đau khổ, nghe được lời Lữ Tống, không khỏi nở nụ cười.
Mê dược - - hai bộ mặt nạ da người, một bộ thay tử vệ đeo lên, một bộ chính mình dẫn theo - - lệnh bài xuất cung.
Kế hoạch cùng áp dụng vĩnh viễn là hai việc khác nhau, nếu chỉ có mình, nàng chưa chắc có thể suốt đêm tìm được xe ngựa rời đi, ra khỏi Hoàng thành, nàng nhất định phải tại đế đô ngây ngốc một đêm, đợi đến hừng đông mới có thể đi mua xe ngựa.
Trên người nàng mang theo số ngân phiếu khổng lồ, có lẽ ở trên đường sẽ sớm gặp nạn.
Nhưng nhờ có thêm Lữ Tống.
Niên Phi biến mất trong cung mấy ngày về sau, Tuyền Cơ đến Tuyết Lan sơn, từ thương nhân bán lương thực ở Giang Nam mua lương thực.
...
"A Thất, ngươi đền y phục cho ta."
Lưu Cảnh liếc qua thấm ướt trên người mình, nhéo nhéo cái cằm Chu Thất trong ngực.
Chu Thất lại vẫn kinh ngạc nhìn tố kính.
Nhìn hết thảy bên trong kết cục đã định chưa từng nghĩ đến
...
Trong kính, Bạch Chiến Phong còn chưa chết. Tây Lương mới vừa cùng Hung Nô đánh xong một trận chiến, hai quân nghỉ ngơi.
Bầu trời về đêm cao xa.
Tuyết Lan sơn ánh sao chiếu xuống, nam nhân tay thon dài, đang vén màn quân trướng.
Đó là lần cuối cùng hắn chứng kiến Ngũ Toàn, cũng là Ngũ Toàn cùng ngoài quân trướng tất cả binh sĩ trùng hợp đi qua lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng chứng kiến vị chủ soái thất thố.
...
Đúng vậy, một thân nam trang nàng, là Toàn Đệ của hắn, Tuyền Cơ lẳng lặng nhìn nam tử phía trước.
Giáp sắc chưa cởi, nàng lần đầu tiên chứng kiến hắn trong bộ quân trang.
Nàng không nghĩ tới hắn trong bộ giáp màu bạc, vẫn giống như trước kia, bình thường ôn nhu điềm tĩnh nho nhã, phiêu dật như tiên. Sau lúc kinh ngạc, hắn hướng nàng nhanh chạy tới, dưới chân lại lảo đảo một cái...
Tuyền Cơ chỉ cảm thấy dưới bụng đau nhói, đè lại bụng, Điệp Phong kinh hãi, La Cẩm đang mờ mịt không biết làm sao, thình lình nghe tiếng bước chân cấp tốc đến, thân thể đã đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Nàng kinh hãi, thấy một bóng lưng cao to bước nhanh chạy vội tới bên cạnh Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn nam nhân ôm nàng, hắn đáy mắt xanh đen, râu ria chưa cạo, hắn cũng không có xem nàng, hắn ôm nàng, nhưng không có xem nàng, chỉ mạc mạc nói: "Lục Khải, truyền trẫm chỉ, phế đi La Tần."
Lục Khải khom người vâng dạ, lúc hắn ôm nàng sải bước rời đi, Tuyền Cơ chứng kiến sau lưng của hắn La Cẩm sững sờ ngồi dưới đất, cái khăn che mặt rơi xuống, khóc hô kêu tên của hắn "A Ly".
Hắn cũng để cho người khác gọi hắn như vậy sao? Trong lòng nàng đau đớn, rồi lại đột nhiên giật mình, tại ánh mắt trầm tĩnh của Lục Khải trên gương mặt La Cẩm, xem ra quá giống mặt của mình, nàng đột nhiên nhớ tới Uyển Nghi hai năm trước.
Ca cơ kia cũng giống mình quá.
Nàng ngoái đầu nhìn lại về phía ánh mắt của nam nhân, vành mắt nóng ướt, thấp giọng hỏi, chúng ta không thể lại ở cùng một chỗ sao.
"Không thể."
Thanh âm mỏng, quyết tuyệt.
Sau lưng, Điệp Phong đi theo Lục Khải cùng một đám cung nhân theo sát đến, hướng nàng dí dỏm cười.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không hề xem Điệp Phong sáng loáng cười lúm đồng tiền.
Trở lại Phượng Thứu cung, Long Phi Ly đem nàng đặt ở trên giường, mới vừa đứng lên, Từ Hi vào đến, nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, thập gia, Hạ Hầu đại nhân chờ ở Trữ Tú Điện cầu kiến."
Long Phi Ly cười lạnh, "Để cho bọn họ trở về! Trẫm tuyệt không phát binh đến Tuyết Lan sơn."
Hắn nói trầm trầm liếc nàng một cái, "Có nghe hay không? Về sau đừng đến tìm trẫm nữa."
Tay của nàng còn nắm trên tay hắn, hắn vừa dùng lực rút ra, liền muốn đi ra ngoài.
Bạch Chiến Phong, phu thê Tinh Oánh, còn có Bạch lão gia cùng phu nhân cùng nhi tử trước cũng đi biên thành đã ở Tuyết Lan sơn! Nàng tim gan run sợ, vừa vội vừa giận, hạ giường chạy vội tới trước mặt hắn.
Long Phi Ly lại một tiếng nhẹ xuy, "Niên Tuyền Cơ, nhân tình của ngươi sống chết cùng trẫm có quan hệ gì đâu?"
Trong mắt của hắn tàn khốc cùng vui vẻ đem nàng hoàn toàn đẩy hướng tuyệt vọng.
Đêm đó nàng cả đêm không ngủ, suy nghĩ một đêm, quyết định chủ ý.
Hôm sau, nàng mở ra gian phòng liên tục khóa ngăn tủ - - nàng học hắn, cũng làm cái ngăn tủ.
Ở trong đó có Ngọc Trí trước khi đi đưa nàng lưu niệm mấy thứ đồ, có túi gấm Bạch Chiến Phong đưa nàng, di động từ chỗ Truy Truy, tiểu trát, còn có lược ngày đó nàng rời đi trước miếu long hậu, từ trên mặt đất nhặt về.
Hai bộ mặt nạ da người - - một bộ lúc trước Ngọc Trí dịch dung thành hình dạng của nàng dùng là mặt nạ, một cái khác là lúc cung biến, Ngọc Trí một lần cuối cùng làm mặt nạ.
Mê dược cùng lệnh bài của hắn - - đó là hai người trước kia trốn cung đi chơi thời điểm đã dùng qua.
Còn có, hắn trước kia cho nàng hơn trăm vạn lượng ngân phiếu.
Ngày đó, nàng nói với Điệp Phong, ngày hôm sau nàng sẽ ngủ dậy trễ, dặn dò Điệp Phong không cho người khác đánh thức nàng.
Đêm đó, nàng ngủ rất sớm để tranh thủ thêm nhiều thời gian.
Hắn phái tử vệ đến trông giữ nàng là nữ tử, nàng đã biết rõ.
Thời điểm nàng lần nữa đem mảnh sứ hướng bụng mình, tử vệ ra ngăn nàng lại.
Một là tử vệ phản ứng lực vô cùng tốt, mặc dù trúng thuốc mê, nhưng cũng không có lập tức hôn mê. Đang thời điểm tử vệ la lên cảnh báo, lại thốt nhiên ngã xuống đất.
Nàng cả kinh, lại thấy được từ góc tối đi ra một nam tử.
Nàng đã không nghĩ còn gặp lại người này.
Lữ Tống.
Mặc dù cực kỳ kinh ngạc, ngược lại cũng không nhiều e ngại, chỉ hỏi hắn vì sao lại trở về nội cung.
Lữ Tống nhìn nàng thật lâu mới nói,
Hắn ngày đó chưa hoàn thành nhiệm vụ, bị tạm trục xuất Tiên Nghiễn Đài, cần phải hoàn thành kiện công đức mới có thể trở về. Hai năm, hắn đã hoàn thành ba kiện công đức, sau đó, vài ngày trước, hắn trở về cung.
Muốn cho nàng hai kiện công đức cuối cùng.
Nhiều ngày đau khổ, nghe được lời Lữ Tống, không khỏi nở nụ cười.
Mê dược - - hai bộ mặt nạ da người, một bộ thay tử vệ đeo lên, một bộ chính mình dẫn theo - - lệnh bài xuất cung.
Kế hoạch cùng áp dụng vĩnh viễn là hai việc khác nhau, nếu chỉ có mình, nàng chưa chắc có thể suốt đêm tìm được xe ngựa rời đi, ra khỏi Hoàng thành, nàng nhất định phải tại đế đô ngây ngốc một đêm, đợi đến hừng đông mới có thể đi mua xe ngựa.
Trên người nàng mang theo số ngân phiếu khổng lồ, có lẽ ở trên đường sẽ sớm gặp nạn.
Nhưng nhờ có thêm Lữ Tống.
Niên Phi biến mất trong cung mấy ngày về sau, Tuyền Cơ đến Tuyết Lan sơn, từ thương nhân bán lương thực ở Giang Nam mua lương thực.
...
"A Thất, ngươi đền y phục cho ta."
Lưu Cảnh liếc qua thấm ướt trên người mình, nhéo nhéo cái cằm Chu Thất trong ngực.
Chu Thất lại vẫn kinh ngạc nhìn tố kính.
Nhìn hết thảy bên trong kết cục đã định chưa từng nghĩ đến
...
Trong kính, Bạch Chiến Phong còn chưa chết. Tây Lương mới vừa cùng Hung Nô đánh xong một trận chiến, hai quân nghỉ ngơi.
Bầu trời về đêm cao xa.
Tuyết Lan sơn ánh sao chiếu xuống, nam nhân tay thon dài, đang vén màn quân trướng.
Đó là lần cuối cùng hắn chứng kiến Ngũ Toàn, cũng là Ngũ Toàn cùng ngoài quân trướng tất cả binh sĩ trùng hợp đi qua lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng chứng kiến vị chủ soái thất thố.
...
Đúng vậy, một thân nam trang nàng, là Toàn Đệ của hắn, Tuyền Cơ lẳng lặng nhìn nam tử phía trước.
Giáp sắc chưa cởi, nàng lần đầu tiên chứng kiến hắn trong bộ quân trang.
Nàng không nghĩ tới hắn trong bộ giáp màu bạc, vẫn giống như trước kia, bình thường ôn nhu điềm tĩnh nho nhã, phiêu dật như tiên. Sau lúc kinh ngạc, hắn hướng nàng nhanh chạy tới, dưới chân lại lảo đảo một cái...