J tra GG thì thấy bên VHH giải thích là một tờ chiếu của vua ban được dùng để ghi công trạng của một vị đại thần nào đó hoặc cũng có thể dùng như một kim bài miễn tội chết, tùy từng trg hợp mà giải thích nghĩa. Ở đây ý tương đương kim bài miễn tử nhưng J k dịch thoát ý đc mà để thành kim bài thì k đúng nên cứ giữ nguyên vậy :D Như nghĩ: cái này là chiếu chỉ trắng đó, chỉ có ấn chưa có lệnh, có thể viết lên 1 yêu cầu xem đó là 1 lời hứa của hoàng thượng.
“Dạ!” Từ Hi đáp lời nhưng lại không hề bước tới, chỉ chăm chú nhìn về phía Long Phi Ly.
Long Phi Ly cười nói: “Từ Hi, nương nương ra lệnh ngươi mà ngươi muốn bất tuân sao?”
“Vâng …”
Hắn khẽ động thân mình liền đã ở bên ngoài song sắt nhà tù.
Phía dưới rèm buông, một bàn tay gầy nhưng trắng nõn đưa ra.
Cổ họng Trương Tiến cứng ngắc, nhưng thân hình Từ Hi vừa vặn đứng một bên, tất cả đều bị che khuất.
“Hoàng Thượng.” Từ Hi lấy vật gì đó, cung kính trình đến trước mặt hoàng đế.
Là một cái bọc nhỏ.
“Niên phi nương nương có sở thích thật là khác biệt.” Long Tử Cẩm mỉm cười.
Nghe giọng nói mang ý chế nhạo, Trương Tiến nhìn lại, thấy mắt hắn sáng ngời nhìn theo hướng đó.
Long Phi Ly nhìn thần sắc Trương Tiến nhưng không cách nào hiểu rõ.
Vị hoàng đế trẻ khẽ nhếch môi, “Từ Hi, mở nó ra.”
Thật lâu về sau, khi Trương Tiến đã làm quan lớn, không buồn để ý mấy lời đồn nhảm, bước vào tiểu lâu Lâm Yên, vì một tuyệt sắc giai nhân mà bỏ ra vạn lượng vàng, hắn làm như vậy bởi nữ nhân thanh lâu đó đã thốt ra một câu .
“Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt?”
Một câu nói tương tự, đủ khiến hắn lặng người.
******
Trong bọc nhỏ, là một tờ giấy lụa.
Giấy lụa Tương Lăng.
Màu sắc của tờ giấy lụa này cùng màu áo ngoài của Long Phi Ly giống nhau.
Quần áo tuyệt diễm, mê hoặc mắt người, nhưng hôm nay lại xuất hiện ở nơi này, có phần không xứng .
Giấy trắng như tuyết, lụa nhuộm vàng óng, thêu chìm đường vân rồng, trên mặt giấy trắng không một chữ, chỉ có một dấu đỏ chói mắt.
Được đóng từ ngọc tỷ của hoàng đế.
Trương Tiến hiểu được thứ này tuyệt không đơn giản, hắn còn đang nghĩ vật này cùng thánh chỉ gần như giống nhau hoàn toàn thì Long Tử Cẩm đã thất thanh hô lên: “Đây là đan thư thiết khoán lưu truyền!”
Trong phòng lao, không khí có phần đóng băng.
Trương Tiến chấn động, hắn thậm chí cố không nhìn những người khác, trong đầu sớm đã bị khiếp sợ mà muốn nổ tung.
Đan thư thiết khoán, là vật được hoàng đế ban cho vị trọng thần có cống hiến nhiều nhất, hoặc có công đức lớn, như trong chiến tranh lập được công trạng hiển hách giết được tướng giặc, mà cho dù là quan lớn cũng chưa chắc đã được ban thưởng vật này.
Vật này, có được có thể là do hoàng đế vì quý trọng mà phong thưởng, là điều vô cùng vinh dự, trong truyền thuyết được người người coi như vật miễn tội chết, dù cho phạm tội tày đình. Từ khi lập nước đến nay, mấy trăm năm qua, vật này cũng mới chỉ được ban thưởng không quá hai lần, một trong số đó là Vương đại tướng quân theo giúp Thái tổ thống nhất giang sơn.
Đan thư, vật đúng như tên, dùng chu sa (mực đỏ) viết nên. Trên thực tế, đan thư thiết khoán, quý giá là bởi trắng toát một màu, không lưu thêm chút gì đỏ và đen. Không lưu thêm chút gì ngoài long ấn của hoàng đế.
Mặt giấy trắng không tỳ vết, có thể viết bất cứ điều gì thậm chí là lời thề của hoàng đế.
Lời thề của hoàng đế, có ý nghĩa gì?
“Cửu ca.” Long Tử Cẩm run giọng nói: Huynh ban thưởng cho Tuyền Cơ vật đó sao?”
“Dạ!” Từ Hi đáp lời nhưng lại không hề bước tới, chỉ chăm chú nhìn về phía Long Phi Ly.
Long Phi Ly cười nói: “Từ Hi, nương nương ra lệnh ngươi mà ngươi muốn bất tuân sao?”
“Vâng …”
Hắn khẽ động thân mình liền đã ở bên ngoài song sắt nhà tù.
Phía dưới rèm buông, một bàn tay gầy nhưng trắng nõn đưa ra.
Cổ họng Trương Tiến cứng ngắc, nhưng thân hình Từ Hi vừa vặn đứng một bên, tất cả đều bị che khuất.
“Hoàng Thượng.” Từ Hi lấy vật gì đó, cung kính trình đến trước mặt hoàng đế.
Là một cái bọc nhỏ.
“Niên phi nương nương có sở thích thật là khác biệt.” Long Tử Cẩm mỉm cười.
Nghe giọng nói mang ý chế nhạo, Trương Tiến nhìn lại, thấy mắt hắn sáng ngời nhìn theo hướng đó.
Long Phi Ly nhìn thần sắc Trương Tiến nhưng không cách nào hiểu rõ.
Vị hoàng đế trẻ khẽ nhếch môi, “Từ Hi, mở nó ra.”
Thật lâu về sau, khi Trương Tiến đã làm quan lớn, không buồn để ý mấy lời đồn nhảm, bước vào tiểu lâu Lâm Yên, vì một tuyệt sắc giai nhân mà bỏ ra vạn lượng vàng, hắn làm như vậy bởi nữ nhân thanh lâu đó đã thốt ra một câu .
“Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt?”
Một câu nói tương tự, đủ khiến hắn lặng người.
******
Trong bọc nhỏ, là một tờ giấy lụa.
Giấy lụa Tương Lăng.
Màu sắc của tờ giấy lụa này cùng màu áo ngoài của Long Phi Ly giống nhau.
Quần áo tuyệt diễm, mê hoặc mắt người, nhưng hôm nay lại xuất hiện ở nơi này, có phần không xứng .
Giấy trắng như tuyết, lụa nhuộm vàng óng, thêu chìm đường vân rồng, trên mặt giấy trắng không một chữ, chỉ có một dấu đỏ chói mắt.
Được đóng từ ngọc tỷ của hoàng đế.
Trương Tiến hiểu được thứ này tuyệt không đơn giản, hắn còn đang nghĩ vật này cùng thánh chỉ gần như giống nhau hoàn toàn thì Long Tử Cẩm đã thất thanh hô lên: “Đây là đan thư thiết khoán lưu truyền!”
Trong phòng lao, không khí có phần đóng băng.
Trương Tiến chấn động, hắn thậm chí cố không nhìn những người khác, trong đầu sớm đã bị khiếp sợ mà muốn nổ tung.
Đan thư thiết khoán, là vật được hoàng đế ban cho vị trọng thần có cống hiến nhiều nhất, hoặc có công đức lớn, như trong chiến tranh lập được công trạng hiển hách giết được tướng giặc, mà cho dù là quan lớn cũng chưa chắc đã được ban thưởng vật này.
Vật này, có được có thể là do hoàng đế vì quý trọng mà phong thưởng, là điều vô cùng vinh dự, trong truyền thuyết được người người coi như vật miễn tội chết, dù cho phạm tội tày đình. Từ khi lập nước đến nay, mấy trăm năm qua, vật này cũng mới chỉ được ban thưởng không quá hai lần, một trong số đó là Vương đại tướng quân theo giúp Thái tổ thống nhất giang sơn.
Đan thư, vật đúng như tên, dùng chu sa (mực đỏ) viết nên. Trên thực tế, đan thư thiết khoán, quý giá là bởi trắng toát một màu, không lưu thêm chút gì đỏ và đen. Không lưu thêm chút gì ngoài long ấn của hoàng đế.
Mặt giấy trắng không tỳ vết, có thể viết bất cứ điều gì thậm chí là lời thề của hoàng đế.
Lời thề của hoàng đế, có ý nghĩa gì?
“Cửu ca.” Long Tử Cẩm run giọng nói: Huynh ban thưởng cho Tuyền Cơ vật đó sao?”