Nhưng nói đến quan hệ thiệt hơn, hắn cũng không nên khinh xuất ba nữ tử kia, nếu muốn không dị nghị, tối hôm đại hôn đó, hắn nên sủng hạnh hoàng hậu mới đúng.
Dung nhan đoan trang trong gương đồng trước tấm bình phong, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy khuôn mặt của Tuyền Cơ, nhan sắc đẹp đẽ thanh tú, mặt mũi trong trẻo, chớ nói tới hai phi tử Hoa Tuệ, dù so nét đẹp với hoàng hậu, cũng lộ vẻ thua kém, hoàng đế sẽ thích sao?
Trên thực tế, hắn sau ngày đại hôn liền rời hoàng cung đến Thu Sơn tế tổ.
Cảm tình hoàng đế với Niên Tuyền Cơ, bất quá chỉ là một đêm ngắn ngủi.
Cho đến khi nàng thiếp đi trong tấm mền gấm mềm mại thơm mát, ý thức nàng còn rối rắm vấn đề này. Đưa tay ấn lên môi, phía trên dường như vẫn vương vấn hơi thở hắn. Hồi lâu, giấc ngủ mới kéo.
Hô hấp đột nhiên cứng lại.
Thanh âm tuy rất nhỏ —— nhưng quả thật, có người tiến vào!
Nàng hoảng hốt, là ai khuya khoắt còn mò đến phòng của phi tử hoàng đế đây? Trước khi ngủ, Điệp Phong luôn an bài vài tên thái giám cùng cung tỳ ở bên ngoài gác đêm a.
Vậy là ai?
Người nọ đã đi đến mép giường, nàng sợ bị phát hiện còn tỉnh, cũng không dám mở mắt, hai tay nắm chặt lấy mền.
Tay của kẻ xâm phạm bị ngăn trở bởi tấm mền, đụng đến lưng nàng, thân nàng giật một cái, lúc này cũng thể làm gì, chỉ có thể nắm lên tấm mền mạnh mẽ hướng kẻ kia trùm tới.
Thất bại !
Người nọ phản ứng nhanh nhạy, dễ dàng đem nàng cùng với mền túm lấy, yết hầu nàng căng thẳng, thất thanh kêu lên.
“Như thế nào còn chưa ngủ?”
Thanh âm thản nhiên của nam nhân.
Tuyền Cơ câu cứu mạng kia tức khắc nuốt vào yết hầu, lấy làm lạ hỏi: “Hoàng Thượng?”
“Là trẫm.”
“Hoàng Thượng tới nơi này làm gì?” Lại bắt đầu vô lễ .
“Thực xin lỗi, thần thiếp . . . .”
“Ái phi cho rằng trẫm tới đây làm gì?” Hắn hỏi lại.
Trong bóng tối, nàng nghe thanh âm hắn mờ mịt trầm thấp.
“Nga… A! !”
Bị thả lại trên giường, nàng lập tức tự động lăn vào bên trong, trong lòng bắt đầu sợ hãi, trừ phi muốn chết… Nàng có thể nói không với hắn sao?
Hoàng đế rất nhanh nằm lên.
“Nằm ngửa hay là nằm úp?” Khẩu khí nam nhân hơi lộ ra vẻ mệt mỏi cùng không kiên nhẫn.
“Ngửa…” Nàng vì câu hỏi của hắn mà tò mò.
“Vết thương trên lưng không đau sao?”
Hắn vừa nói, nàng mới phản ứng lại —— rất đau! Nàng vừa rồi vẫn còn nằm úp, mền tuy rằng mềm mại, đau đớn trên lưng vẫn có điểm khó chịu.
Thật không tiện gào rú lên, đành âm thầm nhe răng nhếch miệng, cả người đã bị túm đến bên cạnh người nọ.
Nàng giật mình, có thể cảm nhận được trước ngực nàng dính sát vào bộ ngực gầy gò của hắn.
Dung nhan đoan trang trong gương đồng trước tấm bình phong, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy khuôn mặt của Tuyền Cơ, nhan sắc đẹp đẽ thanh tú, mặt mũi trong trẻo, chớ nói tới hai phi tử Hoa Tuệ, dù so nét đẹp với hoàng hậu, cũng lộ vẻ thua kém, hoàng đế sẽ thích sao?
Trên thực tế, hắn sau ngày đại hôn liền rời hoàng cung đến Thu Sơn tế tổ.
Cảm tình hoàng đế với Niên Tuyền Cơ, bất quá chỉ là một đêm ngắn ngủi.
Cho đến khi nàng thiếp đi trong tấm mền gấm mềm mại thơm mát, ý thức nàng còn rối rắm vấn đề này. Đưa tay ấn lên môi, phía trên dường như vẫn vương vấn hơi thở hắn. Hồi lâu, giấc ngủ mới kéo.
Hô hấp đột nhiên cứng lại.
Thanh âm tuy rất nhỏ —— nhưng quả thật, có người tiến vào!
Nàng hoảng hốt, là ai khuya khoắt còn mò đến phòng của phi tử hoàng đế đây? Trước khi ngủ, Điệp Phong luôn an bài vài tên thái giám cùng cung tỳ ở bên ngoài gác đêm a.
Vậy là ai?
Người nọ đã đi đến mép giường, nàng sợ bị phát hiện còn tỉnh, cũng không dám mở mắt, hai tay nắm chặt lấy mền.
Tay của kẻ xâm phạm bị ngăn trở bởi tấm mền, đụng đến lưng nàng, thân nàng giật một cái, lúc này cũng thể làm gì, chỉ có thể nắm lên tấm mền mạnh mẽ hướng kẻ kia trùm tới.
Thất bại !
Người nọ phản ứng nhanh nhạy, dễ dàng đem nàng cùng với mền túm lấy, yết hầu nàng căng thẳng, thất thanh kêu lên.
“Như thế nào còn chưa ngủ?”
Thanh âm thản nhiên của nam nhân.
Tuyền Cơ câu cứu mạng kia tức khắc nuốt vào yết hầu, lấy làm lạ hỏi: “Hoàng Thượng?”
“Là trẫm.”
“Hoàng Thượng tới nơi này làm gì?” Lại bắt đầu vô lễ .
“Thực xin lỗi, thần thiếp . . . .”
“Ái phi cho rằng trẫm tới đây làm gì?” Hắn hỏi lại.
Trong bóng tối, nàng nghe thanh âm hắn mờ mịt trầm thấp.
“Nga… A! !”
Bị thả lại trên giường, nàng lập tức tự động lăn vào bên trong, trong lòng bắt đầu sợ hãi, trừ phi muốn chết… Nàng có thể nói không với hắn sao?
Hoàng đế rất nhanh nằm lên.
“Nằm ngửa hay là nằm úp?” Khẩu khí nam nhân hơi lộ ra vẻ mệt mỏi cùng không kiên nhẫn.
“Ngửa…” Nàng vì câu hỏi của hắn mà tò mò.
“Vết thương trên lưng không đau sao?”
Hắn vừa nói, nàng mới phản ứng lại —— rất đau! Nàng vừa rồi vẫn còn nằm úp, mền tuy rằng mềm mại, đau đớn trên lưng vẫn có điểm khó chịu.
Thật không tiện gào rú lên, đành âm thầm nhe răng nhếch miệng, cả người đã bị túm đến bên cạnh người nọ.
Nàng giật mình, có thể cảm nhận được trước ngực nàng dính sát vào bộ ngực gầy gò của hắn.