Nếu Thôi nữ y chưa đến, liệu hắn có cho đánh hay không?
Nếu đánh, thì tia hy vọng cuối cùng của nàng cũng sẽ bị đánh nát theo đó.
Có nước mắt vòng quanh trong hốc mắt.
“Người nói, vĩnh viễn đừng bao giờ cố gắng tìm hiểu…” Nàng lẩm bẩm nói: “Thiếp vốn không biết.”
Nước mắt rơi trên mu bàn tay hắn đang xoa mặt nàng, hắn nhíu mi hất giọt nước kia rơi xuống.
Thì ra ngay cả khi đã chết lặng rồi vẫn còn đau.
Nàng nghiêng đầu, Thôi nữ y ngồi quỳ trên mặt đất, cẩn thận xem xét miệng vết thương của nàng.
“Như thế nào?” Hoàng đế trầm giọng hỏi.
Thôi nữ y mỉm cười, “Xin Hoàng thượng an tâm, nô tỳ giúp nương nương bôi thuốc lên trên, sẽ không để lại sẹo.”
” Ừ.”
Cả căn phòng yên lặng, An Cẩn hơi hơi cúi mặt, hắn đang bảo hộ chính mình… Nhưng hắn lại ở trước mặt nhiều người ôm nàng ta vào lòng. Vì sao…
Ghen ghét, giống lửa cháy lan ra đồng cỏ khô thiêu đốt trong lòng.
Đột nhiên dưới chân thấy bị đau.
Nàng kinh hãi, nhìn xuống hóa ra là con súc sinh kia.
Nó bị trọng thương, vừa rồi Tuyền Cơ ôm nó đặt ra phía sau, thấy mắt nó đã híp lại, sau cũng không nghe thấy tiếng động nào, nàng còn tưởng nó đã chết rồi. Giờ lại bò lê lại đây cắn nàng.
Nàng giận dữ, trong lòng sinh ác tâm, hướng nó bụng đá một cước.
Sói con bị đá văng ra một bên, kêu lên một tiếng, khụ ra mấy ngụm máu loãng, con ngươi hung ác trừng mắt nhìn nàng, một lúc sau, mới dần dần bất động .
“Sói con…” Tuyền Cơ hoảng hốt, đẩy Thôi nữ y đang bôi thuốc ra, tránh khỏi lòng hoàng đế, loạng choạng bước đến bên con sói nhỏ.
Điệp Phong khóc nói: “Nương nương…”
Tuyền Cơ run run đem sói nhỏ ôm vào trong lòng, hai mắt nó nhắm chặt lại, hơi thở mỏng manh đứt quãng.
“Cầu xin ngươi, xin hãy cứu nó.” Nàng đem sói con mang đến trước mặt Thôi nữ y, nói giọng khàn khàn.
“Nô tỳ tuân mệnh.” Thôi nữ y vừa muốn nhận lấy con sói thì nghe hoàng đế lạnh lùng nói: “Ai cho ngươi cứu nó?”
Thôi nữ y cả kinh, bàn tay kia vừa vươn ra, sợ hãi thu về.
Tuyền Cơ kinh ngạc nói: “Người nói cái gì?”
“Thôi nữ y giúp Niên tần nương nương bôi thuốc.” Hoàng đế hơi nheo mắt lại.
“Cứu nó trước, nó sắp chết, thiếp cầu xin người…”
Tuyền Cơ thật cẩn thận đem sói con đưa cho hắn xem, con sói nhỏ vốn lông trắng như tuyết, giờ toàn bộ đã nhuộm thành màu đỏ.
Nó giống như là một quả cầu thịt đỏ tươi.
Hoàng đế phất tay áo đứng lên, giọng nói lạnh lùng: “Súc sinh tức là súc sinh, nó làm thương Cẩn nhi.”
An Cẩn nghe được giọng điệu tức giận của hắn, trong lòng mừng rỡ, đi tới, hoàng đế đưa tay ôm nàng, ánh mắt xẹt qua máu tươi trên giầy của nàng, lông mi nhăn lại.
Tuyền Cơ liều mạng lắc đầu, trên mặt khinh thường, tiến người về trước, trên mặt nước mắt lạnh rơi đầy.
“Thiếp cầu xin người, cầu xin người.”
Cung đình nội uyển, trời đất phức tạp mới biết lòng người thẳng ngay. Thôi nữ y lại trời sinh tính tình thẳng thắn, nàng nhìn rõ sự lạnh lùng cùng tức giận trong ánh mắt của hoàng đế, nhưng lúc này vẫn cắn răng nói: “Hoàng Thượng, xin cho nô tỳ được chẩn trị cho con thú nhỏ này.”
Điệp Phong đã sớm dẫn cung tỳ thái giám Phượng Thứu cung nhất loạt quỳ rạp xuống đất.
Tuyền Cơ cảm kích nhìn Thôi nữ y, run run nắm cánh tay hoàng đế, ánh mắt cầu xin nhìn hắn.
“Người nào nhắc lại một câu nữa, xử tử.” Hoàng đế giận dữ cười lạnh.
Gắt gao nhắm mắt lại, Tuyền Cơ đem sói con ôm vào lòng, nặng nề mà khấu đầu cầu xin.
“Thiếp cầu người, thiếp cầu xin người, bây giờ ngừơi muốn thiếp làm cái gì cũng được…” giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng, giống như tiếng nói bi thương của một lão phu nhân, khàn khàn lại khó nghe.
“Nó đã sớm đáng chết rồi.”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, tựa như tiếng sấm động giữa trời quang.
Trong lòng bi phẫn oán hận chồng chất dồn ứ lại, muốn tìm một nơi để nói hết, lại không chỗ để phát tiết.
Nàng thấy được chính mình chết lặng, còn chưa nói xong ba chữ kia… Còn có tiếng khóc của Điệp Phong hòa cùng các cung nhân .
Nàng ngã xuống rồi lại đi đến trước mặt Long Tử Cẩm: “Lăng Thụy Vương gia, cầu xin người giúp nói vài câu với Hoàng Thượng.”
Long Tử Cẩm xoay mặt qua một bên, hờ hững nói: “Niên tần nương nương, Tử Cẩm nhận không nổi đại lễ này.”
Ánh mắt bấn loạn nhìn sói con hoàn toàn bất động trong lòng, Tuyền Cơ rốt cục nghe được âm thanh của tuyệt vọng.
Ôm chặt con sói nhỏ vào lòng đứng dậy, nàng đi tới trước mặt hoàng đế.
Ánh mắt kia trầm mặt nhìn vào vết thương hình bán nguyệt đỏ thẫm trên trán nàng, đôi mày mơ hồ cau lại.
Tuyền Cơ ôm chặt sói con, xoay người hướng ra phía cửa.
“Niên Tuyền Cơ! Trẫm có nói cho nàng đi sao?”
Nghe được trong giọng nói của hắn có sự giận giữ tới run run, nàng quay người nhoẻn miệng cười, “Không phải người lệnh cho Tuyền Cơ ngay hôm nay phải chuyển ra cung Phượng Thứu sao? Tuyền Cơ bây giờ trở về đi thu thập tư trang. Hoàng Thượng, ngày đó người không nên cứu thiếp…”
“làm gì…” Nàng cười khẽ, rốt cục cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi Thu Huỳnh hiên.
******
Có chút đăm chiêu suy nghĩ trong mắt Thanh Phong, hơi chút phức tạp trong ánh mắt Hạ Tang
“Sói con…” hai mắt lại ôn nhu nhìn con thú nhỏ trong lòng, nàng nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Chị mang em trở về kỳ viên được không?”
Đó chính là nơi nó sinh ra.
Đúng vậy, cũng là nơi nó trút hơi thở cuối cùng, nơi có con sói nó trân trọng đã chết ở đó.
Không biết những người khác là thấy thế nào về nàng… Vì một con thú nhỏ mà đối nghịch với hoàng đế, không phải là quá ngu ngốc sao?
Nhưng mà, nàng chính là Chu thất.
Cho dù quay trở lại kỳ viên, nàng có thể phải mất mạng.
trên đời này không ai quan tâm đến nàng, cuộc sống này tiếp tục sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, tuy rằng nàng cũng rất sợ chết…
Kì viên trong cung, vòm đá cửa hang cao trăm trượng, nàng lập tức đi vào, hoàn toàn không cảm giác được sau lưng có hơi thở lạnh lùng tức giận cùng nguy hiểm…
Nếu đánh, thì tia hy vọng cuối cùng của nàng cũng sẽ bị đánh nát theo đó.
Có nước mắt vòng quanh trong hốc mắt.
“Người nói, vĩnh viễn đừng bao giờ cố gắng tìm hiểu…” Nàng lẩm bẩm nói: “Thiếp vốn không biết.”
Nước mắt rơi trên mu bàn tay hắn đang xoa mặt nàng, hắn nhíu mi hất giọt nước kia rơi xuống.
Thì ra ngay cả khi đã chết lặng rồi vẫn còn đau.
Nàng nghiêng đầu, Thôi nữ y ngồi quỳ trên mặt đất, cẩn thận xem xét miệng vết thương của nàng.
“Như thế nào?” Hoàng đế trầm giọng hỏi.
Thôi nữ y mỉm cười, “Xin Hoàng thượng an tâm, nô tỳ giúp nương nương bôi thuốc lên trên, sẽ không để lại sẹo.”
” Ừ.”
Cả căn phòng yên lặng, An Cẩn hơi hơi cúi mặt, hắn đang bảo hộ chính mình… Nhưng hắn lại ở trước mặt nhiều người ôm nàng ta vào lòng. Vì sao…
Ghen ghét, giống lửa cháy lan ra đồng cỏ khô thiêu đốt trong lòng.
Đột nhiên dưới chân thấy bị đau.
Nàng kinh hãi, nhìn xuống hóa ra là con súc sinh kia.
Nó bị trọng thương, vừa rồi Tuyền Cơ ôm nó đặt ra phía sau, thấy mắt nó đã híp lại, sau cũng không nghe thấy tiếng động nào, nàng còn tưởng nó đã chết rồi. Giờ lại bò lê lại đây cắn nàng.
Nàng giận dữ, trong lòng sinh ác tâm, hướng nó bụng đá một cước.
Sói con bị đá văng ra một bên, kêu lên một tiếng, khụ ra mấy ngụm máu loãng, con ngươi hung ác trừng mắt nhìn nàng, một lúc sau, mới dần dần bất động .
“Sói con…” Tuyền Cơ hoảng hốt, đẩy Thôi nữ y đang bôi thuốc ra, tránh khỏi lòng hoàng đế, loạng choạng bước đến bên con sói nhỏ.
Điệp Phong khóc nói: “Nương nương…”
Tuyền Cơ run run đem sói nhỏ ôm vào trong lòng, hai mắt nó nhắm chặt lại, hơi thở mỏng manh đứt quãng.
“Cầu xin ngươi, xin hãy cứu nó.” Nàng đem sói con mang đến trước mặt Thôi nữ y, nói giọng khàn khàn.
“Nô tỳ tuân mệnh.” Thôi nữ y vừa muốn nhận lấy con sói thì nghe hoàng đế lạnh lùng nói: “Ai cho ngươi cứu nó?”
Thôi nữ y cả kinh, bàn tay kia vừa vươn ra, sợ hãi thu về.
Tuyền Cơ kinh ngạc nói: “Người nói cái gì?”
“Thôi nữ y giúp Niên tần nương nương bôi thuốc.” Hoàng đế hơi nheo mắt lại.
“Cứu nó trước, nó sắp chết, thiếp cầu xin người…”
Tuyền Cơ thật cẩn thận đem sói con đưa cho hắn xem, con sói nhỏ vốn lông trắng như tuyết, giờ toàn bộ đã nhuộm thành màu đỏ.
Nó giống như là một quả cầu thịt đỏ tươi.
Hoàng đế phất tay áo đứng lên, giọng nói lạnh lùng: “Súc sinh tức là súc sinh, nó làm thương Cẩn nhi.”
An Cẩn nghe được giọng điệu tức giận của hắn, trong lòng mừng rỡ, đi tới, hoàng đế đưa tay ôm nàng, ánh mắt xẹt qua máu tươi trên giầy của nàng, lông mi nhăn lại.
Tuyền Cơ liều mạng lắc đầu, trên mặt khinh thường, tiến người về trước, trên mặt nước mắt lạnh rơi đầy.
“Thiếp cầu xin người, cầu xin người.”
Cung đình nội uyển, trời đất phức tạp mới biết lòng người thẳng ngay. Thôi nữ y lại trời sinh tính tình thẳng thắn, nàng nhìn rõ sự lạnh lùng cùng tức giận trong ánh mắt của hoàng đế, nhưng lúc này vẫn cắn răng nói: “Hoàng Thượng, xin cho nô tỳ được chẩn trị cho con thú nhỏ này.”
Điệp Phong đã sớm dẫn cung tỳ thái giám Phượng Thứu cung nhất loạt quỳ rạp xuống đất.
Tuyền Cơ cảm kích nhìn Thôi nữ y, run run nắm cánh tay hoàng đế, ánh mắt cầu xin nhìn hắn.
“Người nào nhắc lại một câu nữa, xử tử.” Hoàng đế giận dữ cười lạnh.
Gắt gao nhắm mắt lại, Tuyền Cơ đem sói con ôm vào lòng, nặng nề mà khấu đầu cầu xin.
“Thiếp cầu người, thiếp cầu xin người, bây giờ ngừơi muốn thiếp làm cái gì cũng được…” giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng, giống như tiếng nói bi thương của một lão phu nhân, khàn khàn lại khó nghe.
“Nó đã sớm đáng chết rồi.”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, tựa như tiếng sấm động giữa trời quang.
Trong lòng bi phẫn oán hận chồng chất dồn ứ lại, muốn tìm một nơi để nói hết, lại không chỗ để phát tiết.
Nàng thấy được chính mình chết lặng, còn chưa nói xong ba chữ kia… Còn có tiếng khóc của Điệp Phong hòa cùng các cung nhân .
Nàng ngã xuống rồi lại đi đến trước mặt Long Tử Cẩm: “Lăng Thụy Vương gia, cầu xin người giúp nói vài câu với Hoàng Thượng.”
Long Tử Cẩm xoay mặt qua một bên, hờ hững nói: “Niên tần nương nương, Tử Cẩm nhận không nổi đại lễ này.”
Ánh mắt bấn loạn nhìn sói con hoàn toàn bất động trong lòng, Tuyền Cơ rốt cục nghe được âm thanh của tuyệt vọng.
Ôm chặt con sói nhỏ vào lòng đứng dậy, nàng đi tới trước mặt hoàng đế.
Ánh mắt kia trầm mặt nhìn vào vết thương hình bán nguyệt đỏ thẫm trên trán nàng, đôi mày mơ hồ cau lại.
Tuyền Cơ ôm chặt sói con, xoay người hướng ra phía cửa.
“Niên Tuyền Cơ! Trẫm có nói cho nàng đi sao?”
Nghe được trong giọng nói của hắn có sự giận giữ tới run run, nàng quay người nhoẻn miệng cười, “Không phải người lệnh cho Tuyền Cơ ngay hôm nay phải chuyển ra cung Phượng Thứu sao? Tuyền Cơ bây giờ trở về đi thu thập tư trang. Hoàng Thượng, ngày đó người không nên cứu thiếp…”
“làm gì…” Nàng cười khẽ, rốt cục cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi Thu Huỳnh hiên.
******
Có chút đăm chiêu suy nghĩ trong mắt Thanh Phong, hơi chút phức tạp trong ánh mắt Hạ Tang
“Sói con…” hai mắt lại ôn nhu nhìn con thú nhỏ trong lòng, nàng nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Chị mang em trở về kỳ viên được không?”
Đó chính là nơi nó sinh ra.
Đúng vậy, cũng là nơi nó trút hơi thở cuối cùng, nơi có con sói nó trân trọng đã chết ở đó.
Không biết những người khác là thấy thế nào về nàng… Vì một con thú nhỏ mà đối nghịch với hoàng đế, không phải là quá ngu ngốc sao?
Nhưng mà, nàng chính là Chu thất.
Cho dù quay trở lại kỳ viên, nàng có thể phải mất mạng.
trên đời này không ai quan tâm đến nàng, cuộc sống này tiếp tục sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, tuy rằng nàng cũng rất sợ chết…
Kì viên trong cung, vòm đá cửa hang cao trăm trượng, nàng lập tức đi vào, hoàn toàn không cảm giác được sau lưng có hơi thở lạnh lùng tức giận cùng nguy hiểm…