Tuyền Cơ không rõ những chữ trên quyển sổ nhỏ này có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ là mùa xuân năm Khánh gia thứ mười lăm…
Thử gọi soái ca mắt lam, nhưng không có chút phản ứng nào, những ghi ghép này tựa như lời tiên đoán, nàng không dám để nó ở cung Phượng Thứu, đành mang theo trong người. Sợ trà nguội, nàng đang định đi ra ngoài, lại nhìn thấy Tú Ninh điện mở cửa.
Hai người bước ra.
Khuôn mặt tuấn mĩ… là hắn… Bên cạnh một nữ tử tú lệ dịu dàng. Là hoàng hậu của hắn.
Hoàng hậu là người duy nhất không đến cùng đám nữ nhân hợp tung liên hoành.
Nàng đối với nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần này có chút hảo cảm, mặc kệ là thật tình hay giả ý, dù sao ngày đó thời điểm thái hậu xử tử nàng, hoàng hậu cũng đã từng vì nàng cầu xin.
Nhất quốc chi hậu, có lẽ nên tĩnh lặng như vậy đi, có điều Úc Di Tú cũng không cần theo các tần phi khác tranh giành điều gì.
Tuyền Cơ khẽ cười, trong lòng ê ẩm đau.
Nhìn hai người ôm nhau.
Trong khoảnh khắc, Long Phi Ly cởi áo choàng trên người, phủ lên vai hoàng hậu.
Úc Di Tú là người ẩn nhẫn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái đang tuổi thanh xuân, nàng cũng đỏ mặt, nép sát vào lòng Long Phi Ly.
Một hồi lâu, nàng mới thấp giọng dặn dò: “ Hoàng thượng, bọn họ đợi đã lâu, hay là thần thiếp lui xuống trước, người cũng đừng làm việc vất vả quá, long thể quan trọng hơn.”
Long Phi Ly vuốt tóc nàng, nói: “ Tú nhi, ủy khuất cho nàng. Chuyện Cẩn nhi nàng nên rộng lượng tha thứ.”
Úc Di Tú nâng tay lau nước mắt, nói: “ Có thể chia sẻ với người, thiếp không ủy khuất. Thiếp sẽ căn dặn các viện không được lại tới quấy rầy Cẩn muội muội.”
—người của nàng, ngươi không thể động vào.
An Cẩn… Tuyền Cơ đột nhiên nhớ đến lời nói ngày đó của hắn. Trong chốn thâm cung này, ngươi có thể yêu thương, bảo vệ người khác sao.
Mới cúi đầu xuống, Long Phi Ly đã đi vào mất.
Nàng yên lặng cười, bước nhanh từng bước chạy lại.
Vừa đến cửa vườn, Thanh Phong dẫn theo một tiểu thái giám vội vàng đi tới.
Thần sắc Thanh Phong khẩn trương mày nhíu chặt, tiểu thái giám cúi đầu thật thấp, đi lại gấp gáp.
Gần đến nơi, Thanh Phong mỉm cười vung tay, vài tên cấm vệ ở cửa lập tức tiến lên, rất nhanh lại tản ra trong vườn. Thậm chí không có tiếng thông truyền, hai người đã đi vào.
Không biết vì sao, trong lòng Tuyền Cơ cảm thấy lo lắng, sau khi vào trong, có lẽ do quá mức vội vàng, có một vật gì đó từ trên người tiểu thái giám rơi xuống.
Nàng ngẫm nghĩ, bước nhanh tới, vừa đúng lúc dẫm lên vật kia thì sau lưng có tiếng quát: “ Người nào?”
Tuyền Cơ xoay người, cúi đầu nhỏ giọng nói: “ Nô tài phụng mệnh Hạ Tang công công đem trà dâng lên Hoàng thượng.”
Vài tên cấm vệ ánh mắt sáng quắc, một người trong số đó nói: “Ngươi trước tiên đứng đợi ở chỗ này… ta đi vào thông báo trước.”
Tuyền Cơ hơi khẩn trương, “ Vâng”
Lại làm bộ như sửa sang lại vạt áo, xoay người nhanh chóng nhặt vật kia lên bỏ vào tay áo.
Lúc này, cửa Tú Ninh điện lại một lần nữa mở ra.
“ Chuyện gì mà tranh cãi ầm ĩ như vậy, Hoàng thượng long thể không khỏe, các ngươi làm ồn cái gì?” Người tới lúc này đúng là Hạ Tang.
Cấm vệ kính cẩn nói: “ Bẩm Hạ tổng quản, tiểu thái giám này nói là phụng mệnh ngài dâng trà cho Hoàng thượng.”
Nghe cấm vệ này nói, Tuyền Cơ mới biết được Hạ Tang tuổi còn trẻ, chức quan đã cao như vậy, Từ Hi là tổng quản phủ nội vụ, vậy Hạ Tang chắc là phó tổng quản.
Không đợi cấm vệ quân kia nói xong, ánh mắt lợi hại của Hạ Tang đã dò xét một vòng trên người Tuyền Cơ, hắn vung tay, vài cấm vệ quân lập tức lui ra, Hạ Tang nhíu mi nói, “ Niên tần nuơng nương, sao người lại ăn mặc như thế này đến đây?”
Tuyền Cơ nhìn vẻ mặt hắn nhíu lại, biết hắn nhất định nghĩ mình giống như các tần phi khác, đầu có chút tâm tư, chỉ cười khổ nói: “ Ta nghe nói Hoàng thượng bị bệnh, đây là trà gừng, ta đến chỉ là muốn đưa cho hắn ấm trà.”
“ Làm phiền nương nương, nô tài sẽ chuyển giúp nương nương.”
Tuyền Cơ muốn nhìn Long Phi Ly một chút, Hạ Tang đưa tay đón khay trà, nàng do dự, không muốn buông tay. Âm thanh thản nhiên từ bên trong đột nhiên truyền đến, “ Hạ Tang, ai ở bên ngoài?”
Giọng nói kia có chút ấm ách mệt mỏi.
Hắn vẫn khỏe chứ.
Lời còn chưa nói, trong lòng Tuyền Cơ đã tê rần.
“ Hoàng thượng, là Niên tần nương nương.” Hạ Tang thấp giọng trả lời.
Không khí trong phòng lâm vào trầm mặc.
Tuyền Cơ chua xót, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt khay trà. Chậm rãi xoay người.
“ Để cho nàng vào đi.”
Hạ Tang mở cửa.
Trong lòng là khẩn trương cùng lo lắng, Tuyền Cơ đi vào.
Trong phòng, lại có không ít người… Long Tử Cẩm, Thanh Phong đều có mặt. Nhưng mà rất kỳ quái là tiểu thái giám vừa rồi đâu?
Rốt cục tầm mắt nàng dừng lại phía sau bàn, nam nhân khuôn mặt như ngọc, khẽ tựa vào ghế, ánh mắt thản nhiên dừng ở trên người nàng. Từ Hi ở một bên hầu hạ.
Ở ghế đối diện Long Tử Cẩm nở nụ cười, “ Nương nương, người ăn mặc thế này, thật sự là… rất khác biệt.”
Tuyền Cơ coi như không nghe thấy, ánh mắt chỉ dừng trên người người kia.
Đáy mắt hắn ẩn ẩn có chút màu xanh, nhẹ giọng nói: “ Nàng tới nơi này làm gì?”
Hạ Tang từ phía sau đem khay trà bưng đến. nói: “ Hoàng thượng, Niên tần nương nương mang trà cho người.”
Tuyền Cơ chạy nhanh đến cầm khay, đặt trên bàn sách, nhẹ giọng nói: “Nghe các nàng nói người bị bệnh, đây là trà gừng…”
Nam nhân hơi lạnh giọng cắt ngang lời nàng.
“Đem đi đi, trẫm không cần, về sau không cần đến nữa, nơi này không phải là nơi nàng nên đến.”
Tuyền Cơ không nói tiếng nào, vén cao tay áo, cầm ấm trà rót chút nước vào trong chén Bạch Ngọc, khói lượn lờ bay lên, mùi gừng thơm bay tỏa ra.
“ Ta… thiếp không có ý gì khác, phương pháp pha trà này, là học được từ Như Ý cô cô…”
Chén trà nóng phỏng tay, nàng cẩn thận đem trà đưa tới trước mặt hắn.
“ Ai bảo nàng tìm Như Ý học pha trà?”
Một tiếng cười trầm thấp lạnh lùng xẹt qua, không báo trước, lực đạo tàn nhẫn phất qua tay nàng… cả chén trà nóng đều hất tới mu bàn tay nàng.
Thử gọi soái ca mắt lam, nhưng không có chút phản ứng nào, những ghi ghép này tựa như lời tiên đoán, nàng không dám để nó ở cung Phượng Thứu, đành mang theo trong người. Sợ trà nguội, nàng đang định đi ra ngoài, lại nhìn thấy Tú Ninh điện mở cửa.
Hai người bước ra.
Khuôn mặt tuấn mĩ… là hắn… Bên cạnh một nữ tử tú lệ dịu dàng. Là hoàng hậu của hắn.
Hoàng hậu là người duy nhất không đến cùng đám nữ nhân hợp tung liên hoành.
Nàng đối với nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần này có chút hảo cảm, mặc kệ là thật tình hay giả ý, dù sao ngày đó thời điểm thái hậu xử tử nàng, hoàng hậu cũng đã từng vì nàng cầu xin.
Nhất quốc chi hậu, có lẽ nên tĩnh lặng như vậy đi, có điều Úc Di Tú cũng không cần theo các tần phi khác tranh giành điều gì.
Tuyền Cơ khẽ cười, trong lòng ê ẩm đau.
Nhìn hai người ôm nhau.
Trong khoảnh khắc, Long Phi Ly cởi áo choàng trên người, phủ lên vai hoàng hậu.
Úc Di Tú là người ẩn nhẫn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái đang tuổi thanh xuân, nàng cũng đỏ mặt, nép sát vào lòng Long Phi Ly.
Một hồi lâu, nàng mới thấp giọng dặn dò: “ Hoàng thượng, bọn họ đợi đã lâu, hay là thần thiếp lui xuống trước, người cũng đừng làm việc vất vả quá, long thể quan trọng hơn.”
Long Phi Ly vuốt tóc nàng, nói: “ Tú nhi, ủy khuất cho nàng. Chuyện Cẩn nhi nàng nên rộng lượng tha thứ.”
Úc Di Tú nâng tay lau nước mắt, nói: “ Có thể chia sẻ với người, thiếp không ủy khuất. Thiếp sẽ căn dặn các viện không được lại tới quấy rầy Cẩn muội muội.”
—người của nàng, ngươi không thể động vào.
An Cẩn… Tuyền Cơ đột nhiên nhớ đến lời nói ngày đó của hắn. Trong chốn thâm cung này, ngươi có thể yêu thương, bảo vệ người khác sao.
Mới cúi đầu xuống, Long Phi Ly đã đi vào mất.
Nàng yên lặng cười, bước nhanh từng bước chạy lại.
Vừa đến cửa vườn, Thanh Phong dẫn theo một tiểu thái giám vội vàng đi tới.
Thần sắc Thanh Phong khẩn trương mày nhíu chặt, tiểu thái giám cúi đầu thật thấp, đi lại gấp gáp.
Gần đến nơi, Thanh Phong mỉm cười vung tay, vài tên cấm vệ ở cửa lập tức tiến lên, rất nhanh lại tản ra trong vườn. Thậm chí không có tiếng thông truyền, hai người đã đi vào.
Không biết vì sao, trong lòng Tuyền Cơ cảm thấy lo lắng, sau khi vào trong, có lẽ do quá mức vội vàng, có một vật gì đó từ trên người tiểu thái giám rơi xuống.
Nàng ngẫm nghĩ, bước nhanh tới, vừa đúng lúc dẫm lên vật kia thì sau lưng có tiếng quát: “ Người nào?”
Tuyền Cơ xoay người, cúi đầu nhỏ giọng nói: “ Nô tài phụng mệnh Hạ Tang công công đem trà dâng lên Hoàng thượng.”
Vài tên cấm vệ ánh mắt sáng quắc, một người trong số đó nói: “Ngươi trước tiên đứng đợi ở chỗ này… ta đi vào thông báo trước.”
Tuyền Cơ hơi khẩn trương, “ Vâng”
Lại làm bộ như sửa sang lại vạt áo, xoay người nhanh chóng nhặt vật kia lên bỏ vào tay áo.
Lúc này, cửa Tú Ninh điện lại một lần nữa mở ra.
“ Chuyện gì mà tranh cãi ầm ĩ như vậy, Hoàng thượng long thể không khỏe, các ngươi làm ồn cái gì?” Người tới lúc này đúng là Hạ Tang.
Cấm vệ kính cẩn nói: “ Bẩm Hạ tổng quản, tiểu thái giám này nói là phụng mệnh ngài dâng trà cho Hoàng thượng.”
Nghe cấm vệ này nói, Tuyền Cơ mới biết được Hạ Tang tuổi còn trẻ, chức quan đã cao như vậy, Từ Hi là tổng quản phủ nội vụ, vậy Hạ Tang chắc là phó tổng quản.
Không đợi cấm vệ quân kia nói xong, ánh mắt lợi hại của Hạ Tang đã dò xét một vòng trên người Tuyền Cơ, hắn vung tay, vài cấm vệ quân lập tức lui ra, Hạ Tang nhíu mi nói, “ Niên tần nuơng nương, sao người lại ăn mặc như thế này đến đây?”
Tuyền Cơ nhìn vẻ mặt hắn nhíu lại, biết hắn nhất định nghĩ mình giống như các tần phi khác, đầu có chút tâm tư, chỉ cười khổ nói: “ Ta nghe nói Hoàng thượng bị bệnh, đây là trà gừng, ta đến chỉ là muốn đưa cho hắn ấm trà.”
“ Làm phiền nương nương, nô tài sẽ chuyển giúp nương nương.”
Tuyền Cơ muốn nhìn Long Phi Ly một chút, Hạ Tang đưa tay đón khay trà, nàng do dự, không muốn buông tay. Âm thanh thản nhiên từ bên trong đột nhiên truyền đến, “ Hạ Tang, ai ở bên ngoài?”
Giọng nói kia có chút ấm ách mệt mỏi.
Hắn vẫn khỏe chứ.
Lời còn chưa nói, trong lòng Tuyền Cơ đã tê rần.
“ Hoàng thượng, là Niên tần nương nương.” Hạ Tang thấp giọng trả lời.
Không khí trong phòng lâm vào trầm mặc.
Tuyền Cơ chua xót, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt khay trà. Chậm rãi xoay người.
“ Để cho nàng vào đi.”
Hạ Tang mở cửa.
Trong lòng là khẩn trương cùng lo lắng, Tuyền Cơ đi vào.
Trong phòng, lại có không ít người… Long Tử Cẩm, Thanh Phong đều có mặt. Nhưng mà rất kỳ quái là tiểu thái giám vừa rồi đâu?
Rốt cục tầm mắt nàng dừng lại phía sau bàn, nam nhân khuôn mặt như ngọc, khẽ tựa vào ghế, ánh mắt thản nhiên dừng ở trên người nàng. Từ Hi ở một bên hầu hạ.
Ở ghế đối diện Long Tử Cẩm nở nụ cười, “ Nương nương, người ăn mặc thế này, thật sự là… rất khác biệt.”
Tuyền Cơ coi như không nghe thấy, ánh mắt chỉ dừng trên người người kia.
Đáy mắt hắn ẩn ẩn có chút màu xanh, nhẹ giọng nói: “ Nàng tới nơi này làm gì?”
Hạ Tang từ phía sau đem khay trà bưng đến. nói: “ Hoàng thượng, Niên tần nương nương mang trà cho người.”
Tuyền Cơ chạy nhanh đến cầm khay, đặt trên bàn sách, nhẹ giọng nói: “Nghe các nàng nói người bị bệnh, đây là trà gừng…”
Nam nhân hơi lạnh giọng cắt ngang lời nàng.
“Đem đi đi, trẫm không cần, về sau không cần đến nữa, nơi này không phải là nơi nàng nên đến.”
Tuyền Cơ không nói tiếng nào, vén cao tay áo, cầm ấm trà rót chút nước vào trong chén Bạch Ngọc, khói lượn lờ bay lên, mùi gừng thơm bay tỏa ra.
“ Ta… thiếp không có ý gì khác, phương pháp pha trà này, là học được từ Như Ý cô cô…”
Chén trà nóng phỏng tay, nàng cẩn thận đem trà đưa tới trước mặt hắn.
“ Ai bảo nàng tìm Như Ý học pha trà?”
Một tiếng cười trầm thấp lạnh lùng xẹt qua, không báo trước, lực đạo tàn nhẫn phất qua tay nàng… cả chén trà nóng đều hất tới mu bàn tay nàng.