Long Phi Ly lại ở cung Hoa Âm tức giận.
Nguyên nhân là… Cát Tường.
Vốn là Thái hậu ở cung Hoa Âm mở một yến tiệc nhỏ chiêu đãi hoàng đế, vương gia và Ngọc Trí công chúa gặp mặt. Trong bữa tiệc, Thái hậu nói hôm nay là ngày vui, bảo Như Ý dâng trà, nhưng Như Ý không rõ làm sao mà bị thương ở tay đã mấy ngày, Ngọc Trí công chúa liền bảo Cát Tường đi.
Cát Tường cô cô ngày thường vốn xử sự mọi việc rất chu toàn, nhưng lần này không biết vì sao lại khiến chủ nhân phật ý, chỉ quỳ xuống nói cả đời này sẽ không chạm đến nước trà nữa. Hoàng đế giận dữ.
Điệp Phong nói, nghe đám cung nhân nói, nếu không phải Ngọc Trí công chúa cầu tình, hoàng đế liền muốn xử phạt Cát Tường ngay tại chỗ.
Nhưng đó chỉ là mở màn.
Thú vị là, Cẩn tần nghe được việc này, sau lại cũng mời Như Ý dạy pha trà, không giống Tuyền Cơ giữ bí mật, việc nàng cùng người tâm phúc đi học pha trà, không biết vì sao nhanh chóng truyền khắp toàn cung.
Nàng học hai ngày, ngày thứ nhất : Châm một bình trà đêm đó dâng cho Hoàng đế, Hoàng đế cười lạnh nói, “tay nghề chỉ như vậy…”
Đêm đó hoàng đế đến qua đêm ở tẩm cung Hoàng hậu.
Điệp Phong cười cười, lại thở dài hỏi : ‘‘ Nương nương người nói xem, Hoàng thượng như vậy là làm sao vậy ?’’
Thái giám đứng một bên là Tiểu Song tử nói : ‘‘ Nô tài cũng không hiểu, không phải là chỉ uống một chén trà nhỏ thôi sao ?’’
‘‘ Hừ, theo nô tài thì, thật đáng đời cho Cẩn tần kia, như thế rất tốt…’’ Tiểu Lã tử cười đến khoái trá.
…
Đúng vậy, kỳ thật không phải chỉ là uống một chén trà nhỏ thôi sao. Trước kia khi ở cùng Như ý học pha trà, Tuyền Cơ không hiểu ý nghĩa của trà, nhớ lại hồi ở hiện đại, hàng ngày tới thư viện, sách gì nàng cũng xem, quá trình chế biến trà loại gì loại gì, tới bây giờ học pha trà, ngẫm nghĩ ngược xuôi, nhiều ý tưởng chợt nổi lên.
Nàng ở chung với hắn không nhiều lắm, nhưng sau chuyện ở Tú Ninh điện, nàng biết hắn cũng chẳng vui vẻ gì.
Như nói chuyện ở kỳ viên lần trước, nàng bị ca ca hắn khi dễ, cho dù hắn không thương nàng, nhưng xét cho cùng là hắn cũng có tức giận.
Vũ nhục nữ nhân của hoàng đế, Long Lập Dục là công khai khiêu chiến quyền uy đế vương của hắn.
Thế nhưng hắn lại không thể hiện ngay ra mặt, còn có, thái độ và việc hắn làm đối với sói con…..
Hắn kỳ thực là người biết ẩn nhẫn.
Mà người biết nhẫn nhịn bình thường đều… phải chịu thiệt.*
* Nguyên convert là từ “khổ” nhưng J thấy giữ nguyên thì k hay mà chuyển nghĩa k biết đã đúng chưa :(
Hơn nữa, hắn là người biết thưởng trà, trà dù chát nhưng vẫn có hương thơm. Mà nói đến đạo thưởng trà, suy cho cùng cũng chính là nói về cái tâm bình lặng, vô âu, vô lo, tất cả đều chỉ là hư không, ngay cả khi đối diện với nghịch cảnh dù khắc nghiệt tới đâu cũng có thể đón nhận một cách thản nhiên.
Vậy mà hắn lại chỉ vì một chén trà nhỏ mà nổi giận? Là thật sự tức giận hay chỉ là giả tạo, nào ai biết.
Mà hiện tại, cục diện chính trị hỗn loạn, chiến tranh sắp xảy ra, hắn cũng chẳng phải thần phật, sao có thể vô cầu vô lo.
Là vì chuyện này mà phát tiết sao, hay là… vì trong lòng hắn còn có điều khác nữa, có liên quan tới người pha trà?
Cười cười, Tuyền Cơ nói : ‘‘ Điệp Phong, cùng ta tới Thu Huỳnh hiên một chuyến.’’
**********
An Cẩn cười lạnh, ‘‘ Niên tần nương nương đến nơi này của ta, không biết có điều gì chỉ giáo?’’ Điệp Phong đứng bên cạnh Tuyền Cơ, âm thầm cắn răng, nhưng nàng cũng không rõ vì sao Tuyền Cơ lại gặp người này… Gần đây Cẩn tần làm phật thánh ý, chẳng lẽ là đến muốn nhục mạ nàng ta? Nhưng mà tính tình Tuyền Cơ cũng không phải là người như vậy.
Tuyền Cơ cười nói : ‘‘Cẩn tỷ tỷ, đóng cửa cung đi, chỉ dể lại ta và người.’’
Ba cửa của Thu Huỳnh hiên, toàn bộ đóng lại.
Trong phòng ánh sáng leo lắt, không khí thoảng một mùi hương nhẹ nhàng.
Không gian trong gian phòng cổ kính như ngưng lại, Tuyền Cơ có chút thất thần… Xuyên qua ngàn năm tới Tây Lãnh tựa như chỉ là một giấc mộng?
‘‘Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?’’ An Cẩn ở sau lưng nàng lạnh lùng nói.
Nàng một thân quần lụa trắng, có cảm giác xuất trần, Tuyền Cơ nhìn lại chính mình, hồng y rực rỡ, không biết ngày trước Tuyền Cơ vì sao lại đặc biệt thích màu đỏ, tím, quần áo nhiều màu sắc, hiện tại nhìn qua người ta vài phần giống tiên, chính mình lại giống như quỷ, cảm giác này thực sự rất mạnh.
Nghe được tiếng nói lạnh lẽo ẩn chứa sự uất giận của nàng ta, Tuyền ơ cười cười, nói : ‘‘ Ngươi có còn dám dâng cho hoàng thượng một chén trà nhỏ nữa hay không?’’
Cửa cung, đóng rồi lại mở ra.
Ánh mắt An Cẩn chăm chú dõi theo bóng dáng đỏ thẫm dắt theo tỳ nữ, bước ra khỏi phòng, rồi ra ngoài cửa, cuối cùng biến mất ở cửa lớn Thu Huỳnh hiên.
Trong đầu trằn trọc suy nghĩ lại những gì hai người nói, kỳ thật các nàng trong lúc đó cũng nói không nhiều.
Niên tần nói, sẵn sàng pha trà giúp nàng, chỉ là xem nàng có đủ can đảm dâng chén trà này cho Hoàng Thượng một lần nữa hay không.
Nàng cười lạnh, nếu thất bại, là tội của ta, nếu thành, chẳng lẽ không phải là công của Niên tần ngươi sao ? Ngươi chẳng lẽ không đi tranh công ?
Niên tần nói : chính xác là đổi ngược lại, nếu thất bại, sẽ chỉ là Niên tần làm, nếu thành, đó là công của một mình Cẩn tần.
Nàng kinh ngạc, hỏi vì sao
.
Niên tần cười nói, chỉ mong ngày sau tỷ tỷ có thể nói tốt vài câu, giúp muội muội có được chút ân mưa móc.
Hai người vừa đi, Điệp Phong khó hiểu hỏi, ‘‘ Nương nương, người lần này đi tìm Cẩn tần rốt cuộc là…’’
Tuyền Cơ cười khẽ, ‘‘ Ngươi chỉ cần biết, ngày mai chúng ta phải dậy đi hứng sương trên cây sớm hơn một chút. ’’ ‘‘ A…’’
Điệp Phong nói, tính tình của nàng có điểm khác so với ngày trước, Tuyền Cơ không biết khác chỗ nào. Nhưng từ sau ngày ở Trữ Tú điện, trong lòng nàng đã có một suy nghĩ riêng.
Có lẽ, không phải nguyên nhân là do sự việc xảy ra ngày đó, chỉ là từ từ trầm tĩnh lại. Phàm là những nơi đẹp nhất, mỹ lệ nhất trên thế gian này cũng chính là nơi dễ làm lòng người thay đổi nhất. Quyền lực, sủng ái, dục vọng, và còn có cả những năm tháng tuổi thanh xuân bị giam cầm trong tuyệt vọng.
Ở thời điểm hắn đem An Cẩn vào cung, có lẽ An Cẩn cũng là một cô gái có những điểm đặc sắc, thu hút riêng, nếu không vì sao hắn lại yêu thích ? Ở trong này, bất giác An Cẩn đã thay đổi không ít…
Chẳng qua là, mặc kệ như thế nào, nàng còn muốn mỗi ngày vì hắn pha một chén trà nhỏ, tối thiểu là khi nhấp một chút trà, hắn có thể vơi bớt đi một phần ưu tư, âu đó cũng là một điều tốt. Nếu, hắn yêu trà, lại hoặc là, có thể hắn sẽ thực sự yêu người pha trà đi.
Cát Tường ? Là nàng sao ? Không biết.
Nàng nói với An Cẩn, nếu thành, nàng ta sẽ nói giúp nàng trước mặt hoàng đế, khiến hoàng đế có thể tới Phượng Thứu cung một vài lần, có điều đó chỉ là lấy cớ . Bởi vì, ở trên đời này, có bao nhiêu người chịu tin tưởng một người, một mình cam chịu hy sinh,mà không mong muốn được nhận lại một kết quả tốt đẹp.
Nguyên nhân là… Cát Tường.
Vốn là Thái hậu ở cung Hoa Âm mở một yến tiệc nhỏ chiêu đãi hoàng đế, vương gia và Ngọc Trí công chúa gặp mặt. Trong bữa tiệc, Thái hậu nói hôm nay là ngày vui, bảo Như Ý dâng trà, nhưng Như Ý không rõ làm sao mà bị thương ở tay đã mấy ngày, Ngọc Trí công chúa liền bảo Cát Tường đi.
Cát Tường cô cô ngày thường vốn xử sự mọi việc rất chu toàn, nhưng lần này không biết vì sao lại khiến chủ nhân phật ý, chỉ quỳ xuống nói cả đời này sẽ không chạm đến nước trà nữa. Hoàng đế giận dữ.
Điệp Phong nói, nghe đám cung nhân nói, nếu không phải Ngọc Trí công chúa cầu tình, hoàng đế liền muốn xử phạt Cát Tường ngay tại chỗ.
Nhưng đó chỉ là mở màn.
Thú vị là, Cẩn tần nghe được việc này, sau lại cũng mời Như Ý dạy pha trà, không giống Tuyền Cơ giữ bí mật, việc nàng cùng người tâm phúc đi học pha trà, không biết vì sao nhanh chóng truyền khắp toàn cung.
Nàng học hai ngày, ngày thứ nhất : Châm một bình trà đêm đó dâng cho Hoàng đế, Hoàng đế cười lạnh nói, “tay nghề chỉ như vậy…”
Đêm đó hoàng đế đến qua đêm ở tẩm cung Hoàng hậu.
Điệp Phong cười cười, lại thở dài hỏi : ‘‘ Nương nương người nói xem, Hoàng thượng như vậy là làm sao vậy ?’’
Thái giám đứng một bên là Tiểu Song tử nói : ‘‘ Nô tài cũng không hiểu, không phải là chỉ uống một chén trà nhỏ thôi sao ?’’
‘‘ Hừ, theo nô tài thì, thật đáng đời cho Cẩn tần kia, như thế rất tốt…’’ Tiểu Lã tử cười đến khoái trá.
…
Đúng vậy, kỳ thật không phải chỉ là uống một chén trà nhỏ thôi sao. Trước kia khi ở cùng Như ý học pha trà, Tuyền Cơ không hiểu ý nghĩa của trà, nhớ lại hồi ở hiện đại, hàng ngày tới thư viện, sách gì nàng cũng xem, quá trình chế biến trà loại gì loại gì, tới bây giờ học pha trà, ngẫm nghĩ ngược xuôi, nhiều ý tưởng chợt nổi lên.
Nàng ở chung với hắn không nhiều lắm, nhưng sau chuyện ở Tú Ninh điện, nàng biết hắn cũng chẳng vui vẻ gì.
Như nói chuyện ở kỳ viên lần trước, nàng bị ca ca hắn khi dễ, cho dù hắn không thương nàng, nhưng xét cho cùng là hắn cũng có tức giận.
Vũ nhục nữ nhân của hoàng đế, Long Lập Dục là công khai khiêu chiến quyền uy đế vương của hắn.
Thế nhưng hắn lại không thể hiện ngay ra mặt, còn có, thái độ và việc hắn làm đối với sói con…..
Hắn kỳ thực là người biết ẩn nhẫn.
Mà người biết nhẫn nhịn bình thường đều… phải chịu thiệt.*
* Nguyên convert là từ “khổ” nhưng J thấy giữ nguyên thì k hay mà chuyển nghĩa k biết đã đúng chưa :(
Hơn nữa, hắn là người biết thưởng trà, trà dù chát nhưng vẫn có hương thơm. Mà nói đến đạo thưởng trà, suy cho cùng cũng chính là nói về cái tâm bình lặng, vô âu, vô lo, tất cả đều chỉ là hư không, ngay cả khi đối diện với nghịch cảnh dù khắc nghiệt tới đâu cũng có thể đón nhận một cách thản nhiên.
Vậy mà hắn lại chỉ vì một chén trà nhỏ mà nổi giận? Là thật sự tức giận hay chỉ là giả tạo, nào ai biết.
Mà hiện tại, cục diện chính trị hỗn loạn, chiến tranh sắp xảy ra, hắn cũng chẳng phải thần phật, sao có thể vô cầu vô lo.
Là vì chuyện này mà phát tiết sao, hay là… vì trong lòng hắn còn có điều khác nữa, có liên quan tới người pha trà?
Cười cười, Tuyền Cơ nói : ‘‘ Điệp Phong, cùng ta tới Thu Huỳnh hiên một chuyến.’’
**********
An Cẩn cười lạnh, ‘‘ Niên tần nương nương đến nơi này của ta, không biết có điều gì chỉ giáo?’’ Điệp Phong đứng bên cạnh Tuyền Cơ, âm thầm cắn răng, nhưng nàng cũng không rõ vì sao Tuyền Cơ lại gặp người này… Gần đây Cẩn tần làm phật thánh ý, chẳng lẽ là đến muốn nhục mạ nàng ta? Nhưng mà tính tình Tuyền Cơ cũng không phải là người như vậy.
Tuyền Cơ cười nói : ‘‘Cẩn tỷ tỷ, đóng cửa cung đi, chỉ dể lại ta và người.’’
Ba cửa của Thu Huỳnh hiên, toàn bộ đóng lại.
Trong phòng ánh sáng leo lắt, không khí thoảng một mùi hương nhẹ nhàng.
Không gian trong gian phòng cổ kính như ngưng lại, Tuyền Cơ có chút thất thần… Xuyên qua ngàn năm tới Tây Lãnh tựa như chỉ là một giấc mộng?
‘‘Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?’’ An Cẩn ở sau lưng nàng lạnh lùng nói.
Nàng một thân quần lụa trắng, có cảm giác xuất trần, Tuyền Cơ nhìn lại chính mình, hồng y rực rỡ, không biết ngày trước Tuyền Cơ vì sao lại đặc biệt thích màu đỏ, tím, quần áo nhiều màu sắc, hiện tại nhìn qua người ta vài phần giống tiên, chính mình lại giống như quỷ, cảm giác này thực sự rất mạnh.
Nghe được tiếng nói lạnh lẽo ẩn chứa sự uất giận của nàng ta, Tuyền ơ cười cười, nói : ‘‘ Ngươi có còn dám dâng cho hoàng thượng một chén trà nhỏ nữa hay không?’’
Cửa cung, đóng rồi lại mở ra.
Ánh mắt An Cẩn chăm chú dõi theo bóng dáng đỏ thẫm dắt theo tỳ nữ, bước ra khỏi phòng, rồi ra ngoài cửa, cuối cùng biến mất ở cửa lớn Thu Huỳnh hiên.
Trong đầu trằn trọc suy nghĩ lại những gì hai người nói, kỳ thật các nàng trong lúc đó cũng nói không nhiều.
Niên tần nói, sẵn sàng pha trà giúp nàng, chỉ là xem nàng có đủ can đảm dâng chén trà này cho Hoàng Thượng một lần nữa hay không.
Nàng cười lạnh, nếu thất bại, là tội của ta, nếu thành, chẳng lẽ không phải là công của Niên tần ngươi sao ? Ngươi chẳng lẽ không đi tranh công ?
Niên tần nói : chính xác là đổi ngược lại, nếu thất bại, sẽ chỉ là Niên tần làm, nếu thành, đó là công của một mình Cẩn tần.
Nàng kinh ngạc, hỏi vì sao
.
Niên tần cười nói, chỉ mong ngày sau tỷ tỷ có thể nói tốt vài câu, giúp muội muội có được chút ân mưa móc.
Hai người vừa đi, Điệp Phong khó hiểu hỏi, ‘‘ Nương nương, người lần này đi tìm Cẩn tần rốt cuộc là…’’
Tuyền Cơ cười khẽ, ‘‘ Ngươi chỉ cần biết, ngày mai chúng ta phải dậy đi hứng sương trên cây sớm hơn một chút. ’’ ‘‘ A…’’
Điệp Phong nói, tính tình của nàng có điểm khác so với ngày trước, Tuyền Cơ không biết khác chỗ nào. Nhưng từ sau ngày ở Trữ Tú điện, trong lòng nàng đã có một suy nghĩ riêng.
Có lẽ, không phải nguyên nhân là do sự việc xảy ra ngày đó, chỉ là từ từ trầm tĩnh lại. Phàm là những nơi đẹp nhất, mỹ lệ nhất trên thế gian này cũng chính là nơi dễ làm lòng người thay đổi nhất. Quyền lực, sủng ái, dục vọng, và còn có cả những năm tháng tuổi thanh xuân bị giam cầm trong tuyệt vọng.
Ở thời điểm hắn đem An Cẩn vào cung, có lẽ An Cẩn cũng là một cô gái có những điểm đặc sắc, thu hút riêng, nếu không vì sao hắn lại yêu thích ? Ở trong này, bất giác An Cẩn đã thay đổi không ít…
Chẳng qua là, mặc kệ như thế nào, nàng còn muốn mỗi ngày vì hắn pha một chén trà nhỏ, tối thiểu là khi nhấp một chút trà, hắn có thể vơi bớt đi một phần ưu tư, âu đó cũng là một điều tốt. Nếu, hắn yêu trà, lại hoặc là, có thể hắn sẽ thực sự yêu người pha trà đi.
Cát Tường ? Là nàng sao ? Không biết.
Nàng nói với An Cẩn, nếu thành, nàng ta sẽ nói giúp nàng trước mặt hoàng đế, khiến hoàng đế có thể tới Phượng Thứu cung một vài lần, có điều đó chỉ là lấy cớ . Bởi vì, ở trên đời này, có bao nhiêu người chịu tin tưởng một người, một mình cam chịu hy sinh,mà không mong muốn được nhận lại một kết quả tốt đẹp.