Võ lâm giang hồ, thương hành* Liễu Thiên Trang. Võ lâm, đứng đầu giang hồ, tổng lĩnh các lộ anh hùng hào kiệt, chỉ huy bát đại môn phái mười sáu thế gia, ra lệnh, bình tinh phong diệt huyết vũ*, duy trì yên bình chp giang hồ. Liễu Thiên Trang, đứng đầu các thương hành, khống chế sự phát triển các vụ việc lớn của thương giới, cân bằng mâu thuẫn cạnh tranh giữa các đại hiệu buôn, dọn phân tranh ngừng ác đấu. Ngoài ra, Liễu Thiên Trang kỳ thực chính là tửu lâu hiệu cầm đồ cùng tiệm vải, khách ***, tiêu cục trải rộng khắp đại giang nam bắc, chính là nhà thương giới giàu nhất.
_thiên hành: cửa hàng hiện nay.
_bình tinh phong diệt huyết vũ: đứng ra chủ trì các phản loạn, các vụ việc có hại cho giang hồ.
Võ lâm giang hồ, thương giới Liễu Thiên Trang, gần như là hai vùng biên giới cực kỳ xa nhau, nhưng lại có một điểm giống nhau.
Phải —— người cầm quyền đều họ Ti.
Ti gia này quả thực rất khó lường, có bảy đứa con, ngoại trừ đứa yêu tử* lang thang giang hồ không có việc gì làm, mọi người còn lại đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Tiếng tăm nổi tiếng nhất thế gian đương nhiên là võ lâm minh chủ đứa con cả Ti Hồng, theo sau đó là đứa con thứ ở thương giới đại triển thần thông Ti Lẫm.
_yêu tử: đứa con được cả nhà cưng chiều: con cưng.
Tên Ti Lẫm này, ở thương giới tựa như một đạo lôi*, kẻ nghe thấy đều bị kiếp sợ, thủ đoạn kinh thương sắc bén lại không mất dịu dàng, chính sách vừa cường ngạnh vừa dụ đỗ, làm cho Ti Lẫm ở thương giới cơ hồ trở thành nhân vật thần thoại.
_lôi: sấm.
Bất quá, thần thoại này ở thương giới dù có lợi hại cỡ nào, thì chung quy cũng là một người. Mà chỉ cần là người, là có phiền não.
Cho nên Ti Lẫm hiện tại đang phiền não.
Người có thể làm cho Ti Lẫm phiền não không nhiều lắm, toàn bộ trong võ lâm dùng năm ngón tay đều có thể đếm được. Một trong số đó, chính là tỷ tỷ Ti Lẫm —— Ti Trữ.
Quản gia Liễu Thiên Trang đi vào thư phòng Ti Lẫm, dâng lên danh sách, cung kính mà cúi đầu nói: “Trang chủ, đây là danh sách các lệ vật sinh nhật hai mươi sáu tuổi năm nay của các đại hiệu buôn đưa cho trang chủ, thỉnh xem qua.”
Ti Lẫm chống cằm dưới, tiếp nhận rồi xem lướt qua một lần —— đều là trân bảo đồ cổ, thật sự khiến người ta không có chút hứng thú.
Hắn hưng trí thiếu thiếu mà quét vài lần —— hàng năm đều đưa mấy thứ giống nhau. Năm thứ nhất có lẽ còn có vài phần mới mẻ. Nhưng năm thứ hai là, năm thứ ba… Năm thứ năm, vẫn là mấy thứ này… Trân bảo như vậy ở Ti Lẫm trong mắt cũng chỉ có thể sánh với lần rác rưởi.
Ti Lẫm muốn ngáp vài cái, lấy biểu tình của mình mà bày tỏ sự khinh bỉ với đám danh sách này, mới vừa mở miệng, chống lại cặp mắt sùng kính lòe lòe tỏa sáng của quản gia, lúc này ho nhẹ một tiếng ngạnh sinh sinh đem cái ngáp nuốt trở về, miệng mở ra đóng lại, bày bộ dáng lạnh lùng, nói: “Đi xuống đi, đem mấy thứ này ấn theo loại phân ra.”
Âu Dương Duẫn Nặc cung kính lui ra, đều không phải là sự cẩn thận bình thườnh mà đóng cửa thư phòng của Ti Lẫm.
“Ai…” Cánh cửa đóng xong, Ti Lẫm lập tức thở dài một tiếng nằm úp sấp ngã vào bàn.
“Ba tháng nữa chính là sinh nhật đại tỷ, nên tặng cái gì đây?”
Trân bảo đồ cổ chính mình có nhiều, nhưng loại nữ nhân bạo lực như Ti Trữ mà thích mới có quỷ. Nhớ tới năm ngoái mình tặng bộ bạch ngọc phượng văn trà cụ* cho đại tỷ nhà hắn, kết quả ngày kế Ti Trữ liền sai người trả về một đống mảnh nhỏ…
_ bạch ngọc phượng văn trà cụ: bình trà bằng bạch ngọc khảm hoa văn hình phượng.
Ti Lẫm ở thương giới dù lợi hại, cũng là một đệ đệ có thời thơ ấu chịu đủ bạo lực “Ngược đãi” của đại tỷ, nhớ tới thiết quyền của đệ nhất mỹ nữ võ lâm, thân hình cao gần bảy thước của Ti Lẫm lập tức ủ rủ như trái cà dập.
Hắn thực không nghĩ ra sao lại có người dám lấy Ti Trữ. Ti Lẫm đối với hành động vĩ đại của tỷ phu hắn bội phục sát đất.
Suy nghĩ hồi lâu, Ti Lẫm vẫn mãi đau đầu vì vụ nên mua gì cho Ti Trữ, trong lòng buồn bực, liền quyết định đến chợ dạo dạo, xem một chút.
Ti Trữ không thích trân bảo đồ cổ, có lẽ giá rẻ tân kỳ đồ chơi nhỏ trên chợ ngược lại có thể yêu thích ngoài ý muốn. Ti Lẫm ôm ý niệm như vậy trong đầu, ở trên chợ nhìn xung quanh, hy vọng có thể tìm kiếm một hai thứ mới mẻ đặc sắc nào đó.
“Mại dô! Mại dô! Da lông hồ ly tốt nhất đây! May thành khăn cổ vừa ấm vừa đẹp!”
Ti Lẫm chợt nghe có người rao như vậy. Hắn dừng bước lại, hướng chỗ bán hàng rong đi đến.
Người bán hàng rong rao hàng chính là da hồ ly, chính xác mà nói, gã bán chính là một con nhỏ hồ ly.
Một con hồ ly nhỏ hấp hối nép vào trong ***g sắt của người bán hàng rong, nhắm mắt lại không nhúc nhích, nếu Ti Lẫm không có nhãn lực tuyệt hảo nhìn đến hô hấp phập phòng mỏng manh của tiểu đông tay kia, thật đúng là khiến người ta nghĩ đến nó đã chết.
Tiểu hồ ly kia chỉ lớn sấp xỉ bằng con mèo nhỏ, cả người thuần trắng không có một chút tạp màu sạch sẽ lại xinh đẹp, bộ dáng không bị thương tích gì, cũng chỉ là đang ngủ say.
Tiểu đông tây cuộn thành một viên cầu nho nhỏ, trốn ở trong góc.
Ti Lẫm đối với tiểu động vật đáng yêu cũng không quá để ý, lại bỗng nhiên nghĩ đến bảo bối tiểu oa nhi kia của Ti Trữ, bị cưng chiều đến vô tắc vô thiên. Da lông không chút tạp màu của tiểu hồ ly này chính là nguyên liệu tốt nhất làm đồ lông, có lẽ có thể làm cho tiểu quỷ kia một đôi găng tay nhỏ để giữa ấm hoặc một khăn cổ để chắn gió?
Ti Trữ khó lấy lòng, tiểu quỷ kia lại không khí lấy lòng, lấy lòng đứa con chẳng lẽ còn lấy lòng không được nương nó?
Ti Lẫm vui sướng nghĩ vậy, lập tức bước đi tới trước xạp người bán hàng rong, hỏi: “Hồ ly này giá bao nhiêu?”
Người bán hàng rong giương mắt vừa thấy, công tử trước mắt anh tuấn cao ngất, chi lan ngọc thụ, quần áo ngăn nắp, quả nhiên là có khí thế bất phàm đại mãi gia*, trong lòng mừng rỡ, xoa xoa tay nói: “Gia, thứ lông này màu thuần khiết bóng loáng, tuy nhỏ chút, lại thật sự khó tìm a!”
_đại mãi gia: khách hàng lớn.
Ti Lẫm không muốn cùng gã nhiều lời, từ trong tay áo lấy ra một đồng bạc, đặt bên cạnh ***g sắt.
“Như vậy đủ chưa?”
Người bán hàng rong không ngờ được hắn ra tay hào phóng như thế, một đồng bạc quý giá, đừng nói một tiểu nhân hồ ly, đù là mười con cũng dư dả đi. Gã cặp mắt nhỏ kia lập tức híp thành dây nhỏ, sợ Ti Lẫm đổi ý, nhanh chóng lấy đồng bạc, nói liên tục: “Đủ rồi đủ rồi! Cám ơn gia!” Nhanh chân bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ti Lẫm hiểu ý sẩn cười. Một cái đồng bạc có lẽ đối với tiểu hồ ly này mà nói là một cái giá thật lớn, nhưng đối với Ti Lẫm mà nói cũng rất giá trị, dù sao thiết quyền cùng tính tình của Ti Trữ ngay cả đương kim võ lâm minh chủ —— đại ca của hắn đều là ăn không tiêu.
TBD: xì!! Một đồng bạc mua được một người vợ là quá lời… còn nói
Một đồng bạc này, Ti Lẫm cho là hao tài tiêu tai, đã có thứ vượt qua khỏi giá trị.
Ti Lẫm nhắc ồng sắt, vươn tay vào chọc chọc tiểu tuyết cầu màu trắng kia. Lông thực mềm mại bóng loáng, ôn ôn, vuốt rất thoải mái.
Tiểu đông tây hơi hơi giật giật, cũng chưa tỉnh lại.
Thật sự là vật tròn vo lông xù này rất đáng yêu, tâm tình Ti Lẫm dần dần từ bóng ma tâm lý tốt lên, nhắc ***g sắt nhỏ, hướng Liễu Thiên Trang đi đến.
Võ lâm giang hồ, thương hành Liễu Thiên Trang. Võ lâm, đứng đầu giang hồ, tổng lĩnh các lộ anh hùng hào kiệt, chỉ huy bát đại môn phái mười sáu thế gia, ra lệnh, bình tinh phong diệt huyết vũ, duy trì yên bình chp giang hồ. Liễu Thiên Trang, đứng đầu các thương hành, khống chế sự phát triển các vụ việc lớn của thương giới, cân bằng mâu thuẫn cạnh tranh giữa các đại hiệu buôn, dọn phân tranh ngừng ác đấu. Ngoài ra, Liễu Thiên Trang kỳ thực chính là tửu lâu hiệu cầm đồ cùng tiệm vải, khách , tiêu cục trải rộng khắp đại giang nam bắc, chính là nhà thương giới giàu nhất.
_thiên hành: cửa hàng hiện nay.
_bình tinh phong diệt huyết vũ: đứng ra chủ trì các phản loạn, các vụ việc có hại cho giang hồ.
Võ lâm giang hồ, thương giới Liễu Thiên Trang, gần như là hai vùng biên giới cực kỳ xa nhau, nhưng lại có một điểm giống nhau.
Phải —— người cầm quyền đều họ Ti.
Ti gia này quả thực rất khó lường, có bảy đứa con, ngoại trừ đứa yêu tử lang thang giang hồ không có việc gì làm, mọi người còn lại đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Tiếng tăm nổi tiếng nhất thế gian đương nhiên là võ lâm minh chủ đứa con cả Ti Hồng, theo sau đó là đứa con thứ ở thương giới đại triển thần thông Ti Lẫm.
_yêu tử: đứa con được cả nhà cưng chiều: con cưng.
Tên Ti Lẫm này, ở thương giới tựa như một đạo lôi, kẻ nghe thấy đều bị kiếp sợ, thủ đoạn kinh thương sắc bén lại không mất dịu dàng, chính sách vừa cường ngạnh vừa dụ đỗ, làm cho Ti Lẫm ở thương giới cơ hồ trở thành nhân vật thần thoại.
_lôi: sấm.
Bất quá, thần thoại này ở thương giới dù có lợi hại cỡ nào, thì chung quy cũng là một người. Mà chỉ cần là người, là có phiền não.
Cho nên Ti Lẫm hiện tại đang phiền não.
Người có thể làm cho Ti Lẫm phiền não không nhiều lắm, toàn bộ trong võ lâm dùng năm ngón tay đều có thể đếm được. Một trong số đó, chính là tỷ tỷ Ti Lẫm —— Ti Trữ.
Quản gia Liễu Thiên Trang đi vào thư phòng Ti Lẫm, dâng lên danh sách, cung kính mà cúi đầu nói: “Trang chủ, đây là danh sách các lệ vật sinh nhật hai mươi sáu tuổi năm nay của các đại hiệu buôn đưa cho trang chủ, thỉnh xem qua.”
Ti Lẫm chống cằm dưới, tiếp nhận rồi xem lướt qua một lần —— đều là trân bảo đồ cổ, thật sự khiến người ta không có chút hứng thú.
Hắn hưng trí thiếu thiếu mà quét vài lần —— hàng năm đều đưa mấy thứ giống nhau. Năm thứ nhất có lẽ còn có vài phần mới mẻ. Nhưng năm thứ hai là, năm thứ ba… Năm thứ năm, vẫn là mấy thứ này… Trân bảo như vậy ở Ti Lẫm trong mắt cũng chỉ có thể sánh với lần rác rưởi.
Ti Lẫm muốn ngáp vài cái, lấy biểu tình của mình mà bày tỏ sự khinh bỉ với đám danh sách này, mới vừa mở miệng, chống lại cặp mắt sùng kính lòe lòe tỏa sáng của quản gia, lúc này ho nhẹ một tiếng ngạnh sinh sinh đem cái ngáp nuốt trở về, miệng mở ra đóng lại, bày bộ dáng lạnh lùng, nói: “Đi xuống đi, đem mấy thứ này ấn theo loại phân ra.”
Âu Dương Duẫn Nặc cung kính lui ra, đều không phải là sự cẩn thận bình thườnh mà đóng cửa thư phòng của Ti Lẫm.
“Ai…” Cánh cửa đóng xong, Ti Lẫm lập tức thở dài một tiếng nằm úp sấp ngã vào bàn.
“Ba tháng nữa chính là sinh nhật đại tỷ, nên tặng cái gì đây?”
Trân bảo đồ cổ chính mình có nhiều, nhưng loại nữ nhân bạo lực như Ti Trữ mà thích mới có quỷ. Nhớ tới năm ngoái mình tặng bộ bạch ngọc phượng văn trà cụ cho đại tỷ nhà hắn, kết quả ngày kế Ti Trữ liền sai người trả về một đống mảnh nhỏ…
_ bạch ngọc phượng văn trà cụ: bình trà bằng bạch ngọc khảm hoa văn hình phượng.
Ti Lẫm ở thương giới dù lợi hại, cũng là một đệ đệ có thời thơ ấu chịu đủ bạo lực “Ngược đãi” của đại tỷ, nhớ tới thiết quyền của đệ nhất mỹ nữ võ lâm, thân hình cao gần bảy thước của Ti Lẫm lập tức ủ rủ như trái cà dập.
Hắn thực không nghĩ ra sao lại có người dám lấy Ti Trữ. Ti Lẫm đối với hành động vĩ đại của tỷ phu hắn bội phục sát đất.
Suy nghĩ hồi lâu, Ti Lẫm vẫn mãi đau đầu vì vụ nên mua gì cho Ti Trữ, trong lòng buồn bực, liền quyết định đến chợ dạo dạo, xem một chút.
Ti Trữ không thích trân bảo đồ cổ, có lẽ giá rẻ tân kỳ đồ chơi nhỏ trên chợ ngược lại có thể yêu thích ngoài ý muốn. Ti Lẫm ôm ý niệm như vậy trong đầu, ở trên chợ nhìn xung quanh, hy vọng có thể tìm kiếm một hai thứ mới mẻ đặc sắc nào đó.
“Mại dô! Mại dô! Da lông hồ ly tốt nhất đây! May thành khăn cổ vừa ấm vừa đẹp!”
Ti Lẫm chợt nghe có người rao như vậy. Hắn dừng bước lại, hướng chỗ bán hàng rong đi đến.
Người bán hàng rong rao hàng chính là da hồ ly, chính xác mà nói, gã bán chính là một con nhỏ hồ ly.
Một con hồ ly nhỏ hấp hối nép vào trong g sắt của người bán hàng rong, nhắm mắt lại không nhúc nhích, nếu Ti Lẫm không có nhãn lực tuyệt hảo nhìn đến hô hấp phập phòng mỏng manh của tiểu đông tay kia, thật đúng là khiến người ta nghĩ đến nó đã chết.
Tiểu hồ ly kia chỉ lớn sấp xỉ bằng con mèo nhỏ, cả người thuần trắng không có một chút tạp màu sạch sẽ lại xinh đẹp, bộ dáng không bị thương tích gì, cũng chỉ là đang ngủ say.
Tiểu đông tây cuộn thành một viên cầu nho nhỏ, trốn ở trong góc.
Ti Lẫm đối với tiểu động vật đáng yêu cũng không quá để ý, lại bỗng nhiên nghĩ đến bảo bối tiểu oa nhi kia của Ti Trữ, bị cưng chiều đến vô tắc vô thiên. Da lông không chút tạp màu của tiểu hồ ly này chính là nguyên liệu tốt nhất làm đồ lông, có lẽ có thể làm cho tiểu quỷ kia một đôi găng tay nhỏ để giữa ấm hoặc một khăn cổ để chắn gió?
Ti Trữ khó lấy lòng, tiểu quỷ kia lại không khí lấy lòng, lấy lòng đứa con chẳng lẽ còn lấy lòng không được nương nó?
Ti Lẫm vui sướng nghĩ vậy, lập tức bước đi tới trước xạp người bán hàng rong, hỏi: “Hồ ly này giá bao nhiêu?”
Người bán hàng rong giương mắt vừa thấy, công tử trước mắt anh tuấn cao ngất, chi lan ngọc thụ, quần áo ngăn nắp, quả nhiên là có khí thế bất phàm đại mãi gia, trong lòng mừng rỡ, xoa xoa tay nói: “Gia, thứ lông này màu thuần khiết bóng loáng, tuy nhỏ chút, lại thật sự khó tìm a!”
_đại mãi gia: khách hàng lớn.
Ti Lẫm không muốn cùng gã nhiều lời, từ trong tay áo lấy ra một đồng bạc, đặt bên cạnh g sắt.
“Như vậy đủ chưa?”
Người bán hàng rong không ngờ được hắn ra tay hào phóng như thế, một đồng bạc quý giá, đừng nói một tiểu nhân hồ ly, đù là mười con cũng dư dả đi. Gã cặp mắt nhỏ kia lập tức híp thành dây nhỏ, sợ Ti Lẫm đổi ý, nhanh chóng lấy đồng bạc, nói liên tục: “Đủ rồi đủ rồi! Cám ơn gia!” Nhanh chân bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ti Lẫm hiểu ý sẩn cười. Một cái đồng bạc có lẽ đối với tiểu hồ ly này mà nói là một cái giá thật lớn, nhưng đối với Ti Lẫm mà nói cũng rất giá trị, dù sao thiết quyền cùng tính tình của Ti Trữ ngay cả đương kim võ lâm minh chủ —— đại ca của hắn đều là ăn không tiêu.
TBD: xì!! Một đồng bạc mua được một người vợ là quá lời… còn nói
Một đồng bạc này, Ti Lẫm cho là hao tài tiêu tai, đã có thứ vượt qua khỏi giá trị.
Ti Lẫm nhắc ồng sắt, vươn tay vào chọc chọc tiểu tuyết cầu màu trắng kia. Lông thực mềm mại bóng loáng, ôn ôn, vuốt rất thoải mái.
Tiểu đông tây hơi hơi giật giật, cũng chưa tỉnh lại.
Thật sự là vật tròn vo lông xù này rất đáng yêu, tâm tình Ti Lẫm dần dần từ bóng ma tâm lý tốt lên, nhắc g sắt nhỏ, hướng Liễu Thiên Trang đi đến.