Lăng Duệ khi mở mắt ra, choáng váng một hồi lâu mới nhìn rõ ràng mọi thứ xung quanh.Y giật giật môi,trong cổ họng khô khốc như hỏa thiêu ,không khỏi rên rỉ một tiếng.
Lập tức liền có một thiếu nữ xinh đẹp bưng nước trà tới đây, cười dài nói: “Công tử, ngài rốt cục tỉnh, đã ngủ bảy ngày rồi, uống nước trước đi.”
Lăng Duệ được thiếu nữ giúp đỡ từ từ uống nước trà,cuối cùng cảm thấy trong cổ họng thư thái rất nhiều.Y nhìn gian phòng lớn nghi ngờ nói: “Đây là nơi nào?”
“Thanh Lương điện a, công tử.” Thiếu nữ nháy mắt mấy cái nói.
Không đúng,mình tại sao còn đang trong cung? Không phải là ngủ bảy ngày sao?Lục Nghiễn Đình cũng nên đem mình bàn hồi phủ ni!
“Lục Nghiễn Đình ở đâu?”Lăng Duệ tức giận hỏi.
“Bởi vì phạm tội mưu nghịch bị giam ở Thiên Lao a.” Thiếu nữ kia nói.
“Mưu nghịch! ? Thiên Lao! ?” Lăng Duệ sửng sốt một chút , hoài nghi mình nghe lầm, Lý Mộ Trạch không phải là đem Trần Vương bắt được rồi sao? Chẳng lẽ là Trần Vương phản kích thành công,hoặc là hoàng tử khác đem Lý Mộ Trạch đánh bại,nếu không Lục Nghiễn Đình làm sao trở thành tôi phạm mưu nghịch bị giam ở đại lao?
“Hiện tại hoàng đế là ai?” Lăng Duệ nói.
“Là trẫm.” Thanh âm quen thuộc từ cửa điện truyền đến, Lăng Duệ ngẩng đầu, thấy Lý Mộ Trạch ngẩng đầu bước vào trong điện,phía sau còn đi theo chút ít thị vệ cùng thái giám.
Lý Mộ Trạch đã sớm thay long bào, mặt mày vẫn như dĩ vãng,nhưng nhiều hơn uy nghi. Lăng Duệ thấy vậy sửng sốt, một hồi lâu mới kịp phản ứng, đem ly trà trên tay nhắm ngay Lý Mộ Trạch ném qua, nổi giận mắng: “Ngươi đã là hoàng đế sao lại đưa hắn nhốt vào đại lao rồi? Ngươi là đồ hỗn trướng qua sông rút cầu !”
Một ít chúng cung nhân cùng thị vệ bình sinh thủ kiến chẳng những thấy y không hành lễ,thậm chí còn nói hoàng đế “Hỗn trướng” hơn nữa công khai hành hung người,mọi người cũng trợn mắt hốc mồm, sau một lúc lâu mới tỉnh lại, bùm bùm tựu quỳ trên đất, cúi đầu lạnh run,sợ tân hoàng bệ hạ này muốn giận chó đánh mèo trên người bọn hắn.
Lý Mộ Trạch đã quen tính tình Lăng Duệ cùng mặt lạnh, thật cũng không để ý. Huống chi Lăng Duệ bộ dạng bừng bừng sức sống như thế,so với nằm ở trên giường hôn mê làm cho hắn vui mừng nhiều lắm. Vì vậy Lý Mộ Trạch mặc dù thiếu chút nữa bị ly trà văng vào đầu,thật cũng không tức giận, hắn phất tay một cái để cho cung nhân đem cháo nóng đặt ở trên bàn sau liền để cho bọn họ toàn bộ lui ra ngoài.
Hắn tự mình đem cháo nóng bưng đến trước mặt Lăng Duệ, ở trên mép giường ngồi xuống, hơi mỉm cười nói: “Bảy ngày cũng không có ăn gì ngon,đói bụng chưa.”
Lăng Duệ hôn mê bảy ngày, cả người gầy một vòng, vốn khuôn mặt búp bê tròn trịa liền thay đổi,hiện ra mấy phần bệnh yếu gầy gò . Lý Mộ Trạch tay sờ sờ mặt của y,đem tóc mai vén sau tai, thở dài một tiếng nói: “Đều ngủ đến gầy,ăn chút cháo đi.”
Lăng Duệ cũng không đưa tay đi đón chén cháo, cũng không nói chuyện, chỉ lấy cặp mắt đen giận giận theo dõi hắn, nói rõ không ăn mềm cũng không sợ cứng ,muốn Lý Mộ Trạch nói cái công đạo .
Lý Mộ Trạch bất đắc dĩ, “Ngươi ăn chén cháo này,ta nói cho ngươi.”
Lăng Duệ nghe vậy, lập tức đoạt lấy chén cháo nóng,càn quét trong miệng , Lý Mộ Trạch nhìn y ăn ác liệt như vậy,từ từ vỗ lưng của y sợ y sặc.
Chỉ chốc lát sau, chén đã thấy đáy .Lăng Duệ đem chén đặt mạnh tại đầu giường, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Mộ Trạch nghiến răng nghiến lợi nói : “Ăn xong rồi, ngươi nói đi.”
Lý Mộ Trạch nhìn y một hồi lâu, từ từ nói: “Không phải mới vừa nghe người khác nói ,hắn là tội mưu nghịch sao?”
“Nếu như hắn mưu nghịch, làm sao ngươi có thể làm hoàng đế!” Lăng Duệ mắng to.
“Hắn là không có mưu nghịch, nhưng là phụ thân hắn Bình Hoài Vương phản ,theo như triều đại luật lệ nên tru di cửu tộc.Hắn là nhi tử Bình Hoài Vương,cũng phải tru di.”
“Ngươi!” Lăng Duệ không dám tin, “Ngươi quả nhiên qua sông rút cầu liễu. . . . . . Khốn kiếp!”
Y nhìn Lý Mộ Trạch vẻ mặt vân đạm phong khinh ,chỉ cảm thấy một cổ hỏa vô danh dưới đáy lòng chui lên , Lục Nghiễn Đình tín nhiệm người này như vậy, tại sao có thể bị phản bội? Lăng Duệ nghĩ tới đây,giận dữ một quyền hướng Lý Mộ Trạch bên giường đánh qua.
Đáng tiếc y mới vừa tỉnh lại, khí lực không có,Lý Mộ Trạch không có ý tứ tránh né ,tùy ý để quả đấm của y đánh vào người. Lăng Duệ không có thể đem Lý Mô Trạch đánh đau, cũng là bởi vì động tác quá lớn mà động tới vết thương, bạch y nhất thời tiết ra tiên huyết.
Lý Mộ Trạch đưa y kéo vào trong lòng ngực của mình ôm chặt, chế trụ y giãy dụa, “Thật vất vả mới chữa được,không nên làm rách vết thương.”
Lăng Duệ quả thật không còn sức, giãy dụa không ra bị ôm trong ngực, y tâm tư quay cuồng , suy nghĩ hồi lâu, mới cứng rắn nặn ra một câu: “Đưa hắn thả ra.”
“Không được.” Lý Mộ Trạch nhàn nhạt cự tuyệt, song giọng nói để ý tất cả đều là kiên định.
“Cút.”
“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.” Lý Mộ Trạch thở dài một tiếng thả lại trên giường, cẩn thận dịch tốt chăn.
“Cút.” Lăng Duệ trở mình, quay lưng về phía hắn, vô luận Lý Mộ Trạch như thế nào dặn dò, thủy chung đều chỉ có một chữ nguội lạnh như vậy.
Lý Mộ Trạch đứng bên giường y hồi lâu, trên mặt từ từ lộ ra nụ cười khổ sở ,thở dài một tiếng: “Chẳng lẽ ta một chút cũng không đáng giá được ngươi tin tưởng sao?”
Sau hôm đó Lý Mộ Trạch vẫn bình thường,Lăng Duệ đối với hắn hai loại thái độ,một là khuôn mặt lãnh mặt không nhìn lờ đi, một là lãnh thanh âm nói một câu: “Ngươi chừng nào thả hắn ra?” Không nhận được đáp án,liền không hề lên tiếng nữa.
Đại khái là phòng ngừa Lăng Duệ biến thành xà len lén rời đi, Thanh Lương điện bố trí cực kỳ đơn sơ, căn bản không có góc chết,tất cả địa phương thấy được rõ ràng. Huống chi Lăng Duệ bị thương nặng chưa lành cả người không còn chút sức lực nào, trong lúc nhất thời cũng khó mà rời giường,chớ nói chi là muốn đi ra ngoài .
Cung nhân đều được Lý Mộ Trạch ra lệnh, nghiêm cấm tiết lộ ra tin tức Lục Nghiễn Đình.Lăng Duệ mỗi lần hướng cung nhân dò thăm , cung nhân đều không để ý y,nếu không thì liền phịch một tiếng quỳ xuống đất mãnh liệt dập đầu, tới tới lui lui thật giống như máy móc “Xin công tử không nên làm khó tiểu nhân. Bệ hạ mệnh lệnh không được đối công tử nói. Bệ hạ trách tội tiểu nhân .” Mấy câu nói đó, nghe được Lăng Duệ cũng không dám lại tiếp tục hỏi tới .
Cứ như vậy không minh bạch qua một tháng,vết thương trên người Lăng Duệ cũng khá bảy tám phần, cho nên liền bắt đầu bày kế trốn đi.Không biết làm thế nào Lý Mộ Trạch thật trong kĩ,giằng co ba bốn ngày, đừng nói là cửa, ngay cả cửa sổ mà cũng không có, giận đến Lăng Duệ những ngày qua cũng không quản cái gì thí Vua không thí Vua rồi, vừa thấy Lý Mộ Trạch liền ném đồ.
Liên tiếp náo loạn mấy ngày, Lý Mộ Trạch sắc mặt vẫn bình thản ung dung, không hề bị ảnh hưởng. Lăng Duệ thật sự không có biện pháp rồi,chỉ có thể bắt đầu tuyệt thực. Những cung nhân biết Lý Mộ Trạch vô cùng sủng ái vị Tiểu công tử này,tự nhiên không dám chậm trễ, tuyệt thực một ngày, bị làm cho sợ đến trước mặt Lăng Duệ vừa quỳ vừa cầu .Lăng Duệ hạ quyết tâm, hàng ngày hờ hững, đối phương báo tin Lục Nghiễn Đình mới ăn cơm.
Cung nhân bị y náo loạn một ngày, rốt cục không chịu nổi, trải qua Lăng Duệ bảo đảm tuyệt đối không tiết lộ ,mới vừa ngập ngừng nói: “Lục Nghiễn Đình. . . . Ngày hôm trước đã bị yêu trảm. . . .”
Lăng Duệ sửng sốt, sắc mặt nhất thời trắng xanh, y run rẩy bắt được y sam cung nhân ,đôi môi run lên mấy cái mới phát ra âm thanh tới : “Không. . . . . . Không thể nào. . . . . . Ngươi gạt ta, hắn không có chết!”
Cung nhân nói:”Công tử, thật sự. Hành hình thị chúng,kinh thành mọi người ai cũng thấy hắn bị chém. . . . .”
Lăng Duệ như bị sét đánh, trong óc ầm ầm rung động, khí lực toàn thân y bị những lời này rút đi rồi, cả người nhuyễn đảo trên người cung nhân .Cung nhân bị làm cho sợ đến luống cuống, vội vàng đem y nửa đở nửa bế lên giường.
Lăng Duệ kéo chăn đem mình co thành một đoàn, hướng bên trong giường .Y nghỉ không ra mình ban đầu liều mạng đi cứu người, làm sao thoáng cái không còn.Hắn đi làm chuyện bức vua thoái vị nguy hiểm như vậy, mình đi theo hắn, y không phải là giúp hắn cản một đao rồi sao, giờ sao lại chết. . . . .
Lăng Duệ hỗn loạn , trong đầu từ từ hiện lên khuôn mặt tươi cười của Lục Nghiễn Đình,y còn nhớ rõ bàn tay khoan hậu ấm áp Lục Nghiễn Đình,mắt của hắn nhìn mình luôn là mang theo ôn nhu cùng sủng nịch, vô luận mình như thế nào cáu kỉnh, hắn cũng sẽ không so đo. . . . . . Người này cũng thường khi dễ y, thích xem y xấu hổ, thích xem y quẫn bách, nhưng là mỗi khi y tức giận, hắn làm mọi cách ôn nhu dụ dỗ, thật ra thì tự mình biết hắn tại trong tối khi dễ mình, nhưng là mỗi lần thấy hắn bởi vì mình lộ ra xấu hổ quẫn bách mà ánh mắt trở nên càng thêm ôn nhu cùng yêu thương cưng chìu ,mình sẽ nguyện ý lần nữa cùng hắn tranh cãi. . . . . .
Hắn không phải nói, chờ chuyện này xong ,liền mang mình đi khắp thiên hạ sao?
Hắn không phải nói sau này cứ như vậy vẫn ở bên cạnh mình sao?
Hắn không phải nói, không lừa gạt mình sao? Hiện tại ni?Chẳng lẽ lời hứa trước kia cũng là lừa gạt mình ?
Lăng duệ cảm thấy cả người trống rỗng,trái tim từng đợt đau đớn.Y ngây ngốc núp ở trong chăn, kinh ngạc nghĩ tới hết thảy ấm áp vui vẻ trước kia ,sau đó nhớ tới người cho mình vui sướng đã bị xử tử tàn khốc ,đã mất.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có người dùng sức mở chăn ra.Đồng dạng tình cảnh trước kia cũng từng phát sinh quá, Lăng Duệ hoảng hốt nhớ lại trước kia Lục Nghiễn Đình vén lên chăn của mình, cười dài nói: “Lại muốn làm tiểu ốc sên nữa?”
Y mừng rỡ ngẩng đầu, song trong ánh nến nhìn qua cũng là khuôn mặt lo lắng của Lý Mộ Trạch.
Lý Mộ Trạch xoa lệ trên mặt Lăng Duệ, nói: “Tại sao, nghe cung nhân nói ngươi cả ngày không ăn”
Lăng Duệ đã hận người này đến không còn cách nào hận nữa,y cắn chặc môi dưới, cố gắng đem mình rụt về lại.
Lý Mộ Trạch nhìn môi y cắn ra máu ,một tia máu đỏ theo cằm chảy xuống, nhìn thấy mà giật mình. Hắn khẽ dùng sức cạy mở môi của y,Lăng Duệ nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Hắn đã chết,ngươi đã đem hắn giết. . . .”
Lý Mộ Trạch nhất thời hiểu ,hắn tức giận nói: “Rốt cuộc là người hỗn trướng nào nói cho ngươi!”
Lăng Duệ bỗng nhiên tự tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái,trong cái nhìn kia đầy hận thù, lại là châm chọc, lại là tuyệt vọng, thấy vậy Lý Mộ Trạch lòng tràn đầy thê lương. Bỗng nhiên, Lăng Duệ bắt tay Lý Mộ Trạch hung hăng cắn xuống.
Tay đứt ruột xót, Lý Mộ Trạch nhất thời cảm thấy đau vào nội tâm. Hắn cúi đầu nhìn thiếu niên này thật giống như con thú chỗ phát tiết, mặt chảy đầy mồ hôi cùng nước mắt, chỉ chuyên tâm cắn tay của mình, trong lòng liền đau đến lợi hại.
Hắn thoát hài xoay người lên giường đem Lăng Duệ kéo vào trong ngực, Lăng Duệ thẳng đem tay Lý Mộ Trạch cắn đến huyết nhục mơ hồ mới thoát lực buông ra.
Lý Mộ Trạch đưa mặt y đặt tại trong lòng ngực của mình, nói: “Xin lỗi, cũng là ta ích kỷ. . . . . . Để cho ta ích kỷ một lần cuối cùng này đi. . . . . .”
Nói xong, hắn nâng mặt Lăng Duệ,nhẹ nhàng trân trọng ấn xuống một cái hôn lên trên môi của y,sau đó lại như mới vừa rồi ôm vào ngực.
Dần dần, Lý Mộ Trạch cảm giác được trước ngực mình long bào dần dần ướt một mảnh,nước mắt của người hắn ôm lãnh đến trong lòng Lý Mộ Trạch.
“. . . . . . Nguyên lai là ta hại chết hắn . . . . . .” Lăng Duệ bỗng nhiên nhàn nhạt nói.
Lý Mộ Trạch nổi lên một nụ cười khổ, “Thì ra là ngươi vẫn biết.”
Qua một hồi lâu, Lý Mộ Trạch bỗng nhiên nói: “Ngươi có thể đối với ta cười không?”
Lăng Duệ nhưng không có trả lời.
Lý Mộ Trạch thở dài một tiếng
Mình biết nụ cười thiếu niên này cỡ nào tốt đẹp, thuần túy, sạch sẻ, ngây thơ, thẳng thắn. . . . . . Mình chưa từng có , chưa từng thấy qua nụ cười tốt đẹp này thuộc về mình.
Thế mà, y không đối mình cười
Từ một khắc ban đầu nhìn thấy y,đến bây giờ.
Hắn chưa từng có một nụ cười nào là dành cho mình.
Một lần, cũng không có.
Lăng Duệ không biết mình tối hôm qua là như thế nào ngủ ,nhưng khi tỉnh lại tựa hồ đã không có ở trên giường .Phía dưới rất xóc nảy, thật giống như đang trên xe ngựa, trên mắt thoa khăn lông lạnh,cái gì cũng nhìn không thấy.
Lăng Duệ đưa tay muốn lấy khăn lông xuống, nhìn tình hình, tay lại bị người đè xuống ,người nọ cười nói: “Không nên cầm, cũng khóc thành cây hạch đào rồi, không sợ làm sợ người sao?”
Lăng Duệ nghe ra là thanh âm Lý Mộ Trạch , liền không hề nói,cũng không nữa so đo mình ở phương nào, đang đi đến đâu.
Lý Mộ Trạch chẳng qua là vỗ vỗ tay của y,cũng không có nhiều lời.
Xe ngựa không biết đi bao lâu rồi, chung quanh dần dần an tĩnh lại, nghe không được phía ngoài chợ náo nhiệt.Vừa đi chốc lát, xe ngựa ngừng, Lý Mộ Trạch ôm lấy Lăng Duệ xuống xe, hắn thô lỗ đá đá cửa, cao giọng hô to: “Này, mở cửa mở cửa, cũng đưa hàng tới cửa rồi, còn chưa thu?”
Chỉ chốc lát sau,Lăng Duệ nghe được cửa mở ra .Người mở cửa nói: “Tới, di! Duệ nhi?Làm sao ngươi dẫn y tới, không phải nói qua ba ngày nữa chờ ta chuẩn bị xong đón hắn sao?”
Ngay sau đó,Lăng Duệ đã cảm thấy mình được đón vào trong lồng ngực quen thuộc mà ấm áp .Y khẩn trương thân cứng còng, không dám động cũng không dám lên tiếng, sợ thức tỉnh mộng đẹp.
Lý Mộ Trạch giơ tay lên cười nói: “Tay của ta cũng bị y cắn nát rồi, nếu không dẫn y,không biết y muốn làm sao hành hạ ta.”
Lục Nghiễn Đình đối với tiểu tình nhân kia tính tình rõ như chỉ chưởng,lập tức trầm mặt nói:”Ngươi là chọc y sao.”
Lý Mộ Trạch cười mỉa nói: “Ha hả, không phải là che giấu một ít chuyện mà thôi. . . . . .” Nói xong, chột dạ vội vàng cáo từ lên xe ngựa, còn không đợi Lục Nghiễn Đình hỏi tới, đã bảo phu xe lái hướng kinh thành chạy.
Hắn lặng lẽ nhấc lên màn xe, thấy Lục nghiễn Đình ôm Lăng Duệ vào sân. Hắn thật dài thở dài một hơi, một lần cuối cùng, sau này chính là đế vương rồi, không thể tùy hứng nữa.
Thật ra thì, hắn là thật muốn mạnh mẽ giữ Lăng Duệ ở bên người , nhưng là nước mắt Lăng Duệ đem long bào của mình cũng làm ướt, mình rốt cuộc là không đành lòng lừa gạt .
Lục Nghiễn Đình đem Lăng Duệ ôm vào phòng,kinh ngạc tiểu gia hỏa từ trước đến giờ hoạt bát hiếu động lại không nhúc nhích an tĩnh uốn tại trong lòng ngực của mình. Hắn mở ra khăn lông trên mắt Lăng Duệ, thấy y mắt sưng thành quả đào nhất thời thở hốc vì kinh ngạc, tâm đau
Lăng Duệ cố gắng đem mắt sưng đỏ mở ra một đường nhỏ, nhìn qua quả nhiên là bóng dáng quen thuộc tư niệm đã lâu , nhất thời vòng tay ôm hắn, Lục Nghiễn Đình bị y khiến cho không giải thích được, mặc y ôm thật chặc, một hồi lâu nói: “Eo của ta cũng muốn bị ngươi cắt đứt ,biết điều một chút buông ra, cho ta xem vết thương ngươi .”
Lăng Duệ bị cái kia câu”Thắt lưng cũng cắt đứt” làm cho sợ đến hồn phi phách tán, ba chân bốn cẳng buông hắn ra, đưa tay phải đi níu níu y sam của hắn, Lục Nghiễn Đình bất đắc dĩ, nhìn bộ dạng sợ hãi không đành lòng ngăn cản y. Chỉ thấy tiểu gia hỏa níu y sam của mình, nắm thật lâu,bỗng nhiên thật to thở phào một cái, vừa ôm y thật chặt, rầu rĩ nói: “Ngươi, ngươi không có chuyện gì! Ta nghĩ ngươi bị Lý Mộ Trạch yêu trảm(*). . . . .”
(*)chém ngang lưng (hình phạt tàn khốc thời xưa, chém ngang lưng thành hai đoạn)
Lục Nghiễn Đình sửng sốt, mới hiểu được tới đây, nhớ tới lời Lý Mộ Trạch,giận đến nghiến răng ,cái này gọi là một chút chuyện nhỏ sao? Cũng đem Lăng Duệ của hắn hù dọa thành hình dáng này.Hắn niết niết cằm Lăng Duệ,sờ mặt của y,phát hiện Lăng Duệ không chỉ ánh mắt khóc đến sưng đỏ, sắc mặt còn trắng như giấy,môi khẽ run rẩy, thấy vậy hắn cũng đau lòng cực kỳ.
Song Lục Nghiễn Đình không đành lòng đi trách cứ cái tên thái tử điện hạ cùng mình cùng nhau lớn lên . Hắn hiểu được nguyên do Lý Mộ Trạch làm như vậy ,cuối cùng vẫn là cười đem thân Lăng Duệ bên cạnh mình.
Hắn sẽ là minh quân,Lục Nghiễn Đình nghĩ, hắn lấy lên được, cũng thả xuống được.
Lục Nghiễn Đình thở dài một tiếng, cầm khăn lông muốn đi thấm nước, Lăng Duệ lại tự nhiên chết cũng không buông hắn ra, cả người giắt trên người Lục Nghiễn Đình.Lục Nghiễn Đình chuẩn bị khăn lông ướt,đem Lăng Duệ ôm vào trong ngực cẩn thận lau mặt, lại đem cái khăn khác thoa mắt y.
Lăng Duệ ôm tay hắn thật chặt,mang theo chút khóc âm nói: “Ta ngày hôm qua nghe nói ngươi bị yêu trảm,cho sợ đến cũng không biết mình phải làm sao . . . . Ô. . . . . . Ta cho là ta mất ngươi rồi. . . .”
Lục Nghiễn Đình hôn một chút trán của y,nói: “Cái người bị yêu trảm kia là tù nhân dịch dung thành bộ dáng của ta chết đi .Ta không phải là đáp ứng ngươi, muốn dẫn ngươi đi đi khắp thiên hạ ư, cho nên đã kế tựu kế cùng Lý Mộ Trạch diễn,hiện tại rời bỏ thân phận kia.”
“Ngươi khi đó bị thương nghiêm trọng như vậy, ta cũng phải trong lao ngồi xỗm chờ ngày hành hình,sợ ngươi chịu khổ, liền đem ngươi ở lại trong cung để cho ộ Trạch chiếu cố ngươi, ai biết hắn không có nói cho ngươi biết nguyên do. . . . . .”
Lăng Duệ đang muốn lên án công khai Lý Mộ Trạch mấy tiếng, bụng nhưng kêu càu nhàu to lên, mới nhớ tới mình đã hơn một ngày không ăn,không khỏi đỏ mặt .
Lục Nghiễn Đình cười, đi ra ngoài lấy chút cháo cho y.Cả quá trình Lăng Duệ đều giắt trên người hắn, chết sống không buông ra, Lục Nghiễn Đình cũng chỉ có thể thuận y,Lăng Duệ về điểm thể trọng hắn còn gánh được, chẳng qua là cảm giác được y trong khoảng thời gian này thực tại nhẹ không ít, trong lòng âm thầm quyết định muốn đem y nuôi cho béo trở lại.
Lăng Duệ quét sạch một hơi ăn ba chén cháo, đem bụng chống tròn trịa , hài lòng ôm Lục Nghiễn Đình nằm ở trên giường, dùng cả tay lẫn chân giống con bạch tuột quấn tới.
Lục Nghiễn Đình hôn gương mặt y nói: “Mấy ngày nữa ta chuẩn bị xong đồ, chúng ta tựu ra kinh thành có được hay không? Ngươi nghĩ đi nơi nào chơi chúng ta phải đi nơi nào. . . . . .”
Nói hồi lâu, người trong ngực nhưng không có trả lời, cúi đầu vừa nhìn đã trầm trầm ngủ thiếp đi, phát ra tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng ,khóe miệng khẽ nhếch lên .
Lục Nghiễn Đình cười, đưa y ôm vào trong ngực.
《 toàn thư hoàn 》
Ngoại truyện: nhất gia chi chủ
Nếu như hỏi ai là nhất gia chi chủ , Lăng Duệ nhất định kiêu ngạo vỗ lồng ngực nói:”Còn phải hỏi ư, đương nhiên là ta! Ngươi nhìn,đồ trong phòng này,loại nào không phải là ta chọn , đi ra ngoài ăn cơm, lần đó không phải là ta chọn món?Muốn đi đâu chơi, còn không phải là ta quyết định , ta không phải là nhất gia chi chủ, thì là ai?”
Muốn đem vấn đề này đi hỏi Lục Nghiễn Đình,hắn nhất định sủng nịch ôm Lăng Duệ , nhẹ nhàng hôn mặt y,nhàn nhạt cười nói: “Còn phải hỏi sao, đương nhiên là Duệ nhi (ôi mẹ ơi thê nô).Duệ nhi thích như thế nào liền như thế ấy,ta toàn lực ủng hộ tất cả quyết định của y.”
Quỳnh Châu là một nơi rất hảo,sơn thanh thủy tú khí hậu ôn hòa. Lục Nghiễn Đình mang theo tiểu xà của hắn chung quanh chơi hơn hai năm, rốt cục quyết định định cư ở Quỳnh châu.Lăng Duệ cùngLục Nghiễn Đình cùng nhau mở ra một gian tửu phường gọi”Văn hương lai” ,dựa vào trí tuệ Lục Nghiễn Đình cùng Lăng Duệ đối với rượu ngon năng lực phân biệt không tầm thường,Văn hương lai một năm đã nổi danh toàn thành.
Lăng Duệ từ trước đến nay ăn Lục Nghiễn Đình,uống Lục Nghiễn Đình,mặc Lục Nghiễn Đình,ở Lục Nghiễn Đình,tóm lại Lăng Duệ cảm giác mình trên căn bản là được Lục Nghiễn Đình dưỡng thành tiểu bạch kiểm.Làm một thanh niên lớn lên hiện đại có chí hướng,quan niệm yêu thương ngang hàng là thâm căn cố đế , mà trụ cột ngang hàng là có cơ sở kinh tế.
Vì vậy Lăng Duệ bởi vì Văn Hương Lai tửu phường mà kiếm được món tiền đầu tiên,liền la hét muốn đi mua trạch tử mới , làm Lục Nghiễn Đình cũng dọn cho y.
Cho nên,có hai người Chu Văn Chu Vũ chưởng quỹ Văn Hương Lai gánh vác nhiệm vụ gian khổ giúp vị thiếu gia này tìm phòng ốc .Đi mười ngày cả thành loạn chuyển quan sát tỉ mỉ,hai huynh đệ tìm được hai trạch tủ thích hợp,một chỗ ở thành đông, một chỗ ở Thành Tây.
Đệ đệ Chu Vũ nói: “Ta cảm thấy được trạch tử thành đông đối khá, gần phố xá sầm uất, rất thích hợp Tiểu Duệ tính tình thích náo nhiệt ,khả năng được chọn tương đối cao.”
Ca ca Chu Văn xem thường: “Bản thân ta cảm thấy bọn họ mua thành Tây,Lục gia khẳng định thích . Thành đông nhiều thanh lâu như vậy,Lục gia sẽ không vui.Nếu là mẹ ngươi cũng ngày ngày ngó chừng anh tuấn nam tử chảy nước miếng, đổi lại ngươi cũng không vui lòng.”
Chu Vũ nói: “Ngươi chẳng lẽ không thấy được Lục gia đều muốn cưng chìu Tiểu Duệ lên trời, sự kiện mà không phải là tiểu duệ chú ý, mua trạch tử còn không phải tiểu Duệ quyết định?”
Chu Văn vỗ vỗ bả vai đệ đệ mình :”Chúng ta đánh cuộc đi, nếu là mua trạch tử thành đông,ngươi thắng, mua Thành Tây ta thắng.Người thua xuất tiền cho hoa khôi bồi người kia một ngày thế nào?”
Chu Vũ cười hưng phấn nói: “Đại ca kia đến lúc đó cũng không nên quịt nợ rồi!”
Chu Văn bí hiểm cười, vỗ vỗ vai đệ đệ .Hỏa Kế Ôn Hành Tẩu đi tới thương hại Chu Vũ nói: “A Vũ a, hoa khôi cũng tiện nghi a.”
Chu Vũ mang theo Lăng Duệ cùng Lục Nghiễn Đình đi xem hai trạch tử,Lăng Duệ quả thật đối với thành đông phi thường hài lòng, lôi kéo tay Lục Nghiễn Đình nói:”Nghiễn Đình ,, ta thích thành đông !”
Nhìn một chút trạch tử thành đông trong một mảnh phố xá sầm uất nhìn nhìn lại Lăng Duệ ánh mắt len lén phiêu hướng mỹ nữ đi ngang qua,Lục Nghiễn Đình sắc mặt có chút bí hiểm rồi,nhưng vẫn đột nhiên cười mị mị nói: “Ngươi thích là tốt rồi.”
Ngày kế, Lục Nghiễn Đình lấy khảo sát nhà mới mang theo Lăng Duệ ở thành đông đi dạo một vòng, sau khi trở về Lăng Duệ rầu rĩ không vui.
Thì ra là Lăng Duệ thích xem mỹ nhân, mỹ nhân thích xem Lục Nghiễn Đình,mà thích xem Lăng Duệ chính là thẩm nãi nãi .
Làm mình bị thẩm thẩm nãi nãi chiếu cố ,Lục Nghiễn Đình đứng ở bên cạnh mình dĩ vãng như nhau an tĩnh mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn tươi cười làm cho các mỹ nữ mặt đỏ tim đập,chân chính mãn lâu hồng tụ,tức giận không dứt Lăng Duệ sau khi trở về bắt được Lục Nghiễn Đình chính là một trận cuồng cắn.
Hai người ở trên giường làm xong tiết mục vận động ,Lục Nghiễn Đình ôm Lăng Duệ một bên nói:”Muốn mua trạch tử thành Đông?”
“. . . . . . Ân.” Lăng Duệ do dự một chút vẫn là gật đầu.
“Ai, ta đây không thể giúp ngươi ở trong nhà nhưỡng tửu rồi,dù sao nơi đó thật giống như không quá thích hợp nhưỡng tửu.”Lục Nghiễn Đình tiếc nuối cau mày.
“Di?”
“Cũng không có thể dẫn ngươi bơi hồ. . . . . Từ thành đi về hướng đông ngoại ô Dương Liễu hồ thật xa a.”
“Ô. . . . . .”
“Đi leo núi thật giống như cũng không làm sao dễ dàng đây. . . . . .”
“A?”
“Cũng không có thể. . . . . .”
“Chờ một chút! Ai nói ta muốn trạch tử thành đông?”Lăng Duệ tức giận nói: “Ta muốn Thành Tây , Thành Tây !”
“Nhưng là. . . . . . Ngươi ưa thành đông, không cần nhân nhượng ta.” Lục Nghiễn Đình buồn rầu nhìn Lăng Duệ
“Ta nói Thành Tây thật là tốt!” Lăng Duệ nhào tới trên người hắn: “Bên cạnh có vườn trái cây bốn mùa đều có trái cây ăn, vừa dễ dàng nhưỡng tửu,còn có Dương Liễu hồ cùng Minh Kính sơn,xuân thiên đạp thanh hạ thiên du hồ,thật tốt! Thành Tây , ta muốn Thành Tây !”
Lăng Duệ nghĩ sinh hoạt tân gia tốt đẹp,hai mắt tỏa sáng, không nhìn được trên người Lục Nghiễn Đình cười khúc khích.
Gió lạnh thổi vào trong chăn,làm Lăng Duệ rùng mình một cái, nhưng y đối với cuộc sống tốt đẹp nhiệt tình không tha.Lục Nghiễn Đình mỉm cười đưa y nhét trở về trong ổ chăn ấm áp, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của hắn: “Ngươi thích là tốt rồi, ta không sao cả.”
Ngày kế, Lăng Duệ cùng Chu Vũ nói: “A Vũ ca, ta quyết định mua trạch tử thành tây rồi!”
Đêm qua còn cùng hoa khôi mỹ nhân ước hẹn mộng đẹp Chu gia đệ đệ nhất thời ngẩn ra .Chu Văn vỗ vỗ hắn nói: “Nhìn sự vật không thể nhìn mặt ngoài a, A Vũ.”
Chu Vũ hồi lâu còn thẫn thờ, hắn nghi ngờ nhìn một chút Lăng Duệ đang vì Lục gia ôn văn nhĩ nhã chia thức ăn
Này. . . . . . Rốt cuộc ai mới là nhất gia chi chủ đây?
Lăng Duệ khi mở mắt ra, choáng váng một hồi lâu mới nhìn rõ ràng mọi thứ xung quanh.Y giật giật môi,trong cổ họng khô khốc như hỏa thiêu ,không khỏi rên rỉ một tiếng.
Lập tức liền có một thiếu nữ xinh đẹp bưng nước trà tới đây, cười dài nói: “Công tử, ngài rốt cục tỉnh, đã ngủ bảy ngày rồi, uống nước trước đi.”
Lăng Duệ được thiếu nữ giúp đỡ từ từ uống nước trà,cuối cùng cảm thấy trong cổ họng thư thái rất nhiều.Y nhìn gian phòng lớn nghi ngờ nói: “Đây là nơi nào?”
“Thanh Lương điện a, công tử.” Thiếu nữ nháy mắt mấy cái nói.
Không đúng,mình tại sao còn đang trong cung? Không phải là ngủ bảy ngày sao?Lục Nghiễn Đình cũng nên đem mình bàn hồi phủ ni!
“Lục Nghiễn Đình ở đâu?”Lăng Duệ tức giận hỏi.
“Bởi vì phạm tội mưu nghịch bị giam ở Thiên Lao a.” Thiếu nữ kia nói.
“Mưu nghịch! ? Thiên Lao! ?” Lăng Duệ sửng sốt một chút , hoài nghi mình nghe lầm, Lý Mộ Trạch không phải là đem Trần Vương bắt được rồi sao? Chẳng lẽ là Trần Vương phản kích thành công,hoặc là hoàng tử khác đem Lý Mộ Trạch đánh bại,nếu không Lục Nghiễn Đình làm sao trở thành tôi phạm mưu nghịch bị giam ở đại lao?
“Hiện tại hoàng đế là ai?” Lăng Duệ nói.
“Là trẫm.” Thanh âm quen thuộc từ cửa điện truyền đến, Lăng Duệ ngẩng đầu, thấy Lý Mộ Trạch ngẩng đầu bước vào trong điện,phía sau còn đi theo chút ít thị vệ cùng thái giám.
Lý Mộ Trạch đã sớm thay long bào, mặt mày vẫn như dĩ vãng,nhưng nhiều hơn uy nghi. Lăng Duệ thấy vậy sửng sốt, một hồi lâu mới kịp phản ứng, đem ly trà trên tay nhắm ngay Lý Mộ Trạch ném qua, nổi giận mắng: “Ngươi đã là hoàng đế sao lại đưa hắn nhốt vào đại lao rồi? Ngươi là đồ hỗn trướng qua sông rút cầu !”
Một ít chúng cung nhân cùng thị vệ bình sinh thủ kiến chẳng những thấy y không hành lễ,thậm chí còn nói hoàng đế “Hỗn trướng” hơn nữa công khai hành hung người,mọi người cũng trợn mắt hốc mồm, sau một lúc lâu mới tỉnh lại, bùm bùm tựu quỳ trên đất, cúi đầu lạnh run,sợ tân hoàng bệ hạ này muốn giận chó đánh mèo trên người bọn hắn.
Lý Mộ Trạch đã quen tính tình Lăng Duệ cùng mặt lạnh, thật cũng không để ý. Huống chi Lăng Duệ bộ dạng bừng bừng sức sống như thế,so với nằm ở trên giường hôn mê làm cho hắn vui mừng nhiều lắm. Vì vậy Lý Mộ Trạch mặc dù thiếu chút nữa bị ly trà văng vào đầu,thật cũng không tức giận, hắn phất tay một cái để cho cung nhân đem cháo nóng đặt ở trên bàn sau liền để cho bọn họ toàn bộ lui ra ngoài.
Hắn tự mình đem cháo nóng bưng đến trước mặt Lăng Duệ, ở trên mép giường ngồi xuống, hơi mỉm cười nói: “Bảy ngày cũng không có ăn gì ngon,đói bụng chưa.”
Lăng Duệ hôn mê bảy ngày, cả người gầy một vòng, vốn khuôn mặt búp bê tròn trịa liền thay đổi,hiện ra mấy phần bệnh yếu gầy gò . Lý Mộ Trạch tay sờ sờ mặt của y,đem tóc mai vén sau tai, thở dài một tiếng nói: “Đều ngủ đến gầy,ăn chút cháo đi.”
Lăng Duệ cũng không đưa tay đi đón chén cháo, cũng không nói chuyện, chỉ lấy cặp mắt đen giận giận theo dõi hắn, nói rõ không ăn mềm cũng không sợ cứng ,muốn Lý Mộ Trạch nói cái công đạo .
Lý Mộ Trạch bất đắc dĩ, “Ngươi ăn chén cháo này,ta nói cho ngươi.”
Lăng Duệ nghe vậy, lập tức đoạt lấy chén cháo nóng,càn quét trong miệng , Lý Mộ Trạch nhìn y ăn ác liệt như vậy,từ từ vỗ lưng của y sợ y sặc.
Chỉ chốc lát sau, chén đã thấy đáy .Lăng Duệ đem chén đặt mạnh tại đầu giường, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Mộ Trạch nghiến răng nghiến lợi nói : “Ăn xong rồi, ngươi nói đi.”
Lý Mộ Trạch nhìn y một hồi lâu, từ từ nói: “Không phải mới vừa nghe người khác nói ,hắn là tội mưu nghịch sao?”
“Nếu như hắn mưu nghịch, làm sao ngươi có thể làm hoàng đế!” Lăng Duệ mắng to.
“Hắn là không có mưu nghịch, nhưng là phụ thân hắn Bình Hoài Vương phản ,theo như triều đại luật lệ nên tru di cửu tộc.Hắn là nhi tử Bình Hoài Vương,cũng phải tru di.”
“Ngươi!” Lăng Duệ không dám tin, “Ngươi quả nhiên qua sông rút cầu liễu. . . . . . Khốn kiếp!”
Y nhìn Lý Mộ Trạch vẻ mặt vân đạm phong khinh ,chỉ cảm thấy một cổ hỏa vô danh dưới đáy lòng chui lên , Lục Nghiễn Đình tín nhiệm người này như vậy, tại sao có thể bị phản bội? Lăng Duệ nghĩ tới đây,giận dữ một quyền hướng Lý Mộ Trạch bên giường đánh qua.
Đáng tiếc y mới vừa tỉnh lại, khí lực không có,Lý Mộ Trạch không có ý tứ tránh né ,tùy ý để quả đấm của y đánh vào người. Lăng Duệ không có thể đem Lý Mô Trạch đánh đau, cũng là bởi vì động tác quá lớn mà động tới vết thương, bạch y nhất thời tiết ra tiên huyết.
Lý Mộ Trạch đưa y kéo vào trong lòng ngực của mình ôm chặt, chế trụ y giãy dụa, “Thật vất vả mới chữa được,không nên làm rách vết thương.”
Lăng Duệ quả thật không còn sức, giãy dụa không ra bị ôm trong ngực, y tâm tư quay cuồng , suy nghĩ hồi lâu, mới cứng rắn nặn ra một câu: “Đưa hắn thả ra.”
“Không được.” Lý Mộ Trạch nhàn nhạt cự tuyệt, song giọng nói để ý tất cả đều là kiên định.
“Cút.”
“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.” Lý Mộ Trạch thở dài một tiếng thả lại trên giường, cẩn thận dịch tốt chăn.
“Cút.” Lăng Duệ trở mình, quay lưng về phía hắn, vô luận Lý Mộ Trạch như thế nào dặn dò, thủy chung đều chỉ có một chữ nguội lạnh như vậy.
Lý Mộ Trạch đứng bên giường y hồi lâu, trên mặt từ từ lộ ra nụ cười khổ sở ,thở dài một tiếng: “Chẳng lẽ ta một chút cũng không đáng giá được ngươi tin tưởng sao?”
Sau hôm đó Lý Mộ Trạch vẫn bình thường,Lăng Duệ đối với hắn hai loại thái độ,một là khuôn mặt lãnh mặt không nhìn lờ đi, một là lãnh thanh âm nói một câu: “Ngươi chừng nào thả hắn ra?” Không nhận được đáp án,liền không hề lên tiếng nữa.
Đại khái là phòng ngừa Lăng Duệ biến thành xà len lén rời đi, Thanh Lương điện bố trí cực kỳ đơn sơ, căn bản không có góc chết,tất cả địa phương thấy được rõ ràng. Huống chi Lăng Duệ bị thương nặng chưa lành cả người không còn chút sức lực nào, trong lúc nhất thời cũng khó mà rời giường,chớ nói chi là muốn đi ra ngoài .
Cung nhân đều được Lý Mộ Trạch ra lệnh, nghiêm cấm tiết lộ ra tin tức Lục Nghiễn Đình.Lăng Duệ mỗi lần hướng cung nhân dò thăm , cung nhân đều không để ý y,nếu không thì liền phịch một tiếng quỳ xuống đất mãnh liệt dập đầu, tới tới lui lui thật giống như máy móc “Xin công tử không nên làm khó tiểu nhân. Bệ hạ mệnh lệnh không được đối công tử nói. Bệ hạ trách tội tiểu nhân .” Mấy câu nói đó, nghe được Lăng Duệ cũng không dám lại tiếp tục hỏi tới .
Cứ như vậy không minh bạch qua một tháng,vết thương trên người Lăng Duệ cũng khá bảy tám phần, cho nên liền bắt đầu bày kế trốn đi.Không biết làm thế nào Lý Mộ Trạch thật trong kĩ,giằng co ba bốn ngày, đừng nói là cửa, ngay cả cửa sổ mà cũng không có, giận đến Lăng Duệ những ngày qua cũng không quản cái gì thí Vua không thí Vua rồi, vừa thấy Lý Mộ Trạch liền ném đồ.
Liên tiếp náo loạn mấy ngày, Lý Mộ Trạch sắc mặt vẫn bình thản ung dung, không hề bị ảnh hưởng. Lăng Duệ thật sự không có biện pháp rồi,chỉ có thể bắt đầu tuyệt thực. Những cung nhân biết Lý Mộ Trạch vô cùng sủng ái vị Tiểu công tử này,tự nhiên không dám chậm trễ, tuyệt thực một ngày, bị làm cho sợ đến trước mặt Lăng Duệ vừa quỳ vừa cầu .Lăng Duệ hạ quyết tâm, hàng ngày hờ hững, đối phương báo tin Lục Nghiễn Đình mới ăn cơm.
Cung nhân bị y náo loạn một ngày, rốt cục không chịu nổi, trải qua Lăng Duệ bảo đảm tuyệt đối không tiết lộ ,mới vừa ngập ngừng nói: “Lục Nghiễn Đình. . . . Ngày hôm trước đã bị yêu trảm. . . .”
Lăng Duệ sửng sốt, sắc mặt nhất thời trắng xanh, y run rẩy bắt được y sam cung nhân ,đôi môi run lên mấy cái mới phát ra âm thanh tới : “Không. . . . . . Không thể nào. . . . . . Ngươi gạt ta, hắn không có chết!”
Cung nhân nói:”Công tử, thật sự. Hành hình thị chúng,kinh thành mọi người ai cũng thấy hắn bị chém. . . . .”
Lăng Duệ như bị sét đánh, trong óc ầm ầm rung động, khí lực toàn thân y bị những lời này rút đi rồi, cả người nhuyễn đảo trên người cung nhân .Cung nhân bị làm cho sợ đến luống cuống, vội vàng đem y nửa đở nửa bế lên giường.
Lăng Duệ kéo chăn đem mình co thành một đoàn, hướng bên trong giường .Y nghỉ không ra mình ban đầu liều mạng đi cứu người, làm sao thoáng cái không còn.Hắn đi làm chuyện bức vua thoái vị nguy hiểm như vậy, mình đi theo hắn, y không phải là giúp hắn cản một đao rồi sao, giờ sao lại chết. . . . .
Lăng Duệ hỗn loạn , trong đầu từ từ hiện lên khuôn mặt tươi cười của Lục Nghiễn Đình,y còn nhớ rõ bàn tay khoan hậu ấm áp Lục Nghiễn Đình,mắt của hắn nhìn mình luôn là mang theo ôn nhu cùng sủng nịch, vô luận mình như thế nào cáu kỉnh, hắn cũng sẽ không so đo. . . . . . Người này cũng thường khi dễ y, thích xem y xấu hổ, thích xem y quẫn bách, nhưng là mỗi khi y tức giận, hắn làm mọi cách ôn nhu dụ dỗ, thật ra thì tự mình biết hắn tại trong tối khi dễ mình, nhưng là mỗi lần thấy hắn bởi vì mình lộ ra xấu hổ quẫn bách mà ánh mắt trở nên càng thêm ôn nhu cùng yêu thương cưng chìu ,mình sẽ nguyện ý lần nữa cùng hắn tranh cãi. . . . . .
Hắn không phải nói, chờ chuyện này xong ,liền mang mình đi khắp thiên hạ sao?
Hắn không phải nói sau này cứ như vậy vẫn ở bên cạnh mình sao?
Hắn không phải nói, không lừa gạt mình sao? Hiện tại ni?Chẳng lẽ lời hứa trước kia cũng là lừa gạt mình ?
Lăng duệ cảm thấy cả người trống rỗng,trái tim từng đợt đau đớn.Y ngây ngốc núp ở trong chăn, kinh ngạc nghĩ tới hết thảy ấm áp vui vẻ trước kia ,sau đó nhớ tới người cho mình vui sướng đã bị xử tử tàn khốc ,đã mất.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có người dùng sức mở chăn ra.Đồng dạng tình cảnh trước kia cũng từng phát sinh quá, Lăng Duệ hoảng hốt nhớ lại trước kia Lục Nghiễn Đình vén lên chăn của mình, cười dài nói: “Lại muốn làm tiểu ốc sên nữa?”
Y mừng rỡ ngẩng đầu, song trong ánh nến nhìn qua cũng là khuôn mặt lo lắng của Lý Mộ Trạch.
Lý Mộ Trạch xoa lệ trên mặt Lăng Duệ, nói: “Tại sao, nghe cung nhân nói ngươi cả ngày không ăn”
Lăng Duệ đã hận người này đến không còn cách nào hận nữa,y cắn chặc môi dưới, cố gắng đem mình rụt về lại.
Lý Mộ Trạch nhìn môi y cắn ra máu ,một tia máu đỏ theo cằm chảy xuống, nhìn thấy mà giật mình. Hắn khẽ dùng sức cạy mở môi của y,Lăng Duệ nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Hắn đã chết,ngươi đã đem hắn giết. . . .”
Lý Mộ Trạch nhất thời hiểu ,hắn tức giận nói: “Rốt cuộc là người hỗn trướng nào nói cho ngươi!”
Lăng Duệ bỗng nhiên tự tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái,trong cái nhìn kia đầy hận thù, lại là châm chọc, lại là tuyệt vọng, thấy vậy Lý Mộ Trạch lòng tràn đầy thê lương. Bỗng nhiên, Lăng Duệ bắt tay Lý Mộ Trạch hung hăng cắn xuống.
Tay đứt ruột xót, Lý Mộ Trạch nhất thời cảm thấy đau vào nội tâm. Hắn cúi đầu nhìn thiếu niên này thật giống như con thú chỗ phát tiết, mặt chảy đầy mồ hôi cùng nước mắt, chỉ chuyên tâm cắn tay của mình, trong lòng liền đau đến lợi hại.
Hắn thoát hài xoay người lên giường đem Lăng Duệ kéo vào trong ngực, Lăng Duệ thẳng đem tay Lý Mộ Trạch cắn đến huyết nhục mơ hồ mới thoát lực buông ra.
Lý Mộ Trạch đưa mặt y đặt tại trong lòng ngực của mình, nói: “Xin lỗi, cũng là ta ích kỷ. . . . . . Để cho ta ích kỷ một lần cuối cùng này đi. . . . . .”
Nói xong, hắn nâng mặt Lăng Duệ,nhẹ nhàng trân trọng ấn xuống một cái hôn lên trên môi của y,sau đó lại như mới vừa rồi ôm vào ngực.
Dần dần, Lý Mộ Trạch cảm giác được trước ngực mình long bào dần dần ướt một mảnh,nước mắt của người hắn ôm lãnh đến trong lòng Lý Mộ Trạch.
“. . . . . . Nguyên lai là ta hại chết hắn . . . . . .” Lăng Duệ bỗng nhiên nhàn nhạt nói.
Lý Mộ Trạch nổi lên một nụ cười khổ, “Thì ra là ngươi vẫn biết.”
Qua một hồi lâu, Lý Mộ Trạch bỗng nhiên nói: “Ngươi có thể đối với ta cười không?”
Lăng Duệ nhưng không có trả lời.
Lý Mộ Trạch thở dài một tiếng
Mình biết nụ cười thiếu niên này cỡ nào tốt đẹp, thuần túy, sạch sẻ, ngây thơ, thẳng thắn. . . . . . Mình chưa từng có , chưa từng thấy qua nụ cười tốt đẹp này thuộc về mình.
Thế mà, y không đối mình cười
Từ một khắc ban đầu nhìn thấy y,đến bây giờ.
Hắn chưa từng có một nụ cười nào là dành cho mình.
Một lần, cũng không có.
Lăng Duệ không biết mình tối hôm qua là như thế nào ngủ ,nhưng khi tỉnh lại tựa hồ đã không có ở trên giường .Phía dưới rất xóc nảy, thật giống như đang trên xe ngựa, trên mắt thoa khăn lông lạnh,cái gì cũng nhìn không thấy.
Lăng Duệ đưa tay muốn lấy khăn lông xuống, nhìn tình hình, tay lại bị người đè xuống ,người nọ cười nói: “Không nên cầm, cũng khóc thành cây hạch đào rồi, không sợ làm sợ người sao?”
Lăng Duệ nghe ra là thanh âm Lý Mộ Trạch , liền không hề nói,cũng không nữa so đo mình ở phương nào, đang đi đến đâu.
Lý Mộ Trạch chẳng qua là vỗ vỗ tay của y,cũng không có nhiều lời.
Xe ngựa không biết đi bao lâu rồi, chung quanh dần dần an tĩnh lại, nghe không được phía ngoài chợ náo nhiệt.Vừa đi chốc lát, xe ngựa ngừng, Lý Mộ Trạch ôm lấy Lăng Duệ xuống xe, hắn thô lỗ đá đá cửa, cao giọng hô to: “Này, mở cửa mở cửa, cũng đưa hàng tới cửa rồi, còn chưa thu?”
Chỉ chốc lát sau,Lăng Duệ nghe được cửa mở ra .Người mở cửa nói: “Tới, di! Duệ nhi?Làm sao ngươi dẫn y tới, không phải nói qua ba ngày nữa chờ ta chuẩn bị xong đón hắn sao?”
Ngay sau đó,Lăng Duệ đã cảm thấy mình được đón vào trong lồng ngực quen thuộc mà ấm áp .Y khẩn trương thân cứng còng, không dám động cũng không dám lên tiếng, sợ thức tỉnh mộng đẹp.
Lý Mộ Trạch giơ tay lên cười nói: “Tay của ta cũng bị y cắn nát rồi, nếu không dẫn y,không biết y muốn làm sao hành hạ ta.”
Lục Nghiễn Đình đối với tiểu tình nhân kia tính tình rõ như chỉ chưởng,lập tức trầm mặt nói:”Ngươi là chọc y sao.”
Lý Mộ Trạch cười mỉa nói: “Ha hả, không phải là che giấu một ít chuyện mà thôi. . . . . .” Nói xong, chột dạ vội vàng cáo từ lên xe ngựa, còn không đợi Lục Nghiễn Đình hỏi tới, đã bảo phu xe lái hướng kinh thành chạy.
Hắn lặng lẽ nhấc lên màn xe, thấy Lục nghiễn Đình ôm Lăng Duệ vào sân. Hắn thật dài thở dài một hơi, một lần cuối cùng, sau này chính là đế vương rồi, không thể tùy hứng nữa.
Thật ra thì, hắn là thật muốn mạnh mẽ giữ Lăng Duệ ở bên người , nhưng là nước mắt Lăng Duệ đem long bào của mình cũng làm ướt, mình rốt cuộc là không đành lòng lừa gạt .
Lục Nghiễn Đình đem Lăng Duệ ôm vào phòng,kinh ngạc tiểu gia hỏa từ trước đến giờ hoạt bát hiếu động lại không nhúc nhích an tĩnh uốn tại trong lòng ngực của mình. Hắn mở ra khăn lông trên mắt Lăng Duệ, thấy y mắt sưng thành quả đào nhất thời thở hốc vì kinh ngạc, tâm đau
Lăng Duệ cố gắng đem mắt sưng đỏ mở ra một đường nhỏ, nhìn qua quả nhiên là bóng dáng quen thuộc tư niệm đã lâu , nhất thời vòng tay ôm hắn, Lục Nghiễn Đình bị y khiến cho không giải thích được, mặc y ôm thật chặc, một hồi lâu nói: “Eo của ta cũng muốn bị ngươi cắt đứt ,biết điều một chút buông ra, cho ta xem vết thương ngươi .”
Lăng Duệ bị cái kia câu”Thắt lưng cũng cắt đứt” làm cho sợ đến hồn phi phách tán, ba chân bốn cẳng buông hắn ra, đưa tay phải đi níu níu y sam của hắn, Lục Nghiễn Đình bất đắc dĩ, nhìn bộ dạng sợ hãi không đành lòng ngăn cản y. Chỉ thấy tiểu gia hỏa níu y sam của mình, nắm thật lâu,bỗng nhiên thật to thở phào một cái, vừa ôm y thật chặt, rầu rĩ nói: “Ngươi, ngươi không có chuyện gì! Ta nghĩ ngươi bị Lý Mộ Trạch yêu trảm(). . . . .”
()chém ngang lưng (hình phạt tàn khốc thời xưa, chém ngang lưng thành hai đoạn)
Lục Nghiễn Đình sửng sốt, mới hiểu được tới đây, nhớ tới lời Lý Mộ Trạch,giận đến nghiến răng ,cái này gọi là một chút chuyện nhỏ sao? Cũng đem Lăng Duệ của hắn hù dọa thành hình dáng này.Hắn niết niết cằm Lăng Duệ,sờ mặt của y,phát hiện Lăng Duệ không chỉ ánh mắt khóc đến sưng đỏ, sắc mặt còn trắng như giấy,môi khẽ run rẩy, thấy vậy hắn cũng đau lòng cực kỳ.
Song Lục Nghiễn Đình không đành lòng đi trách cứ cái tên thái tử điện hạ cùng mình cùng nhau lớn lên . Hắn hiểu được nguyên do Lý Mộ Trạch làm như vậy ,cuối cùng vẫn là cười đem thân Lăng Duệ bên cạnh mình.
Hắn sẽ là minh quân,Lục Nghiễn Đình nghĩ, hắn lấy lên được, cũng thả xuống được.
Lục Nghiễn Đình thở dài một tiếng, cầm khăn lông muốn đi thấm nước, Lăng Duệ lại tự nhiên chết cũng không buông hắn ra, cả người giắt trên người Lục Nghiễn Đình.Lục Nghiễn Đình chuẩn bị khăn lông ướt,đem Lăng Duệ ôm vào trong ngực cẩn thận lau mặt, lại đem cái khăn khác thoa mắt y.
Lăng Duệ ôm tay hắn thật chặt,mang theo chút khóc âm nói: “Ta ngày hôm qua nghe nói ngươi bị yêu trảm,cho sợ đến cũng không biết mình phải làm sao . . . . Ô. . . . . . Ta cho là ta mất ngươi rồi. . . .”
Lục Nghiễn Đình hôn một chút trán của y,nói: “Cái người bị yêu trảm kia là tù nhân dịch dung thành bộ dáng của ta chết đi .Ta không phải là đáp ứng ngươi, muốn dẫn ngươi đi đi khắp thiên hạ ư, cho nên đã kế tựu kế cùng Lý Mộ Trạch diễn,hiện tại rời bỏ thân phận kia.”
“Ngươi khi đó bị thương nghiêm trọng như vậy, ta cũng phải trong lao ngồi xỗm chờ ngày hành hình,sợ ngươi chịu khổ, liền đem ngươi ở lại trong cung để cho ộ Trạch chiếu cố ngươi, ai biết hắn không có nói cho ngươi biết nguyên do. . . . . .”
Lăng Duệ đang muốn lên án công khai Lý Mộ Trạch mấy tiếng, bụng nhưng kêu càu nhàu to lên, mới nhớ tới mình đã hơn một ngày không ăn,không khỏi đỏ mặt .
Lục Nghiễn Đình cười, đi ra ngoài lấy chút cháo cho y.Cả quá trình Lăng Duệ đều giắt trên người hắn, chết sống không buông ra, Lục Nghiễn Đình cũng chỉ có thể thuận y,Lăng Duệ về điểm thể trọng hắn còn gánh được, chẳng qua là cảm giác được y trong khoảng thời gian này thực tại nhẹ không ít, trong lòng âm thầm quyết định muốn đem y nuôi cho béo trở lại.
Lăng Duệ quét sạch một hơi ăn ba chén cháo, đem bụng chống tròn trịa , hài lòng ôm Lục Nghiễn Đình nằm ở trên giường, dùng cả tay lẫn chân giống con bạch tuột quấn tới.
Lục Nghiễn Đình hôn gương mặt y nói: “Mấy ngày nữa ta chuẩn bị xong đồ, chúng ta tựu ra kinh thành có được hay không? Ngươi nghĩ đi nơi nào chơi chúng ta phải đi nơi nào. . . . . .”
Nói hồi lâu, người trong ngực nhưng không có trả lời, cúi đầu vừa nhìn đã trầm trầm ngủ thiếp đi, phát ra tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng ,khóe miệng khẽ nhếch lên .
Lục Nghiễn Đình cười, đưa y ôm vào trong ngực.
《 toàn thư hoàn 》
Ngoại truyện: nhất gia chi chủ
Nếu như hỏi ai là nhất gia chi chủ , Lăng Duệ nhất định kiêu ngạo vỗ lồng ngực nói:”Còn phải hỏi ư, đương nhiên là ta! Ngươi nhìn,đồ trong phòng này,loại nào không phải là ta chọn , đi ra ngoài ăn cơm, lần đó không phải là ta chọn món?Muốn đi đâu chơi, còn không phải là ta quyết định , ta không phải là nhất gia chi chủ, thì là ai?”
Muốn đem vấn đề này đi hỏi Lục Nghiễn Đình,hắn nhất định sủng nịch ôm Lăng Duệ , nhẹ nhàng hôn mặt y,nhàn nhạt cười nói: “Còn phải hỏi sao, đương nhiên là Duệ nhi (ôi mẹ ơi thê nô).Duệ nhi thích như thế nào liền như thế ấy,ta toàn lực ủng hộ tất cả quyết định của y.”
Quỳnh Châu là một nơi rất hảo,sơn thanh thủy tú khí hậu ôn hòa. Lục Nghiễn Đình mang theo tiểu xà của hắn chung quanh chơi hơn hai năm, rốt cục quyết định định cư ở Quỳnh châu.Lăng Duệ cùngLục Nghiễn Đình cùng nhau mở ra một gian tửu phường gọi”Văn hương lai” ,dựa vào trí tuệ Lục Nghiễn Đình cùng Lăng Duệ đối với rượu ngon năng lực phân biệt không tầm thường,Văn hương lai một năm đã nổi danh toàn thành.
Lăng Duệ từ trước đến nay ăn Lục Nghiễn Đình,uống Lục Nghiễn Đình,mặc Lục Nghiễn Đình,ở Lục Nghiễn Đình,tóm lại Lăng Duệ cảm giác mình trên căn bản là được Lục Nghiễn Đình dưỡng thành tiểu bạch kiểm.Làm một thanh niên lớn lên hiện đại có chí hướng,quan niệm yêu thương ngang hàng là thâm căn cố đế , mà trụ cột ngang hàng là có cơ sở kinh tế.
Vì vậy Lăng Duệ bởi vì Văn Hương Lai tửu phường mà kiếm được món tiền đầu tiên,liền la hét muốn đi mua trạch tử mới , làm Lục Nghiễn Đình cũng dọn cho y.
Cho nên,có hai người Chu Văn Chu Vũ chưởng quỹ Văn Hương Lai gánh vác nhiệm vụ gian khổ giúp vị thiếu gia này tìm phòng ốc .Đi mười ngày cả thành loạn chuyển quan sát tỉ mỉ,hai huynh đệ tìm được hai trạch tủ thích hợp,một chỗ ở thành đông, một chỗ ở Thành Tây.
Đệ đệ Chu Vũ nói: “Ta cảm thấy được trạch tử thành đông đối khá, gần phố xá sầm uất, rất thích hợp Tiểu Duệ tính tình thích náo nhiệt ,khả năng được chọn tương đối cao.”
Ca ca Chu Văn xem thường: “Bản thân ta cảm thấy bọn họ mua thành Tây,Lục gia khẳng định thích . Thành đông nhiều thanh lâu như vậy,Lục gia sẽ không vui.Nếu là mẹ ngươi cũng ngày ngày ngó chừng anh tuấn nam tử chảy nước miếng, đổi lại ngươi cũng không vui lòng.”
Chu Vũ nói: “Ngươi chẳng lẽ không thấy được Lục gia đều muốn cưng chìu Tiểu Duệ lên trời, sự kiện mà không phải là tiểu duệ chú ý, mua trạch tử còn không phải tiểu Duệ quyết định?”
Chu Văn vỗ vỗ bả vai đệ đệ mình :”Chúng ta đánh cuộc đi, nếu là mua trạch tử thành đông,ngươi thắng, mua Thành Tây ta thắng.Người thua xuất tiền cho hoa khôi bồi người kia một ngày thế nào?”
Chu Vũ cười hưng phấn nói: “Đại ca kia đến lúc đó cũng không nên quịt nợ rồi!”
Chu Văn bí hiểm cười, vỗ vỗ vai đệ đệ .Hỏa Kế Ôn Hành Tẩu đi tới thương hại Chu Vũ nói: “A Vũ a, hoa khôi cũng tiện nghi a.”
Chu Vũ mang theo Lăng Duệ cùng Lục Nghiễn Đình đi xem hai trạch tử,Lăng Duệ quả thật đối với thành đông phi thường hài lòng, lôi kéo tay Lục Nghiễn Đình nói:”Nghiễn Đình ,, ta thích thành đông !”
Nhìn một chút trạch tử thành đông trong một mảnh phố xá sầm uất nhìn nhìn lại Lăng Duệ ánh mắt len lén phiêu hướng mỹ nữ đi ngang qua,Lục Nghiễn Đình sắc mặt có chút bí hiểm rồi,nhưng vẫn đột nhiên cười mị mị nói: “Ngươi thích là tốt rồi.”
Ngày kế, Lục Nghiễn Đình lấy khảo sát nhà mới mang theo Lăng Duệ ở thành đông đi dạo một vòng, sau khi trở về Lăng Duệ rầu rĩ không vui.
Thì ra là Lăng Duệ thích xem mỹ nhân, mỹ nhân thích xem Lục Nghiễn Đình,mà thích xem Lăng Duệ chính là thẩm nãi nãi .
Làm mình bị thẩm thẩm nãi nãi chiếu cố ,Lục Nghiễn Đình đứng ở bên cạnh mình dĩ vãng như nhau an tĩnh mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn tươi cười làm cho các mỹ nữ mặt đỏ tim đập,chân chính mãn lâu hồng tụ,tức giận không dứt Lăng Duệ sau khi trở về bắt được Lục Nghiễn Đình chính là một trận cuồng cắn.
Hai người ở trên giường làm xong tiết mục vận động ,Lục Nghiễn Đình ôm Lăng Duệ một bên nói:”Muốn mua trạch tử thành Đông?”
“. . . . . . Ân.” Lăng Duệ do dự một chút vẫn là gật đầu.
“Ai, ta đây không thể giúp ngươi ở trong nhà nhưỡng tửu rồi,dù sao nơi đó thật giống như không quá thích hợp nhưỡng tửu.”Lục Nghiễn Đình tiếc nuối cau mày.
“Di?”
“Cũng không có thể dẫn ngươi bơi hồ. . . . . Từ thành đi về hướng đông ngoại ô Dương Liễu hồ thật xa a.”
“Ô. . . . . .”
“Đi leo núi thật giống như cũng không làm sao dễ dàng đây. . . . . .”
“A?”
“Cũng không có thể. . . . . .”
“Chờ một chút! Ai nói ta muốn trạch tử thành đông?”Lăng Duệ tức giận nói: “Ta muốn Thành Tây , Thành Tây !”
“Nhưng là. . . . . . Ngươi ưa thành đông, không cần nhân nhượng ta.” Lục Nghiễn Đình buồn rầu nhìn Lăng Duệ
“Ta nói Thành Tây thật là tốt!” Lăng Duệ nhào tới trên người hắn: “Bên cạnh có vườn trái cây bốn mùa đều có trái cây ăn, vừa dễ dàng nhưỡng tửu,còn có Dương Liễu hồ cùng Minh Kính sơn,xuân thiên đạp thanh hạ thiên du hồ,thật tốt! Thành Tây , ta muốn Thành Tây !”
Lăng Duệ nghĩ sinh hoạt tân gia tốt đẹp,hai mắt tỏa sáng, không nhìn được trên người Lục Nghiễn Đình cười khúc khích.
Gió lạnh thổi vào trong chăn,làm Lăng Duệ rùng mình một cái, nhưng y đối với cuộc sống tốt đẹp nhiệt tình không tha.Lục Nghiễn Đình mỉm cười đưa y nhét trở về trong ổ chăn ấm áp, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của hắn: “Ngươi thích là tốt rồi, ta không sao cả.”
Ngày kế, Lăng Duệ cùng Chu Vũ nói: “A Vũ ca, ta quyết định mua trạch tử thành tây rồi!”
Đêm qua còn cùng hoa khôi mỹ nhân ước hẹn mộng đẹp Chu gia đệ đệ nhất thời ngẩn ra .Chu Văn vỗ vỗ hắn nói: “Nhìn sự vật không thể nhìn mặt ngoài a, A Vũ.”
Chu Vũ hồi lâu còn thẫn thờ, hắn nghi ngờ nhìn một chút Lăng Duệ đang vì Lục gia ôn văn nhĩ nhã chia thức ăn
Này. . . . . . Rốt cuộc ai mới là nhất gia chi chủ đây?