Edit: C.L
Trở lại ký túc xá, đẩy cửa ra, bên trong truyền đến tiếng la hét của Hứa Hướng Tình: “Cô cút cho tôi, đừng có dùng bộ dạng sáng ngời buồn nôn ấy ở trước mặt tôi, phiền chết rồi.”
Chung Họa Ngữ cúi đầu đứng trước mặt Hứa Hướng Tình, đưa cái hộp nhỏ màu lam trong tay cho Hứa Hướng Tình: “Cho cậu.”
Hứa Hướng Tình liếc mắt, thò tay hất rơi cái hộp xuống dưới đất, liếc nhìn An Tâm trừng mắt nói: “Cô cho rằng Đa Mỹ thật sự xem cô là bạn bè sao, hừ, đồ ngu.”
An Tâm chưa bao giờ nghĩ cô với Quý Đa Mỹ có thể trở thành bạn bè, mím môi đứng im nhìn Chung Họa Ngữ bất động, tiến lên nhặt cái hộp nhỏ màu lam, bên trong đựng một con búp bê.
An Tâm cầm lấy cái hộp đứng ở trước mặt Chung Họa Ngữ đem đồ vật đưa cho cô ấy.
Chính xác là bọn họ không giống nhau..
Ngoài cửa sổ, những hạt mưa nhỏ rơi tí tách, rơi xuống ao đầm, tạo thành một vòng gợn sóng.
Cùng một bầu trời nhưng không cùng tính cách..
Bầu trời vừa mới mưa, có chút tối. Không khí cũng rất trong lành, An Tâm tham lam hít sâu một hơi, cả người cũng thoải mái hơn. Bầu trời sau cơn mưa, treo một dải cầu vồng, ánh mặt trời cũng từ từ xuất hiện, vẫn là bầu trời rực rỡ ấy.
Hôm nay là thứ sáu, cũng là ngày giỗ của bố An Tâm.
Trong nhật ký xuất hiện tấm ảnh của cô chụp chung với bố, trên tấm ảnh, cô ôm chặt cổ bố, cười rất ngọt.
Đây là tấm ảnh duy nhất An Tâm chụp chung với bố và cũng là tấm ảnh cuối cùng, bố dượng không cho phép, mẹ nói đồ vật người chết rất đen đủi, An Tâm liền vụng trộm cất giấu tấm ảnh này trong nhật ký.
An Tâm nghĩ, nếu như bố của cô vẫn còn bên cạnh cô thì bây giờ cô sẽ là một cô công chúa xinh đẹp hạnh phúc nhất. Dù cho không phải là công chúa thì chắc chắn cũng sẽ rất hạnh phúc.
Là điều gì bó buộc trái tim ta mỗi năm, là điều gì cản bước thanh xuân của chúng ta?
Ánh mặt trời ấm áp, rơi vãi vào mỗi góc đường, nhưng lại quên mất một góc khác..
“Không đi học sao?” Tả Tiêu có chút giật mình, nhìn An Tâm phát run dưới tán cây.
Lâu rồi cô không thấy anh ấy, đã bao lâu rồi nhỉ? Một ngày, một tuần lễ, hay là một tháng?
Vì sao cô lại cảm thấy nó lâu như một thế kỷ vậy..
“Ừm. Anh cũng trốn học?!” An Tâm nghiêng cái đầu, nhìn anh ấy.
Ban một, cao tài sinh đâu rồi, cũng cho phép trốn học sao?
Tả Tiêu ngồi xuống bên cạnh cô, anh ấy cũng mặc rất ít, thậm chí có thể thấy được gió lạnh xuyên thấu qua lớp quần áo tiến vào trong cơ thể: “Không thích đi học, rất phiền.”
Nhìn ánh mắt thân thiết của thầy giáo, đối mặt với một đống đề thi làm không hết, lúc nhìn thời gian thi Đại học đang đếm ngược được viết lên trên bảng đen, cảm giác như có một tảng đá vô hình đè ép không thở nổi.
Hắn không rõ, đây là khát vọng mà thầy cô hướng tới hay mục tiêu là mỗi kỳ thi Đại Học đều có học sinh thi đỗ..
“Cái kia, anh muốn thi vào trường đại học nào?” An Tâm hỏi.
Tả Tiêu cười, muốn thi vào trường đại học nào? Mỗi ngày hầu như đều có người hỏi vấn đề như vậy, bất kể là cô hay là bọn họ. Mỗi người khác nhau nhưng lại chung một vấn đề.
Hắn nhìn ánh mắt An Tâm, nhàn nhạt cười yếu ớt: “Không biết, ba mẹ nói là đi Nam Kinh, bọn họ thích nơi thành thị ấy.”
Bọn họ, yêu thích nơi thành thị ấy…
Vậy còn anh? Anh có thích không?
“Lá gan của em đúng là lớn mà, mới cao nhất đã trốn học rồi, về sau thì hỏng mất.” Tả Tiêu nhíu mày, đưa tay nhặt lấy lá cây khô héo vướng trên tóc cô, nhẹ nói: “Không nên trốn tiết, như vậy không tốt.”
An Tâm đỏ mặt, cúi đầu xuống, nhẹ giọng: “Vâng.”
Hai bên lại trầm mặc lần nữa..
“Trận đấu bóng rổ sắp tới rồi, làm sao không thấy anh luyện bóng?” An Tâm đánh vỡ yên tĩnh, nỗ lực tìm kiếm chủ đề.
“…Anh không có tham gia.” Tả Tiêu hời hợt nói.
An Tâm hồ nghi nhìn gò má của hắn: “Tại sao lại không tham gia?”
“Ban đầu định đăng ký rồi nhưng mẹ của anh và thầy giáo không cho.” Tả Tiêu nhìn ánh mắt An Tâm cười khổ: “Sắp thi Đại học rồi, còn rất nhiều bài thi cần giải quyết.”
Bởi vì để thi tốt hơn nên không tham gia thi đấu bóng rổ sao?! Như vậy thì sẽ rất lâu cô sẽ không được gặp anh ấy, có phải điều này chứng tỏ bọn cô không phải là không có duyên phận, chỉ là khi cô ngẩng đầu tìm kiếm đôi mắt của anh ấy, mà anh ấy đúng lúc vùi đầu chìm ngập trong bài thi.
“Em thì sao? Tại sao trốn học?” Tả Tiêu nhìn chằm chằm vào mặt của cô, sợ bỏ lỡ một biểu cảm nào đó. Mà hắn cũng thành công thấy được trên gương mặt An Tâm một loại biểu cảm được gọi là bi thương.
An Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, cười yếu ớt: “Tới nghe mây trắng kể chuyện xưa.” Quay đầu lại nhìn Tả Tiêu, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Anh tin không?”
Tả Tiêu buồn cười gật đầu: “Tin…”
Mây trắng sẽ lặng lẽ trò chuyện, sẽ vụng trộm chạy trốn, thừa dịp chúng ta không chú ý..
Về đến nhà, đẩy cửa ra liền nghe được âm thanh của mẹ: “Chết ở đâu rồi, bây giờ mới trở về! Cô dứt khoát cút đi rồi đừng có mà trở về, bớt chướng mắt.” Chỉ vào bàn ăn: “Nuôi cô lớn như vậy, cũng học lên cấp 3 rồi, thế nào ngay cả đến đồ ăn còn muốn mẹ già chuẩn bị tốt cho cô, haha tôi nuôi dưỡng cô lớn như vậy để mà còn dùng đấy, cái gì cũng tệ hại. Cô mau nói cho tôi biết, có phải cô cố ý về muộn như vậy để cho mẹ già như tôi đến hầu hạ cô phải không?”
Bố dượng ngồi ở trên ghế sa lon lật giấy báo, thỉnh thoảng giương mắt nhìn An Tâm đứng ở cửa ra vào đang cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Nói chuyện đi chứ, câm sao! Tạo điều kiện cho cô đọc sách, đọc đến nỗi câm luôn đúng không!” Mẹ trừng mắt, tức giận đánh về phía cô, véo cánh tay của cô.
An Tâm cắn, ôm cánh tay nghẹn ngào: “Hôm nay là ngày giỗ bố, con đi gặp bố..”
Mẹ An Tâm liền giật mình, lại trầm mặc, không nói một tiếng đi đến bàn ăn thu dọn bát đũa. Bố dượng ném tờ báo trong tay lên trên bàn trà, trầm mặt thì thầm: “Cũng không phân biệt được bây giờ là ai nuôi dưỡng mày, vẫn còn nhớ đến bố, nếu nghĩ đến bố mày thì sao không đi cùng với bố mày đi, sống làm gì để ảnh hưởng tới người khác.”
Đúng vậy a, làm sao cô không muốn chứ, cô cũng muốn đi theo bố, ở bên bố, trò chuyện với bố, nói cho bố biết cuộc sống không có bố yêu bên cạnh rất đau khổ.
Bố lừa cô, cũng không phải tất cả những người được kêu là “Bố” đều xem cô như bảo bối, như công chúa.
Nếu như, cô là một đóa mây trắng thì bố cô chính là bầu trời xanh.
Thế nhưng, bầu trời xanh của cô mất đi rồi thì cô cũng không còn là đóa mây trắng tự do tự tại nữa.
Tâm tình sa sút của An Tâm cũng không dừng lại tại đó, trong phòng đen kịt, Chung Họa Ngữ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
“Phanh phanh…..” Rất nhanh, mạnh mẽ..
Ngoài cửa phòng khách: “Tốt, lúc nào thì anh đến đưa nó đi đây?.”
“Mấy ngày nay còn có việc, phải qua ít ngày nữa.” Là giọng nam hùng hậu..
“Nếu chuyện kia thành, đến lúc đó hẵng điện thoại liên hệ.” La phu nhân cười tủm tỉm đứng lên tiễn khách, nháy mắt với Hứa Hướng Tình ngồi trên ghế sa lon vẫn không nhúc nhích, đứng lên tiễn khách là lễ phép cơ bản.
Hứa Hướng Tình không tình nguyện đứng lên, lập tức giống như xương cốt bị tê liệt tựa lưng trên ghế sô pha.
“Mẹ, người thật muốn đưa đi cô ta đi sao?” Thuận tay cầm quả táo trên bàn lên, lau vào quần áo rồi đưa vào trong miệng.
“Đương nhiên, nhà của chúng ta lại không có nghĩa vụ nuôi dưỡng một kẻ nhàn rỗi. Không phải con nói con chán ghét nó sao!” Tám năm trước, con gái nàng thấy nó đáng thương nên nhặt nó từ ngoài đường về nuôi, bây giờ con gái lớn rồi, không cần bạn chơi, mà nhà bà cũng nuôi nó tám năm, tìm cho nó một gia đình tốt là được, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
“Có thể là người đàn ông vừa rồi, người nhà ở rất xa, vẫn chưa có vợ.” Hứa Hướng Tình cắn quả táo, tuy rằng cô không có bất cứ quan hệ nào với Chung Họa Ngữ, nhiều lắm thì coi cô ta như là bạn nhặt được đem về nhà chơi, nhưng chung quy bọn họ cũng đã sống chung dưới mái hiên này tám năm rồi, có chút không đành lòng. “Mẹ, còn biện pháp nào khác không?”
“Ở đâu ra biện pháp, ba của con gần đây làm ăn không tốt, lại nuôi thêm một kẻ nhàn rỗi, con muốn nhịn đói hay là muốn khấu trừ tiền tiêu vặt?”
“Đừng.. tiền tiêu vặt của con đã đủ eo hẹp rồi, người lại trừ bớt thì con cũng không đi học được rồi.” Thở phì phì ăn vài miếng táo rồi ném lên trên bàn, không quay đầu lại đi thẳng về phòng, đi ngang qua cửa phòng Chung Họa Ngữ, thô bạo dùng chân đá, tức giận rống to: “Cô trốn ở bên trong làm gì vậy, tự sát sao, chết cũng vô dụng thôi.”
“Ai ôi, bảo bối, con đá cửa làm gì vậy, không biết một cánh cửa bây giờ đắt bao nhiêu sao!” La phu nhân đau lòng đi tới, nhìn chằm chằm vào cửa, xác định xem có hư hao gì không. Hứa Hướng Tình bĩu môi, liếc mắt, hất đầu đi vào gian phòng của mình, “Rầm” cửa phòng bị đóng lại một cách nặng nề.
Trở lại ký túc xá, đẩy cửa ra, bên trong truyền đến tiếng la hét của Hứa Hướng Tình: “Cô cút cho tôi, đừng có dùng bộ dạng sáng ngời buồn nôn ấy ở trước mặt tôi, phiền chết rồi.”
Chung Họa Ngữ cúi đầu đứng trước mặt Hứa Hướng Tình, đưa cái hộp nhỏ màu lam trong tay cho Hứa Hướng Tình: “Cho cậu.”
Hứa Hướng Tình liếc mắt, thò tay hất rơi cái hộp xuống dưới đất, liếc nhìn An Tâm trừng mắt nói: “Cô cho rằng Đa Mỹ thật sự xem cô là bạn bè sao, hừ, đồ ngu.”
An Tâm chưa bao giờ nghĩ cô với Quý Đa Mỹ có thể trở thành bạn bè, mím môi đứng im nhìn Chung Họa Ngữ bất động, tiến lên nhặt cái hộp nhỏ màu lam, bên trong đựng một con búp bê.
An Tâm cầm lấy cái hộp đứng ở trước mặt Chung Họa Ngữ đem đồ vật đưa cho cô ấy.
Chính xác là bọn họ không giống nhau..
Ngoài cửa sổ, những hạt mưa nhỏ rơi tí tách, rơi xuống ao đầm, tạo thành một vòng gợn sóng.
Cùng một bầu trời nhưng không cùng tính cách..
Bầu trời vừa mới mưa, có chút tối. Không khí cũng rất trong lành, An Tâm tham lam hít sâu một hơi, cả người cũng thoải mái hơn. Bầu trời sau cơn mưa, treo một dải cầu vồng, ánh mặt trời cũng từ từ xuất hiện, vẫn là bầu trời rực rỡ ấy.
Hôm nay là thứ sáu, cũng là ngày giỗ của bố An Tâm.
Trong nhật ký xuất hiện tấm ảnh của cô chụp chung với bố, trên tấm ảnh, cô ôm chặt cổ bố, cười rất ngọt.
Đây là tấm ảnh duy nhất An Tâm chụp chung với bố và cũng là tấm ảnh cuối cùng, bố dượng không cho phép, mẹ nói đồ vật người chết rất đen đủi, An Tâm liền vụng trộm cất giấu tấm ảnh này trong nhật ký.
An Tâm nghĩ, nếu như bố của cô vẫn còn bên cạnh cô thì bây giờ cô sẽ là một cô công chúa xinh đẹp hạnh phúc nhất. Dù cho không phải là công chúa thì chắc chắn cũng sẽ rất hạnh phúc.
Là điều gì bó buộc trái tim ta mỗi năm, là điều gì cản bước thanh xuân của chúng ta?
Ánh mặt trời ấm áp, rơi vãi vào mỗi góc đường, nhưng lại quên mất một góc khác..
“Không đi học sao?” Tả Tiêu có chút giật mình, nhìn An Tâm phát run dưới tán cây.
Lâu rồi cô không thấy anh ấy, đã bao lâu rồi nhỉ? Một ngày, một tuần lễ, hay là một tháng?
Vì sao cô lại cảm thấy nó lâu như một thế kỷ vậy..
“Ừm. Anh cũng trốn học?!” An Tâm nghiêng cái đầu, nhìn anh ấy.
Ban một, cao tài sinh đâu rồi, cũng cho phép trốn học sao?
Tả Tiêu ngồi xuống bên cạnh cô, anh ấy cũng mặc rất ít, thậm chí có thể thấy được gió lạnh xuyên thấu qua lớp quần áo tiến vào trong cơ thể: “Không thích đi học, rất phiền.”
Nhìn ánh mắt thân thiết của thầy giáo, đối mặt với một đống đề thi làm không hết, lúc nhìn thời gian thi Đại học đang đếm ngược được viết lên trên bảng đen, cảm giác như có một tảng đá vô hình đè ép không thở nổi.
Hắn không rõ, đây là khát vọng mà thầy cô hướng tới hay mục tiêu là mỗi kỳ thi Đại Học đều có học sinh thi đỗ..
“Cái kia, anh muốn thi vào trường đại học nào?” An Tâm hỏi.
Tả Tiêu cười, muốn thi vào trường đại học nào? Mỗi ngày hầu như đều có người hỏi vấn đề như vậy, bất kể là cô hay là bọn họ. Mỗi người khác nhau nhưng lại chung một vấn đề.
Hắn nhìn ánh mắt An Tâm, nhàn nhạt cười yếu ớt: “Không biết, ba mẹ nói là đi Nam Kinh, bọn họ thích nơi thành thị ấy.”
Bọn họ, yêu thích nơi thành thị ấy…
Vậy còn anh? Anh có thích không?
“Lá gan của em đúng là lớn mà, mới cao nhất đã trốn học rồi, về sau thì hỏng mất.” Tả Tiêu nhíu mày, đưa tay nhặt lấy lá cây khô héo vướng trên tóc cô, nhẹ nói: “Không nên trốn tiết, như vậy không tốt.”
An Tâm đỏ mặt, cúi đầu xuống, nhẹ giọng: “Vâng.”
Hai bên lại trầm mặc lần nữa..
“Trận đấu bóng rổ sắp tới rồi, làm sao không thấy anh luyện bóng?” An Tâm đánh vỡ yên tĩnh, nỗ lực tìm kiếm chủ đề.
“…Anh không có tham gia.” Tả Tiêu hời hợt nói.
An Tâm hồ nghi nhìn gò má của hắn: “Tại sao lại không tham gia?”
“Ban đầu định đăng ký rồi nhưng mẹ của anh và thầy giáo không cho.” Tả Tiêu nhìn ánh mắt An Tâm cười khổ: “Sắp thi Đại học rồi, còn rất nhiều bài thi cần giải quyết.”
Bởi vì để thi tốt hơn nên không tham gia thi đấu bóng rổ sao?! Như vậy thì sẽ rất lâu cô sẽ không được gặp anh ấy, có phải điều này chứng tỏ bọn cô không phải là không có duyên phận, chỉ là khi cô ngẩng đầu tìm kiếm đôi mắt của anh ấy, mà anh ấy đúng lúc vùi đầu chìm ngập trong bài thi.
“Em thì sao? Tại sao trốn học?” Tả Tiêu nhìn chằm chằm vào mặt của cô, sợ bỏ lỡ một biểu cảm nào đó. Mà hắn cũng thành công thấy được trên gương mặt An Tâm một loại biểu cảm được gọi là bi thương.
An Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, cười yếu ớt: “Tới nghe mây trắng kể chuyện xưa.” Quay đầu lại nhìn Tả Tiêu, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Anh tin không?”
Tả Tiêu buồn cười gật đầu: “Tin…”
Mây trắng sẽ lặng lẽ trò chuyện, sẽ vụng trộm chạy trốn, thừa dịp chúng ta không chú ý..
Về đến nhà, đẩy cửa ra liền nghe được âm thanh của mẹ: “Chết ở đâu rồi, bây giờ mới trở về! Cô dứt khoát cút đi rồi đừng có mà trở về, bớt chướng mắt.” Chỉ vào bàn ăn: “Nuôi cô lớn như vậy, cũng học lên cấp 3 rồi, thế nào ngay cả đến đồ ăn còn muốn mẹ già chuẩn bị tốt cho cô, haha tôi nuôi dưỡng cô lớn như vậy để mà còn dùng đấy, cái gì cũng tệ hại. Cô mau nói cho tôi biết, có phải cô cố ý về muộn như vậy để cho mẹ già như tôi đến hầu hạ cô phải không?”
Bố dượng ngồi ở trên ghế sa lon lật giấy báo, thỉnh thoảng giương mắt nhìn An Tâm đứng ở cửa ra vào đang cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Nói chuyện đi chứ, câm sao! Tạo điều kiện cho cô đọc sách, đọc đến nỗi câm luôn đúng không!” Mẹ trừng mắt, tức giận đánh về phía cô, véo cánh tay của cô.
An Tâm cắn, ôm cánh tay nghẹn ngào: “Hôm nay là ngày giỗ bố, con đi gặp bố..”
Mẹ An Tâm liền giật mình, lại trầm mặc, không nói một tiếng đi đến bàn ăn thu dọn bát đũa. Bố dượng ném tờ báo trong tay lên trên bàn trà, trầm mặt thì thầm: “Cũng không phân biệt được bây giờ là ai nuôi dưỡng mày, vẫn còn nhớ đến bố, nếu nghĩ đến bố mày thì sao không đi cùng với bố mày đi, sống làm gì để ảnh hưởng tới người khác.”
Đúng vậy a, làm sao cô không muốn chứ, cô cũng muốn đi theo bố, ở bên bố, trò chuyện với bố, nói cho bố biết cuộc sống không có bố yêu bên cạnh rất đau khổ.
Bố lừa cô, cũng không phải tất cả những người được kêu là “Bố” đều xem cô như bảo bối, như công chúa.
Nếu như, cô là một đóa mây trắng thì bố cô chính là bầu trời xanh.
Thế nhưng, bầu trời xanh của cô mất đi rồi thì cô cũng không còn là đóa mây trắng tự do tự tại nữa.
Tâm tình sa sút của An Tâm cũng không dừng lại tại đó, trong phòng đen kịt, Chung Họa Ngữ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
“Phanh phanh…..” Rất nhanh, mạnh mẽ..
Ngoài cửa phòng khách: “Tốt, lúc nào thì anh đến đưa nó đi đây?.”
“Mấy ngày nay còn có việc, phải qua ít ngày nữa.” Là giọng nam hùng hậu..
“Nếu chuyện kia thành, đến lúc đó hẵng điện thoại liên hệ.” La phu nhân cười tủm tỉm đứng lên tiễn khách, nháy mắt với Hứa Hướng Tình ngồi trên ghế sa lon vẫn không nhúc nhích, đứng lên tiễn khách là lễ phép cơ bản.
Hứa Hướng Tình không tình nguyện đứng lên, lập tức giống như xương cốt bị tê liệt tựa lưng trên ghế sô pha.
“Mẹ, người thật muốn đưa đi cô ta đi sao?” Thuận tay cầm quả táo trên bàn lên, lau vào quần áo rồi đưa vào trong miệng.
“Đương nhiên, nhà của chúng ta lại không có nghĩa vụ nuôi dưỡng một kẻ nhàn rỗi. Không phải con nói con chán ghét nó sao!” Tám năm trước, con gái nàng thấy nó đáng thương nên nhặt nó từ ngoài đường về nuôi, bây giờ con gái lớn rồi, không cần bạn chơi, mà nhà bà cũng nuôi nó tám năm, tìm cho nó một gia đình tốt là được, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
“Có thể là người đàn ông vừa rồi, người nhà ở rất xa, vẫn chưa có vợ.” Hứa Hướng Tình cắn quả táo, tuy rằng cô không có bất cứ quan hệ nào với Chung Họa Ngữ, nhiều lắm thì coi cô ta như là bạn nhặt được đem về nhà chơi, nhưng chung quy bọn họ cũng đã sống chung dưới mái hiên này tám năm rồi, có chút không đành lòng. “Mẹ, còn biện pháp nào khác không?”
“Ở đâu ra biện pháp, ba của con gần đây làm ăn không tốt, lại nuôi thêm một kẻ nhàn rỗi, con muốn nhịn đói hay là muốn khấu trừ tiền tiêu vặt?”
“Đừng.. tiền tiêu vặt của con đã đủ eo hẹp rồi, người lại trừ bớt thì con cũng không đi học được rồi.” Thở phì phì ăn vài miếng táo rồi ném lên trên bàn, không quay đầu lại đi thẳng về phòng, đi ngang qua cửa phòng Chung Họa Ngữ, thô bạo dùng chân đá, tức giận rống to: “Cô trốn ở bên trong làm gì vậy, tự sát sao, chết cũng vô dụng thôi.”
“Ai ôi, bảo bối, con đá cửa làm gì vậy, không biết một cánh cửa bây giờ đắt bao nhiêu sao!” La phu nhân đau lòng đi tới, nhìn chằm chằm vào cửa, xác định xem có hư hao gì không. Hứa Hướng Tình bĩu môi, liếc mắt, hất đầu đi vào gian phòng của mình, “Rầm” cửa phòng bị đóng lại một cách nặng nề.