“Nhỏ giọng thôi… Anh không sợ bị cô ta phát hiện sao?” Trong một khách sạn ven biển Manhattan, New York, một cô gái nũng nịu kêu.
Người nọ cười nhạo: “Con ranh ngu xuẩn đó? Còn lâu nó mới phát hiện.”
“Nghẹn chết anh. Cuối cùng cũng chờ tới ngày này! Hiện tại nó không còn ai, trong lòng nó chỉ có anh, hơn nữa ngày mai nó đồng ý chuyển nhượng tài sản trong di chúc cho anh… Hầy, cố gắng lâu như vậy không uổng.”
“Anh thật độc ác. Vậy chẳng phải cô ta không xu dính túi? Anh thuộc gia tộc Morgan, chẳng lẽ còn thiếu từng đó tiền?”
“Không còn cách nào, ngu xuẩn phải trả giá đắt, thông minh là tiền vốn. Anh không phải con ngài Morgan… Cô ta không nghĩ xem, cho dù cô ta có khuôn mặt đẹp và gia tộc hiển hách, trong nhà không còn ai thì có tác dụng gì? Đây là New York, vơ bừa cũng được một đống khuôn mặt đẹp.”
Người đàn ông ôm cô ta, “Em tỉnh táo hơn cô ta… Anh thích người thông minh.”
Trong phòng có tiếng quần áo rơi xuống đất. Ngoài tấm rèm, cô gái sắc mặt trắng bệnh bụm miệng, chui vào trong bụi cỏ.
Cách đó không xa là ven biển phía đông Manhattan. Bầu trời đầy mây, thỉnh thoảng lại có vài tia chớp, nhưng nhân gian dưới chân trời vẫn mỹ lệ phồn hoa. Cầu Brooklyn kéo dài, chìm vào trong sương mù.
Mưa bắt đầu rơi, càng lúc càng lớn.
Màn mưa khiến mặt biển tỏa sương, thành phố xa hoa diễm lệ chìm trong ảo mộng.
Hình như có người lướt qua cô, giây sau biến mất trong tiếng sấm và tiếng mưa rơi, tựa u linh thoáng qua, hòa tan với thiên địa đen đặc và trắng bệch.
Nhành hoa trắng nổi giữa mặt biển, dần lặng im không tiếng động sau tiếng sấm.
...Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Khụ… khụ khụ!” Antonia ho khan, nước biển lạnh lẽo tràn vào khoang miệng cô.
Có ai cho cô biết chuyện gì đang diễn ra được không?
Vì sao một khắc trước cô an tường nằm trước lò sưởi, sống thọ và chết tại cung điện, ngay sau đó uống một đống nước biển lạnh như băng?
Được rồi, đây không phải lần đầu tiên cô gặp chuyện kỳ lạ, nhưng… Cứu, cô không biết bơi!
Cho dù sau khi chết xuống địa ngục, cảm giác hiện tại thực sự không giống chết…
Bỗng nhiên có người bắt cổ tay cô.
Đối với một người sắp chết, bắt lấy thứ gì đó là bản năng cầu sinh.
Nhưng cô không làm được. Người nọ ôm lưng cô, khóa trái cánh tay cô, khiến cô lâm vào khủng hoảng, lại uống thêm nước biển.
May mắn đầu cô trồi lên khỏi mặt nước.
“Khụ khụ khụ!” Cô vừa ho khan vừa hít thở không khí quý giá. Mưa to không ngớt đập vào mặt, cảm giác nóng bỏng đau rát.
Chờ ho xong, cô nhìn đá ngầm dưới chân.
Người nọ cứu cô vào bờ cũng tựa vào tảng đá, thở phì phò: “Sao lại nghĩ quẩn? Cô vẫn còn trẻ.”
“…” Antonia không trả lời, mệt mỏi thở dốc.
Trong lúc liều mạng hít thở, trí nhớ ập vào óc.
Bố mẹ tiểu thư Manstein gặp nạn qua đời, phần lớn gia tài trong di chúc bị anh họ đoạt mất. Sau đó cô ấy phát hiện thiếu gia Morgan liều mạng theo đuổi, yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên thực chất chỉ chơi đùa với cô ấy.
Tiểu thư Manstein tuyệt vọng, đêm hôm sấm chớp, cô ấy nhảy xuống cầu Brooklyn.
Hầy… vẫn còn trẻ, sao lại nghĩ quẩn?
Antonia cũng muốn cảm thán.
Hiện tại sinh mệnh không gặp nguy hiểm, cô hồi thần, cũng hiểu tình cảnh bản thân.
Tuy khó chấp nhận, nhưng hình như cô lại trùng sinh.
Hơn nữa giống Nikola, tới thời đại của anh – thời đại tương lai. Dù sao trước kia cô chưa bao giờ thấy cây cầu đồ sộ như vậy.
Giọng nói quen thuộc xen lẫn xa lạ vang lên: “Antonia? Em đúng không?”
Antonia ngây ngẩn.
Cô khó tin quay đầu.
Nikola đứng dưới mưa, trên người vẫn mặc lễ phục cung đình thế kỷ XVIII, mái tóc không hề dính nước.
Dưới đêm mưa, anh như phát sáng.
“Nikola?” Cô bật thốt.
“Sao cô biết tôi tên Nikola?” Người nọ hỏi: “Trước kia chúng ta từng gặp nhau?”
“Cái gì?” Antonia quay đầu, giống như bị sét đánh.
Thiếu niên trẻ tuổi vừa rồi kéo cô đang vắt chiếc áo khoác ướt nhẹp. Anh vuốt mái tóc đen ướt đẫm lên cao, dưới đêm mưa, khuôn mặt càng thêm anh tuấn – Rõ ràng là mặt Nikola!
À, anh gầy hơn “Nikola” một chút. Toàn thân anh ướt đẫm, quần áo dính sát người, ôm chặt đường cong cơ thể.
Nikola chứng kiến vô số chuyện kỳ lạ, thoáng nhìn “Nikola thế kỷ XVIII” thân thể khô thoáng, lại quay đầu nhìn “Nikola trẻ” đến từ tương lai. Quần áo anh mặc không được tốt cho lắm, đặc biệt chiếc áo khoác ướt đẫm rẻ tiền, không bằng lễ phục cung đình.
“Cô có sao không?” “Nikola trẻ” thấy cô thất thần, tưởng cô bị dọa sợ, không truy vấn thêm, “Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”
“Khụ, để anh giới thiệu đơn giản.” Linh hồn Nikola hắng giọng: “Nếu anh đoán không sai, chúng ta đều trùng sinh, nhưng anh không rõ nguyên lý.”
“Chà… người hiện tại trước mắt em cũng là anh. Chào mừng em tới thế giới của anh, hiện tại là năm . Em nhập vào thân thể cô gái này, mà anh… vẫn là linh hồn, không thể quay về thân xác. Được rồi, anh đoán bởi vì linh hồn nguyên bản vẫn đang trú ngụ trong cơ thể.”
“Hơn nữa…” Nikola buông tay, “Anh có một tin xấu. Ngoại trừ em, người khác không nhìn thấy anh, bao gồm ‘anh’ ở thế kỷ XIX.”
Antonia lườm anh.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nikola không phản ứng, “Nikola trẻ” lại bị ánh mắt của cô dọa sợ, “Cô có sao không? Cô đang nhìn gì thế?”
Nikola: “…” Anh nhún vai, đứng trước mặt “Nikola trẻ”, “Như vậy tầm mắt của em sẽ tự nhiên hơn.”
Antonia gật đầu, vuốt mái tóc ướt rượt, “Em đang nhìn anh.”
Cô nhanh chóng tiếp nhận sự thật.
Hơn nữa “Nikola trẻ” ngây ngô đơn thuần… rất đáng yêu.
“Nikola trẻ” ngẩn người, lần đầu tiên không biết đáp sao cho phải.
Anh xoa đầu, “Sấm to quá, ở bên ngoài không an toàn. Tôi tiễn cô về nhé?”
“Được, số đường Brisbane.” Antonia đáp.
“Nikola trẻ” lại ngẩn ngơ.
Anh bị ảo giác đúng không? Hình như cô gái không biết thương tiếc bản thân này có gì đó rất kỳ lạ.
Thật ra khoảng cách không xa, từ bãi biển về nhà chỉ mất mười phút.
Hai người im lặng trở về… đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của “Nikola trẻ”.
Antonia đang nghe Nikola giới thiệu tình huống hiện tại.
“Đây là khoảng thời gian nghèo túng nhất đời anh.” Nikola bay cạnh Antonia, “Anh vừa từ chức ở công ty Edison. Khi đó anh mới vào công ty, anh ta hứa nếu anh cải tiến động cơ điện một chiều, anh ta sẽ thưởng anh năm vạn dollar. Sau khi anh hoàn thành, anh ta lại nói ‘Anh không hiểu trò đùa của người Mỹ’, anh quyết tâm từ chức.”
“Anh thử mở công ty, nào ngờ bị đối tác lừa hết cổ phần và tài sản.” Nikola thở dài, “Nhìn bộ quần áo anh đang mặc… Có lẽ hiện tại đang làm công.”
“Anh chưa nói với em chuyện này.” Đột nhiên Antonia nói.
“Hả?” “Nikola trẻ” quay đầu, lại bị ánh mắt nghiêm túc của cô dọa sợ.
Không biết vì sao anh cảm thấy chột dạ, im lặng cúi đầu.
“Đều đã là quá khứ.” Nikola bình tĩnh đáp: “Nếu em đau lòng, chẳng bằng nghĩ cách dung hợp anh với bản thân. Làm linh hồn như này rất kỳ quái.”
Antonia liếc anh.
Đúng lúc này, một người đàn ông vọt tới.
“Shaya! Mưa lớn như vậy, sao em lại một mình bên ngoài?” Anh ta làm như không thấy “Nikola trẻ”, đau lòng hỏi: “Đừng nghịch ngợm được không? Em gặp chuyện, bố mẹ anh sẽ trách anh…”
“Cảm phiền…” Antonia lạnh lùng né tránh cánh tay anh ta, “Tôi không biết anh.”
Thật ra cô biết người này là ai.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Jenier Morgan vốn là vị hôn phu của tiểu thư Manstein. Lần đầu theo bố mẹ tới thăm gia tộc Morgan, tiểu thư Manstein đã yêu người đàn ông điển trai từ cái nhìn đầu tiên, nhanh chóng rơi vào bể tình với anh ta. Nào ngờ bố mẹ cô ấy gặp chuyện.
“Hầy, em luôn dễ kích động.” Người đàn ông dịu dàng nói: “Em vừa yếu ớt lại hay dỗi, thế gian này sẽ không có ai yêu em nhiều như anh, đối xử tốt với em như anh. Anh biết em tùy hứng, anh không giận. Nào, theo anh về nghỉ ngơi.”
Anh ta định ôm eo Antonia.
Tuy Antonia nhanh chóng né tránh nhưng vẫn bị anh ta huých phải.
Antonia tức tới mức bật cười.
Nói thật, cô sống lâu vậy rồi, đừng nói làm công chúa, Vương Hậu và Nữ Vương, cho dù đứng trước đoạn đầu đài cũng không có ai suồng sã chạm vào cô.
Ánh mắt lạnh băng của cô như muốn xé Jenier làm đôi, anh ta không khỏi rùng mình.
Khoan đã, hình như cô gái yếu ớt, vẫn luôn hô to gọi nhỏ anh ta… thay đổi?
Antonia nhìn xung quanh, thấy “Nikola trẻ” đứng bên ra vẻ không liên quan tới mình.
Thôi được rồi, anh vốn không biết đồng tình.
Cô mỉm cười lại gần anh, trước khi anh kịp phản ứng khoác vai anh, hếch cằm với Jenier, “Mời anh tự trọng, tôi không biết anh đang nói gì. Đây là bạn trai tôi.”
“Cái gì?!” Jenier như bị sét đánh.
Anh ta quan sát kỹ tiểu thư Manstein, không nhận sai! Cô vẫn mặc bộ quần áo hôm nay anh ta thấy, chẳng qua ướt đẫm nhỏ nước…
Jeiner trợn tròn mắt, lúc này mới phát hiện đôi nam nữ trước mặt đều đẫm nước.
Anh ta nổi giận, xắn tay áo lại gần, “Thằng khốn, mày làm gì? Nói! Cô phản bội tôi đúng không?”
Người đàn ông cao lớn dễ dàng chặn anh ta, lạnh lùng chắn trước mặt cô, tay còn lại nắm chặt tay cô.
“Chỉ số thông minh thấp thì đừng hoảng loạn. Cô ấy đã nói không quen biết anh, hơn nữa… tôi là bạn trai cô ấy.”
Antonia phát hiện âm điệu của anh hơi nhướng cao, chứng tỏ anh đang mất tự nhiên. Nhưng người xa lạ chưa chắc đã nhận ra khác biệt.
Jeiner vốn định nổi giận, thấy người đàn ông cao lớn… Anh ta ủ rũ rời đi.
Chẳng lẽ nhận sai?
Trùng hợp vậy sao?
Tuy cô ấy giống hệt Shaya, nhưng khí chất hoàn toàn khác cô ấy.
Thấy anh ta đi rồi, “Nikola trẻ” nhìn Antonia, ánh mắt không hài lòng, “Vì người như vậy mà nghĩ quẩn? Hơn nữa… cô quen tôi?”
Nikola bay bên cạnh chêm lời: “Anh không thể trơ mắt nhìn một cô gái bị bắt nạt.”
Antonia không để ý anh.
Cô suy tư mấy giây, nhanh chóng quyết định.
“Nikola.” Cô mỉm cười với “Nikola trẻ”, “Chúng ta có thể hợp tác buôn bán.”
“Nikola trẻ” ngẩn ngơ.
Anh tin tưởng bản thân, đáng tiếc không ai tin anh. Bọn họ đều nói nếu dòng điện xoay chiều có tác dụng, Edison đã sớm làm. Lời này vô cùng đả kích người khác.
Trên thực tế, Edison chỉ quan tâm dòng điện một chiều, nói một không nói hai. Anh ta độc quyền sở hữu bóng đèn, trên thế giới không có động cơ điện nào sử dụng dòng điện xoay chiều. Việc Nikola mở công ty thất bại càng khiến anh ta không muốn buôn bán.
Cô gái này thật kỳ lạ.
“Có lẽ em nói vậy sẽ khiến anh ngạc nhiên.” Antonia từ tốn nói: “Em có thể từ từ giải thích.”
“Nhưng em muốn anh biết: hãy kiên trì. Điện xoay chiều mới là tương lai.”