Trần Nhất Tâm bị anh trai Trần Nhất Đình kéo đến bữa tiệc gặp mặt, lần đầu tiên cô gặp lại thiếu niên kia. Trong lòng cô dâng lên sự kinh ngạc và buồn phiền vô hạn, thì ra người mà cô luôn tâm tâm niệm niệm lại là bạn tốt của anh trai mình, nhưng có mối quan hệ như vậy, cô vẫn chưa từng gặp mặt anh lần nào. Từ giây phút Hạng Tử Địch tiến vào, cô liền bắt đầu căng thẳng, thích một người nhiều năm như vậy, nghĩ rằng cuối cùng sẽ không gặp lại nhau nữa, lại lấy phương thức như thế gặp lại, đó không phải trời xanh tạo ra cơ hội cho cô hay sao?
Mấy người họ chọn chơi mạt chược, khi Hạng Tử Địch tiếp điện thoại, anh tiện tay chỉ cô bảo cô đến chơi thay anh. Anh vĩnh viễn cũng không biết, một động tác tùy ý của anh làm cô kinh thiên động địa như thế nào. Khớp xương tay anh rõ ràng, liền chỉ vào cô như vậy, giống như trong ảo tưởng của cô từ lâu, anh dùng tay chỉ vào cô, giống như một loại nhận định.
Trong <Nụ hôn của quỷ>, Kim Thuần Hy quay lưng lại về phía Quách Tiễn Ni vẫn yêu mình rồi chỉ ngón trỏ lên trời, thề: kiếp này trừ em ra, anh mãi mãi không yêu ai khác.
Khi anh dùng ngón trỏ chỉ vào cô, trong đầu cô vậy mà hiện ra hình ảnh đó, đáng tiếc, nó chỉ là hình ảnh.
Trần Nhất Tâm đánh thay Hạng Tử Địch, chỉ là kĩ năng chơi của cô không tốt lắm, cuối cùng dưới sự trợ giúp của anh mới lộn ngược dòng để chiến thắng. Anh dường như vẫn luôn như vậy, thâm trầm, nhưng có mưu tính của riêng mình, không cần biểu hiện gì ra, chỉ đến cuối cùng mới xuất ra chiêu then chốt nhất.
Mà cô tiếp tục say đắm anh như vậy.
Nhờ vào mối quan hệ với Trần Nhất Đình, cô vào công ty của Hạng Tử Địch thực tập, sau đó có được cơ hội ở bên cạnh anh. Cô không sợ khổ không sợ mệt, cùng anh đi công tác ở thôn làng miền núi lạc hậu, xử lý những số liệu phức tạp.
Nhưng mà, trong một lần say rượu, rốt cuộc cô mới hiểu được, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có được cơ hội. Ở trong xe anh kéo tay cô, gọi tên một cô gái khác, anh nói anh làm tất cả đều là vì cô gái đó. Giờ khắc ấy, cơn mưa từng rơi xuống thanh xuân ấy rốt cuộc dội ướt cô, cô khóc, mở miệng nói với tài xe còn đang nghi hoặc: “Tôi nghĩ đến mối tình đầu của mình.”
Anh kể cô nghe câu chuyện <Họa bì>, mà cô sắm vai hồ ly tinh cuối cùng yêu mà không được kia.
Cô nên hỏi, nếu như anh không gặp Hạ Ngâm liệu cô có cơ hội hay không. Chỉ là, cũng không cần hỏi, bởi vì, thế giới này vốn không có “nếu như”.
Cuối cùng, vẻn vẹn lưu lại một câu: “Núi có cây, cây có cành; lòng yêu thích người, người nào có hay” (*) được ngâm xướng lặp lại trong không khí.
(*) Nguyên văn là “山有木兮木有枝, 心悦君兮君不知” – Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm thuyết quân hề quân bất tri: câu thơ trong bài Việt Nhân Ca. Việt Nhân Ca (越人歌) là bài thơ được lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu, vương tử của nước Sở thời bấy giờ là Ngạc Quân Tử Tích một ngày nọ đi du ngoạn hồ Phán Hồ (nay là hồ Lượng Tử ở Hồ Bắc, Trung Quốc) do một người Việt cầm chèo. Do lòng ái mộ, người Việt đó đã hát nên những lời thơ của bài Việt Nhân Ca. Ngạc Quân Tử Tích nghe giai điệu rất hay nên đã nhờ phiên dịch lại, thích đến nỗi triệu người cầm chèo đến để “lấy một chiếc áo gấm quấn quanh eo”, sau kêu người ghi chép, từ đó ra đời bài Việt Nhân Ca. Cố sự này được viết trong “Thuyết Uyển”.
Hình ảnh trở về cảnh Trần Nhất Tâm đốt nhật kí của mình, một ngọn lửa đốt cháy thanh xuân của mình, đốt cháy một đoạn quá khứ đó.
Mà cô, sống lý trí trong hiện tại, hơn nữa vẫn sống như thế.
Nghê Vân Huyên diễn xong mấy cảnh này liền cảm thấy nhẹ nhõm một hơi, bởi vì cuối cùng chỉ còn lại cảnh hôn lễ.
Lương Bích đưa cô đi thay áo cưới, đây cũng là cảnh cuối, quay xong sẽ đóng máy.
Cô thay áo cưới rồi ra ngoài, nhân viên lập tức đến sửa lại kiểu tóc cho cô.
Cô nhìn mình trong gương, ánh mắt là một mảng mông lung, vì sao người thâm tình cuối cùng vẫn là phụ nữ? Yêu mà không được, nỗ lực mà không hối hận.
Gần đây Lục Tử Chiếu tựa hồ rất nhàn rỗi, thường đến kịch tổ. Cô thấy trong gương anh từng bước một đi về phía mình, lại giả bộ như chưa phát hiện ra anh.
Cô cười, nói với Lương Bích: “Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, em mặc áo cưới hai lần rồi, cảm giác này thật kì lạ. Có thể gả cho hai người khác nhau.”
“Trong cuộc sống thực, em liền phạm vào tội trùng hôn.” Anh lành lạnh mở miệng.
Cô bĩu môi không nói lời nào.
Lương Bích xem tình hình rồi tự mình rời đi, chỉ để lại hai người.
“Gần đây em nói chuyện trong kẽ hở thường mang theo kim châm, anh đắc tội em chỗ nào sao?” Anh nâng mày, tay nắm lấy bờ vai trơn mềm của cô.
“Sao anh lại đắc tội với em được? Trên thế giới này, sao anh có thể đắc tội với người khác. Nên lo lắng là em mới phải, không đắc tội với anh là được.”
Anh cúi đầu làm bộ muốn hôn cô, cô đẩy anh một phen: “Đừng như vậy, anh để em gặp người khác thế nào? Đợi một lát còn phải quay nữa.”
Miệng anh nhếch lên: “Anh khuyên em, vẫn nhớ lâu một chút tương đối tốt.”
Trong đầu cô xẹt qua đủ loại suy nghĩ, lại trong một khắc nhớ đến lần đầu tiên ở trên xe cùng anh, anh nói với cô câu đó: “Em phải biết, em là nghệ sĩ, tôi có thể nâng em lên tận trời bất cứ lúc nào”. Đương nhiên, anh cũng có thể tùy thời đẩy cô xuống dưới, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, mới có thể yên ổn không lo lắng.
May mắn, lúc này, Lương Bích đến gọi cô ra quay.
Cô đi ra ngoài, diễn cảnh cuối cùng.
Trần Nhất Tâm cười với khách khứa, con ngươi của cô có vẻ điềm tĩnh, cô có thể mỉm cười với mỗi người, bởi vì họ là người khác.
Nhưng sau khi Hạng Tử Địch và Hạ Ngâm đến tham dự, cô nhìn một nhà ba người họ, nhất thời trăm cảm xúc ngổn ngang, mà người đàn ông cô vẫn yêu kia mở miệng bên tai cô: “Em nhất định phải hạnh phúc”. Lòng cô bắt đầu mưa, lại mỉm cười với anh, lưu lại nụ cười thuộc về riêng cô.
Cô nghĩ, cho dù cô chưa bao giờ nhận được tình yêu của anh, ít nhất, phải cho anh biết, trên thế giới này, có một cô gái tên Trần Nhất Tâm đã từng yêu anh, dùng cả thanh xuân để yêu anh.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở nụ cười mang theo nước mắt của cô.
Tình yêu của cô, từ trước đến nay không ai hỏi thăm, không ai hiểu.
Tình yêu của cô, chỉ cảm động bản thân cô.
Đó là cuộc đời cô, mà người đàn ông kia là một trận mưa đã từng rơi trong thanh xuân của cô.
Lâm Thư Bình xem lại hình ảnh này, vì cảnh này, anh ta không mắng Nghê Vân Huyên không vào trạng thái đến máu cún dội đầu. Phiền não nhất chính là khi Nghê Vân Huyên diễn không tồi, chỗ này hoặc chỗ kia lại xảy ra sự cố.
Lâm Thư Bình để đoàn phim nghỉ ngơi một lát, đợi lúc nữa quay lại.
Lâm Thư Bình đi đến bên cạnh Lục Tử Chiếu trêu ghẹo: “Cậu xem đi, đó là người cậu đẩy tới đấy.”
“Đó là người vượt qua kiểm tra của cậu, không liên quan đến tôi.”
Thực sự giả bộ ngớ ngẩn.
Lâm Thư Bình châm một điếu thuốc, liếc Nghê Vân Huyên một cái: “Đây có thể lọt vào mắt cậu hơn?”
Lục Tử Chiếu trực tiếp dùng tay bóp điếu thuốc của anh ta: “Còn nói lung tung nữa, lần sau sẽ là bóp mồm cậu.”
Lâm Thư Bình mang dáng vẻ “tôi rất sợ”: “Người vô cùng bận rộn như cậu lại thường xuyên đến đây thăm, tôi có thể không nghĩ nhiều sao? Mà nói này, bên này cậu chạy đến thường xuyên thế này, vậy bên kia cũng phải chạy đến thường xuyên nhỉ, trừ phi cậu thực sự có ý định trầm mê cùng người đẹp rồi.”
Lục Tử Chiếu trực tiếp mặc kệ anh ta không mở miệng.
Lâm Thư Bình lại tự nói tiếp: “Nghe nói <Hắc Y luyến thủy> cậu cũng chỉ đến thăm một lần thôi.” Anh ta đánh giá sắc mặt Lục Tử Chiếu: “Có phải hiện tại cậu cảm thấy bên kia còn quá non chưa ra tay được, nên phải lưu lại trước?”
“Cậu có tin tôi ghi lại lời này của cậu rồi giao cho cọp cái kia nhà cậu không?”
Lâm Thư Bình trực tiếp câm miệng.
Lục Tử Chiếu đứng một bên, nhìn Nghê Vân Huyên quay cảnh này tiếp.
Anh đột nhiên nhớ tới lúc làm ăn có người từng vô ý đánh giá vai diễn của Nghê Vân Huyên: “Ngôi sao nhỏ này bất kể diễn cái gì, xem thế nào cũng là một mỹ nhân.”
Kì thật, ý tứ thực sự, họ đều hiểu.
Nghê Vân Huyên diễn, xem chính là gương mặt cô, nhớ kĩ cô là một mỹ nhân, nhưng sẽ luôn không nhớ được cô là một diễn viên, một diễn viên đóng phim.
Trạng thái lần này của cô cũng không tệ lắm, dưới ống kính biểu hiện cũng không tồi, cho nên sau vài lần NG cũng được cho qua.
Mà sau khi đạo diễn hô cut, tất cả nhân viên đều vỗ tay, điều này đại biểu cho việc phim đã đóng máy.
Sau đó phần chế tác sẽ được giao cho những người chuyên nghiệp.
Nghê Vân Huyên nhanh chóng thay quần áo, sau đó bảo Lương Bích đi trước, cô trực tiếp đi về phía Lục Tử Chiếu.
Lục Tử Chiếu cười nhìn cô, sờ mặt cô: “Đừng gây sự với anh.”
Cô nhìn anh, buộc mình mỉm cười: “Được.”
Mấy người họ chọn chơi mạt chược, khi Hạng Tử Địch tiếp điện thoại, anh tiện tay chỉ cô bảo cô đến chơi thay anh. Anh vĩnh viễn cũng không biết, một động tác tùy ý của anh làm cô kinh thiên động địa như thế nào. Khớp xương tay anh rõ ràng, liền chỉ vào cô như vậy, giống như trong ảo tưởng của cô từ lâu, anh dùng tay chỉ vào cô, giống như một loại nhận định.
Trong <Nụ hôn của quỷ>, Kim Thuần Hy quay lưng lại về phía Quách Tiễn Ni vẫn yêu mình rồi chỉ ngón trỏ lên trời, thề: kiếp này trừ em ra, anh mãi mãi không yêu ai khác.
Khi anh dùng ngón trỏ chỉ vào cô, trong đầu cô vậy mà hiện ra hình ảnh đó, đáng tiếc, nó chỉ là hình ảnh.
Trần Nhất Tâm đánh thay Hạng Tử Địch, chỉ là kĩ năng chơi của cô không tốt lắm, cuối cùng dưới sự trợ giúp của anh mới lộn ngược dòng để chiến thắng. Anh dường như vẫn luôn như vậy, thâm trầm, nhưng có mưu tính của riêng mình, không cần biểu hiện gì ra, chỉ đến cuối cùng mới xuất ra chiêu then chốt nhất.
Mà cô tiếp tục say đắm anh như vậy.
Nhờ vào mối quan hệ với Trần Nhất Đình, cô vào công ty của Hạng Tử Địch thực tập, sau đó có được cơ hội ở bên cạnh anh. Cô không sợ khổ không sợ mệt, cùng anh đi công tác ở thôn làng miền núi lạc hậu, xử lý những số liệu phức tạp.
Nhưng mà, trong một lần say rượu, rốt cuộc cô mới hiểu được, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có được cơ hội. Ở trong xe anh kéo tay cô, gọi tên một cô gái khác, anh nói anh làm tất cả đều là vì cô gái đó. Giờ khắc ấy, cơn mưa từng rơi xuống thanh xuân ấy rốt cuộc dội ướt cô, cô khóc, mở miệng nói với tài xe còn đang nghi hoặc: “Tôi nghĩ đến mối tình đầu của mình.”
Anh kể cô nghe câu chuyện <Họa bì>, mà cô sắm vai hồ ly tinh cuối cùng yêu mà không được kia.
Cô nên hỏi, nếu như anh không gặp Hạ Ngâm liệu cô có cơ hội hay không. Chỉ là, cũng không cần hỏi, bởi vì, thế giới này vốn không có “nếu như”.
Cuối cùng, vẻn vẹn lưu lại một câu: “Núi có cây, cây có cành; lòng yêu thích người, người nào có hay” (*) được ngâm xướng lặp lại trong không khí.
(*) Nguyên văn là “山有木兮木有枝, 心悦君兮君不知” – Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm thuyết quân hề quân bất tri: câu thơ trong bài Việt Nhân Ca. Việt Nhân Ca (越人歌) là bài thơ được lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu, vương tử của nước Sở thời bấy giờ là Ngạc Quân Tử Tích một ngày nọ đi du ngoạn hồ Phán Hồ (nay là hồ Lượng Tử ở Hồ Bắc, Trung Quốc) do một người Việt cầm chèo. Do lòng ái mộ, người Việt đó đã hát nên những lời thơ của bài Việt Nhân Ca. Ngạc Quân Tử Tích nghe giai điệu rất hay nên đã nhờ phiên dịch lại, thích đến nỗi triệu người cầm chèo đến để “lấy một chiếc áo gấm quấn quanh eo”, sau kêu người ghi chép, từ đó ra đời bài Việt Nhân Ca. Cố sự này được viết trong “Thuyết Uyển”.
Hình ảnh trở về cảnh Trần Nhất Tâm đốt nhật kí của mình, một ngọn lửa đốt cháy thanh xuân của mình, đốt cháy một đoạn quá khứ đó.
Mà cô, sống lý trí trong hiện tại, hơn nữa vẫn sống như thế.
Nghê Vân Huyên diễn xong mấy cảnh này liền cảm thấy nhẹ nhõm một hơi, bởi vì cuối cùng chỉ còn lại cảnh hôn lễ.
Lương Bích đưa cô đi thay áo cưới, đây cũng là cảnh cuối, quay xong sẽ đóng máy.
Cô thay áo cưới rồi ra ngoài, nhân viên lập tức đến sửa lại kiểu tóc cho cô.
Cô nhìn mình trong gương, ánh mắt là một mảng mông lung, vì sao người thâm tình cuối cùng vẫn là phụ nữ? Yêu mà không được, nỗ lực mà không hối hận.
Gần đây Lục Tử Chiếu tựa hồ rất nhàn rỗi, thường đến kịch tổ. Cô thấy trong gương anh từng bước một đi về phía mình, lại giả bộ như chưa phát hiện ra anh.
Cô cười, nói với Lương Bích: “Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, em mặc áo cưới hai lần rồi, cảm giác này thật kì lạ. Có thể gả cho hai người khác nhau.”
“Trong cuộc sống thực, em liền phạm vào tội trùng hôn.” Anh lành lạnh mở miệng.
Cô bĩu môi không nói lời nào.
Lương Bích xem tình hình rồi tự mình rời đi, chỉ để lại hai người.
“Gần đây em nói chuyện trong kẽ hở thường mang theo kim châm, anh đắc tội em chỗ nào sao?” Anh nâng mày, tay nắm lấy bờ vai trơn mềm của cô.
“Sao anh lại đắc tội với em được? Trên thế giới này, sao anh có thể đắc tội với người khác. Nên lo lắng là em mới phải, không đắc tội với anh là được.”
Anh cúi đầu làm bộ muốn hôn cô, cô đẩy anh một phen: “Đừng như vậy, anh để em gặp người khác thế nào? Đợi một lát còn phải quay nữa.”
Miệng anh nhếch lên: “Anh khuyên em, vẫn nhớ lâu một chút tương đối tốt.”
Trong đầu cô xẹt qua đủ loại suy nghĩ, lại trong một khắc nhớ đến lần đầu tiên ở trên xe cùng anh, anh nói với cô câu đó: “Em phải biết, em là nghệ sĩ, tôi có thể nâng em lên tận trời bất cứ lúc nào”. Đương nhiên, anh cũng có thể tùy thời đẩy cô xuống dưới, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, mới có thể yên ổn không lo lắng.
May mắn, lúc này, Lương Bích đến gọi cô ra quay.
Cô đi ra ngoài, diễn cảnh cuối cùng.
Trần Nhất Tâm cười với khách khứa, con ngươi của cô có vẻ điềm tĩnh, cô có thể mỉm cười với mỗi người, bởi vì họ là người khác.
Nhưng sau khi Hạng Tử Địch và Hạ Ngâm đến tham dự, cô nhìn một nhà ba người họ, nhất thời trăm cảm xúc ngổn ngang, mà người đàn ông cô vẫn yêu kia mở miệng bên tai cô: “Em nhất định phải hạnh phúc”. Lòng cô bắt đầu mưa, lại mỉm cười với anh, lưu lại nụ cười thuộc về riêng cô.
Cô nghĩ, cho dù cô chưa bao giờ nhận được tình yêu của anh, ít nhất, phải cho anh biết, trên thế giới này, có một cô gái tên Trần Nhất Tâm đã từng yêu anh, dùng cả thanh xuân để yêu anh.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở nụ cười mang theo nước mắt của cô.
Tình yêu của cô, từ trước đến nay không ai hỏi thăm, không ai hiểu.
Tình yêu của cô, chỉ cảm động bản thân cô.
Đó là cuộc đời cô, mà người đàn ông kia là một trận mưa đã từng rơi trong thanh xuân của cô.
Lâm Thư Bình xem lại hình ảnh này, vì cảnh này, anh ta không mắng Nghê Vân Huyên không vào trạng thái đến máu cún dội đầu. Phiền não nhất chính là khi Nghê Vân Huyên diễn không tồi, chỗ này hoặc chỗ kia lại xảy ra sự cố.
Lâm Thư Bình để đoàn phim nghỉ ngơi một lát, đợi lúc nữa quay lại.
Lâm Thư Bình đi đến bên cạnh Lục Tử Chiếu trêu ghẹo: “Cậu xem đi, đó là người cậu đẩy tới đấy.”
“Đó là người vượt qua kiểm tra của cậu, không liên quan đến tôi.”
Thực sự giả bộ ngớ ngẩn.
Lâm Thư Bình châm một điếu thuốc, liếc Nghê Vân Huyên một cái: “Đây có thể lọt vào mắt cậu hơn?”
Lục Tử Chiếu trực tiếp dùng tay bóp điếu thuốc của anh ta: “Còn nói lung tung nữa, lần sau sẽ là bóp mồm cậu.”
Lâm Thư Bình mang dáng vẻ “tôi rất sợ”: “Người vô cùng bận rộn như cậu lại thường xuyên đến đây thăm, tôi có thể không nghĩ nhiều sao? Mà nói này, bên này cậu chạy đến thường xuyên thế này, vậy bên kia cũng phải chạy đến thường xuyên nhỉ, trừ phi cậu thực sự có ý định trầm mê cùng người đẹp rồi.”
Lục Tử Chiếu trực tiếp mặc kệ anh ta không mở miệng.
Lâm Thư Bình lại tự nói tiếp: “Nghe nói <Hắc Y luyến thủy> cậu cũng chỉ đến thăm một lần thôi.” Anh ta đánh giá sắc mặt Lục Tử Chiếu: “Có phải hiện tại cậu cảm thấy bên kia còn quá non chưa ra tay được, nên phải lưu lại trước?”
“Cậu có tin tôi ghi lại lời này của cậu rồi giao cho cọp cái kia nhà cậu không?”
Lâm Thư Bình trực tiếp câm miệng.
Lục Tử Chiếu đứng một bên, nhìn Nghê Vân Huyên quay cảnh này tiếp.
Anh đột nhiên nhớ tới lúc làm ăn có người từng vô ý đánh giá vai diễn của Nghê Vân Huyên: “Ngôi sao nhỏ này bất kể diễn cái gì, xem thế nào cũng là một mỹ nhân.”
Kì thật, ý tứ thực sự, họ đều hiểu.
Nghê Vân Huyên diễn, xem chính là gương mặt cô, nhớ kĩ cô là một mỹ nhân, nhưng sẽ luôn không nhớ được cô là một diễn viên, một diễn viên đóng phim.
Trạng thái lần này của cô cũng không tệ lắm, dưới ống kính biểu hiện cũng không tồi, cho nên sau vài lần NG cũng được cho qua.
Mà sau khi đạo diễn hô cut, tất cả nhân viên đều vỗ tay, điều này đại biểu cho việc phim đã đóng máy.
Sau đó phần chế tác sẽ được giao cho những người chuyên nghiệp.
Nghê Vân Huyên nhanh chóng thay quần áo, sau đó bảo Lương Bích đi trước, cô trực tiếp đi về phía Lục Tử Chiếu.
Lục Tử Chiếu cười nhìn cô, sờ mặt cô: “Đừng gây sự với anh.”
Cô nhìn anh, buộc mình mỉm cười: “Được.”