Nghê Vân Huyên lê cơ thể ra khỏi biệt thự, cô đi rất chậm, chân vẫn không kìm được mà phát run. Bất chấp quần áo trên người và tóc tai thoạt nhìn rất rối loạn, cô ngồi trên một tảng đá lạnh như băng, nhịn không được cúi đầu khóc. Bóng đêm đã phủ kín mọi nơi từ lâu, chỗ này cũng rất hẻo lánh, rõ ràng là biết sẽ không có ai xuất hiện ở đây, lại càng không có ai nghe thấy tiếng khóc của cô, lại vẫn là khóc thật sự kìm nén, cho dù khóc cũng là trong tình trạng nửa kiềm chế. Bởi vì mẹ đã từng nói, cho dù khóc, cũng chỉ khóc cho chính mình xem, cho dù khóc, tư thái cũng phải đẹp.
Cô khóc mệt rồi, mới ngẩng đầu, ngoại trừ ánh đèn đường mờ nhạt và chiếc bóng lờ mờ của mình thì chẳng có gì nữa.
Cô run rẩy lấy di động ra, sau đó gọi cho Lương Bích.
Khi Lương Bích tới liền nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Nghê Vân Huyên, quần áo bị xé rách thành vài mảnh, một cánh tay có vết tím rõ ràng, khóe miệng có vết máu. Lương Bích không biến sắc nhìn thoáng qua hai chân cô đang khép chặt, sau đó cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người cô, ôm lấy cô: “Hiện tại không sao rồi, không sao rồi.”
Lương Bích bảo tài xế lái xe đi, sau đó an ủi Nghê Vân Huyên.
Nghê Vân Huyên trốn trong lòng Lương Bích, cơ thể cô còn khe khẽ run. Lương Bích nhẹ nhàng thở ra một hơi, đối với tình hình như vậy, chị cũng không lạ mấy. Trong cái vòng này, trước mặt tỏa ra hào quang, sau lưng phải trả giá nhiều thứ mà người thường không thể tượng tưởng được. Muốn đứng ở vị trí cao nhất, các ngôi sao phải dựa vào vận khí và thời cơ, sau đó dựa vào năng lực của mình chiếm một vị trí không ai có thể lung lay được trong giới giải trí. Nhưng tiến vào cái vòng luẩn quẩn này càng có nhiều người không có vận khí và thời cơ như vậy, tất cả những người nuôi mộng trở thành ngôi sao hoặc là rời khỏi cái vòng luẩn quẩn hỗn loạn này, hoặc là dựa vào đủ loại quan hệ dốc sức làm việc như cũ.
Lương Bích từng tận mắt chứng kiến một ngôi sao nổi danh đắc tội một khách quý, phải xé quần áo trước mặt mọi người rồi quỳ xuống kính rượu nhận lỗi với họ, thậm chí nhận một cái tát giữa đám đông, dù vậy thì vẫn phải quỳ dập đầu xin người khác tha thứ. Cho nên, trong cái vòng luẩn quẩn này, rất nhiều người đều không thể đắc tội, nhất là những ông chủ lớn đứng đằng sau. Cũng có không ít nữ nghệ sĩ biết được đạo lý này, liền trực tiếp nhập nhằng với nhà đầu tư, thời đại này nói cái gì mà vì tình cảm mới ở bên nhau, nói thẳng ra chính là giao dịch công bằng, theo nhu cầu.
Đương nhiên, cũng có không ít nhà đầu tư cổ quái, chẳng hiếm ngôi sao bị giày vò thật sự thảm, lại không dám đến bệnh viện, tình trạng đó nhận thấy còn không bằng người thường.
Lương Bích kiểm tra qua, không phát hiện trên người Nghê Vân Huyên có vết thương, lúc này mới thoáng an tâm. Chị dùng khăn tay lau miệng cho Nghê Vân Huyên, mới phát hiện, máu ngoài miệng Nghê Vân Huyên không phải của cô, Lương Bích hoảng sợ.
Có câu, đánh chó phải ngó mặt chủ, người bình thường vẫn không dám động vào nghệ sĩ của công ty Tinh Nhạc, nếu không thì chính là đối đầu với Kỷ Thiệu Quân. Kỷ Thiệu Quân là loại người gì, ở Nam Thành e là ít người không biết, ban đầu là xuấn thân từ hắc đạo, sau đó tiếp nhận công ty thì bắt đầu tẩy trắng, kiên quyết không dính vào loại làm ăn phi pháp. Đưa công ty đi đến thành công, mà Tinh Nhạc vẫn luôn là mối quan tâm bên lề của Kỷ Thiệu Quân, nhưng vài năm gần đây Kỷ Thiệu Quân lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với lĩnh vực kinh doanh này, tuy rằng người trong cuộc đều hiểu rõ đó là bởi vì Kỷ Thiệu Quân bị ngôi sao nhỏ của Tinh Nhạc mê hoặc đến mức có ba hồn đi mất hai hồn rưỡi, nhưng mà chuyện này để sau hãy nói. Bởi vậy, người bình thường tuyệt đối không dám mạo hiểm đối đầu với Kỷ Thiệu Quân mà động vào nghệ sĩ của công ty Tinh Nhạc, cho dù thực sự có ý đồ, cũng không dám làm quá mức.
Nhưng cố tình, Lục Tử Chiếu này không phải người thường.
Lục Tử Chiếu chính là em họ của Kỷ Thiệu Quân, Kỷ Thiệu Quân trên thương trường làm việc mạnh mẽ vang dội rất thủ đoạn, mà Lục Tử Chiếu là người trầm hơn, nhưng lúc làm việc tuyệt đối cũng là người hữu dũng hữu mưu, từng có lão nhân trên thương trường đánh giá hai người này, tuy rằng tác phong không giống nhau, nhưng trong xương cốt đều chảy chung một dòng máu.
Lương Bích là bị Kỷ Thiệu Quân chỉ đích danh tới làm người đại diện cho Nghê Vân Huyên, nhưng lại chỉ dẫn dắt một người mới chưa xuất đạo này, điều đó vốn không hợp với lẽ thường. Nhưng kinh nghiệm làm việc nhiều năm giúp Lương Bích hiểu được nên hỏi ít làm nhiều, cho nên, nếu chị là người đại diện của Nghê Vân Huyên, thì phải xứng đáng với chức vụ. Sau khi Lục Tử Chiếu mang Nghê Vân Huyên đi, Kỷ Thiệu Quân từng gọi một cuộc điện thoại đến bảo Lương Bích trở về nghỉ ngơi, không cần phải lo lắng Nghê Vân Huyên sẽ ra sao, Lương Bích đương nhiên biết ám chỉ trong lời nói của Kỷ Thiệu Quân, nhưng vẫn hoài nghi, nên không dám thật sự đi nghỉ.
Lương Bích cũng đã từng nghe đến tin tức của Lục Tử Chiếu, nghe nói người này tính tình trầm lặng, tác phong cũng an phận, trong vòng luẩn quẩn này cũng truyền rằng Lục Tử Chiếu không gần nữ sắc, cũng bởi vì vậy, Lương Bích mới dám đưa Nghê Vân Huyên đến bữa tiệc đó, kết quả là vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tay Nghê Vân Huyên hơi lạnh, Lương Bích nắm lấy tay cô.
Miệng cô lẩm bẩm điều gì đó, Lương Bích khom người xuống, nghe thấy Nghê Vân Huyên đang nói: “Hóa ra anh ta là người như vậy… thật đáng sợ.”
Lương Bích thở dài vài tiếng, sau đó ôm chặt Nghê Vân Huyên.
Lương Bích thu xếp ổn thỏa cho Nghê Vân Huyên, để Nghê Vân Huyên ngủ ngon, đắp chăn cho cô.
Lúc Lương Bích phải đứng dậy, Nghê Vân Huyên buông đôi tay đang nắm lấy tay Lương Bích ra, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Lòng chị thật ấm áp.”
Lương Bích quay đầu lại nhìn gương mặt yếu ớt nhưng vẫn động lòng người như cũ của Nghê Vân Huyên.
Nghê Vân Huyên vẫn nhìn Lương Bích: “Giống mẹ em.”
Lương Bích gật gật đầu, ý bảo cô mau ngủ, không muốn hỏi cô điều gì. Người tiến vào cái vòng luẩn quẩn này rất nhiều, một vài người gia cảnh tốt ở phía sau có người chống lưng, cũng có người không có chỗ dựa đành phải tự mình cố gắng, nói thật, con cái trong những gia đình bình thường rất ít người có thể thật sự bước chân vào giới giải trí, huống chi là đạt được tiếng tăm lừng lẫy. Lương Bích dẫn dắt Nghê Vân Huyên đã vài tháng, trong lúc đó, chị chưa từng thấy ai đến tìm Nghê Vân Huyên, cũng chưa từng thấy ai gọi điện đến hỏi han. Không cần nói thêm điều gì, Lương Bích liền đoán được, gia đình Nghê Vân Huyên không hoàn chỉnh, thậm chí có thể nói là không có gia đình.
Đêm này, Lương Bích trở về công ty một chuyến, sau đó dựa vào thâm niên làm việc nhiều năm trong công ty, nhìn xem bản hợp đồng của Nghê Vân Huyên với công ty. Khi nhìn đến kỳ hạn mười năm trên hợp đồng, chị hơi choáng váng, bình thường những công ty nhỏ sẽ lựa chọn ký nhiều năm với nghệ sĩ, nhưng nói chung, công ty lớn sẽ không làm lỡ tuổi trẻ của người khác như vậy, cũng hao phí nhiều tài lực của mình. Chị hỏi thăm một chút, hợp đồng thế này, không phải tất cả mọi người đều như vậy. Nghe nói là cấp trên sắp xếp, mà cấp trên này thì đâu dễ bàn. Lương Bích thông minh lựa chọn dừng lại.
Lúc Nghê Vân Huyên tỉnh dậy, Lương Bích liền bê một cốc nước đến, đặt thuốc xuống bên cạnh.
Nghê Vân Huyên kinh ngạc nhìn Lương Bích: “Đây là cái gì?”
“Uống đi.”
Nghê Vân Huyên lắc đầu, trong ánh mắt không cho phép cự tuyệt của Lương Bích, tay cô nắm lấy ra giường: “Anh ta… kỳ thật… cũng không có…”
“Cái gì?” Tay cầm thuốc của Lương Bích dừng lại một chút: “Nói rõ ràng xem nào.”
“Hình như anh ta không thích xử nữ, cho nên…”
Lương Bích bỏ thuốc xuống, mang theo hoài nghi nhìn Nghê Vân Huyên một cái. Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, có vài người bị nghiện, có vài người thích người còn trong trắng, cũng có vài người chỉ thích người có kinh nghiệm, những chuyện này cũng đều bình thường cả.
Sau khi Nghê Vân Huyên ăn cơm xong, Lương Bích quyết định cùng cô nói chuyện.
“Nghê Vân Huyên, chị đã xem qua tư liệu về em, không có gì đặc biệt, thực bình thường. Nhưng điều chị tò mò chính là, em không có chút kinh nghiệm diễn xuất nào, cũng không bước ra từ học viện điện ảnh chuyên nghiệp, vì sao công ty lại kí hợp đồng chính thức với em?”
Nghê Vân Huyên lắc đầu: “Em cũng không rõ.”
Lương Bích đánh giá sắc mặt của Nghê Vân Huyên: “Được, chúng ta không nói chuyện này nữa, vậy nói vì sao em muốn tiến vào giới giải trí đi.”
“Em cần tiền.”
Lương Bích sửng sốt, giới giải trí quả thật là một con đường kiếm được rất nhiều tiền, nhưng còn phải xem đó là ai đã.
“Nhưng em không thích hợp với giới giải trí.” Lương Bích lắc đầu: “Quan điểm đúng sai của em quá rõ ràng, không muốn tham gia các bữa tiệc, thậm chí còn mang theo sự chán ghét, nếu không thích thì sẽ hiện rõ ra bên ngoài, ngay cả nói dối cũng mang theo cảm giác tội lỗi.”
Nghê Vân Huyên á khẩu, ngay sau đó Lương Bích lại mở miệng: “Quan trọng hơn là em rất yếu ớt, bị thương sẽ không dậy được nổi. Trong giới giải trí, muốn sống tốt, phải học cách biến tất cả đau đớn thành động lực để thành công, mà không phải suy sụp. Cho dù gặp khó khăn không chịu đựng được, cũng phải dùng trái tim tường đồng vách sắt của mình tiếp nhận. Em tự hỏi bản thân em, em làm được như vậy không?”
Nghê Vân Huyên trầm trầm mặt: “Ý của chị là, đối mặt với sự đối đãi không công bằng, sẽ miễn cưỡng chính mình tiếp nhận?”
“Mỗi vòng luẩn quẩn đều có quy tắc của riêng nó, thế giới này vốn không có cái gọi là công bằng.”
Nghê Vân Huyên lặng im: “Là như vậy phải không?”
Lương Bích lắc đầu: “Chính là như vậy. Ví dụ như em đi, ngày hôm qua em gặp đến mấy chuyện liền. Em có thể biết phân biệt phải trái, càng có thể vì bản thân mình đi kiện Lục Tử Chiếu. Nhưng chị dám khẳng định, ngay cả tòa án cũng không dám nhận vụ này. Lui một bước mà nói, cho dù dám nhận vụ này, chị dám cam đoan, danh dự của em sẽ bị mất sạch. Đương nhiên, đó chỉ là mức độ nhẹ. Nặng một chút chính là, cái tên Nghê Vân Huyên của em sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.”
Nghê Vân Huyên lắc đầu, tay không nhịn được run run, cô mở to hai mắt nhìn Lương Bích: “Rốt cuộc chị muốn nói gì?”
“Hỏi bản thân em, là thật sự muốn tiến vào cái vòng luẩn quẩn này sao? Đối với một số người mà nói, nó không đen tối đến vậy, nhưng đối với một số người khác mà nói, nó cũng không sáng chói như thế. Mỗi người có cảnh ngộ không giống nhau, cũng sẽ gặp phải những chuyện bất đồng. Nhưng, đáng sợ chính là, không thể biết trước bản thân mình có phải người xui xẻo nhất kia hay không, có phải người sống trong nơi tối tăm nhất hay không. Phải biết rằng, mọi thứ đều có thể.”
Nghê Vân Huyên trầm mặc.
Lương Bích lắc đầu: “Hiện tại nói cho chị biết, em có còn muốn tiến vào cái vòng luẩn quẩn này không?”
Nghê Vân Huyên nghiêm túc gật đầu: “Em muốn tiến vào, hơn nữa muốn sống thật vinh quang rạng rỡ, muốn sống thật thành công.”
Lương Bích vỗ tay: “Vậy thì sớm thu hồi vẻ mặt khi bị ức hiếp của em lại. Đây là tư liệu về Lục Tử Chiếu, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu thử xem. Người như vậy giống anh ta, nếu động vào em, ít nhất cần đưa ra lợi thế ngang giá chứ!”
Sắc mặt Nghê Vân Huyên trở nên trắng bệch, lợi thế ngang giá?
Dưới đáy lòng Lương Bích lại thở dài. Sau đó chị không khỏi nhớ tới trong <Thâm cung nội chiến> vị ngự y đó có nói một câu: Ngươi cho rằng Như Phi trời sinh đã là như vậy sao? (*) Đúng vậy, có ai mà không từ sự đơn thuần tốt đẹp từng bước một đi đến thành công cuối cùng. Nhưng cái giá của sự thành công này chính là phá hỏng đi chiếc áo khoác đơn thuần tốt đẹp không thể trở lại như cũ đó. Trên thế giới này, tựa hồ chưa từng nghe thấy có ai dựa vào sự đơn thuần mà đạt được thành công, đương nhiên là ngoại trừ tiết mục nữ chính đơn thuần trong phim thần tượng gặp được chàng bạch mã hoàng tử.
(*) Thâm cung nội chiến (tên gốc: 金枝欲孽 – Kim Chi Dục Nghiệt, tựa chính thức trong tiếng Anh: War and Beauty) là một bộ phim truyền hình khởi chiếu lần đầu trên TVB Jade từ 23 tháng 8 đến 2 tháng 10 năm 2004, bao gồm 30 tập phim. Đây là bộ phim duy nhất từ trước đến giờ của TVB có tới bốn nữ diễn viên từng dành giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của TVB Anniversary Awards là Lê Tư, Đặng Tụy Văn, Trương Khả Di và Xa Thi Mạn. Ngoài ra phim còn có sự tham gia của hai nam diễn viên chính Lâm Bảo Di và Trần Hào và cả hai đều đã từng dành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Bộ phim lấy bối cảnh ở Tử Cấm Thành, vào thời nhà Thanh ở Trung Quốc trong những năm trị vì sau này của hoàng đế Gia Khánh. Phim tập trung vào cuộc tranh giành quyền lực giữa các phi tần bằng cách giành lấy sự ân sủng của Hoàng đế và loại bỏ đối thủ, với sự tha hóa, âm mưu và lừa dối là những vũ khí chính được sử dụng. Những người phụ nữ này sẵn sàng thao túng, phản bội và thậm chí tiêu diệt bất cứ ai để có được những gì họ muốn. Trong phim, Như Phi là một cung phi đắc sủng và quyền lực nhất hậu cung của Gia Khánh, rồi bị thất sủng và mất địa vị sau khi thua trong cuộc đấu tranh quyền lực với Hoàng hậu. Bà ban đầu được biết đến như một vị phi tần đáng sợ.
Cô khóc mệt rồi, mới ngẩng đầu, ngoại trừ ánh đèn đường mờ nhạt và chiếc bóng lờ mờ của mình thì chẳng có gì nữa.
Cô run rẩy lấy di động ra, sau đó gọi cho Lương Bích.
Khi Lương Bích tới liền nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Nghê Vân Huyên, quần áo bị xé rách thành vài mảnh, một cánh tay có vết tím rõ ràng, khóe miệng có vết máu. Lương Bích không biến sắc nhìn thoáng qua hai chân cô đang khép chặt, sau đó cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người cô, ôm lấy cô: “Hiện tại không sao rồi, không sao rồi.”
Lương Bích bảo tài xế lái xe đi, sau đó an ủi Nghê Vân Huyên.
Nghê Vân Huyên trốn trong lòng Lương Bích, cơ thể cô còn khe khẽ run. Lương Bích nhẹ nhàng thở ra một hơi, đối với tình hình như vậy, chị cũng không lạ mấy. Trong cái vòng này, trước mặt tỏa ra hào quang, sau lưng phải trả giá nhiều thứ mà người thường không thể tượng tưởng được. Muốn đứng ở vị trí cao nhất, các ngôi sao phải dựa vào vận khí và thời cơ, sau đó dựa vào năng lực của mình chiếm một vị trí không ai có thể lung lay được trong giới giải trí. Nhưng tiến vào cái vòng luẩn quẩn này càng có nhiều người không có vận khí và thời cơ như vậy, tất cả những người nuôi mộng trở thành ngôi sao hoặc là rời khỏi cái vòng luẩn quẩn hỗn loạn này, hoặc là dựa vào đủ loại quan hệ dốc sức làm việc như cũ.
Lương Bích từng tận mắt chứng kiến một ngôi sao nổi danh đắc tội một khách quý, phải xé quần áo trước mặt mọi người rồi quỳ xuống kính rượu nhận lỗi với họ, thậm chí nhận một cái tát giữa đám đông, dù vậy thì vẫn phải quỳ dập đầu xin người khác tha thứ. Cho nên, trong cái vòng luẩn quẩn này, rất nhiều người đều không thể đắc tội, nhất là những ông chủ lớn đứng đằng sau. Cũng có không ít nữ nghệ sĩ biết được đạo lý này, liền trực tiếp nhập nhằng với nhà đầu tư, thời đại này nói cái gì mà vì tình cảm mới ở bên nhau, nói thẳng ra chính là giao dịch công bằng, theo nhu cầu.
Đương nhiên, cũng có không ít nhà đầu tư cổ quái, chẳng hiếm ngôi sao bị giày vò thật sự thảm, lại không dám đến bệnh viện, tình trạng đó nhận thấy còn không bằng người thường.
Lương Bích kiểm tra qua, không phát hiện trên người Nghê Vân Huyên có vết thương, lúc này mới thoáng an tâm. Chị dùng khăn tay lau miệng cho Nghê Vân Huyên, mới phát hiện, máu ngoài miệng Nghê Vân Huyên không phải của cô, Lương Bích hoảng sợ.
Có câu, đánh chó phải ngó mặt chủ, người bình thường vẫn không dám động vào nghệ sĩ của công ty Tinh Nhạc, nếu không thì chính là đối đầu với Kỷ Thiệu Quân. Kỷ Thiệu Quân là loại người gì, ở Nam Thành e là ít người không biết, ban đầu là xuấn thân từ hắc đạo, sau đó tiếp nhận công ty thì bắt đầu tẩy trắng, kiên quyết không dính vào loại làm ăn phi pháp. Đưa công ty đi đến thành công, mà Tinh Nhạc vẫn luôn là mối quan tâm bên lề của Kỷ Thiệu Quân, nhưng vài năm gần đây Kỷ Thiệu Quân lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với lĩnh vực kinh doanh này, tuy rằng người trong cuộc đều hiểu rõ đó là bởi vì Kỷ Thiệu Quân bị ngôi sao nhỏ của Tinh Nhạc mê hoặc đến mức có ba hồn đi mất hai hồn rưỡi, nhưng mà chuyện này để sau hãy nói. Bởi vậy, người bình thường tuyệt đối không dám mạo hiểm đối đầu với Kỷ Thiệu Quân mà động vào nghệ sĩ của công ty Tinh Nhạc, cho dù thực sự có ý đồ, cũng không dám làm quá mức.
Nhưng cố tình, Lục Tử Chiếu này không phải người thường.
Lục Tử Chiếu chính là em họ của Kỷ Thiệu Quân, Kỷ Thiệu Quân trên thương trường làm việc mạnh mẽ vang dội rất thủ đoạn, mà Lục Tử Chiếu là người trầm hơn, nhưng lúc làm việc tuyệt đối cũng là người hữu dũng hữu mưu, từng có lão nhân trên thương trường đánh giá hai người này, tuy rằng tác phong không giống nhau, nhưng trong xương cốt đều chảy chung một dòng máu.
Lương Bích là bị Kỷ Thiệu Quân chỉ đích danh tới làm người đại diện cho Nghê Vân Huyên, nhưng lại chỉ dẫn dắt một người mới chưa xuất đạo này, điều đó vốn không hợp với lẽ thường. Nhưng kinh nghiệm làm việc nhiều năm giúp Lương Bích hiểu được nên hỏi ít làm nhiều, cho nên, nếu chị là người đại diện của Nghê Vân Huyên, thì phải xứng đáng với chức vụ. Sau khi Lục Tử Chiếu mang Nghê Vân Huyên đi, Kỷ Thiệu Quân từng gọi một cuộc điện thoại đến bảo Lương Bích trở về nghỉ ngơi, không cần phải lo lắng Nghê Vân Huyên sẽ ra sao, Lương Bích đương nhiên biết ám chỉ trong lời nói của Kỷ Thiệu Quân, nhưng vẫn hoài nghi, nên không dám thật sự đi nghỉ.
Lương Bích cũng đã từng nghe đến tin tức của Lục Tử Chiếu, nghe nói người này tính tình trầm lặng, tác phong cũng an phận, trong vòng luẩn quẩn này cũng truyền rằng Lục Tử Chiếu không gần nữ sắc, cũng bởi vì vậy, Lương Bích mới dám đưa Nghê Vân Huyên đến bữa tiệc đó, kết quả là vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tay Nghê Vân Huyên hơi lạnh, Lương Bích nắm lấy tay cô.
Miệng cô lẩm bẩm điều gì đó, Lương Bích khom người xuống, nghe thấy Nghê Vân Huyên đang nói: “Hóa ra anh ta là người như vậy… thật đáng sợ.”
Lương Bích thở dài vài tiếng, sau đó ôm chặt Nghê Vân Huyên.
Lương Bích thu xếp ổn thỏa cho Nghê Vân Huyên, để Nghê Vân Huyên ngủ ngon, đắp chăn cho cô.
Lúc Lương Bích phải đứng dậy, Nghê Vân Huyên buông đôi tay đang nắm lấy tay Lương Bích ra, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Lòng chị thật ấm áp.”
Lương Bích quay đầu lại nhìn gương mặt yếu ớt nhưng vẫn động lòng người như cũ của Nghê Vân Huyên.
Nghê Vân Huyên vẫn nhìn Lương Bích: “Giống mẹ em.”
Lương Bích gật gật đầu, ý bảo cô mau ngủ, không muốn hỏi cô điều gì. Người tiến vào cái vòng luẩn quẩn này rất nhiều, một vài người gia cảnh tốt ở phía sau có người chống lưng, cũng có người không có chỗ dựa đành phải tự mình cố gắng, nói thật, con cái trong những gia đình bình thường rất ít người có thể thật sự bước chân vào giới giải trí, huống chi là đạt được tiếng tăm lừng lẫy. Lương Bích dẫn dắt Nghê Vân Huyên đã vài tháng, trong lúc đó, chị chưa từng thấy ai đến tìm Nghê Vân Huyên, cũng chưa từng thấy ai gọi điện đến hỏi han. Không cần nói thêm điều gì, Lương Bích liền đoán được, gia đình Nghê Vân Huyên không hoàn chỉnh, thậm chí có thể nói là không có gia đình.
Đêm này, Lương Bích trở về công ty một chuyến, sau đó dựa vào thâm niên làm việc nhiều năm trong công ty, nhìn xem bản hợp đồng của Nghê Vân Huyên với công ty. Khi nhìn đến kỳ hạn mười năm trên hợp đồng, chị hơi choáng váng, bình thường những công ty nhỏ sẽ lựa chọn ký nhiều năm với nghệ sĩ, nhưng nói chung, công ty lớn sẽ không làm lỡ tuổi trẻ của người khác như vậy, cũng hao phí nhiều tài lực của mình. Chị hỏi thăm một chút, hợp đồng thế này, không phải tất cả mọi người đều như vậy. Nghe nói là cấp trên sắp xếp, mà cấp trên này thì đâu dễ bàn. Lương Bích thông minh lựa chọn dừng lại.
Lúc Nghê Vân Huyên tỉnh dậy, Lương Bích liền bê một cốc nước đến, đặt thuốc xuống bên cạnh.
Nghê Vân Huyên kinh ngạc nhìn Lương Bích: “Đây là cái gì?”
“Uống đi.”
Nghê Vân Huyên lắc đầu, trong ánh mắt không cho phép cự tuyệt của Lương Bích, tay cô nắm lấy ra giường: “Anh ta… kỳ thật… cũng không có…”
“Cái gì?” Tay cầm thuốc của Lương Bích dừng lại một chút: “Nói rõ ràng xem nào.”
“Hình như anh ta không thích xử nữ, cho nên…”
Lương Bích bỏ thuốc xuống, mang theo hoài nghi nhìn Nghê Vân Huyên một cái. Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, có vài người bị nghiện, có vài người thích người còn trong trắng, cũng có vài người chỉ thích người có kinh nghiệm, những chuyện này cũng đều bình thường cả.
Sau khi Nghê Vân Huyên ăn cơm xong, Lương Bích quyết định cùng cô nói chuyện.
“Nghê Vân Huyên, chị đã xem qua tư liệu về em, không có gì đặc biệt, thực bình thường. Nhưng điều chị tò mò chính là, em không có chút kinh nghiệm diễn xuất nào, cũng không bước ra từ học viện điện ảnh chuyên nghiệp, vì sao công ty lại kí hợp đồng chính thức với em?”
Nghê Vân Huyên lắc đầu: “Em cũng không rõ.”
Lương Bích đánh giá sắc mặt của Nghê Vân Huyên: “Được, chúng ta không nói chuyện này nữa, vậy nói vì sao em muốn tiến vào giới giải trí đi.”
“Em cần tiền.”
Lương Bích sửng sốt, giới giải trí quả thật là một con đường kiếm được rất nhiều tiền, nhưng còn phải xem đó là ai đã.
“Nhưng em không thích hợp với giới giải trí.” Lương Bích lắc đầu: “Quan điểm đúng sai của em quá rõ ràng, không muốn tham gia các bữa tiệc, thậm chí còn mang theo sự chán ghét, nếu không thích thì sẽ hiện rõ ra bên ngoài, ngay cả nói dối cũng mang theo cảm giác tội lỗi.”
Nghê Vân Huyên á khẩu, ngay sau đó Lương Bích lại mở miệng: “Quan trọng hơn là em rất yếu ớt, bị thương sẽ không dậy được nổi. Trong giới giải trí, muốn sống tốt, phải học cách biến tất cả đau đớn thành động lực để thành công, mà không phải suy sụp. Cho dù gặp khó khăn không chịu đựng được, cũng phải dùng trái tim tường đồng vách sắt của mình tiếp nhận. Em tự hỏi bản thân em, em làm được như vậy không?”
Nghê Vân Huyên trầm trầm mặt: “Ý của chị là, đối mặt với sự đối đãi không công bằng, sẽ miễn cưỡng chính mình tiếp nhận?”
“Mỗi vòng luẩn quẩn đều có quy tắc của riêng nó, thế giới này vốn không có cái gọi là công bằng.”
Nghê Vân Huyên lặng im: “Là như vậy phải không?”
Lương Bích lắc đầu: “Chính là như vậy. Ví dụ như em đi, ngày hôm qua em gặp đến mấy chuyện liền. Em có thể biết phân biệt phải trái, càng có thể vì bản thân mình đi kiện Lục Tử Chiếu. Nhưng chị dám khẳng định, ngay cả tòa án cũng không dám nhận vụ này. Lui một bước mà nói, cho dù dám nhận vụ này, chị dám cam đoan, danh dự của em sẽ bị mất sạch. Đương nhiên, đó chỉ là mức độ nhẹ. Nặng một chút chính là, cái tên Nghê Vân Huyên của em sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.”
Nghê Vân Huyên lắc đầu, tay không nhịn được run run, cô mở to hai mắt nhìn Lương Bích: “Rốt cuộc chị muốn nói gì?”
“Hỏi bản thân em, là thật sự muốn tiến vào cái vòng luẩn quẩn này sao? Đối với một số người mà nói, nó không đen tối đến vậy, nhưng đối với một số người khác mà nói, nó cũng không sáng chói như thế. Mỗi người có cảnh ngộ không giống nhau, cũng sẽ gặp phải những chuyện bất đồng. Nhưng, đáng sợ chính là, không thể biết trước bản thân mình có phải người xui xẻo nhất kia hay không, có phải người sống trong nơi tối tăm nhất hay không. Phải biết rằng, mọi thứ đều có thể.”
Nghê Vân Huyên trầm mặc.
Lương Bích lắc đầu: “Hiện tại nói cho chị biết, em có còn muốn tiến vào cái vòng luẩn quẩn này không?”
Nghê Vân Huyên nghiêm túc gật đầu: “Em muốn tiến vào, hơn nữa muốn sống thật vinh quang rạng rỡ, muốn sống thật thành công.”
Lương Bích vỗ tay: “Vậy thì sớm thu hồi vẻ mặt khi bị ức hiếp của em lại. Đây là tư liệu về Lục Tử Chiếu, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu thử xem. Người như vậy giống anh ta, nếu động vào em, ít nhất cần đưa ra lợi thế ngang giá chứ!”
Sắc mặt Nghê Vân Huyên trở nên trắng bệch, lợi thế ngang giá?
Dưới đáy lòng Lương Bích lại thở dài. Sau đó chị không khỏi nhớ tới trong <Thâm cung nội chiến> vị ngự y đó có nói một câu: Ngươi cho rằng Như Phi trời sinh đã là như vậy sao? (*) Đúng vậy, có ai mà không từ sự đơn thuần tốt đẹp từng bước một đi đến thành công cuối cùng. Nhưng cái giá của sự thành công này chính là phá hỏng đi chiếc áo khoác đơn thuần tốt đẹp không thể trở lại như cũ đó. Trên thế giới này, tựa hồ chưa từng nghe thấy có ai dựa vào sự đơn thuần mà đạt được thành công, đương nhiên là ngoại trừ tiết mục nữ chính đơn thuần trong phim thần tượng gặp được chàng bạch mã hoàng tử.
(*) Thâm cung nội chiến (tên gốc: 金枝欲孽 – Kim Chi Dục Nghiệt, tựa chính thức trong tiếng Anh: War and Beauty) là một bộ phim truyền hình khởi chiếu lần đầu trên TVB Jade từ 23 tháng 8 đến 2 tháng 10 năm 2004, bao gồm 30 tập phim. Đây là bộ phim duy nhất từ trước đến giờ của TVB có tới bốn nữ diễn viên từng dành giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của TVB Anniversary Awards là Lê Tư, Đặng Tụy Văn, Trương Khả Di và Xa Thi Mạn. Ngoài ra phim còn có sự tham gia của hai nam diễn viên chính Lâm Bảo Di và Trần Hào và cả hai đều đã từng dành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Bộ phim lấy bối cảnh ở Tử Cấm Thành, vào thời nhà Thanh ở Trung Quốc trong những năm trị vì sau này của hoàng đế Gia Khánh. Phim tập trung vào cuộc tranh giành quyền lực giữa các phi tần bằng cách giành lấy sự ân sủng của Hoàng đế và loại bỏ đối thủ, với sự tha hóa, âm mưu và lừa dối là những vũ khí chính được sử dụng. Những người phụ nữ này sẵn sàng thao túng, phản bội và thậm chí tiêu diệt bất cứ ai để có được những gì họ muốn. Trong phim, Như Phi là một cung phi đắc sủng và quyền lực nhất hậu cung của Gia Khánh, rồi bị thất sủng và mất địa vị sau khi thua trong cuộc đấu tranh quyền lực với Hoàng hậu. Bà ban đầu được biết đến như một vị phi tần đáng sợ.