Sau khi Nghê Vân Huyên xác định rằng sức khỏe của mình đã phục hồi gần như cũ rồi thì liền không để ý tới sự ngăn cản của viện trưởng Ngô khăng khăng đòi xuất viện, dưới sự trợ giúp của viện trưởng Ngô cô mua một nhà trọ khác, rồi ở lại đó. Cũng là vào lúc này, cô mới liên lạc với Lương Bích.
Mà điều làm cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là, đối với sự mất tích mấy ngày nay của cô Lương Bích cũng không tỏ ra khó chịu gì, cũng không giống như trước mắng cô, chỉ nói gặp mặt rồi nói chuyện.
Cô nói địa chỉ cho Lương Bích, để Lương Bích tới tìm cô.
Lương Bích nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Nghê Vân Huyên, không nỡ lòng nói với cô, hiện tại công ty đã có ý định đóng băng cô. Bởi vì bên trên vẫn chưa có lệnh, nhưng xem quan hệ hiện tại giữa Lục Tử Chiếu và Nghê Vân Huyên, người bình thường đều sẽ nghĩ đến chuyện chèn ép Nghê Vân Huyên để làm Lục Tử Chiếu vui lòng, dù sao Lục Tử Chiếu cũng mới tuyên bố đính hôn, chắc chắn sẽ không hy vọng lại xuất hiện tin tức xấu gì liên quan đến Nghê Vân Huyên nữa.
Nghê Vân Huyên tắt tivi, nhìn Lương Bích đi về phía mình, cô cười cười: “Có gì thì chị cứ nói thẳng đi!”
Nghê Vân Huyên vẫn cười, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, chưa từng xuất hiện những lời gièm pha kia, mà cô vẫn là nghệ sĩ một lần là nổi tiếng đó. Nhưng dường như lại không giống, nụ cười đó mang theo chút thản nhiên, không màng tới tương lai.
Thời điểm khó khăn nhất đều đã trải qua rồi, cô còn có thể sợ hãi gì nữa?
Dù sao cũng không thể tệ hơn nhỉ?
Lương Bích thở dài, đưa một vài giấy tờ từ tòa án gửi cho cô, thì ra là có nhiều thương nhân chuẩn bị kiện cô như vậy, là thật sự muốn cô thân bại danh liệt đây! Mà phần lớn công ty đều có quan hệ hợp tác với Lục Tử Chiếu, những người này cũng muốn thông qua phương thức như thế làm Lục Tử Chiếu vui vẻ một chút?
Nghê Vân Huyên thản nhiên nhìn qua những giấy tờ này, tựa hồ cũng không để tâm, cô chỉ nhìn Lương Bích: “Không phải chị còn có điều muốn nói à?”
Lương Bích cả kinh, vậy mà cảm thấy được trong mắt Nghê Vân Huyên có thứ gì đó giống như có thể nhìn thấy những thứ không rõ.
Công ty đã từ bỏ Nghê Vân Huyên, sắp xếp cho Lương Bích dẫn dắt người mới, bản thân chị hiểu rằng tuy mình cũng có tình cảm với Nghê Vân Huyên, nhưng đây là công việc của chị, chị hẳn là nên nghe theo sự sắp xếp của công ty. Nhưng nhìn thấy ánh mắt hiện giờ của Nghê Vân Huyên, chị nói không nên lời, nói không được ngay cả chị cũng từ bỏ cô.
Nghê Vân Huyên vẫn chưa tạo áp lực cho Lương Bích, càng không cố tình gây sự.
“Vân Huyên, em đã từng nghĩ tới chưa, thật ra cái vòng luẩn quẩn này cũng không hợp với em?” Vấn đề này Lương Bích cũng đã từng nghĩ tới rồi, nhưng vào lúc này, chị muốn để Nghê Vân Huyên tự mình suy nghĩ.
Nhưng Nghê Vân Huyên thì lại ngay cả tự hỏi cũng không có: “Trước kia có lẽ vậy, nhưng hiện tại, em chính là vì cái vòng này mà sinh tồn, cho nên em tuyệt đối không rời đi.”
Lương Bích bị sự kiên định trong mắt cô thu hút, nửa ngày đều thất thần.
Rõ ràng ngữ khí của Nghê Vân Huyên rất nhạt, cũng không phải mãnh liệt mở miệng, giống như một màn đối thoại bình thường, nhưng vậy mà lại có thể đủ để người ta tin vào tính chân thật trong đó, không chút hoài nghi.
Vì giới giải trí mà sinh tồn, ngữ khí kiên định, trái tim kiên định.
Nhận thấy Lương Bích không đúng lắm, cô ngẩng đầu: “Chị làm sao vậy? Cảm thấy em không biết tự lượng sức?”
Lương Bích lắc đầu: “Em thật sự quyết định cắm rễ trong cái vòng luẩn quẩn này?”
Nghê Vân Huyên gật đầu, khóe miệng mang theo tia cười như có như không.
“Chị tôn trọng sự lựa chọn của em, chị rất vui vì hiện tại em có thể có tâm trạng như vậy.” Mà không phải lúc xảy ra chuyện chỉ biết căng thẳng bất an hỏi “Em nên làm gì bây giờ”.
“Con người chung quy vẫn phải trải qua nhiều chuyện mới học được phải đối mặt, ai có thể vĩnh viễn đứng nguyên một chỗ chứ!” Cô lơ đễnh, sau đó nhìn những giấy tờ này: “Nếu kiện ra tòa, em sẽ thua rất thảm sao?”
Lương Bích cũng không xác định được, nhưng ít ra đã từng xem qua vụ kiện như vậy rồi: “Thật ra chuyện thế này toàn bộ đều trách tội lên người ngôi sao thì cũng không thích đáng, sở dĩ nó cũng không thật sự nghiêm trọng như vậy, chẳng qua là sẽ tạo ra ảnh hưởng tiêu cực cho hình tượng của nghệ sĩ thôi. Nhưng nghe nói mấy thương hiệu đó đều tìm những luật sư hàng đầu, dường như là hạ quyết tâm phải lấy được ít tiền bù lại tổn thất từ em.”
Nghê Vân Huyên nghĩ nghĩ: “Có thể giải hòa không? Ra tòa rất phiền toái.”
Lương Bích không tán thành: “Giải hòa thì sẽ chỉ cổ vũ cho dáng vẻ kiêu ngạo của họ thôi, sẽ càng chèn ép thêm, hơn nữa số lượng quả thật cũng kinh người.”
Nghê Vân Huyên gật gật đầu: “Dù sao em cũng không để ý đến hình tượng gì đó, nhiều thêm hay ít đi cũng giống nhau cả.”
Lương Bích và Nghê Vân Huyên bàn bạc xong, đều quyết định để luật sư Triệu toàn quyền xử lý vụ kiện này, bất kể thắng hay thua cũng không sao hết. Nhưng luật sư Triệu phân tích, đối phương đã đưa ra nhiều bằng chứng chứng minh sau khi tin tức tiêu cực về Nghê Vân Huyên được tung ra thì xuất hiện tình trạng hàng ế nghiêm trọng, cho nên về việc này, Nghê Vân Huyên hẳn là sẽ bị coi như đầu sỏ gây nên vụ hàng ế.
Lần đầu tiên Lương Bích nhìn thấy Nghê Vân Huyên nghiêm túc như vậy, cũng cảm thấy ấm lòng.
Cuối cùng, bản thân Nghê Vân Huyên cũng không lo lắng đến chuyện thắng thua, chỉ cần luật sư Triệu hết sức ứng phó là được.
Xem nhiều sự phân tích như vậy, bản thân Nghê Vân Huyên cũng thấy phiền toái, tiễn luật sư Triệu xong cô liền cùng Lương Bích nằm song song trên ghế sô pha.
Lương Bích đưa sổ tiết kiệm cho Nghê Vân Huyên: “Đây là tiền tiết kiệm nhiều năm của chị, hi vọng có thể giúp em được đôi chút.”
Nghê Vân Huyên không nhận: “Chị không sợ đưa cho em xong bị đám thương nhân ấy lấy đi, cuối cùng mất hết à?”
“Coi như em là một loại cổ phiếu mà chị đầu tư đi, hiện tại chị đang chuẩn bị đầu tư, muốn nhìn thấy lợi ích lâu dài, cho nên còn phải mời loại cổ phiếu là em đừng làm chị thất vọng nữa.”
“Không cần đâu. Em có tiền.” Cô cười rất nhạt, lại cảm thấy rất ấm áp.
Người đi cùng bạn vào thời điểm bạn khó khăn nhất, bất kể là lúc nào, đều phải nhớ rõ lòng biết ơn.
Lương Bích có vẻ không tin.
Nghê Vân Huyên tùy ý lấy ra một vài giấy tờ cho Lương Bích xem: “Chị nói xem, những thứ này không phải là tiền sao?”
Lương Bích trố mắt nhìn: “Em…”
“Những thứ này là mẹ em để lại cho em.”
Lương Bích không hỏi nhiều nữa, cất sổ tiết kiệm của mình đi.
Lúc này, dường như Lương Bích có phần hiểu được tính tình của Nghê Vân Huyên có được từ đâu, xuất thân của cô rất tốt, không chịu được sự thiếu thân thiện của người khác, hi vọng toàn bộ thế giới đều chiều theo cô. Mà nhiều năm của cô cũng trôi qua như vậy, cho nên mới cần chút nâng niu, nhưng lại vì nguyên nhân nào đó mà tiến vào giới giải trí, nỗ lực để bản thân mình học được phải trưởng thành.
Cho nên, Nghê Vân Huyên không sợ thất bại, cô biết mình luôn có hậu thuẫn, nhưng sự kiện lần này có vẻ đã thực sự dạy cho cô một bài học.
Lương Bích thở dài, hi vọng cổ phiếu Nghê Vân Huyên này thật sự có thể trở thành vật báu.
Mà Nghê Vân Huyên tựa hồ rất vui vẻ: “Cảm ơn chị.”
“Không cần.” Lương Bích chân thành nhìn cô: “Em phải biết rằng, trước kia chị cũng không xem trọng em; cho nên, em phải dùng hành động của em làm chị thay đổi cái nhìn về em.”
“Em sẽ.”
Nhất định sẽ.
Mà điều làm cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là, đối với sự mất tích mấy ngày nay của cô Lương Bích cũng không tỏ ra khó chịu gì, cũng không giống như trước mắng cô, chỉ nói gặp mặt rồi nói chuyện.
Cô nói địa chỉ cho Lương Bích, để Lương Bích tới tìm cô.
Lương Bích nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Nghê Vân Huyên, không nỡ lòng nói với cô, hiện tại công ty đã có ý định đóng băng cô. Bởi vì bên trên vẫn chưa có lệnh, nhưng xem quan hệ hiện tại giữa Lục Tử Chiếu và Nghê Vân Huyên, người bình thường đều sẽ nghĩ đến chuyện chèn ép Nghê Vân Huyên để làm Lục Tử Chiếu vui lòng, dù sao Lục Tử Chiếu cũng mới tuyên bố đính hôn, chắc chắn sẽ không hy vọng lại xuất hiện tin tức xấu gì liên quan đến Nghê Vân Huyên nữa.
Nghê Vân Huyên tắt tivi, nhìn Lương Bích đi về phía mình, cô cười cười: “Có gì thì chị cứ nói thẳng đi!”
Nghê Vân Huyên vẫn cười, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, chưa từng xuất hiện những lời gièm pha kia, mà cô vẫn là nghệ sĩ một lần là nổi tiếng đó. Nhưng dường như lại không giống, nụ cười đó mang theo chút thản nhiên, không màng tới tương lai.
Thời điểm khó khăn nhất đều đã trải qua rồi, cô còn có thể sợ hãi gì nữa?
Dù sao cũng không thể tệ hơn nhỉ?
Lương Bích thở dài, đưa một vài giấy tờ từ tòa án gửi cho cô, thì ra là có nhiều thương nhân chuẩn bị kiện cô như vậy, là thật sự muốn cô thân bại danh liệt đây! Mà phần lớn công ty đều có quan hệ hợp tác với Lục Tử Chiếu, những người này cũng muốn thông qua phương thức như thế làm Lục Tử Chiếu vui vẻ một chút?
Nghê Vân Huyên thản nhiên nhìn qua những giấy tờ này, tựa hồ cũng không để tâm, cô chỉ nhìn Lương Bích: “Không phải chị còn có điều muốn nói à?”
Lương Bích cả kinh, vậy mà cảm thấy được trong mắt Nghê Vân Huyên có thứ gì đó giống như có thể nhìn thấy những thứ không rõ.
Công ty đã từ bỏ Nghê Vân Huyên, sắp xếp cho Lương Bích dẫn dắt người mới, bản thân chị hiểu rằng tuy mình cũng có tình cảm với Nghê Vân Huyên, nhưng đây là công việc của chị, chị hẳn là nên nghe theo sự sắp xếp của công ty. Nhưng nhìn thấy ánh mắt hiện giờ của Nghê Vân Huyên, chị nói không nên lời, nói không được ngay cả chị cũng từ bỏ cô.
Nghê Vân Huyên vẫn chưa tạo áp lực cho Lương Bích, càng không cố tình gây sự.
“Vân Huyên, em đã từng nghĩ tới chưa, thật ra cái vòng luẩn quẩn này cũng không hợp với em?” Vấn đề này Lương Bích cũng đã từng nghĩ tới rồi, nhưng vào lúc này, chị muốn để Nghê Vân Huyên tự mình suy nghĩ.
Nhưng Nghê Vân Huyên thì lại ngay cả tự hỏi cũng không có: “Trước kia có lẽ vậy, nhưng hiện tại, em chính là vì cái vòng này mà sinh tồn, cho nên em tuyệt đối không rời đi.”
Lương Bích bị sự kiên định trong mắt cô thu hút, nửa ngày đều thất thần.
Rõ ràng ngữ khí của Nghê Vân Huyên rất nhạt, cũng không phải mãnh liệt mở miệng, giống như một màn đối thoại bình thường, nhưng vậy mà lại có thể đủ để người ta tin vào tính chân thật trong đó, không chút hoài nghi.
Vì giới giải trí mà sinh tồn, ngữ khí kiên định, trái tim kiên định.
Nhận thấy Lương Bích không đúng lắm, cô ngẩng đầu: “Chị làm sao vậy? Cảm thấy em không biết tự lượng sức?”
Lương Bích lắc đầu: “Em thật sự quyết định cắm rễ trong cái vòng luẩn quẩn này?”
Nghê Vân Huyên gật đầu, khóe miệng mang theo tia cười như có như không.
“Chị tôn trọng sự lựa chọn của em, chị rất vui vì hiện tại em có thể có tâm trạng như vậy.” Mà không phải lúc xảy ra chuyện chỉ biết căng thẳng bất an hỏi “Em nên làm gì bây giờ”.
“Con người chung quy vẫn phải trải qua nhiều chuyện mới học được phải đối mặt, ai có thể vĩnh viễn đứng nguyên một chỗ chứ!” Cô lơ đễnh, sau đó nhìn những giấy tờ này: “Nếu kiện ra tòa, em sẽ thua rất thảm sao?”
Lương Bích cũng không xác định được, nhưng ít ra đã từng xem qua vụ kiện như vậy rồi: “Thật ra chuyện thế này toàn bộ đều trách tội lên người ngôi sao thì cũng không thích đáng, sở dĩ nó cũng không thật sự nghiêm trọng như vậy, chẳng qua là sẽ tạo ra ảnh hưởng tiêu cực cho hình tượng của nghệ sĩ thôi. Nhưng nghe nói mấy thương hiệu đó đều tìm những luật sư hàng đầu, dường như là hạ quyết tâm phải lấy được ít tiền bù lại tổn thất từ em.”
Nghê Vân Huyên nghĩ nghĩ: “Có thể giải hòa không? Ra tòa rất phiền toái.”
Lương Bích không tán thành: “Giải hòa thì sẽ chỉ cổ vũ cho dáng vẻ kiêu ngạo của họ thôi, sẽ càng chèn ép thêm, hơn nữa số lượng quả thật cũng kinh người.”
Nghê Vân Huyên gật gật đầu: “Dù sao em cũng không để ý đến hình tượng gì đó, nhiều thêm hay ít đi cũng giống nhau cả.”
Lương Bích và Nghê Vân Huyên bàn bạc xong, đều quyết định để luật sư Triệu toàn quyền xử lý vụ kiện này, bất kể thắng hay thua cũng không sao hết. Nhưng luật sư Triệu phân tích, đối phương đã đưa ra nhiều bằng chứng chứng minh sau khi tin tức tiêu cực về Nghê Vân Huyên được tung ra thì xuất hiện tình trạng hàng ế nghiêm trọng, cho nên về việc này, Nghê Vân Huyên hẳn là sẽ bị coi như đầu sỏ gây nên vụ hàng ế.
Lần đầu tiên Lương Bích nhìn thấy Nghê Vân Huyên nghiêm túc như vậy, cũng cảm thấy ấm lòng.
Cuối cùng, bản thân Nghê Vân Huyên cũng không lo lắng đến chuyện thắng thua, chỉ cần luật sư Triệu hết sức ứng phó là được.
Xem nhiều sự phân tích như vậy, bản thân Nghê Vân Huyên cũng thấy phiền toái, tiễn luật sư Triệu xong cô liền cùng Lương Bích nằm song song trên ghế sô pha.
Lương Bích đưa sổ tiết kiệm cho Nghê Vân Huyên: “Đây là tiền tiết kiệm nhiều năm của chị, hi vọng có thể giúp em được đôi chút.”
Nghê Vân Huyên không nhận: “Chị không sợ đưa cho em xong bị đám thương nhân ấy lấy đi, cuối cùng mất hết à?”
“Coi như em là một loại cổ phiếu mà chị đầu tư đi, hiện tại chị đang chuẩn bị đầu tư, muốn nhìn thấy lợi ích lâu dài, cho nên còn phải mời loại cổ phiếu là em đừng làm chị thất vọng nữa.”
“Không cần đâu. Em có tiền.” Cô cười rất nhạt, lại cảm thấy rất ấm áp.
Người đi cùng bạn vào thời điểm bạn khó khăn nhất, bất kể là lúc nào, đều phải nhớ rõ lòng biết ơn.
Lương Bích có vẻ không tin.
Nghê Vân Huyên tùy ý lấy ra một vài giấy tờ cho Lương Bích xem: “Chị nói xem, những thứ này không phải là tiền sao?”
Lương Bích trố mắt nhìn: “Em…”
“Những thứ này là mẹ em để lại cho em.”
Lương Bích không hỏi nhiều nữa, cất sổ tiết kiệm của mình đi.
Lúc này, dường như Lương Bích có phần hiểu được tính tình của Nghê Vân Huyên có được từ đâu, xuất thân của cô rất tốt, không chịu được sự thiếu thân thiện của người khác, hi vọng toàn bộ thế giới đều chiều theo cô. Mà nhiều năm của cô cũng trôi qua như vậy, cho nên mới cần chút nâng niu, nhưng lại vì nguyên nhân nào đó mà tiến vào giới giải trí, nỗ lực để bản thân mình học được phải trưởng thành.
Cho nên, Nghê Vân Huyên không sợ thất bại, cô biết mình luôn có hậu thuẫn, nhưng sự kiện lần này có vẻ đã thực sự dạy cho cô một bài học.
Lương Bích thở dài, hi vọng cổ phiếu Nghê Vân Huyên này thật sự có thể trở thành vật báu.
Mà Nghê Vân Huyên tựa hồ rất vui vẻ: “Cảm ơn chị.”
“Không cần.” Lương Bích chân thành nhìn cô: “Em phải biết rằng, trước kia chị cũng không xem trọng em; cho nên, em phải dùng hành động của em làm chị thay đổi cái nhìn về em.”
“Em sẽ.”
Nhất định sẽ.