Tâm tình của Lục Tử Chiếu vẫn không thể nào tốt, cũng chưa liên lạc với Tâm Hàm, mỗi ngày anh đều lao vào công việc. Anh tự nói với mình, mình không phải là một thiếu niên vô lo vô nghĩ, mình còn có trách nhiệm cần phải gánh vác. Nhưng khi Tâm Hàm gọi điện cho anh, anh vẫn nhịn không được đi gặp cô. Anh biết, rất nhiều thời điểm, khi không thấy cô, anh có thể đưa ra quyết định, nhưng sau khi thấy cô, anh không thể làm ra quyết định như vậy nữa.
Lục Tử Chiếu gặp được Tâm Hàm thì rất tức giận, bởi vì Tâm Hàm muốn đến quán bar chơi, anh không đồng ý, nhưng Tâm Hàm tỏ ra rằng cô nhất định phải đến. Hơn nữa anh phải nghe theo cô, bởi vì hôm nay là sinh nhật cô, anh không được ngăn cản cô làm bất cứ việc gì cả.
Lục Tử Chiếu có vẻ rất bất đắc dĩ, nhất là khi Tâm Hàm vô cùng hứng khởi muốn uống rượu do bartender chế ra.
“Không được uống thứ này, nhất là ở những nơi thế này.”
Tâm Hàm lại chỉ cười nhìn anh: “Không phải có anh rồi sao?”
Chỉ cần có anh, em không sợ gì hết.
Lục Tử Chiếu đành phải ở bên cạnh Tâm Hàm, nhìn cô uống rượu, cô uống một hớp nhưng vẫn cảm thấy không quá đã: “Lục Tử Chiếu, anh cũng đến uống đi!”
Anh lắc đầu: “Đừng làm loạn!”
Cô lại bảo bartender pha chế cho anh một ly rượu, bắt anh uống, sau đó kéo anh đi nhảy, cô thích nhảy trong một đám người như vậy, giống như thế giới đều tốt đẹp như vậy.
Cô làm loạn đủ rồi, anh kéo cô ra ngoài: “Anh đưa em về nhà.”
Cô cong miệng: “Hôm nay sinh nhật em, anh không nghĩ phải tặng em quà gì à?”
“Lần sau tặng bù đi!”
Cô lên xe anh, lúc này mới phát hiện tâm tình anh cũng không tốt, biểu cảm trên mặt đều là lạnh lùng.
Sau khi anh lái xe đi một đoạn, cô nói ra một câu rất dọa người: “Lục Tử Chiếu, chúng ta đi thuê phòng đi!”
Anh phanh gấp, sau đó nhìn cô.
Cô cũng rất nghiêm túc nhìn anh: “Em không nói đùa.”
Anh chỉ nhìn cô.
“Em mười chín tuổi rồi, em biết em đang nói gì.”
Anh nhìn đôi mắt linh động của cô, tại giây phút này, có thể không suy nghĩ bất cứ điều gì, không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.
Hai người vào khách sạn, cầm thẻ mở cửa ra, cô vô cùng căng thẳng, cũng không biết mình có làm đúng không, nhưng cô nghĩ cô sẽ không hối hận.
Cô ngồi trên giường, rất nghiêm túc nhìn anh.
Mà anh đứng trước mặt cô: “Em suy nghĩ kĩ chưa?”
Cô gật đầu.
Anh cởi hai cúc áo trên cùng của cô, lúc này cơ thể cô bắt đầu run rẩy, cô đột nhiên đè tay anh lại: “Lục Tử Chiếu?”
“Ừ?”
“Nếu anh sẽ cưới em, anh liền tiếp tục cởi quần áo của em; nếu anh sẽ không cưới em, vậy anh cài hai cúc áo này vào cho em.”
Cô nghiêm túc nhìn anh, nhìn người đàn ông mà cô nhận định.
Lục Tử Chiếu hôn ánh mắt cô, không có động tác gì.
Giọt lệ trong mắt cô từ từ tràn ra: “Anh không dám cưới em sao?”
Anh đẩy cô ngã xuống giường, kéo quần áo của cô xuống, anh đè lên cơ thể cô, môi anh hôn lên vành tai cô, sau đó nhẹ nhàng phun ra một câu: “Đối với em, đời này không có gì anh không dám.”
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, thậm chí mang theo sự ẩn nhẫn, nhưng cô vẫn đau đến bật khóc.
Từ trước tới nay anh đều biết, cô như một viên pha lê cần người ta nâng niu, mà hiện tại anh nhất định phải trả tiền để có viên pha lê này.
Trên người anh tất cả đều là mồ hôi, không phải bởi vì kịch liệt, mà là cô khóc nên bị làm cho luống cuống.
Anh bối rối rồi mau chóng xong việc, sau đó ôm cô vào trong lòng.
Cho đến rất nhiều năm sau, cô vẫn luôn nhớ rõ khi ấy anh ôm chặt mình, không cần nói câu nào, cô có thể cảm nhận được sự ấp áp mà anh mang lại.
Mà những ngày tiếp theo, Lục Tử Chiếu lại hỏi cô: “Thích thành phố XX không?”
“Sao?”
“Chúng ta có thể đến đó ở, vĩnh viễn ở tại đó.”
“Vì sao?”
Anh không thể nói với cô, mẹ anh nhất định không thể chấp nhận sự tồn tại của cô, anh không thể nói với cô, anh muốn kết hôn với cô thì phải cần rất nhiều sự trả giá, anh phải từ từ.
“Bởi vì anh nghĩ em sẽ thích nơi đó.”
Cô lại tức giận: “Có phải anh không muốn cưới em nữa không hả? Lúc ấy anh chỉ lừa gạt em để chơi đùa thôi, đúng không?”
Anh lắc đầu, cười cười: “Em không tin anh?”
Cô chỉ nhìn anh.
Anh dùng tay véo véo mũi cô: “Đi lấy hộ khẩu của em đến đây, bây giờ chúng ta có thể lập tức đến cục dân chính. Nhưng mà tuổi của em đủ rồi sao?”
Cô bĩu môi: “Trong hộ khẩu em lớn hơn một tuổi, bố mẹ em hi vọng em có thể đi học sớm. Anh chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
Cô nhìn anh, dường như không tin, nhưng sắc mặt anh bình tĩnh, ánh mắt anh nghiêm túc nhìn cô.
Cô dựa vào lòng anh: “Không phải trên báo nói anh có cuộc hôn nhân thương mại sao? Anh có thể mặc kệ những thứ đó à? Có thể vì em mà từ bỏ những thứ đó?”
Anh không nói, chỉ ôm cô càng chặt.
Khoảnh khắc đó, cô tin tưởng anh.
Nhưng khi anh đã chuẩn bị tất cả thật tốt để đưa cô đi, cô lại không đến, anh luống cuống, cho rằng mẹ anh đã biết gì đó.
Khi anh đến trường cô, cô vẫn còn đang đi học như bình thường, lần này, anh thực sự tức giận.
Nhưng cô vẫn còn cợt nhả với anh: “Lục Tử Chiếu, anh thật ngốc.”
Anh chỉ trừng mắt lườm cô.
“Em nói với anh, em tên Nghê Tâm Hàm, anh hiểu chưa?”
Anh vẫn nhìn cô.
“Bố em tên là Nghê Chí Dương, mẹ em tên là Nhâm Sam, anh biết chưa?”
Anh nhắm mắt, không nói được gì.
“Cho nên, chúng ta không cần rời đi, chúng ta có thể kết hôn, có thể tuyên bố với toàn thế giới chúng ta kết hôn.”
Ánh mắt cô đơn thuần mà tốt đẹp như trước, mà anh thì không nói được gì. Cô không biết gì cả, cô không biết hôn lễ này cũng giống với tang lễ, cô không biết mười mấy năm trước Nghê thị cùng Viễn Xuyên và Nam Trung cạnh tranh với nhau đến ngươi chết ta sống, cô không biết trên thương trường không thể tin được bất cứ điều gì.
Cô không biết gì cả.
Cô chỉ biết dùng đôi mắt linh động nhìn anh: “Anh nguyện ý cưới em không? Bây giờ anh còn nguyện ý chăm sóc em cả đời không?”
Anh đã đồng ý với cô, anh sẽ cưới cô.
Mà cô chính là vợ của anh, người vợ duy nhất của anh.
Hôn lễ đó, bị giới truyền thông đưa tin liên tục, nhưng hai người lại không tiết lộ gì ra bên ngoài.
Sau khi kết hôn, anh càng thêm nuông chiều cô, chỉ cần cô muốn thứ gì, anh đều sẵn lòng mang đến tận tay cô.
Mà cô vẫn luôn nghĩ, đây chính là hạnh phúc, đây sẽ là hạnh phúc mãi mãi.
Lục Tử Chiếu gặp được Tâm Hàm thì rất tức giận, bởi vì Tâm Hàm muốn đến quán bar chơi, anh không đồng ý, nhưng Tâm Hàm tỏ ra rằng cô nhất định phải đến. Hơn nữa anh phải nghe theo cô, bởi vì hôm nay là sinh nhật cô, anh không được ngăn cản cô làm bất cứ việc gì cả.
Lục Tử Chiếu có vẻ rất bất đắc dĩ, nhất là khi Tâm Hàm vô cùng hứng khởi muốn uống rượu do bartender chế ra.
“Không được uống thứ này, nhất là ở những nơi thế này.”
Tâm Hàm lại chỉ cười nhìn anh: “Không phải có anh rồi sao?”
Chỉ cần có anh, em không sợ gì hết.
Lục Tử Chiếu đành phải ở bên cạnh Tâm Hàm, nhìn cô uống rượu, cô uống một hớp nhưng vẫn cảm thấy không quá đã: “Lục Tử Chiếu, anh cũng đến uống đi!”
Anh lắc đầu: “Đừng làm loạn!”
Cô lại bảo bartender pha chế cho anh một ly rượu, bắt anh uống, sau đó kéo anh đi nhảy, cô thích nhảy trong một đám người như vậy, giống như thế giới đều tốt đẹp như vậy.
Cô làm loạn đủ rồi, anh kéo cô ra ngoài: “Anh đưa em về nhà.”
Cô cong miệng: “Hôm nay sinh nhật em, anh không nghĩ phải tặng em quà gì à?”
“Lần sau tặng bù đi!”
Cô lên xe anh, lúc này mới phát hiện tâm tình anh cũng không tốt, biểu cảm trên mặt đều là lạnh lùng.
Sau khi anh lái xe đi một đoạn, cô nói ra một câu rất dọa người: “Lục Tử Chiếu, chúng ta đi thuê phòng đi!”
Anh phanh gấp, sau đó nhìn cô.
Cô cũng rất nghiêm túc nhìn anh: “Em không nói đùa.”
Anh chỉ nhìn cô.
“Em mười chín tuổi rồi, em biết em đang nói gì.”
Anh nhìn đôi mắt linh động của cô, tại giây phút này, có thể không suy nghĩ bất cứ điều gì, không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.
Hai người vào khách sạn, cầm thẻ mở cửa ra, cô vô cùng căng thẳng, cũng không biết mình có làm đúng không, nhưng cô nghĩ cô sẽ không hối hận.
Cô ngồi trên giường, rất nghiêm túc nhìn anh.
Mà anh đứng trước mặt cô: “Em suy nghĩ kĩ chưa?”
Cô gật đầu.
Anh cởi hai cúc áo trên cùng của cô, lúc này cơ thể cô bắt đầu run rẩy, cô đột nhiên đè tay anh lại: “Lục Tử Chiếu?”
“Ừ?”
“Nếu anh sẽ cưới em, anh liền tiếp tục cởi quần áo của em; nếu anh sẽ không cưới em, vậy anh cài hai cúc áo này vào cho em.”
Cô nghiêm túc nhìn anh, nhìn người đàn ông mà cô nhận định.
Lục Tử Chiếu hôn ánh mắt cô, không có động tác gì.
Giọt lệ trong mắt cô từ từ tràn ra: “Anh không dám cưới em sao?”
Anh đẩy cô ngã xuống giường, kéo quần áo của cô xuống, anh đè lên cơ thể cô, môi anh hôn lên vành tai cô, sau đó nhẹ nhàng phun ra một câu: “Đối với em, đời này không có gì anh không dám.”
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, thậm chí mang theo sự ẩn nhẫn, nhưng cô vẫn đau đến bật khóc.
Từ trước tới nay anh đều biết, cô như một viên pha lê cần người ta nâng niu, mà hiện tại anh nhất định phải trả tiền để có viên pha lê này.
Trên người anh tất cả đều là mồ hôi, không phải bởi vì kịch liệt, mà là cô khóc nên bị làm cho luống cuống.
Anh bối rối rồi mau chóng xong việc, sau đó ôm cô vào trong lòng.
Cho đến rất nhiều năm sau, cô vẫn luôn nhớ rõ khi ấy anh ôm chặt mình, không cần nói câu nào, cô có thể cảm nhận được sự ấp áp mà anh mang lại.
Mà những ngày tiếp theo, Lục Tử Chiếu lại hỏi cô: “Thích thành phố XX không?”
“Sao?”
“Chúng ta có thể đến đó ở, vĩnh viễn ở tại đó.”
“Vì sao?”
Anh không thể nói với cô, mẹ anh nhất định không thể chấp nhận sự tồn tại của cô, anh không thể nói với cô, anh muốn kết hôn với cô thì phải cần rất nhiều sự trả giá, anh phải từ từ.
“Bởi vì anh nghĩ em sẽ thích nơi đó.”
Cô lại tức giận: “Có phải anh không muốn cưới em nữa không hả? Lúc ấy anh chỉ lừa gạt em để chơi đùa thôi, đúng không?”
Anh lắc đầu, cười cười: “Em không tin anh?”
Cô chỉ nhìn anh.
Anh dùng tay véo véo mũi cô: “Đi lấy hộ khẩu của em đến đây, bây giờ chúng ta có thể lập tức đến cục dân chính. Nhưng mà tuổi của em đủ rồi sao?”
Cô bĩu môi: “Trong hộ khẩu em lớn hơn một tuổi, bố mẹ em hi vọng em có thể đi học sớm. Anh chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
Cô nhìn anh, dường như không tin, nhưng sắc mặt anh bình tĩnh, ánh mắt anh nghiêm túc nhìn cô.
Cô dựa vào lòng anh: “Không phải trên báo nói anh có cuộc hôn nhân thương mại sao? Anh có thể mặc kệ những thứ đó à? Có thể vì em mà từ bỏ những thứ đó?”
Anh không nói, chỉ ôm cô càng chặt.
Khoảnh khắc đó, cô tin tưởng anh.
Nhưng khi anh đã chuẩn bị tất cả thật tốt để đưa cô đi, cô lại không đến, anh luống cuống, cho rằng mẹ anh đã biết gì đó.
Khi anh đến trường cô, cô vẫn còn đang đi học như bình thường, lần này, anh thực sự tức giận.
Nhưng cô vẫn còn cợt nhả với anh: “Lục Tử Chiếu, anh thật ngốc.”
Anh chỉ trừng mắt lườm cô.
“Em nói với anh, em tên Nghê Tâm Hàm, anh hiểu chưa?”
Anh vẫn nhìn cô.
“Bố em tên là Nghê Chí Dương, mẹ em tên là Nhâm Sam, anh biết chưa?”
Anh nhắm mắt, không nói được gì.
“Cho nên, chúng ta không cần rời đi, chúng ta có thể kết hôn, có thể tuyên bố với toàn thế giới chúng ta kết hôn.”
Ánh mắt cô đơn thuần mà tốt đẹp như trước, mà anh thì không nói được gì. Cô không biết gì cả, cô không biết hôn lễ này cũng giống với tang lễ, cô không biết mười mấy năm trước Nghê thị cùng Viễn Xuyên và Nam Trung cạnh tranh với nhau đến ngươi chết ta sống, cô không biết trên thương trường không thể tin được bất cứ điều gì.
Cô không biết gì cả.
Cô chỉ biết dùng đôi mắt linh động nhìn anh: “Anh nguyện ý cưới em không? Bây giờ anh còn nguyện ý chăm sóc em cả đời không?”
Anh đã đồng ý với cô, anh sẽ cưới cô.
Mà cô chính là vợ của anh, người vợ duy nhất của anh.
Hôn lễ đó, bị giới truyền thông đưa tin liên tục, nhưng hai người lại không tiết lộ gì ra bên ngoài.
Sau khi kết hôn, anh càng thêm nuông chiều cô, chỉ cần cô muốn thứ gì, anh đều sẵn lòng mang đến tận tay cô.
Mà cô vẫn luôn nghĩ, đây chính là hạnh phúc, đây sẽ là hạnh phúc mãi mãi.