Như thế nào có thể làm cho một người tâm phiền ý loạn, trong lòng đã tỏ nhưng ngoài mặt vẫn mơ hồ. Không rõ ràng suy nghĩ của mình, mang thâm ý dò xét, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra ám chỉ trong lời nói, nhưng cố tình lại không rõ ràng. Không cần suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp chờ đợi xem đối phương có phản ứng gì.
Lục Tử Chiếu đưa cô đến một nhà hàng cơm Tây thanh tịnh được trang trí tinh tế, đẹp mắt, trước tiên anh kéo ghế ra cho cô, cô mới ngồi xuống.
Sau đó phục vụ cầm thực đơn đến, để hai người gọi món.
Nghê Vân Huyên chọn bít tết bảy phần chín, sau đó đưa thực đơn cho Lục Tử Chiếu. Lục Tử Chiếu chỉ nhìn Nghê Vân Huyên, sau đó mới quay sang nhìn phục vụ mở miệng: “Giống vậy.”
“Hẳn là anh thích ăn bít tết đúng không, nghe nói hễ là du học sinh trở về đều thích ăn thứ này.”
Lục Tử Chiếu mang theo ý cười: “Sao em biết tôi đã từng đi du học?”
“Chẳng lẽ không có?” Nghê Vân Huyên cũng không rối rắm: “Tôi đoán thôi, đã đoán sai rồi sao?”
“Đúng rồi.” Anh gật gật đầu: “Rất đúng.”
Lúc này, phục vụ bê hai phần bít tết lên: “Xin mời dùng.”
Nghê Vân Huyên chậm rãi dùng dao dĩa cắt ra, cô làm xong động tác này, mới phát hiện Lục Tử Chiếu ngồi đối diện không hề động, chỉ nhìn cô: “Sao anh không ăn?”
Lục Tử Chiếu để phần bít tết qua một bên, hai tay đặt ở trên bàn, thoạt nhìn như vậy khoảng cách giữa anh và cô gần lại không ít. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Sao em không hỏi, lúc trước tôi cho rằng em là ai?”
Nghê Vân Huyên dùng dĩa xiên một miếng bít tết, bỏ vào trong miệng mình: “Không phải nói sự tò mò giết chết con bò hay sao? Người hay tò mò, dường như không có gì tốt.”
“Vậy em nhất định có thể sống rất lâu.”
Anh vẫn không có ý định ăn, vẫn nhìn cô. Nghê Vân Huyên ăn mấy miếng: “Anh không thích ăn thứ này?”
“Trước kia thích.”
“Hả?”
“Bởi vì có người không thích, cho nên, theo đó liền không thích.”
“Sở thích sẽ theo người khác mà thay đổi sao?”
“Sẽ, chỉ là phải xem đối phương là ai.”
Nghê Vân Huyên lau miệng: “Anh thích ăn gì, hiện tại có thể tùy anh làm chủ.”
Lục Tử Chiếu gõ chuông, phục vụ liền đến tính tiền.
“Nếu tôi nói tôi thích ăn mì, em cũng nguyện ý đi cùng?”
“Mì? Dáng vẻ khi ăn thứ đó dường như cũng không đẹp cho lắm.”
“Quả thật.” Lục Tử Chiếu đi ở phía trước: “Không phù hợp với thân phận ngôi sao tao nhã của em.”
Tay Nghê Vân Huyên hơi nắm chặt: “Lục tổng lại nói đùa rồi.”
Hai người vào một nhà hàng mì Ý, lần này, cô nhìn anh ăn. Chỉ là Lục Tử Chiếu ăn cũng không nhiều, nhìn qua không mấy hứng thú.
Lúc ra khỏi nhà hàng, cuộc sống về đêm dường như mới bắt đầu, đâu đâu cũng là người, tiến hành đủ loại hình thức giải trí.
“Tôi đưa em về.”
Nghê Vân Huyên gật đầu.
Lên xe, hai người không có trao đổi gì. Lần này, anh không mang theo tài xế, tự mình lái xe.
Tới chỗ ở của cô, anh dừng xe lại. Cô quay sang mở cửa xe, lại mở không được, cô kinh ngạc nhìn anh.
“Không nói chút gì sao?”
“Cảm ơn?” Cô mang theo sự thăm dò.
Anh kéo tay cô đặt lên trán mình: “Em sờ xem, có phải phát sốt rồi hay không?”
Cô muốn rụt tay lại, nhưng anh lại nắm chặt lấy, không cho phép cô thu tay về: “Hẳn là không có, là tay anh rất lạnh.”
“Vậy sao?” Sau khi cô mở miệng anh mới buông tay cô ra, sau đó đặt tay mình lên trán cô: “Hình như thật sự là như vậy, nhiệt độ của chúng ta tựa hồ không khác nhau lắm.”
“Lục tổng.” Cô nhìn anh: “Tôi cần nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đến phim trường.”
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lấy từ trong túi áo ngực ra một bao thuốc lá, rút một điếu ra, đưa bật lửa cho cô. Tuy cô thấy khó hiểu, nhưng vẫn châm lửa đưa đến đầu điếu thuốc anh ngậm trên miệng.
“Sẽ hút sao?”
Cô lắc đầu.
“Vậy thử xem.” Anh bỏ điếu thuốc vào miệng cô: “Hút một hơi, tôi sẽ mở cửa xe.”
Cô thỏa hiệp nhìn anh, vừa hút một hơi đã ho sặc sụa.
Anh lấy điếu thuốc ném ra ngoài cửa xe, kéo cơ thể của cô qua, giữ lấy mặt cô rồi hôn, tay anh giữ chặt cằm cô: “Em cũng biết, nếu tôi không cho em đi, em không đi được.”
“Vậy anh sẽ để tôi đi sao?”
Anh nhìn cô hồi lâu: “Em đi đi!”
Lúc này Nghê Vân Huyên mới mở cửa xe, sau đó nhìn anh: “Cảm ơn Lục tổng đã đưa tôi về.”
“Thứ tôi thích ăn không phải là mì Ý.”
“Hả?”
“Lần sau sẽ đưa em đi ăn loại mì mà tôi thích.”
Nghê Vân Huyên còn chưa phản ứng lại, anh đã khởi động động cơ lái xe rời đi.
Lục Tử Chiếu đưa cô đến một nhà hàng cơm Tây thanh tịnh được trang trí tinh tế, đẹp mắt, trước tiên anh kéo ghế ra cho cô, cô mới ngồi xuống.
Sau đó phục vụ cầm thực đơn đến, để hai người gọi món.
Nghê Vân Huyên chọn bít tết bảy phần chín, sau đó đưa thực đơn cho Lục Tử Chiếu. Lục Tử Chiếu chỉ nhìn Nghê Vân Huyên, sau đó mới quay sang nhìn phục vụ mở miệng: “Giống vậy.”
“Hẳn là anh thích ăn bít tết đúng không, nghe nói hễ là du học sinh trở về đều thích ăn thứ này.”
Lục Tử Chiếu mang theo ý cười: “Sao em biết tôi đã từng đi du học?”
“Chẳng lẽ không có?” Nghê Vân Huyên cũng không rối rắm: “Tôi đoán thôi, đã đoán sai rồi sao?”
“Đúng rồi.” Anh gật gật đầu: “Rất đúng.”
Lúc này, phục vụ bê hai phần bít tết lên: “Xin mời dùng.”
Nghê Vân Huyên chậm rãi dùng dao dĩa cắt ra, cô làm xong động tác này, mới phát hiện Lục Tử Chiếu ngồi đối diện không hề động, chỉ nhìn cô: “Sao anh không ăn?”
Lục Tử Chiếu để phần bít tết qua một bên, hai tay đặt ở trên bàn, thoạt nhìn như vậy khoảng cách giữa anh và cô gần lại không ít. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Sao em không hỏi, lúc trước tôi cho rằng em là ai?”
Nghê Vân Huyên dùng dĩa xiên một miếng bít tết, bỏ vào trong miệng mình: “Không phải nói sự tò mò giết chết con bò hay sao? Người hay tò mò, dường như không có gì tốt.”
“Vậy em nhất định có thể sống rất lâu.”
Anh vẫn không có ý định ăn, vẫn nhìn cô. Nghê Vân Huyên ăn mấy miếng: “Anh không thích ăn thứ này?”
“Trước kia thích.”
“Hả?”
“Bởi vì có người không thích, cho nên, theo đó liền không thích.”
“Sở thích sẽ theo người khác mà thay đổi sao?”
“Sẽ, chỉ là phải xem đối phương là ai.”
Nghê Vân Huyên lau miệng: “Anh thích ăn gì, hiện tại có thể tùy anh làm chủ.”
Lục Tử Chiếu gõ chuông, phục vụ liền đến tính tiền.
“Nếu tôi nói tôi thích ăn mì, em cũng nguyện ý đi cùng?”
“Mì? Dáng vẻ khi ăn thứ đó dường như cũng không đẹp cho lắm.”
“Quả thật.” Lục Tử Chiếu đi ở phía trước: “Không phù hợp với thân phận ngôi sao tao nhã của em.”
Tay Nghê Vân Huyên hơi nắm chặt: “Lục tổng lại nói đùa rồi.”
Hai người vào một nhà hàng mì Ý, lần này, cô nhìn anh ăn. Chỉ là Lục Tử Chiếu ăn cũng không nhiều, nhìn qua không mấy hứng thú.
Lúc ra khỏi nhà hàng, cuộc sống về đêm dường như mới bắt đầu, đâu đâu cũng là người, tiến hành đủ loại hình thức giải trí.
“Tôi đưa em về.”
Nghê Vân Huyên gật đầu.
Lên xe, hai người không có trao đổi gì. Lần này, anh không mang theo tài xế, tự mình lái xe.
Tới chỗ ở của cô, anh dừng xe lại. Cô quay sang mở cửa xe, lại mở không được, cô kinh ngạc nhìn anh.
“Không nói chút gì sao?”
“Cảm ơn?” Cô mang theo sự thăm dò.
Anh kéo tay cô đặt lên trán mình: “Em sờ xem, có phải phát sốt rồi hay không?”
Cô muốn rụt tay lại, nhưng anh lại nắm chặt lấy, không cho phép cô thu tay về: “Hẳn là không có, là tay anh rất lạnh.”
“Vậy sao?” Sau khi cô mở miệng anh mới buông tay cô ra, sau đó đặt tay mình lên trán cô: “Hình như thật sự là như vậy, nhiệt độ của chúng ta tựa hồ không khác nhau lắm.”
“Lục tổng.” Cô nhìn anh: “Tôi cần nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đến phim trường.”
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lấy từ trong túi áo ngực ra một bao thuốc lá, rút một điếu ra, đưa bật lửa cho cô. Tuy cô thấy khó hiểu, nhưng vẫn châm lửa đưa đến đầu điếu thuốc anh ngậm trên miệng.
“Sẽ hút sao?”
Cô lắc đầu.
“Vậy thử xem.” Anh bỏ điếu thuốc vào miệng cô: “Hút một hơi, tôi sẽ mở cửa xe.”
Cô thỏa hiệp nhìn anh, vừa hút một hơi đã ho sặc sụa.
Anh lấy điếu thuốc ném ra ngoài cửa xe, kéo cơ thể của cô qua, giữ lấy mặt cô rồi hôn, tay anh giữ chặt cằm cô: “Em cũng biết, nếu tôi không cho em đi, em không đi được.”
“Vậy anh sẽ để tôi đi sao?”
Anh nhìn cô hồi lâu: “Em đi đi!”
Lúc này Nghê Vân Huyên mới mở cửa xe, sau đó nhìn anh: “Cảm ơn Lục tổng đã đưa tôi về.”
“Thứ tôi thích ăn không phải là mì Ý.”
“Hả?”
“Lần sau sẽ đưa em đi ăn loại mì mà tôi thích.”
Nghê Vân Huyên còn chưa phản ứng lại, anh đã khởi động động cơ lái xe rời đi.