Tại sao mình lại không nhận nhộng ve để kiếm tiền nhỉ? Diêu Tam Tam nảy sinh ý tưởng thu mua nhộng ve để kiếm tiền.
Hiện nay bất luận là thành thị hay nông thôn, người ta càng ngày càng thích ăn những thứ hoàn toàn thiên nhiên, hay những thứ hoang dại, loại nhộng ve nhỏ bé này, người bán hàng rong mỗi lúc trời tối lại đến đầu thôn thu mua đến nửa đêm, nếu không kiếm được tiền thì ai lại làm?
Làm ra tiền là điều nhất định rồi, nhưng mà kiếm tiền đâu có dễ như vậy! Điều trước mắt mà Diêu Tam Tam khó xử, chủ yếu là vấn đề đường đi nước bước, cô muốn làm công việc buôn bán hai đầu, vậy đầu còn lại ở đâu? Mua rồi đi bán ở đâu? Lời bao nhiêu? Nhộng ve không phải lương thực, để lâu nó sẽ đen đi rồi hư thối, những việc này mà không lo liệu ổn thỏa trước, thì cứ chờ lỗ vốn đi!
Diêu Tam Tam nghĩ, chỉ dựa vào quán ăn địa phương, nhất định là không tiêu thụ hết số nhộng ve kia, nhưng mà, cô vẫn có thể theo Dương Bắc Kinh hỏi thăm một chút, dù sao anh ấy cũng biết nhiều hơn cô.
Sáng sớm hôm sau Diêu Tam Tam liền chạy lên trên trấn, cô vừa vào quán ăn vặt tiện lợi, đã nhìn thấy Dương Quảng Châu đang ngồi bên bàn ăn cơm, Diêu Tam Tam chào hỏi anh ta: “Anh Dương, ăn sớm!”.
Thấy Diêu Tam Tam bước vào, Dương Quảng Châu cười, gọi với vào phòng bếp: “Bắc Kinh, người bạn nhỏ đến rồi nè”.
Một tiếng người bạn nhỏ, khiến Diêu Tam Tam có chút lúng túng, dẫu có tính theo hiện tại thì cô cũng mười hai tuổi rồi có được hay không? Sắp lên Trung học rồi!
Dương Bắc Kinh bưng bát bước ra từ phòng bếp, thấy Diêu Tam Tam thì cũng cười, nói: “Thật đúng là bạn nhỏ, ăn chưa?”.
Diêu Tam Tam vội nói: "Ăn rồi ạ."
“Nấu cháo kê nè, để múc cho em một bát”. Dương Bắc Kinh hỏi cũng không hỏi, xoay người tiến vào phòng bếp, ngay cả một chút cơ hội khách khí cũng không cho Diêu Tam Tam. Rất nhanh sau anh đã bưng một chén cháo nhỏ ra ngoài, đặt lên trên bàn, nói: “Của em nè. Muốn ăn đường thì tự thêm”.
Diêu Tam Tam và Dương Bắc Kinh qua lại bấy lâu nay, ít nhiều cũng xem như quen thuộc với tính tình của anh ta, nói không nhiều lắm, mặt lạnh, người lại tốt bụng,. Lẽ ra buôn bán thì anh ta không nên có vẻ mặt lạnh lùng như vậy, nhưng anh ta sẽ không thể nào đùa giỡn, thỉnh thoảng có nở nụ cười cũng nhàn nhạt, gặp người sẽ không quá nhiệt tình, nhưng khiến người ta có cảm giác rất trầm ổn kiên định. Đây ước chừng là ảnh hưởng từ việc lúc nhỏ đã không còn cha mẹ.
Diêu Tam Tam biết khách khí với anh không có ý nghĩa, liền ngồi xuống bên chiếc bàn lớn, cô cũng không làm bộ làm tịch gì, cháo kê rất thơm, Dương Bắc Kinh lại phối với dưa muối, hết sức vừa miệng. Dương Bắc Kinh làm dưa muối này, cắt thành sợi nho nhỏ, chần qua nước sôi, trộn với hạt vừng rang, ăn vào vừa giòn thơm lại vừa ngon miệng.
Thật sự là sáng nay cô đã ăn no rồi, nếu không còn sẵn lòng ăn thêm một chén nữa.
“Hôm nay không giao ốc, có chuyện gì hả?”. Dương Bắc Kinh hỏi cô. Ốc thì hai ngày trước cô đã đưa tới một lần.
“Anh hai Dương, anh biết thu mua nhộng ve, rồi bán đi đâu không?” Diêu Tam Tam liền hỏi thẳng vào vấn đề.
Dương Bắc Kinh đang ăn, nghe Diêu Tam Tam hỏi như vậy, liền dừng đũa, nhìn anh mình là Dương Quảng Châu một cái, hai anh em nhìn nháu, cười một tiếng. Diêu Tam Tam cảm thấy hình như nụ cười kia có ẩn ý gì đó, cô nói sai cái gì sao? Đang nghĩ thầm, Dương Bắc Kinh lại hỏi cô:
"Hỏi cái này làm gì?"
“Em muốn thu mua nhộng ve, em nghĩ có thể kiếm ít tiền, nhưng lại không biết cách thức bên trong”.
"Con bé này, sao lại mê tiền tới vậy chứ!" Dương Quảng châu cười hì hì trêu ghẹo cô.
“Nghỉ hè xong là em ấy vào Trung học rồi, em ấy tự mình kiếm học phí”. Người trả lời là Dương Bắc Kinh. Về chuyện này, Diêu Tam Tam từng có lần nói với hắn.
Dương Quảng Châu vừa nghe, liền dừng đũa, quan sát Diêu Tam Tam một chút, nói: “Người không lớn, nhưng chí khí thật không nhỏ, giỏi lắm”.
"Mua nhộng ve, đều bán lại ở Niệm Thành, có vài nhà mua đấy”. Dương Bắc kinh nói, “Nói về giá, thì một cân hơn ba tệ, giá tiền có thể dao động, nhưng bình thường vẫn là từ ba tệ trở lên”.
Diêu Tam Tam không rành việc cân nhộng ve, liền hỏi: "Một cân nhộng, được chừng mấy con ạ?"
"Một cân chừng một trăm lẻ mấy, tối thiểu là một trăm, tối đa là một trăm mười con”. Dương Bắc Kinh nói xong, cúi xuống cắm đầu cắm cổ ăn cháo.
Một trăm lẻ mấy? Diêu Tam Tam nhẩm tính thật nhanh, một trăm con nhộng, xem như hai tệ bảy? Bán được ba tệ ba.
Nói cách khác là thu một trăm lẻ mấy con nhộng thì có thể kiếm được sáu đồng tiền.
Ngẫm lại những người bán hàng rong kia, một đêm cũng có thể thu hơn nửa bao, thoạt nhìn ít gì cũng bốn năm ngàn, có thể kiếm được hai ba ba chục tệ. Nhưng mà, cô sợ rằng thu nhiều như vậy, cô không đủ tiền vốn.
Diêu Tam Tam tính tính, vui mừng nói: "Vậy một đêm em mua lại một ngàn con, thì có thể kiếm được sáu tệ rồi! Nhiều hơn em tự bắt nhiều lắm."
Dương Quảng châu cười khúc khích, lắc đầu một cái rồi im lặng, Dương Bắc Kinh liếc nhìn cô: “Tính thì tính vậy thôi, nhưng mà, một đêm em thu một ngàn con, kiếm sáu tệ, không đủ cho công em cực khổ muỗi đốt, nhộng ve dù sao cũng là đồ sống, em đưa đi người ta ướp lạnh ngay. Nếu em làm không tốt, để nó chết hoặc đen đi thì người ta không cần. Lại nói, làm sao em đưa đến Niệm Thành được?”.
Niệm Thành là một huyện lị lân cận, cách đây bốn mươi dặm đường. Cũng không phải là huyện nhà của các cô. Mà thị trấn của huyện nhà Nghi Thành thì cách đây còn xa hơn, đến bảy tám chục dặm. Thật không biết thị trấn Thạch Kiều này làm thế nào mà được phân chia cho Nghi Thành nữa.
. . . . . .Làm cái gì cũng không dễ dàng cả, không phải là cô nghĩ quá đơn giản đấy chứ? Diêu Tam Tam thầm nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ đưa đám. Không nói đến cái khác, chỉ đưa đến Niệm Thành thôi, cô đưa thế nào đây?
Dương Bắc Kinh liếc nhìn vẻ mặt đưa đám của cô, không nói lời nào, lại đưa hai mắt yên lặng nhìn anh trai mình, Dương Quảng Châu bị anh ta nhìn chằm chằm, hớp vài hớp đã xong chén cháo, đứng lên nói:
“Đừng có nhìn anh, anh đi sửa soạn một chút, em xem rồi làm đi”. Dương Quảng Châu đi vài bước, bỗng nhiên lại nói: “Cô bé nhỏ như vậy, cũng không dễ dàng gì!”.
Hai người này, làm cái gì bí hiểm vậy chứ? Diêu Tam Tam thấy Dương Bắc Kinh thu dọn bát đũa của ba người, liền đưa tay hỗ trợ, Dương Bắc Kinh bưng bát đũa đi vào, Diêu Tam Tam liền dọn đĩa dưa muối, bưng vào phòng bếp.
“Anh hai Dương, anh còn phải rửa rau, để đấy em rửa bát cho”. Diêu Tam Tam nói xong, liền đi xả nước rửa bát, Dương Bắc Kinh cũng không giành với cô, đứng một bên nhìn cô, nói:
“Tam Tam, em muốn mua nhộng ve, thì em mua đi, mua xong ngâm nước lạnh ngay, ngàn vạn lần đừng để nó bị đen, đưa nhanh tới đây, anh bảo anh cả mang đi cho em”.
“Thời gian này anh cả cũng bắt đầu thu mua nhộng ve rồi, đầu buổi tối thì thu, ăn sáng xong thì cưỡi xe mang đến Niệm Thành. Nếu không, một mình nhóc con em sao mà đưa được?”.
"Không phải anh cả Dương thu hàng da sao ạ?"
"Trời này rất nóng, không vội thu hàng da, thu một mùa nhộng ve, có thế kiếm nhiều hơn thu hàng da một ít”. Dương Bắc Kinh nói xong còn nháy mắt mấy cái với Diêu Tam Tam một cách thần bí, nói: “Anh ấy vội vàng góp tiền, tính mùa thu cưới vợ, đã định kết hôn lâu rồi, nhưng mà không đủ tiền. Không đủ tiền thì cha mẹ vợ cũng không chịu thả người”.
Ặc… Diêu Tam Tam cười khúc khích, gãi gãi đầu, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, người ta mỗi ngày mang đi Niệm Thành bán cho cô, tuy nói thuận tiện, nhưng nhất định cũng rất phiền hà.
“Để anh cả Dương mang đi, rất phiền toái, có quấy rầy anh ấy không?”.
“Không có gì đâu, thuận tiện là được, em nhớ nhất định phải mang đến trước bảy giờ, bình thường hơn bảy giờ thì anh ấy sẽ đưa đi. Còn nữa, mua nhộng ve, em phải chuẩn bị đủ tiền lẻ, bán nhộng ve cho em mà em không đưa tiền được, thì sẽ cản trở việc làm ăn”.
Diêu Tam Tam tràn đầy vui mừng rời khỏi quán ăn vặt tiện lợi. Tìm được con đường rồi, việc đưa đi Niệm Thành cũng có chỗ trông cậy, tối nay cô sẽ bắt đầu thu mua!
Chờ Diêu Tam Tam vừa đi, Dương Bắc Kinh xoay người đi ra phía sau, nói với Dương Quảng Châu, Dương Quảng Châu cũng không nhiều lời, gật đầu đồng ý ngay.
Dương Quảng châu nhìn nhìn em trai, không nhịn được trêu ghẹo anh:
"Quá nhỏ rồi, nếu lớn hơn hai tuổi, thì cũng có thể bồi dưỡng thành con dâu, nhỏ như vậy, chừng nào mới lớn lên? Nếu không em hỏi một chút, nhà cô bé có còn người chị nào lớn hơn mấy tuổi, làm mối cho em, cũng không lỗ công em giúp đỡ cô bé như vậy”.
"Nói bậy bạ gì đấy!" Dương Bắc Kinh trách móc anh trai, “Anh, trong lòng đừng có lệch lạc như vậy có được không? Cái anh này suy nghĩ xấu xa. Con bé mới mấy tuổi? Chỉ là đứa trẻ thôi, rất đáng thương. Anh nghĩ lại chúng ta xem, từ nhỏ không cha không mẹ, chẳng phải cũng rất đáng thương hay sao?”.
***Mèo Mạnh Mẽ***
Diêu Tam Tam chỉ có tổng cộng 33 tệ 1 đồng 7 xu tiền vốn, còn không dám dùng hết, cô trích ra 25 tệ, tính tối nay mua một ngàn con là được rồi. Diêu Tiểu Đông nghe thấy có thể kiếm tiền, cũng có cách thức, liền bảo Diêu Tam Tam lấy nhiều tiền một chút.
“Em cũng không thể thu vừa đúng một ngàn con được, ngộ nhỡ nhiều ra mấy con, chẳng lẽ em lại bảo người ta lấy về?” Diêu Tiểu Đông nói xong, móc ra 10 tệ, không đưa cho Diêu Tam Tam mà đưa cho Diêu Tiểu Cải.
“Em đi mua một cây đèn pin cầm tay trước đi, đây là tiền cha để lại cho mình mua thuốc trừ sâu, mình dùng trước, có đèn pin cầm tay thì mình có thể bắt nhiều hơn, gốc rạ con phải đợi qua một thời gian mới thay bằng cây ngô được, chờ kiếm được tiền lại gieo cũng không muộn”.
Diêu Tiểu Đông không yên tâm ngoảnh đầu lại hỏi: “Tam Tam, một mình em có thể làm được không? Nếu không chị thu phụ em?”.
“Em có thể làm được, lúc tính toán em tính lại hai lần cho chắc ăn, chị cũng đi bắt đi, còn có thể bán được ít tiền!”. Diêu Tam Tam nói. Vốn là kiếm ít tiền đi, lại dùng đến hai người thì không có lời lắm.
Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải đi bắt nhộng ve rồi, Diêu Tam Tam cầm đèn pin, xách một cái thùng nhỏ, đổ vào nửa thùng nước lạnh, rồi đi ra cửa thôn.
Cô nghĩ, người bán nhộng ve đều đến khuya, lúc bắt được kha khá, đi mấy vòng rồi mới đến bán, chưa tối đã đến đợi mua thì ngốc quá. Vì vây, Diêu Tam Tam xách thùng, bắt đầu bắt nhộng ve trên cây dương ven đường ở cửa thôn, có đèn pin quả nhiên thật tốt, từ xa đã thấy nhộng ve bò trên cây, trong đêm này, tự cô cũng bắt được năm mươi sáu con.
Chỉ có điều thùng nước này hơi nặng, xách trong tay cứ trĩu xuống, có lúc cô đành phải đặt xuống đất, còn mình thì chạy tới chạy lui bắt nhộng ve, không dám đi xa. Diêu Tam Tam quyết định, đợi đến tối mai mang thêm một cái chai, lấy chai đi bắt trước, chờ đến giờ thì xách thùng đi thu mua.
Hơn chín giờ, người bắt nhộng ve bắt đầu trở lại, thường thường là trẻ con về tới trước, không chờ được quá khuya. Diêu Tam Tam tìm một khoảnh đất ở cửa thôn, sợ người bán hàng rong nói cô đoạt mối làm ăn, cố ý đi xa ông ta một chút, nhìn thấy có đứa trẻ xách bình nhộng ve đi tới, Diêu Tam Tam liền kêu một tiếng:
"Có bán nhộng ve hay không?"
Tại sao mình lại không nhận nhộng ve để kiếm tiền nhỉ? Diêu Tam Tam nảy sinh ý tưởng thu mua nhộng ve để kiếm tiền.
Hiện nay bất luận là thành thị hay nông thôn, người ta càng ngày càng thích ăn những thứ hoàn toàn thiên nhiên, hay những thứ hoang dại, loại nhộng ve nhỏ bé này, người bán hàng rong mỗi lúc trời tối lại đến đầu thôn thu mua đến nửa đêm, nếu không kiếm được tiền thì ai lại làm?
Làm ra tiền là điều nhất định rồi, nhưng mà kiếm tiền đâu có dễ như vậy! Điều trước mắt mà Diêu Tam Tam khó xử, chủ yếu là vấn đề đường đi nước bước, cô muốn làm công việc buôn bán hai đầu, vậy đầu còn lại ở đâu? Mua rồi đi bán ở đâu? Lời bao nhiêu? Nhộng ve không phải lương thực, để lâu nó sẽ đen đi rồi hư thối, những việc này mà không lo liệu ổn thỏa trước, thì cứ chờ lỗ vốn đi!
Diêu Tam Tam nghĩ, chỉ dựa vào quán ăn địa phương, nhất định là không tiêu thụ hết số nhộng ve kia, nhưng mà, cô vẫn có thể theo Dương Bắc Kinh hỏi thăm một chút, dù sao anh ấy cũng biết nhiều hơn cô.
Sáng sớm hôm sau Diêu Tam Tam liền chạy lên trên trấn, cô vừa vào quán ăn vặt tiện lợi, đã nhìn thấy Dương Quảng Châu đang ngồi bên bàn ăn cơm, Diêu Tam Tam chào hỏi anh ta: “Anh Dương, ăn sớm!”.
Thấy Diêu Tam Tam bước vào, Dương Quảng Châu cười, gọi với vào phòng bếp: “Bắc Kinh, người bạn nhỏ đến rồi nè”.
Một tiếng người bạn nhỏ, khiến Diêu Tam Tam có chút lúng túng, dẫu có tính theo hiện tại thì cô cũng mười hai tuổi rồi có được hay không? Sắp lên Trung học rồi!
Dương Bắc Kinh bưng bát bước ra từ phòng bếp, thấy Diêu Tam Tam thì cũng cười, nói: “Thật đúng là bạn nhỏ, ăn chưa?”.
Diêu Tam Tam vội nói: "Ăn rồi ạ."
“Nấu cháo kê nè, để múc cho em một bát”. Dương Bắc Kinh hỏi cũng không hỏi, xoay người tiến vào phòng bếp, ngay cả một chút cơ hội khách khí cũng không cho Diêu Tam Tam. Rất nhanh sau anh đã bưng một chén cháo nhỏ ra ngoài, đặt lên trên bàn, nói: “Của em nè. Muốn ăn đường thì tự thêm”.
Diêu Tam Tam và Dương Bắc Kinh qua lại bấy lâu nay, ít nhiều cũng xem như quen thuộc với tính tình của anh ta, nói không nhiều lắm, mặt lạnh, người lại tốt bụng,. Lẽ ra buôn bán thì anh ta không nên có vẻ mặt lạnh lùng như vậy, nhưng anh ta sẽ không thể nào đùa giỡn, thỉnh thoảng có nở nụ cười cũng nhàn nhạt, gặp người sẽ không quá nhiệt tình, nhưng khiến người ta có cảm giác rất trầm ổn kiên định. Đây ước chừng là ảnh hưởng từ việc lúc nhỏ đã không còn cha mẹ.
Diêu Tam Tam biết khách khí với anh không có ý nghĩa, liền ngồi xuống bên chiếc bàn lớn, cô cũng không làm bộ làm tịch gì, cháo kê rất thơm, Dương Bắc Kinh lại phối với dưa muối, hết sức vừa miệng. Dương Bắc Kinh làm dưa muối này, cắt thành sợi nho nhỏ, chần qua nước sôi, trộn với hạt vừng rang, ăn vào vừa giòn thơm lại vừa ngon miệng.
Thật sự là sáng nay cô đã ăn no rồi, nếu không còn sẵn lòng ăn thêm một chén nữa.
“Hôm nay không giao ốc, có chuyện gì hả?”. Dương Bắc Kinh hỏi cô. Ốc thì hai ngày trước cô đã đưa tới một lần.
“Anh hai Dương, anh biết thu mua nhộng ve, rồi bán đi đâu không?” Diêu Tam Tam liền hỏi thẳng vào vấn đề.
Dương Bắc Kinh đang ăn, nghe Diêu Tam Tam hỏi như vậy, liền dừng đũa, nhìn anh mình là Dương Quảng Châu một cái, hai anh em nhìn nháu, cười một tiếng. Diêu Tam Tam cảm thấy hình như nụ cười kia có ẩn ý gì đó, cô nói sai cái gì sao? Đang nghĩ thầm, Dương Bắc Kinh lại hỏi cô:
"Hỏi cái này làm gì?"
“Em muốn thu mua nhộng ve, em nghĩ có thể kiếm ít tiền, nhưng lại không biết cách thức bên trong”.
"Con bé này, sao lại mê tiền tới vậy chứ!" Dương Quảng châu cười hì hì trêu ghẹo cô.
“Nghỉ hè xong là em ấy vào Trung học rồi, em ấy tự mình kiếm học phí”. Người trả lời là Dương Bắc Kinh. Về chuyện này, Diêu Tam Tam từng có lần nói với hắn.
Dương Quảng Châu vừa nghe, liền dừng đũa, quan sát Diêu Tam Tam một chút, nói: “Người không lớn, nhưng chí khí thật không nhỏ, giỏi lắm”.
"Mua nhộng ve, đều bán lại ở Niệm Thành, có vài nhà mua đấy”. Dương Bắc kinh nói, “Nói về giá, thì một cân hơn ba tệ, giá tiền có thể dao động, nhưng bình thường vẫn là từ ba tệ trở lên”.
Diêu Tam Tam không rành việc cân nhộng ve, liền hỏi: "Một cân nhộng, được chừng mấy con ạ?"
"Một cân chừng một trăm lẻ mấy, tối thiểu là một trăm, tối đa là một trăm mười con”. Dương Bắc Kinh nói xong, cúi xuống cắm đầu cắm cổ ăn cháo.
Một trăm lẻ mấy? Diêu Tam Tam nhẩm tính thật nhanh, một trăm con nhộng, xem như hai tệ bảy? Bán được ba tệ ba.
Nói cách khác là thu một trăm lẻ mấy con nhộng thì có thể kiếm được sáu đồng tiền.
Ngẫm lại những người bán hàng rong kia, một đêm cũng có thể thu hơn nửa bao, thoạt nhìn ít gì cũng bốn năm ngàn, có thể kiếm được hai ba ba chục tệ. Nhưng mà, cô sợ rằng thu nhiều như vậy, cô không đủ tiền vốn.
Diêu Tam Tam tính tính, vui mừng nói: "Vậy một đêm em mua lại một ngàn con, thì có thể kiếm được sáu tệ rồi! Nhiều hơn em tự bắt nhiều lắm."
Dương Quảng châu cười khúc khích, lắc đầu một cái rồi im lặng, Dương Bắc Kinh liếc nhìn cô: “Tính thì tính vậy thôi, nhưng mà, một đêm em thu một ngàn con, kiếm sáu tệ, không đủ cho công em cực khổ muỗi đốt, nhộng ve dù sao cũng là đồ sống, em đưa đi người ta ướp lạnh ngay. Nếu em làm không tốt, để nó chết hoặc đen đi thì người ta không cần. Lại nói, làm sao em đưa đến Niệm Thành được?”.
Niệm Thành là một huyện lị lân cận, cách đây bốn mươi dặm đường. Cũng không phải là huyện nhà của các cô. Mà thị trấn của huyện nhà Nghi Thành thì cách đây còn xa hơn, đến bảy tám chục dặm. Thật không biết thị trấn Thạch Kiều này làm thế nào mà được phân chia cho Nghi Thành nữa.
. . . . . .Làm cái gì cũng không dễ dàng cả, không phải là cô nghĩ quá đơn giản đấy chứ? Diêu Tam Tam thầm nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ đưa đám. Không nói đến cái khác, chỉ đưa đến Niệm Thành thôi, cô đưa thế nào đây?
Dương Bắc Kinh liếc nhìn vẻ mặt đưa đám của cô, không nói lời nào, lại đưa hai mắt yên lặng nhìn anh trai mình, Dương Quảng Châu bị anh ta nhìn chằm chằm, hớp vài hớp đã xong chén cháo, đứng lên nói:
“Đừng có nhìn anh, anh đi sửa soạn một chút, em xem rồi làm đi”. Dương Quảng Châu đi vài bước, bỗng nhiên lại nói: “Cô bé nhỏ như vậy, cũng không dễ dàng gì!”.
Hai người này, làm cái gì bí hiểm vậy chứ? Diêu Tam Tam thấy Dương Bắc Kinh thu dọn bát đũa của ba người, liền đưa tay hỗ trợ, Dương Bắc Kinh bưng bát đũa đi vào, Diêu Tam Tam liền dọn đĩa dưa muối, bưng vào phòng bếp.
“Anh hai Dương, anh còn phải rửa rau, để đấy em rửa bát cho”. Diêu Tam Tam nói xong, liền đi xả nước rửa bát, Dương Bắc Kinh cũng không giành với cô, đứng một bên nhìn cô, nói:
“Tam Tam, em muốn mua nhộng ve, thì em mua đi, mua xong ngâm nước lạnh ngay, ngàn vạn lần đừng để nó bị đen, đưa nhanh tới đây, anh bảo anh cả mang đi cho em”.
“Thời gian này anh cả cũng bắt đầu thu mua nhộng ve rồi, đầu buổi tối thì thu, ăn sáng xong thì cưỡi xe mang đến Niệm Thành. Nếu không, một mình nhóc con em sao mà đưa được?”.
"Không phải anh cả Dương thu hàng da sao ạ?"
"Trời này rất nóng, không vội thu hàng da, thu một mùa nhộng ve, có thế kiếm nhiều hơn thu hàng da một ít”. Dương Bắc Kinh nói xong còn nháy mắt mấy cái với Diêu Tam Tam một cách thần bí, nói: “Anh ấy vội vàng góp tiền, tính mùa thu cưới vợ, đã định kết hôn lâu rồi, nhưng mà không đủ tiền. Không đủ tiền thì cha mẹ vợ cũng không chịu thả người”.
Ặc… Diêu Tam Tam cười khúc khích, gãi gãi đầu, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, người ta mỗi ngày mang đi Niệm Thành bán cho cô, tuy nói thuận tiện, nhưng nhất định cũng rất phiền hà.
“Để anh cả Dương mang đi, rất phiền toái, có quấy rầy anh ấy không?”.
“Không có gì đâu, thuận tiện là được, em nhớ nhất định phải mang đến trước bảy giờ, bình thường hơn bảy giờ thì anh ấy sẽ đưa đi. Còn nữa, mua nhộng ve, em phải chuẩn bị đủ tiền lẻ, bán nhộng ve cho em mà em không đưa tiền được, thì sẽ cản trở việc làm ăn”.
Diêu Tam Tam tràn đầy vui mừng rời khỏi quán ăn vặt tiện lợi. Tìm được con đường rồi, việc đưa đi Niệm Thành cũng có chỗ trông cậy, tối nay cô sẽ bắt đầu thu mua!
Chờ Diêu Tam Tam vừa đi, Dương Bắc Kinh xoay người đi ra phía sau, nói với Dương Quảng Châu, Dương Quảng Châu cũng không nhiều lời, gật đầu đồng ý ngay.
Dương Quảng châu nhìn nhìn em trai, không nhịn được trêu ghẹo anh:
"Quá nhỏ rồi, nếu lớn hơn hai tuổi, thì cũng có thể bồi dưỡng thành con dâu, nhỏ như vậy, chừng nào mới lớn lên? Nếu không em hỏi một chút, nhà cô bé có còn người chị nào lớn hơn mấy tuổi, làm mối cho em, cũng không lỗ công em giúp đỡ cô bé như vậy”.
"Nói bậy bạ gì đấy!" Dương Bắc Kinh trách móc anh trai, “Anh, trong lòng đừng có lệch lạc như vậy có được không? Cái anh này suy nghĩ xấu xa. Con bé mới mấy tuổi? Chỉ là đứa trẻ thôi, rất đáng thương. Anh nghĩ lại chúng ta xem, từ nhỏ không cha không mẹ, chẳng phải cũng rất đáng thương hay sao?”.
Mèo Mạnh Mẽ
Diêu Tam Tam chỉ có tổng cộng tệ đồng xu tiền vốn, còn không dám dùng hết, cô trích ra tệ, tính tối nay mua một ngàn con là được rồi. Diêu Tiểu Đông nghe thấy có thể kiếm tiền, cũng có cách thức, liền bảo Diêu Tam Tam lấy nhiều tiền một chút.
“Em cũng không thể thu vừa đúng một ngàn con được, ngộ nhỡ nhiều ra mấy con, chẳng lẽ em lại bảo người ta lấy về?” Diêu Tiểu Đông nói xong, móc ra tệ, không đưa cho Diêu Tam Tam mà đưa cho Diêu Tiểu Cải.
“Em đi mua một cây đèn pin cầm tay trước đi, đây là tiền cha để lại cho mình mua thuốc trừ sâu, mình dùng trước, có đèn pin cầm tay thì mình có thể bắt nhiều hơn, gốc rạ con phải đợi qua một thời gian mới thay bằng cây ngô được, chờ kiếm được tiền lại gieo cũng không muộn”.
Diêu Tiểu Đông không yên tâm ngoảnh đầu lại hỏi: “Tam Tam, một mình em có thể làm được không? Nếu không chị thu phụ em?”.
“Em có thể làm được, lúc tính toán em tính lại hai lần cho chắc ăn, chị cũng đi bắt đi, còn có thể bán được ít tiền!”. Diêu Tam Tam nói. Vốn là kiếm ít tiền đi, lại dùng đến hai người thì không có lời lắm.
Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải đi bắt nhộng ve rồi, Diêu Tam Tam cầm đèn pin, xách một cái thùng nhỏ, đổ vào nửa thùng nước lạnh, rồi đi ra cửa thôn.
Cô nghĩ, người bán nhộng ve đều đến khuya, lúc bắt được kha khá, đi mấy vòng rồi mới đến bán, chưa tối đã đến đợi mua thì ngốc quá. Vì vây, Diêu Tam Tam xách thùng, bắt đầu bắt nhộng ve trên cây dương ven đường ở cửa thôn, có đèn pin quả nhiên thật tốt, từ xa đã thấy nhộng ve bò trên cây, trong đêm này, tự cô cũng bắt được năm mươi sáu con.
Chỉ có điều thùng nước này hơi nặng, xách trong tay cứ trĩu xuống, có lúc cô đành phải đặt xuống đất, còn mình thì chạy tới chạy lui bắt nhộng ve, không dám đi xa. Diêu Tam Tam quyết định, đợi đến tối mai mang thêm một cái chai, lấy chai đi bắt trước, chờ đến giờ thì xách thùng đi thu mua.
Hơn chín giờ, người bắt nhộng ve bắt đầu trở lại, thường thường là trẻ con về tới trước, không chờ được quá khuya. Diêu Tam Tam tìm một khoảnh đất ở cửa thôn, sợ người bán hàng rong nói cô đoạt mối làm ăn, cố ý đi xa ông ta một chút, nhìn thấy có đứa trẻ xách bình nhộng ve đi tới, Diêu Tam Tam liền kêu một tiếng:
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tại sao mình lại không nhận nhộng ve để kiếm tiền nhỉ? Diêu Tam Tam nảy sinh ý tưởng thu mua nhộng ve để kiếm tiền.
Hiện nay bất luận là thành thị hay nông thôn, người ta càng ngày càng thích ăn những thứ hoàn toàn thiên nhiên, hay những thứ hoang dại, loại nhộng ve nhỏ bé này, người bán hàng rong mỗi lúc trời tối lại đến đầu thôn thu mua đến nửa đêm, nếu không kiếm được tiền thì ai lại làm?
Làm ra tiền là điều nhất định rồi, nhưng mà kiếm tiền đâu có dễ như vậy! Điều trước mắt mà Diêu Tam Tam khó xử, chủ yếu là vấn đề đường đi nước bước, cô muốn làm công việc buôn bán hai đầu, vậy đầu còn lại ở đâu? Mua rồi đi bán ở đâu? Lời bao nhiêu? Nhộng ve không phải lương thực, để lâu nó sẽ đen đi rồi hư thối, những việc này mà không lo liệu ổn thỏa trước, thì cứ chờ lỗ vốn đi!
Diêu Tam Tam nghĩ, chỉ dựa vào quán ăn địa phương, nhất định là không tiêu thụ hết số nhộng ve kia, nhưng mà, cô vẫn có thể theo Dương Bắc Kinh hỏi thăm một chút, dù sao anh ấy cũng biết nhiều hơn cô.
Sáng sớm hôm sau Diêu Tam Tam liền chạy lên trên trấn, cô vừa vào quán ăn vặt tiện lợi, đã nhìn thấy Dương Quảng Châu đang ngồi bên bàn ăn cơm, Diêu Tam Tam chào hỏi anh ta: “Anh Dương, ăn sớm!”.
Thấy Diêu Tam Tam bước vào, Dương Quảng Châu cười, gọi với vào phòng bếp: “Bắc Kinh, người bạn nhỏ đến rồi nè”.
Một tiếng người bạn nhỏ, khiến Diêu Tam Tam có chút lúng túng, dẫu có tính theo hiện tại thì cô cũng mười hai tuổi rồi có được hay không? Sắp lên Trung học rồi!
Dương Bắc Kinh bưng bát bước ra từ phòng bếp, thấy Diêu Tam Tam thì cũng cười, nói: “Thật đúng là bạn nhỏ, ăn chưa?”.
Diêu Tam Tam vội nói: "Ăn rồi ạ."
“Nấu cháo kê nè, để múc cho em một bát”. Dương Bắc Kinh hỏi cũng không hỏi, xoay người tiến vào phòng bếp, ngay cả một chút cơ hội khách khí cũng không cho Diêu Tam Tam. Rất nhanh sau anh đã bưng một chén cháo nhỏ ra ngoài, đặt lên trên bàn, nói: “Của em nè. Muốn ăn đường thì tự thêm”.
Diêu Tam Tam và Dương Bắc Kinh qua lại bấy lâu nay, ít nhiều cũng xem như quen thuộc với tính tình của anh ta, nói không nhiều lắm, mặt lạnh, người lại tốt bụng,. Lẽ ra buôn bán thì anh ta không nên có vẻ mặt lạnh lùng như vậy, nhưng anh ta sẽ không thể nào đùa giỡn, thỉnh thoảng có nở nụ cười cũng nhàn nhạt, gặp người sẽ không quá nhiệt tình, nhưng khiến người ta có cảm giác rất trầm ổn kiên định. Đây ước chừng là ảnh hưởng từ việc lúc nhỏ đã không còn cha mẹ.
Diêu Tam Tam biết khách khí với anh không có ý nghĩa, liền ngồi xuống bên chiếc bàn lớn, cô cũng không làm bộ làm tịch gì, cháo kê rất thơm, Dương Bắc Kinh lại phối với dưa muối, hết sức vừa miệng. Dương Bắc Kinh làm dưa muối này, cắt thành sợi nho nhỏ, chần qua nước sôi, trộn với hạt vừng rang, ăn vào vừa giòn thơm lại vừa ngon miệng.
Thật sự là sáng nay cô đã ăn no rồi, nếu không còn sẵn lòng ăn thêm một chén nữa.
“Hôm nay không giao ốc, có chuyện gì hả?”. Dương Bắc Kinh hỏi cô. Ốc thì hai ngày trước cô đã đưa tới một lần.
“Anh hai Dương, anh biết thu mua nhộng ve, rồi bán đi đâu không?” Diêu Tam Tam liền hỏi thẳng vào vấn đề.
Dương Bắc Kinh đang ăn, nghe Diêu Tam Tam hỏi như vậy, liền dừng đũa, nhìn anh mình là Dương Quảng Châu một cái, hai anh em nhìn nháu, cười một tiếng. Diêu Tam Tam cảm thấy hình như nụ cười kia có ẩn ý gì đó, cô nói sai cái gì sao? Đang nghĩ thầm, Dương Bắc Kinh lại hỏi cô:
"Hỏi cái này làm gì?"
“Em muốn thu mua nhộng ve, em nghĩ có thể kiếm ít tiền, nhưng lại không biết cách thức bên trong”.
"Con bé này, sao lại mê tiền tới vậy chứ!" Dương Quảng châu cười hì hì trêu ghẹo cô.
“Nghỉ hè xong là em ấy vào Trung học rồi, em ấy tự mình kiếm học phí”. Người trả lời là Dương Bắc Kinh. Về chuyện này, Diêu Tam Tam từng có lần nói với hắn.
Dương Quảng Châu vừa nghe, liền dừng đũa, quan sát Diêu Tam Tam một chút, nói: “Người không lớn, nhưng chí khí thật không nhỏ, giỏi lắm”.
"Mua nhộng ve, đều bán lại ở Niệm Thành, có vài nhà mua đấy”. Dương Bắc kinh nói, “Nói về giá, thì một cân hơn ba tệ, giá tiền có thể dao động, nhưng bình thường vẫn là từ ba tệ trở lên”.
Diêu Tam Tam không rành việc cân nhộng ve, liền hỏi: "Một cân nhộng, được chừng mấy con ạ?"
"Một cân chừng một trăm lẻ mấy, tối thiểu là một trăm, tối đa là một trăm mười con”. Dương Bắc Kinh nói xong, cúi xuống cắm đầu cắm cổ ăn cháo.
Một trăm lẻ mấy? Diêu Tam Tam nhẩm tính thật nhanh, một trăm con nhộng, xem như hai tệ bảy? Bán được ba tệ ba.
Nói cách khác là thu một trăm lẻ mấy con nhộng thì có thể kiếm được sáu đồng tiền.
Ngẫm lại những người bán hàng rong kia, một đêm cũng có thể thu hơn nửa bao, thoạt nhìn ít gì cũng bốn năm ngàn, có thể kiếm được hai ba ba chục tệ. Nhưng mà, cô sợ rằng thu nhiều như vậy, cô không đủ tiền vốn.
Diêu Tam Tam tính tính, vui mừng nói: "Vậy một đêm em mua lại một ngàn con, thì có thể kiếm được sáu tệ rồi! Nhiều hơn em tự bắt nhiều lắm."
Dương Quảng châu cười khúc khích, lắc đầu một cái rồi im lặng, Dương Bắc Kinh liếc nhìn cô: “Tính thì tính vậy thôi, nhưng mà, một đêm em thu một ngàn con, kiếm sáu tệ, không đủ cho công em cực khổ muỗi đốt, nhộng ve dù sao cũng là đồ sống, em đưa đi người ta ướp lạnh ngay. Nếu em làm không tốt, để nó chết hoặc đen đi thì người ta không cần. Lại nói, làm sao em đưa đến Niệm Thành được?”.
Niệm Thành là một huyện lị lân cận, cách đây bốn mươi dặm đường. Cũng không phải là huyện nhà của các cô. Mà thị trấn của huyện nhà Nghi Thành thì cách đây còn xa hơn, đến bảy tám chục dặm. Thật không biết thị trấn Thạch Kiều này làm thế nào mà được phân chia cho Nghi Thành nữa.
. . . . . .Làm cái gì cũng không dễ dàng cả, không phải là cô nghĩ quá đơn giản đấy chứ? Diêu Tam Tam thầm nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ đưa đám. Không nói đến cái khác, chỉ đưa đến Niệm Thành thôi, cô đưa thế nào đây?
Dương Bắc Kinh liếc nhìn vẻ mặt đưa đám của cô, không nói lời nào, lại đưa hai mắt yên lặng nhìn anh trai mình, Dương Quảng Châu bị anh ta nhìn chằm chằm, hớp vài hớp đã xong chén cháo, đứng lên nói:
“Đừng có nhìn anh, anh đi sửa soạn một chút, em xem rồi làm đi”. Dương Quảng Châu đi vài bước, bỗng nhiên lại nói: “Cô bé nhỏ như vậy, cũng không dễ dàng gì!”.
Hai người này, làm cái gì bí hiểm vậy chứ? Diêu Tam Tam thấy Dương Bắc Kinh thu dọn bát đũa của ba người, liền đưa tay hỗ trợ, Dương Bắc Kinh bưng bát đũa đi vào, Diêu Tam Tam liền dọn đĩa dưa muối, bưng vào phòng bếp.
“Anh hai Dương, anh còn phải rửa rau, để đấy em rửa bát cho”. Diêu Tam Tam nói xong, liền đi xả nước rửa bát, Dương Bắc Kinh cũng không giành với cô, đứng một bên nhìn cô, nói:
“Tam Tam, em muốn mua nhộng ve, thì em mua đi, mua xong ngâm nước lạnh ngay, ngàn vạn lần đừng để nó bị đen, đưa nhanh tới đây, anh bảo anh cả mang đi cho em”.
“Thời gian này anh cả cũng bắt đầu thu mua nhộng ve rồi, đầu buổi tối thì thu, ăn sáng xong thì cưỡi xe mang đến Niệm Thành. Nếu không, một mình nhóc con em sao mà đưa được?”.
"Không phải anh cả Dương thu hàng da sao ạ?"
"Trời này rất nóng, không vội thu hàng da, thu một mùa nhộng ve, có thế kiếm nhiều hơn thu hàng da một ít”. Dương Bắc Kinh nói xong còn nháy mắt mấy cái với Diêu Tam Tam một cách thần bí, nói: “Anh ấy vội vàng góp tiền, tính mùa thu cưới vợ, đã định kết hôn lâu rồi, nhưng mà không đủ tiền. Không đủ tiền thì cha mẹ vợ cũng không chịu thả người”.
Ặc… Diêu Tam Tam cười khúc khích, gãi gãi đầu, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, người ta mỗi ngày mang đi Niệm Thành bán cho cô, tuy nói thuận tiện, nhưng nhất định cũng rất phiền hà.
“Để anh cả Dương mang đi, rất phiền toái, có quấy rầy anh ấy không?”.
“Không có gì đâu, thuận tiện là được, em nhớ nhất định phải mang đến trước bảy giờ, bình thường hơn bảy giờ thì anh ấy sẽ đưa đi. Còn nữa, mua nhộng ve, em phải chuẩn bị đủ tiền lẻ, bán nhộng ve cho em mà em không đưa tiền được, thì sẽ cản trở việc làm ăn”.
Diêu Tam Tam tràn đầy vui mừng rời khỏi quán ăn vặt tiện lợi. Tìm được con đường rồi, việc đưa đi Niệm Thành cũng có chỗ trông cậy, tối nay cô sẽ bắt đầu thu mua!
Chờ Diêu Tam Tam vừa đi, Dương Bắc Kinh xoay người đi ra phía sau, nói với Dương Quảng Châu, Dương Quảng Châu cũng không nhiều lời, gật đầu đồng ý ngay.
Dương Quảng châu nhìn nhìn em trai, không nhịn được trêu ghẹo anh:
"Quá nhỏ rồi, nếu lớn hơn hai tuổi, thì cũng có thể bồi dưỡng thành con dâu, nhỏ như vậy, chừng nào mới lớn lên? Nếu không em hỏi một chút, nhà cô bé có còn người chị nào lớn hơn mấy tuổi, làm mối cho em, cũng không lỗ công em giúp đỡ cô bé như vậy”.
"Nói bậy bạ gì đấy!" Dương Bắc Kinh trách móc anh trai, “Anh, trong lòng đừng có lệch lạc như vậy có được không? Cái anh này suy nghĩ xấu xa. Con bé mới mấy tuổi? Chỉ là đứa trẻ thôi, rất đáng thương. Anh nghĩ lại chúng ta xem, từ nhỏ không cha không mẹ, chẳng phải cũng rất đáng thương hay sao?”.
***Mèo Mạnh Mẽ***
Diêu Tam Tam chỉ có tổng cộng 33 tệ 1 đồng 7 xu tiền vốn, còn không dám dùng hết, cô trích ra 25 tệ, tính tối nay mua một ngàn con là được rồi. Diêu Tiểu Đông nghe thấy có thể kiếm tiền, cũng có cách thức, liền bảo Diêu Tam Tam lấy nhiều tiền một chút.
“Em cũng không thể thu vừa đúng một ngàn con được, ngộ nhỡ nhiều ra mấy con, chẳng lẽ em lại bảo người ta lấy về?” Diêu Tiểu Đông nói xong, móc ra 10 tệ, không đưa cho Diêu Tam Tam mà đưa cho Diêu Tiểu Cải.
“Em đi mua một cây đèn pin cầm tay trước đi, đây là tiền cha để lại cho mình mua thuốc trừ sâu, mình dùng trước, có đèn pin cầm tay thì mình có thể bắt nhiều hơn, gốc rạ con phải đợi qua một thời gian mới thay bằng cây ngô được, chờ kiếm được tiền lại gieo cũng không muộn”.
Diêu Tiểu Đông không yên tâm ngoảnh đầu lại hỏi: “Tam Tam, một mình em có thể làm được không? Nếu không chị thu phụ em?”.
“Em có thể làm được, lúc tính toán em tính lại hai lần cho chắc ăn, chị cũng đi bắt đi, còn có thể bán được ít tiền!”. Diêu Tam Tam nói. Vốn là kiếm ít tiền đi, lại dùng đến hai người thì không có lời lắm.
Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải đi bắt nhộng ve rồi, Diêu Tam Tam cầm đèn pin, xách một cái thùng nhỏ, đổ vào nửa thùng nước lạnh, rồi đi ra cửa thôn.
Cô nghĩ, người bán nhộng ve đều đến khuya, lúc bắt được kha khá, đi mấy vòng rồi mới đến bán, chưa tối đã đến đợi mua thì ngốc quá. Vì vây, Diêu Tam Tam xách thùng, bắt đầu bắt nhộng ve trên cây dương ven đường ở cửa thôn, có đèn pin quả nhiên thật tốt, từ xa đã thấy nhộng ve bò trên cây, trong đêm này, tự cô cũng bắt được năm mươi sáu con.
Chỉ có điều thùng nước này hơi nặng, xách trong tay cứ trĩu xuống, có lúc cô đành phải đặt xuống đất, còn mình thì chạy tới chạy lui bắt nhộng ve, không dám đi xa. Diêu Tam Tam quyết định, đợi đến tối mai mang thêm một cái chai, lấy chai đi bắt trước, chờ đến giờ thì xách thùng đi thu mua.
Hơn chín giờ, người bắt nhộng ve bắt đầu trở lại, thường thường là trẻ con về tới trước, không chờ được quá khuya. Diêu Tam Tam tìm một khoảnh đất ở cửa thôn, sợ người bán hàng rong nói cô đoạt mối làm ăn, cố ý đi xa ông ta một chút, nhìn thấy có đứa trẻ xách bình nhộng ve đi tới, Diêu Tam Tam liền kêu một tiếng: