Trước vụ thu hoạch, rốt cuộc Diêu Liên Phát cũng gửi tới một bức thư, tin là từ bên Diêu lão nãi truyền tới, không có thư, đoán chừng là viết chung cho cả Diêu lão nãi và con gái. Diêu Liên Phát cũng không có bao nhiêu văn hóa, miễn cưỡng biết chữ, một tờ giấy với chữ viết to như vậy, cơ bản có thể đọc hiểu được.
Trong thư, ông nói ông và Trương Hồng Cúc ở Thiên Tân cũng tạm ổn, đã bắt đầu làm việc tại nhà máy đá, dặn dò mấy đứa con gái thu hoạch hoa màu cho tốt, rồi gieo lúa mì vụ đông, thế nhưng lại không nhắc đến chuyện Tiểu Tứ, xem ra là đã hiểu rõ hiện thực, không tính đưa Tiểu Tứ đi nữa. Chuyện “đứa trẻ xúi quẩy” đã lộ ra rồi, đưa đi còn ích gì nữa? Dù sao thì người ta cũng đều đã biết rõ.
“Cha mẹ nói, mười lăm tháng tám không về, có lẽ đến lễ mừng năm mới mới trở lại, đến cuối năm lại nói”.
Mấy chị em nghe Diêu Tiểu Đông truyền tin xong, liền bắt đầu thương lượng việc thu hoạch. Nông thôn thu hoạch vụ mùa, trường học cũng cho phép nghỉ, trong nhà có hai người đi học, Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ tựu trường còn chưa tới một tháng, đã bắt đầu nghỉ phép.
Tính cả Tiểu Tứ, bốn người, hai mẫu ruộng đậu phộng, một mẫu ngô, bảy phân đất đậu tương, không phải lo. Thời gian thu hoạch số hoa màu kia đều cách nhau không xa lắm, trong nhà con có một mẫu nhiều khoai lang thu muộn hơn một chút, đến cuối mùa thu mới có thể thu hoạch được. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Trong mùa thu, bốn chị em cùng nhau trải qua tiết Trung thu, cũng chỉ đơn giản là mua hai gói bánh trung thu, cắt một miếng thịt. Tiết Trung thu không được coi trọng mấy ở nông thôn, bởi vì rơi đúng vào vụ thu hoạch, người nông dân bận rộn không mấy quan tâm.
Đợi đến lúc thu khoai lang thì kì nghỉ thu hoạch của Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ đã sớm kết thúc, cũng đi học trở lại, mảnh đất khoai kia liền phải trông cậy vào hai chị em Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải.
Thu khoai lang xong, thừa dịp nông nhàn, trời vẫn còn chưa lạnh đến mức đóng băng. Diêu Tam Tam cùng hai chị đi mua ba xe đá tảng, người bán đá đảm nhận việc vận chuyển tới nhà. Họ tìm mấy chú bác trong nhà đến giúp một tay, mất hai ngày, cuối cùng cũng xây xong tường rào. Sân nhỏ không lớn, trên tường là đá được kết nối bởi xi măng, gắn thêm hai cánh cửa gỗ.
Bốn chị em nhìn tường rào mới xây, rất là vui mừng. Tường rào mới sánh với ngôi nhà cũ nát, nhìn chung có chút không tương xứng. Trước mắt họ không có năng lực xây nhà đó, nhưng ít nhất thì có tường rào, cũng thấy an toàn hơn nhiều. Thời gian nông nhàn thì trộm cắp cũng tăng lên, nếu không thì nhà có heo có dê, thật sự là không dám yên tâm.
Thế nhưng bốn chị em lại không biết, chuyện họ xây tường rào, rơi vào mắt người trong thôn thì ý nghĩa lại không giống bình thường, người trong thôn đã bắt đầu bàn tán, bốn đứa con gái của nhà họ diêu, đúng là giỏi, cha mẹ không ở nhà, không những không sa sút đáng thương, mà còn xử lý trong nhà ngoài ngõ tốt như vậy. Có người còn nói, mấy chị em nhà họ Diêu này không đơn giản à, nói không chừng Diêu Liên Phát có thể trông cậy vào con gái mà vùng lên đấy.
Lời này đến tai Diêu lão nãi, Diêu lão nãi liếc người nói một cái, quay ngoắt người bỏ vào nhà. Chái trai thì không có đứa nào trưởng thành, bà ta không vừa mắt mấy đứa cháu gái, thế mà người người khen ngợi, tư vị trong lòng Diêu lão nãi, đoán chừng rất không thăng bằng nhỉ?
*Edit: Mèo Mạnh Mẽ*
Diêu Tam Tam một lòng mong chờ cho mình cao lên, thế nhưng chờ thế nào cũng không chịu cao, vóc dáng Diêu Tiểu Đông thì đã bắt đầu thay đổi rồi, giống như nhổ giò, cao nhồng lên, mới qua một vụ hè thu đã lớn hơn trông thấy, làm chị cả trong nhà, Diêu Tiểu Đông lặng lẽ vun vén cái nhà này.
Thu hoạch khoai xong, thời tiết liền chuyển lạnh, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải cùng nhau vội vàng chuẩn bị y phục dày cho mình và các em, họ đã có thể tự làm giày vải bông rồi. Đường đến trường lạnh lẽo, viết chữ lại càng lạnh hơn. Trời đông giá rét, bọn trẻ thường hay đông cứng tay, da tay nứt từng mảng một, nhìn thôi cũng đã thấy khó chịu. Diêu Tiểu Đông lại đặc biệt đến chợ mua len sợi, đan hai đôi bao tay cho hai em.
Diêu Tam Tam mang bao tay lên, thử thử một chút, vô cùng vừa vặn, trong lòng liền cảm thấy vui mừng. Diêu Tiểu Đông khéo tay, đan bao tay ra cũng dễ nhìn. Diêu Tam Tam chợt nhớ tới Bào Kim Đông mỗi ngày cưỡi xe đèo cô theo, nhất định là tay sẽ lạnh hơn. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Cô ngồi đằng sau, còn có thể giấu tay vào áo cho đỡ lạnh, nhưng Bào Kim Đông thì không được vậy, hắn phải cầm tay lái, ở đằng trước đón gió, tất nhiên là lạnh chết đi được.
“Chị, chị cũng đan cho anh Kim Đông một đôi bao tay đi, cả ngày anh ấy đèo em theo, coi như cảm ơn anh ấy, được không?”.
Vẻ mặt Diêu Tiểu Đông kỳ quái, trợn mắt nhìn Diêu Tam Tam một cái, nói: “Nói bậy, tại sao chị phải đan bao tay cho cậu ta? Bao tay là thứ có thể tùy tiện đan hay sao?”.
"A, quên, bao tay. . . . . . Không thể tùy tiện đan!" Diêu Tam Tam sờ sờ mũi, oán thầm trong bụng. Thập niên 90, loại chuyện như đan áo len, bao tay này, trừ người trong nhà, con gái cũng chỉ có thể đan cho đối tượng của mình, nếu như một cô gái đan bao tay cho chàng trai nào đó, thì cũng giống như bày tỏ, cô gái ấy có ý với chàng trai đó.
Đến thời điểm mà Diêu Tam Tam còn sống, thì không còn ai để ý đến quy cũ này nữa. Không phải tập tục này bị bỏ phế, mà là, hầu như không còn ai tự tay đan bao tay áo len nữa rồi, dù ở nông thôn, thì tất cả cũng là mua hàng có sẵn.
Về phần đệm giầy cực kỳ đặc sắc của địa phương, thì càng có ý nghĩa rõ ràng hơn: tín vật đính ước. Thanh niên trai tráng đính hôn, thì trong giày mới có thể có đệm lót thêu hoa mà cô dâu tương lai tự tay thêu.
Diêu Tam Tam đương nhiên không nhớ được điều này! Lần này, cô không còn dám kêu chị hai làm bao tay cho Bào Kim Đông nữa, đôi tay kia của Bào Kim Đông… xin hãy tự bảo trọng đi!
Diêu Tam Tam chưa từng có ý nghĩ ghép Bào Kim Đông với chị hai lại cùng một chỗ, dĩ nhiên không phải Bào Kim Đông không tốt. Người đến trước luôn là chủ, cô đã nghĩ tới Dương Bắc Kinh trước rồi.
Diêu Tam Tam bận thu cá trê, nhất là từ sau khi cô tựu trường, cứ vài ngày đưa ốc cho Dương Bắc Kinh một lần, đều là do chị ba vớt, chị hai đưa đi, mỗi lần chị hai đưa ốc đi, đều trở lại rất nhanh, cũng không biết có quen thuộc với Dương Bắc Kinh chưa, Diêu Tam Tam cũng không nhìn ra được đầu mối gì.
Sau vụ mùa, nông nhàn rồi, ngày cưới của Dương Quảng Châu cuối cùng cũng tới. sau khi Diêu Tam Tam thương lượng với hai chị, liền mua cho Dương Quảng Châu một cái thảm lông hàng tốt để làm lễ vật. Dạo ấy nông thôn không ai mua chăn, chăn đều tự làm cả, thảm lông thật dày mang phong cách phương Tây mới là quà kết hôn hàng đầu.
Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam cùng nhau đưa thảm đến vào hai hôm trước ngày cưới. Đưa đến trước ngày có chỗ tốt, là nếu cô dâu chú rể muốn mua vật ấy, có người tặng sẽ không cần phải mua nữa. Kết quả là vừa thấy hai cô, Dương Quảng Châu đã kéo lại.
"Hai em gái, phải giúp đỡ anh cả một chuyện."
Hai chị em nói: “Anh cả Dương, có chuyện gì trong khả năng tụi em làm được, thì anh cứ sắp xếp”.
Dương Quảng Châu toét miệng cười: “Cái khác anh không thiếu, chỉ thiếu dâu phụ đến đón dâu. Nhà anh cũng không có em gái, sau khi cha mẹ qua đời, thì thân thích ít lui tới, ngay cả em gái họ chú bác cũng không có, không ai đi đón cô dâu với anh cả”.
Tập tục lễ cưới ở địa phương, lúc chú rể đi đón cô dâu, thường sẽ mang theo một đứa em gái ở bên nhà đến làm phù dâu, em chú bác, em họ gì cũng được, nhiệm vụ người này chính là đàm phán với người nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ sẽ có một đám con gái ở cạnh cô dâu, từ chối cho chú rể tới gần, mà dâu phụ sẽ lợi dụng cơ hội, cướp cô dâu đi, dĩ nhiên đây chỉ là hình thức, chỉ cần dâu phụ kéo được cô dâu tới cạnh chú rể, thì coi như đã cướp được cô dâu rồi.
Các cô gái đưa dâu ở nhà mẹ sẽ có vài yêu cầu, tỷ như muốn thuốc lá này, bánh kẹo này, bánh rán điểm tâm v.v.. Chú rể không tiện đàm phán với một đám con gái, nên đây cũng là nhiệm vụ của dâu phụ bên đàng trai. Cô dâu đến nhà chồng, dâu phụ còn phải đảm nhiệm việc làm bạn với cô dâu, cho đến khi chú rể xã giao xong vào tân phòng.
Diêu Tiểu Đông nhìn Tam Tam, trực giác liền muốn đẩy cho Diêu Tam Tam.
“Em gái Tiểu Đông, cái này em phải giúp anh rồi, đương nhiên là Tam Tam cũng được, nhưng dù sao nó cũng còn quá nhỏ, sợ bên cô dâu cho rằng đó là con nít đùa giỡn!”.
Lần này Diêu Tiểu Đông cũng không tiện khước từ nữa, Dương Quảng Châu giúp các cô không ít việc, nếu chọn cô rồi, thì cô không thể nói hai lời, huống chi làm dâu phụ bên đàng trai, nếu không phải là em gái mình, thì nhất định cũng là người mà nhà chú rể coi trọng, đó cũng là thể hiện một loại đánh giá cao rồi. Cứ như vậy, ngày cưới hôm ấy, Diêu Tiểu Đông ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, ngồi lên máy kéo theo Dương Quảng Châu đi đón cô dâu.
Đúng, bạn không có nghe lầm, chính là máy kéo. Khi ấy người nông thôn kết hôn, cô dâu và đồ cưới đều cùng ngồi máy kéo mà tới. Nhà người ta nhiều đồ cưới, thì bốn năm cỗ máy kéo xếp thành đoàn, trên xe là một hàng vải ô đỏ bao đầy chăn đỏ, gối đỏ, còn có tủ sơn đỏ, tủ quần áo, cũng là một cảnh sắc khác biệt ở nông thôn.
Người khác, ăn tiệc mừng xong rồi có thể về sớm, Diêu Tiểu Đông thì không được, cô phải ngồi tiếp cô dâu mới, không thể để cho cô dâu mới bị cô độc lẻ loi. Vì vậy mà Diêu Tiểu Đông liền ngồi trong tân phòng trò chuyện với cô dâu mới, thoạt nhìn cô dâu rất hiền lành, nói cũng ít, chỉ tùy ý nói chút việc nhà với Diêu Tiểu Đông.
Thẳng đến khi trời tối, Dương Quảng Châu mang theo mấy phần say vào tân phòng, Diêu Tiểu Đông mới nói mấy lời may mắn với đôi tân nhân, rồi ra khỏi tân phòng. Diêu Tiểu Đông vừa ra khỏi cửa, đã thấy Dương Bắc Kinh đứng ở ngoài tân phòng.
"Đi thôi, trời tối rồi, anh đưa em trở về."
Trời tối dĩ nhiên cô không dám đi bộ về nhà một mình, nhất định là Dương Bắc Kinh đang chờ đưa cô về, chủ nhà quan tâm, cũng không có gì không đúng. Diêu Tiểu Đông không thể làm gì khác hơn là ngồi lên xe máy, đương nhiên là cô ngại không dám vịn Dương Bắc Kinh, nên chỉ có thể vịn lấy yên sau, thân thể liền không tự chủ được mà ngả ra sao, cố gắng giữ khoảng cách với Dương Bắc Kinh.
Nhưng dù có cách thể nào, thì một chiếc xe máy cũng chỉ có ngần ấy chỗ, vẫn rất gần. Diêu Tiểu Đông lần đầu tiếp xúc với một người khác phái tuổi gần xấp xỉ như vậy, mà còn ở gần như thế, không khỏi co quắp.
Dương Bắc Kinh không nói nhiều, chỉ yên lặng chạy xe lên đường, hình như lúc ra khỏi trấn có hỏi một câu: “Em có lạnh không?”.
"Cũng được, không lạnh lắm."
"Gió thổi lạnh, anh chạy chậm chút để bớt lạnh."
Cả đường hai người đều không nói gì thêm, phải nói bình thường Diêu Tiểu Đông cũng đã quen thuộc với Dương Bắc Kinh rồi, mỗi lần đưa ốc đến, nói chuyện cũng tự nhiên, nhưng không biết tại sao, tối nay hai người vẫn có chút không được tự nhiên, có lẽ là do trời tối, mà chỉ có hai người ở cạnh nhau thôi.
Đến cửa thôn, Diêu Tiểu Đông đòi xuống xe. Dương Bắc Kinh khó hiểu, mới nói: “Để anh đưa em về đến cửa nhà”.
“Không cần đưa đâu, dừng ở đây được rồi, tự em đi vài bước là tới”. Diêu Tiểu Đông cân nhắc từ chối, “… Người trong thôn không quen với anh, không nhận ra”.
Thật ra thì Diêu Tiểu Đông nghĩ, trời đã tối rồi, để một thanh niên đưa cô về nhà, còn đưa đến tận cửa, tam cô lục bà nhìn thấy, còn không biết sẽ hiểu lầm đến mức nào đây. Diêu Tiểu Đông là một cô gái hết sức cẩn thận. Ý tứ trong lời nói của cô, dường như Dương Bắc Kinh cũng đã nghe hiểu.
“Vậy cũng được”. Dương Bắc Kinh yên lặng dừng xe lại, Diêu Tiểu Đông bước xuống xe, nói: “Anh hai Dương, cảm ơn anh, anh mau về đi!”.
Dương Bắc Kinh cũng không vội đi, im lặng một hồi, rốt cuộc cũng gom đủ dũng khí, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Đông, em có bận không, có thể đan giúp anh một chiếc áo len được không?”.
Diêu Tiểu Đông sững sờ, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền nóng rực, nếu không phải là buổi tối, thì đại khái là Dương Bắc Kinh có thể nhìn thấy, gương mặt cô nàng đã cháy thành tấm vải đỏ rồi.
“Cái đó… Em… Em tạm thời, không chắc sẽ rảnh rỗi”. Giọng Diêu Tiểu Đông như tiếng muỗi kêu.
Không phải nói không được, cũng không phải nói sẽ không, chỉ nói là không chắc sẽ rảnh, Dương Bắc Kinh thầm thở phào nhẹ nhõm, nói:
"Vậy, anh không vội, chờ em rảnh rỗi rồi, em hãy nói với anh, anh sẽ mua len”.
Hai người im lặng đứng đối diện nhau, Diêu Tiểu Đông cúi đầu thật lâu không lên tiếng, cuối cùng xấu hổ xoay người chạy mất. Diêu Tiểu Đông chạy thẳng về nhà, trách móc mấy đứa em.
"Sao mấy đứa không đợi chị với!"
“Không phải đã nói với chị là bọn em sẽ về trước rồi sao? Chờ chị thì chưa đến tối chị nhất định không về được, tụi em cũng chờ đến tối mới về? Thì nhà họ có thể bảo người đưa về giúp không đây?”.
". . . . . . Thôi, không để ý tới mấy đứa nữa."
Diêu Tam Tam luôn cảm thấy chị hai trở về có chút là lạ, không thể nói được vẻ mặt kia của cô là tức giận hay là vui vẻ, đã có chuyện gì xảy ra sao?
“Chị, chị có sao không? Mặt đỏ lên rồi, gió thổi hả?”.
Diêu Tiểu Đông vội nói: “Gió thổi đấy, trên đường chạy xe nhanh, gió thổi vào mặt”.
Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Trước vụ thu hoạch, rốt cuộc Diêu Liên Phát cũng gửi tới một bức thư, tin là từ bên Diêu lão nãi truyền tới, không có thư, đoán chừng là viết chung cho cả Diêu lão nãi và con gái. Diêu Liên Phát cũng không có bao nhiêu văn hóa, miễn cưỡng biết chữ, một tờ giấy với chữ viết to như vậy, cơ bản có thể đọc hiểu được.
Trong thư, ông nói ông và Trương Hồng Cúc ở Thiên Tân cũng tạm ổn, đã bắt đầu làm việc tại nhà máy đá, dặn dò mấy đứa con gái thu hoạch hoa màu cho tốt, rồi gieo lúa mì vụ đông, thế nhưng lại không nhắc đến chuyện Tiểu Tứ, xem ra là đã hiểu rõ hiện thực, không tính đưa Tiểu Tứ đi nữa. Chuyện “đứa trẻ xúi quẩy” đã lộ ra rồi, đưa đi còn ích gì nữa? Dù sao thì người ta cũng đều đã biết rõ.
“Cha mẹ nói, mười lăm tháng tám không về, có lẽ đến lễ mừng năm mới mới trở lại, đến cuối năm lại nói”.
Mấy chị em nghe Diêu Tiểu Đông truyền tin xong, liền bắt đầu thương lượng việc thu hoạch. Nông thôn thu hoạch vụ mùa, trường học cũng cho phép nghỉ, trong nhà có hai người đi học, Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ tựu trường còn chưa tới một tháng, đã bắt đầu nghỉ phép.
Tính cả Tiểu Tứ, bốn người, hai mẫu ruộng đậu phộng, một mẫu ngô, bảy phân đất đậu tương, không phải lo. Thời gian thu hoạch số hoa màu kia đều cách nhau không xa lắm, trong nhà con có một mẫu nhiều khoai lang thu muộn hơn một chút, đến cuối mùa thu mới có thể thu hoạch được. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Trong mùa thu, bốn chị em cùng nhau trải qua tiết Trung thu, cũng chỉ đơn giản là mua hai gói bánh trung thu, cắt một miếng thịt. Tiết Trung thu không được coi trọng mấy ở nông thôn, bởi vì rơi đúng vào vụ thu hoạch, người nông dân bận rộn không mấy quan tâm.
Đợi đến lúc thu khoai lang thì kì nghỉ thu hoạch của Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ đã sớm kết thúc, cũng đi học trở lại, mảnh đất khoai kia liền phải trông cậy vào hai chị em Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải.
Thu khoai lang xong, thừa dịp nông nhàn, trời vẫn còn chưa lạnh đến mức đóng băng. Diêu Tam Tam cùng hai chị đi mua ba xe đá tảng, người bán đá đảm nhận việc vận chuyển tới nhà. Họ tìm mấy chú bác trong nhà đến giúp một tay, mất hai ngày, cuối cùng cũng xây xong tường rào. Sân nhỏ không lớn, trên tường là đá được kết nối bởi xi măng, gắn thêm hai cánh cửa gỗ.
Bốn chị em nhìn tường rào mới xây, rất là vui mừng. Tường rào mới sánh với ngôi nhà cũ nát, nhìn chung có chút không tương xứng. Trước mắt họ không có năng lực xây nhà đó, nhưng ít nhất thì có tường rào, cũng thấy an toàn hơn nhiều. Thời gian nông nhàn thì trộm cắp cũng tăng lên, nếu không thì nhà có heo có dê, thật sự là không dám yên tâm.
Thế nhưng bốn chị em lại không biết, chuyện họ xây tường rào, rơi vào mắt người trong thôn thì ý nghĩa lại không giống bình thường, người trong thôn đã bắt đầu bàn tán, bốn đứa con gái của nhà họ diêu, đúng là giỏi, cha mẹ không ở nhà, không những không sa sút đáng thương, mà còn xử lý trong nhà ngoài ngõ tốt như vậy. Có người còn nói, mấy chị em nhà họ Diêu này không đơn giản à, nói không chừng Diêu Liên Phát có thể trông cậy vào con gái mà vùng lên đấy.
Lời này đến tai Diêu lão nãi, Diêu lão nãi liếc người nói một cái, quay ngoắt người bỏ vào nhà. Chái trai thì không có đứa nào trưởng thành, bà ta không vừa mắt mấy đứa cháu gái, thế mà người người khen ngợi, tư vị trong lòng Diêu lão nãi, đoán chừng rất không thăng bằng nhỉ?
Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Diêu Tam Tam một lòng mong chờ cho mình cao lên, thế nhưng chờ thế nào cũng không chịu cao, vóc dáng Diêu Tiểu Đông thì đã bắt đầu thay đổi rồi, giống như nhổ giò, cao nhồng lên, mới qua một vụ hè thu đã lớn hơn trông thấy, làm chị cả trong nhà, Diêu Tiểu Đông lặng lẽ vun vén cái nhà này.
Thu hoạch khoai xong, thời tiết liền chuyển lạnh, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải cùng nhau vội vàng chuẩn bị y phục dày cho mình và các em, họ đã có thể tự làm giày vải bông rồi. Đường đến trường lạnh lẽo, viết chữ lại càng lạnh hơn. Trời đông giá rét, bọn trẻ thường hay đông cứng tay, da tay nứt từng mảng một, nhìn thôi cũng đã thấy khó chịu. Diêu Tiểu Đông lại đặc biệt đến chợ mua len sợi, đan hai đôi bao tay cho hai em.
Diêu Tam Tam mang bao tay lên, thử thử một chút, vô cùng vừa vặn, trong lòng liền cảm thấy vui mừng. Diêu Tiểu Đông khéo tay, đan bao tay ra cũng dễ nhìn. Diêu Tam Tam chợt nhớ tới Bào Kim Đông mỗi ngày cưỡi xe đèo cô theo, nhất định là tay sẽ lạnh hơn. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Cô ngồi đằng sau, còn có thể giấu tay vào áo cho đỡ lạnh, nhưng Bào Kim Đông thì không được vậy, hắn phải cầm tay lái, ở đằng trước đón gió, tất nhiên là lạnh chết đi được.
“Chị, chị cũng đan cho anh Kim Đông một đôi bao tay đi, cả ngày anh ấy đèo em theo, coi như cảm ơn anh ấy, được không?”.
Vẻ mặt Diêu Tiểu Đông kỳ quái, trợn mắt nhìn Diêu Tam Tam một cái, nói: “Nói bậy, tại sao chị phải đan bao tay cho cậu ta? Bao tay là thứ có thể tùy tiện đan hay sao?”.
"A, quên, bao tay. . . . . . Không thể tùy tiện đan!" Diêu Tam Tam sờ sờ mũi, oán thầm trong bụng. Thập niên , loại chuyện như đan áo len, bao tay này, trừ người trong nhà, con gái cũng chỉ có thể đan cho đối tượng của mình, nếu như một cô gái đan bao tay cho chàng trai nào đó, thì cũng giống như bày tỏ, cô gái ấy có ý với chàng trai đó.
Đến thời điểm mà Diêu Tam Tam còn sống, thì không còn ai để ý đến quy cũ này nữa. Không phải tập tục này bị bỏ phế, mà là, hầu như không còn ai tự tay đan bao tay áo len nữa rồi, dù ở nông thôn, thì tất cả cũng là mua hàng có sẵn.
Về phần đệm giầy cực kỳ đặc sắc của địa phương, thì càng có ý nghĩa rõ ràng hơn: tín vật đính ước. Thanh niên trai tráng đính hôn, thì trong giày mới có thể có đệm lót thêu hoa mà cô dâu tương lai tự tay thêu.
Diêu Tam Tam đương nhiên không nhớ được điều này! Lần này, cô không còn dám kêu chị hai làm bao tay cho Bào Kim Đông nữa, đôi tay kia của Bào Kim Đông… xin hãy tự bảo trọng đi!
Diêu Tam Tam chưa từng có ý nghĩ ghép Bào Kim Đông với chị hai lại cùng một chỗ, dĩ nhiên không phải Bào Kim Đông không tốt. Người đến trước luôn là chủ, cô đã nghĩ tới Dương Bắc Kinh trước rồi.
Diêu Tam Tam bận thu cá trê, nhất là từ sau khi cô tựu trường, cứ vài ngày đưa ốc cho Dương Bắc Kinh một lần, đều là do chị ba vớt, chị hai đưa đi, mỗi lần chị hai đưa ốc đi, đều trở lại rất nhanh, cũng không biết có quen thuộc với Dương Bắc Kinh chưa, Diêu Tam Tam cũng không nhìn ra được đầu mối gì.
Sau vụ mùa, nông nhàn rồi, ngày cưới của Dương Quảng Châu cuối cùng cũng tới. sau khi Diêu Tam Tam thương lượng với hai chị, liền mua cho Dương Quảng Châu một cái thảm lông hàng tốt để làm lễ vật. Dạo ấy nông thôn không ai mua chăn, chăn đều tự làm cả, thảm lông thật dày mang phong cách phương Tây mới là quà kết hôn hàng đầu.
Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam cùng nhau đưa thảm đến vào hai hôm trước ngày cưới. Đưa đến trước ngày có chỗ tốt, là nếu cô dâu chú rể muốn mua vật ấy, có người tặng sẽ không cần phải mua nữa. Kết quả là vừa thấy hai cô, Dương Quảng Châu đã kéo lại.
"Hai em gái, phải giúp đỡ anh cả một chuyện."
Hai chị em nói: “Anh cả Dương, có chuyện gì trong khả năng tụi em làm được, thì anh cứ sắp xếp”.
Dương Quảng Châu toét miệng cười: “Cái khác anh không thiếu, chỉ thiếu dâu phụ đến đón dâu. Nhà anh cũng không có em gái, sau khi cha mẹ qua đời, thì thân thích ít lui tới, ngay cả em gái họ chú bác cũng không có, không ai đi đón cô dâu với anh cả”.
Tập tục lễ cưới ở địa phương, lúc chú rể đi đón cô dâu, thường sẽ mang theo một đứa em gái ở bên nhà đến làm phù dâu, em chú bác, em họ gì cũng được, nhiệm vụ người này chính là đàm phán với người nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ sẽ có một đám con gái ở cạnh cô dâu, từ chối cho chú rể tới gần, mà dâu phụ sẽ lợi dụng cơ hội, cướp cô dâu đi, dĩ nhiên đây chỉ là hình thức, chỉ cần dâu phụ kéo được cô dâu tới cạnh chú rể, thì coi như đã cướp được cô dâu rồi.
Các cô gái đưa dâu ở nhà mẹ sẽ có vài yêu cầu, tỷ như muốn thuốc lá này, bánh kẹo này, bánh rán điểm tâm v.v.. Chú rể không tiện đàm phán với một đám con gái, nên đây cũng là nhiệm vụ của dâu phụ bên đàng trai. Cô dâu đến nhà chồng, dâu phụ còn phải đảm nhiệm việc làm bạn với cô dâu, cho đến khi chú rể xã giao xong vào tân phòng.
Diêu Tiểu Đông nhìn Tam Tam, trực giác liền muốn đẩy cho Diêu Tam Tam.
“Em gái Tiểu Đông, cái này em phải giúp anh rồi, đương nhiên là Tam Tam cũng được, nhưng dù sao nó cũng còn quá nhỏ, sợ bên cô dâu cho rằng đó là con nít đùa giỡn!”.
Lần này Diêu Tiểu Đông cũng không tiện khước từ nữa, Dương Quảng Châu giúp các cô không ít việc, nếu chọn cô rồi, thì cô không thể nói hai lời, huống chi làm dâu phụ bên đàng trai, nếu không phải là em gái mình, thì nhất định cũng là người mà nhà chú rể coi trọng, đó cũng là thể hiện một loại đánh giá cao rồi. Cứ như vậy, ngày cưới hôm ấy, Diêu Tiểu Đông ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, ngồi lên máy kéo theo Dương Quảng Châu đi đón cô dâu.
Đúng, bạn không có nghe lầm, chính là máy kéo. Khi ấy người nông thôn kết hôn, cô dâu và đồ cưới đều cùng ngồi máy kéo mà tới. Nhà người ta nhiều đồ cưới, thì bốn năm cỗ máy kéo xếp thành đoàn, trên xe là một hàng vải ô đỏ bao đầy chăn đỏ, gối đỏ, còn có tủ sơn đỏ, tủ quần áo, cũng là một cảnh sắc khác biệt ở nông thôn.
Người khác, ăn tiệc mừng xong rồi có thể về sớm, Diêu Tiểu Đông thì không được, cô phải ngồi tiếp cô dâu mới, không thể để cho cô dâu mới bị cô độc lẻ loi. Vì vậy mà Diêu Tiểu Đông liền ngồi trong tân phòng trò chuyện với cô dâu mới, thoạt nhìn cô dâu rất hiền lành, nói cũng ít, chỉ tùy ý nói chút việc nhà với Diêu Tiểu Đông.
Thẳng đến khi trời tối, Dương Quảng Châu mang theo mấy phần say vào tân phòng, Diêu Tiểu Đông mới nói mấy lời may mắn với đôi tân nhân, rồi ra khỏi tân phòng. Diêu Tiểu Đông vừa ra khỏi cửa, đã thấy Dương Bắc Kinh đứng ở ngoài tân phòng.
"Đi thôi, trời tối rồi, anh đưa em trở về."
Trời tối dĩ nhiên cô không dám đi bộ về nhà một mình, nhất định là Dương Bắc Kinh đang chờ đưa cô về, chủ nhà quan tâm, cũng không có gì không đúng. Diêu Tiểu Đông không thể làm gì khác hơn là ngồi lên xe máy, đương nhiên là cô ngại không dám vịn Dương Bắc Kinh, nên chỉ có thể vịn lấy yên sau, thân thể liền không tự chủ được mà ngả ra sao, cố gắng giữ khoảng cách với Dương Bắc Kinh.
Nhưng dù có cách thể nào, thì một chiếc xe máy cũng chỉ có ngần ấy chỗ, vẫn rất gần. Diêu Tiểu Đông lần đầu tiếp xúc với một người khác phái tuổi gần xấp xỉ như vậy, mà còn ở gần như thế, không khỏi co quắp.
Dương Bắc Kinh không nói nhiều, chỉ yên lặng chạy xe lên đường, hình như lúc ra khỏi trấn có hỏi một câu: “Em có lạnh không?”.
"Cũng được, không lạnh lắm."
"Gió thổi lạnh, anh chạy chậm chút để bớt lạnh."
Cả đường hai người đều không nói gì thêm, phải nói bình thường Diêu Tiểu Đông cũng đã quen thuộc với Dương Bắc Kinh rồi, mỗi lần đưa ốc đến, nói chuyện cũng tự nhiên, nhưng không biết tại sao, tối nay hai người vẫn có chút không được tự nhiên, có lẽ là do trời tối, mà chỉ có hai người ở cạnh nhau thôi.
Đến cửa thôn, Diêu Tiểu Đông đòi xuống xe. Dương Bắc Kinh khó hiểu, mới nói: “Để anh đưa em về đến cửa nhà”.
“Không cần đưa đâu, dừng ở đây được rồi, tự em đi vài bước là tới”. Diêu Tiểu Đông cân nhắc từ chối, “… Người trong thôn không quen với anh, không nhận ra”.
Thật ra thì Diêu Tiểu Đông nghĩ, trời đã tối rồi, để một thanh niên đưa cô về nhà, còn đưa đến tận cửa, tam cô lục bà nhìn thấy, còn không biết sẽ hiểu lầm đến mức nào đây. Diêu Tiểu Đông là một cô gái hết sức cẩn thận. Ý tứ trong lời nói của cô, dường như Dương Bắc Kinh cũng đã nghe hiểu.
“Vậy cũng được”. Dương Bắc Kinh yên lặng dừng xe lại, Diêu Tiểu Đông bước xuống xe, nói: “Anh hai Dương, cảm ơn anh, anh mau về đi!”.
Dương Bắc Kinh cũng không vội đi, im lặng một hồi, rốt cuộc cũng gom đủ dũng khí, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Đông, em có bận không, có thể đan giúp anh một chiếc áo len được không?”.
Diêu Tiểu Đông sững sờ, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền nóng rực, nếu không phải là buổi tối, thì đại khái là Dương Bắc Kinh có thể nhìn thấy, gương mặt cô nàng đã cháy thành tấm vải đỏ rồi.
“Cái đó… Em… Em tạm thời, không chắc sẽ rảnh rỗi”. Giọng Diêu Tiểu Đông như tiếng muỗi kêu.
Không phải nói không được, cũng không phải nói sẽ không, chỉ nói là không chắc sẽ rảnh, Dương Bắc Kinh thầm thở phào nhẹ nhõm, nói:
"Vậy, anh không vội, chờ em rảnh rỗi rồi, em hãy nói với anh, anh sẽ mua len”.
Hai người im lặng đứng đối diện nhau, Diêu Tiểu Đông cúi đầu thật lâu không lên tiếng, cuối cùng xấu hổ xoay người chạy mất. Diêu Tiểu Đông chạy thẳng về nhà, trách móc mấy đứa em.
"Sao mấy đứa không đợi chị với!"
“Không phải đã nói với chị là bọn em sẽ về trước rồi sao? Chờ chị thì chưa đến tối chị nhất định không về được, tụi em cũng chờ đến tối mới về? Thì nhà họ có thể bảo người đưa về giúp không đây?”.
". . . . . . Thôi, không để ý tới mấy đứa nữa."
Diêu Tam Tam luôn cảm thấy chị hai trở về có chút là lạ, không thể nói được vẻ mặt kia của cô là tức giận hay là vui vẻ, đã có chuyện gì xảy ra sao?
“Chị, chị có sao không? Mặt đỏ lên rồi, gió thổi hả?”.
Diêu Tiểu Đông vội nói: “Gió thổi đấy, trên đường chạy xe nhanh, gió thổi vào mặt”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Trước vụ thu hoạch, rốt cuộc Diêu Liên Phát cũng gửi tới một bức thư, tin là từ bên Diêu lão nãi truyền tới, không có thư, đoán chừng là viết chung cho cả Diêu lão nãi và con gái. Diêu Liên Phát cũng không có bao nhiêu văn hóa, miễn cưỡng biết chữ, một tờ giấy với chữ viết to như vậy, cơ bản có thể đọc hiểu được.
Trong thư, ông nói ông và Trương Hồng Cúc ở Thiên Tân cũng tạm ổn, đã bắt đầu làm việc tại nhà máy đá, dặn dò mấy đứa con gái thu hoạch hoa màu cho tốt, rồi gieo lúa mì vụ đông, thế nhưng lại không nhắc đến chuyện Tiểu Tứ, xem ra là đã hiểu rõ hiện thực, không tính đưa Tiểu Tứ đi nữa. Chuyện “đứa trẻ xúi quẩy” đã lộ ra rồi, đưa đi còn ích gì nữa? Dù sao thì người ta cũng đều đã biết rõ.
“Cha mẹ nói, mười lăm tháng tám không về, có lẽ đến lễ mừng năm mới mới trở lại, đến cuối năm lại nói”.
Mấy chị em nghe Diêu Tiểu Đông truyền tin xong, liền bắt đầu thương lượng việc thu hoạch. Nông thôn thu hoạch vụ mùa, trường học cũng cho phép nghỉ, trong nhà có hai người đi học, Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ tựu trường còn chưa tới một tháng, đã bắt đầu nghỉ phép.
Tính cả Tiểu Tứ, bốn người, hai mẫu ruộng đậu phộng, một mẫu ngô, bảy phân đất đậu tương, không phải lo. Thời gian thu hoạch số hoa màu kia đều cách nhau không xa lắm, trong nhà con có một mẫu nhiều khoai lang thu muộn hơn một chút, đến cuối mùa thu mới có thể thu hoạch được. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Trong mùa thu, bốn chị em cùng nhau trải qua tiết Trung thu, cũng chỉ đơn giản là mua hai gói bánh trung thu, cắt một miếng thịt. Tiết Trung thu không được coi trọng mấy ở nông thôn, bởi vì rơi đúng vào vụ thu hoạch, người nông dân bận rộn không mấy quan tâm.
Đợi đến lúc thu khoai lang thì kì nghỉ thu hoạch của Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ đã sớm kết thúc, cũng đi học trở lại, mảnh đất khoai kia liền phải trông cậy vào hai chị em Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải.
Thu khoai lang xong, thừa dịp nông nhàn, trời vẫn còn chưa lạnh đến mức đóng băng. Diêu Tam Tam cùng hai chị đi mua ba xe đá tảng, người bán đá đảm nhận việc vận chuyển tới nhà. Họ tìm mấy chú bác trong nhà đến giúp một tay, mất hai ngày, cuối cùng cũng xây xong tường rào. Sân nhỏ không lớn, trên tường là đá được kết nối bởi xi măng, gắn thêm hai cánh cửa gỗ.
Bốn chị em nhìn tường rào mới xây, rất là vui mừng. Tường rào mới sánh với ngôi nhà cũ nát, nhìn chung có chút không tương xứng. Trước mắt họ không có năng lực xây nhà đó, nhưng ít nhất thì có tường rào, cũng thấy an toàn hơn nhiều. Thời gian nông nhàn thì trộm cắp cũng tăng lên, nếu không thì nhà có heo có dê, thật sự là không dám yên tâm.
Thế nhưng bốn chị em lại không biết, chuyện họ xây tường rào, rơi vào mắt người trong thôn thì ý nghĩa lại không giống bình thường, người trong thôn đã bắt đầu bàn tán, bốn đứa con gái của nhà họ diêu, đúng là giỏi, cha mẹ không ở nhà, không những không sa sút đáng thương, mà còn xử lý trong nhà ngoài ngõ tốt như vậy. Có người còn nói, mấy chị em nhà họ Diêu này không đơn giản à, nói không chừng Diêu Liên Phát có thể trông cậy vào con gái mà vùng lên đấy.
Lời này đến tai Diêu lão nãi, Diêu lão nãi liếc người nói một cái, quay ngoắt người bỏ vào nhà. Chái trai thì không có đứa nào trưởng thành, bà ta không vừa mắt mấy đứa cháu gái, thế mà người người khen ngợi, tư vị trong lòng Diêu lão nãi, đoán chừng rất không thăng bằng nhỉ?
*Edit: Mèo Mạnh Mẽ*
Diêu Tam Tam một lòng mong chờ cho mình cao lên, thế nhưng chờ thế nào cũng không chịu cao, vóc dáng Diêu Tiểu Đông thì đã bắt đầu thay đổi rồi, giống như nhổ giò, cao nhồng lên, mới qua một vụ hè thu đã lớn hơn trông thấy, làm chị cả trong nhà, Diêu Tiểu Đông lặng lẽ vun vén cái nhà này.
Thu hoạch khoai xong, thời tiết liền chuyển lạnh, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải cùng nhau vội vàng chuẩn bị y phục dày cho mình và các em, họ đã có thể tự làm giày vải bông rồi. Đường đến trường lạnh lẽo, viết chữ lại càng lạnh hơn. Trời đông giá rét, bọn trẻ thường hay đông cứng tay, da tay nứt từng mảng một, nhìn thôi cũng đã thấy khó chịu. Diêu Tiểu Đông lại đặc biệt đến chợ mua len sợi, đan hai đôi bao tay cho hai em.
Diêu Tam Tam mang bao tay lên, thử thử một chút, vô cùng vừa vặn, trong lòng liền cảm thấy vui mừng. Diêu Tiểu Đông khéo tay, đan bao tay ra cũng dễ nhìn. Diêu Tam Tam chợt nhớ tới Bào Kim Đông mỗi ngày cưỡi xe đèo cô theo, nhất định là tay sẽ lạnh hơn. diễñ˛đàñ˛lê˛quý˛đôñ Cô ngồi đằng sau, còn có thể giấu tay vào áo cho đỡ lạnh, nhưng Bào Kim Đông thì không được vậy, hắn phải cầm tay lái, ở đằng trước đón gió, tất nhiên là lạnh chết đi được.
“Chị, chị cũng đan cho anh Kim Đông một đôi bao tay đi, cả ngày anh ấy đèo em theo, coi như cảm ơn anh ấy, được không?”.
Vẻ mặt Diêu Tiểu Đông kỳ quái, trợn mắt nhìn Diêu Tam Tam một cái, nói: “Nói bậy, tại sao chị phải đan bao tay cho cậu ta? Bao tay là thứ có thể tùy tiện đan hay sao?”.
"A, quên, bao tay. . . . . . Không thể tùy tiện đan!" Diêu Tam Tam sờ sờ mũi, oán thầm trong bụng. Thập niên 90, loại chuyện như đan áo len, bao tay này, trừ người trong nhà, con gái cũng chỉ có thể đan cho đối tượng của mình, nếu như một cô gái đan bao tay cho chàng trai nào đó, thì cũng giống như bày tỏ, cô gái ấy có ý với chàng trai đó.
Đến thời điểm mà Diêu Tam Tam còn sống, thì không còn ai để ý đến quy cũ này nữa. Không phải tập tục này bị bỏ phế, mà là, hầu như không còn ai tự tay đan bao tay áo len nữa rồi, dù ở nông thôn, thì tất cả cũng là mua hàng có sẵn.
Về phần đệm giầy cực kỳ đặc sắc của địa phương, thì càng có ý nghĩa rõ ràng hơn: tín vật đính ước. Thanh niên trai tráng đính hôn, thì trong giày mới có thể có đệm lót thêu hoa mà cô dâu tương lai tự tay thêu.
Diêu Tam Tam đương nhiên không nhớ được điều này! Lần này, cô không còn dám kêu chị hai làm bao tay cho Bào Kim Đông nữa, đôi tay kia của Bào Kim Đông… xin hãy tự bảo trọng đi!
Diêu Tam Tam chưa từng có ý nghĩ ghép Bào Kim Đông với chị hai lại cùng một chỗ, dĩ nhiên không phải Bào Kim Đông không tốt. Người đến trước luôn là chủ, cô đã nghĩ tới Dương Bắc Kinh trước rồi.
Diêu Tam Tam bận thu cá trê, nhất là từ sau khi cô tựu trường, cứ vài ngày đưa ốc cho Dương Bắc Kinh một lần, đều là do chị ba vớt, chị hai đưa đi, mỗi lần chị hai đưa ốc đi, đều trở lại rất nhanh, cũng không biết có quen thuộc với Dương Bắc Kinh chưa, Diêu Tam Tam cũng không nhìn ra được đầu mối gì.
Sau vụ mùa, nông nhàn rồi, ngày cưới của Dương Quảng Châu cuối cùng cũng tới. sau khi Diêu Tam Tam thương lượng với hai chị, liền mua cho Dương Quảng Châu một cái thảm lông hàng tốt để làm lễ vật. Dạo ấy nông thôn không ai mua chăn, chăn đều tự làm cả, thảm lông thật dày mang phong cách phương Tây mới là quà kết hôn hàng đầu.
Diêu Tiểu Đông và Diêu Tam Tam cùng nhau đưa thảm đến vào hai hôm trước ngày cưới. Đưa đến trước ngày có chỗ tốt, là nếu cô dâu chú rể muốn mua vật ấy, có người tặng sẽ không cần phải mua nữa. Kết quả là vừa thấy hai cô, Dương Quảng Châu đã kéo lại.
"Hai em gái, phải giúp đỡ anh cả một chuyện."
Hai chị em nói: “Anh cả Dương, có chuyện gì trong khả năng tụi em làm được, thì anh cứ sắp xếp”.
Dương Quảng Châu toét miệng cười: “Cái khác anh không thiếu, chỉ thiếu dâu phụ đến đón dâu. Nhà anh cũng không có em gái, sau khi cha mẹ qua đời, thì thân thích ít lui tới, ngay cả em gái họ chú bác cũng không có, không ai đi đón cô dâu với anh cả”.
Tập tục lễ cưới ở địa phương, lúc chú rể đi đón cô dâu, thường sẽ mang theo một đứa em gái ở bên nhà đến làm phù dâu, em chú bác, em họ gì cũng được, nhiệm vụ người này chính là đàm phán với người nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ sẽ có một đám con gái ở cạnh cô dâu, từ chối cho chú rể tới gần, mà dâu phụ sẽ lợi dụng cơ hội, cướp cô dâu đi, dĩ nhiên đây chỉ là hình thức, chỉ cần dâu phụ kéo được cô dâu tới cạnh chú rể, thì coi như đã cướp được cô dâu rồi.
Các cô gái đưa dâu ở nhà mẹ sẽ có vài yêu cầu, tỷ như muốn thuốc lá này, bánh kẹo này, bánh rán điểm tâm v.v.. Chú rể không tiện đàm phán với một đám con gái, nên đây cũng là nhiệm vụ của dâu phụ bên đàng trai. Cô dâu đến nhà chồng, dâu phụ còn phải đảm nhiệm việc làm bạn với cô dâu, cho đến khi chú rể xã giao xong vào tân phòng.
Diêu Tiểu Đông nhìn Tam Tam, trực giác liền muốn đẩy cho Diêu Tam Tam.
“Em gái Tiểu Đông, cái này em phải giúp anh rồi, đương nhiên là Tam Tam cũng được, nhưng dù sao nó cũng còn quá nhỏ, sợ bên cô dâu cho rằng đó là con nít đùa giỡn!”.
Lần này Diêu Tiểu Đông cũng không tiện khước từ nữa, Dương Quảng Châu giúp các cô không ít việc, nếu chọn cô rồi, thì cô không thể nói hai lời, huống chi làm dâu phụ bên đàng trai, nếu không phải là em gái mình, thì nhất định cũng là người mà nhà chú rể coi trọng, đó cũng là thể hiện một loại đánh giá cao rồi. Cứ như vậy, ngày cưới hôm ấy, Diêu Tiểu Đông ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, ngồi lên máy kéo theo Dương Quảng Châu đi đón cô dâu.
Đúng, bạn không có nghe lầm, chính là máy kéo. Khi ấy người nông thôn kết hôn, cô dâu và đồ cưới đều cùng ngồi máy kéo mà tới. Nhà người ta nhiều đồ cưới, thì bốn năm cỗ máy kéo xếp thành đoàn, trên xe là một hàng vải ô đỏ bao đầy chăn đỏ, gối đỏ, còn có tủ sơn đỏ, tủ quần áo, cũng là một cảnh sắc khác biệt ở nông thôn.
Người khác, ăn tiệc mừng xong rồi có thể về sớm, Diêu Tiểu Đông thì không được, cô phải ngồi tiếp cô dâu mới, không thể để cho cô dâu mới bị cô độc lẻ loi. Vì vậy mà Diêu Tiểu Đông liền ngồi trong tân phòng trò chuyện với cô dâu mới, thoạt nhìn cô dâu rất hiền lành, nói cũng ít, chỉ tùy ý nói chút việc nhà với Diêu Tiểu Đông.
Thẳng đến khi trời tối, Dương Quảng Châu mang theo mấy phần say vào tân phòng, Diêu Tiểu Đông mới nói mấy lời may mắn với đôi tân nhân, rồi ra khỏi tân phòng. Diêu Tiểu Đông vừa ra khỏi cửa, đã thấy Dương Bắc Kinh đứng ở ngoài tân phòng.
"Đi thôi, trời tối rồi, anh đưa em trở về."
Trời tối dĩ nhiên cô không dám đi bộ về nhà một mình, nhất định là Dương Bắc Kinh đang chờ đưa cô về, chủ nhà quan tâm, cũng không có gì không đúng. Diêu Tiểu Đông không thể làm gì khác hơn là ngồi lên xe máy, đương nhiên là cô ngại không dám vịn Dương Bắc Kinh, nên chỉ có thể vịn lấy yên sau, thân thể liền không tự chủ được mà ngả ra sao, cố gắng giữ khoảng cách với Dương Bắc Kinh.
Nhưng dù có cách thể nào, thì một chiếc xe máy cũng chỉ có ngần ấy chỗ, vẫn rất gần. Diêu Tiểu Đông lần đầu tiếp xúc với một người khác phái tuổi gần xấp xỉ như vậy, mà còn ở gần như thế, không khỏi co quắp.
Dương Bắc Kinh không nói nhiều, chỉ yên lặng chạy xe lên đường, hình như lúc ra khỏi trấn có hỏi một câu: “Em có lạnh không?”.
"Cũng được, không lạnh lắm."
"Gió thổi lạnh, anh chạy chậm chút để bớt lạnh."
Cả đường hai người đều không nói gì thêm, phải nói bình thường Diêu Tiểu Đông cũng đã quen thuộc với Dương Bắc Kinh rồi, mỗi lần đưa ốc đến, nói chuyện cũng tự nhiên, nhưng không biết tại sao, tối nay hai người vẫn có chút không được tự nhiên, có lẽ là do trời tối, mà chỉ có hai người ở cạnh nhau thôi.
Đến cửa thôn, Diêu Tiểu Đông đòi xuống xe. Dương Bắc Kinh khó hiểu, mới nói: “Để anh đưa em về đến cửa nhà”.
“Không cần đưa đâu, dừng ở đây được rồi, tự em đi vài bước là tới”. Diêu Tiểu Đông cân nhắc từ chối, “… Người trong thôn không quen với anh, không nhận ra”.
Thật ra thì Diêu Tiểu Đông nghĩ, trời đã tối rồi, để một thanh niên đưa cô về nhà, còn đưa đến tận cửa, tam cô lục bà nhìn thấy, còn không biết sẽ hiểu lầm đến mức nào đây. Diêu Tiểu Đông là một cô gái hết sức cẩn thận. Ý tứ trong lời nói của cô, dường như Dương Bắc Kinh cũng đã nghe hiểu.
“Vậy cũng được”. Dương Bắc Kinh yên lặng dừng xe lại, Diêu Tiểu Đông bước xuống xe, nói: “Anh hai Dương, cảm ơn anh, anh mau về đi!”.
Dương Bắc Kinh cũng không vội đi, im lặng một hồi, rốt cuộc cũng gom đủ dũng khí, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Đông, em có bận không, có thể đan giúp anh một chiếc áo len được không?”.
Diêu Tiểu Đông sững sờ, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền nóng rực, nếu không phải là buổi tối, thì đại khái là Dương Bắc Kinh có thể nhìn thấy, gương mặt cô nàng đã cháy thành tấm vải đỏ rồi.
“Cái đó… Em… Em tạm thời, không chắc sẽ rảnh rỗi”. Giọng Diêu Tiểu Đông như tiếng muỗi kêu.
Không phải nói không được, cũng không phải nói sẽ không, chỉ nói là không chắc sẽ rảnh, Dương Bắc Kinh thầm thở phào nhẹ nhõm, nói:
"Vậy, anh không vội, chờ em rảnh rỗi rồi, em hãy nói với anh, anh sẽ mua len”.
Hai người im lặng đứng đối diện nhau, Diêu Tiểu Đông cúi đầu thật lâu không lên tiếng, cuối cùng xấu hổ xoay người chạy mất. Diêu Tiểu Đông chạy thẳng về nhà, trách móc mấy đứa em.
"Sao mấy đứa không đợi chị với!"
“Không phải đã nói với chị là bọn em sẽ về trước rồi sao? Chờ chị thì chưa đến tối chị nhất định không về được, tụi em cũng chờ đến tối mới về? Thì nhà họ có thể bảo người đưa về giúp không đây?”.
". . . . . . Thôi, không để ý tới mấy đứa nữa."
Diêu Tam Tam luôn cảm thấy chị hai trở về có chút là lạ, không thể nói được vẻ mặt kia của cô là tức giận hay là vui vẻ, đã có chuyện gì xảy ra sao?
“Chị, chị có sao không? Mặt đỏ lên rồi, gió thổi hả?”.
Diêu Tiểu Đông vội nói: “Gió thổi đấy, trên đường chạy xe nhanh, gió thổi vào mặt”.