Khói mùi hương lan tỏa đầu gió về..
…………..
-Hãy để chúng nó giải quyết tất cả. Hãy coi đây là một thử thách. Chúng nó cần cảm nhận sức nặng của chiếc ghế gia tộc. – Ông nội nó điềm đạm ngồi an tọa trên máy bay vỗ nhẹ vai ba nó ngồi cạnh.
-Con cũng tin tưởng sự huấn luyện từ khi mới sinh ra của chúng. – Ông Wilson cười nhẹ đáp.
-Nhưng chúng chưa đến 20 tuổi mà. – BàWilson lo lắng đứng cạnh lên tiếng.
-Đừng lo – Ông nhếch mép, trấn an bà.
………..
Địa điểm bắn phá do chính gia tộc nó công kích, đem quân tới căn cứ lãnh thổ thà Tanaka. Trên trời tiếng dè dè của trực thăng, phía dưới tiếng bom nổ váng óc.
Song ên ngoài giữa tiếng súng đạn nổ ra chói tai, sự điên cuồng của chém giết, một không gian yên tĩnh lạ lùng dưới gốc cây cổ thụ.
-Anh hai, em xin lỗi vì những gì sẽ sắp xảy ra.
-Không phải lỗi của em. Không phải lỗi của chúng ta đâu em.
-Anh sẽ làm được mà. Anh sẽ làm rất tốt phải không hai? – Nó ngã òa vào lòng anh, giọt nước mắt nhẹ nhàng cuối cùng dành cho anh lăn xuống “ Xin lỗi hai à, xin lỗi vì để anh một mình… Nhưng anh sẽ làm tốt thôi… Em tin vậy. Em thương Hai nhiều lắm”
-Ừ, dù không muốn nhưng anh sẽ chiến thắng.
-Em nghĩ chúng ta nên đi thôi. –Nó đứng dậy mỉm cười nhìn anh, siết chặt khẩu súng hạng nặng trên tay hiên ngang ra chiến trường.
Gió thổi nhẹ, mái tóc nó bồng bềnh bay qua tựa phù du lãng. Đẹp mà, phải không? Nhưng ẩn sau đôi mắt nó, một nỗi buồn như sắp vỡ òa. Nó cần giải tỏa nỗi buồn ấy, nó cần một cơn cuồng phong báo táp cuốn trôi đi. KHó chịu, nó không chịu được. Đừng gặm nhấm và cào xé nó nữa. Hãy tha cho nó hoặc nó sẽ không tha cho ai.
Khói mù mịt bốc lên ….Từ những góc nhỏ, đám người chạy ra tấn công đáng sợ nhanh như chớp… Máu me chẳng mấy đã nhuốm màu đất. Nó siết chặt khẩu súng đa hiệu trên tay lạnh lùng bước đi như bước trên thảm đỏ…. Tiếng gào thét ghê rợn dội đến tai nó cũng không mảy may gì… Nó cứ bước như chẳng còn quan tâm những cái bẫy của mafia lừng danh đang ở trước mặt….
Sắp kết thúc rồi, phải không?.................. nó chậm rãi tự hỏi lòng mình ….….
……
Nó xuất hiện là sự chú ý điểm tâm của tất cả người nhà Tanaka. Lũ người đột nhiên hét lên lao đến đâm vào nó. Nó chỉ nhếch mép nhẹ, giơ khẩu súng lên.
*Rầm … Rầm … Rầm.. *
-Ựa…
Không một âm thanh nào chứng minh rằng viên đạn đã rời khỏi nòng. Chỉ có âm thanh thông báo rằng tất cả bọn họ muốn giết nó đã chết.
Nó cau mày, tiếp tục xử lý những tên kẻ thù. Ở một góc khuất, một khẩu súng đen lên nòng chĩa thẳng vào nó. Bàn tay chuẩn bị bóp cò ….
Viên đạn lao đi….
Tiến gần tới nó …
Nửa quãng đường, nó vẫn chỉ tập trung bắn hạ những tên gai mắt làm đẹp đội hình..
… 10m…
..8m…
4m….
Nó dịch chuyển nhanh chóng, giơ khẩu súng bắn trúng tim tên ở góc khuất. Viên đạn nhắm vào nó đã ghim nát phổi của tên đứng sau nó.
*Rầm*….
Nó nghiêng đầu xoay khớp, nhanh chân tìm chỗ núp. Vừa núp vừa di chuyển vừa phòng thủ, vừa tấn công.
Nó cố gắng tiến sâu hơn vào căn cứ địa của nhà Tanaka. Cứ âm thầm từng bước từng bước mà thoăn thoắt.
Bỗng nó khựng lại, giơ súng phòng thủ về phía trước. Bóng dáng đó…. Chắc chắn là Hiya.
Nó cúi gằm mặt, không nhìn về phía trước.
-Hiya, xin lỗi.
*Rầm*
Bóng người khuỵu xuống… Máu từ vai chảy ra… Lần này là nó. Nó nghiến răng ôm vai quay lưng về phía sau..
-Sao ngạc nhiên lắm hả? Chị nghĩ tôi dễ ăn lắm hả? Đơn phương độc mã mà vào đây sao? Hừ, thật kém cỏi.
Nó vẫn nghiến răng, chằm chằm nhìn Hiya.
-Có ngày tôi cũng giết được chị. Tôi thấy hạnh phúc lắm. Chị cũng còn non lắm. Chị có vị trí ngày hôm nay là nhờ vào thế - tiếng của gia tộc chị mà thôi chứ chị nghĩ chị làm được cái gì?
-Xin lỗi nhé! – Hiya cười khẩy bóp cò.. Viên đạn lao đến trước mặt nó với cự ly cực gần, vận tốc cực nhanh.
-Tôi không nhận mình tài giỏi, nhưng cậu có phải lắm lời quá không? – Nó cố đứng dậy mỉa mai nhìn ba viên đạn ghim hằn trên người Hiya.
Hiya trợn mắt, máu từ miệng xộc ra cũng từ từ ngã xuống. Cậu ta đúng là khó ăn. Nhưng với người khác !
Nó cắn chặt môi nhìn vết thương trên vai, tiếp tục hành động.
-Chị hai – Cách khoảng 3m, Vicky, Teki đi đến, hai tay hai súng không tổn hại gì.
Nó gật đầu.
-Em có mang thuốc – vicky lấy khăn tẩm thuốc của mình định đưa cho nó thì nó gạt đi..
-Không cần đâu.
-Chị, còn dài lắm.-Teki không hài lòng, lo lắng đẩy khăn cho nó.
-Anh Kai sao rồi?
-Dĩ nhiên là tốt hơn chị. Để em đắp khăn cho chị - Teki không cảm xúc cố đắp khăn thuốc cho nó. Máu chảy nhiều quá.
-Hai đứa mở đường giúp chị. Được không? – Nó vẫn quyết tâm gạt khăn ra.
-Chị sao thế? Dĩ nhiên là được. Anh Thiên bảo em đến giúp chị mà- Vicky bất lực, nhún vai.
Vicky và Teki đi hai bên, liên tục xử lý kẻ thù. Nó vừa đi vừa hỏi.
-Thiên vẫn ổn phải không?
-Cái này chị còn phải nói – Teki vừa nghiêng đầu ngắm chuẩn tầm bắn vừa trả lời.
-Thế lợi vẫn nghiêng về ta chứ nhỉ?
-Chị lạ thật. Chị không đeo tai hả? – Vicky khó hiểu nhìn nó.
-Chị bỏ rồi. – Nó nhàn nhạt trả lời.
-Chị điên thật. – Teki lắc đầu – Đúng là nghiêng về ta, nhưng người chết thì không thiếu, hao hụt vũ khí cũng không ít.
…….
Đến căn cứ chính, nơi trận chiến diễn ra khốc liệt, căng co nhất. Nó chạm mặt hắn. Hắn nhìn nó, nhìn vết thương trên vai nó. Nó cũng nhìn hắn. Hắn thảm hơn nó nhiều. Phì, dĩ nhiên rồi. Hộ vệ của hắn nó giết, còn hộ vệ của nó vẫn còn bên cạnh. Khoảng khắc giao nhau chẳng là bao đã bị phá vỡ bởi đống lộn xộn xung quanh. Với nó, cuộc chiến hôm nay thực khá nhẹ nhàng. Quá lố so với những gì chuẩn bị. Nhưng với nó thôi…. Anh Kai phải đấu với ba hắn, Thiên với Mổ Xẻ, Teki, Vicky với lũ cao thủ cận tín của Tanaka…. Nó có phải quá được ưu ái không?
Nhưng thế dễ bị ghen ghét lắm nhỉ?
Nó vẫn đứng yên nhìn hắn, quân của nhà hắn xung đến, nó vẫn không nhúc nhích. Hắn khó hiểu đến lo lắng… Quân nhà hắn tiến gần hơn nữa sao nó vẫn không xử lý chúng hay nó muốn gì đây? Sự nghi ngờ dập tắt khi một viên đạn rời nòng chĩa vào nó. Nó không xê dịch. Hắn nhanh chóng, gấp gáp bắn vỡ đôi viên đạn cách nó hai mét. Chính tay giết hết đám quân của ba mình muốn ám hại nó.
Tất cả đều lạ lùng …… Ngạc nhiên … Sững sờ….
Không gian trơ trọi. Tất cả vệ sĩ đều bị giết. Chỉ còn nó với hắn…Mặc đất trời rung chuyển.. Đôi chân nhịp nhàng tiến gần nhau…. Hỏi thế gian tình là chi? Ta đâu cần biết. Không cuồng si chẳng xứng danh ái tình.
Nó vứt bỏ súng chiến hạng nặng, hắn vứt bỏ súng chiến tân tiến. Cả hai tiến về nhau… Thời gian ngưng đọng…
Hơi ấm hòa nhau. Giây phút tương phùng ngắn ngủi của đôi ta.
-Yul.. - Giọng hắn trầm trầm vang lên, siết chặt nó.
Nó lặng lẽ ôm hắn…
-Chúng ta bay được mà. Anh tin thế - Hắn run người, kìm nén nỗi sự đang ngự trị hắn.
Nó không nói gì…. chỉ ôm hắn….
Cơ thể hắn vẫn không ngừng run lên … : Xin em, … xin em… nói gì đi …. Nó cứ im lặng như nó đã biết tất cả… Nó biết tất cả…
Kiếp này xin đừng tìm kiếm…
Hồi ức khắc vào mảnh trăng..
Xin em … Xin em…
Hắn từ từ rút thanh kiếm rời khỏi bao, thanh kiếm run theo nhịp đập tim hắn. Kiếm từ từ di chuyển gần hơn … gần hơn … Hắn cắn chặt môi đến bật máu… Bàn tay ấy vẫn ấm … vẫn đang ốm hắn mà …
-AAAAAAAAAAAAAAAAA ………. - Hắn hét lên như kẻ điên, như phá vỡ không gian….
Máu đẫm vải áo, chảy dài lạnh lẽo rơi xuống nền đất….
-Xin lỗi… Xin lỗi em … - Hắn òa khóc như đứa trẻ -XIN EM… XIN LỖI EM … - Hắn gào thét điên loạn, chưa bao giờ hắn đau khổ như vậy. … Từng tế bào như cào xé hắn… đốt cháy cơ thể hắn …
Đôi mắt nó từ từ nhắm lại, nó chỉ kịp nở nụ cười đẹp tựa hoa khoe sắc, vỗ vai nhè nhẹ an ủi “ Không sao mà”
THÕNG…..
Bàn tay nó buông thõng rời khỏi hắn ….
-AAAAAAAAAAAA - Hắn không thể chịu nổi nỗi đau này… Thật sự là không thể. Hắn gào lên, đẩy mạnh cây kiếm xuyên sâu qua người nó, ghim chặt vào tim hắn.
Máu từ miệng phụt ra, hắn cười, cười mãn nguyện… Hắn ôm chặt nó…. Cả hai ngã xuống … Thân thể không tách không nhau…
Chiêm bao bay lên
Bụi hồng trần vường tà áo nhân tình
Sau bao cay đắng
Ta vẫn cuồng si
Xin em
Ngủ đi
Ngủ yên vòng ta tay … Ngủ yên
Trời cao, ta sẽ nắm tay em…
………..
Dưới gốc cây cổ thụ ngày nào, vẫn là hình ảnh cậu bé đẹp mặt nạ đứng trong gió dang rộng cánh tay đón nó cười rạng rỡ òa vào lòng mình. Chúng ta sẽ bay phải không? Chúng ta sẽ cùng đi phải không em?
Bước đều trên thảm cỏ xanh mịn, trên xanh in hình nụ cười của em…
Nắm chặt tay anh, lắng nghe cho rõ
Chúng ta cùng bay… Bay mãi … Bay mãi … Biến mất …………..
Một đời người phải khóc bao nhiêu lần
Thì nước mắt mới thôi rơi?