- Anh. – Vicky và hai tên vệ sĩ theo sau cúi đầu chào.
Kin liếc nhẹ , hờ hững hỏi.
- Gì?
- Tụi em tìm thấy rồi. Cô ta đang ở trong phòng 26. – Vicky lễ phép nói.
Anh cười khẩy rồi đặt ly rượu xuống, đứng lên chìa tay trước mặt Vicky. Vicky hiểu ý đưa chìa khóa phòng 26 cho anh.
* Cạch *
Anh mở cửa phòng bước phòng bước vào thì thấy một cô gái đang ngồi co rúm ró trong góc tường, thân hình bầm tím, giọt máu khô đọng trên miệng vẫn còn chưa lâu. Anh thở dài mệt mỏi, đóng cửa lại vứt chìa khóa trên giường, tiến lại gần cô.
Anh nhìn cô từ đầu đến chân thật thảm hại rồi nhếch môi kì thị.
- Em đang chạy trốn tôi?
- Không … không .. có .. đâu .. đâu – Cô gái run lẩy bẩy nói.
- Vậy tại sao bỏ đi? – Anh tiếp tục tra khảo, cái nhìn sắc lạnh xen lẫn tức giận nhằm vào người cô.
- Anh không thấy … không thấy mất … mất mặt sao? Vì … vì .. chỉ vì em đi .. cùng anh mà …. bạn … bạn anh đã .. nói .. đã nói anh … - Cô gái nấc lên trong tiếng khóc, không nói được câu hoàn chỉnh.
- Em nghĩ mình đáng giá thế à?- Anh nhướn mày khinh bỉ, giật mình cô vào lòng mình khiến cô khẽ kêu lên vì đau. – TÔI ĐÃ NÓI KHÔNG PHẢI VÌ EM MÀ.
- Không … không phải .. vì em thì sao chứ.. chứ? – Cô không dám nhìn vào mắt anh khẽ gắt.
- Chả vì gì cả. – Anh hờ hững, thản nhiên trả lời, hơi thở phả nhẹ vào tai cô.
Trước sự lạnh lùng của anh, cô chẳng biết nói gì, cả hai im lặng một lúc lâu. Cô tựa vào lòng anh tìm lại cảm giác bình yên hiếm có.
- 5 phút sau tại sân ngoài. – Anh đứng lên trước, khẽ đẩy cô ra, điềm đạm nói phá tan sự im lặng.
- Làm .. làm gì ạ? – Cô ngước mắt lên hỏi anh nhưng anh chẳng thèm quay lại mà đi thẳng ra khỏi cửa.
Bóng anh vừa đi khuất thì có hai người khác bước vào. Là Vicky và một cô gái khác - người được coi là đầu đàn trong đám gái phục vụ.
- Cha cô đã nợ tiền anh ấy. Hãy tìm cách trả lại đi. – Vicky lạnh lùng nhìn cô.
- Sao .. sao ạ? Cha em sao lại .. nợ tiền anh ấy? – Cô giật mình hỏi.
- Anh ấy là một trong những thủ lĩnh của Bar này. Tiền của Bar là tiền của anh ấy. Hãy lo mà trả nợ đi. Hãy nghĩ đến thân phận thấp hèn ti tiện của cô mà biết đường cư xử cho đúng. – Vicky kì thị, không chút thiện cảm khinh thường nói.
- Còn nữa, anh ấy đã trả tiện viện phí cho mẹ cô.
- Anh ấy sao ạ? Anh ấy .. đã .. đã trả tiền viện phí .. cho cho mẹ em sao? – Cô ngạc nhiên nhìn Vicky.
- Nếu không thì người ta đã quẳng xác mẹ cô ra ngoài đường rồi. – Vicky hừ lạnh rồi bỏ đi.
Cô gái còn lại đợi Vicky khuất hẳn thì từ từ lại gần, quyến rũ trước mặt cô, để lộ ra vòng 1 nóng bỏng.
- Có muốn ăn đánh nữa không hả? – Cô gái giật mạnh tóc cô ra đằng sau – À mà thôi đi đánh mày cũng bẩn tay lắm rồi. Mày nghĩ mày là ai hả? HẢ? – Cô gái cắn răng giật mạnh nhấn vào từ “ hả” khiến cô đau đắn kêu lên.
- Ai nhỉ? Một con điếm đi phục vụ đàn ông, thấp hèn đến cúi xuống đất nhặt từng đồng tiền của thằng đàn ông bao cho mà khiến bọn tao tìm mày suốt 1 ngày.
Cô gái dừng rồi nói tiếp
- Nên nhớ kĩ cho tao. 600 triệu là tiền gốc chưa kể tiền lãi. Một đứa như mày dơ bẩn đến phát tởm bao giờ mới trả đủ đây. – Cô gái cúi xuống sát tai cô nói nhỏ đủ để hai người nghe thấy – Hãy nghĩ đến thân phận mà đừng đòi trèo cao. Anh Kin trước giờ khó có hứng với con gái lắm. Khì – Cô ta phì cười chế giễu.
Mi Lan tức giận đến nỗi siết chặt hai bàn tay lại, cắn môi đến bật máu, đẩy mạnh cô gái ra, đứng phắt lên vừa khóc vừa hét.
- TÔI TỰ BIẾT THÂN PHẬN CỦA MÌNH. NHƯNG TÔI CHƯA BAO GIỜ PHỤC VỤ ĐÀN ÔNG. TÔI KHÔNG MUỐN MÌNH GHÊ TỞM GIỐNG CÔ.
Nói rồi, cô quệt nước mắt chạy thật nhanh ra sân sau. Cô bị tổn thương nặng nề, tim cô đau như cắt, nghẹn lại.
Cô gái nhếch mép, phủi quần áo, kiêu ngạo, quyến rũ cầm chìa khóa đóng cửa phòng bỏ đi như chưa có chuyện gì.
Ra đến sân sau, cô đã thấy Kin dựa người vào xe, khó chịu nhìn đồng hồ. Vừa thấy bóng cô, anh đã nhíu mày.
- Chân em bị chó cắn à?
- Không – cô cố cười tươi – Em xin lỗi.
- Bỏ điệu cười ấy đi và lên xe. – Anh nhìn cô rồi bỏ vào trong xe đóng sầm cửa lại.
Cô vẫn đứng như trời chồng nghĩ về những chuyện lúc nãy và chuyện mà cô sắp phải làm. Nó sẽ như thế nào đây? Cô khẽ rùng mình ghê sợ.
- Phải đợi tôi mở cửa mời lên sao? Kin hạ tấm kính xuống khó chịu nói.
- À không .. không có - Cô xua tay rồi nhanh chóng lên xe.
Chiếc xe khởi động, bỏ đi. Trên xe, cô chỉ im lặng vì cô chẳng biết nói gì, cô muốn cảm ơn anh đã giúp cô thoát khỏi nơi ghê tởm ấy, cảm ơn anh đã trả tiền viện phí cho mẹ cô nhưng cô lại không nói được gì. Cô cảm thấy khó hiểu tại sao trong hàng ngàn người con gái tài sắc vẹn toàn, gia thế hơn cô mà anh lại giúp đỡ một đứa như cô. Cô chống tay vào thành xe nhìn bên ngoài trầm ngâm suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại thì cô vẫn chẳng hiểu vì sao. Ngay từ khi cô vào làm, cô đã nghe danh của anh và 3 người nữa rồi, nổi tiếng giàu có, tài năng, vô tình, lạnh lùng, tàn nhẫn. Không hề để mắt tới bất kì cô gái nào. Họ chỉ đơn giản qua đêm hay ngồi uống rượu. Nhưng anh thì không, anh chưa qua đêm với ai cả. Những người phục vụ bàn VIP luôn được chọn lọc, lần cô phục vụ bàn VIP mà chân tay cô run hết cả lên, hai tay xoa vào nhau lau mồ hồi vì sợ vì hàn khí từ mấy anh toát ra vì còn phải kéo cái váy ngắn cũn cỡn xuống. Rồi lại nhớ lần anh đắp áo vest cho cô nữa, nghĩ đến đây, cô bỗng phì cười.
Anh khó hiểu quay sang nhìn cô, rồi lại tiếp tục lái xe.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà anh, lần thứ hai đến nhưng cô vẫn không hết choáng về sự xa xỉ của ngôi nhà. Vừa nhìn thấy anh về, đám vệ sĩ đã cúi đấu mở cửa, quản gia Kim chạy ra.
- Chào cậu chủ, cậu chủ mới về.
Anh gật đầu, vẻ không quan tâm kéo tay cô vào trong.
- Khoan đi cậu chủ.
- Chuyện gì?
- Ông bà chủ đang ở trong nhà. - Quản gia Kim e ngại nói.
- Thì sao?
Ông liếc nhẹ sang cô gái bên cạnh
- Không được đâu câu chủ.
- Ông đang nghĩ cái quái gì thế? – Anh bật cười lạnh. Anh đẩy cô sang cho quản gia Kim. – Cô ta là người hầu mới trong nhà.
- Sao .. sao ạ? - Quản gia Kim ngạc nhiên.
- Ông điếc à? Cô ta là người hầu. Người hầu riêng của tôi. Lo liệu đi.
- Vâng - Quản gia Kim nhận lệnh.
Anh liếc nhìn cô, cô giật mình cúi đầu rồi cùng quản gia Kim vào trong trước. Anh cũng lạnh lùng bước vào.
- Cậu chủ - Đám người hầu cúi đầu lễ phép.
Anh không đáp lại, coi như không khí tiến thẳng đến bàn ghế sofa đắt tiền, nơi bố mẹ anh đang ngồi.
- Ba. Mẹ - Anh cúi đầu chào.
- Con trai, con mới đi đâu về à? - Mẹ anh mỉm cười hiền hậu hỏi. Mẹ anh thực sự rất đẹp, rất đẹp.
- Con đi kiểm tra doanh thu trong tháng này vài Bar.
- Mọi việc thế nào rồi con? - Mẹ anh tự tay rót trà cho anh.
- Tất cả đều ổn ạ.
- Doanh thu vẫn tăng chứ? - Mẹ anh đẩy ly trà cho anh tiếp tục hỏi.
- Vâng, là 10 triệu USD. – Anh nhận ly trà mỉm cười đáp.
- Con giỏi thật đấy, con trai - Mẹ anh nháy mắt, mỉm cười.
- Cảm ơn mẹ. – Anh xoay xoay ly trà trên tay cười nhẹ.
- Con vẫn đảm bảo việc công ty đấy chứ?- Ba anh hạ tờ báo xuống hỏi.
- Vâng.
- Ta luôn tự hào về con – Ba anh nhấp ly trà cười nói.
- Cảm ơn ba – anh lễ phép – Con xin phép lên phòng trước.
- Khoan đã. Nhưng con bé kia …. - Mẹ anh ngập ngừng hất cằm về phía phòng người hầu.
- Là người hầu riêng của con.
- Sao ? Chẳng phải con nói không cần sao?
- Nhưng giờ con cần rồi. Mẹ đừng để ý làm gì. Cô ta chỉ đơn giản là người hầu thôi. Con lên phòng đây – Anh nói rối cúi đầu lên phòng.
- Ừ - Mẹ anh gật đầu, cảm thấy an tâm hơn trước lời nói dứt khoát, kiên quyết của anh “ Cô ta chỉ đơn giản là người hầu thôi”.
* Phòng người hầu *
- Bà chủ - Tất cả người hầu có mặt cung kính cúi chào.
- Cô là người hầu mới? - Mẹ anh không cảm xúc nhìn vào cô hầu vừa thay đồng phục xong.
- Vâng, vâng bà chủ. Con là người hầu mới –Mi Lan khẽ run khi đứng trước bà.
- Đã dạy cô ta hết quy định chưa? - Vẫn là giọng nói lạnh lùng của mẹ anh.
- Dạ tôi đang tiếp tục thưa bà chủ - Quản gia Kim cúi đầu đáp lại.
- Các cô hãy nhớ lấy thân phận của mình. – Nói rồi, bà bỏ ra ngoài.
- Vâng, thưa bà chủ.
Bóng bà chủ vừa khuất, cánh cửa phòng người hầu đóng lại. Một lúc sau, quản gia Kim nghiêm giọng nói.
- Đây là giường của cô. Hãy nhớ tất cả các điều tôi vừa nói. Đặc biệt đừng quên thân phận của mình. Người hầu tuyệt đối không được phép yêu cậu chủ. Người hầu là người có thân phận thấp hèn nhất trong gia tộc.
- Vâng, tôi hiểu rồi quản gia – Cô lễ phép đáp.
- Tốt. Hãy tự kiềm chế mình đi. Đừng run như cầy sấy. Trông chẳng chuyên nghiệp chút nào.
- Vâng. – Cô cố mỉm cười gượng, chín chắn hơn.
- Tôi sẽ giao việc cho cô làm. Chuẩn bị lên dọn phòng, giặt quần áo và mang thức ăn lên cho cậu chủ.
* Cạch *
- Cô ta là người lần trước cậu chủ mang về phải không? - Một cô hầu khác nói.
- Lần này cũng vậy mà.
- Trông cô ta thật thảm hại.
- Có chắc quyến rũ được cậu chủ không nhỉ?
- Cô ta chắc thuộc loại con gái ấy rồi. Không qua cuộc tuyển chọn nào hết,
- Đúng đấy, lóng nga lóng ngóng. Người hầu nghiệp dư cũng không tệ thế chứ?
Đám người hầu bỏ đi cùng tiếng cười chế giễu, cô chỉ im lặng chịu đựng, gấp lại chăn trên giường mình rồi chuẩn bị làm việc, cô phải làm thật tốt, cô không thể phụ lòng cậu được. Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai cô
- Đừng lo nghĩ gì cả. Họ không phải người xấu đâu.
Cô giật mình quay lại thấy một cô hầu khác mỉm cười với cô. Cô cười đáp lại gật đầu.
- Cảm ơn..
- Cậu tên gì?
- Mi Lan, còn cậu?
- Hoan Ái. 18 tuổi.
- Tớ cũng vậy. 18 tuổi – Cô mỉm cười bắt tay với Hoan Ái.
- Chúng ta bằng tuổi cậu chủ đấy nhỉ?
- Ừ - Cô gãi đầu cười.
- Sao cậu chủ lại đưa cậu về?
- Tớ …
- Mi Lan, Quản gia gọi cô - Tiếng cô hầu khác vọng vào.
- Tối tớ sẽ nói. Chào nhé! – Cô vội chạy đi rồi dừng lại quay người nói - Cảm ơn
- Ừ, cẩn thận – Hoan Ái vẫy tay chào lại.
……
Cô cầm khay thức ăn trên tay vừa đi vừa mỉm cười , cô ít nhất cũng có một người bạn.
* Cốc cốc *
- Cậu chủ, em mang đồ ăn đến cho cậu.
- Vào đi.
Cô cẩn thận mở cửa, nhẹ nhàng bước vào đặt khay thức ăn lên bàn
- Cậu chủ, mời cậu dùng bữa.
Anh không nói gì chỉ nhìn cô.
- Có gì sao ạ? – Cô lúng túng.
- Quản gia Kim giáo huấn em nhanh nhỉ? - Anh bật cười.
- Em .. em .. – Cô không biết nói gì.
- Quản gia Kim mà. Ông ta mới có thể. - Anh nhếch mép cười nhẹ.
- Em .. Em đi dọn phòng cho cậu.
Cô lảng tránh vấn đề, đi sắp xếp lại mấy quyển sách trên kệ, dùng khăn lau nhẹ những hạt bụi nhỏ. Đang làm việc thì một bàn tay vòng qua eo cô khiến một dòng điện ngànW chạy qua như tê liệt.
- Cậu .. cậu chủ .- Cô lắp bắp.
Anh kéo cô nằm gọn trong lòng anh trên giường.
- Cậu chủ, em .. em ..
- Có gì thì nói đi. Lặp hoài không chán à? – Anh vẫn nhắm mắt, vẻ mặt hờ hững.
- Quản gia Kim nói em tuyệt đối không được yêu cậu chủ - Cô vùng dậy khiến anh mở mắt bật cười.
- Tính cách em cũng nắng mưa thật. Ông ta dạy em thế à?
- Đúng thế.
- Tôi nói em phải yêu tôi à?
- Không .. không có. – Cô ngượng chín mặt, định bỏ đi thì anh kéo tay cô lại nằm gọn trong vị trí cũ.
- Vậy ông ta có dạy em phục tùng mệnh lệnh của cậu chủ không?
- Nhưng …
- Lệnh của tôi là em nằm im.
- Em …
- Và câm miệng.
Thấy cô vẫn không phục tùng, mắt không chịu nhắm lại mà cứ chay mày, anh nhếch mép
- Tôi không có hứng thú với con gái đâu. Nếu có, thì cũng phải không phải em.
- VẬY CẬU CHỦ LÀ GAY SAO? – Cô không kìm được mà hét to.
Vạch đen sọc hiện trên mặt anh, khói đen xịt lờ mờ bay quanh đầu anh, họng anh tức nghẹn lại rồi giận dữ hét.
- RA NGOÀI. LẬP TỨC RA NGOÀI.
- Cậu chủ , cậu chủ, em … - Cô lúng túng định xin lỗi nhưng lại bị giọng giận dữ, lạnh lùng, không chút thương xót cắt ngang.
- CÚT RA NGOÀI. MAU.
Cô đành cúi đầu lẳng lặng cầm khăn lau ra ngoài.
* Cạch * Cánh cửa vừa đóng lại, cô thở phào rồi xuống bếp, đám người hầu nhìn thấy cô đoán biết có chuyện không hay xảy ra.
- Bị gì à? - Trưởng nhóm người hầu khu A vừa nói xấu cô bước ra không mất thiện cảm hỏi.
- Em .. em bị đuổi.
- Tại sao?
- Em … em xin lỗi, em xin lỗi chị.
- Cô làm gì tôi đâu? Tôi hỏi cô gây chuyện gì? - Chị khẽ cáu.
- Em … - Cô chưa nói xong thì anh đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt hoàn mĩ từng đường nét, cao ngạo tưởng chừng không ai có thể chạm vào, lạnh lùng lên tiếng.
- Quản gia Kim?
- Dạ, thưa cậu chủ.
- Tôi. Không cần biết. Ông. Nhồi nhét gì vào đầu cô ta. Nhưng lần sau còn tái phạm. Tôi phanh xác cả ông. Lẫn cô ta. – Anh gằn từng chữ một, rít qua kẽ răng khiến ai cũng sợ hãi.
- Tôi hiểu rồi, cậu chủ.
Tiếng chuông của anh vang lên cắt đứt cuộc chuyện, anh lườm cô lần cuối bỏ đi nghe điện thoại.
- Cậu chủ thật đẹp trai quá.
- Chỉ là giận dữ thôi mà cũng thật ngầu chết mất.
- Nếu như ngày nào cậu chủ cũng về nhà thì hay biết mấy.
- Tất cả câm miệng lại - Giọng quản gia Kim vang lên ẩn chứa một cơn thịnh nộ sắp bùng nổ.
Tất cả không ai bảo ai mà im lặng.
- Điều 15. Tuyệt đối không bàn tán về chủ nhân. Những người vừa nói hãy tự ý đi dọn nhà vệ sinh toàn bộ khu A sau đó làm cỏ ngoài vườn cho tôi.
- Vâng thưa quản gia – Đám người hầu vừa rồi dở khóc dở mếu nhưng chỉ biết im lặng nhanh chóng thực hiện.
- Còn cô ? - Tiếng quản gia vô cùng kiềm chế - Hãy lập tức dọn sạch sẽ toàn bộ khu A. Để tôi nhìn thấy một hạt bụi thì cô ….. đừng trách tôi. – Ba từ cuối quản gia Kim ngấu nghiến nói mang đầy hàm ý đe dọa.
Cô ngước mắt nhìn tòa khu A rộng lớn mà lòng đau xót. Cầm trên tay đồ dùng lau dọn bước đi những người còn lại ai cũng lắc đầu ngản ngẩm. Cô ta làm ăn kiểu gì sao lại có thể đắc tội với cậu chủ, hay không hay lọt vào tầm mắt quản gia Kim ngay buổi đầu tiên.
……………………
PHÒNG MẬT BAR THIÊN ƯNG.
Kai ngồi trầm ngâm trên ghế lãnh đạo, không ngừng xoay xoay quả địa cầu. Cuối cùng thì cũng phải làm. Nó nói cùng anh về làm trong khi chỉ mình anh âm thầm làm. Làm sao trong 2 ngày có thể dọn dẹp sạch sẽ bà ta?
- Anh. Mọi người chuẩn bị đến rồi. – Kelly trong bộ phục màu đen bó sát quyến rũ thông báo.
- Ừ - Anh không nhìn cô, gật đầu hờ hững.
Tiếng giày cao gót ngày một gần, Kelly đứng cạnh anh khẽ nói
- Mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc thôi anh.
- Anh đã nghĩ giải quyết mọi chuyện rồi trở về trong 1 tháng.
- Chúng ta sẽ cố hết sức mà phải không?
- Em có thấy lãng phí không?
- Lãng phí thời gian về Việt Nam sao?
- Ừ.
- Nó cũng thấy vậy à?
- Ừ.
- Lúc đầu nó nói với em là về giải trí mà. Anh có thể coi như 6 tháng qua là thời gian mà chúng ta có thể sát nhập Devil Phong, rồi cũng là thời gian chữa trị cho nó.
Anh xoay ghế , kéo cô ngồi trên đùi mình, cô ôm cổ anh.