Âm thanh tĩnh lặng đến kì lạ, mùi sát khỉ tỏa ra từ hai vị quản lý nồng nặc làm đàn em chỉ dám đứng ngoài cửa. Teki ngồi trên ghế sofa dài, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, nhàn nhã cầm một ly rượu lắc lư, thờ ơ hỏi
-Hôm nay đến Bar tôi quản lý có chuyện gì thế?
-Ồ, vậy là Bar cậu quản lý thì tôi không được phép đến à? - Vicky gật gù, nhướn mày khinh thường.
-Cho là vậy. - Teki nhấp nhi ly rượu, hờ hững nói.
-CẬU NGÔNG CUỒNG QUÁ RỒI ĐẤY, TEKI - Vicky đột nhiên giận dữ xông đến túm chặt cổ áo của Teki hét lên.
Teki vẫn thản nhiên, đặt ly rượu xuống, không đếm xỉa sự giận dữ của Vicky,
-Sao thế? Đang nói chuyện mà cậu hành động quái gì vậy?
-CẬU BIẾT THỪA RỒI THÌ ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA - Vicky càng phẫn nộ, căm giận nói.
-Sao nào? Nói nghe đi - Teki khó chịu đẩy mạnh vicky ra, chỉnh lại áo mình.
-Cậu - Vicky chỉ thẳng vào mặt Teki - cùng bang phái với tôi. Tôi vừa nể mặt anh chị vừa nể mặt cậu. Tuyệt đối không muốn gây mất hòa khí. Nhưng... - Vicky trừng mắt, gằn từng chữ nói tiếp - TRÁNH - XA - ROSE - RA.
* Bốp *
Vừa dứt lời, Teki siết chặt hai tay, xông lên như con sói hoang đấm mạnh vào mặt Teki khiến cậu loạng choạng về sau mấy bước.
-Mày lấy tư cách gì mà nói câu đấy? Tao không tránh thì sao nào? - Teki cười khẩy, lạnh nhạt nói.
-Thế chắc mày quên Rose yêu tao lắm nhỉ? - Vicky cũng không phải dạng vừa, thách thức đáp lại.
-Thì sao?
-Thì mày định làm kì đà cản mũi à?
-THẰNG KHỐN NẠN - Teki hét lên rồi liên tiếp xông lên đánh Vicky, Vicky cũng đáp lại không nhượng bộ. Nghe tiếng lịch xịch bên trong, đám đàn em đứng ngoài hoang mang, không biết xử lý thế nào. Hai quản lý ngang tài ngang sức, nếu cứ đánh nhau không chỉ bị thương, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng bang Devil Phong, gây chiến nội bộ.
* Hộc ... Hộc ...
Cả hai đã thấm mệt, trên người đều có vết thương, mồ hôi ướt đẫm chảy ra bết cả vào tóc, Teki quệt vệt máu trên miệng, hừ lạnh.
-Tao phải nói với mày điều này, Vicky. Mày có đáng làm thằng con trai không? Mày có thấy bản thân mày hèn hạ không? Lúc Rose yêu mày, thì mày một mực hất cô ấy ra xa. Làm cô ấy tổn thương hết lần này đến lần khác. MÀY TƯỞNG KHÔNG AI BIẾT À? Hả? Hả?
Vicky chỉ biết siết tay thành nắm đấm chịu đựng. Đúng, Teki đã nói đúng. Cậu không thể phản kháng. Cậu đúng là thằng tồi quá mà. Đúng là hèn hạ mà.
- Rồi sao nữa nhỉ? - Teki nhướn mày khinh khỉnh - Khi mà mày nhận ra Lina yêu Teka, Lina không có tình cảm với mày. Thì mày quay lại với Rose như một đồ thừa. Đáng tiếc, đáng tiếc - Teki vừa lắc đầu vừa vỗ tay - Rose bắt đầu yêu tao thì mày đến gây sự với tao. Sao hả? Mày nói xem ai sai hả?
-Nhận ra lỗi sai của mình và sửa chữa thì có gì sai hả? - Vicky nghiến răng, nhìn thẳng vào Teki lớn tiếng.
Không ai biết lúc này, có một người con gái đang cố gắng cắn chặt môi đến bật máu, người như bị hút hết sực lực đứng dựa vào tường. Khuôn mặt đau khổ hiện lên từng nét rõ rệt. Tại sao lại xảy ra chuyện này, tại sao không cho cô được hạnh phúc, bình yên mà cứ coi cô như đồ chơi, cần thì đến, chán thì đá. Đám đàn em nhìn thấy như vậy thì e dè nhìn nhau, rồi cũng chỉ nhỏ nhẹ nói.
-Chị à, chị đừng hiểu lầm gì nhé.
-Chị không sao chứ ạ?
Cô gái lau sạch nước mắt, cố gắng gượng cười nhìn đàn em.
-Chị không sao. Các em đi làm việc đi. Ở đây chị sẽ lo nhé.
-Vâng ạ . Tụi em xin phép -Nghe nói thế, đám đàn em như trút được một gánh nặng, chỉ sợ hai vị quản lý kia xung đột thì họ cũng phải dao, búa, côn xông lên đánh chém lẫn nhau thôi.
-- Bên trong---
-Có quá muộn không? - Teki đanh mặt lại, nghiêng đầu hỏi, âm giọng càng lạnh lẽo.
- Tao không biết - Vicky chợt hạ giọng xuống, cúi thấp đầu trả lời.
- ĐỦ RỒI. - Cánh cửa bật tung ra, Rose đứng như trời trồng hét lớn lên.
-Rose? - Cả hai đồng thanh, nhìn khuôn mặt vốn diễm lệ đã nhòe đi vì nước mắt, khổ
sở, day dứt dày vò trái tim đến nỗi nhìn vào khuôn mặt cô cũng nhận ra.
-Sao em lại ở đây? - Teki ngạc nhiên hỏi. Không phải cô đã nghe hết rồi chứ?
Rose không nói được gì, chỉ biết bịt chặt miệng để không khóc thành tiếng, nhìn Teki và Vicky một lúc rồi chạy đi thật nhanh. Cô không muốn bị tổn thương nữa. Cô không muốn nữa. Đau lắm. Nó thực sự dày vò, cấu xé cô đến hơi thở cũng khó khăn.
- ROSE - Teki gọi lớn, nhìn Vicky lần cuối rồi chạy theo cô...
Teki chạy một đoạn dài, liên tục nhìn hết bên này, đến bên kia, cố không để mất dấu của cô. Lúc đánh nhau đã làm cậu mất không ít sực lực rồi. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô đang ngồi ôm mặt không bên gốc cây trên vỉa hè vắng. Teki từ từ tiến gần hơn, nghe rõ mồn một tiếng khóc của người con gái ấy mà lòng cậu nhói lên từng đợt. Cậu với cô hoạt động ở Bar khác nhau, một tháng gặp nhau 1 lần. Chỉ từ lần đi Nhật Bản, tính trẻ con, ngây ngô của cô cứ làm tim cậu nhảy lên nhảy xuống. Lúc đầu chỉ muốn quát cô khi tự tiện thân thiết với cậu. Về Việt Nam thì nhận được tin cô chuyển sang Bar cậu làm quản lý. Mặt cậu méo xệch và biết thừa ý định đó của Dakie.
- Anh xin lỗi - Teki ôm cô vào lòng đầy nhu tình, yêu chiều, dỗ dành. Tìm được điểm tựa, Rose thấy mình an toàn, được bảo vệ, được cảm nhận hơi ấm, càng vì thế mà khóc lớn.
Nhìn nước mắt em đang rơi vì ai mà lòng anh cứ đau thắt lại giây phút ấy chỉ muốn lại gần hơn để anh ôm lấy em và nói
Đừng khóc nữa hãy nín đi được không ? nhìn đôi mắt em đã sưng lên kìa chẳng còn xinh xắn như lúc em cười đâu nào ngoan nhé nghe anh 1 lần thôi
Mọi chuyện buồn cũng sẽ qua thôi vì có anh ở đây rồi tựa vào vai anh đi em sẽ thấy bình yên đừng bao giờ cảm thấy em lẻ loi trên nhân gian này bởi vì đằng sau luôn có anh nhìn theo
--------------------
- Bệnh viện -
- Aaa, cuối cùng cũng được đến thăm mẹ rồi - Mi Lan ra khỏi xe vươn vai, cười sáng khoái
-Đừng làm tôi mất mặt chỗ đông người - Kin phì cười nhìn dáng vẻ trẻ con ấy nhưng ngay lập tức thay bằng giọng trách móc, lạnh nhạt.
- Hứ, cậu chủ thật là. Cậu ngồi trong xe thì ai nhìn thấy cậu chứ? - Mi Lan nhăn mặt , bướng bỉnh đáp trả.
-Vậy đi về - Kin nhíu mày, lạnh lùng nói.
-aaa ... không được không được - Mi Lan hoảng hốt xua tay - Đến rồi thì về làm gì chứ? Phải không? Cậu chủ đẹp trai , tốt bụng lắm mà ha? - Mi Lan giở giọng nịnh nọt , chớp mắt liên tục nhìn cậu.
Kin hờ hững liếc cô từ trên xuống dưới rồi phán một câu xanh rờn.
-Sến súa.
Lái thẳng xe vào trong bãi đậu, không thèm đếm xỉa nữa. Cô tức xì khói đầu, dậm chân duỳnh duỳnh, chửi thầm. Cậu nhìn qua gương chiếu hậu đủ biết, chỉ cong môi lên thích thú.
-Hứ, cậu đi chơi một mình đi - Vừa thấy cậu gửi xe xong tiến đến gần mình, Mi Lan làm bộ giận dỗi quay phắt đi, kệ đằng sau mặt tối sầm " Ở đây có chỗ để chơi à? ". Cậu cứ thong dong đi sau cô, mà không cô không hay biết.
* Cạch *
-Mẹ. Con đến thăm mẹ - Mi Lan hí hửng cầm ba túi hoa quả, sữa uống, đồ ăn đến chỗ mẹ cô đang nằm.
-Ờ .. ờ .. Mi Lan hả con? - Mẹ cô yếu ớt gật đầu.
-Dạ phải thưa mẹ.
- Mẹ xem này, con mang rất nhiều đồ nhé! Hà hà... toàn đồ ngon luôn đó nha. - Cô cười tươi lắc lắc ba túi nặng trịch trước mặt mẹ.
-Con lấy tiền ở đâu mà mua nhiều thế? - Mẹ cô vuốt ngực mấy cái, giọng thều thào.
Nụ cười trên môi cô cứng đờ, biết nói sao? Cô chưa nói với cô việc của Kin.
-Mi Lan? - Mẹ cô nhỏ nhẹ gọi.
-Dạ Dạ? - Cô ngơ ngác rồi cũng nhanh chóng tươi cười - Mẹ thế nào rồi? Mẹ khỏe chứ? Tình hình mẹ có tiến triển gì không? Con không đến thăm mẹ ở đây buồn không? -Cô dồn dập hỏi , lảng tránh chủ đề.
- Ôi trời ơi, cái đứa này. Hỏi thế mẹ phải trả lời sao hả? - Mẹ cô yêu chiều vuốt tóc con gái khẽ trách.
-Thì mẹ cứ trả lời lần lượt đi - Mi Lan cười hì hì.
-Mẹ đã thấy đỡ hơn nhiều rồi, các bác sĩ không hiểu sao lại tận tình hơn, chăm sóc tốt hơn. Đến nỗi còn bảo mươi ngày nữa mẹ có thể xuất viện. - Mẹ cô cố gắng nói chậm để rõ ràng từng câu cho con gái nghe.
-À, vậy thì tốt quá rồi. Mẹ cố gắng lên nhé. Mẹ làm con vui quá. Để con gọt táo cho mẹ ăn ha - Cô vui mừng cầm trái táo gọt ra, trong lòng thầm cảm ơn cậu. Chỉ có cậu mới có thể giúp mẹ cô làm những việc ấy.
- Còn tiền viện phí. Ca phẫu thuật vừa rồi đắt lắm mà. Con lấy tiền ở đâu trả cho mẹ?
Cô im lặng tiếp tục gọt táo.
-Con gái của mẹ, những ngày qua con đã sống như thế nào hả? Mẹ xem nào, quay đây mẹ xem nào, Mi Lan - Bà chua xót gọi tên con, một tiểu thư thiên kim ngày nào mà.
-Con đã đi làm. Con rất ổn mẹ à.
-Con đã làm gì thế? Sao con có nhiều tiền quá vậy hả? - Mắt bà rưng rưng xoa đôi tay trắng trẻo ngày nào chỉ dùng đánh đàn piano, làm những bài tập khó đến ai cũng phục mà giờ con bé đang làm gì thế? Nó có chuyện gì giấu bà sao.
-Con giấu mẹ chuyện gì hả?
-Dạ không có.
-Vậy con làm gì?
-Con làm giúp việc. - Mi Lan cúi gằm đầu xuống đất, giọng nghẹn ngào.
-Vậy việc học con thế nào rồi? có phải là không học nữa đúng không?
-Nhà trường không chấp nhận học sinh không đóng tiền đúng kì đâu mẹ.
-Trời ơi, con tôi - Mẹ cô đau thương tận đáy lòng gào lên. - Tai ương gì thế này?
-Mẹ ơi, con không sao mà. Con rất ổn mà. Con sẽ cố gắng kiếm tiền đi học. - Cô sợ hãi nhìn mẹ, không may mẹ cô phát bệnh thì sao.
- Con ngoan , nghe lời mẹ. Hãy nghe cho kĩ đây. Ngày trước, gia đình ta quen biết với nhà bác Dương.Con hãy lấy con trai bác ấy. Gia đình bác ấy sẽ lo cho con. - Bà mệt mỏi, nói, giọng yếu ớt dần đi.
-MẸ. KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU. CON KHÔNG MUỐN LẤY CHỒNG.
- Mi Lan, ngoan đi con. Mẹ biết bệnh của mẹ kéo dài đến ngày hôm nay là ơn trời lớn rồi. Để mẹ nghe được tiếng con nói là tốt lắm rồi. Chả lẽ con không nghe lời mẹ lần cuối? - Khóe mắt bà chảy ra dòng lệ nóng, cùng đôi mắt chan chứa tình mẹ làm cô bất lực. KHông được. Tuyệt đối không. Cô còn nợ cậu nhiều lắm. Cả đời này cô không trả hết. Giờ sao cô có thể đi lấy chồng chứ. Nếu không có cậu, mẹ cô đã bị đá ra khỏi bệnh viện, cô cũng là một con gái lầu xanh nhục nhã rồi.
- Mẹ ơi .... - Cô đánh rơi quả táo và con dao trên tay, bất thần gọi mẹ, sao mẹ không hiểu cho con thế. Nếu cô nói ra, chắc chắn mẹ sẽ đau lòng mà phát bệnh.
- Mẹ nghỉ ngơi đi. Con sẽ đến thăm mẹ sớm thôi. - Cô nghẹn ngào, lòng như thắt lại nhặt con dao lên. - con xin lỗi mẹ. Xin mẹ hãy cho con thời gian...
Bên ngoài phòng bệnh, cậu dựa người vào tường thở dài, cậu nghe hết rồi, cậu nghe tất cả rồi. Chẳng hiểu sao, cậu thấy khó chịu, giận dữ, bỏ đi ngay lập tức. Mi Lan vừa mở cửa ra, nhìn thấy dáng người giống cậu, cô chạy theo nhìn kĩ lại. Phải rồi, đó là chiếc áo cậu mặc. Chả lẽ .... Cô căng mắt ngạc nhiên, lòng tự nhiên có ngàn miếng thủy tinh đâm vào. Cô đau quá, chuyện gì. chuyện gì xảy ra thế?
…………………….
-Ba - Hai anh em nó cúi đầu chào ba.
-Mới về đó hả? - Ông Wilson đặt ly trà và tờ báo xuống, khuôn mặt giãn da nhìn hai đứa con nửa năm trời mới từ Việt Nam trở về.
- Dạ.
-Nhìn hai con trông khá hơn rồi đấy. Lại đây ta xem nào. - Ông hài lòng, mỉm cười, vẫy anh em nó.
Anh và nó nhìn nhau mỉm cười, tiến đến ngồi cạnh ông.
-Chà chà, nhớ quá nhỉ? - Ông dang hai tay ôm chặt anh em nó, bật cười sảng khoái.
-Ba nhớ con thật sao?- Nó làm mặt đáng yêu, nhướn mày hỏi.
-Ta nhớ chứ - Ông gật đầu, chẹp miệng trả lời.
- Vậy hả? Con không có thấy nhớ ba - Nó khoanh tay, hất mặt kiêu ngạo về chỗ khác.
- Ôi, Kai, con xem nó nó - Ông lại cười sảng khoái, nó biết nói chuyện đầy đủ chủ vị với ông rồi kìa, nó còn biết chêu lại ông nữa. Kai cũng mỉm cười gật đầu nhìn nó.
-Con sau này nhớ nghe anh làm việc chăm chỉ biết chưa hả? - Ông vừa vuốt tóc nó vừa nói
-Anh hai xấu tính lắm - Nó nhăn mặt trách móc, giọng oan ức
-Hả? Tại sao? - Ông không hiểu, nhíu mày lại.
Kai ngồi bên cạnh mặt tối sầm, cái con nhỏ chà bá đáng ghét này, trước giờ cái gì anh cũng nhường nhịn nó mà nó dám nói xấu anh.
-Vì anh học theo ba đó - Nó nói to, mỉm cười rồi chạy tọt lên phòng.
- Ơ, cái con bé này .... - Ông ứ họng, không ngờ sau bao năm nó còn biết nói móc như thế. Ông nhìn sang Kai, cả hai cùng bật cười. -Ha ha ... ta vui quá !
Khóe môi nó cong lên thích thú về phòng, đi qua phòng mẹ, nó chợt sững lại, không bước tiếp. Nụ cười tắt ngấm, khuôn mặt lạnh lẽo. Nó không biết nửa năm qua bà sống thế nào, chỉ biết bà ngoài việc đi từ thiện thì không bao giờ ra khỏi phòng. Nó chần chừ một lúc rồi cũng đưa tay lên cánh cửa định mở ra, đưa lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi đưa lên, nó khó xử, thở dài, cũng * cạch * mở cửa ra.
- Cứ để đồ ăn đó rồi ra ngoài đi - Giọng nói yếu ớt của bà vang lên, bà không nhìn nó, chỉ ngồi trên ghế dài hướng mắt xuống vườn hướng dương.
Vẫn không thấy tiếng cửa đóng lại, bà tưởng người hầu chưa đi ra, bà hơi gắt nhắc lại.
-Mau ra ngoài.
Vẫn không thấy động tĩnh gì, bà bắt đầu khó chịu, bà không thích ai vào phòng của mình. Từ nửa năm trước đã chả ai vào phòng bà nữa rồi, chỉ có người hầu đưa đồ ăn lên mà thôi.
- Không nghe ta .... - Bà nhăn mặt quay đầu lại thì căng mắt hết cỡ ngạc nhiên, bà được tay lên ngực, hô hấp một cách khó khăn. Nhìn nó mà lòng bà đau như cắt. Cả hai im lặng một lúc lâu, bà nuốt đắng xuống, phẩy tay
-Con ra ngoài đi.
-Thực sự muốn con ra ngoài sao?
Bà không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn xuống vườn hoa.
-Mọi chuyện đã xong xuôi rồi. Ta không có gì để nói – Bà mệt mỏi, kìm nén trả lời. Vẻ ngoài bình thản nhưng trong lòng bà thì rồi bời, bà cầm ly trà lên uống bình tâm lại.
Nó tiến gần bà, gần hơn nữa.
-Mẹ
* Xoảng *
Âm thanh của ly trà rơi xuống nền nhà vỡ tan,nước lênh láng, tay bà run lẩy bẩy, người cứng đờ.
-Con vừa nói gì?
-Mẹ - Cái giọng trong veo thuần khiết ngày nào vang lên dễ chịu
-Con … - Bà xúc động, đang định nói gì thì đã bị người khác chặn họng.
-ĐỦ RỒI, JASMIN. RA NGOÀI. – Kai bước vào giận dữ lên tiếng.
Bà và nó vẫn trân trân nhìn anh, đôi chân nó không nhích nổi nữa. Anh càng không có kiên nhẫn, xông vào lôi nó ra ngoài.
-ĐI THÔI.
-Anh….
- ĐỪNG BAO GIỜ ĐỂ ANH NHÌN THẤY MỘT LẦN NỮA – Kai tức giận bỏ một mạch về phòng.
Nó thở hắt, ngoái đầu lại nhìn vào căn phòng ấy rồi cũng trở về phòng của mình. Mẹ nó ngồi ôm mặt, nước mắt bà trào ra. Một bàn tay vững chắc, từng
trải nhẹ nhàng đặt lên vai bà.
-Rồi tụi nó sẽ hiểu thôi mà.
Bà nhìn chồng mình mà cay đắng, ngậm ngùi. Ông ôm chặt bà, đôi mắt nặng trĩu nhìn những đóa hoa hướng dương đang vươn mình khoe sắc ngoài kia.
………………
-Thiếu gia, chào ngài.
-Thiếu gia.
-Thiếu gia
Đám người hầu và vệ sĩ lần lượt cúi đầu chào khi anh đi qua. Ai cũng biết vị thiếu gia cao cao tại thượng kia chính là người thế kế của tập đoàn The Time, có quan hệ vô cùng thân thiết với gia đình nhà Taylor, còn nghe nói tiểu thư Taylor sẽ đính hôn với thiếu gia này.
-Thiếu gia. Thật thất lễ khi không đón tiếp ngài chu đáo - Quản gia cúi đầu cung kính nói.
-Tiểu thư ở đâu? – Anh lạnh lùng hỏi.
-Dạ tiểu thư ở trên phòng, thưa thiếu gia - Quản gia vẫn cúi đầu nói.
Anh nghe xong thì lập tức lên phòng tìm Kelly, ai ai cũng nhìn theo bóng anh. Vẻ đẹp trai hút hồn người khác của anh đã khiến người ai liêu xiêu, điêu đứng rồi. Còn đặc biệt hơn đây là lần đầu tiên, anh đích thân tới nhà tìm tiểu thư.
*Cốc .. Cốc *
- Vào đi.
* Cạch*
-Anh… Là anh sao? – Kelly ngạc nhiên hết sức khi thấy anh đang bước từ ngoài vào.
-Cơn gió nào đưa anh đến thế? – Cô thấy lạ lùng liền hỏi.
Anh không nói khuôn mặt lạnh lẽo, đầy sát khí khóa chặt cửa lại, tiến đến gần cô. Kelly không hiểu gì, ngơ ngác nhìn anh.
-Có chuyện gì thế Kai? – cô hơi e dè nhìn anh. Anh vẫn im lặng, tiến đến gần cô hơn, kéo mạnh cô lại rồi đẩy cô ngã xuống giường.
-NÀY,ANH BỊ GÌ THẾ? – Cô lo sợ nhìn anh, anh càng im lặng, cô càng khó hiểu.
Kai hờ hững cởi áo khoác vứt xuống ghế sofa, leo lên giường. Anh nằm đè lên người cô, siết chặt cằm cô nâng lên khiến cô khẽ kêu lên vì đau.
-KAI, anh điên rồi. Mau bỏ em ra.
-KHÔNG PHẢI EM MUỐN LẮM HAY SAO HẢ? – Anh đột nhiên tức giận, lớn tiếng với cô.
-Nếu anh đến tìm em vì việc này thì anh ra ngoài đi. – Cô sợ hãi định thoát ra thì bàn tay săn chắc như sắt đá của anh khống chế toàn thân khiến cô thể cử động.
-Kelly, anh đã nói với em bao lần rồi hả? – Anh trừng mắt nhìn cô.
-Em không hiểu anh nói cái gì. – Cô nhíu mày đau đớn hỏi lại.
- Không hiểu? – Anh nhếch mép – Trước giờ, em chưa hề nói dối anh mà.
-Em không nói dối, em không hiểu gì cả. Và cả bây giờ nữa, anh đang làm em đau đó. Thả em ra – Cô cố vùng vẫy nhưng vô ích.
-Chẳng phải em bảo bố em đến nói chuyện với anh về việc đính hôn à? – Anh nhướn mày, tra khảo cô.
-Em không có – Kelly cương quyết khẳng định.
-Em còn nói dối?
-Em tuyệt đối không nói dối. Sao anh không tin em? – Cô đau lòng, nước mắt trực trào ra tuyệt vọng nhìn anh.
Nhận thấy ánh mắt của cô, anh cũng mềm lòng nhưng vẫn làm vẻ mặt lạnh lùng không nói gì.
-Em sẽ nói chuyện lại với ba. Anh về đi. Em sẽ tự ý hủy hôn. – Cô quay mặt đi, giấu nước mắt đang chảy dài nhưng chẳng giấu được anh.
-Ai cho phép em hủy hôn?
-Em tự muốn thế.
-Anh không cho phép.
- ĐỦ RỒI, KAI. ANH KHÔNG YÊU EM THÌ ANH BUÔNG THA CHO EM ĐI. – Cô đã bao lần tổn thương vì anh rồi, hết lần này đến lần khác, cuồi cùng toàn cô
ngộ nhận. Cô muốn buông tay thì anh lại không đồng ý. Anh định dày vò cô tới chết à?
-Cái tính độc đoán, xấu xa của anh lúc nào anh cũng chỉ biết cảm nhận của anh mà thôi.
-Biết tính anh xấu xa vậy. Lúc đầu, em còn định đính hôn với anh làm gì?
-Lúc đó em bị điên.
-Vậy thì em cứ điên đi.
-TÓM LẠI LÀ ANH MUỐN GÌ? – Cô ức đến phẫn nộ, tức nước vỡ bờ, cô đạp mạnh anh ra nhưng cũng chỉ làm anh nghiêng sang một bên.
- Anh đùa đủ rồi, anh đến đây, không nói không rằng rồi đổ cho em về chuyện đính hôn. Anh không muốn thì em hủy hôn. Em hủy hôn thì anh không muốn. Anh muốn em chết đi mới vừa mắt à? – Cô vừa căm giận vừa khóc quát lớn.
Anh cười thê lương nhìn cô. Anh ghì chặt hai vai cô xuống.
-Anh tức giận vì gì?
-Em không biết – Cô cố nói to để không khóc.
-Vì em cứ ngu dại lao đầu vào anh đấy Kelly, em biết rõ tính anh rồi sao còn cứ yêu một thằng tồi như anh làm gì? – Anh cũng tức giận không kém, lớn tiếng với cô.
-Đúng đấy, em ngu dại đấy, em cứ lao đầu vào anh, anh là một thằng tồi. Giờ em không muốn ngu dại nữa. Em không yêu anh. Em không yêu thằng tôi như anh.
-Đáng tiếc. – Anh cười nhạt nhẽo.
-Anh nói cái gì?
-Anh ích kỉ lắm, cái gì cũng muốn giữ cho riêng mình. CÁI GÌ MÌNH THÍCH CŨNG CHỈ MUỐN GIỮ MỘT MÌNH THÔI. – Anh trừng mắt gằn giọng hét lên.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, cái gì mình thích? Anh nói vậy là ý gì?
-Sao? Em ngạc nhiên điều gì?
-Hừ - anh hừ lạnh. Anh không muốn cô cứ lao đầu vào anh, anh không có tốt đẹp thế đâu. Không xứng với cô chút nào nhưng khi cô bỏ đi thì anh lại muốn giữ cô lại, ngay cả khi cô với Kin hôn nhau, anh cũng chỉ muốn đấm Kin vài phát rồi lôi cô về nhưng lần nào anh cũng làm tổn thương cô, cũng dửng dưng khi cô bị tổn thương.
- Khì … - Cô bỗng phì cười.
-Em cười cái gì? -Anh nhăn mặt hỏi
-Anh thật là một thằng đàn ông quái lạ đấy.
-Em nói cái gì Kelly? – Anh nghiến răng nhìn cô.
-Anh yêu em sao cứ đẩy em ra xa thế?
-EM ĐỪNG CÓ LÊN CƠN ĐIÊN. – Anh bỗng sầm mặt quát lớn, thả lỏng mình xuống nằm cạnh cô, kéo cô vào lòng mình.
-Anh yêu em thật hả? – Cô tỉnh ráo nước mắt, vui sướng đến nỗi cứ hí hửng trước mặt anh. Anh vờ nhắm mắt không để ý.
-EM VÀO TRẠI ĐIÊN ĐI.
-Anh mau nói đi, mau nói đi.
-Nói gì?
-Nói yêu em chứ sao nữa – Cô vẫn không chịu nằm xuống.
-ANH KHÔNG YÊU EM. MỘT CHÚT CŨNG KHÔNG.
-ANH NÓI DỐI.
Anh im lặng, tiếp tục vờ ngủ, không thèm liếc cô một cái.
-Vậy anh thích cái gì chứ?
-Anh thích ngủ với gái đẹp.
-ĐỒ BIẾN THÁI, ĐỒ DÂM DÊ, ĐỒ ĐÊ TIỆN, CÚT RA KHỎI PHÒNG EM. – Kelly nổi máu nóng sôi sục dồn lên não, liên tục đấm vào ngực anh.
-Em cũng là gái đẹp mà. Ngủ với anh đi – Khóe môi anh cong lên thích thú, kéo cô nằm xuống.
-EM KHÔNG NGỦ VỚI LOẠI NGƯỜI BỈ ỔI NHƯ ANH.
-Bỉ ôi mà có người yêu là được rồi.
-Điên nó mới yêu anh – Cô xì khói lườm anh.
-Em đừng tự nhận mình điên chứ? – Anh bây giờ mới he hé mắt, nhìn cô chêu ghẹo.
-EM KHÔNG YÊU ANH. ANH NẰM MƠ ĐI.
-Em ngủ với anh. Ngủ thì mới mơ được.
-ĐỒ MẶT DÀY.
-Em đừng đen tối thế chứ, ngủ là ngủ chứ ngủ là cái gì.
-Anh … - Cô cứng họng nhìn anh rồi cũng lăn vào lòng anh mỉm cười hạnh phúc.
...............
- Thiếu gia, Tiểu thư ra rồi kìa - Nhân viên viện ảnh áo cười hào hửng nói.
-Ra rồi, ra rồi. - Nhân viên khác phấn khích hét lên.
Kay khẽ lườm, cậu là hôn phu tương lai lòng cậu không hồi hộp, náo nức thì thôi, cô ta là gì mà cứ loạn lên thế. Cậu cầm cuốn sách định cất lên bàn thì nhỏ bước ra làm cậu sững người, đánh rơi luôn sách xuống đất.
-Ôi trời ơi, đẹp quá đi mất thôi.
-Tiểu thư giống như thiên sứ vậy đó.
-Tiểu thư, người là cô dâu đẹp nhất trong tương lai.
Sammy không nói gì chỉ mỉm cười cảm ơn, tiến đến chỗ Kay đang đứng hình. Nhỏ chớp mắt hỏi
-Thế nào ạ?
1s
2s
3s
3s
5s....
- Vẻ đẹp của em ... - Kay mãi mới phát ngôn ra được 4 chữ
-Sao ạ? - Nhỏ lo lắng nhìn Kay, cô không đẹp sao?
-Không từ ngữ nào miêu tả nổi. EM TRÊN CẢ ĐẸP LUÔN ĐÓ SAMMY - Anh cười lớn, hạnh phúc bế nhỏ xoay một vòng. Nhỏ cũng hạnh phúc không kém. Đám nhân viên, vệ sĩ
nhìn vào cũng gật gù mỉm cười.
-Tiểu thư, thiếu gia, chúng ta chụp ảnh thôi nào.
-Được - cả hai đồng thanh.
Nhiếp ảnh gia vừa chụp vừa xuýt xoa, đây là chính là cái hồn , tâm huyết của mình bao lâu năm mới tìm kiếm được. Ông ta khóc không ra nước mắt liên tục chụp lia lịa.
Liệu họ có giữ được hạnh phúc này cho đến 3 năm sau hay không?
Chương Đặc Biệt là quà tặng mà tác giả muốn tặng cho các bạn. Nó có độ dài gấp 3 lần chương thường, nội dung cũng được nhấn mạnh hơn. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tác giả * cúi đầu *. Tg sẽ cố gắng viết thật vừa lòng mọi người. Đọc xong nhớ cho tg một lời nhận xét để tg biết sửa chữa nhé. Lần nữa xin cảm ơn ạ ^^ !!