Mọi vui vẻ trở lại bàn hoa quả và đồ ăn nhẹ tràn ngập. Không khí chợt có chút căng thẳng, không ai nói với ai câu gì thì điện thoại nó reo lập tức gây sự chú ý.
Reng ... Reng .... Reng...
Nó tay vẫn cầm dĩa đã cắm miếng dưa lê đưa lên miệng. Nghe thấy chuông nó liếc nhẹ phía màn hình.
* Cạch *
Chiếc dĩa trên tay nó rơi xuống. Nó đứng như bất động, khuôn mặt càng lạnh lẽo
hơn. Những biểu hiện của nó làm người xung quanh thấy không an toàn. Kai lo lắng
- Jasmin, em có sao không? Ai gọi em vậy? - Anh ra khỏi chỗ , nghiêng người nhìn vào số điện thoại trên màn hình nhưng nó nhanh chóng giật lên. Điều đó càng làm anh khó chụi
- Sao vậy Jasmin?
- Jasmin, có chuyện gì thế. ? - Kelly ngồi cạnh cũng lo lắng không kém.
- Cứ tiếp tục đi - Nó cúi đầu, xin phép giữ lịch sự tối thiểu. Dù sao đây cũng là buổi gặp mặt của những vị có máu mặt trên thế giới.
Reng .. Reng ... Reng...
Tiếng chuông lại reo làm nó càng mất bình tĩnh. Nó chạy về phía nhà vệ sinh trong khi đôi chân vẫn mang đôi giày cao gót. Nó đảo mất xung quanh, với bộ não và kinh nghiệm trong nghề , không mất quá nhiều thời gian nó tìm thấy WC.
Reng ... Reng ... Reng....
Tiếng chuông làm nó không còn đủ sức bước vào WC. Nó đứng ngay cạnh cửa , lướt phím NGhe :
- Alo. - Nó lên tiếng trước.
- ........
- Không ggg. Đừng mà - Giọt nước mắt nó lã chã rơi. Từng giọt nước mắt đau thương lạc lõng rơi giữa không trung cô quạnh.
- .....
- Làm ơn nói là không phải. - Nó tha thiết, chua xót xin sự làm ơn của một ai đó.
Tít .. Tít...
Người bên kia đã tắt máy. Nó ngã phịch xuống đất, đôi chân nó không đủ đứng vững nữa. Nó nắm chặt chiếc điện thoại, cúi mặt xuống bóng tối. Hắn quan sát từ nãy giờ , hắn nghe thấy những gì nó nói. Có vẻ là một câu chuyện rất buồn với nó.
Hắn dời bức tường, tiến đến chỗ nó. Nó nghe thấy tiếng bước chân nhưng cũng không thèm ngẩng mặt lên. Một bàn tay ấm áp đẩy nhẹ đầu nó vào lồng ngực săn chắc, nóng hổi. Cảm giác thật bình yên và an toàn. Không cần biết kẻ nào to gan dám chạm vào nó. Nhưng xin hãy để một chút thôi.
- Hãy mạnh mẽ vượt qua nỗi đau như vỏ bọc mạnh mẽ của cô tạo ra không thể phá vỡ. - Hắn dịu dàng nói.
Nó vùng vẫy, cố cựa quậy ra khỏi hắn, nó đã biết người cho nó cảm giác ấy là ai. Hắn giữ chặt , ép khuôn mặt của nó vào lòng mình, mặc cho nước mắt nó đã làm ướt hết áo cậu.
- Cứ khóc đi. Lần sau không còn vình hạnh đâu đấy. Kai bảo tôi đến đây.
Nó mệt mỏi cũng không muốn chống cự nữa, cứ tựa vào lòng hắn mà khóc. Khóc cho đỡ nỗi đau trong lòng mình.
Mọi người đang ăn thì nghe thấy tiếng hét của nó ban nãy. Kin nhanh nhất chạy đến.
Chợt cậu bàng hoàng dừng lại, mọi người theo sau có chút ngạc nhiên. Liền nhìn theo hướng cậu nhìn. Thấy nó đang nằm gọn trong lòng hắn mà khóc, khuôn mắt tỏ rõ sự đau thương, cô đơn. Ken vuốt mái tóc mềm mại của nó, quay mặt đi hướng khác. Biết mọi người đến, cậu vẫn quay lại.
Kin bóp chặt tay mình thành nắm đấm. Cậu quay phắt người bỏ đi. Kai giữ chặt vai cậu lại , nghiêng người hỏi
- Ghen hả?
- Ghen? Tôi với cô ta quen nhau được bao lâu mà ghen? Xung quanh tôi, con gái
không thiếu. - Kin bình tĩnh lại , thản nhiên nói.
- Hành động của cậu nói lên điều đó. - Kai khẳng định.
- Vậy sao? Nếu tôi ghen thì tôi đã ra đấm cho hắn xong rồi. - Kin chế giễu.
- Cậu rất muốn đấm hắn, nhưng vì cậu là bạn thân của tôi và hắn. Cậu sợ mất lòng tự trọng và tình bạn.
- Hừ. Đúng là tôi rất ấn tượng về cô em của cậu, nhưng không có nghĩa tôi yêu cô ta. Mong cậu hiểu cho.Đừng tự tin về em mình như vậy - Kin bực mình bỏ đi.
- Thôi nào, mọi người. Sao lại căng thẳng thế? - Kay chau mày.
- Đúng đấy, mau ra bàn ăn đi. Để họ đỡ hơn, họ ra rồi chúng ta nói chuyện sau - Kelly lên tiếng.
Kai rất lo lắng cho nó. Lo lắng cho tình hình bệnh tình của nó. Nếu việc vừa rồi ảnh hưởng đến nó một lần nữa. Anh mà biết là ai? Anh sẽ xé xác kẻ đó.
.................
Kin bực tức bỏ về trước. Cậu phóng đi không biết đâu là đường , đâu là đèn. Cậu vượt tốc độ, chiếc xe của cậu lao như xé gió. Tại sao người đó không phải là cậu? Sao cậu nhanh chân chứ? Tại sao cậu vẫn bình thản để cho hắn đi, Cậu là đồ ngốc.
Đồ ngốc. Hừ. Đá mạnh vô lăng, cậu tức giận vò đầu.
Cô ta là con gái kiểu gì không biết,. Có thể tựa vào người con trai chưa quen biết sao? Mình quen cô ta chưa đầy một ngày mà. Làm gì có chuyện phải lo lắng cho cô ta rồi hơn thua với bạn thân mình chứ - Cậu nhếch môi, cười chế nhạo chính mình.
Kai ngồi trên ghế không yên lòng chút nào. Vừa lo cho nó vừa lo hành động của mình. Có phải làm thế là quá đáng với Kin, Kin cũng là bạn anh vậy sao cậu chỉ để ý đến Ken.
Mọi vui vẻ trở lại bàn hoa quả và đồ ăn nhẹ tràn ngập. Không khí chợt có chút căng thẳng, không ai nói với ai câu gì thì điện thoại nó reo lập tức gây sự chú ý.
Reng ... Reng .... Reng...
Nó tay vẫn cầm dĩa đã cắm miếng dưa lê đưa lên miệng. Nghe thấy chuông nó liếc nhẹ phía màn hình.
Cạch
Chiếc dĩa trên tay nó rơi xuống. Nó đứng như bất động, khuôn mặt càng lạnh lẽo
hơn. Những biểu hiện của nó làm người xung quanh thấy không an toàn. Kai lo lắng
- Jasmin, em có sao không? Ai gọi em vậy? - Anh ra khỏi chỗ , nghiêng người nhìn vào số điện thoại trên màn hình nhưng nó nhanh chóng giật lên. Điều đó càng làm anh khó chụi
- Sao vậy Jasmin?
- Jasmin, có chuyện gì thế. ? - Kelly ngồi cạnh cũng lo lắng không kém.
- Cứ tiếp tục đi - Nó cúi đầu, xin phép giữ lịch sự tối thiểu. Dù sao đây cũng là buổi gặp mặt của những vị có máu mặt trên thế giới.
Reng .. Reng ... Reng...
Tiếng chuông lại reo làm nó càng mất bình tĩnh. Nó chạy về phía nhà vệ sinh trong khi đôi chân vẫn mang đôi giày cao gót. Nó đảo mất xung quanh, với bộ não và kinh nghiệm trong nghề , không mất quá nhiều thời gian nó tìm thấy WC.
Reng ... Reng ... Reng....
Tiếng chuông làm nó không còn đủ sức bước vào WC. Nó đứng ngay cạnh cửa , lướt phím NGhe :
- Alo. - Nó lên tiếng trước.
- ........
- Không ggg. Đừng mà - Giọt nước mắt nó lã chã rơi. Từng giọt nước mắt đau thương lạc lõng rơi giữa không trung cô quạnh.
- .....
- Làm ơn nói là không phải. - Nó tha thiết, chua xót xin sự làm ơn của một ai đó.
Tít .. Tít...
Người bên kia đã tắt máy. Nó ngã phịch xuống đất, đôi chân nó không đủ đứng vững nữa. Nó nắm chặt chiếc điện thoại, cúi mặt xuống bóng tối. Hắn quan sát từ nãy giờ , hắn nghe thấy những gì nó nói. Có vẻ là một câu chuyện rất buồn với nó.
Hắn dời bức tường, tiến đến chỗ nó. Nó nghe thấy tiếng bước chân nhưng cũng không thèm ngẩng mặt lên. Một bàn tay ấm áp đẩy nhẹ đầu nó vào lồng ngực săn chắc, nóng hổi. Cảm giác thật bình yên và an toàn. Không cần biết kẻ nào to gan dám chạm vào nó. Nhưng xin hãy để một chút thôi.
- Hãy mạnh mẽ vượt qua nỗi đau như vỏ bọc mạnh mẽ của cô tạo ra không thể phá vỡ. - Hắn dịu dàng nói.bg-ssp-{height:px}
Nó vùng vẫy, cố cựa quậy ra khỏi hắn, nó đã biết người cho nó cảm giác ấy là ai. Hắn giữ chặt , ép khuôn mặt của nó vào lòng mình, mặc cho nước mắt nó đã làm ướt hết áo cậu.
- Cứ khóc đi. Lần sau không còn vình hạnh đâu đấy. Kai bảo tôi đến đây.
Nó mệt mỏi cũng không muốn chống cự nữa, cứ tựa vào lòng hắn mà khóc. Khóc cho đỡ nỗi đau trong lòng mình.
Mọi người đang ăn thì nghe thấy tiếng hét của nó ban nãy. Kin nhanh nhất chạy đến.
Chợt cậu bàng hoàng dừng lại, mọi người theo sau có chút ngạc nhiên. Liền nhìn theo hướng cậu nhìn. Thấy nó đang nằm gọn trong lòng hắn mà khóc, khuôn mắt tỏ rõ sự đau thương, cô đơn. Ken vuốt mái tóc mềm mại của nó, quay mặt đi hướng khác. Biết mọi người đến, cậu vẫn quay lại.
Kin bóp chặt tay mình thành nắm đấm. Cậu quay phắt người bỏ đi. Kai giữ chặt vai cậu lại , nghiêng người hỏi
- Ghen hả?
- Ghen? Tôi với cô ta quen nhau được bao lâu mà ghen? Xung quanh tôi, con gái
không thiếu. - Kin bình tĩnh lại , thản nhiên nói.
- Hành động của cậu nói lên điều đó. - Kai khẳng định.
- Vậy sao? Nếu tôi ghen thì tôi đã ra đấm cho hắn xong rồi. - Kin chế giễu.
- Cậu rất muốn đấm hắn, nhưng vì cậu là bạn thân của tôi và hắn. Cậu sợ mất lòng tự trọng và tình bạn.
- Hừ. Đúng là tôi rất ấn tượng về cô em của cậu, nhưng không có nghĩa tôi yêu cô ta. Mong cậu hiểu cho.Đừng tự tin về em mình như vậy - Kin bực mình bỏ đi.
- Thôi nào, mọi người. Sao lại căng thẳng thế? - Kay chau mày.
- Đúng đấy, mau ra bàn ăn đi. Để họ đỡ hơn, họ ra rồi chúng ta nói chuyện sau - Kelly lên tiếng.
Kai rất lo lắng cho nó. Lo lắng cho tình hình bệnh tình của nó. Nếu việc vừa rồi ảnh hưởng đến nó một lần nữa. Anh mà biết là ai? Anh sẽ xé xác kẻ đó.
.................
Kin bực tức bỏ về trước. Cậu phóng đi không biết đâu là đường , đâu là đèn. Cậu vượt tốc độ, chiếc xe của cậu lao như xé gió. Tại sao người đó không phải là cậu? Sao cậu nhanh chân chứ? Tại sao cậu vẫn bình thản để cho hắn đi, Cậu là đồ ngốc.
Đồ ngốc. Hừ. Đá mạnh vô lăng, cậu tức giận vò đầu.
Cô ta là con gái kiểu gì không biết,. Có thể tựa vào người con trai chưa quen biết sao? Mình quen cô ta chưa đầy một ngày mà. Làm gì có chuyện phải lo lắng cho cô ta rồi hơn thua với bạn thân mình chứ - Cậu nhếch môi, cười chế nhạo chính mình.
Kai ngồi trên ghế không yên lòng chút nào. Vừa lo cho nó vừa lo hành động của mình. Có phải làm thế là quá đáng với Kin, Kin cũng là bạn anh vậy sao cậu chỉ để ý đến Ken.