-Ừ. Có gì à?
-Tay hắn bị khẩu súng XXX bắn phải. Hãy đến địa chỉ này lấy thuốc rồi đưa cho hắn thật bí mật. Và cả cái này – Nó đưa cho cậu hai mẩu giấy nhỏ.
-Cái gì? Khẩu XXX sao? – Lông mày cậu chau lại ngạc nhiên
-Phải.
-Tại sao?
-Vì cứu tôi.
-Sao cậu không đích thân đưa?
-Gia đình tôi và hắn có thù hằn với nhau – Nó khoanh tay nhìn lên trời - Loại thuốc ấy, gia tộc tôi độc chế. Nếu để gia đình hắn biết chắc chắn sẽ không nhận.
-Được. Tôi hiểu rồi. – Kin nhíu mày nói dù không hiểu rõ lắm về chuyện thù hằn giữa gia đình nó và gia đình hắn, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
-….
-Vậy tôi đi đây.
Nó quay lại cười nhẹ, gật đầu.
Kin bước đi mà lòng nặng trĩu, cuối cùng cậu chỉ có thể giúp người con gái cậu từng yêu, người con gái chưa một lần nhìn về phía cậu bằng cách này thôi.
……..
-Chào bác. Cháu là bạn của Ken – Kin cùng đám vệ sĩ cúi đầu chào.
-Bạn? – Ba hắn nhườn mày, dò xét.
-Vâng. - Cậu gật đầu kiên định.
-Đến làm gì? - Giọng ba hắn lạnh lẽo hỏi.
-Cháu vừa qua Nhật Bản có công việc, tiện thăm Ken. Cháu cũng sắp phải quay về Việt Nam rồi. - Hắn lãnh đạm đáp.
-Sao biết chỗ này mà tới?
-Là Ken nói với cháu.
-Cậu là ai? – Ba hắn tiếp tục tra khảo.
-Cháu là con trai chủ tịch tập đoàn The Machine.
-Được. Vào đây đi.- Ba hắn kín đáo, đề phòng nhìn cậu lần nữa rồi gật đầu. - Vệ sĩ không được theo.
-Vâng. - Cậu đi theo, nhưng cảm giác rất kì lạ. Nghe nói ba hắn là một ông trùm lớn mà vệ sĩ gác cổng chỉ có duy nhất một người. Mọi thứ trong nhà thì trống trơn, đổ vỡ như vừa bị một cơn bão càn qua.
-Đây. Vào đi – Ba hắn lên tiếng, mở cửa cho cậu. Cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ ấy, bước vào trong, hơi sững người, nhìn cánh tay trái của hắn toàn băng trắng. Hắn nằm im không chớp mắt, khuôn mặt hiện rõ lên nét tiều tụy, đau đớn. Hắn như xác sống không hồn. Thấy Kin bước vào, hắn cố ngồi dậy, nhưng lại ngã xuống.
-Không cần đâu. – Kin tiến gần hơn, ngồi cạnh cậu.
-Sao cậu lại ở đây?
-Tôi có việc ở Nhật Bản nên tiện ghé qua. Cánh tay trái thế nào rồi?
-Vĩnh viễn không hoạt động - Hắn nhàn nhạt trả lời mà chua xót.
-Cậu yêu em ấy vậy à?
-Ừ. - Hắn nhìn ra cửa sổ ậm ừ.
-Vì em ấy mà mọi thứ của cậu bị hủy hoại, cậu cũng đánh đổi phải không?
-Tôi vốn dĩ không có gì để đánh đổi. Em ấy không có lỗi gì cả. Là mối thù từ đời trước.
-Tôi tin tưởng cậu. – Nói rồi, Kin khẽ liếc ra ngoài thấy ba hắn và dì Tanaka đang đứng ngoài cửa liền kín đáo vờ vén chăn cho hắn rồi để lọ thuốc cạnh người. Hắn cũng cảm nhận được, nhíu máy ý hỏi là gì.
-Jasmin gửi cho cậu. Là thuốc độc chế gia tộc nhà em ấy. Biết ba cậu sẽ không nhận hoặc đập vỡ nên em ấy nhờ tôi tiện ghé đưa thì đưa cho cậu. - Cậu thì thầm đủ chỉ hai người nghe thấy.
-Thôi, tôi về Việt Nam đây. Có gì cứ nói với tôi. Tôi nhất định sẽ giúp. Hiện giờ, Thiên đã khiến tất cả đứng về phía Dakie rồi.
-Tôi sớm muộn cũng biết nên không có ý định gì cả. Cậu cũng thấy tôi đủ mệt mỏi rồi mà.
-Ừ. Có gì nhớ nói. – Kin nói rồi quay ra ngoài cúi đầu chào ba hắn – Cháu xin lỗi vì đến đây tay không.
-Là bạn bè không cần khách sáo – Ba hắn phẩy tay.
-Cảm ơn cậu đã quan tâm đến thiếu gia.
-Có gì cần giúp đỡ xin cứ nói với cháu. Cháu sẽ cố gắng hết sức để giúp.
-Được. Cảm ơn cậu.
-Vâng. Vậy cháu xin phép. Cháu phải ra sân bay rồi.
-Ừ. Tanaka. Tiễn khách. – Ba hắn gật đầu, nghiêng người ra lệnh cho dì Tanaka.
Dì Tanaka cúi đầu rồi dẫn đường cho cậu, vừa đi, dì vừa cố nói vài lời cuối.
-Gia đình thiếu gia đang gặp khó khăn, có gì cậu hãy giúp đỡ nhé. – Dì Tanaka ái ngại nói.
-Vâng, cháu rất sẵn lòng.
-Tôi biết The Machine rất lớn mạnh, vì vậy cậu….
-Cháu hiểu rồi. Đây là bưu thiếp của cháu. Khó khăn cứ gọi. Cháu sẽ bay qua.
-Vâng, vậy cậu về nhé.
Cậu cười nhẹ, cúi đầu chào rồi cùng vệ sĩ lên xe đến sân bay quay trở về Việt Nam.
Ba hắn nhìn hắn dò xét rồi đóng cửa lại. Nghe tiếng đóng cửa, hắn cố lấy mảnh giấy nhỏ và lọ thuốc cạnh người lên, mở ra. Dòng chữ ngắn gọn của nó hiện lên.
“ Xin lỗi anh vì tất cả. Em chưa bao giờ coi anh là người thay thế . Anh không giống Dakie. Anh là người hoàn toàn khác biệt. Nhưng em vẫn đồng ý ở cạnh anh và làm tổn thương anh. Dù sau này, chính tay em có giết anh, anh cũng không hận em chứ?”
Hắn siết chặt tờ giấy, nhắm chặt mắt ngẩng đầu nhìn lên trần nhà mà dòng nước nóng ấy vẫn chảy ra. Hắn đang hạnh phúc, chỉ có vài dòng thôi mà hắn vẫn hạnh phúc. Đúng, nó thật độc ác quá mà. Cứ thế này chỉ làm hắn yêu nó hơn mà thôi. Tim hắn đau đớn như bị cứa thêm một nhát rỉ máu ra.
Nó cứ làm tổn thương hắn rồi lại quan tâm hắn. Nói xem nó không dày vò hắn thì là gì? Dù nó có giết hắn. Hắn sẽ vẫn yêu em. Dù chính gia đình nó đã hủy hoại 18 năm qua của hắn, làm tan nát gia đình hắn, làm tập đoàn hắn phá sản. Hắn bảo phải hận nó, phải giết hết gia đình nó. Hắn phải trả thù mối thù hắn ấm ủ từ khi hắn 5 tuổi nhưng đứng trước nó. Hắn lại không làm được. Hắn không thể ….. ngừng yêu nó.
Khi những cánh hoa đào buông rơi, một mảnh sầu muộn vụt ngang qua .
Ta chợt nhớ cảm giác đó ,quá câu nệ . Vờ vô tâm.
Mảnh tình này quá trĩu nặng .
Tình nồng cuồng loạn .Phóng khoáng buông lơi.
Sau mỗi cuộc tranh chấp rồi hòa hợp. Đôi ta say đượm ấp ôm môi nồng.
Tình nào không cuồng si .Chẳng xứng danh tình ái