Đúng lúc Mạnh Quân bước vào, bà soi xét từng hành động một của Anh Kiệt. Dường như bà ko hài lòng lắm về thái độ của anh khi đối xử với Mã Nhan.
" Con thay đồ nhanh đi. Chúng ta sẽ ra ngoài " Bà lạnh lùng ra lệnh rồi bỏ ra ngoài.
" Vậy anh mau thay quần áo đi nhé " Mã Nhan mỉm cười ngại ngùng, nãy giờ chứng kiến Anh Kiệt ko mặc áo đã khiến cô vô cùng thoã mãn, hạnh phúc.
Anh Kiệt ko hiểu mẹ đang tính kế chuyện gì nhưng anh cũng mau chóng thay quần áo. Lúc bước ra ngoài anh đã thấy mọi người đang đợi mình.
" Mẹ, hôm nay bọn con ko ở nhà ăn ạ nên mẹ ko cần đợi bọn con đâu " Lý Dân Trung dặn dò mẹ mình cẩn thận.
Ngồi trong xe Anh Kiệt thơ thẩn một mình mặc cho bên cạnh Mã Nhan và mẹ cười đùa, nói chuyện vui vẻ cỡ nào thì anh cũng ko hề quan tâm. Chỉ đến khi đến trung tâm mua sắm, anh mới vỡ lẽ hoá ra họ muốn anh đóng vai trò là người cầm đồ. Đúng là một nhiệm vụ vô cùng cao cả.
Cửa hàng phía đối diện Tịnh Yên đang ở đó, cô nhớ ra mình vừa quên đồ nên quay lại lấy. Lúc ra khỏi cửa hàng cô nghe thấy tiếng cười nói ríu rít của một gia đình văng vẳng bên tai. Ngẩng mặt lên mới phát hiện hoá ra là tiếng mẹ của Anh Kiệt với một cô gái khá dễ thương, bầu bĩnh. Đoán chắc đây chính là vì con dâu trong tương lai rồi.
" Anh Kiệt, em mặc bộ váy này có được ko? " Mã Nhan cầm một bộ váy màu trắng được thiết kế vô cùng thanh lịch, ướm vào người mình.
Mạnh Quân đứng bên cạnh, bà mỉm cười hài lòng nhưng khi thấy Anh Kiệt ko có phản ứng gì lại sợ Mã Nhan buồn, bà liền huých vào chân con trai, ra kí hiệu nhắc nhở: " Mã Nhan đang hỏi con kìa? "
Sở dĩ Anh Kiệt ko trả lời là vì ngay từ lúc bước chân vào đây, anh đã nhận ra Tịnh Yên. Trong lòng anh đang rất bối rối, liệu anh có nên chạy ra chỗ cô? Hay tiếp tục đứng đây đóng tiếp vai diễn của một người chồng tâm lí, của một người trai hiếu thảo?
Tịnh Yên bước ra ngoài, ko chần chừ thêm giây phút nào, anh buông bỏ bàn tay của mẹ đang nắm chặt vội vàng đuổi theo cô.
" LÝ ANH KIỆT CON ĐỨNG LẠI CHO MẸ " Hai tròng mắt của bà đỏ ngầu, riêng việc Anh Kiệt chạy theo gái là chuyện ko thể nào chấp nhận được. Huống hồ còn có mẹ nó ở đây mà con trai bà vẫn dửng dưng như ko càng khiến bà phẫn nộ hơn. Dù cho bà gào thét cỡ nào thì Anh Kiệt ko hề may mảy tới chút nào.
Bà ngại ngùng cầm cánh tay của Mã Nhan, bà liên tục xin lỗi: " Thành thật xin lỗi cháu, Anh Kiệt nhà cô sẽ về ngay thôi. Nào chúng ta đừng vì những chuyện ko đáng có mà làm mất hứng của buổi đi chơi " Mã Nhan gật đồng lia lịa nhưng sâu trong lòng cô thì chuyện Anh Kiệt phản bội mẹ vì một cô gái khiến ước mơ được gả cho anh bỗng dưng trững lại làm cô vô cùng thất vọng.
" Con thay đồ nhanh đi. Chúng ta sẽ ra ngoài " Bà lạnh lùng ra lệnh rồi bỏ ra ngoài.
" Vậy anh mau thay quần áo đi nhé " Mã Nhan mỉm cười ngại ngùng, nãy giờ chứng kiến Anh Kiệt ko mặc áo đã khiến cô vô cùng thoã mãn, hạnh phúc.
Anh Kiệt ko hiểu mẹ đang tính kế chuyện gì nhưng anh cũng mau chóng thay quần áo. Lúc bước ra ngoài anh đã thấy mọi người đang đợi mình.
" Mẹ, hôm nay bọn con ko ở nhà ăn ạ nên mẹ ko cần đợi bọn con đâu " Lý Dân Trung dặn dò mẹ mình cẩn thận.
Ngồi trong xe Anh Kiệt thơ thẩn một mình mặc cho bên cạnh Mã Nhan và mẹ cười đùa, nói chuyện vui vẻ cỡ nào thì anh cũng ko hề quan tâm. Chỉ đến khi đến trung tâm mua sắm, anh mới vỡ lẽ hoá ra họ muốn anh đóng vai trò là người cầm đồ. Đúng là một nhiệm vụ vô cùng cao cả.
Cửa hàng phía đối diện Tịnh Yên đang ở đó, cô nhớ ra mình vừa quên đồ nên quay lại lấy. Lúc ra khỏi cửa hàng cô nghe thấy tiếng cười nói ríu rít của một gia đình văng vẳng bên tai. Ngẩng mặt lên mới phát hiện hoá ra là tiếng mẹ của Anh Kiệt với một cô gái khá dễ thương, bầu bĩnh. Đoán chắc đây chính là vì con dâu trong tương lai rồi.
" Anh Kiệt, em mặc bộ váy này có được ko? " Mã Nhan cầm một bộ váy màu trắng được thiết kế vô cùng thanh lịch, ướm vào người mình.
Mạnh Quân đứng bên cạnh, bà mỉm cười hài lòng nhưng khi thấy Anh Kiệt ko có phản ứng gì lại sợ Mã Nhan buồn, bà liền huých vào chân con trai, ra kí hiệu nhắc nhở: " Mã Nhan đang hỏi con kìa? "
Sở dĩ Anh Kiệt ko trả lời là vì ngay từ lúc bước chân vào đây, anh đã nhận ra Tịnh Yên. Trong lòng anh đang rất bối rối, liệu anh có nên chạy ra chỗ cô? Hay tiếp tục đứng đây đóng tiếp vai diễn của một người chồng tâm lí, của một người trai hiếu thảo?
Tịnh Yên bước ra ngoài, ko chần chừ thêm giây phút nào, anh buông bỏ bàn tay của mẹ đang nắm chặt vội vàng đuổi theo cô.
" LÝ ANH KIỆT CON ĐỨNG LẠI CHO MẸ " Hai tròng mắt của bà đỏ ngầu, riêng việc Anh Kiệt chạy theo gái là chuyện ko thể nào chấp nhận được. Huống hồ còn có mẹ nó ở đây mà con trai bà vẫn dửng dưng như ko càng khiến bà phẫn nộ hơn. Dù cho bà gào thét cỡ nào thì Anh Kiệt ko hề may mảy tới chút nào.
Bà ngại ngùng cầm cánh tay của Mã Nhan, bà liên tục xin lỗi: " Thành thật xin lỗi cháu, Anh Kiệt nhà cô sẽ về ngay thôi. Nào chúng ta đừng vì những chuyện ko đáng có mà làm mất hứng của buổi đi chơi " Mã Nhan gật đồng lia lịa nhưng sâu trong lòng cô thì chuyện Anh Kiệt phản bội mẹ vì một cô gái khiến ước mơ được gả cho anh bỗng dưng trững lại làm cô vô cùng thất vọng.