Tịnh Yên mở rèm cửa, ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp căn phòng. Dưới làn đường xe cộ đã tấp nập đi lại dù bây giờ chỉ mới hơn sáu giờ. Hôm nay cô ko phải đi làm, tối qua Anh Kiệt đã gọi cho cô nói mẹ anh muốn gặp mặt cô. Hai người đã quen nhau được năm năm vì thế phận làm mẹ, chắc bác gái rất mong ngóng được bế cháu. Nghe xong cô đồng ý liền dù sao sớm hay muộn cũng phải gặp, chi bằng mình đi gặp luôn đi.
Tịnh Yên thay quần áo diện cho mình một chiếc váy màu xanh lam, trông rất thanh lịch và duyên dáng. Vốn xinh đẹp từ nhỏ lại sở hữu nước da trắng sáng, cô hầu như ko phải trang điểm cầu kì. Mỗi tội đôi môi hơi nứt nẻ vì lười uống nước.
Xuống dưới nhà Anh Kiệt đã đợi sẵn cô, khác với mọi ngày hôm nay anh mặc comle chỉnh tề, hai tay đút túi quần, mặt mày vô cùng nghiêm túc.
" Mẹ anh là người như thế nào? Thích con dâu kiểu gì? Có khó tính ko? Có hay bắt bẻ con dâu ko?..... " Hàng loạt những câu hỏi được đặt ra cho Anh Kiệt mà người trả lời chỉ biết câm nín và cười trừ. Với anh mà nói mẹ anh rất ngoan cường, luôn tự chủ trong mọi việc, hầu như bà ko hề cười thoải mái với ai ngoại trừ người thân trong gia đình.
" Anh nghĩ em cứ là chính mình đi. Lỡ đâu mẹ anh lại chung sở thích với em thì sao! "
Tịnh Yên bĩu môi. Xe dừng trước nhà hàng năm sao nổi tiếng nhất Bắc Kinh. Cô bắt đầu có cảm giác hồi hộp hết nức. Nắm chặt tay Anh Kiệt, cô đã có định dừng lại: " Hay chúng ta về đi, để hôm khác cũng được " Lỡ đâu sau cánh cửa to đùng kia là một bà mẹ quái thai, một ông chồng nhu nhược thì chẳng hoá ra cô đã rơi xuống địa ngục. Đang suy nghĩ trong đầu, bỗng nhiên có một giọng nói lảnh lót, nghe rất quen tai vang ra từ đằng sau:
" Anh Kiệt sao anh còn đứng đấy, mau vào đi "
Theo bản năng Tịnh Yên quay đầu, cô gần như chết sững, bốn con mắt trừng trừng nhìn nhau, ái ngại có mà sốc tới tận óc thì có rất nhiều. Ko ngờ sau từng ấy năm, ông trời vẫn ko buông tha cho cô. Gương mặt ngây thơ vô số tội, làm gì cũng được mọi người tha thứ vì châm ngôn " ko biết ko có tội ", được bố mẹ bảo vệ, chăm sóc và yêu thương. Người con gái sinh ra đã mang số hưởng " Thái Hữu Tuệ ". Đúng vậy bọn họ đều nói Thái Hữu Tuệ thua cô về mọi mặt nhưng chỉ cần chức danh " con gái của chủ tịch xã " là sẵn sàng cân hết mọi thứ. Cả đời này cô hận nhất chính là phải thua Thái Hữu Tuệ một cách đau đớn, nhục nhã.
Tịnh Yên thay quần áo diện cho mình một chiếc váy màu xanh lam, trông rất thanh lịch và duyên dáng. Vốn xinh đẹp từ nhỏ lại sở hữu nước da trắng sáng, cô hầu như ko phải trang điểm cầu kì. Mỗi tội đôi môi hơi nứt nẻ vì lười uống nước.
Xuống dưới nhà Anh Kiệt đã đợi sẵn cô, khác với mọi ngày hôm nay anh mặc comle chỉnh tề, hai tay đút túi quần, mặt mày vô cùng nghiêm túc.
" Mẹ anh là người như thế nào? Thích con dâu kiểu gì? Có khó tính ko? Có hay bắt bẻ con dâu ko?..... " Hàng loạt những câu hỏi được đặt ra cho Anh Kiệt mà người trả lời chỉ biết câm nín và cười trừ. Với anh mà nói mẹ anh rất ngoan cường, luôn tự chủ trong mọi việc, hầu như bà ko hề cười thoải mái với ai ngoại trừ người thân trong gia đình.
" Anh nghĩ em cứ là chính mình đi. Lỡ đâu mẹ anh lại chung sở thích với em thì sao! "
Tịnh Yên bĩu môi. Xe dừng trước nhà hàng năm sao nổi tiếng nhất Bắc Kinh. Cô bắt đầu có cảm giác hồi hộp hết nức. Nắm chặt tay Anh Kiệt, cô đã có định dừng lại: " Hay chúng ta về đi, để hôm khác cũng được " Lỡ đâu sau cánh cửa to đùng kia là một bà mẹ quái thai, một ông chồng nhu nhược thì chẳng hoá ra cô đã rơi xuống địa ngục. Đang suy nghĩ trong đầu, bỗng nhiên có một giọng nói lảnh lót, nghe rất quen tai vang ra từ đằng sau:
" Anh Kiệt sao anh còn đứng đấy, mau vào đi "
Theo bản năng Tịnh Yên quay đầu, cô gần như chết sững, bốn con mắt trừng trừng nhìn nhau, ái ngại có mà sốc tới tận óc thì có rất nhiều. Ko ngờ sau từng ấy năm, ông trời vẫn ko buông tha cho cô. Gương mặt ngây thơ vô số tội, làm gì cũng được mọi người tha thứ vì châm ngôn " ko biết ko có tội ", được bố mẹ bảo vệ, chăm sóc và yêu thương. Người con gái sinh ra đã mang số hưởng " Thái Hữu Tuệ ". Đúng vậy bọn họ đều nói Thái Hữu Tuệ thua cô về mọi mặt nhưng chỉ cần chức danh " con gái của chủ tịch xã " là sẵn sàng cân hết mọi thứ. Cả đời này cô hận nhất chính là phải thua Thái Hữu Tuệ một cách đau đớn, nhục nhã.