Nhà hết đồ ăn rồi, Tịnh Yên sau khi tắm xong, cô thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Về phần phòng bì tiền nằm chơ chọi trên bàn, cô cũng cầm theo. Dừng chân trước một ngôi nhà nhỏ, lụp sụp, thậm chí ko đủ ánh sáng, cô gọi nhỏ: " A Sử, em ở đâu? " Một thằng nhóc gầy dơ xương, mặc bộ quần áo nhàu nát, bẩn thỉu nhưng ngược lại cậu bé lại sở hữu đôi mắt láu lỉnh, tinh ranh.
" Dạ em ở đây ạ "
Tịnh Yên mỉm cười tươi rói, dặn dò A Sử: " Em đưa cái này cho bố mẹ nha "
" Vâng ạ "
A Sử là thằng nhóc rất đáng thương, thường thì mỗi lần rảnh, có đồ ăn ngon là cô lại mang cho thằng bé một chút. Nhìn mấy đứa nhỏ được ăn ngon, cô bỗng thấy hạnh phúc quá! Tự dưng cảm giác lại được vui lây.
Mọi chuyện đều rất vui cho tới lúc chạm mặt Thái Hữu Tuệ, cậu ta đi cùng Lý Giang Long, chắc là đi shopping. Cô định bụng lờ đi, ai ngờ bị Lý Giang Long gọi lại. Anh ta mời cô uống nước, tiện thể nói chuyện về Anh Kiệt.
Trong quán Tịnh Yên gọi một ly nước chanh, thiệt tình ở nhà có một cân chanh thì ko thèm pha uống. Đi ăn nhà hàng thì bày đặt gọi, đúng là ko biết hưởng.
" Anh Kiệt hiện tại đang bị giam lỏng, tôi biết chuyện của hai người, tôi ko có quyền tham gia nhưng với vai trò là anh trai, tôi ko thể nhìn thằng bé hỗn láo với dì Mạnh Quân và bố "
" Ý anh là muốn tôi chia tay Anh Kiệt? " Đến đây cô đã quá rõ, tất cả người nhà họ Lý đều muốn cô và Anh Kiệt chia tay. Hơn nữa gia phả nhà cô đâu có môn đăng hộ đối với bọn họ, đâu có được như Thái Hữu Tuệ ngậm thìa vàng từ trong trứng. Càng nghĩ cô càng trách bản thân mình vô dụng và càng hận Thái Hữu Tuệ hơn.
" Ý tôi ko phải như vậy......" Lý Giang Long vội vàng bào chữa thì bị Thái Hữu Tuệ chen ngang. Cậu ta nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu chân thành đến nỗi khiến cô phát ớn: " Tớ biết là cậu chân thành yêu Anh Kiệt nhưng xin cậu hãy suy nghĩ lại về vấn đề này để ko phải làm khổ thêm ai hết "
Ngày nhỏ Tịnh Yên muốn ăn một cây kẹo mút đáng giá năm tệ, mẹ ko thể đáp ứng cho cô dù cô có khóc thảm thiết, ăn vạ, vật lộn, mẹ cũng nhất quyết ko mua. Còn Thái Hữu Tuệ, cô công chúa nhỏ đó chỉ cần dừng mắt trước cây kẹo mút là mẹ cậu ta sẵn sàng mua luôn năm cây. Lúc đó cô đã nghĩ ông trời thật bất công với mình.
" Thái Hữu Tuệ tại sao cậu có quyền yêu Anh Kiệt, còn tôi thì ko? " Tịnh Yên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, biết rõ câu trả lời vẫn cố tình tốn hơi tốn sức để hỏi cho ra lẽ.
" Dạ em ở đây ạ "
Tịnh Yên mỉm cười tươi rói, dặn dò A Sử: " Em đưa cái này cho bố mẹ nha "
" Vâng ạ "
A Sử là thằng nhóc rất đáng thương, thường thì mỗi lần rảnh, có đồ ăn ngon là cô lại mang cho thằng bé một chút. Nhìn mấy đứa nhỏ được ăn ngon, cô bỗng thấy hạnh phúc quá! Tự dưng cảm giác lại được vui lây.
Mọi chuyện đều rất vui cho tới lúc chạm mặt Thái Hữu Tuệ, cậu ta đi cùng Lý Giang Long, chắc là đi shopping. Cô định bụng lờ đi, ai ngờ bị Lý Giang Long gọi lại. Anh ta mời cô uống nước, tiện thể nói chuyện về Anh Kiệt.
Trong quán Tịnh Yên gọi một ly nước chanh, thiệt tình ở nhà có một cân chanh thì ko thèm pha uống. Đi ăn nhà hàng thì bày đặt gọi, đúng là ko biết hưởng.
" Anh Kiệt hiện tại đang bị giam lỏng, tôi biết chuyện của hai người, tôi ko có quyền tham gia nhưng với vai trò là anh trai, tôi ko thể nhìn thằng bé hỗn láo với dì Mạnh Quân và bố "
" Ý anh là muốn tôi chia tay Anh Kiệt? " Đến đây cô đã quá rõ, tất cả người nhà họ Lý đều muốn cô và Anh Kiệt chia tay. Hơn nữa gia phả nhà cô đâu có môn đăng hộ đối với bọn họ, đâu có được như Thái Hữu Tuệ ngậm thìa vàng từ trong trứng. Càng nghĩ cô càng trách bản thân mình vô dụng và càng hận Thái Hữu Tuệ hơn.
" Ý tôi ko phải như vậy......" Lý Giang Long vội vàng bào chữa thì bị Thái Hữu Tuệ chen ngang. Cậu ta nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu chân thành đến nỗi khiến cô phát ớn: " Tớ biết là cậu chân thành yêu Anh Kiệt nhưng xin cậu hãy suy nghĩ lại về vấn đề này để ko phải làm khổ thêm ai hết "
Ngày nhỏ Tịnh Yên muốn ăn một cây kẹo mút đáng giá năm tệ, mẹ ko thể đáp ứng cho cô dù cô có khóc thảm thiết, ăn vạ, vật lộn, mẹ cũng nhất quyết ko mua. Còn Thái Hữu Tuệ, cô công chúa nhỏ đó chỉ cần dừng mắt trước cây kẹo mút là mẹ cậu ta sẵn sàng mua luôn năm cây. Lúc đó cô đã nghĩ ông trời thật bất công với mình.
" Thái Hữu Tuệ tại sao cậu có quyền yêu Anh Kiệt, còn tôi thì ko? " Tịnh Yên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, biết rõ câu trả lời vẫn cố tình tốn hơi tốn sức để hỏi cho ra lẽ.